CPGD164166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 164: Tân thì gian.

Dịch: lanhdiendiemla

Biên tập: Melly

Nguồn: www.tangthuvien.com

Khuê phòng của Lạc Ngưng được bài trí cực kỳ đơn giản, phía trước cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm nho nhỏ, bên trên có vài thứ son phấn của nữ nhân. Gây chú ý nhất là một chiếc bình pha lê nhỏ, chính là bình nước hoa ngày trước Đại tiểu thư tặng cho, mực nước đã giảm đi một chút, chắc là Lạc Ngưng thường xuyên sử dụng.

Bên cạnh bàn trang điểm đặt chiếc bàn to hình vuông, bên trên sắp xếp chính tề văn thư tứ bảo 'bút mực giấy nghiên', phía trên còn có một giá sách, chất đầy kinh sử, các loại cuộn giấy nhỏ đề thơ viết văn, trên mỗi trang giấy của quyển sách đều mang theo dấu ấn nhàn nhạt, rõ ràng là thường xuyên bị người ta lật qua lật lại, có thể thấy được Lạc Ngưng thực sự chăm học.

Nằm cạnh bên giá sách là một chiếc dao cầm, vuốt thử thì quả là không một chút bụi, cổ phác mà tao nhã.

Khuê phòng đó là đạo phòng tuyến cuối cùng của nữ tử thời xưa, nam tử lạ không tuyệt đối không thể tùy tiện tiến vào. Lâm Vãn Vinh cũng không để ý đến tục lệ này, dù sao thì Lạc lão phu nhân cũng để hắn đi lên, "lão tử chỉ phụng chỉ xâm nhập mà." Hắn lần đầu tiên tiến vào khuê phòng của Lạc Ngưng, nhìn sơ qua thì trong lòng cảm khái: "kinh sử tử tập, cầm kỳ thư họa, Lạc tài nữ này thật sự đều học qua. Danh tiếng tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Trong phòng thoang thoảng hương thơm, không phải mùi đàn hương, mà là mùi thơm thân thể trời sinh của con gái, mùi này so với Xảo Xảo khác nhau, là một loại thanh tân khác, thưởng thức thật thảnh thơi ngây ngất.

Văn hương thức nữ nhân ( ngửi mùi nhận nữ nhân), thật sự là không sai, Lâm Vãn Vinh thầm thở dài: "Mỗi một nữ tử hương vị đều riêng biệt, cần dựa vào cảm tính mới có thể phát hiện và trải nghiệm qua.

Trong màn che màu hồng, Lạc Ngưng nằm tĩnh lặng trên giường, sắc mặt tái nhợt thoáng lẫn chút hồng, hô hấp khe khẽ lại kéo dài, giống một mỹ nhân đang yên giấc đợi vương tử đến đánh thức.

Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng một cái, thầm nghĩ: "Nha đầu này ngay cả đang ngủ cũng đẹp như vậy, quả nhiên không hổ là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ." Ở trong khuê phòng Lạc Ngưng, trong lòng hắn đột nhiên có ảo giác dường như chính mình là chúa tể nơi này. Đặc biệt mới vừa rồi một phen vụng trộm thân mật với Xảo Xảo, trong lòng hắn vẫn còn kích thích, đối với nơi này có một cảm thụ đặc biệt.

- Ngưng tỷ tỷ thật đáng thương!

Xảo Xảo u buồn thở dài:

- Muội lâm bệnh thì bên mình còn có Lâm đại ca quan tâm, yêu thương. Tỷ ấy bị bệnh thì ngay cả người nói chuyện cũng không có. So với tỷ ấy, muội vẫn còn may mắn hơn nhiều. Đại ca, huynh đối với muội thật tốt!

Lâm Vãn Vinh nắm cánh tay nhỏ bé của Xảo Xảo, cũng không biết phải nói gì. Tài học phẩm chất dung mạo của Lạc Ngưng, những trang công tử theo đuổi nàng mang đến sông Tần Hoài có thể ngăn cả dòng nước chảy, xa thì có Hậu Dược Bạch, gần thì có Triệu Khang Ninh. Có thể quả quyết rằng nàng đối với Hầu Dược Bạch không có chút hảo cảm, nhưng Triệu Khang Ninh này văn chương võ nghệ đều phi phàm, vì sao cũng không khơi dậy được sự rung động trong lòng nàng? Nhớ tới ngày chúc thọ lão thái thái, Lạc Ngưng đã nói qua với hắn, Lâm Vãn Vinh chỉ đành bất đắt dĩ cười: "tâm tư của nữ nhân, thật sự khó dò a!"

Ánh mắt của hắn xem xét xung quanh, dưới giường của Lạc Ngưng là một đôi tú hoa hài, hai chiếc hài đặt hai bên, có chút tán loạn.

Xảo Xảo nhíu mày:

- Lạ thật, chiếc hài của Ngưng tỷ tỷ, lúc vừa rồi lúc ta mới ra ngoài vẫn gọn gàng, ai di chuyển nó?

Nàng khom người xuống, xếp lại chiếc hài kia.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không phải chính là gió sao?

Trên giường Lạc Ngưng ư hử một tiếng, thân thể chậm rãi vặn vẹo, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh lại. Xảo Xảo vui vẻ nói:

- Ngưng tỷ tỷ tỉnh lại rồi.

Đang lúc nói chuyện thì Lạc Ngưng đã từ từ mở hai mắt, nhìn trái phải một vòng, liếc mắt qua Xảo Xảo rồi lại hướng về Lâm Vãn Vinh khẽ nói:

- Lâm đại ca, huynh đã đến rồi ư!

Xảo Xảo kinh ngạc, vui vẻ nói:

- Ngưng tỷtỷ, tỷ tỉnh rồi sao?

Lạc Ngưng trên mặt đỏ lên, ngượng ngập nói:

- Vừa mới tỉnh lại, nghe thấy tiếng muội cùng đại ca trò chuyện.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Sáng nay ta biết được Lạc tiểu thư sinh bệnh, đã muốn đến thăn tiểu thư, thế nhưng ta vừa mới tới lại gặp Xảo Xảo cũng ở chỗ này, cùng Xảo Xảo nói hai câu, e là tiếng chúng ta quá lớn, đánh thức Lạc tiểu thư rồi, có lỗi quá, có lỗi quá!

Hắn nói dối ngay cả phác thảo cũng chả cần, rõ ràng đã ở trong phòng nàng giở trò cầm thú, nhưng lại nói thành mới đến. Xảo Xảo nghe được trong lòng nhảy loạn lên, vội cúi đầu không dám nhìn hắn.

Lạc Ngưng cũng không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt nổi lên một áng hồng, khẽ nói:

- Tiếng các người không lớn nên ta cũng không nghe được gì, đâu phải do các ngươi đánh thức, ta ngủ đủ rồi nên tự tỉnh lại thôi.

Xảo Xảo thấy lúc nàng đã tỉnh, sắc mặt hồng hào trở lại, tinh thần sức lực cũng đã tốt lên, vội nói:

- Ngưng tỷ tỷ, người có đói không? Ta đi nấu chút cháo hạt sen mà tỷ thích nhất nhé.

Lạc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu:

- Xảo Xảo, thật sự cám ơn muội!

Đổng Xảo Xảo điềm nhiên mỉm cười:

- Ngưng tỷ tỷ còn khách khí với muội như vậy làm gì. Đại ca, huynh hãy trò chuyện với Ngưng tỷ tỷ, muội đi nấu chút cháo.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, Xảo Xảo cười với hắn, liền vội vã đi ra ngoài.

- Xảo Xảo thật là một cô nương tốt!

Lạc Ngưng nhìn bóng lưng của Xảo Xảo, khẽ thở dài:

- Lâm đại ca, huynh nhất định phải đối xử với muội ấy thật tốt!

- Đó là tự nhiên!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nha đầu này làm người ta yêu thương chết được, ta không tốt với muội ấy thì còn tốt với ai?

Lạc Ngưng thấy hắn đối với Xảo Xảo yêu thương sâu sắc, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm, liền quay đầu lại không nói.

