Cpgd 364 365

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Đỗ Tu Nguyên dẫn đoàn người xuống núi, thì mặc dù sắc trời đã tối, nhưng vô số dân chúng vẫn còn tụ tập xem náo nhiệt. Chúng binh sĩ giơ cao ngọn đuốc, khiến đang đêm mà sáng ngỡ như ban ngày. Đêm nay tin tức Lâm đại nhân dùng pháo bắn " Ngọc Đức Tiên Phường" sẽ truyền khắp nơi của Đại Hoa, tới lúc đó sẽ xuất hiện phản ứng gì không ai biết được, đám người Đỗ Tuy Nguyên đều thầm toát mồ hôi thay cho Lâm tướng quân, chỉ có hắn là cười đùa ha hả với mọi người, giống như hắn chẳng hề quan tâm tới chuyện gì.

- Tướng quân.

Đỗ Tu Nguyện tuần lộ phía trước vội vàng chạy tới, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng:

- Phía trước có người chặn đường của đại quân ta. Là ...

Hắn dừng một chút, hạ giọng nói:

- Là lại bộ thượng thư Diệp đại nhân, lễ bộ Lương đại nhân, còn có chấp sự, học sĩ của tam các lục bộ, còn có Thành Vương gia....

Lâm Vãn Vinh cả kinh, những người này tới thật là nhanh, ta giờ mới xuống được núi, hắn cười hắc hắc hai tiếng:

- Không sao không sao, có thể mấy vị đại nhân tới tặng biển khen ngợi ta cũng chưa biết chừng. Đỗ đại ca, chúng ta cùng đi lên xem sao.

Đỗ Tu Nguyên thấy mặt hắn không chút ngạc nhiên, tựa hồ mấy không coi mấy vị đại nhân quyền khuynh triều đình này ra gì, trong lòng cũng thầm kính phục, dám nói dám làm, dám làm dám chịu, thật đúng là kỳ nam tử.

Lâm Vãn Vinh đang muốn tiến lên, Tiêu tiểu thư từ trong kiệu nhô đầu ra hỏi:

- Lâm lang, phía trước có chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Có người tới thăm ta thôi. Thanh Tuyền, nàng và sư muội nghỉ ngơi ở đây một chút, ta đi rồi sẽ trở lại.

Tiêu Thanh Tuyền cười khẽ, lấy từ trong lòng ngực ra thấm thẻ bài ánh vàng lấp lánh, cẩn thận nhìn ngắm một lượt, trong mắt nổi lên một tầng sương nhạt, thần sắc đầy vẻ hồi tưởng và lưu luyến, lại vẫy vẫy tay với hắn, dịu dàng nói:

- Lâm lang, chàng qua đây, thiếp có chút việc muốn nói cho chàng.

Đợi Lâm Vãn Vinh đi tới trước mặt, Tiêu Thanh Tuyền đưa tấm thể bài kia tới tay hắn, nhẹ nhàng nói:

- Cái này cho chàng. Nếu có người dám làm khó chàng thì chàng lấy cái này ra, sẽ không ai dám động tới một cọng lông của lang quân.

Kim bài này nặng trình trịch, bên trên điêu khắc một con phượng hoàng sống động như thật, cũng không biết là dùng làm gì. Lâm Vãn Vinh cười đáp lời:

- Tấm thẻ bài này của nàng, cùng kim bài hoàng thượng ban cho ta, có chút giống nhau. Chúng ta thế này là long phượng hợp bích, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.

Tiêu Thanh Tuyền cười duyên:

- Đừng tán dóc nữa, đi mau một chút chúng ta còn sớm về nhà.

Quân sĩ đi đầu đã dừng lại bất động, từ đội ngũ phía trước họ truyền tới từng trận ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng hô" Lâm Tam ra đây!" " Lâm Tam ra trả lời."

Lâm Vãn Vinh dẫn theo Đỗ Tu Nguyên đi tới, nhìn bốn phía một lượt, chỉ thấy những đại nhân học sĩ còn tới nhiều hơn so với buổi triều sớm hôm nay. Thành Vương đứng ở trên cùng mặt cười lạnh lùng không nói. Hai vị thượng thư đại nhân lại bộ, lễ bộ theo sau lưng hắn, còn có mấy chục vị học sĩ chấp sự. Mọi người đều kích động, đang lớn tiếng la hét.

- Tiểu đệ Lâm Tam, ra mắt vương gia, ra mắt các vị đại nhân.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, mặt làm ra vẻ kinh ngạc:

- Trời đã tối thế này rồi, chư vị đại nhân còn quần thể xuất động thị sát dân tình ? Vì nước vất vả thế này, tiểu đệ thật sự rất kích phục.

Lại bộ thượng thư Diệp đại nhân quát:

- Lâm Tam. Chớ có ăn nói lung tung, chúng ta tới để hỏi tội ngươi đó.

- Tội ư? Tội gì?

Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi:

- Tiểu đệ luôn luôn tôn trọng pháp luật, theo lệ nộp thuế, đâu ra tội mà hỏi chứ?

Diệp đại nhân cả giận nói:

- Việc tự ngươi làm còn muốn giảo biện sao? Ngươi lên núi này làm gì? Coi người thiên hạ đều là kẻ ngốc sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Tiểu đệ du sơn ngoạn thủy đến đây, nhân lúc hứng trí, tùy ý bắn hai phát pháo. Diệp đại nhân, việc này hình như không thuộc về ngài quản đâu.

Râu dê của Diệp đại nhân rung lên, tức giận chỉ hắn nói:

- Tùy ý bắn hai phát pháo? Ngươi nói thật nhẹ nhàng ! Ngươi biết đây là chốn nào không? Đây là " Ngọc Đức Tiên Phường" chính là thánh địa người đọc sách hướng đến, từ nơi này xuất hiện rất nhiều tiền bối đại nho, có cống hiến to lớn với Đại Hoa ta. Thái tổ khai quốc hoàng đế ngự tứ bài biển, các vị đồng liêu trong chiều, không ai không lấy xuất thân thánh phường làm vinh dự. Ngươi dám dương oai tại đây, thật đúng là không coi luật pháp vào mắt, càn rỡ vô cùng. Vương gia và ta, còn có các vị đồng liêu nữa chính là tới trị tội ngươi. Ngươi còn không mau mau bó tay chịu trói, nghe xử phạt.

