CPGD235_239

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 235: Đại tiểu thư mất tích

Dịch: gabytan

Hiệu đính: vietstars

Nếu đúng như nàng nói, việc này quả thực có chút kích thích, lão tử có nên hay không lo lắng một chút đây? Tim trong ngực hắn bắt đầu đập nhanh, sửng sốt một hồi lâu, An Bích Như thấy vẻ mặt hắn như vậy, liền cười nói:

- Đúng vậy, nghe nói đến người đẹp có phải ngươi đã động tâm tư? Thực hiếm có nam nhân nào lại không bị cám dỗ đó.

Lâm Vãn Vinh làm bộ không nghe thấy lời châm chọc của nàng, hiếu kỳ hỏi:

- Vậy, xin hỏi An tiểu thư, vị tiên tử này đang ở nơi nào, làm thế nào để gặp được nàng?

- Muốn gặp nàng, hi hi, trên đời này nam nhân muốn gặp nàng có thể xếp hàng từ kinh thành về tới Kim Lăng đó, nhưng những người có thể nhìn thấy chân diện mục của nàng, liệu có mấy người?

An Bích Như lắc đầu, mỉm cười liếc mắt nhìn hắn một cái, đoạn nói:

- Đương nhiên, ngươi là một ngoại lệ, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này, ngươi muốn gặp nàng bao nhiêu lần thì tuý ý. Việc làm thế nào để đánh bại nàng thì phải trông chờ vào bản lãnh của ngươi, tốt nhất là không để lộ mục đích, nếu không chắc chắn ngươi sẽ bị nàng giết đó, hi hi!

Lâm Vãn Vinh nghe đến đây mồ hôi lạnh túa ra, vừa rồi chỉ chú ý đến vấn đề kích thích kia mà quên đi nguy hiểm, may mà ả hồ ly tinh này nhắc nhở mình.

Hắn hì hì cười, đang muốn trả lời thì An Bích Như nhướng mày, nhẹ giọng nói:

- Có người đến!

Lâm Vãn Vinh ngưng thần nghe ngóng, phía hành lang truyền lại tiếng bước chân, nghe như của một nữ tử. Nữ tử này dường như cố tình nhẹ nhàng, nếu không cẩn thận nghe ngóng, tất không thể biết được.

- Là ai đó?

An Bích Như đôi mắt khẽ chuyển, trên mặt xuất hiện một tia giảo hoạt, đột nhiên mở miệng hỏi.

Nữ tử bên ngoài cửa sổ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ đến có thanh âm nữ tử bên trong truyền ra. Nàng khẽ cắn môn, tức giận nói:

- Ngươi là ai?

- Hi hi, ta là một người thân thiết của Lâm Tam!

An Bích Như cười dụ hoặc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái.

- Ngươi điên ư?

Lâm Vãn Vinh lại càng hoảng sợ, vội vàng kéo An tỷ tỷ, bàn tay vội vàng bịt cái miệng anh đào của nàng lại:

- Bà ngoại ơi, bà hại ta thế đủ chưa, đây là Đại tiểu thư đó. Cẩn thận nàng ấy xé xác cả ta lẫn ngươi... nhìn cái gì vậy, như thế này chưa đủ à?

An Bích Như trong mắt lộ vẻ phức tạp, hàng lông mi run run, khuôn mặt hồng lên, đôi môi anh đào toả ra một làn hương như lan như xạ, truyền vào lỗ mũi hắn.

- Nàng ấy yêu ngươi phải không? Vậy tốt lắm, nếu ngươi đáp ứng ta liền bỏ qua, nếu không đáp ứng thì ta sẽ...cứu mạng a, Đại tiểu thư cứu!

Ta sợ nàng rồi, Lâm Vãn Vinh bàn tay to lớn bịt chặt miệng nàng, hung hăng kéo thân thể nàng áp sát vào tường. Hai người liền dính lại một chỗ.

- Ta cảnh cáo ngươi đó, nếu ta không muốn làm gì thì không ai có thể ép buộc được ta, ngươi đừng tự thị thông minh tự tác, con mẹ nó, việc gì ta cũng có thể làm được đó.

Hai mắt hắn giống như cuồng phong nuốt chửng lấy nàng, lại giống như hung thần ác sát.

An tỷ tỷ cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, hơi thở thơm tho toả ra tay hắn, nhưng vẫn nằm trong lòng hắn. Lâm Vãn Vinh để nàng đứng lại trên đôi chân thon dài, hai thân thể vẫn dính sát, bốn mắt nhìn nhau.

An Bích Như giãy dụa vài cái, trong mắt toát ra một tia hoảng sợ, bộ ngực đầy đặn phập phồng. Đối với sự tình loại này nàng không khác gì mấy tiểu nha đầu, vội la lên:

- Ngươi, ngươi định làm gì, không được lỗ mãng!

Mẹ ơi, ngươi tưởng ta muốn sao, Lâm Vãn Vinh đối với vị An tỷ tỷ này, mị thuật cũng đã biết qua, thấy nàng tỏ vẻ đau đớn, bộ dáng hoàn toàn vô lực liền đẩy nàng ra phía trước, nhìn hàng lông mi dài trên gương mặt nàng xinh đẹp của nàng, cười lạnh nói:

- Ngươi không biết ta đang làm gì à

Bàn tay to lớn lập tức đặt lên ngực nàng.

- Ngươi có biết đây là chuyện gì không?

An Bích Như sắc mặt đại biến, muốn động thủ. Lâm Vãn Vinh so với nàng lại nhanh hơn, liền nghiêng người áp sát tránh độc thủ của nàng, đôi tay vừa hay lại ghì chặt lấy ngực nàng.

Một tiếng động nhè nhẹ vang lên, Lâm Vãn Vinh trong lòng nhất thời cảm thán. Bộ ngực cao vút đầy đặn này, tuy là cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại co dãn, tựa hồ như muốn đem bàn tay hắn ném trở lại vây.

An Bích Như võ công cao hơn hắn nhiều, nhưng nàng không ngờ gã tiểu đệ đệ luôn ôn nhu văn nhã này đột nhiên làm khó dễ, hơn nữa đang hi hi cười nói bỗng xuống tay bất ngờ, chỉ hơi sửng sốt một chút đã nằm trong tay hắn rồi.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, giận dữ hừ một tiếng nói:

- Ngươi dám khinh bạc ta, ta nhất định sẽ giết ngươi, ưm....

Lâm Vãn Vinh song thủ kéo tay nàng lên cao, cả người hắn đè lên người nàng, nhìn vào gương mặt như hoa như ngọc của nàng, cả giận nói:

- Tiên Nhi cả ngày miệng nói muốn giết người, cũng là do ngươi dạy mà ra, nếu ngươi thích giết người như thế, ta đây trước hết giết ngươi đã.

Hắn trợn mắt mà nhìn, trong mắt như có ngọn lửa bùng lên. An Bích Như bộ ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, trong mắt sự xấu hổ lẫn giận dữ cùng phun trào. Hai người trừng mắt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không bên nào nhượng bộ bên nào.

Hai người thân thể dính chặt một chỗ, có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của nhau, hơi nóng toả ra làm cho trống ngực gấp gáp thêm mấy lần.

Đại tiểu thư đứng ở ngoài cửa không thấy động tĩnh gì, bèn lên tiếng:

- Ngươi là ai? Nói mau, ngươi sao có thể ở trong phòng của Lâm Tam?

Trong phòng hai người vẫn quấn lấy nhau một chỗ, Lâm Vãn Vinh còn cảm nhận được trước bộ ngực mềm mại nhu nộn nổi lên hai điểm. Nhìn gương mặt thanh khiết như bạch ngọc đang dần dần chuyển sang hồng, không khí nhất thời tràn ngập ý vị khó tả. Một trận hương thơm từ thân thể con gái toả vào mũi hắn, khiến trống ngực hắn lại gia tốc thêm vô số lần nữa.

Hai người đều đổ mồ hôi, chỗ tiếp xúc trên đùi vừa khéo bên cao bên thấp cùng một chỗ. An tỷ tỷ vóc người thon dài, lại là người tập võ, đôi chân mười phần săn chắc quấn lấy hắn. Sự tiếp xúc này đúng là làm cho người ta bị mê hoặc, Lâm Vãn Vinh nhích một chút trên đùi nàng, thoải mái hừ nhẹ một tiếng.

An Bích Như gương mặt đỏ bừng, trên mũi xuất hiện nhưng giọt mồ hôi nhàn nhạt, ánh mắt mông lung, khoé miệng anh đào hé mở:

- Ngươi không nên làm như vậy, ta là sư phụ của Tiên Nhi...

Vừa nghe thấy câu nói này, Lâm Vãn Vinh trong mũi như có lửa, cả người hừng hừng, nuốt nước bọt một cái nói:

- Ngươi là sư phụ của Tiên Nhi, còn ta là tướng công của nàng.

- Ưm...

An Bích Như sắc mặt hồng vượng, trong lòng sinh ra một tư vị kỳ quái, một cảm giác chưa từng có đối với nàng. Mặc dù nàng võ công cao cường nhưng mồ hôi lúc này tuôn chảy không ngừng, thân thể lại như dán với Lâm Vãn Vinh tại chỗ đó, nhất thời trong lòng sinh ra một loại cảm giác không bình thường.

Lâm Vãn Vinh trong mắt bắn ra ngọn lửa hừng hực, chân hắn bị khoá chặt bởi đôi chân ngọc của nàng. Thân thể hắn chậm rãi nhích về trước, lại càng áp sát nàng. Một vật nóng bỏng dích chặt vào tiểu phúc của nàng, dường như muốn đốt cháy quần áo để tiến vào chỗ mềm mại kia.

"Không...không nên!" An Bích Như tựa hồ như đã quên mất mình là một người con gái biết võ công, thân thể mềm mại vô lực, gấp giọng kêu nhỏ. Đôi mắt nàng chớp nhẹ, bộ ngực cao cao nhấp nhô tạo thành một làn sóng tuyệt vời, hương thơm như lan từ cái miệng nhỏ nhắn theo hơi thở nóng bỏng phả vào mặt hắn.

Nàng đã chịu khuất phục rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm kêu một tiếng. Ả hồ ly tinh này thực thơm ngon như mật đào, hai chân vẫn ghì chặt lấy hắn, phúc câu bên dưới truyền đến cái cảm giác căng căng mềm mềm, giống như đậu hủ vừa mới ra lò, tuy là cách một lớp quần áo nhưng cái cảm giác mềm mại yếu ớt này đúng là kích thích đến cực điểm. Lại nói, ngươi bảo ta không nên làm, tưởng ta là thiện nam tín nữ sao, ta càng phải làm đến cùng mới thôi. Hắn hơi ngẩng đầu, hai người đồng thời cất một tiếng thở dài nặng nề.

An Bích Như tim như muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên đánh vào vai hắn một quyền, thở gấp nói:

- Ngươi không được khi dễ ta, không được khi dễ ta...

Phản ứng của nàng lúc này rõ ràng không còn cái vẻ gì là Bạch Liên Giáo Thánh mẫu mà chỉ là một nữ tử bình thường bị áp bức, hai tay nắm thành quyền, buông xuôi hạ xuống.

Ôi trời, ta đang làm cái gì thế này! Thấy An Bích Như khoé mắt vẫn còn vương nước mắt, Lâm Vãn Vinh chợt thanh tỉnh lại rất nhiều, lão tử đây không thích giở trò cường bạo.

- Lâm Tam có bên trong không, mở cửa cho ta vào ...

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

- Không nên vào...

Hắn với An Bích Như vội vàng phân khai, An tỷ tỷ hừ nhẹ một tiếng, lại ôm lấy cổ hắn một chút, cười quyến rũ nói:

- Sao bây giờ, có dám tiếp tục không?

Nói rồi nàng ta la lớn.

- Tha cho ta, mặc kệ ngươi muốn làm gì, thả ta ra, thả ta ra, cứu mạng a, cường bạo a.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một tiếng động nhẹ, cửa phòng đã mở ra, Đại tiểu thư tay bưng mâm đồ ăn sáng đang nhẹ nhàng bước đến, chợt thấy quang cảnh trong phòng, nhất thời sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác sững sờ, cảm giác như đất dưới chân đang sụt xuống.

- Này, này, Đại tiểu thư, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu - thả ta ra, thả ta ra mau, Đại tiểu thư, là ta bị ép buộc đó.

Xoảng một tiếng, mâm thức ăn rơi khỏi tay Tiêu Ngọc Nhược, chén bát lẫn đồ ăn thành một đống vương vãi trên mặt đất, nàng ngơ ngác nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nước mắt đã trào ra, đột nhiên xoay người chạy mất.

- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư...

Lâm Vãn Vinh vội kêu lên, nhưng Tiêu Ngọc Nhược tính tình cố chấp đâu thèm nghe lời hắn, chỉ vài cái chớp mắt đã không còn thấy bóng người.

An Bích Như cười hì hì buông đôi tay khỏi cổ hắn, cười nói:

- Hay lắm, nàng đã đi rồi, chúng ta lại tiếp tục chứ?

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, không quản đến nàng, định chạy đi tìm Đại tiểu thư, An Bích Như vội vàng kéo hắn lại nói:

- Ngươi muốn đi đâu?

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

- Buông cái tay ngươi ra, nếu không ta không cam đoan sẽ không làm gì ngươi đâu!

An Bích Như thấy hắn bình thường chỗ nào cũng hi hi ha ha, chứ đã thấy bộ dáng lạnh như băng của hắn như thế bao giờ. Lúc này nàng nghĩ tới tình cảnh hồi nãy, lại nhớ đến tiểu đệ đệ của hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi, vội vàng buông tay hắn ra, nói nhỏ:

- Ngươi hung hăng như vậy làm cái gì, là tự nàng ấy bỏ đi, ta đâu có đuổi nàng ấy.

Mẹ kiếp, chuyện này còn không phải do ả yêu tinh nhà ngươi gây ra sao, lời này cũng có thể nói ra được à. Thôi quên đi, quên đi, lão tử quản không được ngươi, lại cũng không muốn quản, hắn trong lòng phiền muộn nghĩ. Lại nghĩ đến nha đầu Tiêu Ngọc Nhược hành động hồ đồ xuẩn ngốc, không tìm hiểu rõ mọi chuyện nên dễ dàng mắc lừa An Bích Như. Nghĩ đến đây liền bước qua một bên nhường lối, ý muốn tống khứ ả đi cho rồi.

An Bích Như thấy hắn mời đi, đột nhiên khe khẽ thở dài nói:

- Thôi, thôi, ta chính là Miêu nữ đê tiện, lại sử dụng thủ đoạn của yêu nữ, bị ngươi khinh bạc như vậy cũng đúng. Ngươi hãy đi tìm Tiêu đại tiểu thư của ngươi đi.

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt nhẹ nhàng quan sát hắn, chỉ thấy hắn tựa hồ không nghe thấy lời nói của mình, cước bộ vẫn cực nhanh chỉ hai ba bước đã ra khỏi cửa chạy đi.

Hắn đã đi rồi sao? An Bích Như ngây ngốc cả nửa ngày, đột nhiên gương mặt ửng đỏ, cười hi hi nói:

- Tiểu bại hoại, cứng hay mềm đều không ăn, chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy, thật sự là hảo tính cách!

Lâm Vãn Vinh bước ra ngoài, tới phòng Đại tiểu thư tìm một phen nhưng cũng không thấy có một bóng người, đang tìm Đại tiểu thư chợt thấy một tiểu a hoàn đi đến, bèn kéo lại nói:

- Tiểu muội, ngươi thấy Đại tiểu thư đâu không.

- Đại tiểu thư?

Tiểu a hoàn kỳ quái nói:

- Mới vừa rồi không phải mang đồ ăn đến cho huynh sao? Đại tiểu thư biết huynh đêm qua không ăn gì, đã đặc biệt dặn dò nhà bếp làm cho huynh vài món, vốn định bảo ta mang tới cho huynh, sau lại thấy lo lắng nên tự mình mang tới, huynh đã gặp nàng chưa?

- Ôi chao, có thể nàng ấy đi nhầm đường rồi!

Lâm Vãn Vinh xấu hổ cười nói, trong lòng cũng nổi lên chút ấm áp. Nha đầu kia trước mặt ta luôn mang bộ mặt nghiêm trang, không ngờ lại quan tâm đến ta như vậy. Lão tử đêm nay bị An hồ ly tinh hấp dẫn, thiếu chút nữa không giữ được mình, thật muốn xin lỗi Đại tiểu thư, sau này nhất định sẽ sửa đổi. Lại nói, đối mặt với hồ ly tinh hấp dẫn như vậy mà ta có thể nhẫn nại không làm loạn, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được? Xem ra Liễu Hạ Huệ so với lão tử cũng không bằng!

Nơi này ngoài tiểu a hoàn, tuyệt không thấy bóng dáng Đại tiểu thư. Hắn vội ra ngoài hỏi đám tiểu nhị, có người thấy Đại tiểu thư mới vừa rồi vội vã xuất môn đi, chỉ là sắc trời vẫn tối, không ai biết nàng đi về phương nào.

Lâm Vãn Vinh lòng nóng như lửa, đây là kinh thành chứ không phải Kim Lăng, trời lại tối đâu dễ tìm người, nàng cũng đâu có quen biết nhiều nơi này, không hiểu còn chỗ nào có thể lui tới đây?

Tống tẩu vội vàng đi tới, trong lòng cũng rất lo lắng, nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:

- Lâm huynh đệ, có lẽ ta không nên hỏi, quan hệ giữa đệ với Đại tiểu thư dường như không phải bình thường?

Lâm Vãn Vinh khẽ cười khan hai tiếng, cũng không biết có nên thừa nhận hay không. Tống tẩu thở dài nói:

- Lâm huynh đệ, không phải là ta dạy bảo ngươi, Đại tiểu thư đối với ngươi quan tâm vô cùng, tình cảm đậm sâu, đến cả ta nhìn vào cũng phải hâm mộ đó.

Thấy hắn ánh mắt nghi hoặc, Tống tẩu bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Vốn Đại tiểu thư không muốn ta nói ra, chỉ là nếu ta không nói thì ngươi vĩnh viễn không biết Đại tiểu thư đối với ngươi thực sự có hảo ý. Hôm nay tới kinh thành bái phỏng quan lão gia môn, vốn là định cho ngươi đi cùng, nhưng Đại tiểu thư nói ngươi tính tình cao ngạo, nếu phải nhìn sắc mặt lão nhân gia mà hành động thì trong lòng không thoải mái, sợ ngươi phải chịu uỷ khuất nên mới nhờ ta đưa nàng đi, còn ngươi hộ tống Nhị tiểu thư. Bên ngoài thành gặp ngươi, chúng ta tuy đều nhìn thấy ngươi, lại thấy ngươi ngẩn người ra đó nhưng Đại tiểu thư không cho chúng ta quấy rầy mà phải ở đây chờ ngươi. Nàng lại lo lắng cho ngươi không biết quy củ, xâm phạm hoàng cung cấm địa mà mắc hoạ cho nên đặc biệt dặn dò ta cầm tiền đút lót quan binh hộ thành, ngươi mới được thảnh thơi mà bước đi như thế. Tối qua nàng ấy tức giận ngươi nhưng lại dặn dò ta phải mang thêm áo ấm cho ngươi, lại nói tính cách ngươi rất tuỳ tiện, nếu không chiếu cố ngươi chỉ sợ quanh năm ngươi vẫn cái bộ dáng đó. Mặc dù nàng không nói với ngươi, nhưng lại lo lắng ngươi đói bụng, lén đến phòng bếp dặn dò trù tử làm chút đồ ăn mang đến cho ngươi. Ta ở tại Tiêu gia hơn mười năm, hầu hạ cả phu nhân lẫn Đại tiểu thư, nhưng chưa từng thấy qua Đại tiểu thư đối với ai tốt như vậy, ngươi cũng thật là, có phúc mà không biết hưởng.

" Chẳng trách nàng ta không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng của ta khi đó" Lâm Vãn Vinh sống mũi hơi cay, vội vã đứng lên nói:

- Yên tâm, dù chết ta cũng phải tìm Ngọc Nhược trở về!

Chương 236: Lạc thủy

Không biết từ khi nào, dưới đất vang lên tiếng mưa nhỏ tí tách tí tách. Sắc trời âm u, gió xuân đầu mùa lạnh thấu xương khiến mặt những người đi đường đông cứng lại. Vô số người đã đốt đèn lên, dưới cơn mưa nhỏ tựa như những đóa hoa trong làn sương mù nhàn nhạt, khi tỏ khi mờ, nhìn không được rõ. Vài người mang dù che mưa chầm chậm đi lại, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy những chiếc ô như tụ thành đám mây, đang âm thầm đi tới phía trước.

Lâm Vãn Vinh dừng lại trên con đường lạnh lẽo, phóng mắt nhìn xung quanh, nhưng mắt đầy nước mờ mịt, không biết nên chạy đi đâu để tìm tung tích của Ngọc Nhược bây giờ.

Chuyện tìm kiếm thế này hắn cũng đã từng trải qua một lần. Ngày đó tại Hàng Châu, Đại tiểu thư vi tìm cách giải thẻ nhân duyên, đã ở lại trong chùa Linh Ẩn cả ngày. Lòng thành kính không ai có thể bì được, nhưng chính chính vì vậy mà chìm vào ngõ cọt. May mắn Lâm Vãn Vinh linh hoạt ứng biến, diệu ngữ giải thẻ mê kia, khiến tâm tình Đại tiểu thư được giải phóng. Hôm nay hồi tưởng lại chuyện thẻ nhân duyên, tựa hồ như chính là nói về hai người, những điều ẩn tàng trong đó cũng trở thành sự thật, chẳng lẽ đúng là có thiên ý?

Lâm Vãn Vinh cảm khái một trận, trong lòng lại càng thêm lo lắng. Ở cùng Đại tiểu thư lâu như vậy,đối với tính tình của nàng cũng đã hiểu quá sâu. Nha đầu này tính tình cương liệt, tuyệt không chịu nhún nhường. Lần này nàng phẫn nộ rời đi, đây là kinh thành cuộc sóng xa lạ, dưới thương tâm thất vọng, ai cũng không dám cam đoan nàng sẽ làm ra chuyện gì.

Nếu Đại tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp Ngọc Sương với Tiêu phu nhân?

Hắn suy nghĩ một chút, tâm tư lại chuyển đến trên người An Bích Như, tao hồ ly này đúng là chuyên vì gây sự mà đên --- đến là làm hỏng việc, đến cửa cũng không kịp đóng lại, đây chẳng phải là bày rõ chỗ Đại tiểu thư tới kịp sao ? Mẹ nó, nếu không phải nể à là sư phó của Tiên Nhi, ta sớm đã một thương chọc ngươi chết rồi.

-" Đại thúc, người có thấy một vị tiểu thư rất cao, toàn thân mặc váy sen, trông rất xinh đẹp, đi qua nơi này không ? À, tiểu thư kia thoạt nhìn với ta rất xứng đôi -"

Hắn liếc mắt nhìn khắp bốn phía, không biết đi hướng nào. Liền bệnh gấp uống thuốc bừa, tóm một lão đầu hơn năm mươi tuổi đi qua bên cạnh để hỏi.

-" Đồ điên! Xứng với ngươi, trong cái lò nung phía trước có khôi! "

Lão đầu liếc hắn một cái, khinh khỉnh nói.

Con bà nó, ở kinh thành cũng có loại người như vậy ư? Nhìn theo vị đại thúc đi xa, hắn âm thầm dựng ngón giữa lên. Hắn liền hỏi thêm vài người nữa, không thèm đáp không biết liền bị nhìn ánh mắt khinh thường.

Nói ra cũng thật kỳ quái, bình thường cùng Đại tiểu thư hi hi ha ha, cãi nhau ầm ĩ , làm nhiều lúc cũng không thoải, hôm nay nàng vừa đi, mình lại trong lòng cảm thấy thiếu gì đó, Mẹ nó đây là bệnh chung của nam nhân --- hèn mòn!

Mưa còn chưa có chiều hướng dừng lại, không khí càng ngày càng lạnh. Lại nghĩ mình ở đây nge ngóng gặp được bao con mắt lạnh lùng như vậy, Đại tiểu thư một thân nữ tử, sức trói gà không chặt, đi một mình trong đêm. Lại dưới thương tâm, nếu gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao đây.

-"Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược, nàng ở đâu ..?"

Hắn tâm trạng bồn chồn, hai tay làm loa hét lớn mặc cho ánh mắt kỳ quái nhìn theo của mọi người, vừa đi vừa lớn tiếng la lên.

Đi tới một con đường, giọng nói cũng khản rồi, lại thấy người đi đường cũng ít dần.Xung quanh là một khoảng trống rỗng, nào có thấy bóng dáng Đại tiểu thư?

Lau nước mưa hất lên mặt, nhất thời lo lắng trong lòng lại thêm một phần. Con đường này dẫn tới đi tới Kinh Hoa học viện. Đai tiểu thư tại kinh thành không quen biết nhiều, chỗ duy nhất nàng có thể tới chính nơi ở của Nhị tiểu thư tại học viện. Không còn cách nào khác, chỉ có ngựa chết coi như ngựa sống, cứ tới Kinh hoa học viện xem xem đã. Rồi hẵng nói, trong học viện còn có bọn người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, cùng lắm kêu bọn họ kiếm thêm mấy vị huynh đệ hỗ trợ. điều động mấy vạn binh mã, dưới tay họ ,dẫu có lật tung cả kinh thành cũng phải tìm cho được Đại tiểu thư.

Con đường này hắn đã đi qua trước đó không lâu, không nghĩ phải lại quay trở lại sớm như vậy. Hắn không khỏi trong lòng cười khổ. Nhìn quanh chỉ thấy màn sương khói mênh mang, không thấy một bóng người. cũng không trì hoàn thêm. Đang định theo đại môn của học viện tiến vào, bất chợt bên hồ truyền đến một tiếng động, tựa như tiếng một vật rơi xuống nước.

Trong lòng hắn nháy lên một chút, vội vàng chạy tới nơi phát ra thanh âm. Phía xa, nơi ánh đèn chiếu rọi tới, thấy rõ cảnh trước mắt khiến tâm thần hắn như bị xé ra.

Trên mặt nước gần bờ hồ, một tầng sóng gợn đang dần tản ra, trên mặt nước lại có búi tóc dài của nữ tử đang dập dềnh trôi nổi theo sóng nước.

-"Đại tiểu thư!"

hắn quát to một tiếng, lồng ngực như bị xé toang, ánh mắt rưng rưng vọt tới bên hồ. Hắn vội vã cởi bỏ quần áo ấm lao xuống nước.

Nước hồ lạnh băng như muốn đông cứng da thịt, nhưng trong lòng hắn so với nước hồ còn lạnh hơn nhiều. Hắn hướng tới búi tóc kia bơi đi, lớn tiếng nói:

-"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, nàng ở đâu, nàng không thể chết được a..."

Hắn vốn dĩ là giao long dưới nước, nhất là trong lòng đang lo lắng lại càng bơi nhanh hơn. Chỉ vài lần sải tay đã tới nơi có búi tóc kia , đưa tay nắm lấy dưới nước Bỗng hắn có cảm giác có điều gì đó không đúng, dưới nước trống rỗng, nào có thấy thân ảnh Đại tiểu thư đâu. Hắn vội vàng nhìn lại búi tóc trong mình, , vào tay nhẽ bỗng, thì ra chỉ là nắm cỏ rối mà thôi.

Hắn sững sờ một hôi lâu. Bỗng một trận gió lạnh thổi tới làm lông tóc trên người hắn dựng đứng hết cả lên. Lạnh thấu xương, mẹ kiếp, không biết là ai a, nửa đêm canh ba, nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao mà đi ném thứ này để chơi? Hắn trong lòng phẫn hận, rồi lại có chút bi thương, thì thầm nghĩ:

-" Nha đầu ngốc, nàng ở nơi nào đây?"

Đang muốn quay lại bờ, trong lòng hắn chợt động. Không đúng a, rõ ràng là có người ném cục đá vào trong nước, như thế nào xung quanh lại không thấy một bóng người? Là ai làm?

Hắn hung hăng lau những hạt nước trên mặt, hai tay khua nước vài cái, bước vài bước, lớn tiếng nói:

-"Đại tiểu thư, ta biết nàng ở chỗ này, nàng hãy ra đi, chuyện không phải như nàng tưởng tượng đâu, mau ra đây!"

Hắn hô liền vài tiếng, trong rừng cây bên hồ vẫn vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng hạt mưa nhỏ tí tách rơi trên lá cây, nhưng vẫn không thấy một bóng người.

Mẹ kiếp, chuyện ầm ĩ này, oan uổng chết lão tử rồi, bào ta biết chạy đi đâu tìm Đại tiểu thư đây? Hắn thất vọng lắc dầu, hướng tới bờ bơi đến. Bơi đến gần bờ, chưa kịp bước lên, đã thấy bên cạnh một thân ảnh yêu kiều lao ra, trong tay cầm một cành mai đã khô héo đánh tới tấp lên đầu hắn, vừa khóc vừa nói:

-"Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết cái thứ xấu xa khi phụ người---"

Cành cây này đánh lên trên đầu phát đau, chỉ là nghe thây âm thanh này hắn nghe như thể tiếng nhạc tiên, trong lòng liền như nở hoa, Đối chút đau dớn kia không để ý:

-"Đại tiểu thư, thì ra nàng đúng là ở chỗ này"

Tiêu Ngọc Nhược nghe hắn nói chuyện, liền oa một tiếng khóc lớn lên, hung hăng đẩy hắn xuống nước, vừa khóc vừa nói:

- "Ngươi đi xuống mau, ta không muốn thấy ngươi, ta hận chết ngươi..."

Thấy nàng tâm tình kích động, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng không nói nhiều, khua tay vài cái đã bơi ra xa xa, đoạn lại nổi lên mặt nước nói:

-"Đaị tiểu thư, ta ở chỗ này cùng nàng nói chuyện đã được chưa?"

Đại tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt như mưa, đến nỗi cúi mặt xuống đất mà khóc, đâu còn để ý mà nói chuyện cùng hắn nữa.

Chợt nhớ lại những gì đã trải qua, từ khi mới gặp nàng đã muốn trách phạt mình, tới say này nghiên cứu chế ra nội y, nước hoa, tại Bạch Liên giáo cùng nhau trải qua sinh tử, nơi Tô đê diệu giải nhân duyên, rồi lời nói nhỏ nhẹ sâu xa khi hắn nhập quân đội, tất cả những điều trải qua như những thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong đầu Lâm Vãn Vinh

-" Nha đầu kia đối với ta thật sự là có thâm tình a!"

Hắn thở dài, bình thường hắn là kẻ lắm lời nhưng bây giờ không hiểu từ ngữ chạy đi đâu hết, thấy Tiêu Ngọc Nhược khóc thống thiết, hắn không biết cách an ủi thế nào cho tốt:

-"Đại tiểu thư, nàng đừng có khóc nữa, ta thấy hơi lạnh"

Tiêu Ngọc Nhược từ khi quen biết hắn đến nay đã có trải qua đủ thứ, từng bước đi vào hố bẫy không cách nào kiềm chế. Nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, nàng muốn cười rồi nhưng lại bất tri bất giác khóc khẽ nói:

- " Cho ngươi đông cứng lại mà chết mới tốt, ta ta cũng không muốn sống nữa...!"

Lâm Vãn Vinh cười thảm:

-"Không đóng băng chết cho phiền toài, ta liền chết ngay đây."

Hắn nói xong, liền như một tảng đá buộc chăt, dần dần chìm sâu vào nước. Từ cằm đến đầu mũi, rồi đến cái trán, từ từ biến mất, cuối cùng đến cả một sợi tóc cũng không còn thấy nữa.

-" Vậy ngươi đi chết đi!"

Đại tiểu thư phẫn hận kiếm một cục đá nhỏ ném xuống nước, hoa nước bắt lên, hoa nước kia cũng chồng vào cùng một chỗ Lâm Văn Vinh, dần dần biến mất.

Tiêu Ngọc Nhược không nhìn thấy hắn, cũng mặc kệ, hu hu khóc hai tiếng, , uỷ khuất trong lòng cũng đã vơi nhiều, tâm tình đã dần bình phục, chợt phát hiện tình hình có gì đó không đúng.

Mưa phùn vẫn rải trên mặt hồ, hồ nước vẫn bình lặng như gương, không thấy một bóng nước nào nổi lên. Lâm Tam giống như đã hòa vào mưa xuân, rơi vào trong nước, liền không thấy nữa.

Đại tiểu thư trong lòng cuống cuồng hoảng hốt, nhớ tới việc làm bình thường của hắn, hôm nay hình như có gì đó không giống. Chẳng lẽ chỉ vì mình nói mấy câu khiến hắn thương tâm đến vậy, không lẽ hắn đã ...

Đại tiểu thư không dám tưởng tượng tiếp, cũng không dám khóc, thanh âm run run nói:

-"Này..."

Mặt hồ vẫn tĩnh lặng, tịnh không thấy một chút tiếng động nào, một tiếng này của nàng nhẹ như mưa xuân, vang lên trong trẻo rồi vọng trở lại, vẫn không có chút tạp âm nào.

-" Này, ngươi ở đâu..."

Nàng trong lòng bối rối một trận, cao giọng hô to, Trong hồ an tĩnh, chỉ có tiếng mưa phùn xào xào rơi vào trong tai nàng.Vẫn rõ ràng như thế.

Thấy thời gian cứ càng ngày càng dài, nàng nhất thời luống cuống, vội vàng lớn tiếng nói:

- "Lâm Tam, ngươi ở đâu, ngươi mà không ra ta cũng không thèm để ý tới ngươi nữa, mau ra đây ..."

Mặt nước im lặng như chết, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, sắc mặt nhất thời trắng bệch, đôi môi mọng đỏ run nhè nhẹ, nước mắt lã chã rơi xuống:

-" Lâm Tam, chàng thật ngốc nghếch, chàng thật ngốc nghếch, ta hận chết chàng, chàng chết rồi ta cũng chẳng thiết sống nữa..."

Nàng vừa nói xong, hai mắt nhắm lại, liền tới bên hồ nhảy xuống

Chương 237: Ngọt ngào

Dịch: Gabytan

Biên dịch: lanhdiendiemla

Biên tập: luutinh26

"Ùm" một tiếng vang lên , trong nước một bóng người mạnh mẽ hiện ra, vừa kịp tiếp lấy thân hình rơi xuống của nàng, đưa nàng ôm vào trong lòng.

Đại tiểu thư hoảng sợ kêu lên một tiếng, chỉ càm thấy thân thể đã nằm gọn trong lòng ngực ướt sũng, nhưng lòng ngực kia lại nóng bỏng.

Lâm Vãn Vinh ôm lấy nàng đi tới bên bờ, cười hì hì nói:

- "Đại tiểu thư, ta xuống nước bắt mấy con cá, nàng định theo ta làm cái gì?"

Đại tiểu thư ngơ ngác một hồi, bỗng khóc òa lên một tiếng, nắm tay nện mạnh vào ngực hắn nói:

-"Ngươi là kẻ bại hoại, đồ đáng chết, ta hận ngươi, hận ngươi, ta gọi ngươi còn ngươi hù doạ ta, ta không muốn sống nữa, hu hu..."

Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy nàng dựa vào thân cây, nhẹ nhàng nói:

-"Đại tiểu thư, nàng hãy nhìn ta đi ..."

Tiêu Ngọc Nhược ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy hắn ánh mắt lấp lánh nhìn mình, trong mắt như loé lên một ngọn lửa, không hiểu sao trong lòng bỗng run lên, vội kêu lên:

-"Nhìn ngươi làm cái gì, ta không thèm nhìn ngươi, xem ngươi làm được gì..."

Nhìn khuôn mặt từ từ tới gần minh, Đại tiểu thư cả người run rẩy dữ dội, trái tim nhảy loạn lên, tuy là lồng ngực hắn ẩm ướt nhưng trong người nàng như phát nhiệt:

- " Ngươi, ngươi không nên..."

Một đôi môi lớn nóng bỏng bao trùm lấy cái miệng anh đào bé nhỏ của nàng, hai đôi môi chạm nhau mang theo cái lạnh của hồ nước, lại làm đầu nàng vang lên một tiếng, trái tim như muốn nhày ra ngoài, tri giác nhất thời mất đi vài phần.

" Ngươi...ưm... bại hoại..."

Đại tiểu thư nước mắt lã chã rơi xuống, liều mạng dãy dụa, muốn thoát khỏi hắn song lại bị vòng tay rắn chắc giữ chặt, một chút cũng không thể động đậy.

Cảm thấy thân thể ướt sũng của hắn dính sát vào thần thể mềm mại của mình, cả người nàng bừng bừng nóng lên. Nhớ tới tất cả những chuyện xưa cùng hắn, Đại tiểu thư trong lòng mềm nhũn, nước mắt chảy càng nhanh hơn, lại ôm chặt lấy eo lưng hắn, cũng không chịu buông ra nữa...

Nếm từng chút hương vị ngọt ngào của người con gái xinh đẹp trong lòng, Lâm Vãn Vinh đã sớm không thèm nghĩ tới chuyện khác nữa,.... càng ôm chặt lấy thân thể nhu nhược vào lòng. Hắn muốn dùng thân thể ấm áp sưởi ấm cho nàng. Tuy là giữa mùa đông, hai người giống như hai khối lửa thiêu đốt, hoà tan vào nhau.

Cảm giác được người ngọc trong lòng vẫn còn chưa hiểu nụ hôn, Lâm Vãn Vinh dẫn đường chiếc lưỡi nhỏ của nàng và mình quấn lấy nhau, thưởng thức hương vị thuần khiết trong miệng nàng. Nước mắt dính đầy gương mặt hai người, Tiêu Ngọc Nhược cũng không trở lại được thời khắc băng lãnh nữa, trong lòng như phiêu đãng trong mây. Khi lên khi xuống, mừng tủi đan xen. Nàng ngượng ngùng lùng túng đáp lại nụ hôn hắn, một loại cảm giác ngọt ngào chưa từng biết tới tràn ngập trong lòng, tuy cả người ướt sạch, nhưng lại có một loại cảm giác kỳ quái, hi vọng thời gian dừng lại ở khoảng khắc này.

Một nụ hôn ướt át kiểu Pháp này Lâm Vãn Vinh tuyên cáo kết thúc toàn thắng. Dưới thủ pháp không ngừng không hết của hắn, đừng nói là Đại tiểu thư là một nữ tử yếu đuối, ngay cả loại hồ ly như An tỷ tỷ cũng còn không đỡ được.

Chậm rãi như vẫn lưu luyến không muốn rời đôi môi đỏ mọng mềm mại của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh vẫn chưa muốn dừng liếm môi nói:

-"Hương vị tuyệt vời, Đại tiểu thư, mỹ vị này sau này không thể cho ai thưởng thức nữa ."

Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng mặt đỏ bừng, dụi vào trong ngực hắn không dám ngẩng đầu lên, hung hăng đấm lên ngực hắn nói:

-"Chàng cái đồ đáng chết này, sinh là để khi phụ ta, ta hận chàng !"

-" Ài, không có yêu, đâu ra hận, Đại tiểu thư đây là yêu quá sâu, mới có hận ghi lòng, ta hiểu rất rõ."

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.

Đại tiểu thư trong lòng ngọt ngào vừa cay đắng, chợt nhớ tới đêm nay trong phòng hắn chứng kiến cảnh hắn cùng với nữ nhân kia trong lòng vẫn còn ấm ức, càng tức giận không phát tiết ra được, bất giác nước mắt lại tuôn rơi:

-"Chàng chiếm được tiện nghi, lại nói những lời lạnh lùng, khi cùng nữ nhân kia thân mật, cũng không biết đã nói bao nhiêu lời dối trá, bây giờ lại lấy ra lừa ta."

Ngất, hóa ra nha đầu còn chưa quên chuyện kia a. Lâm Vãn Vinh cũng biết Đại tiểu thư tính tình quật cường, nhưng cũng không thể ở lúc này chạm vào điều không may của nàng, liền ha ha cười nói:

-"Đại tiểu thư, nàng đã hiểu lầm lớn rồi. Ta cùng với vị tỷ tỷ kia thực sự là trong sạch. Chúng ta chỉ là tình huống trùng hợp, xảy chút chuyện đụng chạm, lại đúng lúc nàng thấy được mà thôi. Kỳ thực là trùng hợp trong trùng hợp, giữa ta và tỷ tỷ ấy vốn chẳng có chuyện gì. Ta có thể đem danh dự ra mà cam đoan, chuyện giữa ta và An tỷ tỷ chưa xảy ra chuyện bừa bãi gì, danh dự của ta, nàng hoàn toàn có thể tin tưởng."

Đại tiểu thư hừ một tiếng, hung hăng cấu mạnh lên tay hắn nói:

-"Chàng nói chỉ là do vô tình, tưởng ta là người mù sao? Chàng cùng nàng ta ôm ôm ấp ấp, chính mắt ta trông thấy, đó là trong sạch thật sao? Nếu nói như cách của chàng, hai ta lúc nãy cũng thực sự là rất trong sạch đó."

Toát mồ hôi, nha đầu này đúng là dân buôn bán, từ một suy ra ba, chỉ một chút sơ hở đã tìm ra điểm mấu chốt. Lâm Vãn Vinh hít một hơi dài, nói:

-"Ài, , ta đã sớm nói nói đó là một sự hiểu lầm. Nàng cũng không nghĩ xem, nếu ta thật sự cùng nàng ta làm những chuyện bừa bãi thì ngay cả chốt cửa cũng không cài vào ư, lại để cửa mở cho nàng tới bắt sao. Ta mỗi lần đều rất cẩn thận --- à, không phải, cái loại việc này ta vẫn luôn phản đối, phi thường phản đối."

Đại tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói:

-" Chàng khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đã có Xảo Xảo với Ngọc Sương vẫn chưa đủ, còn định trêu chọc bao nhiêu nữ tử nữa mới đủ đây?"

"Ài" Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:

- " Không dối gạt nàng, Đại tiểu thư, bác ái vẫn là khuyết điểm lớn nhất của ta, ta chính là đang sửa chữa khuyết điểm này đó. Tranh thủ để nó bớt bác ái đi một chút. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu ta không bác ái như vậy, vĩnh viễn e sẽ không hiểu được tâm tư của Đại tiểu thư. Ài, mất đi một người bầu bạn như Đại tiểu thư là một điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời ta a!"

Tiêu Ngọc Nhược bị những lời đường mật của hắn hạ gục, sắc mặt đỏ bừng, nói nhỏ:

-"Miệng lưỡi trơn bóng, không thèm để ý tới ngươi."

Lâm Vãn Vinh thầm nắm chặt nắm tay, lau mồ hôi lạnh trên trán, không dễ chút nào a, phải chuyển chủ đề nói chuyện thôi. Nhiều mây sẽ chuyển thành mưa mất. Nha đầu này hoàn toàn không giống với Ngọc Sương, có chủ kiến, có ý chí, sẽ không tùy ý nghiêng về phía ai, muốn thay đổi nàng không phải dễ a.

Hắn nhìn thấy cái cuộn bị ném ở một bên, đêm này có thể thuận lợi tìm thấy đại tiểu thư, thứ đồ chơi này công lao to lớn, hắn nhặt lấy nó kia lên cười nói:

- "Đại tiểu thư, cái này là nàng ném xuống hồ sao ?"

Tiêu Ngọc Nhược khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội dành nói:

-" Không phải ta ném đâu"

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:

-"Không nàng ném sao? Vậy chẳng lẽ đõ là Nguyệt lão cố ý ném cho ta,để ta tìm được nàng hay sao? Đại tiểu thư, chúng ta phải cúi đầu bái tạ Nguyệt lão công công đó."

Nghe miệng lưỡi trơn tru của hắn, Tiêu Ngọc Nhược nhớ lại tại Linh Ẩn tự, chính nàng cũng đã cúi hồ đồ đầu bái lạy với hắn, nhất thời hai gò má nóng rực lên, ngượng ngập nói:

- " Ai thèm cùng chàng bái lạy chứ, muốn bái chàng bái một mình đi !"

Lâm Vãn Vinh lúc này thực sự đang quỳ trên mặt đất, Đại tiểu thư nhớ tới tình cảnh đêm hắn thả Hồng tuyết đăng, nhất thời trong lòng nhu tình dâng lên, kề sát bên hắn quỳ xuống.

Tiêu Ngọc Nhược tối nay vừa buồn lại vui, lại tình cờ gặp mưa bên ngoài, quần áo đã ẩm ướt hết nhưng trong lòng tràn ngập một cảm giác ngọt ngào khó tả. Lâm Vãn Vinh thì bị một phen hoảng sợ, lại gặp một phen kinh hỷ, còn xuống hồ nước lạnh tắm rửa một phen, dưới một phen dày vò này, cũng là có chút khốn đốn.

Hỏi Đại tiểu thư làm sao nàng tới được chỗ này, Tiêu Ngọc Nhược hốc mắt ửng đỏ, sống mũi cay cay, nhìn hắn nói:

-"Còn không phải tên đáng chết chàng tác quái sao, cùng với hồ ly kia làm ra cảnh chọc tức ta ? Lúc bỏ chạy ra ngoài lại không biết phương hướng nào mà đi, trời thì tối đen, lại gặp đúng phải trời mưa, đói lạnh gặp nhau, cũng không biết phải nên đi đâu.. Nhớ tới Ngọc Sương ở chỗ này định đến tìm nó nói chuyện. Chỉ là đi tới trước cửa, lại không biết phải nói với nó như thế nào. Chẳng lẽ lại nói chàng để ý con hồ ly khác, muốn vứt bỏ chúng ta ..."

Nói đến đây, đôi mắt ửng đỏ, bất mãn liếc hắn một cái.

Thì ra là như vậy a, Lâm Vãn Vinh lúc này mới sáng tỏ, vội vàng nói:

-"Các nàng là trái tim của ta, là cuộc sống của ta, là ba phần tư cuộc đời của ta, lẽ nào ta vứt bỏ các nàng được?"

Lời như vậy sướt mướt tới cực hạn, Đại tiểu thư kiêu ngạo mà lại ngượng ngùng nào có thể chịu được, hai gò má như áng hồng, đôi mặt đẹp long lanh nhìn hắn một cái, hơi chút cúi đầu, phong tình vạn chủng:

-"Đáng ghét, khó nghe chết đi được, lặp lại mấy lần liền không chính xác nữa, chàng nhớ kỹ được rồi "

Toát mồ hôi, nói một lần mà nàng đã không chịu nổi, liệu có thể nói được bao nhiêu lần nữa đây? Phụ nữ đúng là động vật nói không ứng với lòng nhất mà. Hắn a a cười không nói gì. Đại tiểu thư đột nhiên buồn bã nói:

-"Lâm Tam, chúng ta làm như vậy liệu có lỗi với Ngọc Sương hay không? Ta luôn cảm giác như vừa chiếm đoạt cái gì đó của nó, thật quá có lỗi với nó!"

-" Sao lại so sánh như thế được?"

Lâm Vãn Vinh ngữ khí nghiêm trang nói:

-" Ta không phải là đồ vật, à , hừ, hừ, không thể đem ta ra so sánh với đồ vật được. Nàng phải nghĩ thế này, món đồ tốt, phải là cùng mọi người hưởng chung, nhất là món đồ phi thường tốt, Nhị tiểu thư thích chơi, nàng cũng thích chơi, đơn giản là mọi người cùng nhau chơi. Ba người cùng chơi không trở ngại tới nàng, cũng chẳng trở ngại tới nàng ấy, đây chẳng phải được sao ?"

-"Cái gì mà ba người cùng nhau chơi? Nói bậy"

Đại tiểu thư đỏ ửng khuôn mặt, khẽ gắt nói.

-" Ài, Nhị tiểu thư nhất định hiểu được nỗi khổ trong lòng nàng. Cũng giống như nàng hiểu nàng ta, Sau này nàng ấy không rời khỏi nàng, nàng cũng không rời khỏi nàng ta, các nàng đều không rời khỏi ta, chúng ta ba bên yêu nhau, đây là việc tốt đẹp nhường nào a."

Lâm Văn Vinh tràn đầy mộng tưởng nói:

Đại tiểu thư vèo lên tay hắn một cái , gắt giọng:

-" Chàng nghĩ tuy thật đẹp, còn một cửa mẫu thân kia, ta xem chàng thông qua như thế nào ?"

Oa ha ha ha, Lâm Vãn Vinh kiêu ngạo cười nói:

-"Đại tiểu thư, trên thế giới này có con sông nào Lâm Tam ta chưa qua ? Nàng chờ tin tức tốt lành của ta đi."

Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhin hắn một cái, đột nhiên ngượng ngập nói:

- "Lâm Tam, sau này chàng không nên gọi ta là Đại tiểu thư nữa."

Lâm Vãnh Vinh cả kinh nói:

-" Không gọi Đại tiểu thư? Chẳng lẽ gọi là bảo bối của lòng ta? A, chủ ý thật không tệ."

Đại tiểu thư đánh hắn một cái, mặt đổ bừng sẵn giọng

-" Cái gì mà bảo bối trong lòng chứ -----muốn dọa chết người ta sao, chẳng lẽ chàng không còn cách xưng hô nào khác ư? Không phải chàng không biết khuê danh của ta đó chứ?"

Ài, vẫn cứ gọi Đại tiểu thư là tốt rồi, không chỉ có kích thích, còn có cảm thành thành công , hắn cười khẽ:

- "Như vậy đi, trước mặt người khác ta gọi nàng là Đại tiểu thư, khi không có người Ngọc Nhược yêu dấu, thế nào?"

-" Nói năng điên khùng, ta không thèm nói chuyện với chàng."

Đại tiểu thư mắc cỡ vội vã bỏ chạy, Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

-"Nữ bồ tát, phía trước có yêu quái, bần tăng sẽ dẫn đường cho người!"

Chương 238: Đến thăm

Dịch: Gabytan

Biên dịch: lanhdiendiemla

Hai người huyên náo một trận, nhưng lại chưa bao giờ được giải thoát vui vẻ như vậy. Đại tiểu thư được thoả tâm nguyện, liền mặc cho hắn năm bàn tay nho bé trở về. Dù sao lúc này bầu trời tối đen, không ai nhìn thấy rõ. Nhìn Đại tiểu thư tươi cười ngọt ngào Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ có chút cảm thán, lão tử trong tình trường còn phải lịch duyệt hơn a, nếu bỏ lỡ Ngọc Nhược, vậy đúng là phải hối tiếc trọn đời.

Khi hai người trở lại phủ, đám người Tống tẩu vẫn đang lo lắng chờ đợi. Đại tiểu thư hai má ửng đỏ, có chút lúng túng. Cũng may tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì. Huống chi làm gì có chuyện hạ nhân trách cứ chủ tử, vì thế chuyện này liền dễ dàng bị che dấu rồi lãng quên.

Tống tẩu thấy Đại tiểu thư cả người ẩm sũng, đau lòng nói:

-"Đại tiểu thư, hãy đi tắm rồi thay quần áo, bên ngoài trời lạnh cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."

Đại tiểu thư ừm một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Tam nói nhỏ:

-"Chàng nhanh đi tắm rửa đi."

-" Cùng tắm ..."

Lâm Vãn Vinh thừa dịp mọi người không để ý, liền nói bằng khẩu hình. Đại tiểu thư giận dỗi liếc hắn một cái, khuôn mặt đỏ bừng vội vã bỏ đi.

Cùng tắm đương nhiên chỉ có thể là lời nói đùa. Đại tiểu thư trong phòng có a hoàn hầu hạ, hắn không thể đem cả chủ tớ nàng đều làm. Đại tiểu thư tâm tình vừa mới phục hồi, hắn đành phải đè nén vài ngày, không thể để nàng lại mượn cớ để gây chuyện.

Hai ngày tiếp theo, quả nhiên hắn thu cái đuôi sói của mình lại. Mỗi ngày hắn cùng Đại tiểu thư bàn chuyện thưởng hoa hội, đề xuất chủ ý nói chút lời trêu đùa, thuận tiện thì lại ôm ấp hôn hít, nhất thời vô cùng vui vẻ. An Bích Như kể từ sau cái đêm ầm ĩ đó tới này chưa từng xuất hiện, Lâm Vãn Vinh đâm lo cho Tiên Nhi. Nhưng lại nghĩ tới quan hệ thân mật giữa hai sư đồ bọn họ, liền không lo lắng nữa.

Cuộc sống của hắn tuy khoái hoạt, nhưng trong lòng hắn càng ngày càng nhớ đến Xảo Xảo, lại còn Lạc tài nữ xa tận Tế Trữ, việc của Thanh Tuyền thì tự nhiên thành tâm bệnh của hắn, giống như một khối đá đè lên lòng. Thanh Tuyền nếu đích thực là công chúa của Đại Hoa, muốn gặp nàng chỉ có cách vào cung mới được. Nhưng làm thế nào mới có thể vào cung đây?

Nhớ lại lời nói đùa khi chia tay với Thanh Tuyền, nếu không tìm được nàng, hắn sẽ dán khắp kinh thành bức hoạ của nàng. Tuy là nói giỡn một chút nhưng cũng không là hoàn toàn lời trống rỗng như vậy. Hắn thừa lúc rảnh rỗi, nhớ lại hình dáng của Thnh Tuyền, bút đưa lả lướt mang nữ tử nhung nhớ trong lòng vẽ ra, cuối cùng một người con gái sống động như thật cũng hiện lên trong tranh.

Buổi sáng ngày hôm đó, mọi việc cũng đã gần như xong. Đại tiểu thư cùng Tống tẩu đem sổ thu chi ra kiểm tra, chính nàng cũng tự mình tính toán lại.

Tiêu Ngọc Nhược mấy ngày nay cùng hắn gần gũi, âu âu yếm yếm, tình thâm tựa bể. Thấy bộ dáng uể oải của hắn, nhớ tớ mấy ngày nay hắn siêng năng giống như đổi tính tình. Lại biết hắn không thích làm việc cầm bút, liền ôn nhu cười nói:

-"Chàng không phải là muốn đi bái phỏng Từ tiên sinh sao? Đợi xong việc hôm nay, ngày mai chúng ta liền tới Từ phủ bái phỏng một phen. Hơn nữa đã tới kinh thành rồi mà không có tới gặp Từ tiên sinh, thật sự là thất lễ vô cùng."

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, nghĩ Ngọc Nhược nghĩ cho mình như vậy, hắn không ý tứ mà nhàn nhã đi dạo khắp nơi. Liền nhích lại gần bên người Đại tiểu thư nhìn nàng viết sổ sách. Chỉ thấy Đại tiểu thư cổ tay xinh khẽ nhấc lên, chữ nhỏ phong nhã, đang chấm chấm lên sổ sách, sau đó tính toán. Không nhìn không biết, nhìn vài lần rồi, Lâm Vã Vinh liều nhíu mày lại.

Nguyên lai cửa hàng đó lưu giữ tài khoản theo kiểu "Trù Mã" không chỉ phiền toái mà tính toán cũng phức tạp. Thấy bàn tay nhỏ mềm mại của Tiêu Ngọc Nhược không ngừng ghi chép tính toán, Lâm Vãn Vinh nhịn không được lắc đầu, cứ tính thế này không biết đến năm nào mới xong, cái kháng không nói, đôi tay nhỏ Đại tiểu thư cứ hành hạ như vậy, tuyệt đối không chịu được a !

Hắn thở dài nói:

-"Đại tiểu thư, mọi người đều tính toán như thế này sao?"

Tiêu Ngọc Nhược quyết rũ hờn trách:

-"Đúng vậy, từ thời tổ tông đến nay .vẫn luôn tính toán như thế này, có cái gì không đúng sao? Chàng thật là, cứ thích điều kỳ lạ khác thường ."

Lâm Vãn Vinh để bút trên giấy, vạch một vòng giống như chữ "O", hỏi:

-" Ký hiệu này, Đại tiểu thư có biết không?"

Ngọc Nhược lắc đầu nói:

-" Đây là cái gì? Trông thật kỳ quái!"

Lâm Vãn Vinh ngừng bút thở dài, xem ra chữ số Ả rập còn chưa truyền tới đây a. Kiếp trước mình là kẻ tri thức phong phú, nhất là phương diện số học, tự nhiên cũng biết chữ số Ả rập truyền bá vào Trung Hoa từ thế kỷ 14, nhưng kiểu đếm "Trù mã " vẫn tồn tại, chữ số Ả rập không có chỗ vận dụng, phải đến năm trăm năm sau mới được dần vận dụng, nghĩa là đã chậm so với châu Âu gần sáu trăm năm.

Mẹ nó, sáu trăm năm ư, cũng chính là sáu trăm năm khoa học kỹ thuật của Trung Hoa kém xa so với châu Âu, liệu có liên quan tới phương pháp tính toán hay không? Đây chính là cơ sơ a!

Hắn đi tới đi lui bên cạnh Đại tiểu thư vài bước, càng nghĩ càng thấy rất có đạo lý. Chẳng có gì phải nghi ngờ, chữ số Ả rập được sử dụng rộng rãi trong tính toán, vừa đơn giản lại hữu hiêu, đối với sự tiến bộ của cả xã hội không cần nói cũng biết.

Hắn vỗ tay lớn một cái, đúng rồi sao không nghĩ ra nhỉ, chữ số Ả rập vừa đơn giản vừa dễ sử dụng, là yếu tố cơ bản của khoa học, so với kỹ thuật chế tạo hoả dược hay đại pháo còn hữu dụng hơn hơn. Tin rằng với trí tuệ sáng suốt của con người Đại Hoa, lại có phương pháp tính toán đơn giản hữu hiệu, có vượt qua Châu Âu cũng đâu phải chỉ là mộng đẹp!

Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, đoạt lấy cây bút trong tay Tiêu Ngọc Nhược, mỉm cười nói:

- "Đại tiểu thư, không cần bận rộn như vậy nữa. Ta sẽ dạy nàng một phương pháp tính toán đơn giản hữu hiệu vô cùng, đảm bảo so với cách này của nàng lợi ích hơn nhiều."

Hắn viết lên giấy 10 chữ số Ả rập, cùng với bốn cách tính cơ bản. Đem ý nghĩa trong đó của từng loại giải thích thật rõ ràng cho Đại tiểu thư nghe. Tiêu Ngọc Nhược là kẻ buôn bán, đối với việc chữ số trời sanh mẫn cảm, nghe xong một hồi cảm thấy vô cùng hứng thú, cười nói:

-" Chàng từ nơi nào học được cái này, nghe tựa hồ như đơn giản đi không ít a!"

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

-"Thiên cơ không thể tiết lộ, bất quá nếu nàng đáp ứng để ta hôn một cáit, ta sẽ tiết lộ cho nàng chưa biết chừng."

Tiêu Ngọc Nhược liếc hắn một cái, e thẹn nói:

-" Nói chuyện cùng chàng chẳng có mấy câu , đã lại không nghiêm chỉnh rồi. Chàng nếu muốn hôn, liền đi tìm con hồ ly họ An kia đi . "

Toát mồ hôi, nha đầu này thù dai thật. Hắn da mặt dày vô cùng, hắc hắc cười hai tiếng, đang muốn Bá vương giương cung , lại thấy Hoàn Nhi mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng chạy tới:

-" Đại tiểu thư, Tam ca, hộ bộ thượng thư Từ Vị đại nhân cùng phu nhân và tiểu thư tới thăm."

Ta ngất, đang tính đi bái phỏng lão Từ, không nghĩ rằng lão đầu tử này đã tới trước rồi. còn mang theo phu nhân và tiểu thư, phu nhân chính thị là Tô Khanh Liên, còn tiểu thư không biết có phải Từ Chỉ Tình không? Cô nàng này không phải vì ta mà tới đấy chứ, lão tử đang trong gia đoạn cấm dục, muốn thực hiện lời hứa ngày đó e là khó khăn a.

Hắn cau mày nghĩ ngợi, bên kia Đại tiểu thư lại vô cùng mừng rỡ:

-" Mau mau mời vào!"

Đang khi nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một trận cười sảng khoái:

-"Tiêu đại tiểu thư, Lâm tiểu huynh đệ, lão hủ không mời mà tới, hai vị chớ lấy làm kỳ quái a."

Ngoài cửa lần lượt ba người tiến vào. Người đi đầu gương mặt gày gò, tinh thần quắc thước, đúng là thiên hạ đệ nhất học sĩ Từ Vị. Bên cạnh đó là vị bạch phát hồng nhan danh vang Hàng Châu Tô Khanh Liên. Phía sau là,đúng là Từ Chỉ Tình tiểu thư kiến thức phi phàm.

Đại tiểu thư vội đứng dậy nghênh tiếp, cung kính hành lễ nói:

-"Tiểu nữ Tiêu Ngọc Nhược bái kiến Từ đại nhân, phu nhân và tiểu thư."

Từ Vị ha ha cười, nâng nàng dậy nói:

-"Đại tiểu thư sao lại khách khí vậy, ngày trước tại Kim Lăng, lão hủ còn mang nợ Quách Tiểu thư đã chiếu cố đó."

Tô Khanh Liên ngày đó tại Hàng Châu cũng là do hai người mai mối mà nên duyên, trong lòng tự nhiên cảm kích, cũng cười nói:

-"Tướng công nói đúng đó, ta cùng với tướng công có thể có ngày hôm nay, đều là do Lâm công tử với Đại tiểu thư ban cho, Khanh Liên nhớ mãi không quên."

Từ Chỉ Tình kéo Tiêu Ngọc Nhược lại nói:

-"Vị này có phải là Tiêu gia muội muội không? Quả nhiên xinh đẹp đoan trang, nghi biểu vạn thiên, ta đã muốn gặp muội nói chuyện từ lâu, chỉ là bận quá nhiều việc, muội muội chớ có trách tội nhé."

Đại tiểu thư vội vàng nói:

-"Tỷ tỷ sao lại nói vậy. Ngọc Nhược mới tới kinh thành, vốn nên đến bái phỏng Từ đại nhân với tỷ tỷ mởi phải, chỉ là sự vụ chưa xong, đang chuẩn bị ngày mai sang phủ bái phỏng, cũng không nghĩ tới Từ đại nhân lại tới trước, vãn bối thực là xấu hổ thay."

Lâm Vãn Vinh nghe bọn họ chau chuốt câu từ sách vơi, tính lão Đại đã không quen, ôm quyền hì hì cười nói: "Từ tiên sinh, đã lâu không gặp, người khoẻ không? Tô tỷ tỷ, tỷ khoẻ không? Từ tiểu thư, nàng vẫn tốt a!"

Từ Chỉ Tinh làm như không nghe hắn nói, tiếp tục cùng Tiêu Ngọc Nhược nói chuyện, từ khi vào nhà nàng chưa từng liêc mắt nhin qua Lâm Vãn Vinh một cái, khiến hắn trong lòng phát ức. Mẹ nó, ngày ấy bắn súng xem như công toi, lãng phí đạn dược.

Trong hai người nữ tử, Từ Chỉ Tình lớn hơn Ngọc Nhược sáu tuổi, đều là người thông minh xinh đẹp, mới nói mấy câu đã kêu tỷ tỷ muội muội thân thiết vô cùng. Lâm Vãn Vinh nghe được đành lắc đầu, đàn bà phụ nữ tình nghĩa đến thật dễ dàng a.

Hắn quay đầu nhìn Tô Khanh Liên một cái, cười nói:

-"Tô tỷ tỷ, mấy ngày không gặp tỷ càng ngày càng trẻ đẹp ra rồi, nhất định là do công Từ đại nhân vun trồng tưới tắm người rồi, ta phải chúc mừng nhị vị mới được, không biết mai tửu tạ ơn lúc nào mới mời ta đây, ha ha!"

Hắn chính là kẻ mai mối Từ Tô hai người, lại quen biết như thế, cười nói hết sức tự nhiên. Bên kia hai vị tiểu thư nghe được, mặt đỏ tới mang tai, thầm mắng vô sỉ.

Tô Khanh Liên là người lăn lộn hồng trần, nghe hắn nói nửa chảy nửa mặn, nhịn không được hai má đỏ ửng lên, thẹn thùng nói:

-"Lâm công tử đừng vội giễu cợt ta. Khanh Liên có ngày hôm nay cũng đều do công tử ban tặng. Hôm nay đến đây cũng chính là để tạ ơn làm mai của người đó."

Từ Vị đứng bên cạnh vuốt râu mỉm cười phụ hoạ:

- "Đúng thế, Lâm tiểu huynh là đại ân nhân của chúng ta đó."

Từ lão đầu so với lúc ở Kim Lăng khí sắc đã tốt lên không ít a. Xem ra Tô tỷ tỷ cũng người khéo nuôi. Hắn xấu xa nở nụ cười, kéo Từ Vị lại khẽ nói:

-"Từ tiên sinh, rượu làm mai kia uống muộn chút cũng không sao, thật ra ta đang có một việc quan trọng cần nhờ người giúp đỡ."

Từ Vị ngạc nhiên nói:

-" Để Lâm tiểu huynh phải mở miệng nhờ, ta làm sao từ chối được, cứ nói đi, chỉ cần Từ mỗ có thể làm được quyết không từ chối."

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, khẽ nói:

-"Ta muốn vào cung!"

Chương 239: Hoa tra

Dịch: Gabytan

Biên dịch: lanhdiendiemla

-"Vào cung?"

Từ Vị hoảng sợ liếc mắt nhin hắn một cái nói:

- " Lâm tiểu huynh sao lại có ý nghĩ này? Không phải ngươi cùng mấy vị nương tử ở chung xảy ra bất hoà khiến ngươi không hài lòng hoặc các nàng không làm cho ngươi hài lòng đó chứ?"

Mẹ nó, chẳng phải chỉ là vào cung thôi sao, làm sao kéo cả chuyện lão bà của ta vào. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:

-"Từ đại nhân nói đi đâu xa xôi vậy, ta với mấy lão bà ở chung, hàng đêm mọi người cùng nhường nhịn nhau, sao lại xảy ra bất hoà được. Từ đại nhân tưởng tượng hơi nhiều rồi!"

Từ Vị ngạc nhiên nói:

-"Nói như thế cũng là kỳ quái, ngươi cuộc sống mỹ mãn, vợ chồng hoà thuận, vì sao lại phải tiến cung? Phải biết trong cung chấp sự có cả trăm cả ngàn, ngươi tuy biết được thiên địa, đầy bụng tài hoa, nhưng ngươi cái nhiều lại không nhiều, cái thiếu lại không thiếu, ngươi tịnh thân vào cung chi bằng ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt thì hơn. Huống chi ngươi tịnh thân, nương tử của ngươi ở bên ngoài này phải sắp xếp sao đây?

Tịnh thân? Lâm Vãn Vinh kinh hãi liếc mắt nhìn Từ Vị một cái. Ta nói tiến cung, lão nhân này lại nghĩ ta muốn làm thái giám. Ngất, hắn trong đầu cả ngày không hiểu suy nghĩ gì, hạn hẹp không chịu nổi! Là nam nhân bất cứ điều gì cũng có thể làm nhưng tuyệt không làm thái giám.

Hắn hắc hắc cười khan hai tiếng nói:

- "Từ tiên sinh, người lại nói đi đâu rồi, ta tuổi xuân đương thịnh, nhu cầu tràn trề, cuộc sống vợ chồng hoà thuận mỹ mãn, sao lại tự nhiên đi làm thái giám?"

Từ Vị chợt hiểu ra, ha ha cười to hai tiếng nói:

-"Thì ra là như vậy, đúng là lão phu hiểu lầm tiểu huynh đệ rồi, tội quá tội quá. Nguyên lai Lâm tiểu huynh là muốn tiến cung làm quan, như vậy lão phu sẽ có biện pháp. Bất qúa ta cũng kỳ quái, Lâm tiểu huynh chiến công hiển hách, trước kia lão phu thay mặt hoàng đế thỉnh mời nhưng đều bị ngươi từ chối, sao lại thay đổi suy nghĩ từ khi nào vậy?"

Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, lão Từ này thông minh một đời, thế quái nào nhất thời lại hồ đồ thế chứ. Ta và hắn nói muốn vào cung, hắn không cho ta làm thái giám thì cũng nghĩ ta muốn làm quan. Mẹ kiếp, ngoại trừ hai điểm này không còn lý do nào khác ư, ta muốn lén vào cung trộm công chúa không được sao?

Hắn than thở:

-"Từ tiên sinh lại hiêu lầm nữa rồi, tiểu đệ tiến cung không phải làm thái giám, cũng không phải muốn làm quan. Nói như vậy đi, chẳng qua muốn tại hoàng cung nội viện tìm một người thôi."

Từ Vị nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng lại kiên định lắc đầu nói:

- "Lâm tiểu huynh, việc này vạn lần không thể. Hoàng cung nội viện chính là chỗ ở của công chúa, phi tần. Ngoại trừ Hoàng thượng là nam nhân ra, còn lại đều là cung nữ hoặc các chấp sự đã tịnh thân, người khác tuyệt không có khả năng tiến vào. Nếu ngươi chấp nhận tịnh thân thì việc này còn có thể, ngoài ra thì không có cách nào a."

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- "Cũng chính vì việc khó khăn thế này nên mới phải thỉnh Từ đại nhân hỗ trợ a. Nếu một dao chém phăng đi rồi làm thái giám thì đâu cần khiến Từ đại học sĩ ngài phải lo lắng chứ."

Từ Vị thấy bộ dáng hắn quyết tâm như vậy, biết hắn quả thực là muốn vào hoàng cung nội viện. Tuy không biết người hắn cần tìm là ai, chỉ cần biết vì vậy mà hắn bất chấp mọi nguy hiểm cũng có thể hiểu được người đó quan trọng với hắn như thế nào.

Từ Vị chau mày, sắc mặt ngưng trọng, cũng không nói chuyện với hắn nữa, liền chậm rãi bước vào trong.

Lâm Vãn Vinh cũng biết việc này khó khăn thế nào, thấy lão Từ suy nghĩ. Hắn cũng an tĩnh trở lại, im lặng chờ đợi kết quả. Bên kia Tô Khanh Liên cùng Tiêu, Từ hai vị tiểu thư đang nói chuyện, mấy người đang ríu rít một trận, thấy hai người đến đột nhiên im lặng, cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ một cái.

Từ Vị suy nghĩ một trận, nhưng dường như vẫn không khó khăn lắc đầu nói:

-"Lâm tiểu huynh, nam tử đột nhập nội cung là việc mất đầu rồi tru di cửu tộc đó. Với ân điển của ngươi đối với gia đình lão phu, lão phu vì ngươi mạo hiểm không có gì không thể, nhưng vạn nhất ngươi vẫn bị phát hiện thì sự hi sinh của chúng ta e là không đáng a."

Lão Từ nói rất thành khẩn, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Hắn cũng biết lời đó không giả, nhịn không được thở dài nói:

- "Từ tiên sinh đã nói như vậy, thật sự không có cách nào ư?"

Từ Vị thấy vẻ mặt hắn thất vọng, liền cười nói:

-"Tiểu huynh đệ, không nên bi quan sớm như vậy, biện pháp không phải là không có, chỉ không biết ngươi có chịu làm hay không thôi!"

-"Có biện pháp sao?"

Lâm Vãn Vinh hưng phấn nói:

- "Vì Thanh Tuyền, trên đời này không có việc gì ta không dám làm."

Từ Vị mỉm cười nói:

-"Việc này nói là dễ dàng, nhưng thực ra lại vô cùng khó khăn. Hậu cung tuy là nơi nghiêm cấm nam tử xông vào, nhưng chỉ cần có người nói một câu, ngươi liền có thể chính đại quang minh đi vào."

-"Người muốn nói đến hoàng đế?"

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nói:

Từ Vị gật đầu nói:

-"Lâm tiểu huynh quả thực rất thông minh. Hoàng thượng chính là chủ của hậu cung, chỉ cần người lên tiếng cho ngươi đi vào, liền theo đó ngươi có thể đường hoàng ra vào mà không ai dám ngăn cản ngươi."

Ngất, lão tử này nói chuyện không dựa vào sách. Hậu cung chính là nơi ở của hoàng đế, hoàng uy nặng như trời, kẻ nào dám to gan vào nhà Hoàng đế mà đi dạo? Cho dù ta đi nói chuyện với lão hoàng đế, Bạch Liên Giáo kia là dựa vào Lâm Tam ta mới diệt được cho ngươi, hắn cũng nhiều nhất là phong thưởng đại tướng quân, mấy viên ngọc trai vài lượng hoàng kim, nếu muốn vào hậu cung của hắn dạo chơi đơn giản là si tâm vọng tưởng.

Từ Vị là lão nhân đã thành tinh, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấu tâm tư hắn, cười nói:

-"Tiểu huynh đệ không nên lo lắng như vậy. Ngươi trước mặt hoàng thượng vốn không phải là kẻ vô danh, lần này tiêu diệt Bạch Liên ngươi lại đệ nhất đại công thần. Hơn nữa ngươi có công mà không kiêu ngạo, không muốn được phong thưởng, ngay tên cũng không muốn để hoàng thượng thấy. Hoàng thượng ngoại trừ ngạc nhiên, đối với ngươi lại càng vô cùng tán thưởng, nói ngươi có phong phạm của bậc ẩn sĩ, thanh tùng ngạo cốt, đối vối ngươi ấn tượng rất tốt a."

Lão Từ này vỗ mông ngựa, lão tử thật sự thích nghe. Hắn ha ha cười hai tiếng đáp:

- "Từ tiên sinh, những lời dễ nghe này lưu lại ngày sau hãy nói, giờ ta chỉ quan tâm làm cách nào có thể vàocung thôi."

Từ Vị nói:

-"Lâm tiểu huynh chớ có hoảng, ta nói như vậy cũng chính là vì việc này. Lúc này ngươi trước mặt hoàng thượng đã có lời tán dương rất tốt, chỉ cần ngươi bày cho Đại Hoa ta vài món đại sự, đến lúc đó nếu lão hủ dẫn tiến, ngươi hãy đột nhiên xuất hiện trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng thấy ngươi nghi biểu đường đường, học thức siêu quần, nhất định mặt rồng vui vẻ, đối với ngươi vui mừng vô cùng, lúc đó đừng nói vào hậu cung tìm một người, thậm chí muốn gả công chúa cho ngươi, người cũng sẵn sàng đồng ý."

Ngất ta mất, ta muốn chính là công chúa. Nếu Thanh Tuyền là công chúa thì ... Hắn trong lòng một trận vui vẻ, thấy Từ Vị ánh mắt loé ra, bộ dáng giống như gian kế thành công, nhịn không được liếc mắt nhìn Từ vị đánh giá lại một lượt từ đầu đến chân, gật đầu cười nói:

-"Nguyên lai là như thế, ta hiểu rồi, Từ tiên sinh hôm nay đến, cũng chính là có việc phải làm hả?"

Từ Vị thấy ý đồ của mình bị hắn nhìn thấu, xấu hổ cười cười nói:

-"Đâu có, đâu có, ta hôm nay tới đây là vì cùng tiểu huynh và Đại tiểu thư tán gẫu chuyện cũ, còn lại đều là nhân tiện mà thôi."

Hay cho cái sự nhân tiện của lão, lão tử đây là thằng ngu sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười vài tiếng, nói:

-"Từ tiên sinh, quan hệ của chúng ta là lão bằng hữu rồi, có việc gì cứ nói thẳng ra, mọi người đều còn có thể thương lượng mà."

Từ Vị gật đầu cười nói:

-"Tiểu huynh đệ là người sáng suốt, vậy lão hủ cũng không nói vòng vo nữa. Mấy hôm trước lão hủ có tới phủ Lý tướng quân bái phỏng, giữa bàn tiệc bàn về việc quân. Lão tướng quân đối với những bằng hữu của ngươi như Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh, Hứa Chấn đều vô cùng tán thưởng, nhưng ngược lại tiểu huynh đệ thân là thống lĩnh lợi hơi chút bị che khuất."

Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay, cắt ngang lời Từ Vị nói:

-"Từ tiên sinh, chức thống soái đã là quá khứ. Lúc này ta chỉ là một kẻ tục nhân hàng ngày cùng Đại tiểu thư làm việc, rất là vui vẻ. Lão tướng quân nói như thế nào, vậy để mặc kệ hắn đi."

Từ Vị xấu hổ nói:

-"Tuy là nói như vậy, nhưng thực tế lão hủ chính là người tiến cử ngươi với Lý lão tướng quân. Lý tướng quân lại vừa tự mình khảo nghiệm ngươi, nói ngươi là kẻ có học thức, lại vô cùng can đảm. Duy chỉ có điều ngươi là kẻ chỉ quan tâm tới bản thân, không chịu vì nước vì dân mà ra sức. Lão hủ với tiểu huynh quen biết đã lâu, cũng không nhìn ra Lâm huynh đệ là người như vậy, không hiểu rốt cuộc tiểu huynh suy nghĩ như thế nào?"

Quả nhiên là vì việc này a, Lý thái lão kia quả thực việc nhỏ xé ra to rồi. Mỗi người đều có ý nghĩ, chí hướng riêng, cưỡng bách còn ý nghĩa gì nữa.

-" Từ tiên sinh, ngài cũng đã biết, ta sống tại Tiêu gia vô cùng khoái hoạt. Nếu không vì lời mời lần trước của ngươi, cái gì mà quân quốc đại sự ta căn bản chẳng để lên đầu. Mặc dù thắng trận, thành thật mà nói cũng là do vận khí. Ta tự cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, xông pha nơi chiến trường là hại mình hại người, không bằng nhìn rõ bản thân, thành thành thật thật làm những việc nắm chắc trong tay mới là tốt."

Lâm Vãn Vinh đang ba hoa bỗng nghe tiếng nữ tử than thở:

-"Thế gian có rất nhiều kẻ tự tư tự lợi, vì tư lợi bản thân mà quên đi việc nước, lại còn tìm lỳ lẽ lệch lạc, từ ngữ huênh hoang, thực đáng buồn cười. Ngọc Nhược muội muội, muội có ghét loại người như vậy không?"

Người nói chuyện chính là Từ Chỉ Tình. Nàng lúc này đang cùng Đại tiểu thư nói chuyện, chỉ là âm thanh hơi lớn, lại vừa đúng lúc Lâm Vãn Vinh dứt lời, lại như cố ý nói cho người nào đó nghe thấy.

Từ Vị tò mò liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, trên mặt hiện lên một tia cười thần bí.

Cô nàng này cố ý chỉ trích ta sao, Lâm Vãn Vinh nhìn Từ Chỉ Tình một cái, hắc hắc cười nói:

-" Vậy theo Từ tiểu thư, thế nhìn, người như thế nào mới là kẻ thông minh đây?"

Từ Chỉ Tình cố làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn hắn một chút, cười nói:

-"Ồ, ta cùng Ngọc Nhược nói chuyện, không nghĩ mọi người đều nghe thấy được. Ta vừa rồi chỉ là giễu cợt những loại người tự tư tự lợi. mà những kẻ có chút học thức, có chút kiến thức, thì tuyệt sẽ không phải là người tài hoa mà trí mọn, mưu tính cho nước cho dân, mới chính là mộng tưởng cả đợi của họ. Ngược lại những kẻ nửa vời, thích nói chơi chút từ ngữ tránh trách nhiệm, thực ra đối với bản linh của mình không có lòng tin, nói cho tới cùng là ích kỷ vô cùng.

-"Từ tiểu thư quả nhiên là người đại trí tuệ."

Lâm Vãn Vinh trên mặt hiện lên một tia trào phúng, vỗ tay cười nói:

-" Nhưng không biết Từ tiểu thư cho rằng như thế nào mới là người có học thức, có kiến thức? Là những kẻ suốt ngày chỉ biết hô hào trên miệng ta muốn lên tiền tuyến, ta muốn đánh người Hồ sao ? Hừ, cái khẩu hiệu này cũng đủ vang đấy , nếu là như thế, ta liền không hỏi nữa, ta với Từ tiểu thư không phải người cùng đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro