CPGD270_274

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 270: Tá Cư

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch & biên tập: hieusol

Trong mắt Hoàng đế lấp loáng hổ uy, hết ngó Tô Mộ Bạch lại liếc nhìn Lâm Tam, khẽ nhếch miệng cười, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tô Mộ Bạch là kẻ đọc sách thánh hiền nên rất coi thường những lý luận kỳ lạ của Lâm Vãn Vinh: "Hoa Hạ ta là một nước lớn lấy lễ nghi làm trọng, sao có thể học theo ngoại tộc chỉ biết tới lợi ích..." Hắn đang định phản biện thêm, Hoàng đế lại phất tay nói:

- Các ngươi chớ tranh luận nữa, việc này tới đây là dừng. Từ ái khanh, khanh hãy thảo một đạo chỉ dụ truyền cho Đông Doanh vương, bảo hắn nghiêm khắc quản lý thần dân hoàng tử, nếu còn dám làm nhục thần dân Đại Hoa của ta, trẫm sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn tới cùng.

- Vi thần tuân chỉ.

Từ Vị vội ôm quyền đáp.

- Lâm Tam, ngươi ở trên kim điện xem thường luật pháp đánh người, tội lỗi nặng nề. Niệm tình ngươi lần đầu tiên vào triều, không rõ quy củ, trẫm khoan thứ cho ngươi một lần, chỉ tước bỏ phong thưởng của ngươi, hoa viên sau chùa Tướng Quốc trả lại triều đình, công lao ở Sơn Đông của ngươi cũng bị xóa bỏ, ngươi có phục không?

Hoàng đế nghiêm mặt nói.

-Tâm phục, tâm phục.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc trả lời. Lão Hoàng đế này mặc dù trị nước bình thường, nhưng cũng không phải là kẻ hồ đồ, sao có thể chìm đắm vào sự vụ đan dược, làm triều chính Đại Hoa rối loạn được chứ?

Một phiên xử phạt này của Hoàng đế nhìn qua thì có vẻ công bằng, thực tế là đem chuyện Kế Cung Vũ Thụ bị đánh hóa thành không, Lâm Tam chẳng hề tổn thất gì, lần này Hoàng đế rõ ràng nghiêng về phía Lâm Tam. Tô Mộ Bạch sắc mặt chợt biến, thấy Hoàng đế càng ngày càng chú ý tới Lâm Tam, trong lòng mỗi lúc mỗi buồn bực.

Sau khi xử lý hoàn tất sự việc, tâm tình của Hoàng đế rõ ràng không tệ, nhìn sứ tiết Cao Ly hỏi:

- Ngươi là Lý Thừa Tái trưởng tử của vua Cao Ly sao?

Vương Tử Cao Ly gật đầu hành lễ thưa:

- Tại hạ chính là Lý Thừa Tái. Thừa Tái lần này phụng mệnh phụ hoàng tới bái kiến Hoàng đế Đại Hoa và dâng lên mười củ nhân sâm Cao Ly nghìn năm. Chúc Hoàng đế Đại Hoa thanh xuân vĩnh tại, vạn thọ vô cương (tuổi xuân còn mãi, thọ đến muôn đời).

Tên vương tử Cao Ly này tuy bề ngoài biểu hiện khiêm cung mà mỗi lời nói ra đều như ngọc chạm. Cao Ly các triều trước đều là nước chư hầu của Đại Hoa, thần tử bái kiến Hoàng đế phải quỳ xuống hành lễ, nhưng Lý Thừa Tái chẳng những đã không hành lễ lại đem "khấu kiến" nói thành "bái kiến", đặt hai bên vào vị trí bình đẳng, triều phụng (lễ vật triều cống) càng không thỏa đáng, chẳng nói cũng rõ tâm tư bên trong thế nào.

Lâm Vãn Vinh ở một bên nghe được rõ ràng. Cái gì nhân sâm Cao Ly ngàn năm, Cao Ly của ngươi có một ngàn năm lịch sử không? Còn dám lừa lão tử đây. Cao Ly không cam tâm dưới người khác, loại tâm lý này vốn có thể lý giải, chỉ là khi bọn chúng gặp nạn thì cầu Đại Hoa che chở, nhưng khi Đại Hoa gặp nạn, lại thích đâm đao sau lưng, chuyện qua cầu rút ván này không phải chỉ là một hai lần. Bảo Lâm Vãn Vinh phải có hảo cảm với bọn chúng là không thể.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Lý Thừa Tái, bình thản:

- Cao Ly vương thật có lòng tốt. Trẫm thân thể khang kiện, không bệnh không tật, đang đợi hắn tự thân tới triều bái đây. Ngươi về bẩm báo với phụ vương ngươi, đợi ngày hắn tự mình tới Đại Hoa yết kiến thiên tử, trẫm sẽ thưởng cho hắn trân châu trăm hạt, tơ lụa trăm xếp, giữ cho hắn cả đời an bình.

Thâm ý trong lời này, mọi người ở đây dù là ai cũng hiểu rõ, Cao Ly và Đại Hoa gần sát với nhau, lại không có thế đất hiểm để phòng thủ, các triều đại trước tiến hành thảo phạt Cao Ly hiếm khi bị thất bại. Người Cao Ly cũng tự mình thấy rõ điểm này, cho nên trong sứ tiết ba nước, tâm thái của họ cũng khó cân nhắc nhất.

Lý Thừa Tái cúc cung nói:

- Thừa Tái sẽ đem ý chỉ của bệ hạ truyền đạt lại phụ vương. Lần này tới Đại Hoa, ngoại trừ bái yết Hoàng đế Đại Hoa ra, Thừa Tái còn có hai việc muốn tương cầu, mong bệ hạ đáp ứng.

Trong lòng Lâm Văn Vinh giật nảy, nghe Từ Vị nói vương tử của Đông Doanh, Cao Ly cùng với Khả Hãn của người Hồ đều muốn cầu thân với công chúaa, lúc này Kế Cung Vũ Thụ của Đông Doanh khẳng định bị loại ra ngoài, chẳng lẽ Cao Ly Lý Thừa Tái này thừa cơ hội hạ thủ trước?

Trong lòng còn đang suy ngẫm, Hoàng đế đã mở miệng rồng:

- Ồ, là hai việc gì, nói ra nghe xem!

Lý Thừa Tái cung kính đáp lời, quay về nữ tử xinh đẹp mặc cung y màu hồng phía sau ra lệnh:

- Từ cung nữ, việc đầu tiên, ngươi hãy tự thân trình lên bệ hạ đi.

" Vâng!" Từ cung nữ hai tay thõng xuống, cung kính đáp lời, dùng tiếng Đại Hoa rất lưu loát. Nàng đi tới trước thềm, nhẹ nhàng tâu:

- Đại Hoa Hoàng đế bệ hạ, dân nữ muốn cầu xin ngài chút sách luyện kim, nông nghiệp, y thư ở trong cung. Cao Ly ta ở chỗ xa xôi, dân chúng khổ cực, muốn hoàng đế bệ hạ cho mượn ít sách này về nghiên cứu tỉ mỉ một phen, cầu mong bệ hạ thành toàn.

Nguyên lai là việc này, trong lòng mọi người đều nhẹ nhõm, ngay cả Từ Vị cũng lắc đầu, đây chỉ là một việc nhỏ như hạt vừng hạt đậu, nào đáng tự thân hỏi ý hoàng thượng?

Những người khác cũng đều không rõ việc này có huyền cơ gì, duy chỉ Lâm Vãn Vinh nhìn cung nữ xinh đẹp, khẽ nhíu mày. Việc này không thể sơ xuất được, bao nhiêu thứ tốt cấp cho Cao Ly, không cẩn thận một chút, sẽ để lại cho con cháu đời sau phiền toái rất lớn.

Hoàng đế mỉm cười hỏi:

- Ồ, ngươi muốn những tài liệu này để làm gì?"

Từ cung nữ khẽ mỉm cười lộ ra hàng răng trắng chỉnh tề, đáp:

- Bẩm báo bệ hạ, dân nữ vô cùng kính nể về phương diện nông nghiệp và y thuật của Đại Hoa, muốn mượn những loại sách vở này về nghiên cứu cẩn thận để xua đi tai bệnh cho con dân Cao Ly, cũng là giúp cho bọn họ cơm no áo ấm, cống hiến một chút cho sự phồn thịnh của Cao Ly.

Nữ tử này chất phác thanh nhã, tươi trẻ động lòng người. nói chuyện thẳng thắn, tướng mạo xinh đẹp, khiến mọi người liền sinh hảo cảm, ấn tượng của Hoàng đề với nàng cũng không tệ, cười nói:

- Đại Hoa ta bách khoa đều rất tinh thâm, ngươi cần những sách nào?

Từ cung nữ đã chuẩn bị sẵn, gập ngón tay nói ra từng tên sách:

- Tứ thư ngũ kinh, Phong hàn phú, Thương hàn luận, Châm cứu tập lục, Quỷ Cốc Tử y thuật, Thủy kinh chú, Thiên công khai vật...

Nàng thuận miệng kể ra không chút miễn cưỡng, chứng tỏ hiểu rõ văn minh Đại Hoa như lòng bàn tay. Từng thứ tính ra có tới một trăm mười loại, lúc vừa bắt đầu còn là các khoa mục dễ hiểu, tới phía sau phần lớn là những kỳ thư mà Lâm Văn Vinh chưa từng nghe qua, có điều nhìn thần sắc kinh ngạc của Tử Vị, liền biết được tên sách của Từ cung nữ này nói ra hẳn nhiên đều rất hiếm có.