Lâm Vãn Vinh không thèm để ý cười nói:

- Ngọc Đức Tiên Phường ư? Danh hiệu này thật không tệ, chỉ đáng tiếc tiểu đệ không được nghe qua. Tiểu đệ chỉ có được tin tình báo cho biết, có người trên núi này sửa soạn võ trang, tụ tập phi pháp, tự lập luật pháp, cầm cố tự do người khác, uốn cong chiếu lệnh của thái tổ hoàng đế, mê hoặc thanh niên vô tri, hơn nữa còn tự đề cao mình ngang với trời, mưu đồ độc lập ngoài Đại Hoa ta, tội lỗi chồng chất, trời và người cùng phẫn nộ. Loại họa loạn triều cương này, tổ chức khủng bố phi pháp phá hỏng căn cơ Đại Hoa này, chỉ có kiên quyết trừ bỏ mới có thể giữ được giang sơn vạn năm của Đại Hoa ta. Diệp đại nhân, làm như vậy chẳng lẽ là sai sao?

Lâm Tam miệng lưỡi khéo như hát hay, lấy một cái mũ danh chính ngôn thuận chụp lên đỉnh đầu, khiến Diệp đại nhân hoa cả mắt. Đem " Ngọc Đức Tiên Phường" nhận định là tổ chức khủng bố phi pháp, thiên hạ trừ Lâm Tam ra, cũng không tìm ra người thứ hai nữa.

- Ngươi, ngươi, nói lung tung.

Diệp đại nhân chỉ mặt Lâm Tam nói:

- Tên của thánh phường được thiên hạ kính ngưỡng, vô số đại nho đều xuất thân ở đây, là cốt cách của Đại Hoa ta, làm sao là tổ chức khủng bố gì đó mà ngươi nói?

- Có phải là khủng bố hay không, không phải Diệp đại nhân ngài mà được, ta nói cũng không được. Ở đây ta có mấy tờ cung trạng, đều là từ những tài tử đại nho ở trên núi kia bị mê hoặc thảnh khẩn viết ra.

Lâm Vãn Vinh đưa tay ra, Đỗ Tu Nguyên liền đem các tờ cung đưa lên, Lâm đại nhân cười tủm tỉm nói:

- Có phải là tổ chức khủng bố hay không, mời Diệp đại nhân xem qua rồi sẽ biết ngay.

Diệp đại nhân cũng không ngờ tới, thủ đoạn của Lâm Tam già dặn như thế, mấy canh giờ ngắn ngủi, phá hủy thánh phường không nói, đến ngay cả giấy nhận tội cũng đã chuẩn bị xong hết, khiến người ta muốn nắm tóc hắn, nhưng không có chỗ hạ thủ.

- Lâm Tam!

Thành Vương vẫn luôn im lặng đứng xem đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi dẫn binh xông lên núi, đại đao sáng lấp loáng đặt trên thân người ta, nghĩ rằng muốn bao nhiêu tờ cung cũng không khó. Loại cung chứng uy bức mà ra này, không được tính, ngay ở trước mặt hoàng thượng, cũng không thoát được hiềm nghi bức cung.

- Đúng, đúng, vương gia tuệ nhãn, ngươi thế này là bức cung, tất cả tờ cung không coi là thật được.

Nghe Thành Vương một câu trúng đích, Diệp đại nhân cũng lấy lại tinh thần, vội vàng kêu lên, chư vị học sĩ theo đằng sau hai người cùng cùng kêu lớn:

- Bức cung, đây là bức cung...

Đỗ Tu Nguyên trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, thần sắc Lâm Vãn Vinh vẫn như thường, cười hắc hắc:

- Bắt người phạm tội, lấy lời cung, đây là thủ đoạn xét án thông dụng của thiên hạ. Nếu theo vương gia nói kiểu này, tất cả nha môn bắt người xử án, đều không thoát khỏi hiềm nghi bức cung rồi, kết luận như vậy lại từ miệng vương gia nói ra, chẳng phải làm lạnh lòng người trong thiên hạ sao?

Thành Vương cười hắc hắc, nhãn thần lóe lên, gật đầu nói:

- Mồm mép lợi hại lắm. Chứng từ này thật giả lúc này không nói nữa, nhưng ' Ngọc Đức Tiên Phường' là thánh địa thái tổ hoàng đế tự mình đề bút, có được mỹ tự ' dữ thiên tề'. Ngươi ở trong thánh địa làm càn như thế, để thái tổ hoàng đế vào đâu?

- Dữ thiên tề ư?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, vẫy vẫy tay, hai binh sĩ đưa ra đề tự của thánh tổ hoàng đế:

- Vương gia, thứ ngài nói, chính là cái này sao?

Con mắt nhỏ của Thành Vương quét qua, vội vàng vái dài, sợ hãi nói:

- Tử tôn bất hiếu Triệu Minh Thành, khấu kiến chân tích của thánh tổ.

Đám người Diệp thượng thư cũng vội quỳ bài, hô cao:

- Khấu kiến chân tích của thái tổ.

Lâm Vãn Vinh đứng nguyên tại chỗ, ngang nhiên nhận lễ của chư nhân, lúc này mới đạo đức giả tới đỡ Thành Vương:

- Vương gia, mời mau đứng lên đi.

Thành Vương cùng đám người ba lạy chín đập đầu, lúc này mới cung kính đứng dậy, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Lâm Tam, ngươi thật to gan, biết rõ có 'dữ thiên tề' do thánh tổ đề bút, lại dám tự tiện nổ pháo, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hay sao?

- Vương gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy được đâu.

Lâm Vãn Vinh thần sắc trịnh trọng:

- Đây là đề tự của thái tổ hoàng đế, cũng là minh chứng Ngọc Đức Tiên Phường bẻ cong chiếu mệnh. Tiểu đệ chính muốn tự thân trình cho hoàng thượng xem đây.

- Ngươi thật to gan, bản vương thân là con cháu của thánh tổ, ngưỡng mộ bút tích của thánh tổ đã lâu. Ba chữ ' dữ thiên tề' này chính là thái tổ hoàng đế tự thân đề, há nói bẻ cong chiếu mệnh?

Thành Vương tức giận nói:

- Nơi thánh tổ đề tự còn dám làm càn, ngươi thật sự coi bản vương trị không nổi ngươi sao? Ngươi cùng thánh mẫu của Bạch Liên giáo qua lại, bản vương sớm đã có chứng cứ, ngày mai đem hết ra bẩm báo với hoàng thượng, trị tội của ngươi.

Con mẹ nó, Thành Vương chuẩn bị hoàn toàn trở mặt rồi, ngay cả việc An tỷ tỷ cũng lôi ra, còn tự cho rằng đã cầm được chuôi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

- Vương gia, Bạch Liên thánh mẫu cái gì, qua qua lại lại cái gì? Ngài tuy là hoàng thân quốc thích cao quý, ta cũng có thể tố cáo ngài phỉ báng. Tiểu đệ chính trực vô tư, giữ mình thanh khiết, mỹ sắc như không, trong kinh thành mọi người sớm cùng biết, vạn chúng kính ngưỡng. Nếu như ta thật sự làm ra việc gì đáng hổ thẹn, liền xin vương gia yên lòng cứ tới trước mặt hoàng thường cáo ngự trạng.

Thành Vương cười lạnh:

- Bản vương không có thời gian so mồm mép với ngươi. Đề tự của thánh tổ ở ngay trước mắt, tên của thánh phường danh phù kỳ thực (danh xứng với thực tế), ngươi còn gì để nói.

Lâm Vãn Vinh cười kinh thường:

- Cái gì danh phù kỳ thực, thánh tổ hoàng đế nhân đức anh minh, trăm năm trước đã có thể biết việc hậu thế. Vương gia ngài, thân là con cháu của thánh tổ, làm sao ngay cả mặc bảo của thánh tổ cũng nhận thức không đầy đủ vậy? Bay đâu, đem mặc bảo của thánh tổ hoàng đế đưa lên cho vương gia và các vị đại nhân nhìn qua, xem xem ba chữ này rốt cuộc là chữ gì.

- Tuân lệnh!

Hai tên binh sĩ giơ cao đề tự bước lên, Thành Vương cách gần nhất, cẩn thận đánh giá cuộn vải kia, tức thì thần sắc đại biến. Diệp đại nhân nhìn chằm chằm hồi lâu, lầm bẩm đọc:

- Dữ phu tề? Điều này, điều này, sao lại thế này?

- Diệp đại nhân nhãn lực thật tốt.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Thánh tổ hoàng đế nhìn xa trông rộng, trăm năm trước đã có cái nhìn sáng suốt. Đề tự của lão nhân gia ngài, ba chữ' dữ phu tề', vốn là chính muốn dặn dò người trong Ngọc Đức Tiên Phường, hướng tới vạn dân học tập, đi vào trong nhân dân, thân dân yêu dân. Vậy mà cái tác phường này ấp ủ ý định xấu, tự xưng là dữ thiên tề, điên đảo trắng đen, mê hoặc dân chúng, hơn nữa có kẻ tự lập luật pháp, cưỡng ép giam cầm người khác, mưu đồ đem ngọn núi này biến thành nước trong nước.

Thành Vương biến sắc, phẫn nộ quát:

- Đề tự của thánh tổ hoàng đế lưu truyền ngàn năm, mọi người cùng biết, làm sao có sai sót? Lâm Tam, nhất định là ngươi giở trò.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, âm thanh phá vỡ trời cao:

- Vương gia nói rất hay, đề tự của thánh tổ hoàng đế lưu truyền ngàn năm, mọi người cùng biết. Nhưng ta muốn hỏi một câu, có vị nào tự mình nghe thái tổ hoàng đế đọc ra ba chữ ' dữ thiên tề'? Hoặc là văn lục nào có ghi lại, thánh tổ hoàng đế tự miệng phong cho không? Chư vị đều là đại học sĩ đọc đầy thi thư, có vị nào nghe qua hoặc thấy qua?

Chúng nhân á khẩu không trả lời được, ba chữ " dữ thiên tề" này mặc dù trong tiên phường truyền thuyết là chân thật, nhưng ở bất kỳ đời hoàng đế nào, cũng không thể tự miệng nói ra ba chữ "dữ thiên tề", " thiên" là quyền uy lớn nhất, hoàng đế nào ngốc đến nỗi đem người khác đặt ngang với mình.

Thấy những đại nhân này đều không dám trả lời, Lâm Vãn Vinh đắc ý hài lòng, nói với hai binh sĩ kia:

- Mau đem chân tích của thánh tổ hoàng đế thu lại, sáng mai trình lên cho hoàng thượng xem.

Chúng thần coi Thành Vương là ngựa cầm đầu, thấy hắn trầm mặc không nói, đều cũng cúi đầu không dám nói gì. Thành Vương đánh mắt ra dấu với Diệp đại nhân, nhếch nhếch môi hướng về chiếc kiệu nhỏ đằng sau Lâm Vãn Vinh, Diệp đại nhân tức thì tinh thần phấn chấn, lớn tiếng nói:

- Uổng cho Lâm Tam ngươi nói lời dễ nghe, chân tướng sự thật thế nào, ngươi nghĩ bản quan không biết sao? Bản quan nhận được cáo trạng, nói lại bộ phó thị lang Lâm Tam, nhìn trúng một nữ đệ tử trong thánh phường, muốn cường hành bá chiếm, nữ tử kia liều mạng không theo, ngươi dưới cơn phẫn nộ, liền dẫn binh mã lên núi cướp. Có cáo trạng ở đây, ngươi còn dám giảo biện?

Hắn lấy ra một cáo trạng viết đầy chữ từ trong tay áo, dương dương đắc ý mở ra, chúng quan nghe thấy lòng đầy phẫn nộ, chửi Lâm Tam bại hoại quan trường làm nhục giới học sĩ.

Con bà nó, vậy cũng làm được? Xem ra mặt ta còn chưa đủ dày! Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Diệp đại nhân, ngài quả là mắt lửa ngươi vàng, ngay cả việc này cũng dò xét ra, tiểu đệ bội phục.

Thấy Lâm Tam có dấu hiệu mềm xuống, Diệp đại nhân tức thì mừng rỡ, mặt đắc ý nói:

- Bản quan cương trực không a dua, thân thiện với dân. Dù là Lâm Tam ngươi có cường quyền cỡ nào, bản quan cũng nhất định thi hành công lý, trả lại công đạo cho người. Công sai ở đâu ...

Mấy công sai đi sau vội vàng ôm quyền nói:

- Xin đại nhân phân phó.

Diệp đại nhân chỉ tay vào chiếc kiệu nhỏ Tiêu tiểu thư ngồi, mặt đầy chính trực hô:

- Dân nữ bị Lâm tam cướp đoạt ở trong kiệu đó, các ngươi tức tốc tiếp lấy kiệu kia, bảo hộ thỏa đáng, không được có sai sót.

Mấy tên công sai ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bên người Lâm Tam đầy binh sĩ, cướp người với đám quân hổ lang này, vậy chẳng phải tự mình tìm chết sao? Lâm Vãn Vinh cười thần bí nhỏ giọng nói với Diệp đại nhân:

- Đại nhân, mời ngài quá bộ vài bước nói chuyện, tiểu đệ cho ngài xem một thứ.

- Chớ có hối lộ bản quan.

Diệp đại nhân đầy vẻ thanh liêm vì nghĩa lập tức lên tiếng cự tuyệt, còn đang muốn trát vàng lên mặt, lại thấy Lâm Tam cười như không cười, trong tay giơ lên một khối thẻ bài kim quang lấp lánh nói:

- Diệp đại nhân, ngài nhìn cho kỹ, vị tiểu thư trong kiệu, muốn ta đưa thẻ bài này cho ngài xem.

- Thẻ bài cái gì?

Diệp đại nhân khinh thường quét mắt qua, tức thì miệng há hốc, như thấy quỷ, một câu cũng không dám nói ra.

- Diệp đại nhân, Diệp đại nhân...

Thành Vương bị hắn đứng che trước mặt, thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, đợi một lúc có chút mất kiên nhẫn, đá vào chân Diệp đại nhân một cái:

- Ngài làm sao vậy?

Diệp đại nhân xoay người lại, thần sắc đờ ra, lẩm bẩm:

- Vương gia, là hoàng, hoàng, hoàng...

- Hoàng cái gì?

Thành Vương đẩy hắn ra, thẻ bài kia tức thì rơi vào mắt hắn, mặt hắn biến sắc, môi mấp máy nửa ngày trời, cuối cùng quỳ xuống bái lạy:

- Thần đệ Triệu Minh Thành, khấu kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

Chúng thần nghe được cũng sững sờ, hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, rõ ràng là tới bắt Lâm Tam, sao ngay cả hoàng hậu nương nương cũng hiện thân rồi? Thấy Thành Vương quỳ bò ra đất, chúng nhân nào dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống, miệng hô nương nương thiên tuế.

Hoàng hậu nương nương? Trong đầu Lâm Vãn Vinh oong một tiếng, Thanh Tuyền là hoàng hậu? Điều này, điều này sao có thể? Mẹ nó, chẳng lẽ ta phải cướp nữ nhân với hoàng đế.

Sự đả kích của một tiếng " hoàng hậu nương nương" này đối với Lâm Vãn Vinh, hơn xa sự kinh ngạc của chúng nhân. Hắn ngẩn ra tại chỗ, trong lòng trống rỗng, cũng không biết nói gì cho phải.

Đám người Thành Vương quỳ rạp dưới đất, đợi tới nửa ngày trời cũng không thấy có người lên tiếng, vội ngẩng đầu lên nhìn trộm, chỉ thấy Lâm Tam nhíu chặt mày, cũng không biết đang nghĩ gì. " Hoàng hậu nương nương" không lên tiếng, Lâm Tam cũng không nói lời nào, chúng nhân chỉ đành quỳ trên mặt đất, không ai dám phát ra tiếng.

Diệp đại nhân lên tiếng lúc trước càng là hai chân run như cầy sấy, dân nữ mà Lâm Tam " cướp đoạt", không ngờ là " hoàng hậu nương nương"? Đây đơn giản là điều đáng cười nhất thiên hạ, ngay cả mình không thể thuyết phục bản thân! Chỉ sợ hoàng hậu phẫn nộ, tru di cửu tộc cũng xem là nhẹ rồi.

- Đều đứng lên cả đi.

Trong kiệu truyền ra âm thanh của một nữ tử, mang chút non nớt, chính là tiểu sư muội Lý Hương Quân:

- Các ngươi điên đảo trắng đen, chỉ hươu nói ngựa, làm người tức giận. Nếu muốn nương nương xử phạt nhẹ nhàng, đem việc hôm nay viết ra tỉ mỉ, trình lên hoàng thượng, nương nương tự có xử trí.

Nghe những lời này tựa hồ là một tiểu nha đầu, không phải là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, Thành Vương mặt đầy nghi hoặc, nhưng thẻ bài kia không thể làm giả, chỉ đành vâng vâng dạ dạ đáp lời, còn Diệp đại nhân sắc mặt tái nhợt, viết tờ sớ này trình lên hoàng thượng, chiếc mũ lại bộ thượng thư hắn đội không được nữa rồi.

- Lùi xuống cả đi.

Âm thanh Lý Hương Quân tuy non nớt, nhưng từng chữ mang sự uy nghiêm, chúng nhân nào dám ở lại lâu, vội vàng xoay người chạy đi. Thành Vương quay đầu nhìn vào trong kiệu, mắt đầy vẻ nghi hoặc.

- Lâm lang, Lâm lang ....

Tiếng gọi yêu kiều của Tiêu tiểu thư vang lên bên tai Lâm Vãn Vinh, tiểu nha đầu Lý Hương Quân phì cười:

- Sư tỷ, Lâm lang kia của tỷ bị tỷ dọa cho choáng váng rồi.

Lâm Vãn Vinh tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Thành Tuyên:

- Thanh Tuyền, chuyện này là sao? Nàng làm sao lại là hoàng hậu nương nương? Ôi chao, ta chưa bao giờ cùng hoàng đế tranh nữ nhân. Con bà nó, lần này phải kéo bắn pháo hoàng cung rồi.

Lý Hương Quân phì cười:

- Lâm đại ca thật can đảm, loại lời phản nghịch này cũng có thể nói ra được. Đợi tới khi huynh dùng pháo bắn hoàng cung, phải gọi muội đó.

Thấy bộ dạng Lâm đại nhân có chút si ngốc, Tiêu Thành Tuyền che miệng cười, chứa chan tình cảm nói:

- Đừng nghe Hương Quân nói lung tung. Lâm lang, thân phận của thiếp không quan trọng, Tiêu Thanh Tuyền thiếp vẫn là thê tử của chàng, sinh là người Lâm gia chàng, chết là quỷ Lâm gia chàng, đời đời kiếp kiếp ở cùng chàng.

Đúng vậy, Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh, Thanh Tuyền mới không đến hai mươi tuổi, hơn nữa từ nhỏ lại lớn nên trên núi, làm sao lại là hoàng hậu được cơ chứ? Lão tử đúng là gấp tới hồ đồ rồi. Ngộ ra như vậy, trong lòng tức thì sáng sủa rộng mở, cười nói:

- Ta mặc kệ nàng là hoàng hậu hay không, dù sao nàng cũng là nương tử của ta, vì Lâm gia ta sinh nam dưỡng nữ, trọng trách đơm hoa kết trái này giao lên trên người nàng.

Tiêu tiểu thư khẽ hứ một tiếng, mặt đỏ tới tai, nhưng lại không tự chủ được soa lên bụng, mặt hiện lên vẻ ôn nhu hạnh phúc. Lâm đại nhân đem thẻ bài kia trả lại cho Tiêu tiểu thư, chỉ thấy Tiêu Thành Tuyền chậm rãi vuốt ve tấm thẻ bài ánh vàng rực rỡ, nước mắt long lanh, dịu dàng nói:

- Lâm lang, thân phận của Thanh Tuyền ngày sau sẽ nói tỉ mỉ cho chàng. Chỉ xin lang quân yên tâm, Thanh Tuyền gia thế thanh bạch, sẽ không làm nhục gia môn của Lâm gia.

- Nhà ta làm gì có gia môn gì.

Lâm Vãn Vinh cười nắm lấy tay nàng:

- Trên thế giới này, ta không cha không mẹ, một người ăn no cả nhà không sợ đói, là con khỉ từ trong khe đá xinh ra, nhục, cũng không ai nhục được ta.

- Ba hoa, chàng là khỉ, vậy hài nhi của chúng ta chẳng phải là khỉ con hay sao?

Tiêu tiểu thư che miệng cười, mặt đỏ bừng, nhớ tới một việc, vội áp chế tâm tư, sắc mặt bình tĩnh nắm lấy Lý Hương Quân lên kiệu:

- Thiếp có chút mệt rồi, mau chóng về nhà đi thôi. Nghe nói nhà cùng là liền kề Từ phủ, có phải thế không?

Lâm Vãn Vinh đang nói tới cao hứng, thấy thần tình Tiêu tiểu thư biến thành lạnh nhạt, lại nghe lời nàng nói, trong lòng tức thì nghẹn lại. Ái chà, Thành Tuyền còn chưa hết giận, đều là chuyện tốt nha đầu chết tiệt kia làm, hiện giờ làm hàng xóm cũng thành tội trạng rồi, ta thật là oan con mẹ nó mà.

- Trùng hợp .. hoàn toàn là trùng hợp.

Lâm Vãn Vinh vội nghiêm mặt đáp:

- Thanh Tuyền nàng cũng biết đấy, con người ta luôn xử sự bình đạm, không tranh với người. Tòa nhà kia là hoàng đế ban, cũng không biết làm sao, nhà lão Từ nghe được phong thanh, liền len lén chạy đến cách vách nhà ta. Việc này tuyệt đối không chút quan hệ với ta.

- Xử sự bình đạm, không tranh với người?

Lý Hương Quân cười khẩy nói:

- Lâm đại ca thật là khiêm tốn nhũn nhặn, trên thế giới này người chịu ' bình đạm' giống như huynh cũng không còn mấy ai nữa.

Tiểu cô nương thằng cha nó, hiểu được cái gì, ta không tranh biện với ngươi. Thấy rèm kiệu kia hạ xuống, cũng không biết Thanh Tuyền nghĩ thế nào, Lâm đại nhân trái cũng không được, phải cũng không được, nhất thời không biết làm sao.

Có chỗ dựa " hoàng hậu nương nương", phía trước còn có ai dám cản đường, đám người đó sớm đã tản đi, đường lớn bình yên, binh mã mở đường, tới thẳng trong thành. Đỗ Tu Nguyên đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh, vô cùng thận trọng hỏi:

- Tướng quân, rốt cuộc vị nào là hoàng hậu nương nương? Mạt tướng cũng phải bái kiến, không thể chậm trễ.

Đúng vậy, ai là hoàng hậu nương nương? Lâm Vãn Vinh cũng ngẩn ra một chút, Thanh Tuyền dùng hai câu ba lời làm cho qua viện này, tới tận bây giờ, ta còn hoàn toàn không biết gì cả.

- Hoàng hậu nương nương à, lão bà của ta có quen với người.

Lâm Vãn Vinh nhìn trái phải, thần bí nói:

- Đỗ đại ca, huynh làm việc cho tốt, hôm nào đó ta bảo lão bà nói với hoàng hậu nương nương, đề bạt huynh là thượng tướng thống soái cái gì đó, cũng chẳng phải là việc không thể.

Hắn thuận miệng hứa xuông không hề để ý, nhưng Đỗ Tu Nguyên nghe được lại mừng rỡ. Lâm tướng quân là nhân vật gì chứ, thông thiên đạt địa, việc hắn nói từ trước đến nay chưa từng không làm được. Lập tức áp chế sự mừng rỡ trong lòng, thần thái sáng láng nói:

- Đa tạ tướng quân tài bồi. Mạt tướng nhất định tận trung chức vụ, báo đền ân đức của tướng quân.

Việc ngày hôm nay, Đỗ Tu Nguyên cũng bỏ sức không ít, cũng gánh chịu không ít hiểm nguy. Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết ở trong lòng. Dù sao trước mặt cha vợ hoàng đế nói mấy câu tốt đẹp, lại chẳng phí bạc, liền gật đầu nói:

- Tâm ý của Đỗ đại ca, tiểu đệ ghi sâu trong lòng. Huynh trở về nói với bọn Hồ đại ca, Lý đại ca còn cả Hứa Chấn, bọn họ trong quân làm việc thật tốt, ngàn vạn lần đừng làm mất thể diện lương thảo quân chúng ta. Huynh đệ có việc gì ta đều gánh vác, lần này ra tiền tuyến, chỉ cần các huynh đệ gắng sức giết địch, ta đảm bảo các huynh đệ công nhỏ làm đại tướng, công to làm cự tướng, điểm nghĩa khí này Lâm Tam ta làm được.

- Đa tạ tướng quân.

Đỗ Tu Nguyên cảm kích rơi nước mắt, ôm quyền cười, lại nhỏ giọng nói:

- Nếu tướng quân có thể tự thân dẫn huynh đệ lên tiền tuyến, như vậy càng tốt hơn.

- Đỗ đại ca, lời này, là có người dạy huynh nói đúng không?

Lâm Vãn Vinh nhìn Đỗ Tu Nguyên, thần tình như cười như không hỏi:

- Lâm tướng quân quả nhiên có tuệ nhãn.

Đỗ Tu Nguyên cười xấu hổ:

- Là Từ tiểu thư dặn dò thuộc hạ, tiểu thư còn nói, tướng quân túc trí đa mưu, dũng mãnh vô địch. Chỉ cần ngài ra tiền tuyến, tướng sĩ trong quân của ta tổn thất ít nhất cũng giảm đi năm phần.

Hôm nay ta bị nha đầu nhà ngươi hại còn chưa đủ thảm sao? Một việc chưa yên, nàng còn kêu Đỗ Tu Nguyên lôi kéo ta, Lâm đại nhân thẹn quá thành giận, xua xua tay nói:

- Bây giờ ta phải bồi tiếp lão bà, còn chuẩn bị chăn bông, sữa bột, khố trẻ con, tã lót, công việc bận rộn, chuyện đánh trận, mấy ngày nữa hãy nói.

Đỗ Tu Nguyên cười khan hai tiếng, nhìn chiếc kiệu Tiêu tiểu thư ngồi một cái, thận trọng nói:

- Tướng quân, Từ tiểu thư dặn ngài sáng mai qua phủ, lời này mạt tướng truyền tới rồi, chỉ không biết ...

- Ta sẽ không đi, huynh khuyên cũng vô dụng, ài, Đỗ đại ca, huynh đừng có lôi kéo ta, ta tuyệt không làm chuyện không phải với lão bà của ta.

Giọng Lâm đại nhân đề cao lên tám phần, nghiêm trang chính trực cự tuyệt. Đỗ Tư Nguyên vô cùng buồn nản, nói chuyện tử tế, ta lôi kéo ngươi khi nào, ngược lại ngươi mặt dày không thẹn lôi kéo ta không buông.

- Tướng quân, ngài rốt cuộc đi hay không đi?

Đỗ Tu Nguyên bất đắc dĩ hỏi.

- Cái này, không đi vẫn hơn.

Lâm Vãn Vinh hạ giọng, than khổ:

- Đỗ đại ca, huynh cũng nhìn thấy rồi, lão bà của ta đã trở về, cuộc sống tốt đẹp của nam nhân chúng ta tới hồi kết rồi. Lại nói, ta cũng không biết khuê phòng của Từ tiểu thư ở đâu. Nếu là mò nhầm chỗ, vậy phiền lắm.... nhà bọn họ hẳn là sẽ phái nha hoàn ra dẫn đường chứ?

- Điều này, mạt tướng không biết. Từ tiểu thư không nhắc tới. Không bằng, tướng quân ngài sáng mai tự mình hỏi xem?

Đỗ Tư Nguyên cười trộm, đã muốn ăn vụng, lại không muốn có mùi, trên đời này đâu ra chuyện tốt như vậy.

- Ừm, nếu mò nhầm chỗ thì thật là không hay.

Lâm Vãn Vinh giọng đầy nghiêm chỉnh, thần sắc trang trọng nói:

- Ngày mai ta phải đi tìm Từ tiểu thư hỏi cho rõ mọi việc, rồi nghiêm chỉnh cự tuyệt hảo ý của nàng.... ấy, Đỗ đại ca, huynh sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Đã biết ta nghèo hèn cũng không đổi, phú quý không hề dâm, không khi phụ già trẻ, mọi người đều thấy. Ta thật sự tìm nàng chỉ để hỏi một số việc, huynh nhất định phải tin ta!

Lý Hương Quân từ bên trong kiệu thò đầu ra nhìn một cái, lại hạ rèm xuống, xoay ngươi lại nói:

- Sư tỷ, lang quân nhà tỷ hình như đổi tính rồi, đối sử với tỷ thật có khuôn phép.

- Vậy sao?

Tiêu tiểu thư cười khẽ:

- Công phu chơi trò mồm mép, thiên hạ không ai bằng được chàng. Khi nào thật sự cắt đứt liên lạc với tiểu thư các nhà, mới thật là chân chính chuyển tính . Còn việc khác, nghe thì được, nhưng không được tin.

Lúc tiến vào thành sắc trời đã tối, trong thành đèn đuốc sáng tỏ, trà lâu tửu quán, rạp hát nhà thổ, khắp nơi ồn ào náo nhiệt. Lâm Vãn Vinh cũng không nghĩ đến, chỗ hôm qua mới cùng Ngưng Nhi và Xảo Xảo ăn vụng, hôm nay liền phải chính thức nghênh tiếp Thanh Tuyền vào ở, trong lòng thầm vui, vội gọi Đỗ Tu Nguyên phái người đi trước thông báo cho hai người Xảo Xảo, Lạc Ngưng biết tin.

Đi thẳng tới Hồ Đồng, Tiêu tiểu thư vén rèm lên nhìn qua. Nơi này danh môn đại trạch tụ tập , ngói vàng tường xanh, cây ngọc tường bạc, nơi nào cũng phồn hoa cao quý. Đôi mắt mỹ lệ của nàng rớm lệ, khẽ thở dài lẩm bẩm :

- Tân mộc chủng đường tiền, hoa khai dĩ thập niên (Cây mọc trước cửa nhà, hoa nở mười năm qua). Phong cảnh cầu Kim Ngọc này không thay đổi bao nhiêu.

Đi tới một trước một tòa nhà lớn, kiệu nhỏ hạ xuống, cửa lớn sơn son mở ra. Trên cánh cửa treo hai chiếc đèn lồng lớn, trên chiếc lồng lụa viết một chữ "Lâm" sáng rực rỡ. Trong đình viện sạch sẽ ngăn nắp, hạ nhân nha hoàn qua lại như thoi đưa, rất là bận rộn. Xảo Xảo và Lạc Ngưng sớm đã nghênh tiếp ở ngoài cửa. Thấy kiệu hạ xuống, vội vàng chạy lên.

- Xảo Xảo, Ngưng Nhi sao lại đi ra đây?

Lâm Vãn Vinh cười tiến lên đón, đang muốn nắm lấy bọn họ. Xảo Xảo và Lạc Ngưng tựa như không nhìn thấy hắn, trực tiếp vòng qua, tới thẳng trước kiệu, uyển chuyển thi lễ:

- Tiểu muội Xảo Xảo, Lạc Ngưng. Ra mắt tỷ tỷ.

Lâm đại nhân ngạc nhiên một hồi. Không phải chứ? Hai nha đầu này không lên nghênh tiếp lão công trước, ngược lại bái lạy Thanh Tuyền trước, đây là quy củ gì? Ta chính là chủ hộ cơ mà.

- Hai vị muội muội mau mau mời đứng lên!

Tiêu Thanh Tuyền từ trong kiệu đi ra, vội đỡ lấy người Lạc Ngưng và Xảo Xảo nâng dậy. Xảo Xảo và Lạc tiểu thư đều là lần đầu tiên gặp Tiêu Thanh Tuyền, chỉ thấy vị tiểu thư này mi như núi xa, mắt như nước mùa thu, da thịt trắng hơn tuyết, gò má nhuốm hồng, hai mắt có vết đỏ, thân mặc trang phục hoàng cung, ung dung cao quý, khí độ phi phàm, giống như tiên tử trong tranh, hai người vốn cũng là đại mỹ nhân nhất đẳng, nhưng ở trước mặt Tiêu Thanh Tuyền, cũng mất đi vài phần nhan sắc.

- Tỷ tỷ thật là đẹp.

Xảo Xảo nhìn ngây ra, thì thào nói:

Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy tay nàng, nhoẻn miệng cười:

- Xảo Xảo muội muội, muội cũng kiều diễm như hoa vậy, thật không kém ta đâu.

Xảo Xảo vui sướng nói:

- Tiêu tỷ tỷ, sao tỷ lại biết tên của muội?

- Ta không chỉ biết muội, còn biết Lạc Ngưng muội muội nữa kia.

Tay kia của Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy Lạc Ngưng có chút dè dặt, mỉm cười nói:

- Lạc tiểu thư tài năng vang danh gần xa, Xảo Xảo tinh minh đáng yêu, đều là nữ tử phi phàm. Nói ra, cũng đều là người cũ của Kim Lăng, các muội quen biết với Lâm lang còn trước cả ta, hôm nay phải là ta tới bái hội các muội mới đúng.

Lạc Ngưng vội nói:

- Tiêu tỷ tỷ không cần khách khí, từ Kim Lăng tới kinh thành, người đại ca nhớ tới nhất chính là tỷ. Vì chuyện này, chàng không ít lo lắng, được trời thương cảm, tỷ tỷ cuối cùng cũng bình yên trở về, tròn mộng tưởng của đại ca, Xảo Xảo và muội.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Xảo Xảo thỏ thẻ:

- Khi ở Kim Lăng, đại ca vội lên kinh thành tìm tỷ, hôm nay xem như đã gặp được tỷ tỷ rồi.

- Ngày trước khi ở Kim Lăng, tục sự quấn lấy, chưa được gặp hai vị muội muội. May mắn hôm nay lại tương phùng ở kinh thành, mới trừ đi tiếc nuối trong lòng Thanh Tuyền.

Mắt Thanh tuyền hàm lệ, thành thực nói:

- Ta vì các nhiều nguyên nhân mà cùng Lâm lang mỗi người một phương, may mắn có hai vị muội muội chiếu cố Lâm lang ân cần tỉ mỉ, mới làm ta và Lâm lang có ngày gặp lại. Ân đức này, Thanh Tuyền không gì báo đáp, hai vị muội muội xin nhận của Thanh Tuyền một lạy.

Tiêu Thanh Tuyền uyển chuyển bái tạ, Xảo Xảo và Lạc Ngưng khinh hãi, vội vàng đỡ lấy nàng:

- Tỷ tỷ đừng làm thế, khiến bọn muội tổn thọ mất.

Khí chất phong độ của Tiêu Thanh Tuyền thiên hạ không ai có thể bì được, lại đầy nhún nhường, thư thái, bình dị thân thiết, hàn huyên vài câu, đã giao thiệp chu toàn với Xảo Xảo và Lạc Ngưng, hai người kia tự nhiên coi nàng là lớn, không chút ý bất bình nào. Bên kia ba nữ tử đàm luận vui vẻ, thân thiết với nhau, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy vừa mừng vừa tủi, mấy tỷ muội các nàng thật đúng là tán chuyện tới cao hứng, nhưng ta tốt xấu gì cũng là chủ hộ, làm sao lại để ta hóng gió một bên chứ? Sự ôn nhu quyến rũ của Xảo Xảo và Ngưng Nhi ngày bình thường đi đâu mất rồi?

Ba nữ tử này mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian, hoặc cao quý, hoặc ôn nhu, hoặc quyến rũ, Đỗ Tu Nguyên nhìn thấy cực kỳ hâm mộ nói:

- Tướng quân thật là có phúc, ba vị phu nhân quốc sắc thiên hương, đối xử với tướng quân chân tình thắm thiết, thật là làm người đố kỵ.

- Hâm mộ cái gì?

Lâm Vãn Vinh ai oán than:

- Một hòa thượng thì đun nước uống, hai hòa thượng thì bê nước uống, ba hòa thượng không có nước mà uống. Đỗ đại ca, ta có khổ không nói ra được, ai có thể thảm hơn ta?

- A, thuộc hạ đột nhiên nhớ ra, Lý lão tướng quân phân phó quân vụ còn đang đợi thuộc hạ đi làm, mạt tướng cáo lui.

Thấy Lâm tướng quân thần sắc buồn bực, tựa hồ muốn kéo mình kể lể nỗi lòng, Đỗ Tu Nguyên vội lấy cớ chuồn mất.

- Tỷ tỷ, chúng ta mau vào nhà đi, xem xem lầu gác mà muội và Ngưng tỷ tỷ chuẩn bị cho tỷ, xem tỷ có vừa ý hay không?

Hàn huyên vài lời xong, Tiêu Thanh Tuyền đưa Lý Hương quân giới thiệu cho mọi người, thấy vị Tiêu tỷ tỷ này ngôn từ tự nhiên thân thiện, Xảo Xảo rất thích vừa nói vừa nắm lấy tay Lý Hương Quân và Tiêu tỷ tỷ vội vã kéo đi vào.

- Cẩn thận, thân thể tỷ tỷ ...

Lạc Ngưng ngần ngừ một chút, nhỏ giọng nhắc.

Xảo Xảo ngẩn ra một chút, quay đầu lại nhìn Tiêu Thanh Tuyền, ánh mắt dừng ở bụng của nàng, chợt " a" một tiếng, ngượng ngùng nói:

- Muội quá lỗ mãng rồi, thiếu chút nữa quên tỷ tỷ là người có mang.

Tiêu Thanh Tuyền trên mặt nóng lên từng cơn, vội cúi đầu xuống, khẽ nói:

- Muội muội, muội nghe ai nói ta đang có thai?

Lạc Ngưng yêu kiều cười nói:

- Là Từ tỷ tỷ nói đó. Thanh Tuyền tỷ tỷ, việc tỷ về nhà là do tỷ ấy tới trước thông tri cho bọn muội, còn kể chuyện đại ca và tỷ tỷ cho bọn muội. Từ tỷ tỷ thật nhiệt tình. Bận trước bận sau, bận rộn tới trước khi mọi người về, vừa rồi mới rời đi.... ấy, đại ca, mắt huynh làm sao vậy, trừng lên nhìn muội làm gì?

- A, không có gì, ta đếm sao ấy mà. Trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu ngôi sao đây, ta tới tận bây giờ cũng không đếm rõ, Ngưng Nhi à, nàng và ta cùng đếm đi.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đều nhìn trời, ánh mắt đảo qua lại. Cũng không biết lạc đi đâu rồi. Tiểu cô nương Lý Hương Quân cười hì hì:

- Lâm đại ca thật có hứng thú, sáng mai khi qua phủ chớ quên số sao, đếm rõ rồi nói lại cho muội biết.

Lâm Vãn Vinh hung tợn nói:

- Trên trời sao có ngàn ngàn vạn, chỉ so với tóc của ta ít hơn một cái, muội muốn hỏi rốt cuộc có bao nhiêu ngôi, đơn giản, đếm tóc của ta là biết liền.

- Lòng mang mầm quỷ !

Lý Hương Quân làm cái mặt quỳ, cười hì hì trốn sau lưng sư tỷ.

Tiêu tiểu thư thần sắc thản nhiên, gật đầu cười:

- Vị Từ tỷ tỷ này, đích xác là rất nhiệt tình. Ta và Lâm lang hôm nay ở trên núi cũng được nàng ta giúp không ít, sáng mai bảo Lâm lang tới cảm tạ vậy.

- Không đi, không đi, kiên quyết không đi!

Lâm Vãn Vinh vội xua tay, vẻ mặt lo lắng, Lạc Ngưng và Xảo Xảo nhìn thấy kỳ quái, Từ tỷ tỷ chẳng phải chàng không biết, làm sao lại không đi.

Tiêu Thanh Tuyền không để ý tới hắn, cười nói:

- Xảo Xảo, chúng ta mau đi vào thôi, mặc chàng ở bên ngoài tác quái.

Xảo Xảo cười khúc khích, gật đầu nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta đi chậm chút, tỷ nói cho ta và Ngưng tỷ tỷ biết, mang thai em bé tư vị thế nào? Đại ca hôm qua còn nói, muốn làm Ngưng tỷ tỷ sinh em bé...

Lạc Ngưng mặt đỏ bừng nhéo nàng một cái:

- Nha đầu chết tiệt, trước mặt tỷ tỷ nói bậy bạ gì đó...

Xảo Xảo thè lưởi, sắc mặt đỏ lên, tựa hồ cũng nhớ tới việc phát sinh đêm qua trên tú lâu. Tiêu Thanh Tuyền cũng thẹn đỏ mặt, vội vàng kéo tay Xảo Xảo đi lên phía trước.

- Đại ca.

Lạc Ngưng tụt lại cuối cùng, len lén nắm lấy Lâm Vãn Vinh, trên mặt một tia đỏ bừng kiều diễm, nhỏ giọng nói:

- Huynh làm sao vậy? Sao vừa nhắc tới Từ tỷ tỷ sắc mặt của huynh liền trở lên không tốt? Chẳng lẽ huynh đối với tỷ ấy có thành kiến gì?"

Thành kiến? Có thể không có thành kiến sao? Nàng ta công khai khiêu chiến với Thanh Tuyền, muốn cướp đi lão công của Thanh Tuyền, may mắn lão công của nàng tâm như nước lắng, mới kháng cự được sự dụ hoặc của nàng ta, nếu không, bây giờ nàng cười không khép nổi rồi.

- Nào có thành kiến gì?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Từ tiểu thư cùng ta đi đến Sơn Đông, quan hệ rất tốt, cưỡi hai con ngựa, mặc hai chiếc khố, làm sao có thành kiến chứ?

- Cái gì mà cươi hai con ngựa, mặc hai cái khố, đây là quan hệ tốt sao?

Lạc Ngưng khóc cũng không được, cười cũng không được, trừng mắt nhìn hắn.

- Chẳng lẽ phải cưỡi cùng một ngựa, mặc cùng một cái khố, mới gọi là quan hệ tốt?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

Lạc Ngưng khẽ gắt một tiếng, thẹn đỏ mặt, đánh lên người hắn, sãng giọng:

- Chớ cho rằng muội không biết tâm tư của huynh, khi ở Sơn Đông, huynh cùng Từ tỷ tỷ làm những gì? Huynh với tỷ ấy vừa hôn vừa sờ, cho rằng muội không biết, ưm , ưm ....

- Muội nhỏ giọng một chút!

Lâm Vãn Vinh che miệng của nàng, đầu toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn phía trước, chỉ thấy Xảo Xảo và Thanh Tuyền nói nói cười cười, không hề lưu ý chỗ này, lúc này mới có chút yên lòng, gấp gáp giải thích:

- Đó đều là hiểu lầm, không phải là ta cố ý, ta đã giải thích với Từ tiểu thư rồi.

Ngưng Nhi cười hì hì:

- Té ra là đại ca sợ tỷ tỷ biết, cuối cùng cũng có người quản được huynh rồi.

Nàng nhìn đảo mắt nhìn quanh, chợt ghé vào bên tai Lâm Vãn Vinh thì thầm:

- Đại ca, cơ thể Từ tỷ tỷ thật sự rất tuyệt, Ngưng Nhi tự tay sờ qua rồi, huynh cũng biết đấy.

- Ngưng Nhi, làm người không thể quá hạ lưu, phải học chính khí giống ta.

Lâm Vãn Vinh mặt đầy chính khí khiển trách, trái tim lại đập loạn thình thịch, cơ thể Từ tiểu thư đúng là không cần phải nói ....a, không thể nghĩ lung tung, không thể không phải với Thanh Tuyền.

- Đáng ghét, huynh mới hạ lưu.

Lạc Ngưng mị nhan như tơ, yêu kiều thở một tiếng:

- Đại ca, huynh chớ sờ muội lúc này.

Lâm Vãn Vinh hậm hực thu hồi đại thủ, cười ha hả:

- Ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, ta chỉ kiểm tra lòng cảnh giác của Ngưng Nhi một chút thôi, không ngờ rằng khu vực mẫn cảm của nàng nhạy bén như thế, ta sờ một cái nàng đã biết rồi.

Lạc Ngưng buồn cười nhìn hắn, lấy ra từ trong long ngực một phong thư đưa cho hắn:

- Cái này, cho huynh!

- Đây là cái gì? Ngưng Nhi, muốn viết thư tình cho ta, cũng không cần long trọng như vậy, trên giường kêu vài tiếng cho ta nghe là được rồi.

Lâm Vãn Vinh nói :

- Hạ lưu !

Ngưng Nhi cười hì hì:

- Huynh từ từ mà xem đi, Từ tỷ tỷ nói, muốn khiến huynh đêm nay ngủ không yên ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cpgd