Sau khi Xảo Xảo rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Lâm Vãn Vinh cùng Lạc Ngưng. Đây là khuê phòng của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh ở lại chỗ này có chút không ổn, huống chi hắn bên ngoài còn làm chút chuyện không thể kẻ cho ai hay, nhất thời không biết nói gì, không khí tức thời trở nên trầm xuống.

Lạc Ngưng thấy vẻ mặt hắn có vẻ xấu hổ, liền chậm rãi nói:

- Lâm đại ca, cảm ơn huynh tới thăm ta, ta còn tưởng rằng huynh nhất định sẽ không tới nữa.

- Ta như thế nào có thể không đến

Lâm Vãn Vinh nói tiếp:

- Vừa nghe nói nàng bị bệnh, trong lòng ta rất lo lắng, thế nhưng ban ngày nhiều việc không dứt ra được, giờ mới thừa dịp đến đây. Lạc đại nhân đối đãi với ta không tệ, Lạc Viễn lại là huynh đệ của ta, huống chi Lạc tiểu thư cũng vì ta mà bệnh, ta nếu không đến thăm nàng, vậy còn là người sao?

Lạc Ngưng sắc mặt như mây hồng, ôn nhu nói:

- Đại ca nói cái gì? Ngưng Nhi như thế nào vì huynh mà bệnh, ta không hiểu được.

Lâm Vãn Vinh than thở:

- Lạc tiểu thư, ta biết nàng tính tình cao ngạo, không muốn thấy ân sư bị người ta đánh bại, nhưng chuyện ta với lệnh sư lúc đó không thể hòa giải. Nói trắng ra là ta với nàng không phải là người cùng một đường. Nàng bởi vậy mà bệnh, quả thật là có chút không đáng.

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn. môi đỏ mọng khẽ hé, buồn bã:

- Lâm đại ca, người nói đúng, ta bởi vậy mà bệnh, quả thật không đáng.

Nàng than thở rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

- Bệnh hôm nay, giống như kén tằm rút tơ, lấy đi tất cả khí lực của ta, ta trong lòng trống rỗng, không biết cùng ai nói chuyện mới tốt.

Tâm tư Lạc ngưng tựa hồ rất nặng nề, Lâm Vãn Vinh nói:

- Lạc tiểu thư, thứ lỗi cho ta nói thẳng, bằng hữu của nàng quả thật quá ít, ngoại trừ Xảo Xảo, sợ rằng ngay cả người để nói chuyện cũng không có.

Lạc Ngưng nhìn hắn một cái, khẽ đáp:

- Lâm đại ca sao lại cũng như thế? Huynh trí tuệ hơn người, tài hoa ngút trời, nhưng lại chẳng có mấy người có thể gọi là bằng hữu, e là huynh tâm sự so với ta còn nhiều hơn.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn, Lạc Ngưng này sao hiểu rõ ta như thế, Lâm Vãn Vinh từ khi tới thế giới này cho tới nay, mặc dù nhìn qua thì thuận buồm xuôi gió bá đạo khoa trương, nhưng có thể nói rằng thật sự không có một người tri kỷ. Với sự trải nghiệm của hắn, e là chỉ có thể làm bạn cùng thượng đế.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Lạc tiểu thư, ta và nàng không giống nhau, sự trải nghiệm của ta vô cùng độc đáo. Cho dù là ai cũng không cách nào nghe mà hiểu được, không có mấy bằng hữu cũng là rất bình thường.

Lạc Ngưng ôn nhu nói:

- Đại ca, Ngưng Nhi nguyện ý nghe huynh nói chuyện, huynh có nguyện ý đem tâm sự nói cho ta biết không?

Lạc Ngưng thần sắc kiên định, trên mặt thoáng ửng ánh hồng, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn. Lâm Vãn Vinh cười khổ: "Nói cho nàng, nói cho nàng như thế nào đây? Nàng không nghĩ ta là người điên mới lạ đó."

Hắn lắc đầu:

- Mỗi người trong lòng đều có chút bí mật không thể nói cho người khác biết, cái này gọi là ẩn tư (bí mật riêng tư), không thể chia sẻ cùng ai được

Lạc Ngưng thấy hắn uyển chuyển cự tuyệt mình, thần sắc nhất thời buồn bã:

- Đại ca, huynh còn nhớ ngày đó ngao du, huynh đã nói lời gì không?

- Nói cái gì?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

- Huynh nói, ta và huynh là hai người ở thế giới khác nhau...

Lạc ngưng nước mắt tuôn rơi:

- Chẳng lẽ trong lòng đại ca, thật sự là không thể chịu nổi Ngưng Nhi, ngay cả tư cách cùng đại ca nói chuyện cũng không có sao? Lâm đại ca có biết không, nghe nói nhưng lời này, ta chỉ muốn chết ngay tức khắc.

- Nghiêm khắc mà nói, ta và nàng đúng là hai người ở thế giới khác nhau!

Lâm Vãn Vinh bùi ngùi:

- Lạc tiểu thư, nếu nàng ở vào địa vị ta lúc đó, nàng nói thế nào? Ân sư của nàng, bằng hữu của nàng, đối với một người nông phụ yếu đuối không chỗ dựa dẫm lại cười nhạo vũ nhục như vậy, ta nên làm thế nào? Ta là một người chẳng điểm tốt đẹp nào, nhưng chuyện nên làm nhất định sẽ làm. Ta cùng bọn họ vĩnh viễn không thể cùng chung dưới một vòm trời.

Lạc Ngưng nước mắt ướt nhòa, nghẹn ngào:

- Đại ca, ân sư của ta bọn họ thật sự có chỗ không đúng. Nhưng huynh biết ta rồi, Ngưng Nhi cho tới bây giờ không có xem thường bất kỳ ai. Suy nghĩ tuy có chút hơi phi thực tế, nhưng ta chưa từng có ý hại người, ta hy vọng mỗi người đều tốt lành, huynh vì sao không thể tha thứ cho Ngưng nhi một lần. Ngưng nhi cho tới bây giờ không có làm qua chuyện xấu gì. Đại ca, ta không muốn ta và huynh ở hai thế giới...

Lạc Ngưng nói dồn dập, trên mặt đỏ bừng, lên dẫn tới một trận ho nhẹ.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng kích động thành ra bộ dạng này, trong lòng cũng không đành, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng hai ba cái.

Lạc Ngưng đang yếu nhược như vậy cũng không biết sức mạnh đến từ nơi nào, mạnh mẽ vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy hắn:

- Đại ca, ta thích huynh, Ngưng nhi thích huynh...!

Lâm Vãn Vinh bị dọa cho giật nhảy lên: "Nha đầu kia không phải hồ đồ rồi sao, ta sao có thể là đối tượng lý tưởng của nàng ta."

Lạc Ngưng cả người giống như bị lửa đốt, trên mặt đỏ như máu, nhưng lại ôm chặt tay hắn không rời, thì thầm:

- Đại ca, ta thích huynh!

Lâm Vãn Vinh toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Tiểu nữ này không giống nói giỡn a! Hết rồi hết cả rồi, bị tỷ tỷ của huynh đệ chấm rồi, ta cư xử ra sao với tiểu Lạc đây!

Lạc Ngưng toàn thân mang theo hơi thở nóng hổi, ép chặt lên người hắn, giống như một đám lửa bao vây quanh hắn: "Thân thể của tài nữ đúng không tệ a!" Lâm Vãn Vinh kéo thân thể nàng ôm ấp vào lòng:

- Lạc tiểu thư, nàng mau buông ra, chúng ta nói chuyện tử tế nào.

Lạc Ngưng nghe được vừa thẹn vừa tức: "Rõ ràng là ngươi không buông ta ra, nhưng lại bảo ta buông ra, đáng ghét, chết đi!", Mấy cầu nói vừa rồi đã hao phí khí lực cả đời của nàng, giờ phút này nào dám mở miệng, vội vàng lách khỏi lòng hắn, chui tọt vào trong chăn, một câu cũng không dám nói.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng thần thái ngượng ngùng như thế, nhịn không được ho khan hai tiếng:

- Cái này, Lạc tiểu thư, nàng phải hay không phải đã nhầm lẫn rồi, đừng ngại, mới vừa rồi nàng nói cái gì đó, ta một câu cũng không nhớ rõ.

Lạc Ngưng trong lòng rối loạn cả lên, tức giận đạp mạnh chân một cái, thẹn thùng nói:

- Đại ca...

"Ta chết mất, xem ra việc này là sự thật, lão tử thật sự là biết trễ quá!" Lâm Vãn Vinh cơ hồ không dám tin tưởng vào lỗ tai mình. Hắn vốn hiểu rõ Lạc Ngưng, nữ tử này tính tình cao ngạo, mắt vượt quá đỉnh đầu, trước đó nói tìm lão công, văn có thể nhập triều làm tể tướng, võ có thể chinh chiến chốn sa trường. Hai phương diện này, Lâm Vãn Vinh tự vấn mình đều không đạt tới, nàng như thế nào lại có thể coi trọng ta. Tức thì nhớ lại ngày chúc thọ lão thái thái, Lạc Ngưng đã nói qua, nàng hôm đó nói quan điểm chọn chồng của nàng đã thay đổi, thậm chí còn có ý trung nhân, chẳng nhẽ nha đầu kia nói chính là ta?

Lạc Ngưng hồi lâu không nghe thấy hắn lên tiếng, vội nhấc chăn sang một bên, thấy hắn vẻ mặt ngây ngây ngốc ngốc. Vẻ mặt ngạc nhiên tựa như không thể tin được, Lạc Ngưng trong lòng vừa thẹn thùng, lại vừa ngọt ngào, hàm răng trắng xinh khẽ mấp máy:

- Đại ca, huynh tắt đèn đi!

- Tắt đèn?

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói, ngay cả hắn cũng cảm giác được sự run rẩy trong giọng nói của mình: "Ny tử này sẽ không thừa dịp bí mật chiếm đoạt ta đi chứ? Ngất, trước giờ chỉ có ta đè nữ nhân, chưa có bị nữ nhân đè, từ sinh lý tới tâm lý, đều chưa chuẩn bị sẵn sàng.

- Đại ca...!

Giọng Lạc Ngưng mang theo sự run rẩy nhè nhẹ:

- Huynh dập tắt lửa trên đèn, ta mới dám nói chuyện với huynh.

Trời! nàng sao lá gan nhỏ như vậy, dũng khí vừa nãy đi đâu rồi? Lâm Vãn Vinh chỉ đành thổi tắt đem hỏa đăng kia. Trong khoảnh khắc, cả phòng tối om, hai người lúc đó, ai cũng không nhìn rõ ai.

Lạc Ngưng khẽ nói:

- Lâm đại ca, quân tử bất khi ám thất (quân tử không lợi dụng trong bóng tối), ta tin tưởng huynh là người như thế.

"Quân tử bất khi ám thất? Ta chết mất, thằng ngu mới không biết lợi dụng khi phòng tối mới đúng." Liền ra vẻ nhân nghĩa nghiêm túc:

- Lạc tiểu thư, nàng cũng biết, ta ghét nhất là quân tử, để đề phòng không cẩn thận lỡ làm tiểu nhân, ta nên đi ra thôi.

Lạc Ngưng vội vàng gọi hắn lại:

- Lâm đại ca, huynh thật là...! Ta chỉ muốn nói chút tâm sự cho huynh nghe, huynh chẳng lẽ cũng muốn khi phụ ta? Huynh vừa rồi ở ngoài phòng, khi phụ Xảo Xảo như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Trời, toát mồ hôi! Lâm Văn vinh cả người lạnh run, nguyên lai vụng trộm bị bắt quả tang, tiểu nữ Lạc Ngưng này đều thấy được. Ta đã hay tú hài kia như thế nào bay sang hai bên. Việc này không thể để cho Xảo Xảo biết, nếu không, sau này còn muốn kích thích, e rằng nữ tử đó có đánh chết cũng không làm theo.

- Điều này, Lạc tiểu thư, nàng không tức giận sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

- Dù có tức giận thì cũng phải làm thế nào đây? Đại ca là cái dạng người gì, Ngưng nhi sớm đã rõ ràng, phóng đãng không theo thói thường, không tuân theo khuôn mẫu, thiên hạ này sợ là không có người nào ngăn được huynh, nếu không như vậy, ta sao lại có thể thích...!

Lạc Ngưng càng nói càng nhỏ, những câu sau không nghe rõ ràng.

- Lạc tiểu thư, chuyện tới mức này, nàng không cần nói nữa, nàng vừa nhìn thấy cảnh đó. Là thật, nhưng cũng không là thật. Thật sự, ta là một họa gia, còn có một biệt hiệu gọi là 'mô mô trảo trảo'*, ta vừa rồi vừa hành động vừa sáng tác, đều là vì muốn hoàn thành một bức họa khoáng cổ tuyệt kim. Nàng cũng tinh thông thư họa, đương nhiên biết vẽ tranh quan trọng nhất là song phương đều phải nhập vào tranh. Để có được hiệu quả tốt nhất, ta với Xảo Xảo chỉ đơn thuần làm một trò chơi vô cùng thú vị, để cho cả hai hòa nhập vào trò chơi. Mục đích cuối cùng, chính là muốn hoàn thành bức tranh tuyệt với đó.

Lâm Vãn Vinh huyên hoang không chút hổ thẹn.

Lạc Ngưng ngượng ngùng không dám nói: "Bức tranh của huynh cần Xảo Xảo cởi bỏ quần áo, lại còn cần sờ sờ nắn nắn trên thân nàng ta sao? Huynh là người làm chuyện xấu xa cũng không ngại, lai còn làm trong phòng ta, ngượng chết mất! Xảo Xảo đi theo ngươi cũng bị huynh làm hỏng rồi.

- Đại ca!

Lạc Ngưng run giọng nói:

- Huynh chớ nói những lời khinh bạc đó nữa, Ngưng Nhi không chịu được.

- Cái này, Lạc tiểu thư.

Lâm Vãn Vinh có điểm oan uổng nói:

- Ta còn chưa bắt đầu khinh bạc mà.

Lạc Ngưng 'ư hử' một tiếng, xoạt xoạt nhẹ vài cái, lại chui vào chăn. "Nha đầu này, cũng quá thẹn thùng rồi". Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút buồn cười.

Đèn cũng tắt rồi, một nữ tử bẽn lẽn nằm trên giường, một nam tử mạc danh kỳ diệu** ngồi bên giường, lúc này trong khuê phòng Lạc Ngưng, không khí đã rất mập mờ lại càng thêm hư ảo.

Lâm Vãn Vinh cũng hơi khó chịu. "Tiểu nữ nhà người, nếu là theo đuổi ta, phải nhanh nói chuyện đi, chẳng lẽ còn muốn ta mở miệng trước? Đạo lý gì thế này".

Lâm Vãn Vinh rất ủy khuất thầm nghĩ.

- Đại ca, đối diện với huynh, Ngưng nhi có chút lời không dám nói ra, chỉ có tắt đèn đi, trong khi nhìn không thấy huynh, ta mới có thể nói được, đại ca coi như ta lừa dối chính mình, chớ cười nhạo ta nghe.

Lạc Ngưng nhẹ nhàng nói, trong từng câu mang theo sự nhu tình không thể kể nên lời.

- Đại ca còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?

Lạc Ngưng thì thầm thủ thỉ, có lẽ trong bóng tối, nàng mới hoàn toan mở rộng lòng mình, giọng nói run rẩy mang theo chút tình ý:

- Huynh ngày ấy, ở chốn đông người đối đãi với Xảo Xảo như vậy, Ngưng nhi nhìn vào chỉ cảm thấy người này thật sự rất bất kham, chuyện gì gì cũng đều làm ra được, tuy nhiên tình cảm cũng rất dài lâu, Xảo Xảo có huynh làm bạn, cũng đủ làm cho nữ tử thiên hạ hâm mộ, mặc dù, huynh ngày đó cũng thật là vô lễ!