Đợi cho Từ cung nữ ngừng lời, Từ Vị lên tiếng hỏi:

- Vị cô nương này, tên những cuốn sách đó ngươi từ đâu biết được? Theo như ta biết, những thứ ngươi cần có rất nhiều loại trong cung chỉ có một bản, y thuật, nông thuật, kiến trúc, luyện kim... đều có cả, hơn nữa đều là tinh hoa mà Đại Hoa ta tích lũy mấy ngàn năm, thấy cô nương một mạch kể ra, có lẽ là ngươi đã có xem lướt qua.

Từ cung nữ kính cẩn đáp:

- Những tên sách này đều là dân nữ đọc được trên các tạp thư (sách tổng hợp), kiến thức quý báu các vị tiền bối để lại, dân nữ đều nhất nhất ghi nhớ, muốn lúc nào đó tới Đại Hoa chiêm ngưỡng một phen, cho tới tận hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng này.

Từ Vị than:

- Cô nương dày công nghiên cứu như thế, thật làm cho người ta kính nể. Không dấu cô nương, Đại Hoa ta có ngàn vạn người đọc sách, nhưng có thể giống như cô nương kể ra trăm loại sách một cách lưu loát thì chỉ lưa thưa vài người, nói gì tới nghiên cứu thấu triệt.

Từ cung nữ nét mặt ngượng ngùng, nhưng càng lộ vẻ đáng yêu, Hoàng đế mặt rồng hớn hở lên tiếng:

- Bách khoa của Đại Hoa ta có thể truyền tới Cao Ly, đó là một việc rất tốt. Y thư, nông thư, luyện kim đều là đại kế ích nước lợi dân, lại có thể thúc đẩy mối giao lưu giữa Đại Hoa ta và Cao Ly, hiếm có người chuyên cần chịu khó như Từ cung nữ, trẫm chuẩn...

"Hoàng thượng!" Lâm Vãn Vinh vốn im lặng hồi lâu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Mọi người trong điện đang chìm đắm trong sự kinh ngạc đối với Từ cung nữ, một tiếng này của Lâm Văn Vinh liền như sấm vang trên đất bằng, làm mọi người chấn động cả màng nhĩ.

Hoàng đế nhíu mày, khẽ bảo:

- Lâm Tam ngươi có chuyện gì khải tấu?

Khải tấu, khải tấu cái rắm, lão làm ta tức chết được. Báu vật dân tộc Hoa Hạ ta từ ngàn năm lưu truyền lại, lão vừa thấy một cô nương xinh đẹp liền thoải mái đem cho người ta, lão có biết hay không sự "hiếu khách" của lão sẽ mang đến cho con cháu đời sau bao nhiêu phiền toái?

Ánh mắt bất thiện của mọi người đều chiếu vào Lâm Vãn Vinh, ngươi đánh Kế Cung Vũ Thụ, chúng ta ủng hộ ngươi, nhưng đem văn hóa của Đại Hoa ta truyền sang Cao Ly, đây chính là việc tốt lợi cho sự giao lưu của hai nước, cô nương chân thật đáng yêu này chuyên cần nghiên cứu lại tự mình khẩn cầu, không cấp cho nàng còn cho ai? ngay cả lão đầu Từ Vị học vấn đệ nhất thiên hạ cũng vô cùng khó hiểu nhìn Lâm Vãn Vinh, nhìn không ra hắn muốn nói gì.

Lúc này Lâm Vãn Vinh bị cô lập, nhưng có những việc nếu hắn không làm, không ai có thể làm. Thấy ánh mắt mọi người như đuốc lửa, hắn vẫn bất chấp mở miệng:

- Hoàng thượng, vị cô nương này học rộng lại đáng yêu, thật sự làm người ta kính trọng, có điều...

- Có điều gì ạ?

Từ cung nữ liếc hắn một cái, khẽ hé môi ngọc, mở to đôi mắt mỹ lệ hỏi.

Lâm Vãn Vinh thở dài trả lời:

- Có điều nàng một lúc mang đi nhiều thứ như vậy, hơn nữa đều là tinh hoa văn hóa của Đại Hoa ta, thật sự quá mức tưởng tượng. Cho dù nàng chuẩn bị đầy đủ hơn nữa, cũng không thể trong vòng đời ngắn ngủi của mình nghiên cứu thấu triệt những thứ này.

Từ cung nữ gật đầu mỉm cười:

- Một mình tôi đương nhiên nghiên cứu không hết, nhưng chúng ta còn có con cháu đời sau, bọn họ nhất định tiếp tục sứ mệnh của chúng ta. Vị đại nhân này, người có điều gì lo lắng sao?

Ta lo lắng chính là con cháu đời sau của các ngươi, Lâm Vãn Vinh ôm quyền tâu:

- Hoàng thượng, ta có một thỉnh cầu. Tinh hoa của Đại Hoa ta ban cho bọn họ, là phúc lành của mọi người, điều này tất nhiên có thể. Nhưng, hi vọng vị cô nương này và vương tử Lý Thừa Tái có thể lập văn tự, bên trên ghi rõ ngày nào tháng nào năm nào, mượn sách gì của Đại Hoa ta, có tác dụng gì, sau đó những kiến thức bắt nguồn từ đó truyền lại phải nó rõ xuất xứ, ví dụ như Hàn y là khời nguồn từ Hoa y, không phải Cao Ly tự mình sáng tạo. Đồng thời xin vị cô nương này và vương tử cùng ghi rõ, xuân tiết, thanh minh, đoan ngọ, thất tịch, trung thu, trùng dương... vân vân hai mươi bốn ngày lễ, đều là khởi nguồn từ Đại Hoa, nước họ đều là sao chép mà dùng, không thể xem như di sản văn hóa, cũng xin đem bản đồ Cao Ly và Đại Hoa dựa theo tỷ lệ vẽ ra, mời hai vị ký tên vào... Mọi người đừng nhìn ta, ta mới tạm thời nghĩ tới chừng đó thôi.

Lời vừa nói xong, trên từ hoàng đế, dưới tới hộ vệ đều khẽ bật cười, ngay cả Từ Vị cũng lắc đầu không thôi, một phen diễn thuyết này của Lâm Tam thật là buồn cười, quả thực lo bò trắng răng, ta đem văn hóa truyền qua Cao Ly chẳng lẽ có thể bị họ cướp mất hay sao.

Chương 271: Nghê Thường công chúa

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch & biên tập: hieusol

Từ trên xuống dưới đều nhất loạt cười lên, Lâm Văn Vinh trong lòng lạnh lùng, "thế nhân giai túy ngã độc tỉnh" (người đời đều say mình ta tỉnh), tư vị này thật là khó chịu. Hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười khổ so với khóc còn khó coi hơn.

Cung nữ kia ánh mắt kinh ngạc, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, nhẹ cười với hắn.

- Từ tiên sinh, việc này coi như là ta cầu xin ngươi đi. Ngươi giúp ta nói với Hoàng đế.

Lâm Vãn Vinh nắm lấy Từ Vị, than:

- Ta không phải là phản đối đem văn minh truyền bá bốn phương, ta chỉ hi vọng, khi bọn họ hưởng được thành quả văn minh thì đồng thời không quên ai là người khai sáng cho bọn họ. Văn tự này nhất định phải ký vào, nếu không, chúng ta sẽ bị con cháu đời sau đâm sau lưng mất.

Thần sắc Lâm Vãn Vinh trịnh trọng chưa từng có, với tính cách của hắn mà có thể cúi đầu cầu người, đúng là việc nghìn năm có một. Từ Vị mặc dù không biết rõ nguồn cơn, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, trực giác cho ông biết Lâm Tam nói đúng. Ông gật đầu:

- Lâm tiểu huynh yên tâm, ta ủng hộ ngươi. Chỉ là ký một cái tên mà thôi, cũng không có bao nhiêu rắc rối.

Từ Vị ôm quyền tâu:

- Bẩm bệ hạ, nỗi lo lắng của Lâm Tam không phải là không có đạo lý. Đây cũng chỉ giống như lập văn tự mượn đồ, lần này thứ mà Cao Ly mượn chính là tinh hoa văn minh của Đại Hoa ta, là kết tinh tâm huyết của tiền nhân, muốn bọn họ lập chứng xuất phát từ xứ ta cũng không phải là quá đáng.

Mỗi mình Lâm Tam nói, đó là chỉ là trò cười, nhưng Từ Vì ủng hộ hắn, hiệu quả tuyệt không giống nữa, Hoàng đế suy nghĩ một hồi, nói:

- Lý vương tử, những thứ các ngươi mượn, trẫm ưng chuẩn cho ngươi, nhưng ngươi phải theo lời Lâm Tam vừa rồi lập văn tự ký vào, ngươi có nguyện ý không?

Lý Thừa Tái hỏi Từ cung nữ mấy câu, thấy nàng không dị nghị gì liền gật đầu nhận lời. Chuyện hiệp nghị mượn văn minh đặc biệt này đã sinh ra như thế đó.

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi. Việc ta có thể làm chỉ chừng đó thôi, nếu hậu thế còn có người nói Tết đoan ngọ là do Cao Ly bọn họ sáng tạo ra, ta cũng chẳng có biện pháp nào.

Từ cung nữ lặng lẽ đi tới hỏi:

- Vị đại nhân này, ngài đang lo lắng điều gì? Có thể nói với ta không?

Nhìn cung nữ này ở cự ly gần, thấy nàng môi đỏ răng trắng, làn da nõn nà như trứng gà bóc, hai mắt sáng ngời có thần nhìn hắn, khí chất thanh nhã điềm tĩnh, làm người ta không thể nào tức giận.

Lúc này ở Cao Ly lẽ tất nhiên chưa lưu hành mỹ nữ nhân tạo a, vậy mỹ nữ này chính là thuần túy tinh khiết tự nhiên, làn da Từ cung nữ thật là đẹp đẽ. Lâm Vãn Vinh cười hi hì nói:

- Điều ta lo lắng chính là nàng lấy nhiều sách quý như thế, nếu trên đường nàng bị người ta cướp mất đem làm áp trại phu nhân, như thế chẳng phải quá tệ sao.

Khuôn mặt Từ cung nữ hơi đỏ lên, làn da tựa như quét một tầng phấn mỏng, nhẹ giọng nói:

- Đại nhân cười đùa rồi. Dân nữ luôn cho rằng văn hóa không phân chia quốc gia, nó là sở hữu chung của toàn nhân loại, nếu bởi vì tư tâm của mình mà cản trở truyền bá văn minh, vậy rất là không phải.

- Nàng nói rất đúng, ta không hề cản trờ truyền bá kiến thức, chỉ là làm cho cách truyền bá văn minh thêm rõ ràng mà thôi. Chẳng lẽ Từ cung nữ nàng thấy rằng ta bắt các ngươi viết văn tự có chỗ nào không đúng sao?

- A, không có, không có, cảm tạ sự chiếu cố của ngài.

Từ cung nữ vội vàng lắc đầu, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

- ... Kim, ngươi qua đây một chút.

Nữ tử lớn tuổi bên cạnh Lý Thừa Tái khẽ gọi. Nàng nói quá nhanh, Lâm Văn Vinh lại không chú ý nên không nghe rõ tên của Từ cung nữ, chỉ nghe được một chữ "Kim".

- Hàn Thượng Cung nương nương gọi ta, đại nhân, xin lỗi không tiếp ngài được nữa.

Từ cung nữ vội vàng hành lễ với Lâm Vãn Vinh.

Giữa lúc hai người nói chuyện, ở bên kia Lý Thừa Tái đã nó ra thỉnh cầu thứ hai với Hoàng đế:

- Bệ hạ, sớm nghe công chúa nhỏ nhất của người trời sinh quốc sắc thiên hương, hiền thục đức độ, thần tuy chưa từng gặp mặt nàng nhưng vẫn luôn mơ tưởng cầu mong. Thừa Tái cả gan kính mong bệ hạ gả công chúa cho Cao Ly ta, hai nước kết duyên Tần Tấn, làm láng giềng thân cận đời đời. Cao Ly ta nguyện dùng sâm tốt nghìn củ, gấm vóc vạn xấp làm sính lễ cầu thân, nghênh tiếp công chúa.

Lâm Vãn Vinh tức giận tới mức mũi xì khói, mấy cây nhân sâm củ cải của ngươi mà muốn đổi lấy lão bà của ta, ngươi cứ nằm mơ đi.

Sứ thần người Hồ A Sử Lạc bị đứng hóng gió hồi lâu một bên vội kêu lên:

- Hoàng đế Đại Hoa, Khả Hãn Đột Quyết ta nguyện dùng ngàn thớt tuấn mã, đình chiến một năm, cưới tiểu công chúa của ngươi làm phi.

Hoàng đế hừ một tiếng nói:

- Công chúa của Đại Hoa ta mỗi người đều là tiên lộ minh châu, muốn cưới công chúa nào đâu dễ dàng như vậy. Ngươi bỏ ra ngàn thớt chiến mã thì sao chứ, trẫm thân là thiên tử Đại Hoa, đừng nói nghìn thớt chiến mã, cho dù là vạn thớt, mười vạn thớt, cũng có gì khó? Nếu nói khai chiến, đình chiến, Đại Hoa ta đã từng biết sợ ai?

A Sử Lặc thân là sứ thần Đột Quyết, cũng không phải là hạng người vô dụng, thấy hoàng đế nổi giận, lại có tấm gương Kế Cung Vũ Thụ ngay trước mặt, nếu lão nổi cơn phẫn nộ chém chết mình, vậy thật là oan uổng lớn. Hắn liền thu lại một chút kiêu ngạo, hỏi:

- Vậy xin hỏi bệ hạ, không biết quý quốc muốn điều kiện gì mới chịu gả công chúa?

- Điều kiện sao? Cái đó do công chúa tự quyết định.

Hoàng thượng nói:

- Chuyện các ngươi cầu thân lần này, trẫm đã báo cho công chúa hay.

A Sử Lặc và Lý Thừa Tái tinh thần cùng chấn động hỏi:

- Không biết công chúa nói thế nào?

Hoàng đế đưa mắt nhìn hai người, lại làm như vô tình quét qua Lâm Vãn Vinh, cười bảo:

- Trừ đi Kế Cung Vũ Thụ vì nhục mạ Đại Hoa ta mà mất đi cơ hội, những người khác cơ hội ngang nhau. Nếu có ai có thể vượt qua sự khảo sát dưới tay tiểu công chúa của trẫm, trẫm liền gả tiểu công chúa cho.

Lý Thừa Tái tới Đại Hoa mục đích chủ yếu là lấy công chúa Đại Hoa, nghe vậy liền vội vàng hỏi:

- Không biết khảo sát thế nào? Xin Hoàng đế bện hạ chỉ rõ.

Hoàng đế khẽ gật đầu với vị thái giám bên cạnh, Cao công công liền cao giọng hô lên:

- Sáng ngày mai, Nghê Thường công chúa của Đại Hoa công khai kén rể ở ngoài cửa Bắc, ai thông qua khảo hạch của công chúa sẽ được chọn làm phò mã.

A Sử Lặc và Lý Thừa Tái tức thì vui mừng ra mặt, có thể công khai kén rể, chứng minh mình còn có cơ hội. Thủ hạ của hai người túi khôn rất nhiều, nắm chắc phần lớn cơ hội thông qua khảo hạch.

Nghe được bốn chữ Ngê Thường công chúa, Từ Vị liền nhíu mày, dường như có điều vô cùng khó hiểu. Lâm Vãn Vinh lại không lo nhiều như vậy, Nghê Thường công chúa kia hẳn chính là Thanh Tuyền rồi. Trong lòng hắn nôn nóng, Thanh Tuyền đang làm cái trò gì vậy, lão công chính thức của nàng ở đây lại không cần, còn muốn làm cái gì công khai kén rể, đây chẳng phải là cố ý làm khó ta sao?

- Lâm Tam, Lâm Tam...

Thấy Lâm Vãn Vinh mặt mày nhăn nhó, Từ Vị vội kéo hắn một cái, khẽ nói:

- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh, hoàng thượng gọi ngươi đó!

Lâm Vãn Vinh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng đế đang gật đầu cười nhẹ với mình:

- Lâm Tam, lời trẫm nói vừa rồi ngươi có nghe rõ không?

A Sư Lặc cùng Lý Thừa Tái cũng nhìn hắn đánh giá đầy hứng thú, Từ cung nữ hơi lộ ra chút ý cười với hắn, duy chỉ có Tô Mộ Bạch sắc mặt âm u bất định, rất là khó coi.

A, hoàng thượng, người đang gọi ta sao? Ta đứng quá xa, không nghe rõ.

Lâm Vãn Vinh nói.

Hoàng Đế cười ha hả:

- Ngươi, được lắm, loại lời này cũng dám nói ra, tuy nhiên thế là rất thành thật, sau này nhất định phải giữ lấy. Trẫm để ngươi tiếp đãi hai vị sứ thần du lịch một chuyến trong kinh thành của ta, ngươi đã nhớ kỹ chưa?

Hả, tiếp sứ tiết chẳng phải là việc của Tô Mộ Bạch sao? Làm thế nào lại giao cho ta chứ? Chẳng trách họ Tô kia nhìn ta cứ như ta cướp mất lão bà của hắn. Thấy tiểu tử này ngây ngốc, Từ Vị ở bên cạnh vội giật tay áo hắn nhắc:

- Lâm tiểu huynh, còn do dự cái gì, tạ ân đi, mau tạ ân đi!

Lâm Văn Vinh gật đầu lên tiếng:

- Tạ ơn Hoàng thượng, bất quá tiểu dân còn có một việc không rõ. Hôm nay tiếp hai vị sứ tiết này ra ngoài dạo chơi, chi phí phải tìm vị nào để thanh toán?

Mọi người nghe được đều á khẩu, Hoàng đế nhịn cười đáp:

- Bên cạnh ngươi chính là Hộ bộ thượng thư Từ đại nhân, việc chi tiêu lần này là do hắn và Lễ bộ thương lượng cùng làm. Nhớ rõ, đối đãi hai vị sứ thần cho tốt, chớ làm mất thể diện Đại Hoa ta, ngươi tạm thời không quan không tước, làm việc không tiện, khối kim bài bên người của trẫm tạm giao phó cho ngươi. Nếu ngươi làm mất, trẫm sẽ không tha cho ngươi.

Đang nói chuyện, Cao công công đã tay cầm kim bài đưa đến cho hắn, Lâm Vãn Vinh nhận lấy kim bài nhìn qua, chính là khối kim bài đêm đó Ninh Vũ Tích cướp đi, vòng qua vòng lại lại trở về trong tay mình. Không biết giữa Ninh tiên tử và Hoàng đế có hiệp nghị gì, sao Ninh Vũ Tích lại đem kim bài trả lại cho hắn chứ.

Bãi triều, A Sử Lặc và Lý Thừa Tái mỗi người đều dẫn đám tùy tùng của mình bước theo Lâm Vãn Vinh, lên tiếng hỏi:

- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân, hôm nay người dẫn chúng ta đi ngắm cảnh ở đâu đây?

Lâm Vãn Vinh nhướng mày, lưng lão tử còn đang đau đây, ngắm cảnh cái rắm, nếu thời đại này có có mát-xa chân, tắm hơi thì tốt biết mấy, dẫn hai tiểu tử này dạo một vòng, đảm bảo hai tên này đi ra thành con cua chân mềm.

Hắn giữ lấy Từ Vị thì thầm to nhỏ một hồi, Từ Vị cười bảo:

- Lâm tiểu huynh, lão hủ ta sống hơn nửa đời rồi, luận về âm mưu quỷ kế thật không phải đối thủ của ngươi.

Lâm Văn Vinh cười hì hì ôm quyền đáp:

- Từ đại nhân, ngài thế này là đang khen ta hay là khen chính mình vậy? Làm phiền ngài đi gọi Hồ đại ca tới, ta đoán chừng hai vị sứ thần này muốn đi ngay rồi.

Từ Vị mỉm cười vội vàng rời đi, Lý Thừa Tái và A Sử Lạp đuổi tới bên cạnh Lâm Vãn Vinh, thấy hắn đang đứng cười cười, bộ dạng rất cao thâm. Hai người đồng thời ngẩn ra, liền hỏi:

- Lâm đại nhân, ngài muốn dẫn chúng ta đi đâu vậy?

Lâm Vãn Vinh thấy Từ cung nữ dẫn tùy tùng đi theo sau Lý Thừa Tái, liền cố làm ra vẻ thần bí cười bảo:

- Chúng ta sẽ đi đâu ấy à, tự nhiên là một nơi rất hay rồi, chỉ là nếu dẫn theo nữ tử thì rất không tiện, Lý vương tử, ngươi xem có nên...

Nghê Thường công chúa chiêu thân tới nơi, có cho Lý Thừa Tái mười lá gan, hắn cũng không dám thuận theo ý tưởng của Lâm đại nhân, có trời mới biết Lâm đại nhân có phải là thám tử do công chúa phái tới chuyên quan sát thói quen của mọi người hay không? Hắn vội xua tay nói:

- Đại nhân, cái này không được. Phụ vương quản giáo ta rất nghiêm, tuyệt không cho phép tiêm nhiễm thứ đó, chỉ e làm ngài thất vọng rồi.

Trước mặt ta còn giả bộ ngây thơ, tối hôm qua còn không biết "sinh long hoạt hổ" (rồng bay hổ chạy, ý là "hoạt động náo nhiệt" - hieusol) ở nơi nào. Lâm Vãn Vinh "vô cùng tiếc nuối" nói:

- Nếu như thế, chúng ta không đi nữa vậy. Ài, Bát Đại Hồ Đồng (ngõ lầu xanh nổi tiếng ở kinh thành - thanx Ba_Van và monsoon), ta có mười tám cô em ở nơi đó, không dấu các ngươi, thật sự mười tám...

A Sử Lặc nghe thế cười ha hả, Lý Thừa Tái cũng không nhịn được cười, Từ cung nữ lại đỏ bừng mặt.

Chương 272: Trường Kim

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch & biên tập: hieusol

Lâm Vãn Vinh có chút trầm ngâm:

- Nếu nói ra thì đô thành của Đại Hoa ta khắp nơi đều là cảnh đẹp, chốn nào cũng có phong cảnh tuyệt mỹ, diễn kịch ở Thiên Kiều, ăn vặt ở miếu Thành hoàng, ngắm trăng ở Hương sơn... đều là địa danh nổi tiếng gần xa, không bằng chúng ta tới đó xem sao.

Lý Thừa Tái tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng A Sư Lặc lại nhíu mày nói:

- Lâm đại nhân, những địa phương này trừ ăn uống chơi đùa, chẳng có ý nghĩa gì. Có chỗ nào khác không, ví dụ như nơi luyện binh của các ngươi...

- Luyện binh...

Lâm Vãn Vinh cau mặt bảo:

- Chớ nhắc tới luyện binh với ta, hôm qua ăn roi, tới tận hôm nay toàn thân vẫn còn đau đớn đây.

Lâm Vãn Vinh đem chuyện trải qua hôm trước nửa thật nửa giả kể lại, A Sử Lặc cả kinh:

- Lâm tướng quân trị quân nghiêm khắc như thế, ngay cả mình phạm lỗi cũng phải chịu phạt roi?

- Có gì mà nghiêm khắc.

Lâm Văn Vinh lắc đầu đáp:

- Đây chỉ là mức bình thường mà thôi. Tướng quân Lý Thái của ta thủ hạ trăm vạn binh sĩ, ai nấy đều có võ nghệ hơn người, bọn họ luyện binh còn nghiêm khắc hơn ta trăm lần, mỗi ngày mức tổn thất chiến đấu đều là một trong một trăm.

A Sử Lặc vội vàng nắm lấy hắn nói:

- Lâm đại nhân, ngài có mang binh theo hay không, ta muốn xem binh mã thủ hạ của ngài.

Lâm Vãn Vinh khó xử bảo:

- Điều này..., thủ hạ của ta đều là những binh tôm tướng cá không tiện ra mặt, hay là bỏ đi thôi, không bằng chúng ta tới Thiên Hương lầu nghe hát, ta biết kỹ nữ ở nơi đó chỉ bán thân không bán nghệ...

A Sử Lặc rất đỗi sốt ruột giữ chặt lấy hắn:

- Lâm đại nhân, chúng ta mau đi xem ngài luyện quân, ta vô cùng hứng thú với những việc quân lữ.

Lý Thừa Tái cũng nói:

- Lâm đại nhân, từ lâu kính ngưỡng binh cường mã tráng của Đại Hoa, tiểu vương cũng muốn đi xem thiên uy của Đại Hoa một lần.

Không thể từ chối thịnh tình của hai người, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài nói:

- Được rồi, nếu hai vị đã mong đợi tha thiết như thế thì ta đánh bêu xấu vậy. Chúng ta cùng nhau đi xem, để coi có ai đang thao diễn, tùy tiện xem một chút. Ài, trên người ta còn có vểt thương a...

A Sử Lặc liên tục gật đầu, cùng Lý Thừa Tái cưỡi ngựa chạy đi. Lâm đại nhân vì thân bị trọng thương nên phải ngồi xe ngựa, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy một âm thanh nữ tử bên ngoài:

- Lâm đại nhân, ta là Từ cung nữ, có thể vào không?

Từ cung nữ? Nàng tìm ta làm gì? Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Vào đi, cửa không khóa.

Từ cung nữ bám lấy xe ngựa trèo lên, trong tay còn cầm một hòm thuốc nhỏ, Lâm đại nhân ngạc nhiên hỏi:

- Từ cung nữ, nàng như thế này là sao?

Từ cung nữ khẽ mỉm cười trả lời:

- Vương tử của chúng ta nói Lâm đại nhân lấy thân làm gương, trị quân đúng đắn. Đặc biệt dặn dò ta tới xem thương thế cho đại nhân, không biết đại nhân có thấy tiện không?

- Ái dà, điều này sao tiện chứ!

Lâm Vãn Vinh không hề khách khí cởi áo lộ ra tấm lưng đầy những vết roi.

Từ cung nữ không nghĩ tới Lâm đại nhân lại hào phóng như vậy, mồm nói không cần, nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại. Mặt nàng đỏ lên một chút liền khôi phục vẻ tự nhiên, cẩn thận xem xét vết thương của Lâm Vãn Vinh, hồi lâu sau mới nói:

- Thương thế của đại nhân chưa động tới gân cốt, thêm nữa thể chất đại nhân tuấn vĩ, lại dùng kim sang dược thượng hạng, khôi phục rất nhanh, ước chừng sáng mai liền có thể đóng vẩy rồi.

- Nhưng ta vẫn cảm thấy xương sống cả người đau như rút gân, lại còn mỗi tối đều mất ngủ.

Lâm Vãn Vinh than thở.

- Điều này có thể vì đại nhân thụ thương, tâm trí tâm khí ứ đọng khó mà phát ra, cho nên mới có hiện tượng mất ngủ.

Từ cung nữ suy nghĩ cẩn thận mới nói.

- Không chỉ là mất ngủ, kỳ thực còn có vấn đề nghiêm trọng hơn nữa.

Lâm đại nhân mặt mũi sầu khổ:

- Vừa rồi ta nói có mười tám tình nhân, nàng tin hay không?

Từ cung nữ đỏ mặt cười đáp:

- Đại nhân nói có bao nhiêu vậy sẽ có bấy nhiêu.

- Ài, ta biết là nàng không tin, ngay cả ta cũng còn không tin nổi mà.

Lâm Vãn Vinh vô cùng thành thực nói:

- Nàng cho rằng ta nguyện ý thân thiết với bọn họ sao?

- Chẳng lẽ là bọn họ ép buộc đại nhân ngài?

Từ cung nữ cả kinh.

- Cũng không thể nói là ép buộc, nhu cầu của mỗi người mà thôi. Ta là người trời sinh có chút mạnh mẽ, sau khi trải qua sinh hoạt vợ chồng, khó tránh khỏi có chút này nọ, cho nên không còn cách nào, đành tìm thêm vài người nữa. Khục, khục, ta nói bừa thôi, Từ cung nữ đừng coi là thật nhé

Lâm đại nhân nhịn cười bảo.

Từ cung nữ mỉm cười lắc đầu, trên mặt xuất hiện mảng màu hồng nhạt:

- Đại nhân đúng là thích nói đùa, chúng ta lại nói về căn bệnh mất ngủ của ngài đi.

- Ồ, nói thì nói vậy, nàng có liệu pháp nào đặc biệt sao?

Lâm Vãn Vinh đánh giá hai má trắng nõn của Từ cung nữ, trong lòng ngứa ngáy, cô cung nữ này không biết có phải hàng ngày ngâm sữa bò hay không, làn da lại tốt như vậy, so ra trên mấy lão bà của ta.

- Ta có một phương pháp thực bổ (tẩm bổ, trị bệnh bằng thức ăn) tên là 'Đàn La bổ khí thang', vừa hợp với chứng bệnh của đại nhân.

Từ cung nữ nói.

- Thực bổ! Ta không tin tưởng cách này lắm, có cách nào nhanh hơn một chút không?

- Thuật châm cứu, thông suốt toàn thân, tiêu trừ máu đọng, đại nhân có muốn thử một lần chăng?

Từ cung nữ nghiêm túc hỏi.

- A, phóng châm à, vậy thì thôi đi.

Nói đến châm cứu, trực giác Lâm Vãn Vinh liền nhớ tới An hồ ly và Ninh tiên tử mà rùng mình.

Từ cung nữ cười khẽ:

- Ta thấy khi đại nhân đánh vương tử Vũ Thụ thì rất dũng mãnh, sao lại có lòng e sợ với châm cứu như thế?

Tư vị đánh người và bị người đánh có thể giống nhau sao? Lâm Vãn Vinh thầm nhủ, thấy điệu cười ngọt ngào của Từ cung nữ, hắn đành cười nói:

- Được rồi, vậy thử cắm một châm xem sao, nhưng phải nói trước, nếu ta không thấy thoải mái thì phải ngừng tay đó.

Từ cung nữ gật đầu, lấy ra một cây ngân châm, cắm vào đầu vai của Lâm Vãn Vinh, thủ pháp khéo léo, so với An tỷ tỷ lại có một loại tư vị khác. Có lẽ bởi vì Từ cung nữ thân thiết gần gũi, không có cảm giác sợ hãi không tên như đối với An Bích Như, một châm này làm cho Lâm đại nhân thật sự thoải mái.

Liên tiếp đâm bốn cây ngân châm, lỗ chân lông của Lâm Vãn Vinh đều dãn ra, nằm duỗi dài uể oải ngáp một cái, cười hỏi:

- Từ cung nữ, nàng tên là gì? Gọi nàng là Từ cung nữ cứ cảm thấy là lạ, lúc đó hình như ta nghe thấy tên nàng là cái gì Kim đó, đúng không?

Từ cung nữ gật đầu:

- Đại nhân, tên ta là Trường Kim.

- A, Trường Kim, tên rất hay, ta nói Trường Kim... a...

Lâm đại nhân dường như nhớ tới điều gì, nhảy dựng lên như gặp phải quỷ, mặt đầy vẻ kinh hãi, ngân châm trên người run lên:

- Nàng, nàng là Đại Trường Kim? (Dae Chang Kum đấy - hieusol).

Trường Kim không hiểu lắc đầu:

- Đại nhân, tên ta là Trường Kim, không phải là Đại Trường Kim, sao vậy ạ?

Đúng là danh nhân, ngoại trừ Từ Văn Trường ra, ta còn gặp được danh nhân thứ hai này, hơn nữa còn là người nước ngoài, ta làm sao không nghĩ tới sớm chứ, Từ cung nữ có kiến thức như vậy chẳng phải là Từ Trường Kim sao?

- Xin chào, xin chào, nữ sĩ Đại Trường Kim.

Lâm Vãn Vinh không thanh minh, nắm lấy bàn tay nhỏ của danh nhân, cười nói:

- Ta đã sớm nghe đến đại danh của nàng rồi.

Từ cung nữ lúng ta lúng túng, tên của nàng ở Cao Ly cũng chỉ có vài người biết, vị đại nhân của Đại Hoa này làm sao biết được chứ?

- Đại nhân, hay là ngài cứ để ta châm cứu xong đã.

Từ cung nữ đỏ mặt nói.

- Đúng rồi, đúng rồi, ta nhất thời vui mừng nên quên mất.

Lâm Vãn Vinh cười buông bàn tay nhỏ của nàng ra, nằm sấp xuống, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Từ cung nữ điềm tĩnh cười:

- Đại nhân, người thế này là sao, nghe tên của ta rồi liền cứ kỳ quái như vậy?

- Không có gì, bởi trông nàng rất xinh đẹp.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong lòng vui mừng, cái thế giới này thật thú vị, ù ù cạc cạc lại gặp được Từ Trường Kim.

- Đại nhân thật là kỳ quái.

Từ cung nữ lắc đầu cười khẽ. Lâm Vãn Vinh cũng chẳng nói rõ, chỉ tán gẫu chuyện ở Cao Ly với nàng, nghe nàng kể về việc trong vương cung Cao Ly, luôn cảm thấy có chút như không phải chuyện có thực.

Khi tới giáo trường, Lâm Vãn Vinh nhún người nhảy xuống, vết thương tựa hồ đã bớt đau đi rất nhiều, Từ cung nữ cũng thầm cảm thấy kỳ quái, vị đại nhân này trước sau thay đổi thật lớn.

Lúc Lâm Vãn Vinh tới, trên giáo trường chỉ có lưa thưa mười mấy nhân mã còn đang thao luyện. Lâm Vãn Vinh đưa mắt hướng ra xa, nhíu mày bảo:

- Sao lại là toàn thứ không tiến bộ bọn chúng?

A Sử Lặc và Lý Thừa Tái theo phía sau Lâm Vãn Vinh, nghe hắn nói vậy liền nhìn về phía mấy người. Chỉ thấy bọn họ đang tập luyện công phu chém giết trên ngựa, trong đó một tiểu tướng tay cầm một cây ngân thương phóng ngựa như bay, quay ngoắt đầu lại, phóng thương đâm trúng ngay giữa ngực người gỗ, đầu thương xuyên qua thân thể, sắc bén dị thường. Một đại hán râu xồm khác ngồi trên ngựa vung đao một cái chém đứt cột gỗ, chia nó làm hai nửa.

A Sử Lặc nhìn qua thầm cảm thấy kinh tâm, mấy tên này rốt cuộc là ai, dũng sĩ lợi hại nhất trong tộc của ta cũng không thể hơn được, lại thấy bộ dạng của Lâm đại nhân có vẻ như không hài lòng với bọn họ.

- Ài, cứ xem đi, đây là mấy kẻ chẳng ra gì, làm hai vị chê cười rồi.

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài nói.

A Sử Lặc ngạc nhiên hỏi:

- Lâm đại nhân, mấy vị này kỵ thuật, đao thuật, thương thuật đều cực kỳ tinh thâm, ngài vì sao còn chưa hài lòng?

Lâm Vãn Vinh cười khổ đáp:

- A huynh, ngươi không cần châm biếm ta thêm nữa. Mấy tên này đều là kẻ yếu nhất trong quân của ta, người khác sớm đã hợp cách, chỉ còn mấy tên này huấn luyện bao ngày vẫn không đạt được yêu cầu. Dựa theo quân quy, hồi mã thương phải một lần xuyên qua hai người nộm mới tính là hợp cách, đao chém cột gỗ phải chém một ra làm ba, nhưng ngươi xem mấy tên này... Hứa Chấn, Hồ Bất Quy, các ngươi hôm nay không đạt yêu cầu, không được phép ăn cơm... Ài, khiến hai vị chê cười rồi, hổ thẹn hổ thẹn!

Lý Thừa Tái cả kinh không thốt ra lời, A Sử Lạc trợn mắt há mồm, lần này là ngẫu nhiên tới xem, tên họ Lâm này nhất quyết không thể an bài trước đó, tùy tiện xem một chút đã kinh người như thế, chẳng lẽ binh sĩ mới huấn luyện năm nay của Đại Hoa sức chiến đấu quả thực mạnh mẽ như vậy?

A Sử Lặc lên tiếng:

- Lâm đại nhân, đây là tân binh ngươi huấn luyện sao? Trước đây ta đã từng giao thủ với binh sĩ Đại Hoa, bọn chúng cũng không lợi hại được như thế.

Lâm Vãn Vinh vội cười ha hả:

- Đúng vậy, đúng vậy, sức chiến đấu của quân sĩ Đại Hoa ta rất kém, mấy người này biểu diễn có gì đáng kể. Hai vị cứ xem thôi, đừng coi là thật, đừng coi là thật!

A Sử Lặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị tiểu tướng dùng thương kia quay người đâm một thương, thật sự xuyên thấu qua hai người gỗ, đầu thương ẩn chứa hàn quang lấp lóe.

Chương 273: Ta muốn tố cáo ngài

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch & biên tập: hieusol

Lâm đại nhân nói là giả, nhưng A Sử Lặc lại càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ Đại Hoa lần này âm thầm chuẩn bị tinh binh, muốn cùng Hãn quốc Đột Quyết ta quyết một trận tử chiến? Việc này không thể xem nhẹ, phải sớm báo cho Khả Hãn mới được. Lý Thừa Tái lại có tâm tư khác, binh sĩ Đại Hoa quả nhiên cường thịnh hơn Cao Ly bội phần, chuyện này phải bẩm báo chi tiết cho phụ vương.

" Đoàng, đoàng..." Hai cột khói đen vọt lên trời, tiếng nổ kinh thiên làm lỗ tai mọi người kêu oong oong. A Sử Lặc cùng Lý Thừa Thái sắc mặt biến đổi, đám người Từ cung nữ hoảng sợ che lấy tai, Lâm Vãn Vinh nổi giận quát:

- Nơi nào bắn pháo, nơi nào bắn pháo?

Một tên lính cấp thấp bình thường vội chạy tới báo cáo:

- Bẩm báo đại nhân, là tân binh của Thần Cơ doanh đang luyện pháo, bắn không chuẩn làm kinh động đại nhân, xin đại nhân thứ tội.

Lâm Văn Vinh hừ một tiếng:

- Tân binh luyện pháo cũng không sao, nhưng bắn bừa như vậy, dọa đến những vị khách tôn quý của chúng ta thì không thể tha thứ được. Ngươi biết vị này là ai không? Chính là đặc sự của Hãn quốc Đột Quyết. Biết vị kia là ai không? là tiểu vương tử của nước Cao Ly, còn có nữ sĩ Trường Kim xinh đẹp. Làm bọn họ hoảng sợ, Đỗ Tu Nguyên, ngươi có gánh vác được không? Bay đâu, lôi hắn tới đây...

Đỗ Tu Nguyên sợ tới mức mặt không còn chút máu, trong mắt từng hồi kinh hãi. Lâm Vãn Vinh cười thầm trong lòng, Đỗ đại ca không đi làm diễn viên, thật là lãng phí nhân tài.

A Sử Lặc thấy Lâm đại nhân nổi giận, vội vàng giữ lấy hắn nói:

- Lâm đại nhân, tân binh thủ hạ của ngài không biết chúng ta tới, việc có nguyên nhân, ngài chớ nên trách cứ bọn họ.

Trường Kim vô cùng thiện lương, thấy Lâm đại nhân ra uy, binh sĩ thủ hạ kia thật đáng thương, càng nổi lòng trắc ẩn, đi tới bên cạnh Lâm Vãn Vinh, khẽ mở lời:

- Đại nhân, bọn họ vô tình làm sai, xin ngài khoan dung cho bọn họ. Trường Kim muôn phần cảm tạ ân đức của ngài.

"Thế này ..." Lâm Vãn Vinh trầm ngâm một lát, nói:

- Nếu đại nhân A Sử Lặc và nữ sĩ Trường Kim đã xin cho ngươi, vậy lần này bỏ qua cho ngươi một phen.

A Sử Lặc đảo đôi tròng mắt, lại lên tiếng:

- Đại nhân, ta rất hiếm khi thấy được hỏa pháo, có thể xin đại nhân dẫn chúng ta tới xem một chuyến hay không?

"Cái này..." Lâm Vãn Vinh khó xử bảo:

- A huynh, không nói gạt ngươi, hỏa pháo này là bí mật của Đại Hoa ta, người bình thường không thể thấy được, hơn nữa huống chi hai nước chúng ta lại đang giao chiến...

A Sử Lặc sắc mặt không đổi, đi đến bên người hắn, dúi một túi nhỏ vào trong tay hắn:

- Hôm nay làm phiền Lâm đại nhân khoản đãi thịnh tình, một chút ý tứ không đủ tỏ lòng thành, xin đại nhân giúp cho. Ngoài ra còn có hai thớt hãn huyết bảo mã đặc sản của Đột Quyết ta, cũng sẽ đưa tới phủ đại nhân trong hôm nay.

Hoa ngữ của hắn nghe không rõ lắm, Lâm đại nhân liếc túi nhỏ kia một cái, chỉ thấy bên trong chứa hai viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, hào quang lóe ra làm người ta lóa mắt.

"Thế này!" Lâm tương quân cũng không đổi sắc mặt đem túi kia cất vào trong lồng ngực, vô cùng nghiêm nghị cất giọng:

- Hoàng thượng đã dặn dò ta khoản đãi tốt hai vị khách quý, vậy ta cũng không làm khó, để hai vị đi xem một lần. Ài, hi vọng Hoàng thượng sẽ không trách tội ta.

Động tác của hai người Lý Thừa Tái đều nhìn thấy, trong mắt lóe lên, như có ý nghĩ gì đó.

Trường diễn tập hỏa pháo vốn ở khá xa, mấy người phải đi bộ tới. Lâm Vãn Vinh vừa đi được hai bước, đã cảm thấy có người giật áo của mình, quay đầu nhìn lại, nguyên là Từ cung nữ. Thấy nàng thần sắc nghiêm túc, mày đẹp nhíu chặt, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

- Nữ sĩ Trường Kim, nàng tìm ta có việc gì sao?

Từ cung nữ nhỏ giọng nghiêm túc:

- Đại nhân, ta muốn hỏi ngài một chuyện.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nữ sĩ Trường Kim, không cần phải nghiêm túc như vậy, cười lên đi. Nàng muốn hỏi ta chuyện gì?

Trường Kim lắc đầu hỏi:

- Ngài có phải đã nhận hối lộ của đại nhân A Sử Lặc hay không?

Toát mồ hôi, cô gái Cao Ly này nói chuyện thật thẳng thắn, người khác hỏi hắn còn có thể không quan tâm, nhưng danh nhân này bóc trần hắn, Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi đỏ mặt đáp:

- Đâu có, đâu có, chỉ là một chút lễ vật nhỏ mà thôi, không thể nói là hối lộ, không thể nói là hối lộ!

Từ Trường Kim nghiêm mặt nói:

- Đại nhân, Hãn quốc Đột Quyết đang giao tranh với Đại Hoa, ngài nhận hối lộ của hắn, đem cơ mật quân sự của Đại Hoa tiết lộ cho địch nhân, sao ngài có thể làm như vậy? Ngài có biết như thế sẽ hại chết bao nhiêu binh sĩ Đại Hoa, sẽ hại chết bao nhiêu bình dân Đại Hoa, bọn họ đều là người bình thường, bọn họ đều vô tội. Ta tuy là người Cao Ly, nhưng Cao Ly và Đại Hoa cách nhau một dải sông, dân chúng đều cần lao lương thiện. Trường Kim tuy chỉ là một tiểu cung nữ nhưng cũng biết thiện ác đúng sai, tuyệt không cho phép việc phương hại tới nhân dân hai nước tồn tại. Đại nhân, xin ngài lập tức trả lại của hối lộ đã nhận rồi cự tuyệt cho sứ thần Đột Quyết tham quan học tập hỏa pháo của quý quốc. Nếu không, ta sẽ tố cáo hành vi nhận hối lộ của ngài với Hoàng đế Đại Hoa, xin ngài nghĩ kỹ.

Lâm đại nhân nghe thế ngây người hồi lâu, quái sự năm nào cũng có, năm nay càng đặc biệt nhiều, Từ Trường Kim này không phải là chính trực bình thường mà là quá chính trực mất rồi. Một tiểu cung nữ của Cao Ly muốn đi tố cao quan viên Đại Hoa nhận hối lộ, có ý tứ, rất có ý tứ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Từ cung nữ, ý của nàng ta hiểu, nhưng ý của ta nàng không hiểu, cho dù là vương tử nhà nàng, khẳng định cũng sẽ không cho phép nàng làm như vậy.

Trường Kim quật cường nói:

- Vương tử điện hạ mặc dù thân phận cao quý, nhưng cũng không bênh vực cho tà ác, dù người không cho phép, ta vẫn phải vạch trần ngài, xin ngài đem của hối lộ đã nhận trả về đi, cầu xin ngài đó!

Từ Trường Kim nói rồi lại khom người thật sâu, Lâm đại nhân vội vàng nâng nàng lên, tiện thể nhéo lên tay nàng một cái:

- Từ cung nữ đa tâm rồi, ta là người Hoa, làm sao có thể để tổ quốc bị tổn hại chứ, ha ha, trước tiên nói tới đây đã, có thời gian sẽ lại tìm nàng châm cứu.

Lâm đại nhân nói xong, rất sợ tiểu cung nữ cố chấp này quấn lấy không tha, vội xoay người đi ngay. Từ Trường Kim đứng đấy hồi lâu, mới nghiêm mặt lẩm bẩm:

- Lâm đại nhân, vì con dân của Đại Hoa và Cao Ly ta, ta nhất định phải vạch trần ngài.

Thấy Lâm Vãn Vinh chạy vội tới, Lý Thừa Tái cười thần bí hỏi:

- Lâm đại nhân, ngài có vừa lòng với Từ cung nữ không?

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, lập tức đáp:

- Vừa lòng, vô cùng vừa lòng.

Lý Thừa Tái gật gật đầu, không nói gì thêm.

Đài diễn pháo dựng trên một gò đất nhỏ, khi Lâm đại nhân dẫn mấy người tới thì những "tân binh" đang diễn luyện đạn thật. Một tân binh châm thuốc pháo, đoàng một tiếng vang lên, một cái bia ngắm phía xa liền vỡ nát, uy lực, độ chuẩn đều là cực phẩm trong cực phẩm.

Khi Đột Quyết cùng Đại Hoa giao chiến cũng đã từng bắt được mấy khẩu phảo, chỉ là hỏa pháo vốn nặng, độ chuẩn rất thấp, nhìn thấy đại hỏa pháo Đại Hoa dùng hiện giờ, tựa hồ đã trải qua cải tạo rất tốt, nhẹ đi rất nhiều, uy lực lại tăng bội phần, vạn nhất nếu giao chiến, kỵ binh Đột Quyết của ta thương tổn chắc chắn sẽ không nhỏ. A Sử Lặc nhìn thấy thầm kinh tâm, nhưng tân binh của Thần Cơ doanh lại lắc đầu.

A Sử Lặc nói nhỏ:

- Lâm đại nhân, phát pháo này bắn rất chuẩn, uy lực cũng lớn, vì sao binh sĩ thủ hạ của ngài dường như còn chưa vừa lòng!

Lâm Vãn Vinh trả lời:

- Chuẩn cái gì! Chúng ta yêu cầu bắn pháo sai lệch trong vòng hai bước, phát pháo vừa rồi lại lệch quá bốn bước, những tân binh này cũng không biết luyện tập như thế nào, thật làm ta vô cùng thất vọng, khiến hai vị quý sứ chê cười rồi.

Hai vị sứ thần không dám nói chuyện nữa, yêu cầu của vị Lâm đại nhân này đối với binh sĩ cao như thế thật sự làm người ta lè lưỡi, nếu binh sĩ Đại Hoa đều huấn luyện giống như hắn, thiên hạ còn có ai là địch thủ của Đại Hoa.

- Đã đến đây rồi, vậy kiểm nghiệm pháo trận chút đi. Lý Thánh, Lý Thánh...

Lâm Vãn Vinh hô lớn.

- Có mạt tướng...

Lý Thánh vội vàng chạy lại.

Lâm Vãn Vinh chỉ vào Lý Thánh, cười với hai vị đặc sứ:

- Vị này là một đội trưởng tân binh của Thần Cơ doanh ta, hôm nay liền bảo bọn họ diễn luyện trận pháo vậy. Lý Thánh, dẫn tân binh thủ hạ của ngươi bắn mấy phát pháo, xin hai vị quý sứ chỉ điểm cho một chút.

Lý Thánh nhận lệnh rời đi, bày mười hỏa pháo hình chữ nhất (一), mấy "tân binh" nhồi thuốc, lắp đạn, đẩy pháo, ngắm bắn động tác gọn gàng thành thục, làm một hơi là xong.

Lý Thanh giơ cao tiểu kỳ, quát lớn một tiếng "Bắn!" Chục cỗ pháo trong nhãy mắt phun lửa, tiếng pháo đinh tai làm cho mặt đất cũng rung lên, ánh lửa lóe lên trong khói dày, những gò đất dày đặc phía xa trong nháy bắt liền bị san thành bình địa, đá bắn tán loạn, khí thế mạnh mẽ.

Lâm Vãn Vinh cao giọng nói:

- Hai vị quý sứ xin hãy nhìn, đây gọi là bắn thành chùm, là chiến pháp mới chúng ta nghiên cứu gần đây nhất, chuyên để đánh đội ngũ xung kích của địch nhân, đặc biệt đối trận với kỵ binh cực kỳ hữu hiệu. Đại Hoa ta hiện có hơn mười vạn khẩu pháo, chư vị nghĩ xem, nếu cùng bắn thành chùm, sẽ có uy lực thế nào?

Hai vị đặc sứ đều không nói gì, tiếng pháo dần trở nên thưa thớt, mười khẩu pháo hướng về các phía khác nhau luân phiên phát pháo, chính là ta đuổi ngươi chạy, phát pháo sau liền theo phát pháo trước. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Chư vị xin hãy nhìn, đây gọi là truy kích pháo, khác với bắn chùm, truy kích pháo là bắn từng đợt, làm quân địch không chỗ nào chạy thoát, chuyên dùng để tiêu diệt nhân vật trọng yêu của phe địch, như Khả Hãn Đột Quyết... Ồ, ta không có ý đó, chỉ là một sự ví von, A huynh ngàn vạn lần chớ hiểu lầm.

A Sử Lặc sắc mặt đanh lại, một câu cũng không nói. Lý Thừa Tái kéo Lâm đại nhân qua một bên, nhỏ giọng:

- Lâm đại nhân, Thừa Tái lần này đi vội vàng, chưa chuẩn bị đầy đủ. Chỉ có hai củ nhân sâm nghìn năm của Cao Ly gửi tặng đại nhân, rất mong đại nhân niệm tình hữu nghị đời đời hai nước chúng ta, có cùng cội nguồn xa xưa, trước mặt Hoàng đế nói tốt cho Cao Ly ta mấy câu.

Lại lấy mấy củ cải ra dụ dỗ ta, ngươi tặng cho Hoàng đế mười củ, vì muốn lấy công chúa ngươi còn dâng lên trăm củ. Ngươi coi nhân sâm của nhà ngươi như rau hay sao, muốn bao nhiêu thì hái bấy nhiêu. Lâm đại nhân miệng cười mặt lạnh nói:

- Nhân sâm à, trong nhà ta cũng không ít, sâm ngàn năm của núi Trường Bạch đã thành hình người, lão bà ta ngày ngày cũng dùng đắp da mặt. Tiểu vương tử không cần phải phí tâm nữa, việc này... ha ha...

Đã gặp kẻ vô sỉ nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như vậy, đòi của đút cũng trực tiếp như vậy, Đại Hoa quả nhiên là nơi sản sinh nhân tài. Lý Thừa Tái cắn răng, móc từ trong lòng ngực ra một túi nhỏ, nói:

- Phụ vương còn đặc biệt vì ngài chuẩn bị mười khối mã não, xin đại nhân vui lòng thu nhận!

- Cao Ly vương quá khách khí rồi, làm khó lão nhân gia ngài nhớ tới ta.

Lâm đại nhân tiếp nhận túi nhỏ nhét vào lòng ngực, mặt mày hớn hở, chẳng biết xấu hổ đáp lời.

Chương 274: Lại tiến cung

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch, biên tập: lanhdiendiemla

Xem diễn pháo trở về, A Sử Lặc và Lý Thừa Tái cùng trầm mặc hơn rất nhiều. Nhất là A Sử Lặc, hắn thu lại thái độ kiêu ngạo vốn có. Lâm Vãn Vinh cười thầm, trên cái thế giời này nào có lễ nghi ngoại giao gì, thực lực mới là đạo lý vững chắc, trò hôm nay đã dọa ngươi chết khiếp. Lại thu được trân châu mã não, hãn huyết bảo mã còn có một cặp nhân sâm Cao Ly ngàn năm, chiêu đãi sứ tiết quả nhiên là một món béo bở a, chẳng trách Tô Mộ Bạch thấy ta cướp mất việc của hắn, lại giống như lão bà bị chết vậy.

Nhận hối lộ dù sao cũng không phải là chuyện vinh dự gì, huống chi họ Lâm hắn cũng không thiếu bạc, những thứ này cứ để lại cho nha đầu Lạc Ngưng kia đem trợ cấp cho cô nhi đi, không vì cái gì khác là cầu an tâm.

Đưa hai vị sứ tiết trở về dịch quán nghỉ ngơi, thấy Từ cung nữ kia sắc mặt nghiêm túc, Lâm đại nhân cười hì hì:

- Từ cung nữ, chúng ta chút nữa tiếp tục châm cứu nhé, được nàng cắm vào mấy châm, ta thấy thật dễ chịu đó.

Từ Trường Kim nghiêm mặt nói:

- Đại nhân, vốn dĩ ta rất kính nể ngài, thấy ngài không giống với những người khác, nhưng nhìn thấy những điều ngài làm ngày hôm nay, lại cảm thấy ngài với người thường không có gì khác biệt, thậm chí so với bọn họ còn tham lam hơn. Con người nếu có chút tham liền khó giữ được bản tính, nhất là người làm quan, mất đi lòng yêu nước yêu dân, cuộc sống liền không còn ý nghĩa gì nữa. Hi vọng đại nhân ngài nghĩ kỹ ! Đồng thời cũng xin ngài chuẩn bị cho tốt, ta sẽ vạch trần ngài với hoàng đế bệ hạ !

Không còn gì để nói, Đại Trường Kim này không phải quật cường bình thường, Cao Ly có được một kỳ nữ tử thế này quả thực hiếm có.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Từ cung nữ, bề ngoài nhìn thấy chưa hẳn đã là thật, chân tướng vĩnh viễn sẽ không nổi trên mặt nước. Nước biển đảo Cheju vì sao lại xanh thẳm như vẽ ? đá núi Kumgangsan vì sao cứng rắn như sắt ? là bởi vị chúng đã qua khảo nghiệm, không bị nhiễm bẩn, giống như tấm lòng vĩ đại của ta .

(Đảo Cheju ở Hàn Quốc, núi Kumgangsan - núi Kim Cương ở Triều Tiên . đây là hai địa điểm du lịch nối tiếng)

Tử cung nữ kinh ngạc nói:

- Ngài làm sao biết cả đảo Cheju và núi Kumgangsan ? ngài đã tới nơi đó rồi sao ?

-" Trước đây khi nghỉ lễ ta có tới, phong cảnh rất đẹp. Nhưng những cô gái ở đó không xinh đẹp được như nàng .

Vừa nói được hai câu , Lâm đại nhân liền không đứng đắn nữa.

Từ cung nữ ngượng ngùng cười nói:

- Đại nhân quá khen rồi. Nữ tử Cao Ly chúng ta dáng vẻ rực rỡ, luôn làm người ta khắc sâu ghi nhớ. Không ngờ rằng đại nhân cũng là ngươi đi vạn dặm đường, lại cũng đã đi tới Cao Ly chúng ta.

Đúng vậy, vóc dáng rõ ràng, thích động dao kéo. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao Ly cũng chưa kể là xa, nơi xa nhất mà ta tới là Châu Phi, người dân ở nơi đó tóc, da, mắt đều là màu đen, còn có thầy cúng thần bí, mưa rừng bất chợt, mãng xà kịch động, dân tộc ăn thịt người lương thiện....

Từ Trường Kim vốn là người học rộng, đối với thế giới rộng lớn cũng biết đại khái. Nghe được Lâm Đại nhân lại đã đi tới những địa phương xa xôi như thế, tức thì sinh lòng ngưỡng mộ, kinh hỷ nói:

- Đại nhân, trên thế giới thật sự có địa phương như vậy sao ? nơi đó thật sự có thầy cúng, mãng xà, mưa rừng ? nơi đó cách chúng ta có xa không ?

Nữ tử truyền kỳ của Cao Ly này hỏi một hơi nhiều vấn đề như vậy, hình như đã quên mất việc tố cáo hắn, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Xa lắm, không phải là xa bình thường đâu, từ Đại Hoa tới Cao Ly đã cách trăm núi ngàn sông. Nhưng muốn từ Châu Á tới Châu Phi, thì phải vượt qua mấy đại dương mấy đại châu, lộ trình mấy vạn dặm, không phải là nơi người bình thường có thể tới được .

Trong mắt Từ Trường Kim lóe lên tia khao khát, than thở:

- Hễ là nơi đầy đủ ánh mặt trời, tất có vật kỳ dị, mưa rừng, mãng xà càng là tinh hoa của trời đất, hẳn nơi đó kỳ trân dược thảo cũng không hề ít, ta nếu có thể tới đó, cho dù phí cả cuộc đời, cũng đủ rồi !

Ba câu của Từ cung nữ đều không rời khỏi chức nghiệp của mình, Lâm Vãn Vinh nghe được muốn cười. Lòng lại nghĩ đến Lạc Ngưng ở xa tận Tế Ninh, nha đầu kia cũng giống như Từ Trường Kim thích du lịch khắp nơi, nếu nàng cũng ở đây, ắt sẽ thành tỷ muội tri giao với Từ cung nữ. Tới Kinh thành cũng được một đoạn thời gian rồi, nha đầu kia không biên giờ ra sao ? Rồi còn lão Lạc, Lạc Viễn, đều không tin tức gì, những người đó đều đã là người thân của Lâm mỗ rồi.

- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân ---

Từ Trường Kim thấy Lâm Vãn Vinh đắm mình vào trầm tư, vội khẽ gọi vài câu, Lâm Văn Vinh bừng tỉnh, mỉm cười:

- Từ cung nữ, chuyện gì thế ?

- Đại nhân, ngài đang suy nghĩ cái gì vậy ? lại đang nhớ tới tình nhân của ngài sao ?

Từ cung nữ nhẹ giọng hỏi.

- Không phải, là đang nghĩ tới vị hôn thê của ta .

Lâm Vãn Vinh cười nói: "

-Nàng ấy cùng nàng giống nhau, bác học đa tài, cũng thích du lịch, nàng và nàng ấy nếu gặp nhau, khẳng định có thể kết thành hảo hữu tri giao. Chỉ đáng tiếc, nha đầu này là một hảo thủ tiêu tiền, cả đời này, lão công ta phải nuôi nàng ấy rồi .

Từ Trường Kim ngạc nhiên nói:

- Đại nhân quả nhiên khác với người thường. Ở Cao Ly ta, sau khi thành thân, nam tử tuyệt sẽ không cho phép thê tử ra ngoài làm việc, điều này đã giam cầm vô số phụ nữ, rất nhiều phụ nữ thông minh tài trí kiệt xuất không được phát huy. Cổ vũ thê tử công tác như ngài, thực là tuyệt không có ai .

- Nữ nhân không phải là hàng hóa, các nàng có tư tưởng của riêng mình, có việc mình muốn làm, muốn giam hãm các nàng làm gì ? nếu như các nàng có thể kiếm tiền chia sẻ ưu sầu với lão công, vậy thật quá tốt, nam nữ vỗn dĩ bình đằng .

Từ cung nữ than:

- Lâm đại nhân kiến thức uyên bác, suy nghĩ kỳ lạ, hơn nữa lại là người có tấm lòng bao la, thê tử của ngài mà nghe được những lời vừa rồi, nhất định sẽ càng thêm yêu ngài. Ngài nhất định cũng rất yêu thê tử của mình.

Những lời Từ cung nữ dùng đâu đâu cũng là lời tôn kinh, chữ " ngài " không rời khỏi miệng, Lâm Vãn Vinh nghe thế ngứa ngáy trong lòng, nam nhân Cao Ly thật là hạnh phúc a, mỗi ngày được đưa lên " ngài" mấy trăm lần, cuộc sống quả thực giống như thần tiên.

- Bình thường thôi, bình thường thôi, ta vốn rất bác ái .

Lâm Văn Vinh cười hì hì:

- Thời gian không còn sớm nữa, nàng sớm về nghỉ ngơi đi .

- Được rồi, cảm tạ ngài, hôm nay đàm thoại với ngài, thật sự rất vui vẻ.

Từ cung nữ khom người thật sâu:

- Ngài cũng sớm trở về bên thê tử của minh đi. Ngoài ra, xin ngài chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ tố giác ngài trước mặt hoàng đế Đại Hoa .

Toát mô hôi, Lâm Vãn Vinh choáng luôn, nói đi nói lại, nha đầu này vẫn chẳng quên chuyện đó, còn cố ý dặn dò trước, nữ tử Cao Ly thật có ý tứ, phong cách độc đáo a.

Ra khỏi dịch quán, gió lạnh thổi tới làm Lâm Vãn Vinh tỉnh táo lại, ngày hôm nay bất ngờ mơ mơ màng màng trôi qua từ lúc nào. Từ sáng sớm bị Từ Vị lôi đi gặp hoàng đế, sau đó tức giận đánh Kế Cung Vũ Thụ, bức bách Cao Ly ký khế ước mượn văn hóa, tiếp đến nữa diễn một màn kịch ở diễn võ trường cho hai vị sứ tiết xem, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã hòa nhập vào cuộc sống ở Đại Hoa rồi, làm bất kỳ việc gì, trong lòng đều nhớ đến Đại Hoa, suy nghĩ cho Đaị Hoa. Lão tử từ lúc nào trở thành cao thượng như vậy, hắn vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại có một loại càm giác không chân thật vượt ra khỏi trần thế.

Lúc này trăng tròn đã lên cao, hắn cứ ngây ngốc đứng hồi lâu, đang muốn cất bước về nhà, nhưng thấy xa xa một con ngựa phóng tới, đúng là Từ Vị. Lão Từ vội vàng xuống ngựa, giọng gấp gáp:

- Lâm tiểu ca, Lâm tiểu ca, mau đi theo ta, hoàng thượng muốn triệu kiến ngươi .

Lại triệu kiến nữa ? Có ý gì đây ? Sáng nay không phải vừa mới gặp rồi sao ? Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, nhưng Từ Vị vội đưa cho hắn một con ngựa. Từ Vị so ra còn gấp gáp hơn cả buổi sáng, trừ hai con ngựa ra, một tên tùy tùng cũng không có.

Lâm Vãn Vinh xoay người lên ngựa nói:

- Từ tiên sinh, hoàng đế còn muốn triệu kiến ta làm gì chứ ? Chẳng lẽ là hôm nay tiếp đãi sứ tiết có sai sót sao .

Từ Vị lắc đầu:

- Lâm tiểu huynh chớ nên nghĩ lung tung. Mọi hành động việc làm hôm nay của ngươi, lão phu đã cấp báo cho hoàng thượng từ trưa, hoàng thượng lớn giọng cười to, long nhan hớn hở, khen ngươi có mưu trí, đoán định trước mọi việc, hành sự không gò bò, không câu nệ hình thức, có phong cách của đại tướng.

- Từ tiên sinh không cần phải nói những lời dễ nghe nữa.

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

-Ta và hoàng đế không quen biết, sáng nay mới là lần thứ hai diện kiến, người làm sao có thể coi trọng ta như vậy ?

Từ Vị trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Tiểu huynh đệ có điều không biết rồi, theo lão hủ thấy, hoàng thượng mới đầu cũng không có ý muốn triệu kiến ngươi tiếp. Chỉ là sau khi lão hủ đem chuyện ngươi làm bẩm báo lên, người trong lòng vui vẻ, lại ở trong thượng thư phòng suy nghĩ cả buổi trưa, nhưng lại chẳng xử lý tấu chương, cho tới khi vừa mới đi ra, tuyên triệu lão hủ truyền ngươi lần nữa tiến cung .

Lâm Vãn Vinh càng nghe càng mơ hồ, cho dù là lừa sứ tiết có tốt đi chăng nữa, cũng không cần phải triệu kiến ta lần nữa, thời gian đã trễ như thế rồi, có việc gì không thể đợi sáng mai hãy nói sao ? tâm tư của hoàng đế quả nhiên khó mà nắm bắt được.

Từ Vị thấy thần thái của hắn, biết rằng hắn đang lo nghĩ, liền nói:

- Tiểu huynh đệ, tuy nói là gần vua như gần hổ, nhưng được như ngươi lần đầu lên triều, liền trong một ngày được tuyên triệu tới hai lần. Thế này vô cùng hiềm có đó. Cho dù là Tô Mô Bạch Tô trạng nguyên, được chính hoàng thượng tuyển chọn danh sư khổ tâm bồi dưỡng, lại đưa hắn tới các tỉnh du lịch, từ mới sinh tới tầng tầng khảo nghiệm được khâm điển làm trạng nguyên, bằng vào bản lĩnh đích thực, lại là một tay hoàng thượng bồi dưỡng nên, cũng chưa từng thấy một ngày hoàng thượng triệu kiến hắn hai lần. Ân tứ này của ngươi, chính là lớn như trời a -

Lâm Vãn Vinh vội vàng ngắt lời ông:

- Từ lão ca, người không cần nói nữa, người càng nói tim ta càng đập dữ dội, vạn nhất ta được hoàng đế cho một đao xoẹt một phát, vậy thì lỗ lớn rồi.

Từ Vị cười vang, hai người cưỡi ngựa đi, xe nhẹ đường quen, xuyên qua ngọ môn, vượt kim kiều, phút chốc liền tới cung điện.

Cao công công sớm đã chờ ở đó, thấy Lâm Vãn Vinh tới, vội tiến lên nghênh tiếp, siểm nịnh nói:

- Lâm đại nhân, ngài đã đến rồi, hoàng thượng đang đợi tới sốt ruột đó.

-Nhiệm vụ hoàng Thượng giao phó, Lâm mỗ không dám trễ nải, vừa rồi tới chậm một chút, công công thứ tội.

Lâm đại nhân lần thứ hai tiến cung, việc đối đáp càng thuần thục hơn, liền đem ngân phiếu nhét vào trong tay Cao công công.

Cao công công lại vội vàng chối từ, hoảng sợ nói:

- Không dám không dám, nô tài không dám !

Từ Vị nhân vật bậc nào, thấy hành động của Cao công công khác hoàn toàn so với buổi sáng, trong lòng kinh ngạc, liền nói:

- Cao công công, hoàng thượng triệu kiến Lâm tiểu huynh ở đâu .

Cao công công liếc nhìn Lâm Văn Vinh , từ tốn cẩn thận nói:

--- cung Càn Thanh .

-Cái gì?!!

Từ Vị kinh hãi thất sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro