cpgd 128-129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128 : Tiến thoái lưỡng nan!

- Từ sau khi nương thân ngộ nạn, Tiên Nhi thống hận tất cả kẻ phụ tình trong thiên hạ nên đã lập lời thề, từ nay về sau nếu chọn lang quân thì phải là người chỉ yêu thương, toàn tâm toàn ý với một mình Tiên Nhi, cả đời không rời. Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói. "Nguyên lai như thế, nha đầu kia bởi do thời thơ ấu gặp chuyện thảm sự đau lòng nên trong lòng luôn có ám ảnh. Tâm tính nàng mới cực đoan như thế, phàm nữ tử nào định thân cận mình một chút đều trở thành đối tượng mà nàng muốn giết. Hành vi tuy là bá đạo, nhưng cũng có thể cảm thông." - "Nhân sinh khổ đoản, tri kỷ nan tầm," tìm được người cùng mình yêu thương chân thành lẫn nhau cực kì gian nan. Khi gặp công tử chắc là món nợ từ kiếp trước, là duyên phận lớn. Tiên Nhi tuy là nữ lưu, cũng biết nhân duyên do trời định, nhưng thành bại là do sức người nên mới cùng công tử thân mật, mong rằng công tử chớ để bụng, đừng nghĩ Tiên Nhi dễ dãi. Tần Tiên Nhi thẹn thùng vô hạn. Nghe nữ hài tử bày tỏ, cảm giác này thật là đặc biệt. Tiên Nhi lại là tuyệt sắc giai nhân,càng làm cho Lâm Vãn Vinh thoả mãn hư tâm của mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Tiên Nhi nói: - Tiên Nhi, chúng ta từ nay về sau vai kề vai, mãi mãi không rời xa nhau có được không? Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: - Điều chàng nói cũng là sở nguyện của Tiên Nhi. Nàng nhu mì thẹn thùng, thanh khiết động lòng người, làm Lâm Vãn Vinh trong lòng càng phát hoả: "Đối với cái gì "vô môi cẩu hợp"* quái quỉ gì đấy, lão tử cũng muốn thử làm lại xem sao, thế nào?" Đôi đại thủ của hắn liền nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Tiên Nhi, hướng về phía tiết y nho nhỏ kia. Tiên Nhi đang cùng hắn tâm sự, cũng dần dần cảm thấy trãi lòng. Thấy hắn tác ác như thế, trong lòng cũng thở dài: thôi, thôi, ta đã hứa chung thân với hắn. Cùng hắn không rời nhau, đã nói với hắn như vậy, xem ra mọi sự đã an bài." Có suy nghĩ này, Tiên Nhi không ngăn trở hắn nữa, dựa vào hắn nhẹ nhàng tận hưởng. Cả người nàng vô lực nóng rực lên giống như hỏa thiêu, tiểu khẩu khẽ thở nhẹ, hơi thở như lan, nhẹ nhàng nói: - Mong công tử đoái thương Tiên Nhi! Nghe được câu này , Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ. Nói như vậy, Tiên Nhi nhađầu kia trong lòng cũng đã có ý. "Hê hê, hành vi tình dục tiền hôn nhân chính là sự nghiệp quang vinh hạng nhất, nhất định phải kiên trì." Hắn nghĩ như vậy trong lòng, nên tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi gò bồng đảo sương còn ngậm của nàng một cách chậm rãi. Tiên Nhi cả người thả lỏng, tựa như lửa, ôm chặt lấy người hắn, bộ ngực trắng ngần đầy đặn đè ép chặt lên hắn, trên mặt phủ một làn sương hồng. Liên khẩu mở ra, hương thơm bốn phía, cúi đầu ngượng ngập nói: - Công tử, đừng làm ở đây! Lâm Vãn Vinh trong lòng dục hỏa đằng đằng bốc lên, mạnh mẽ ôm nàng trong lòng rồi bế vào khuê phòng, nhẹ nhàng đặt lên cái giường gỗ sạch sẽ. Tiên Nhi tim đập thình thịch loạn nhịp, hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh phát huy sở trường hiểu biết về quần áo, nhẹ nhàng khua tay vài cái. Ngay lập tức trường bào trượt xuống, lộ ra thân hình nóng bỏng của Tiên Nhi, chỉ mới liếc mắt, mũi hắn lập tức chảy máu cam ròng ròng. Mái tóc đen nhánh của Tiên Nhi trải dài ở trên giường, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài run nhè nhẹ, mũi thẳng môi anh đào, phập phồng lên xuống, thở gấp không ngừng, mê người cực kỳ. Cổ nàng trắng nõn nà, thon dài, da thịt trong suốt như tuyết, hai cánh tay lõa lồ bên ngoài trắng như lan, tinh khiết như ngó sen. Một món tiết y màu đỏ rực, căng căng che đậy bộ ngực căng tròn, bầu ngực e ấp thẹn thùng từng lúc phậpphồng, càng phong loan điệt khởi, ba đào cuồn cuộn, ngay cả hai điểm yên hồng kia, cũng phảng phất từ cơ thể vươn ra. Cặp đùi ngọc thon dài trong suốt mà bóng loáng, căng căng khép lại một chỗ, hấp dẫn vô cùng. Thân hình Tiên Nhi mềm mại mà vẫn đầy đặn, toàn thân cao thấp không chỗ nào thừa, cứ như là thần vật trên trời rớt xuống, dài một tí hay ngắn một tí đều không hoàn mỹ. Lâm Vãn Vinh cố nuốt khan nước miếng, hai tay từ từ, thong thả, run rẩy, bắt đầu chậm rãi cỡi hỏa hồng tiết y kia của Tiên Nhi. Hai đôi gò bồng đảo trong suốt khiết bạch như thoát khỏi nơi tù đày, như thỏ trắng thoát khỏi hang, hai núm hồng nho nhỏ trong suốt, lóe ra một tia sáng bóng mê người. Tần Tiên Nhi a một tiếng sợ hãi, tim đập, trống ngực thùng thùng, làm cho bộ ngực cứ rung rung, hai điểm tiên hồng như hai tiểu anh đào thong thả bắt đầu từ từ phập phồng, mê người vô cùng. Hai chân thon dài của Tiên Nhi tuy căng căng khép lại như cũ nhưng vẫn có thể thấy được phương thảo thê thê, nhục quang ẩn hiện. Lâm Vãn Vinh cả người lửa nóng: "Mẹ ơi, Tiên Nhi thân thể tuyệt mĩ như vậy không phải muốn đoạt mệnh ta sao?" - Công tử...!! Tiên Nhi hai mắt đóng chặt, tai đỏ ửng, trên mặt phủ một lớp sương hồng, hoà quyện với đôi môi anh đào và làn da trắng trẻo của nàng, xinh đẹp không bút mực nào tả xiết.Cảm giác thấy ánh mắt hắn nóng bỏng đang dò xét cao thấp toàn thân mình, Tần Tiên Nhi ngượng ngùng vô cùng, hai chân vội vàng đóng chặt, ngọc thủ cố ý che trước ngực, như muốn kháng cự, càng làm phát ra mị lực mê người. Lâm Vãn Vinh vội cởi y phục của mình, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng mình. Hai điểm hồng mềm mại kia truyền đến cảm giác mê ly, động lòng người. Lâm Vãn Vinh đặt thân thể nàng lên trên người mình, một hơi thở nóng bỏng truyền đến, thân thể Tần Tiên Nhi bắt đầu kịch liệt run rẩy. Lâm Vãn Vinh hai tay nhẹ nhàng vuốt ve, nương theo vòng eo nàng, chậm rãi đụng đến mông nàng, đường cong lả lướt, bóng loáng đột khởi, chỉ vừa mới đụng nhẹ, Tần Tiên Nhi bỗng phát ra một tiếng hô: - Không được ??? Ánh mắt nàng mê man, nhìn Lâm Vãn Vinh nói: - Công tử, người sau này vĩnh viễn chỉ yêu một mình Tiên Nhi thôi? Sặc ! đã đến nước này, nha đầu kia cứ hỏi mãi, đúng là ký ức đã ăn quá sâu vào trong lòng. "Hắc hắc, sẽ cho nàng thấy kiến thức độc đáo của bổn công tử rất lợi hại, sau đó dĩ nhiên sẽ rất thèm thuồng." Lâm Vãn Vinh không trả lời câu hỏi của nàng, hai tay vừa động, trùm lên bộ ngực mềm mại như lụa, nhẹ nhàng ấn nhẹ hai điểm yên hồng, bắt đầu mân mê miết nhẹ.

Tần Tiên Nhi tình hỏa bốc lên, cố bảo vệ điểm sáng suốt cuối cùng trong tâm linh thốt nhẹ : - Công tử mau mau trả lời Tiên Nhi, Tiên Nhi không muốn hại công tử !. - Hại ta? Hiện tại ta chưa nằm trên người nàng, vẫn chưa hại ta được đâu !. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vân vê hai điểm hồng kia, cười nói. Tần Tiên Nhi bộ ngực trắng ngần phập phồng, dịu dàng nói: - Công tử, sư phó Tiên Nhi chính là miêu nữ. Từ kinh nghiệm của cha mẹ, Tiên Nhi thống hận những kẻ vô tình vô nghĩa, thầm nghĩ sẽ kiếm một lang quân thành tâm đãi ta nên đã thỉnh sư phó đặt trong cơ thể ta một loại si tình chi cổ. "Si tình chi cổ? Si tình chi cổ là cái quái gì? So với nằm lên thân thể Tiên Nhi cái nào hay hơn?" Hắn không thèm để ý đến thầm nghĩ, hai tay manh động, chọc ghẹo làm Tiên Nhi một trận thở gấp. - Si tình chi cổ chính là chứng nhân cho nam nữ tương duyệt. Công tử cùng ta sau khi động phòng thì trong cơ thể sẽ có si tình chi cổ. Từ nay về sau sanh tử có nhau, tình ý tương giao, không rời xa nhau. Tần Tiên Nhi vội vàng nói. Cảm thấy được tiểu huynh đệ nóng bỏng của hắn đã nằm trên tiểu phúc của mình, hít thở dồn dập nói tiếp:Nhưng nếu là công tử cùng với nữ tử khác động phòng, si tình chi cổ kia sẽ chuyển lên người nữ tử. Sống chết của người đó sẽ do Tiên Nhi thao túng trong tay. "Cái gì?" Huynh đệ dưới khố của Lâm Vãn Vinh đang hùng dũng giương cờ, đang muốn thôi quân mãnh tiến, bỗng nghe nói thế, tâm thần cả kinh, trước mắt tuy là mê người, nhưng tiến một chút thôi cũng không được: "trời ơi! Sao lại thế này a! Việc này không đơn giản, lão tử không thể làm càn." Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, cẩn thận kiểm tra xem xét một chút. Thì thấy vẫn ở ngoài, lúc này mới thở dài một hơi khẩu khí, lúc này bỗng nhận ra làm nam nhân cũng không hẳn là tốt. Tần Tiên Nhi cảm nhận được nhục thương nóng bỏng của hắn dính sát vào chỗ kia của mình, trái tim nhảy loạn một cái. Cảm giác ma xát nhẹ nhàng, làm cả người nàng nóng rực khó chịu, máu chảy rần rần. thân thể giống như không có tí khí lực nào. - Cái gì si tình chi cổ? Tiên Nhi nàng mau nói rõ ràng? Lâm Vãn Vinh không dám coi thường vọng động, ôm chặt thân thể nàng, vội vàng hỏi. Tiên Nhi khẽ nói: - Miêu nữ đa tình, miêu nữ thiện cổ. Vì để tìm lang quân chí tình, khi còn nhỏ đã thỉnh sư phó đặt trong cơ thể si tình chi cổ. Tiên Nhi cùng công tử chu công chi lễ xong thì sitình chi cổ sẽ nhập vào trong cơ thể của người. Công tử sẽ là cổ mẫu, sanh tử Tiên Nhi sẽ nằm trong tay công tử thao túng. "Trời ạ, chi cổ này là cái quái gì. Có phải giấu trong rốn không, có thể dùng thuốc lấy nó ra được không? Mẹ nó, chẳng lẽ bắt ta uống thuốc gì đó? Chả lẽ không còn có thiên lí hay sao?" Bất quá Tiên Nhi nguyện đặt sanh tử của nàng ở trong tay mình , nữ nhân si tình như thế, làm Lâm Vãn Vinh không khỏi cảm động. - Tên là si tình chi cổ, đó là cả đời trung trinh. Nếu công tử cùng nữ tử khác động phòng, cổ tắc này sẽ chuyển qua cơ thể nữ tử kia còn Tiên Nhi sẽ trở thành cổ mẫu, sanh tử của nữ tử kia cùng công tử sẽ bị Tiên Nhi thao túng. Nói mấy lời sau cùng cũng hiểu, Lâm Vãn Vinh trán mồ hôi lạnh tới tấp tuôn ra. "Ôi trời đất ơi, không phải chơi ta à! Thoát y xong xuôi, muốn lập tức tiến vào bước cuối cùng sao tự nhiên lại xuất hiện loại si tinh chi cổ này? Chẳng lẽ là ông trời thấy khả năng phòng ngự của ta quá mạnh mẽ, nên cố ý chơi ta? Sư phó Tiên Nhi cũng thật bậy bạ, dạy bảo lung tung, dạy thứ cổ quái này làm gì? Tiên Nhi tuổi còn nhỏ, chưa hiểu việc đời, chỉ là tùy tiện nói ra, sao người có thể lấy đùa thành thật? sặc, nếu ko phải có ý đồ xấu, thì cũng là bị biến thái con bà nó rồi !." "Xông lên hay không?" Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt. hắn bây giờ gặp phải một câu hỏi chọn lựa giữa "một cây hay khu rừng". Bình thường mà nói, không thể vì một cây mà bỏqua khu rừng, nhưng Tiên Nhi này thì không phải là một cây bình thường, nàng là một cây thượng phẩm, đánh chết hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng: " Một cây, hai cây, cả một khu rừng, lão tử tất cả đều muốn !" Hắn miên man suy nghĩ trong lòng trong chốc lát, ôm một tia hy vọng hỏi: - Tiên Nhi, chi cổ này có loại trừ được không? Tần Tiên Nhi mỉm cười lắc lắc đầu. Lâm Vãn Vinh kêu một tiếng: "Cũng khó mà trách Tiên Nhi , ta nếu cùng nàng thân thân mật mật, nàng trong lòng cao hứng không hết, nên không phải là giả dối. Nếu cùng nàng vui vẻ một hồi, Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Ngọc Sương, đều thành quả phụ sống hết ! cho dù ta mạo hiểm cùng các nàng vui vẻ vài lần, tánh mạng các nàng sẽ bị nha đầu Tiên Nhi kia thao túng, ôi chao ! đúng là trời hại ma cô mà ! Tần Tiên Nhi thấy hắn mặt đầy sầu khổ thì biết tỏng hắn đang e ngại điều gì, nhịn không được khóc nức nở: - Tiên Nhi đối với công tử một lòng, thiên địa trời đất chứng kiến, đến chết cũng không thay đổi. Tấm thân trong sạch Tiên Nhi, vĩnh viễn đều thuộc về công tử. "Tiên Nhi, nàng hại chết ta rồi, ăn thứ không ăn được, nuốt thứ không nuốt được, việc này thật sự khó quyết a !" Hắn thầm suy nghĩ trong chốc lát : "Việc này tốt nhất tìm người giúp đỡ, Thanh Tuyền và Tiên Nhi bình thường võ nghệ cao cường, nàng nhất định sẽ có biện pháp, nói không chừng thật sự có loại thuốc để giải độc.""Ngày gì mà đen đủi thế này, tán gái nhưng đụng nhầm phải thuốc độc, lão tử lần này thật thảm, xem như từ trước đến nay chỉ có mình ta gặp phải! " Lâm Vãn Vinh bây giờ đối với Tần Tiên Nhi cũng hiểu là nữ tử này có cá tính cực kỳ, ghét thì ghét cay ghét đắng, yêu thì sẽ yêu cuồng nhiệt. Hắn thở dài, lại thấy nàng sầu thảm bất an nhìn mình, liền bối rối cười nói: - Tiên Nhi, nàng không cần lo lắng. việc này ta nhất định có cách giải quyết. Tần Tiên Nhi cúi đầu khẽ nói: - Công tử, người không trách cứ Tiên Nhi chứ? - Trách, đương nhiên phải trách. Lâm Vãn Vinh lớn tiếng la, thấy Tần Tiên Nhi ánh mắt hoảng sợ vô cùng thì cười nói: - Ta trách chính là trách Tiên Nhi xinh đẹp đáng yêu như thế. Làm ta thần hồn điên đảo, ăn uống không màng, muốn phát vào mông nàng một cái, cũng còn không làm được. - Công tử.... Tần Tiên Nhi thẹn thùng vô hạn, lại cảm giác đại thủ nóng bỏng của hắn, vuốt ve lên mông mình, thật sự là không đánh, chỉ xoa xoa một chút. - Tiên Nhi, kỳ thật ta là người rất đứng đắn.

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng nói: - Ta không phải loại người theo đuổi thân thể dục vọng, ta càng chú trọng đến kết giao tinh thần , để xứng đáng với tình nghĩa tri kỷ, tri tâm của chúng ta. Lâm Vãn Vinh đành dối gạt lương tâm nói, hai tay vẫn nhẹ nhàng lục lọi giữa hai đùi của Tiên Nhi, lửa nóng dưới khố vẫn căng căng dính tại hai chân nàng như cũ, hỏa nhiệt so với mới vừa rồi chỉ có hơn chớ không kém. Tần Tiên Nhi nghe hắn miệng nói bậy, trong lòng cũng ngượng ngùng, không dám mở miệng, chỉ nhẹ nhàng 'uhm' nhẹ một tiếng, để mặc thân thể cho hắn hành động. - Vì để chứng minh ta là một người phẩm đức cao thượng, ta quyết định... Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Đêm nay chúng ta sẽ thoát y quần áo cùng ôm nhau ngủ một chỗ. Để từng bước khảo nghiệm phẩm chất "tọa hoài bất loạn"** của ta. Đối với Tiên Nhi nàng, ta cũng có một yêu cầu nho nhỏ. - Yêu cầu gì? Tiên Nhi lại uốn éo trong lòng hắn, ngượng ngùng vô hạn hỏi. Hai người lúc này lõa thể cùng nằm một chỗ, cảm thụ từ trên người hắn truyền đến nhiệt lực, đặc biệt là dị vật to lớn ở dưới hạ thân hắn, trở nên càng lúc càng lớn, chỉ thiếu chút nữa đã muốn đi vào người nàng.

- Ta muốn nàng tìm cách quyến rũ ta, để chứng minh với nàng phẩm đức ta cao thượng nhường nào ! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm dật. Không thể tiến vào được nhưng cần phải thu kiếm lợi tức khác, nếu không thì ta đã thoát y mà không làm ăn được gì sao? Lão tử cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì vô ích. - Công tử ! Tiên Nhi thỏ thẻ một tiếng nằm trong lòng ngực hắn, mặt mày đỏ bừng, thật lâu không dám ngẩng đầu lên. Lâm Vãn Vinh chờ trong chốc lát không thấy động tĩnh gì, liền lục lọi trên người nàng cấp kịch một trận, trong lòng ai thán: "Con nha đầu này,ta cần phải dạy dỗ nó một phen. " Đang nghĩ thế, bỗng thấy một bàn tay ấm áp nhỏ bé, nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi hướng về huynh đệ dưới khố nóng bỏng của mình, cảm giác thật sảng khoái, làm Lâm Vãn Vinh trong lòng vừa vui vừa buồn : "Liễu Hạ Huệ huynh, lão tử lần này chỉ điểm cho ngươi xem nhé ? . " *** Chú thích : * ' vô môi cẩu hợp ' : ý nói việc yêu nhau mà không có người mai mối, giống như lang cẩu...đại loại là thế. ** "tọa hoài bất loạn" : cái này liên quan đến chuyện tên hủ nho Liễu Hạ Huệ ngồi trên xe ngựa với một người đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ổng chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào. Sặc !

Chương 129 : Tiêu tác

Đối với nam nhân mà nói, ôm ấp trong lòng mình một đại mỹ nhân đang khoả thân mà chỉ có thể nhìn chứ không thể "ăn" thì thật sự là một loại thống khổ lớn lao. Ôm thân thể nhu nhược mềm mại đầy đặn như không xương của Tần Tiên Nhi mà Lâm Vãn Vinh hắn phải vạn bất đắc dĩ cố gắng nhớ tới tình cổ trong cơ thể nàng. Ngoại trừ chiếm chút tiện nghi bên ngoài thì cũng phải đành lòng giả bộ làm một người đàng hoàng "Vì lo cho hạnh phúc sau này, lão tử đành chịu!" Hắn bực tức, bất bình thầm nghĩ. Tay lại nhẹ nhàng sờ soạng, vuốt ve lên ngực Tiên Nhi làm nàng trong lúc ngủ mơ màng cũng khẽ rên một tiếng cực kỳ khiêu khích dụ hoặc. Khi Lâm Vãn Vinh tỉnh lại vào sáng hôm sau, ngoài cửa sổ mưa phùn trút xuống so với hôm qua còn mờ mịt hơn nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Tiên Nhi đâu dù trong phòng vẫn còn phảng phất hương thơm. Chỉ thấy đầu giường có đặt một bức thư, mực vẫn chưa khô hẳn, trên đó ghi vài chữ thanh tú: - "Sư môn cấp triệu, Tiên hành li khứ. Thử ốc chúc quân, Diệc vi ngã gia. Nhật dạ tư quân, Quân tâm ngã tâm." (Dịch thơ: Sư môn triệu gấp, Buộc phải lên đường, Chốn này chàng giữ, Hãy coi như nhà. Ngày đêm mong nhớ, Ý thiếp tình chàng) Trên tờ giấy trang nhã còn lưu lại dấu vết vài giọt lệ. Lâm Vãn Vinh xem xong, bùi ngùi thở dài: "Thanh Tuyền đã đi rồi, Tiên Nhi cũng đi mất luôn, cả hai giống nhau đều vội vàng, không thể tìm theo được." Hắn đứng ở trong sân đình, câm lặng nhìn bức thư than thở, chìm đắm trong mơ tưởng mộng cảnh, nhớ lại hôm qua nằm bên gối thì thầm tâm sự: "Tiên Nhi dung nhan tuyệt sắc, dáng vẻ đẫm lệ thật giống như cảnh yên mênh mông. Giờ đã đi rồi, đã đi rồi, đều đã đi rồi!" Cho dù hắn lạc quan phóng khoáng tới mấy, đối diện với hiện trạng này cũng phải đành cười khổ: "Còn may mắn là bên người còn Xảo Xảo và Ngọc Sương, âu cũng là một niềm an ủi nho nhỏ. Chỉ hơn một tháng nữa sẽ qua năm mới, ta sẽ khởi hành đi Bắc Kinh. Nhất định phải tìm được nha đầu Thanh Tuyền sau đó mới tìm biện pháp hoá giải tình cổ trong cơ thể Tiên Nhi. Thành hôn với bốn nha đầu, về bên Tây Hồ xây cất nhà cửa, an hưởng tuổi già.", đây chính là mục tiêu nhân sinh của hắn . Mặc dù trải nghiệm của hắn rất phong phú, nhưng hắn chưa bao giờ có ý muốn cứu quốc cứu dân gì cả: "Lão tử chỉ là tiểu lão dân, không màng tới mấy chuyện đại sự gì đó, ta không có quan hệ. Lý tưởng? Lý tưởng cái con mẹ nó, không phải là món đáng giá nhất. Có thể sống yên ổn cả đời, ta đã phải thắp một nén hương thật lớn. " Sau khi ly khai Long Hoằng thôn, hắn không còn cảm thấy quan tâm gì nữa, theo con đường hôm qua quay trở lại Tây Hồ. Tuy sương mờ mù mịt nhưng trên hồ thuyền bè vẫn qua lại tấp nập. Đại đa số đều là thuyền quan, thỉnh thoảng có người nhảy xuống nước, tựa hồ là tìm cái gì đấy. "Chắc là Từ Vị phái tới, một ngày một đêm, thế mà bọn họ vẫn chưa đình chỉ tìm kiếm!" Lâm Vãn Vinh cảm thấy vui vui: "Lão Từ này, đối với ta thật tốt, làm lão tử có chút cảm động a."

Phía trước có phải Lâm công tử? Một thanh âm truyền đến. Một đội quan binh đang tìm tòi ở bên hồ đã thấy hắn. Đầu lĩnh của họ cũng chính là thị vệ trên thuyền của Từ Vị hôm qua. Lâm Vãn Vinh mặc dù thay đổi quần áo, nhưng cũng bị hắn nhìn một cái đã nhận ra. - Đích thị Lâm Tam. Lâm vãn vinh liền ôm quyền nói: - Đại ca đang kiếm ta à? Thật là cực nhọc. Thành thật xin lỗi. - Đúng là là Lâm công tử rồi? Thị vệ kia vui mừng nói: - Người đâu, nhanh đi bẩm báo đại nhân, đã tìm thấy Lâm công tử. Người nọ tiến lên rồi cao hứng nói tiếp: - Lâm công tử ngươi đã trở lại. Chúng ta mấy ngàn huynh đệ, đều ra cả Tây Hồ này lần mò, còn tưởng rằng ngươi...? Lâm Vãn Vinh thong thả gật đầu nói: - Thật sự là làm khổ các vị đại ca, chẳng biết đại ca tôn tính đại danh là gì?

Thị vệ kia cười nói: - công tử chớ khách khí. Ta thô nhân họ Cao tên Tù. - Cao tù (1)? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, nói: - Dưới tay Giang Tô tổng đốc Lạc đại nhân chúng ta cũng có một vị đại ca tên là Cao Thủ. Nhị vị cùng họ như vậy, không biết cùng đại ca có quan hệ hay không? Cao Tù cười nói: - Đó là gia huynh. "Cao Tù, Cao Thủ. Ôi chao, cha mẹ hai người này quả thật có tài, chiếm hết tiện nghi của mọi người trong thiên hạ." Hắn hỏi tiếp: - Có phải đại ca cũng từng ở trong cung? Cao tù gật gật đầu: - Ta đã từng ở trong cung. Về sau phụng mệnh hoàng thượng bảo vệ Từ đại nhân cũng được vài năm rồi. "Xem ra Từ Vị này và Lạc Mẫn giống nhau, đều là trợ thủ đắc lực của đương kim hoàng đế, bằng không cũng không được hộ vệ cao thủ đại nội được phái đi bảo vệ như thế."

Thấy nhiều người tìm kiếm mình như vậy, hắn hít một tiếng nói: - Chỉ vì một mình ta, lại phiền toái nhiều người như vậy. Thật sự bối rối quá. - Công tử ngàn vạn lần chớ nói thế! Cao tù nói: - Công tử biết rõ kém sức, nhưng lại dũng đấu với phỉ đồ Bạch Liên giáo, bọn huynh đệ tại hạ thật sự kính nể vô cùng. "Hê hê, lời này nói ra, thật giữ thể diện cho ta!" Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc thầm nghĩ. Chợt thấy một đoàn người đang vội vàng tiến tới, đi đầu đúng Từ Vị, hắn liền ôm quyền từ xa nói: - Từ tiên sinh, đêm qua nghỉ ngơi mạnh khỏe chứ? Từ Vị đi đến gần quan sát, thấy hắn bình yên vô sự liền thở dài nhẹ nhõm một hồi rồi nói: - Lâm tiểu huynh đệ nghỉ ngơi nơi đâu hay thật? Làm chúng ta lo lắng, thật tệ a! Lâm Vãn Vinh cười nói: - Không thể nào, ngươi cùng Tô tiểu thư cửu biệt tương phùng. Đêm qua đúng là uyên ương mặn nồng, là thời cơ tốt để cùng nhau giao hảo, thế nào cũng mất ngủ tí chút.

Từ Vị năm sáu mươi tuổi tuổi đầu mà bị tiểu tiểu tử hai mươi tuổi này chọc quê thì nhịn không được, mặt lão thoáng đỏ lên. Nhưng lão ta cũng không phải người thường, gặp Lâm Tam này vài lần đã cảm kích lẫn nhau, lập tức vái hắn một cái thật sâu nói: - Từ Vị cảm tạ Lâm tiểu huynh đệ đã ra ơn tương trợ. - Ta tương trợ gì vậy? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói. - Giúp cả hai việc. Về công thì giúp ta tiêu diệt bọn phỉ đồ Bạch Liên, thật sự là một tấm gương dũng cảm. Về tư lại giúp lão hủ toại tâm nguyện sau nhiều năm để ta cùng Khanh Liên có thể tương phùng, đều là công của Lâm tiểu huynh đệ. Dù là công hay tư, Từ Vị đều phải cúi đầu, Lâm tiểu huynh đệ nên nhận lấy. Từ vị chánh sắc nói. - Ha ha, bỏ qua, bỏ qua. Ta cũng là không thuận mắt với Bạch Liên giáo hiêu trương bạt hỗ(2), nên chỉ muốn hỗ trợ một chút chứ đâu có nghĩ đến bọn phỉ nhân kia một cước đã không chịu nổi mà ngã xuống nước. Đáng giận là thừa dịp ta nhất thời lơ là, cùng kéo ta xuống. Lâm Vãn Vinh lớn giọng ba hoa bịa chuyện nói. - Đúng thế, đúng thế.

Từ Vị che miệng khẽ cười: "Lâm tiểu huynh đệ này, học thức cao rộng ta không theo kịp, độ dày da mặt càng hiếm thấy" - Nhưng chẳng biết tiểu huynh đệ làm thế nào trốn đi? Lâm Vãn Vinh gật đầu nói: - Đại nhân có điều chưa biết, ta ngoại hiệu là "Lục thượng đại lão hổ, giang trung Tiểu Bạch Long." Phỉ đồ cuối cùng kia công phu dưới nước không được tốt mà cứ níu kéo, làm ta mất nhiều công phu để thoát khỏi hắn. Khi thoát được thì đã đến nơi này. Lúc ấy trời lạnh lại đói bụng, ta cũng ko rành rẽ Hàng Châu nên đành phải tìm xung quanh thôn trang nhỏ xin cơm tắm rửa thay quần áo. Sáng sớm liền quay về đây thì gặp ngay Cao Tù đại ca đang đi kiếm. Từ Vị ánh mắt sáng rực lên, đối với lời hắn nói tự nhiên có nghi ngờ, cười nói: - Công phu Lâm tiểu huynh đệ thật giỏi. Nhưng không biết phỉ nhân đào tẩu kia là nam hay nữ? - Điều này...không có để ý. Lâm Vãn Vinh mắt không chớp nói. Từ Vị ha ha cười nói: - Chuyện đã rồi cũng không cần khẩn trương, thủ lãnh bọn chúng đã nằm ở trong tay chúng ta.

Hai người đang nói chuyện thì có một người chạy đến bẩm báo: - Bẩm Từ đại nhân, Tiêu đại tiểu thư đã quay về Kim Lăng. - Khi nào đi? Từ Vị cả kinh nói. - Tiểu nhân mới vừa rồi phụng mệnh đại nhân bẩm báo tin tức Lâm công tử bình yên trở về với Tiêu đại tiểu thư. Tiêu đại tiểu thư biết được liền nói hôm nay phải bắt đầu quay về Kim Lăng. - Tiêu đại tiểu thư muốn về rồi sao? Từ vị kỳ quái nói: - Đêm hôm qua còn có vẻ lo lắng nên cùng Khanh Liên ngủ chung ở trên thuyền mà cứ trằn trọc cả đêm, cứ dặn dò ta là hễ có tin tức của Lâm tiểu huynh đệ thì lập tức báo cho nàng ngay. Bây giờ Lâm tiểu huynh đệ vừa trở lại, sao ngay cả gặp mặt cũng không thấy mà đã muốn đi. Nói đi là đi vậy sao? "Chà, Đại tiểu thư này thật sự là tuyệt tình a! Ngày hôm qua còn nói nói cười cười, hôm nay lão tử mới 'thoát hiểm', nàng không đến ân cần thăm hỏi một tiếng thế mà đã bỏ chạy. Sau khi quay về Kim Lăng ta sẽ tìm đến tính sổ a. » - Đại tiểu thư có dặn dò gì ko, ta sẽ làm gì hả?

Lâm Vãn Vinh hỏi. - Tiêu Đại tiểu thư nói, thỉnh Lâm công tử sau khi xử lý sự vụ nơi đây thì lập tức khởi hành trở về Kim Lăng. "Xử lý sự vụ gì ở đây? Lão tử chỉ là một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia, làm gì có chuyện gì để xử lý! Rõ ràng là không giữ thể diện gì cho ta cả, muốn tìm cớ chơi ta à?" Từ Vị liếc mắt nhìn hắn đầy vẻ thâm ý mà nói: - Lâm tiểu huynh đệ, thứ lỗi cho lão hủ nói thẳng, ngươi tài hoa học thức như thế. Làm một gia đinh nho nhỏ ở Tiêu gia thật sự là oan uổng lắm. Nếu tiểu huynh đệ không chê, lão hủ có thể đề cử thăng tiến một phen. Với tài hoa của tiểu huynh tất đạt duoc thành công lớn lao, tiền trình sáng lạng. - Tiền trình sáng lạng? Lâm Vãn Vinh mỉm cười hỏi: - Nhưng chẳng biết là tiền trình gì? Từ Vị nói: - Đăng các vi sĩ (4), vì quốc ra sức, tạo phúc một phương. Lâm Vãn Vinh thở dài hỏi: - Từ tiên sinh, đây có phải lý tưởng của người khi còn trẻ không? Từ Vị sửng sốt một chút, Lâm Tam hỏi những lời này tràn đầy thâm ý. Quả là năm xưa lão đã có những lý tưởng này, nói như thế xác thật không sai. Nhưng nay Từ Vị tuổi đã già, kinh nghiệm cũng đã chiêm nghiệm qua nhiều, thủ đoạn cũng dùng không ít nên nhiệt tình tuổi trẻ đã sớm lùi bước. Không ngờ tự nhiên bị lại gợi lại chút vết tích của lí tưởng năm xưa. " Lý tưởng? Lý tưởng cái đếch gì! Mai ngươi đi mà hỏi mấy lão nông tá điền, hắn chả có biết lý tưởng là cái quái gì. Có cơm ăn được mặc quần áo là lý tưởng lớn nhất của hắn. Cái gì mà vì quốc ra sức, tạo phúc thiên hạ, khẩu hiệu thì thật kêu tai nhưng tham ô hủ bại, nhục mạ dân chúng đúng là ý nghĩ của bọn đọc sách các ngươi. Nếu một ngày trên thế giới này không còn có bọn quan lại các ngươi, mới thật sự là thái bình a." Hắn hít thở thật sâu nói: - Từ tiên sinh, ta chỉ là người thường, không có đọc qua sách thánh hiền cũng không có nghĩ tới cái gì cứu quốc cứu dân. Chỉ cần người khác không khi dễ ta, ta sẽ làm một người thường, an an ổn ổn sống bình dị cả đời. Đó chính là lý tưởng của ta. Cũng giống như bây giờ làm gia đinh cho Tiêu gia, Tiêu tiểu thư đối đãi ta không tệ lắm. Cùng các nàng ở một chỗ, rất là thoải mái lại không có áp lực, so với quan lại thì sung sướng gấp trăm lần. Trên đời thiên hạ có rất nhiều lý tưởng, an an ổn ổn sống tốt mỗi ngày, đây là ân điển trời ban rồi. Từ Vị nghe hắn cự tuyệt không thương tiếc lời mời mà vô số người mong muốn thì cảm thán thở dài: "Lâm Tam này, làm việc hay xử sự đều vượt ngoài dự đoán, thật sự là người rất có phong cách. 'An an ổn ổn sống mỗi ngày?' Chỉ là một hi vọng hão huyền thôi ! " Từ đại nhân nhìn hắn, thầm thở dài một tiếng, thần sắc bắt đầu ngơ ngẩn. (1) Cao Tù : Ông tướng (2) hiêu trương bạt hỗ: khoa trương làm loạn (3) Lục thượng đại lão hổ, giang trung Tiểu Bạch Long: trên bờ là con cọp, dưới nước tiểu bạch long (4) Đăng các vi sĩ : thăng quan tiến chức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dtdd