- Sau đó thấy huynh ra câu đối, ta tự nhiên rất kinh ngạc, nhưng đại ca lại thẳng thắn thừa nhận câu đối đó không phải do mình viết, muội trong lòng tò mò, cảm thấy con người này tuy chẳng có tài học gì nhưng tính tình ngay thẳng chính trực hiếm có.

Trong giọng nói bình tĩnh của Lạc Ngưng mang theo chút vui sướng, tựa hồ lại nhớ tới ngày cảnh đó hai người mới gặp mặt.

- Sau này vì tái thi hội, ta tới cầu huynh, huynh lại một hơi đề xuất qua nhiều yêu cầu, trong lòng ta lúc ấy vừa tức vừa hận, nghĩ rằng huynh là người gian xảo đệ nhất thiên hạ, huynh thật sự rất xa cách, nghĩ lại bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ, huynh còn thiếu hai điểm trong đó.

Nói đến lúc này, Lạc Ngưng cũng phì cười, liếc mắt nhìn hắn một cái.

- Huynh lại giảng với ra rất nhiều đạo lý kinh doanh, ta mới nghĩ huynh còn có chút bổn sự. Sau này trên lầu Tình Vũ ở Hàng Châu, chỉ bằng sức chính mình, khuất phục Đào gia, còn nghe nói đại ca bày ra nhiều trò thú vị, ngay cả Từ Văn Trường tiên sinh đối với huynh cũng vài phần kính trọng. Mà học vấn Văn Trường tiên sinh thật sự là thiên hạ đệ nhất, không người nào có thể sánh bằng. Trong lòng ta càng tò mò, mỗi ngày đều trông mong đại ca trở về, thỉnh thoảng cũng đến chỗ Xảo Xảo, có đôi khi nằm mơ cũng mơ gặp được huynh.

Tuy trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc pha lẫn thẹn thùng trên mặt Lạc Ngưng: "Ài, mị lực là như thế này đây, không có cách chống đỡ a!

- Cho đến thọ tiệc của tổ mẫu, đại ca trong bỗng nhiên nổi tiếng. Dùng câu đối đả bại Trầm Bán Sơn, lại bóc trần pháp thuật của tên ngụy đạo sĩ, trong lòng ta vô cùng kinh ngạc hoan hỷ. Tổ mẫu đem viên kim cương đó tặng cho ta, ta liền xem như được đại ca đưa cho ta, trong lòng rất vui sướng, cố ý để cho Lưu tỷ tỷ khảm lên dây chuyền, ta chính là muốn đại ca nhìn thấy.

Lạc Ngưng ngượng ngùng nói không nổi nữa.

Ài, nguyên lại tiểu nữ này một lòng thầm mến ta, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Lạc tiểu thư, ta không biết nàng nghĩ tốt về ta như thế, ta cũng có rất nhiều khuyến điểm. Ví dụ, có tinh thần vì mọi người, không nghĩ đến lợi ích cá nhân, thông cảm với kẻ yếu, quý trọng phụ nữ... Chút khuyết điểm này vẫn chưa sửa đổi được.

Lạc Ngưng e thẹn:

- Đại ca, ta thích nhất nghe huynh nói chuyện, chút khuyết điểm này của huynh, ta cũng muốn có.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười:

- Nữ tử này, muốn học chút phong vận của ta, khó lắm, khó lắm!

Lạc Ngưng nhẹ nói:

- Đại ca, huynh đã nghe ta nói qua, trước đây phu quân trong lòng ta, nhất định là văn võ toàn tài, là người ở trên mọi người, đó là mộng tưởng thuở nhỏ của ta. Tuy nhiên sau khi gặp huynh, không biết vì sao, trong lòng ta luôn có chút kỳ quái về huynh, huynh không giống với tất cả mọi người, nói chuyện tùy tâm sở dục, lại ở đâu cũng lộ ra học vấn, tài học kiến thức cùng khác mọi người, không có ai có thể so sánh với huynh. Ta cũng không biết là làm sao, lại muốn nghe huynh nói chuyện, muốn gặp huynh, huynh nói với ta chút hồ ngôn loạn ngữ, có lúc làm cho ta hận đến chết được, lúc thì vui mừng khôn xiết.

- Mời huynh đi ngao du, cũng là chủ ý trong lòng ta, vốn muốn cho ân sư gặp huynh. Ai biết lại xảy ra sự tình đó, huynh cùng ân sư huyên náo không thể hồi lại được, ta hối hận không kịp, lại nghe được huynh nói với ta lời đó, ta hận không thể chết mà quên được. Sau khi về đến nhà, trong lòng ta khó chịu, cũng không biết sao, lại thành bộ dạng thế này.

Lạc Ngưng nói xong lời cuối cùng, liền khóc nức nở.

Nghe xong Lạc Ngưng kể lể một phen, Lâm Vãn Vinh có chút choáng váng, nguyên lai nữ tử này sinh bệnh, lại thật sự là bởi vì ta! Ai nói nữ tử cổ đại ôn nhu e lệ, các nàng một đã khi yêu, cũng là nhiệt tình như lửa a!

Hắn vốn là một tao nhân, có mỹ nữ tài nữ như Lạc Ngưng theo đuổi, tự nhiên là rất vui mừng. Nói thật lòng, hắn đối với những nữ tử thanh cao không có cảm hứng, nên chưa bao giờ nghĩ đến cùng Lạc Ngưng như thế này. Lạc Ngưng đánh bừa một chiêu, làm hắn thật sự không biết đỡ như thế nào.

Lạc Ngưng vừa nói xong, cũng không dám lên tiếng nữa, đợi hắn mở lời.

Lâm Vãn Vinh ho khan một tiếng nói:

- Cái này, Lạc tiểu thư, nàng cũng biết ta không phải người tùy tiện, việc này cần phải suy nghĩ kỹ càng một chút.

Lạc Ngưng khẽ đáp:

- Đại ca, ta đợi huynh, Ngưng nhi đời này, chỉ có mình huynh.

Hai người đều không nói thêm gì nữa, khuê phòng yên tĩnh lại, một hồi thanh âm nhè nhẹ truyền tới, đúng là tiếng bước chân trên cầu thang, tính giờ, hẳn là Xảo Xảo đã trở lại.

Lạc Ngưng cả kinh nói:

- Đại ca, chuyện hôm nay ta nói với huynh, huynh ngàn vạn lần không được nói cho Xảo Xảo, bằng không ta, ta, ôi ôi, ngượng chết...!

Trời, không nói cho Xảo Xảo, chẳng phải thành vụng trộm sau lưng Xảo Xảo? Lại còn cùng Lạc tài nữ vụng trộm? Con mẹ nó, việc này càng kích thích a!

Lâm Vãn Vinh khó khăn nói:

- Cái này, cái này, Xảo Xảo sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Thân thể mềm mại của Lạc Ngưng rung lên, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, khẽ:

- Sau này hãy nói cho nàng ta, ừm...

- Nói cái gì?

Âm thành của Xảo Xảo từ ngoài cửa truyền đến nói:

- Ý, đại ca, Ngưng tỷ tỷ, sao đèn lại tắt rồi?

*mô mô trảo trảo: sờ sờ mó mó^^

** Mạc danh kỳ diệu: thành ngữ này dùng nói về những điều kỳ quái mà không ai giải thích được; một sự việc kỳ diệu mà không ai diễn giải được.

Chương 165: Bao vây

- Ồ, vừa mới có gió thổi qua nên hỏa đăng liền bị tắt, ta định chuẩn bị thắp lại đây.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Lạc Ngưng nép người mình nằm xuống, mắc cỡ không dám cất tiếng.

Xảo Xảo đưa bát cháo hạt sen đặt lên trên bàn, mỉm cười:

- Cơn gió thổi tới thật không đúng lúc, muội vừa mới quay lại liền làm tắt đèn, đại ca huynh cùng với Ngưng tỷ tỷ vừa nói chuyện gì đó?

"Phách" một âm thanh vang lên, Lâm Vãn Vinh vừa đánh lửa châm, ngọn đèn lập tức sáng rực lên. Lạc Ngưng sớm khôi phục tư thái bình thường, hai tay nắm chặt mép chăn, mặt hồng lên như diễm phong*, cũng không dám nhìn Xảo Xảo, càng không dám nhìn Lâm Vãn Vinh. Nàng vốn sinh ra đã xinh đẹp, qua một phen lâm bệnh trông rất đáng thương, lại thêm đang ai oán lẫn e thẹn, thật làm người ta sinh lòng yêu mến. Lâm Vãn Vinh trong lòng nhảy rộn: "Nha đầu này mang nhiều vẻ mê hoặc người ta a! rõ ràng là muốn chiếm đoạt ta mà!"

- Ta cùng Lạc tiểu thư đang nói vài chuyện khá thú vị. Xảo Xảo, cháo thật thơm à, Lạc tiểu thư cần ăn nhiều một chút.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Ngưng một cái.

Xảo Xảo bưng bát cháo hạt sen đưa đến trước người Lạc Ngưng, đỡ Lạc Ngưng ngồi dậy, thấy mặt nàng ửng hồng, ánh mặt long lanh ôn nhu, bệnh tật dường như khỏi được bảy tám phần, nhất thời kinh ngạc:

- Ngưng tỷ tỷ, người đã khỏe lên nhiều rồi ư?

Lạc Ngưng cố che đi khuôn mặt đỏ bừng, khẽ "ừm" một tiếng:

- Cùng Lâm đại ca nói chuyện một chút, đã tốt hơn nhiều rồi.

Lạc Ngưng thực ra hoàn toàn do tâm bệnh, một khi tâm sự được giải, tự nhiên nhanh chóng khỏe lên. Thân thể nàng đã khôi phục một chút sức lực, thoáng một hơi ăn một chén cháo hạt sen, thấy Lâm Vãn Vinh nhìn mình mỉm cười, nhịn không được vẻ mặt lại thêm thẹn thùng, ngập ngừng nói:

- Đại ca, cháo hạt sen này Xảo Xảo nấu ngon vô cùng, huynh cũng ăn đi..

Xảo Xảo cười khách khách:

- Đại ca, huynh nói nhiều thêm chút nữa, Ngưng tỷ tỷ chắc chắn còn có thể ăn được hai chén đó!

- Nha đầu đáng chết, nói lung tung gì đấy?

Lạc Ngưng trong lòng có quỷ, nghe Xảo Xảo nói lời ấy, nhịn không được nàng đưa tay đánh khẽ một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua họa quyển để trên bàn, ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, họa quyển này ở đâu ra vậy, sao ta chưa từng thấy qua?

Xảo Xảo thình lình tỉnh ngộ, vừa rồi mới đi ra ngoài, đại ca đặt họa quyển này lên bàn, sao lại để Ngưng tỷ tỷ lại nhìn thấy được. Nàng vội vàng chạy tới, sắc mặt đỏ bừng, giấu họa quyển phía sau mình đáp:

- Cái này do muội vẽ lung tung chơi thôi, không quan hệ tới đại ca.

Toát mồ hôi a! Lóng ngóng che đậy thì càng phô ra, Lâm Vãn Vinh cũng xấu hổ đỏ mặt lên: "Hai nha đầu này ở cùng một chỗ, lão tử không đần độn cũng biến thành ngu ngốc." Lúc này trong khuê phòng cực kỳ tĩnh mật, hai nữ tử xinh đẹp này, một người sớm tự định là lão bà của hắn, người kia đối với hắn ngầm có tình cảm, nói hắn là chúa tể đích thực của khuê phòng này, một chút cũng không sai. Lâm Vãn Vinh nhớ tới ở bên ngoài cùng Xảo Xảo một phen phong lưu, trong lòng nhịn không được thấy buồn cười: "Sớm biết như vậy, lão tử đã quang minh chính đại mà làm luôn rồi, cần gì phải lén lén lút lút."

Lạc Ngưng sao có thể không biết họa quyển kia là cái gì, liếc mắt nhìn trộm Lâm Vãn Vinh một cái, nhất thời vô cùng ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lâm Vãn Vinh hết nhìn Xảo Xảo lại nhìn Lạc Ngưng, cảm giác muốn cười to: "Trương Tam bên phòng vẽ Lý Tứ, Lý Tứ trong phòng lại vẽ Vương Ngũ, nếu thật sự được ngay như thế thật là tuyệt vời!"

Hai tiểu ny tử trong lòng có quỷ, nhất thời đều không dám nói chuyện, Lâm Vãn Vinh thấy thần thái hai người rất buồn cười, nhưng lại có đôi chút cảm động, những cô nương này đều thật là thuần phác, đáng yêu.

Đợi một lúc lâu, Xảo Xảo rốt cuộc ngước đầu lên, nét hồng trên mặt dần dần tan đi. Nàng thấy Lạc Ngưng khôi phục nhanh như thế, trong lòng thật sự vui mừng, nói với Lâm Vãn Vinh:

- Đại ca người sau này đến đây thăm non Ngưng tỷ tỷ nhiều nhé, như vậy chắc sẽ hồi phục nhanh hơn ít nhiều đó.

- Đừng...!

Lạc Ngưng vội vàng cả kinh kêu lên, thấy hai người đồng thời cùng nhau nhìn thẳng vào mình, nàng trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo lắng, đồng thời cũng đứng dậy đi tới, khẽ nói:

- Lâm đại ca nhiều việc phải làm, làm sao tâm tư có thể đặt ở một mình ta, tiểu nữ tử yếu đuối này. Hôm nay gặp mặt, cũng đã thỏa mãn tâm nguyện Lạc Ngưng, nào dám tiếp tục làm phiền đại ca.

"Tâm tư của nữ nhân như thật là khó đoán, nha đầu kia lúc thì lớn mật như vậy lúc lại e lệ", Lâm Vãn Vinh cũng không rõ nàng suy nghĩ cái gì.

Bệnh tình Lạc Ngưng tốt lên rất nhiều, hai nha đầu to nhỏ nói chuyện, bỏ Lâm Vãn Vinh qua một bên, hắn cũng chả biết nên đi hay là nên ở.

Lạc Ngưng giữ chặt tay Xảo Xảo:

- Hảo muội muội, ta một mình ở trong phòng này có chút sợ hãi, muội tối nay hãy ở lại đây, chúng ta cùng nhau tâm sự mấy chuyện riêng tư.

Xảo Xảo nhẹ nhàng ừm một tiếng, cười nói:

- Muội sẽ ở lại bồi tiếp tỷ tỷ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: "Xảo Xảo ở lại bồi tiếp Lạc Ngưng, vậy ta có phải ở lại bồi tiếp Xảo Xảo chăng? "Thấy hai nữ tử nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, miệng cười như hoa, Lâm Vãn Vinh trong lòng rối bời, phải chăng lão tử cũng nên ẵm luôn cả cô nàng Lạc Ngưng này? Lẽ nào muốn ta làm ngựa giống sao? Không khỏi vất vả quá đó."

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh chỉ đành cáo từ xuống lầu, Lạc Ngưng yên lặng nhìn hắn, nhưng lại không biết nên nói gì. Trong khi Xảo Xảo tiễn hắn đi xuống, đột nhiên cất tiếng cười nói:

- Đại ca, muội coi ngưng tỷ đối với chàng rất tốt, chàng cần phải nhớ nên thường đến thăm tỷ ấy.

Lâm Vãn Vinh thấy chúng quanh không có người, liền ôm lấy tiểu ny tử tới thân ái một chút:

- Muội không muốn đại ca thường xuyên đến thăm muội sao?

- Muốn!

Xảo Xảo rúc vào trong lòng hắn, ôn nhu nói:

- Đại ca, muội mỗi ngày đều muốn thấy huynh, nếu huynh đi luôn tới kinh thành, Xảo Xảo không biết phải sống thế nào đây?

Lâm Vãn Vinh thở một hơi dài: "Người xưa nói hồng nhan là mồ chôn anh hùng, lời này một chút cũng không sai. Lão tử chẳng có tham vọng gì lớn, cũng không thích là anh hùng, nhưng chỉ cần được ôm ấp tiểu ny tử Xảo Xảo này thì thật sự là nơi nào cũng không muốn đi, hắn vỗ vỗ vai Xảo Xảo:

- Tiểu bảo bối, ta tới kinh thành tìm Thanh Tuyền tỷ tỷ của nàng rồi chúng ta cùng nhau trở về, sau đó sẽ cưới các nàng.

Xảo Xảo nhẹ nhàng ừm một tiếng, vùi đầu vào sâu trong lòng hắn.

Rời khỏi khuê phòng Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh vẫn suy tưởng về việc này thì từ xa xa một người chạy tới, thiếu chút nữa va vào, nhíu mắt nhìn, thì ra la Lạc Viễn.

Lạc Viễn vừa thấy Lâm Vãn Vinh, cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi:

- Đại ca, huynh như thế nào lại ở đây?

Lâm Vãn Vinh vỗ hai cái lên vai hắn, không nói gì: "Ta bị tỷ tỷ của ngươi chấm rồi, phụ mất hy vọng của ngươi, bất quá, việc này không thể trách ta, con mẹ nó ta cũng bị oan uổng!"

Lâm Vãn Vinh nhe răng nhe lợi ra nói:

- Nghe nói Lạc tiểu thư bị bệnh, ta đến thăm nàng. Trông cái bộ dạng ngươi vội vội vàng vàng của ngươi, có việc gì mà gấp như vậy?

Lạc Viễn vội la lên:

- Đại ca, người có biết cha ta ở đâu hay không? Ai da, lo đến chết mất!

Làm cho Lạc Viễn luôn trầm ổn thành bộ dạng này, việc này thật không đơn giản, Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Sao vậy tiểu Lạc, tìm cha người làm gì?

Lạc viễn đáp:

- Đại ca, huynh không biết đâu, Trình Đức toàn thân mặc khôi giáp đột nhiên đến, nói là có quân vụ khẩn cấp muốn đi gặp cha ta bẩm báo, nhưng lại mang theo binh mã của bộ doanh, ky doanh, đã vây quanh phủ trạch này của chúng ta rồi.

- Cái gì!?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi: "Mang binh vây quanh Tổng đốc phủ? Chẳng lẽ Trình Đức thật sự muốn mưu phản? Chà, lão tử tùy tiện nói đôi câu mà họ Trình này, ngươi đã muốn làm phản trước à!"

Hắn bắt mình phải tỉnh táo trở lại: "Ở Giang Tô này trong đó còn có các tỉnh Chiết Giang, Sơn Đông, An Huy, nếu muốn mưu phản không phải dễ dàng như vậy, huống chi binh mã dưới tay Trình Đức vốn không nhiều lắm, mưu phản là tự tìm đường chết. Chắc là Trình Đức ngửi thấy chút phong phanh gì đó, biết Lạc Mẫn không có trong phủ, mới cố ý đến thăm dò xem?

Tâm tình hắn bình ổn trở lại, vỗ vỗ bả vai Lạc Viễn:

- Tiểu Lạc không nên hốt hoảng, dưới tay Trình Đức binh mã không nhiều, không dám làm loạn đâu. Hôm nay Lạc đại nhân không ở trong phủ, ngươi chính là người đứng đầu, dũng cảm đi ra ngoài gặp hắn, nói gì thì nói, không đánh được hắn thì cũng phải dọa cho hắn khiếp vía.

Lạc Viễn gật đầu:

- Đại ca nói đúng, ta phải ra ngoài gặp hắn. Đại ca, huynh cũng nên tới áp trận cho ta.

Hai người đi ra, tới cửa lớn đứng nghe ngóng thì thấy ở cửa mấy trăm quân sĩ, đuốc cháy bừng bừng, áo giáp sáng loáng, cờ xí phấp phới, ở phía đằng trước, chính thị là Trình Đức đã có lần gặp mặt. Trình Đức cưỡi trên mình ngựa, thân mang giáp trụ, nét mặt đen xì, trong mặt lấp lóa hung quang.

Lạc Viễn tiến lên ôm quyền chào:

- Tiểu điệt Lạc Viễn xin ra mắt Trình thế thúc, không biết thế thúc quang lâm hàn xa, tiểu chất không thể tiếp đón từ xa, xin thế thúc thứ tội.

Trinh Đức nói:

- Lạc Viễn hiền điệt khách sáo rồi, ta chính là có công vụ khẩn cấp cần bẩm báo với Lạc đại nhân, chắng biết có trong phủ không?

Lạc Viễn đáp:

- Thế thúc tới không khéo rồi, giá phụ đang đêm liền ra ngoài, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về, thế thúc nếu có quân vụ, xin mời ngày mai tới nha môn bẩm báo vậy.

Trình Đức nói:

- Quân tình khẩn cấp, không thể chậm trễ một khắc, nếu đại nhân không ở nhà, vậy ta ở đây đợi đại nhân hồi phủ.

Hắn nói xong, liền xoay người xuống ngựa, binh lính cũng tụ lại đằng sau.

Lâm Vãn Vinh trong lòng tin chắc: "Trình Đức tuy mang theo binh sĩ khí thế hung hăng, cũng là ngoài hùng hổ bên trong e ngại, xem ra định tới nghe ngóng, cố ý thử Lạc Mẫn."

Lạc Viễn tiến đến nói:

- Nếu như thế, xin mời thúc vào trong phủ dùng trà.

Trình Đức khoát tay:

- Không cần, trình mỗ xuất thân quân đội, ta ở đây một chút cũng chẳng bị sao đâu.

Đang lúc nói chuyện, sớm có binh sĩ mang tới chiếc ghế lớn, Trình Đức đặt mông ngồi xuống ghế, liền bất động.

Ta té mất! Trình Đức này ngạo mạn tung hoành,không có chủ tử làm chỗ dựa phía sau, hắn quả quyết không dám thế. Trình Đức tùy tiện đến đây thăm dò, chắc rắn hắn và chủ tử đằng sau đã nghe nghóng ra điều gì đó. Hôm nay lão Lạc nếu không trở lại, sợ là càng làm bọn chúng thêm cảnh giác.

Lâm Vãn Vinh móc ra khẩu súng từ trong ngực, định nhắm vào Trình Đức, trong lòng dao động đôi chút, quả muốn bắn một phát giết hắn, rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn được. Nếu thật giết hắn thì tối này Lạc Phủ sẽ máu chảy thành sông. Lão Lạc à, khi ngươi đánh chó, chẳng lẽ lại không nghĩ có thể bị cho cắn lại một cái sao? Lâm Văn Vinh đang suy tư, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng một tiếng quát to:

- To gan, người phương nào dám ở trước Tổng đốc phủ náo loạn!

Xa xa đi tới một đoạn người, đi ở đằng trước là một người, thân mang áo chẽn vàng, trong tay cầm cương đao lấp lánh, uy phong lẫm liệt, chính là Đái đao thị vệ Cao Thủ. Trong đoàn người, nổi lên một kẻ bụng phệ đi ở chính giữa, không phải Lạc Mẫn thì là ai.

Chương 166: Tham Thí

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch: Troi Oi

Biên tập: Melly

Nguồn: www.tangthuvien.com

"Lạc Mẫn lão đầu, ngươi rốt cục cũng quay về. Về trễ một chút nữa, cả ngôi nhà này của người đều bị người ta hủy đi. Lão hồ ly này, lần nào cũng thích chơi trò huyền bí." Lâm Vãn Vinh gạt mồ hôi trên trán thầm nghĩ.

- Tránh ra...!

Cao Thủ đi ở phía trước quát lớn, một cước đá văng tên binh sĩ chắn trước mặt. Hắn là ngự tiền đái đao thị vệ, là người bên cạnh hoàng đế, đi đứng ngang tàng cũng chẳng có gì là quá, cản đường hắn là tự mình tìm chết.

Binh sĩ do Trình Đức mang đến mặc dù đông đảo, nhưng ai dám sánh về sự bá đạo với đám đái đao thị vệ cao vời vợi. Vừa thấy khí thế và thân phận của Cao Thủ, trong lòng sợ hãi ba bốn phần.

Bên người Cao Thủ đều là thị vệ trong cung, chưa từng biết sợ ai. Một đám người khí thế hung hăng, long hành hổ bộ, tiến vài bước đã hộ vệ Lạc Mẫn đến trước phủ.

Lạc Mẫn ưỡn cái bụng phệ ra, âm trầm nhìn Trình Đức:

- Trình đại nhân, ngươi xỏ giáp đội mũ, đao thương đều giương, suất lĩnh binh mã, bao vây phủ ta, là có dụng ý gì?

Trình Đức thấy Lạc Mẫn trở lại, vội vàng từ ghế đứng lên, ôm quyền nói:

- Bẩm cáo thủ hiến đại nhân, hạ quan chính là có công vụ khẩn cấp cầu kiến. Trong lúc nhất thời, đi vội vàng, quên không bỏ giáp trụ, mong đại nhân thứ lỗi.

- Thứ lỗi?

Lạc Mẫn lửa giận trùng trùng, lớn tiếng nói:

- Bổn quan là tổng đốc Giang Tô, được hoàng thượng đích thân phái tới cai quản một tỉnh, chưởng quản quân chánh và nhiều chuyện đại sự khác. Ngươi là chỉ huy sứ của Giang Tô, phải chịu quản lý của cấp trên, chịu sự điều khiển của bổn quan. Chưa được cho phép, không được phép tự mình điều động binh mã. Hôm nay, ngươi thân là cấp dưới mà có lệnh không tuân theo, lại đem theo binh mã thủ hạ đao thương sáng lóa bao vây phủ nha của bổn đốc. Bách tính Giang Tô có mắt đều có thể thấy. Bách quan Giang Tô có mắt đều thấy. Ngươi chỉ với một câu 'vội vàng ra đi' là có thể giải thích được sao? Ngươi để bổn đốc vào đâu? Để bách quan Giang Tô vào đâu? Để hoàng thượng vào đâu?

Lạc Mẫn trong cơn giận, tiếng cực lớn, uy thế mười phần. Lão thân làm tướng soái, đại quan đứng đầu một tỉnh, khí thế thực không cần phải giả vờ. Binh sĩ dưới trướng Trình Đức thấy lão uy nghiêm như thế, không khỏi có phần quýnh quáng.

Những câu này của Lạc Mẫn là lời ngay ý thẳng, lại hàm chứa nhiều học vấn. Lâm Vãn Vinh nghe được cười to. Lão hồ ly nhà ngươi, thật là biết diễn xuất, cố ý làm ra hình dáng phẫn nộ như thế, trừ đi sự nghi ngờ trong lòng bọn Trình Đức.

- Cao Thủ đâu?

Lạc Mẫn quát lớn.

- Thuộc hạ có mặt!

Cao Thủ tiến lên đáp.

- Lệnh cho ngươi đem toàn bộ nha dịch trước phủ của ta, tước toàn bộ số khí giới của đám binh mã này cho vào kho, chiến mã đưa về chuồng. Đợi ta bẩm với hoàng thượng, rồi mới xử trí.

Lạc Mẫn lớn tiếng phân phó, không ngờ lại là muốn Cao Thủ dẫn theo người, đi tước vũ khí của mấy trăm binh sĩ.

Trình Đức thấy Lạc Mẫn nổi lửa giận bừng bừng như thế, trong lòng ngược lại yên tâm rất nhiều, vội vàng ôm quyền nói:

- Tổng đốc đại nhân bớt giận, hạ quan thật sự là có quân tình khẩn cấp, xin đại nhân thứ lỗi.

Lạc Mẫn gắt giọng:

- Quy củ là quy củ, người cho dù có nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể xử sự lỗ mãng như vậy. Hôm nay nếu không xử trí, bổn phủ còn mặt mũi nào đối diện với trăm quan của Giang Tô? Còn uy tín nào để mà nói? Cao Thủ, người còn đợi gì mà không mau mau ra tay?

- Tuân lệnh!

Cao Thủ hét vang một tiếng, mang theo vài chục huynh đệ đồng thời ra tay. Bọn họ đều là hộ vệ cung đình xuất thân, là người bên cạnh hoàng đế, chính là đội quân lang hổ, chưa từng e ngại ai. Binh sĩ bộ doanh, kỵ doanh dưới tay Trình Đức, thấy bọn họ hung hăn tiến tới, cũng giơ đao giơ thương muốn giằng co với họ. Bọn người Cao Thủ mặc kệ, nhảy tới đá liền mấy cước, mấy tên binh sĩ đó 'oa oa' kêu thảm thiết mấy tiếng, Trình Đức vội vàng quay đầu lại đưa mắt ra hiệu. Lập tức không còn ai dám phản kháng nữa.

"Đinh đinh, đang đang", tiếng đao thương chạm đất thay nhau vang lên. Sắc mặt Lạc Mẫn vẫn như có sương mù bao phủ, thoạt nhìn tự hồ quả thật là tức giận không phải ít. Bị thuộc hạ dẫn người bao vây phủ trạch, chưa có tỉnh nào xảy ra chuyện náo loạn như vậy. Nếu truyền tới tai các tỉnh đồng liêu, thật là không biết mất mặt tới đâu nữa.

Trình Đức lén nhìn sắc mặt của Lạc Mẫn, thấy lão siết chặt hai nắm đấm, khuôn mặt lạnh tanh. Lần này thì tổng đốc đại nhân nổi giận thật sự rồi.

Lạc Mẫn tranh cãi sự được mất trước mắt, Trình Đức ngược lại thấy thoải mái không ít. Nhìn binh mã dưới tay đều vứt bỏ đao thương, lúc này mới hướng tới Lạc Mẫn ôm quyền nói:

- Hạ quan lần nữa xin tổng đốc đại nhân thứ lỗi. Hôm nay thực sự là có quân tình vô cùng khẩn cấp, hạ quan mới thất thố như thế.

Lạc Mẫn hừ một tiếng:

- Trình đại nhân, việc hôm nay, bổn phủ cứ theo sự thực bẩm báo lên binh bộ, bẩm báo hoàng thượng. Đợi bọn họ định đoạt. Trước mắt, ngươi có quân vụ gì, còn không mau đến bẩm báo đi.

Lạc Mẫn rõ ràng là đang giận điên lên, ngay cả cửa phủ cũng không muốn để cho Trình Đức đi vào, để hắn bẩm báo tại chỗ. Trình Đức và Lạc Mẫn tranh đấu nhiều năm, thấy lão lần này lại giở trò dâng sớ tham tấu cũ, cũng không để ý lắm, liền ôm quyền nói:

- Thuộc hạ thu được tin tức, bọn Bạch Liên giáo đồ chiếm cứ Tế Ninh, gần đây có hành động khác thường, rất có khả năng là sẽ đi vòng vào biên giới tỉnh Giang Tô. Lần trước Bạch Liên giáo quấy nhiễu dân chúng Giang Tô ta, người dân oán giận sôi trào, ảnh hưởng vô cùng lớn. Lần này thuộc hạ có được tin tức, không dám chậm trễ chút nào. Mới ngay trong đêm đi tới, cùng tổng đốc đại nhân thương lượng đối sách.

Lạc Mẫn sắc mặt chuyển biến tốt hơn một chút, nhíu mày:

- Bạch Liên giáo lại có hành động khác thường? Điều này thật kỳ lạ. Lúc này mùa đông lạnh lẽo sắp đến, hàng năm vào giờ này, bọn yêu nhân Bạch Liên giáo đều co lại ở hang ổ nghỉ ngơi dưỡng sức. Năm nay vì sao lại chủ động ra ngoài? Trình đại nhân, tin tức này của ngươi chuẩn xác chứ?

Trình Đức gật đầu:

- Thiên chân vạn xác, do tình báo của bản thân ta có được. Theo thuộc hạ phỏng đoán, điều này chính là bởi vì bọn chúng lương thảo không đủ, khó qua được mùa đông. Vì thế mới đành tiến vào Giang Tô lần nữa, cướp bóc lương tiền.

Lạc Mẫn 'ừm' một tiếng:

- Theo ý của ngươi, chúng ta phải để phòng như thế nào đây?

Trình Đức sớm có lời đáp, ôm quyền nói:

- Theo ý của thuộc hạ, không bằng đại nhân và thuộc hạ cùng nhau bẩm báo lên triều đình, kể rõ tình hình nơi đây, lấy được lệnh điều động của binh bộ. Thuộc hạ đem đại bộ phận bộ doanh, kỵ doanh, điều tới nơi giáp ranh giữa Sơn Đông và Giang Tô, nghiêm phòng tử thủ, ngăn chặn không để Bạch Liên phỉ đồ vào địa giới Giang Tô ta.

Trình Đức vừa dứt lời, Lâm Vãn Vinh liền hiểu được ngay. Đây lại là một chiêu thăm dò. Đem binh linh Giang Tô tới chỗ giao giới, bề ngoài nhìn như phòng ngự Bạch Liên xâm nhập Giang Tô, trên thực tế lại ngăn chặn con đường đi đánh diệt Bạch Liên giáo. Nếu Lạc Mẫn không đồng ý với hành động của Trình Đức, chỉ khiến cho Bạch Liên giáo cùng chủ tử sau lưng bọn họ đề cao cảnh giác, làm việc thanh trừ càng thêm khó khăn. Nếu là đồng ý, Trình Đức danh chính ngôn thuận dậu đổ bìm leo, đóng tại nơi giao nhau giữa Giang Tô và Sơn Đông. Chỉ cần để cho đám phỉ Bạch Liên cải trang thành quan quân trốn trong quân Trình Đức, cũng không ai có thể tra ra. Đây thực sự là kế hay. Trình Đức xem ra cũng đánh hơi được mùi vị gì rồi, mới lại thăm dò Lạc Mẫn lần nữa.

Lạc Mẫn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Ngươi nói đúng là có chút đạo lý. Đã như thế, ngày mai bổn quan dâng sớ lên trên, cùng với sớ của ngươi cùng trình báo lên hoàng thượng và binh bộ. Đợi cấp trên phát ra lệnh điều động, điều binh cũng không muộn.

Lạc Mẫn đáp ứng sảng khoái như vậy, làm Trình Đức bất ngờ vô cùng, hắn cũng là một người hỷ nộ không lộ ra ngoài, lập tức cung kính:

- Thuộc hạ tạ ơn đại nhân. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, thuộc hạ xin cáo lui. Ngày mai sẽ đem sớ điều binh đưa tới phủ nha cho đại nhân.

Trình Đức cũng thật quyết đoán, nói đến là đến, nói đi là đi. Ngựa và đao thương vứt đầy trên mặt đất cũng không cần. Mang đám binh mã tay không trở về bộ doanh.

Lạc Viễn tiến lên chào đón:

- Cha, người về vừa kịp. Nếu trở về muộn một chút nữa, nhà chúng ta chắc bị tên họ Trình kia đập phá.

Lạc Mẫn vỗ vai Lạc Viễn, gật đầu:

- Viễn nhi, con vừa rồi đối đáp với Trình Đức, có lý có lễ độ. Rất tốt! Cha rất vui mừng.

Lạc Viễn cười đáp:

- Đây đều là Lâm đại ca dạy con. Huynh ấy nói, cái gì nên nói thì nói. Không thể chế ngự hắn cũng phải dọa cho hắn sợ.

Lạc Mẫn cười ha hả:

- Lâm công tử nói đúng vô cùng. Viễn nhi, con đi theo đúng người rồi.

Lâm Vãn Vinh từ trong sân tiến đến, ôm quyền khiêm nhượng nói:

- Đại nhân quá khen. Đây chỉ là động tay động chân một chút mà thôi.

Lạc Mẫn thấy hắn liền cả kinh, rồi vái dài một cái, nói:

- Nguyên lai Lâm công tử cũng ở đây. Lão hủ xin cảm tạ phần ân đức đã truyền tin này.

Chết mất, cái lão Lạc nhà ngươi! Không có việc gì hành đại lễ thế làm gì, không phải là muốn giảm thọ ta hay sao? Hắn vội vàng nâng Lạc Mẫn dậy, cười nói:

- Lạc đại nhân, người làm thế này là sao, như buổi trưa không tốt sao?

Lạc Mẫn thở dài một tiếng:

- Ta làm cha, thật sự là không tròn bổn phận vô cùng. Ngưng nhi bệnh thành bộ dạng như vậy mà ta căn bản chẳng biết gì. Nếu không có công tử sai Cao Thủ cho biết, ta đến tận bây giờ vẫn chẳng hay biết gì.

"Ông là vì thăm Lạc tiểu thư mới trở về sao?" Lâm Vãn Vinh hơi giật mình. Dựa theo phán đoán của Cao Thủ, lão Lạc này rõ ràng không phải là người vì việc nhà bỏ qua việc nước. Lão đổi tính lúc nào vậy kìa?

- Nói ra thật xấu hổ...

Lạc Mẫn xuống giọng nói:

- Là Văn Trường tiền sinh dùng bồ câu đưa tin, nói là binh mã của Trình Đức có hành động khác thường, ta mới đang đêm phải trở về. Không nghĩ tới lại gặp lúc y điều binh mã vây kín nha môn tổng đốc của ta. Tên họ Trình này, càng ngày càng quá đáng rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, "Ta biết mà, nguyên lai ngươi không phải vì thăm con gái mà trở về. Nói tới nói lui cũng là vì việc công. Nha đầu Ngưng nhi này đúng là hơi đáng thương. Chẳng lẽ muốn đại ca ta đến yêu thương nàng ta?

- Đại nhân yên tâm đi. Ta vừa mới thăm qua Lạc tiểu thư. Nàng ấy đã hạ sốt, thân thể đã khỏe dần lên, còn ăn được một chút cháo hạt sen. Xem tinh thần như thế, chắc là khoảng hai ngày nữa là có chuyển biến tốt.

Lâm Vãn Vinh an ủi lão Lạc.

Lạc Mẫn xuống sắc, tự nhủ:

- Nha đầu Ngưng nhi này, từ nhỏ đã mạnh mẽ. Ta lúc nào cũng bận rộn công vụ, mấy năm nay không có chăm sóc nó.

Lão khẽ than:

- Lần này, e là lại làm nó tủi thân rồi!

Lâm Văn Vinh không hiểu được ý tứ trong lời nói của lão. Lạc Mẫn cười khổ lắc đầu, cáo lỗi một cái, vội vã đi thăm Lạc Ngưng.

Nhớ tới nha đầu Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cũng thở dài trong lòng. Hắn bây giờ cũng đã có mấy lão bà, ngoại trừ Xảo Xảo, Ngọc Sương, Thanh Tuyền ra, lại còn có một Tần Tiên Nhi dự khuyết nữa. Vị Lạc tài nữ này tài ba xuất thân danh môn, lại nổi tiếng trong hoạt động xã hội, có lý tưởng, có mục tiêu theo đuổi, yêu thích làm việc thiện, thật khó phục vụ! Nếu thực sự cưới nàng về, chỉ nuôi dưỡng cô Lạc tài nữ này, không biết phải hao phí oan uổng biết bao nhiêu tiền của. Bất quá nha đầu này vóc người thật sự không tồi, cùng một kiểu như Thanh Tuyền, sờ mò mấy cái vô cùng sảng khoái a! Mặc dù tính cách có chút cao ngạo, chả nhẽ bằng mỵ lực nam nhân của ta lại không có khả năng chinh phục nàng sao? Lão tử cái gì cũng thiếu, nhưng mà không thiếu mị lực. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chăm sóc dạy dỗ Lạc tài nữ này, đúng là một loại công việc rất có tính thách thức.

Hắn quay lại Tiêu gia trong miên man suy nghĩ, đã thấy Tiêu Phong đang ở cửa lo lắng bồi hồi, vừa nhìn thấy hắn trở về, sắc mặt mừng rỡ, tiến tới vội kêu lên:

- Lâm huynh, đại sự không hay, bắt đầu đánh rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro