cpve2 01684956968

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc sáu người này nhảy lên ám sát Cao Lôi Hoa cho đến lúc bị lôi nguyên tố trong không khí phẫn nộ đánh cho cháy đen thui chỉ trong nháy mắt mà thôi. Tất cả binh lĩnh Liên Minh Thương Nghiệp đều chìm trong mặc niệm, thương tiếc thay cho sáu vị anh hùng quả cảm đã anh dùng hy sinh!

Tuy vậy, tất cả vẫn ngỡ ngàng không hiểu vì sao sáu người này đột nhiên xông lên hô một tiếng rồi biến thành bánh nướng cháy!

Khóe miệng của Huyết kỵ tướng Ca Đức lộ ra nụ cười. Hắn vuốt ve thanh trường kiếm đỏ như máu trên tay, sáu cỗ thi thể này, cũng không phải là cái kết cho cuộc chém giết đẫm máu, mà nó chỉ là khúc dạo đầu cho chuỗi chém giết điên cuồng tiếp theo mà thôi

- Nhớ rõ, chỉ lưu lại vài người còn sống thôi nhé.

Cao Lôi Hoa vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay mình. Nói.

- Vâng. Thưa chủ nhân của ta, huyết kỵ sĩ vĩnh viễn nguyện ý vì ngài cống hiển hết sức lực mình. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Huyết kỵ tướng Ca Đức là ngươi nhanh nhạy nhất. Kiếm của hắn đã rút ra ngay từ khi Cao Lôi Hoa nói còn chuyện giải quyết! Từ lúc nghe được mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa, cả người Ca Đức như biến thành một tên tử thần. Hung tợn xông thẳng về phía viện quân của Liên Minh Thương Nghiệp.

Mặc dù Ca Đức là người phản ứng nhanh nhất nhưng người chạm trán đối mặt với đội quân Liên Minh Thương Nghiệp đầu tiên thì không phải là hắn!

Người đầu tiên xông lên chém giết đội quân viện binh của Liên Minh Thương Nghiệp chính là thủ lĩnh của tộc Độc Nhãn cự nhân—A Nặc!

Sau khi nghe mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa, A Nặc đã nhanh chóng chạy lên dẫn đầu đội hình chém giết. Mặc dù tốc độ của A Nặc không có nhanh bằng Ca Đức, hơn nữa còn chậm nửa nhịp, nhưng thế thì sao. A Nặc người cao to, đi lại thẳng đứng! Một bước chân của hắn đã đến trước mặt đám quân viện binh dày đặc phía trước rồi!

Mà ở ngay phía sau A Nặc là một đám Độc Nhãn cự nhân đang đỏ cả mắt xông theo! Nhìn ánh mắt đỏ như máu của những tên Độc Nhãn cự nhân này đều khiến mọi người hiểu ra, những tên điên này đã vào trong trạng thái điên cuồng vì chém giết rồi!

Có lẽ đời trước của những tên Độc Nhãn cự nhân— thủ hạ của Lôi thần là một đám khỏe mạnh nhưng yêu hòa bình. Nhưng dưới tác dụng cải tạo của luồng ma khí hắc ám trên mặt trăng tím, lúc này đám Độc Nhãn cự nhân không những khỏe mạnh hơn trước mà bọn họ cũng là những tay không hề yêu thích hòa bình chút nào.

Những tên cự nhân trở về từ mặt trăng tím đó không một tên nào là hạng tốt đẹp gì! Hơn một ngàn năm chiến đấu với bộ tộc ác ma đã có thể bồi dưỡng cho thú nhân những chiến sĩ xuất sắc, tất cả bọn họ giống như sinh ra là để làm kẻ cuồng chiến.

- AAA!

Cái chân khổng lồ to như cột đình bước vào trong đội ngũ viện quân Liên Minh Thương Nghiệp, viện quân tuyệt vọng nhìn những cự nhân giẫm chết người xông pha giữa lòng quân, một trăm cự nhân, đối với bọn họ là sự kinh ngạc quá lớn.

Có lẽ, một trăm Độc Nhãn cự nhân cũng không phải là đối thủ của Huyết kỵ tướng Ca Đức khi đã thành Hỏa thần. Nhưng độ ảnh hưởng của một trăm cự nhân này tuyệt đổi vượt xa một mình Ca Đức trên chiến trường!

Đối với tất cả binh chủng trên đại lục này mà nói, chỉ cần để cho đám cự nhân này xông vào giữa lòng quân, tuyệt đối là một hồi tai nạn khủng khiếp!

Thân thể khổng lồ như một cỗ xe tăng di động, mắt như đại pháo bắn tỉa, chân tay chỉ cần quơ cũng làm người ta tan xương nát thịt.........

Có thể nói, mọi bộ phận trên cơ thể cự nhân đều là hung khí đoạt mệnh. Chỉ cần bọn họ lao vào được chỗ đông người thì chỗ đó coi như là địa ngục trần gian. Tay chân tùy ý vung lên thôi là có khối kẻ đã a men gặp thượng đế, ô hô gặp Diêm vương.

- Hách Lạp thần tại thượng.

Nguyên soái Khăn Đức Nhĩ bi thống mà kêu lên. Chuyện phát sinh đến mức độ này thật là oan cho hắn quá. Khăn Đức Nhĩ hắn có thể lấy danh nghĩa của thần ra mà thề. Sáu cái tên sát thủ, sáu cái tên mà mọi người dân thành Nạp Tư nghĩ là anh hùng đó không phải do hắn truyền lệnh ám sát.

Sáu cái tên sát thủ đó. Có thể nói là một đám sát thủ đỉnh cao của đại lục này, bọn họ đã chọn được thời cơ chín muồi nhất như Cao Lôi Hoa lơ là, chăm chú nhìn lên bầu trời để mà tiến hành ám sát, vốn lúc đầu bọn họ tưởng rằng chỉ cần ám sát được Cao Lôi Hoa rồi thì mọi chuyện tiếp theo rất dễ giải quyết. Bởi bọn họ đã nhận ra Cao Lôi Hoa là đầu não của đám người san bằng thành Nạp Tư này. Nhưng mà, thật đáng tiếc, lúc ấy bọn họ đã không hề nghĩ đến hậu quả của việc mình ám sát thất bại là gì! Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhìn cả đám Độc Nhãn cự nhân ra oai làm dáng trong lòng nhừng tên viện quân của Liên Minh Thương Nghiệp mà huyết kỵ tướng Ca Đức khó chịu vô cùng.

- Ta chém!

Huyết kỵ tướng Ca Đức cầm trường kiếm đỏ như máu xông lên.

- Ai cũng không được dành phần của ta! Thằng nào dành phần của ta ta chém luôn!

Huyết kỵ tướng Ca Đức thu trường kiếm trong tay lại. Sau đó ngẩng đầu hít sâu một hơi.

Ca Đức, là Hỏa thần tân nhiệm. Mà thần với con người khác nhau lớn nhắt chính là cái gì? Đó là lĩnh vực!

Nắm giữ lĩnh vực, đại biểu cho việc có thể nắm giữ được một loại pháp tắc trong thiên địa này!

- lĩnh vực, liệt hỏa phần thiêu!

Ca Đức hét vang một tiếng như con chó sói khát máu.

Lúc này, Ca Đức đã thi triển ra lĩnh vực của Hỏa Thần! Trong truyền thuyết, lĩnh vực này có khả năng đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian.

Ca Đức triển khai lĩnh vực. Chẳng khác nào đưa ra lời phán xét tử hình cho tất cả những con người bên trong lĩnh vực! Toàn lực triển khai lĩnh vực hỏa hệ, phạm vi của biển lửa đã nuốt đến bảy phần mười binh lĩnh viện quân!

lĩnh vực của thần, lĩnh vực hỏa diễm, tại bên trong phạm vi của lĩnh vực, những ngọn lửa chính là sinh mệnh tối cao ở đó! Mà Ca Đức là chúa tể của những ngọn lửa—Hỏa thần!

Ở bên trong lĩnh vực, vị chúa tề Ca Đức này là trên hết.

Bên trong lĩnh vực, những ngọn lửa màu đen nhạt nhạt lơ lửng trôi nổi. Trong mắt của những binh lính viện quân Liên Minh Thương Nghiệp chỉ có ánh lửa, tất cả đều là lửa, chỉ có lửa và lửa. Mà ngọn lửa đen bập bùng nhờn nhợt này lại như nụ cười của tử thần, chỉ trong một cái chớp mắt, sáu phần mười binh lính bên trong lĩnh vực đã ngã xuống, ngã xuống bởi nhiệt độ kinh khủng của thế giới này. Một thế giới tràn đầy lửa. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mà trên người những Độc Nhãn cự nhân lại xuất hiện một lớp áo giáp sáng chói bằng lửa, nhờ tấm áo giáp này mà những ngọn lửa trong lĩnh vực không gây thương tổn đến bọn họ.

Ca Đức đắc ý nở nụ cười. Tuy rằng không phải là người tấn công đầu tiên, nhưng không hề nghi ngờ, hắn là người giết được nhiều kẻ thù nhất, hè hè.

Huyết kỵ tướng Ca Đức đắc ý thu hồi lĩnh vực của mình lại. Những gì còn lưu lại khi lĩnh vực trôi qua chính là một mảnh đất bị đốt cháy trơ trụi, về phần những binh lính viện quân Liên Minh Thương Nghiệp ở bên trong thì ngại quá, hình như tất cả đã được an táng hỏa thiêu một cách trang trọng, có điều nhiệt độ cao quá nên tro cốt cùng không còn.

Nguyên soái Khăn Đức Nhĩ của Liên Minh Thương Nghiệp bi thống ngồi bịch xuống đất, cơ thể run rẩy nhìn mảnh đất trơ trụi không còn gì trước mặt mình, hắn, may mắn, là một trong những người mà đám Độc Nhãn cự nhân và thằng cha thích phóng hỏa giết người Ca Đức lưu lại.

- Vì cái gì, vì cái gì lại như vậy.

Hai con mắt của vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ dại ra nhìn những tên Độc Nhãn cự nhân khổng lồ.

Thủ lĩnh của đám Độc Nhãn cự nhân A Nặc khinh miệt nhìn vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ này.

- Vì cái gì lại tha cho ta? Vì sao lại không giết ta luôn đi? Giết ta đi. Để ta được chết cùng với những vị huynh đệ của mình. Các ngươi tha ta, ngược lại lại làm cho ta cảm thấy hổ thẹn. Hu hu...

Vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ không kìm nổi cảm xác phức tạp trong lòng, quỳ giữa binh lính mà khóc rống lên, hắn tự tay dẫn theo mười vạn viện quân đến cứu viện thành Nạp Tư, đã không cứu kịp thì không nói làm gì, nhưng cả mười vạn quân cứu viện đi lần này chỉ trở về một nhúm tro cốt nhỏ nhoi là sao.

- Hừ hừ. Giết ngươi. Cũng đơn giản không khác gì so với việc bóp chết một con kiến thôi.

A Nặc cười lạnh nói:

- Đáng tiếc. Nếu giết sạch đám các người thì ai sẽ biết được chân tướng của việc thành Nạp Tư bị hủy diệt cơ chứ? Lúc đó, mọi người trên đại lục làm sao biết được ai đã đồ thành Nạp Tư của Liên Minh Thương Nghiệp các ngươi?

Đúng vậy, nếu không ai biết được chân tướng của việc thành Nạp Tư bị san bằng thì những toan tính của Cao Lôi Hoa đã thành công cốc rồi. Cao Lôi Hoa hắn muốn nhân việc thành Nạp Tư bị san bằng để cấp cho mọi người một lời cánh báo, muốn đụng vào đế quốc Bỉ Mông thì nhìn thành Nạp Tư đi!

Cho nên, Cao Lôi Hoa mới dặn để lại mấy người còn sống. Chỉ cần có người còn sống thì tin tức thành Nạp Tư sẽ được truyền đi khắp đại lục. Cứ như vậy sẽ cấp cho những tên nào muốn gây bất lợi cho đế quốc Bỉ Mông phải co vòi vào!

- A Nặc. Không còn sớm nữa, đi về thôi.

Cách đó không xa, huyết kỵ tướng Ca Đức kêu A Nặc đi về. Bởời thông đạo truyền tống từ thành Nạp Tư đến đế quốc Bỉ Mông đã mở ra, phải nhanh chóng đi qua.

- Chưa xong! Đợi tý!

A Nặc lên tiếng. Sau đó mang theo một trăm cự nhân chạy ầm ầm về phía truyền tống trận.

Những tiếng chân ầm ầm nện trên mặt đất của những cự nhân đã đi xa. Chỉ để lại vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ mơ hồ ngồi trên mặt đất.

- Sự kiện thành Nạp Tư, chỉ là một cái cảnh báo thôi sao? Nhưng vì sao lại chọn thành Nạp Tư của Liên Minh Thương Nghiệp chúng ta???

Nguyên soái Khăn Đức Nhĩ ngơ ngác ngồi trên mặt đất, lẩm nhẩm.

Bên trong đại điện tiếp khách của đế quốc Bỉ Mông. Một cánh cửa truyền tống sáng rực được mở ra.

Sau đó Cao Lôi Hoa chậm rãi thong thả bước ra khỏi cửa truyền tống. Hoàng Kim Slime Cầu Cầu thì híp mắt ngồi xổm trên vai Cao Lôi Hoa mà ngủ gật.

Mà tay phải của Cao Lôi Hoa thì dắt theo một cô bé trong bộ váy tím đáng yêu. Cô bé này chính là Bạch Ngân long biến thành. Bạch Ngân long biến thành người có dáng vẻ cực kỳ đáng yêu. Nhìn có vẻ chỉ mười hai mười ba tuổi. Mà màu sắc của cự long thường khi biến thành người thì đó là màu tóc, tóc cô bé này cực kỳ đẹp, mái tóc bạch kim. Thậm chí con ngươi cũng có màu bạc.

Sau khi biến thành con người thì cô bé này kiên quyết nắm chặt tay của Cao Lôi Hoa. Cứ sợ Cao Lôi Hoa sẽ bỏ rơi mình thì phải.

Mái tóc bạch kim, con mắt màu trắng, nhìn xa, hai người có vẻ rất giống nhau bởi mái tóc.

Mà sau khi Cao Lôi Hoa bước ra khỏi cửa truyền tống thì một lúc sau A Nặc cùng huyết kỵ tướng Ca Đức cùng bước ra theo.

- Lôi thần điện hạ.

A Nặc vừa đi ra vừa nói:

- Dựa theo dặn dò của người, chúng tôi đã để lại một nhóm binh lính còn sống.

- Làm tốt lắm.

Cao Lôi Hoa vừa lòng gật đầu.

Một cái giáo huấn. Một cái cảnh cáo, được viết lên bằng máu của thành Nạp Tư, chính là một cái cảnh báo đầy kinh ngạc đối với những đế quốc còn nhăm nhăm như hổ đói nhìn vào đế quốc Bỉ Mông.

- Lôi thần điện hạ. Một vạn chiến sĩ thú tộc khuân vác chiến lợi phẩm đang ở đâu ạ?

Bước ra truyền tống trận. A Nặc tò mò nhìn quanh, nhưng lại không hề thấy bóng dáng một vạn chiến sĩ thú tộc ở đâu.

- Bọn họ được truyền tống trước, giờ này có lẽ đang tập trung ngoài quảng trường của thành Lai Nhân cũng nên.

Cao Lôi Hoa vuốt nhẫn không gian trên tay. Cười nói:

- Bọn họ muốn mang toàn bộ của cải cấp cho đế quốc, giờ này có lẽ đang còn chia lại.

Vừa nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, lúc này, từ đằng xa, thủ lĩnh một vạn chiến sĩ thú nhân Bố Lỗ Tư đang đi đến, có điều hình như rất tức giận thì phải.

- Cao Lôi Hoa đại nhân, ngài cuối cùng đã về đây!

Bố Lỗ Tư bước nhanh chạy đến trước mặt Cao Lôi Hoa.

- Có chuyện gì sao?

Cao Lôi Hoa cười hỏi.

- Cao Lôi Hoa đại nhân, có người muốn cướp đồ của chúng ta.

Bố Lỗ Tư phẫn nộ nói:

- Lúc chúng tôi đang ở trong quãng trường phân chia lại những chiến lợi phẩm thì có người đến đòi dấy máu ăn phần với chúng tôi...

- Cướp cái gì nữa trời?

Cao Lôi Hoa sờ nhẫn không gian, *** nó, không yên cho con nhà người ta sống à? Hắn vừa mới giải quyết xong vụ thành Nạp Tư, vừa bước chân ra khỏi truyền tống, chưa yên mông đã xảy ra vấn đề nữa rồi? Là con mẹ mìn nào thế, cứ muốn xxx ông hả?! Ngại Cao Lôi Hoa hắn ít việc quá hay sao nên kiếm chuyện cho hắn làm! Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Là mấy thằng cha nào trong thành Lai Nhân này đến cướp phải không?

Giọng nói của Cao Lôi Hoa âm trầm. Nghe giọng nói của lão Cao bây giờ cũng đủ hiểu lão đang tức đến mức nào.

Dù sao khó chịu cũng là chuyện tất yếu, dù là ai mà cũng gặp những chuyện như của lão Cao mà không điên tiết lên mói là lạ.

- Đúng vậy. Cao Lôi Hoa đại nhân.

Bố Lỗ Tư ra sức gật đầu, nói:

- Là mấy thằng khốn đó, muốn cướp chiến lợi phẩm mà chúng ta mang từ thành Nạp Tư về. Vốn chúng ta đã làm theo lời dặn của ngài là trừ bỏ những thứ đã cấp cho một vạn chiến sĩ thú nhân và một vạn con Sư Thứu đi kèm thì tất cả đều được đưa vào quốc khố của để quốc. Nhưng mà mấy tên **** đàng đó. Bọn họ nhìn thấy những của cái của chúng ta thì thằng nào cũng đỏ mắt thèm thuồng nhìn những thứ chúng ta thu hoạch. Hơn nữa, bọn họ không chỉ muốn lấy đi phần được mang vào trong quốc khố. Thậm chí còn muốn cướp đi những thứ mà Cao Lôi Hoa đại nhân ngài nói sẽ cấp cho một vạn chiến sĩ gì đó, bao gồm cả một vạn con Sư Thứu!

Lai Nhân Bố Lô Tư càng nói càng kích động, lúc này gã như một con hùng sư tức giận gầm gừ. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Chúng ta, những chiến sĩ của Thú Nhân không cần đến tài phú gì cả. Nhưng mà.......

Lai Nhân Bố Lỗ Tư nắm chặt nắm tay:

- Những thứ đâu chỉ là tài phú, đó là những thứ mà các chiến sĩ đổi lấy bằng lòng quả cảm, dũng khí xông lên chiến trường! Ta không cam lòng! Không cam lòng bị mấy thằng khốn nạn đó cướp đi những thứ này!

Lúc Lai Nhân Bố Lỗ Tư nói ra câu cuối cùng thì giống như gào rú lên đề trút nỗi hờn tức của mình. Lai Nhân Bố Lỗ Tư hận những thằng khốn này. Những tên này trừ việc ức hiếp người trong tộc mình, những người đồng bào trong nước ra thì chúng biết làm gì. Lúc trước gọi bọn hắn đi thành Nạp Tư, tên nào tên nấy đều khiếp đảm như những con thó, con rùa rụt đầu không dám ho he tiến lên. Bây giờ, khi một vạn chiến sĩ ca khúc khải hoàn trở về với những của cải kinh thiên từ thành Nạp Tư thì những tên đó lại như ruồi bọ dấy máu ăn phần.

- Là thằng nào cướp?

Ánh mất lão Cao sắc bén.

- Là cái thằng chưởng quản ngân khố tạm thời của đế quốc, báo tộc, Bội Lạc Đức và một đám ruồi bọ tộc Sài Lang.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư nghiến răng nói:

- Mấy thằng khốn tham lan này lẽ ra phải bị sét đánh chết. Cái thằng báo tộc Bội Lạc Đức. Người này thân là quản lý quốc khố. Không biết mấy nắm nay đã tham ô biết bao nhiêu là của cải.

- Thú nhân tham lam? Thú nhân là những người đại biểu cho sự dũng mãnh cùng hào sảng, từ khi nào trong thủ nhân lại xuất hiện nòi tham lam cơ chứ?

Lúc này, ở bên cạnh Cao Lõi Hoa, cô bé Bạch Ngân long xen mồm nói vào. Theo như những gì mà cô bé Bạch Ngân long này được dạy bảo thì thú nhân nổi tiếng là con người chính trực. Đương nhiên, kỳ thật suy nghĩ đó của cô bé không sai. Đại bộ phận thú nhân chính là đại biểu cho chính trực, trung nghĩa, dũng cảm. Nhưng có đại bộ phận tất có tiểu bộ phận, và phần đó cực kỳ cá biệt.

- Nhân vô thập toàn, ngọc vô tỳ vết. Cho dù là bên trong các vị thần, cũng có vị thần độc ác, vị thần lương thiện, có vị thần cù nhầy, cũng có người hào sảng... Huống chi là nhừng thú nhân người phàm xương thịt.

Cao Lôi Hoa cười khổ nói. Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ sẽ có dục vọng. Sẽ có lòng tham.

- Vị này là?

Lai Nhân Bố Lỗ Tư lúc này mới phát hiện bên cạnh Cao Lôi Hoa còn có một cô bé váy tím. Đầu tiên, Bố Lỗ Tư nhìn thấy mái tóc bạc trắng của cô bé, sau đó lại nhìn lên mái tóc bạc của Cao Lôi Hoa. Chẳng lẽ cô gái này là con của tiên sinh Cao Lôi Hoa? Trong lòng Bố Lỗ Tư nảy ra suy nghĩ xấu xa.

Không có biện pháp, hễ ai nhìn thấy mái tóc trắng của cô bé, lại nhìn thấy cái đầu bạc trắng của Cao Lôi Hoa, đảm bảo tất cả mọi người đều liên tưởng đến điều đó. Mặc dù trên đại lục này cũng có nhiều màu tóc, nhưng màu bạc trắng thì cực kỳ hiếm hoi.

- Ta gọi là Ngân.

Bạch Ngân long ngước cái đầu nhỏ bé cùa cô bé lên nói. Ánh mắt cô bé chợt lóe nhìn Lai Nhân Bố Lỗ Tư. Sau đó chỉ chỉ cầu cầu trên vai Cao Lôi Hoa nói:

- Ta là vị hôn thê của hắn.

Lúc này, cầu cầu đang ngủ trên vai Cao Lôi Hoa cũng giật nảy mình lên. Không ai nhìn thấy bộ long của cầu cầu trong khoảng khắc đó đã chồng ngược lên. Chẳng lẽ đây chính là 'sợ dựng tóc gáy' trong truyền thuyết?

- Choáng!!

Lai Nhân Bố Lỗ Tư nghe nói như thế thì đầu óc của gã lập tức có chim bay, sao bay, pháo nổ... choáng! Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế lại nói mình là vị hôn thê của một con Slime. Chuyện này đúng là khó làm cho con người ta chấp nhận được.

- Không cần kinh ngạc. Bằng hữu của ta. Phải biết rằng cầu cầu hắn xứng đáng với cô gái này nhất đó.

Cao Lôi Hoa liếc nhìn Bố Lỗ Tư, nói.

Đồng thời, Ngân cũng dùng con mắt thuần khiết của mình liếc nhìn Lai Nhân Bố Lỗ Tư.

Ánh mắt thuần khiết của Ngân làm cho Lai Nhân Bố Lỗ Tư sinh ra cảm giác ngạc nhiên khi biết đây là sự thật.

- Ha ha.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư đưa tay gãi đầu cười trừ.

- Tốt lắm. Chúng ta đi thôi. Ta muốn coi xem thằng nào có quyền thu lấy những chiến lợi phẩm mà một vạn chiến sĩ đổi lấy bằng lòng quả cảm, dũng khí của mình nào.

Nắm lấy bàn tay của Ngân, lão Cao nói với Bố Lỗ Tư.

Nghe được những lời này của Cao Lôi Hoa, Bổ Lỗ Tư cảm thấy yên tâm hẳn, có mặt Cao Lôi Hoa, đố ai dám cướp đồ của bọn hắn nữa.

- Cao Lôi Hoa tiên sinh, ta dẫn đường.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư quay đầu đi trước dẫn đường.

Cao Lôi Hoa gật đầu, sắc mặt lão Cao xem ra có vẻ không được tốt lảm. Phải biết rằng một vạn đầu Sư Thứu cùng với những chiến lợi phẩm khác của một vạn chiến sĩ thú nhân đều là do Cao Lôi Hoa chính mồm mình đáp ứng tặng cho lòng dũng cảm của một vạn chiến sĩ này. Đây là niềm vinh dự mà những chiến sĩ này xứng đáng được nhận lấy!

Cao Lôi Hoa rất muốn nhìn xem. Là thằng nào đui mù ỷ thế hiếp người của hắn như thế.

Đi theo sau lão Cao là tộc trưởng Độc Nhãn cự nhân A Nặc và tân nhiệm Hỏa thần Ca Đức. Còn các cự nhân và huyết kỵ sĩ khác thì đứng yên tại chỗ đợi Cao Lôi Hoa quay về.

Quảng trường đấu thú là một cái quảng trường lớn nhất của đế quốc Bỉ Mông. Nơi này vốn là địa phương mà đế quốc Bỉ Mông tiến hành duyệt binh. Lúc này, tại quảng trường rộng lớn này đang chất một đống vàng bạc to như một ngọn núi nhỏ! Đây là những chiến lợi phẩm mà một vạn chiến sĩ thú nhân mang từ thành Nạp Tư về đây. Lúc này, tất cả chiến lợi phẩm đều chồng chất ở quảng trường. Trong đó bao gồm hai vạn Sư Thứu.

Ở một bên quảng trường là một vạn chiến sĩ đã đi theo Cao Lôi Hoa đến đồ thành Nạp Tư. Nhưng lúc này đây, một vạn chiến sĩ thú tộc đó đã bị ba vạn binh lính Sài Lang bao vây.

Lúc một vạn chiến sĩ thú nhân đem tất cả chiến lợi phẩm về phía quảng trường thì đã bị ba vạn Sài Lang có mưu đồ chiếm đoạt này vây quanh lại.

Một vạn dũng sĩ của chúng ta có chút sững sờ. Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ khi trở về sẽ được tung hô như những vị anh hùng. Nhưng bọn hắn không nghĩ tới mình lại bị những đồng bào của mình bao vây lại.

Sau đó, những con sói tham lam này lại muốn cướp đoạt lấy những chiến lợi phẩm phong phú ở giữa quãng trường. Không chỉ như thế, những con người sói tham lam này không chỉ muốn cướp lấy những chiến lợi phẩm nạp vào quốc khố, mà lúc này, chúng tham lam muốn cướp luôn những chiến lợi phẩm trên người các chiến sĩ thú nhân anh dũng. Thậm chí, có mấy người đã bị lôi ra cướp trắng trợn.

Làm cho Sài Lang tộc kinh ngạc là trên người mỗi chiến sĩ này chỉ có một món chiến lợi phẩm duy nhất.

Cái này mới là những chiên sĩ chân chính. Tuy rằng Cao Lôi Hoa nói qua là bọn họ lấy được bao nhiêu thì lấy. Nhưng nhóm người này là những nam tử hán chân chính, bọn họ chỉ lấy một kiện làm đồ vật kỷ niệm mà thôi. Không ai lấy nhiều! Giống như ước định ngầm trước với nhau, tất cả những chiến sĩ chỉ lấy một kiện giống nhau.

Hán tử đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Sài Lang. Mấy thứ này, là Cao Lôi Hoa đáp ứng cho bọn họ mang về. Đối với bọn họ mà nói. Mấy thứ này đại biểu cho niềm vinh dự. Là vinh dự, vinh quang mà một vạn chiến sĩ bọn hắn dám tiến đánh thành Nạp Tư.

Hán tử bị lột đồ đó căm tức nhìn tên Sài Lang đàng dẫm lên trên mình! Đây là hành vi coi thường lòng quả cảm của các chiến sĩ!

Nhưng dũng sĩ đó vẫn không hề ra tay. Không phải bọn họ đánh không lại ba vạn Sài Lang. Mà là bọn họ không thể ra tay.

Bởi trước mặt ba vạn Sài Lang này còn có một tên béo Báo tộc.

Trong thú nhân, rất ít tên nào béo tốt như vậy. Người này là chưởng quản quốc khố của đế quốc Thú Nhân. Tên Bội Lạc Đức.

Nguyên nhân vì có gã báo tộc béo mập này mà một vạn chiến sĩ gang thép vẫn không ra tay.

Không chỉ một vạn dũng sĩ. Mà những dũng sĩ Sư tộc của thành Lai Nhân cũng căm tức đám Sài Lang cùng gã báo tộc mập ú này. Nhóm Sư tộc muốn động thủ. Nhưng cũng giống như một vạn chiến sĩ. Bọn họ không thể động thủ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn một vạn dũng sĩ chân chính nhận hết vũ nhục.

- Khặc khặc. Sớm thành thật giao ra hết đồ tốt thì khỏe ròi. Cứ để cho bọn anh phải ra tay. Thật là thương ơi là thương mà!

Trong tay Bội Lạc Đức vuốt ve một chiến lợi phẩm. Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự tham lam trong mắt hắn.

Lúc này con đường quan lộ của Bội Lạc Đức hắn đang rộng mở. Trên quảng trường này là một tài sản khổng lồ. Cho dù là bên trong quốc khố của đế quốc Bỉ Mông cũng không có nhiều như vậy.

Đã lâu không được chạm vào nhiều của cái thế này, Bội Lạc Đức liếm mép.

Nhớ lại lúc tân nhiệm thú hoàng Nguyệt Sư mới lên thì Bội Lạc Đức hắn cũng không còn được húp mỡ nữa.

Tân nhiệm thú hoàng Nguyệt Sư vừa lên thì cắt một gã hồ ly già khú đế đi chưởng quản tài chính đế quốc. Làm cho người quản lý quốc khố như hắn lúc nào cũng lo sốt vó vì tình trạng nước vào quốc khố thì ít, mà nước ra thì như lũ.

Nhưng chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng hơn là cách dùng người của bệ hạ Nguyệt Sư khi thực thi một số cải cách. Điều này làm cho Bội Lạc Đức cảm giác thấy mình hết ngày yên ổn rồi. Bởi hắn nhận thấy vị bệ hạ mới lên này không giống như tay thú hoàng trước tứ chi phát triển, đầu óc ngu si. Tuy lúc này hắn vẫn còn quản lý quốc khố. Nhưng mà Bội Lạc Đức biết, Nguyệt Sư thay mình là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cho nên, lúc này, việc mà Bội Lạc Đức tập trung suy nghĩ chính là làm cách nào vét được càng nhiều thì càng tốt!

Rốt cục, ông trời đã cho hắn một cơ hội ngon ăn rồi! Một đống của cải giàu hơn cả đế quốc!! Chỉ cần nuốt gọn được đống của cải này, Bội Lạc Đức có thể bỏ trốn khỏi đế quốc Bỉ Mông, tìm đến một nơi của đế quốc nhân loại mà sống những ngày thần tiên của mình.

Mà nói đến tin tức những của cải này, Bội Lạc Đức hắn phải cảm ơn một gã trung niên.

Gã trung niên này là do tộc Sài Lang phái đến đưa tin, tên là Lang Bảo Lương.

Ước chừng hai canh giờ trước. Một vạn chiến sĩ thú tộc thông qua truyền tống trận trở về, mang theo vô số tài vật khuân vác đến quảng trường đấu thú.

Ngay sau đó, một tên đại biểu của tộc Sài Lang tới tìm hắn, truyền tin, đồng thời đưa ra ý hợp tác. Muốn cả hai bên cùng nhau nuốt những chiến lợi phẩm này. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đây là hành động trả thù của những tên Sài Lang đối với việc Cao Lôi Hoa giết chết một đội Sài Lang trong đại điện tiếp các đại sứ các nước họp việc xử lý Hồ tộc độc lập...

Cao Lôi Hoa vốn mượn việc giết chết một đội Sài Lang lúc ở trong đại điện tiếp các đại sứ để dằn mặt đám Sài Lang này. Nhưng thật không ngờ, điều đó không những không làm cho chúng thu liễm lại mà càng căm thù Cao Lôi Hoa hơn. Và ý tưởng nuốt gọn những chiến lợi phẩm này của những tên Sài Lang chính là hành động trả thù Cao Lôi Hoa!

Đương nhiên, Sài Lang tộc cũng không phải đứa ngốc. Bọn họ cũng không dám mạnh mẽ cướp lấy những chiến lợi phẩm phong phú này. Thực lực của Cao Lôi Hoa khủng khiếp như thế nào? Có thể dẫn dắt một vạn chiến sĩ thú tộc mà quét ngang dọc thành Nạp Tư cũng đủ hiểu không đơn giản rồi!

Hơn nữa, nếu cướp những chiến lợi phẩm này, không cần đến Cao Lôi Hoa ra tay, mà chỉ cần đến những dũng sĩ Hoàng Kim Sư Tộc đó ra tay cũng đủ giết chết bọn chúng rồi.

Cho nên, những tên Sài Lang này mới nghĩ ra một kế. Bọn họ sẽ quang minh chính đại nuốt gọn những chiến lợi phẩm này. Hơn nữa còn làm cho nhừng người đó không thể ho he một lời nào!

Vì thế, bọn họ nghĩ tới chưởng quản quốc khố Báo tộc. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chiếu theo luật của Thú tộc: (Phàm là chiến lợi phẩm mà chiến tranh đoạt được. Toàn bộ phải đem về quốc khố.)

Đây là phương pháp xử lý chiên lợi phẩm từ xa xưa của Thú tộc. Tuy rằng quy củ đã rất lâu, ít ai nhớ tới. Dù sao hơn một ngàn năm qua. Đế quốc cũng không có đủ quân lực đi chiến đấu với nước khác. Vì vậy càng không có chiến lợi phẩm thì lấy gì mà áp dụng luật này? Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mà lúc này, chưởng quản quốc khố Báo tộc ra mặt. Yêu cầu các chiến sĩ phải tuân thủ luật pháp!

Con báo mập mạp này đưa tay chỉ nhũng chiến lợi phẩm, cao giọng đọc luật đế quốc. Yêu cầu đem tất cả chiến lợi phẩm vào quốc khố cho hắn!

Cái này, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho một vạn dũng sĩ tuy không cam tâm cũng không dám phản kháng. Và cũng là nguyên nhân dù chứng kiến những tên Sài Lang kia ức hiếp các chiến sĩ thắng lợi đi về, những dũng sĩ Hoàng Kim Sư Tộc vẫn không dám ra mặt giúp đõ, chỉ có thề nghiến răng căm tức nhìn.

Sài Lang tộc Lang Bảo Lương đắc ý nhìn Hoàng Kim Sư Tộc xung quanh. Hắn cảm thấy đắc ý kế hoạch của mình.

Hắn cho rằng. Cho dù lúc này, cái gã Cao Lôi Hoa kia có ở đây thì có thể làm được gì cơ chứ! Cho dù Cao Lôi Hoa có là cha của bệ hạ Nguyệt Sư đi nữa. Nhưng lần này cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc cú.

Chỉ cần là chiến lợi phẩm. Phải đưa về quốc khố! Lúc này Lang Bảo Lương ca ngợi quy tắc mà các tổ tiên của thú tộc định ra năm xưa!

Chỉ nhìn đến những chiến lợi phẩm trước mặt, trong lòng những tên Sài Lang vô cùng thích thú.

Chi tiếc. Bọn họ chưa từng có nghĩ tới một việc.

Cao Lôi Hoa đã nói những thứ này là 'chiến lợi phẩm' lúc nào chưa?

Những của cải này. Chẳng lẽ là 'chiến lọi phẩm' của một vạn thú nhân kia sao?

Không phải. Đúng không! Một đống của cải này. Gần như là do cá nhân Cao Lôi Hoa đoạt được từ thành Nạp Tư. Do đó có thể nói những của cải này tạm thời vẫn thuộc về tài sản tư hữu của Cao Lôi Hoa....

Nên khi Cao Lôi Hoa đi vào quảng trường đấu thú, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mặt Cao Lôi Hoa đen xì như mặt Trương Phi. Nhìn những chiến sĩ thú tộc kia bị vây lại, bị dẫm đạp, thật sự là phẫn nộ kinh thiên!

Cái đám này, làm người thái quá!

Một vạn chiến sĩ thú tộc đang bị ba vạn Sài Lang bao vây chính là những người đi theo Cao Lôi Hoa đồ thành Nạp Tư. Một vạn người này Cao Lôi Hoa rất dễ nhận ra. Tuy bọn họ đến từ các bộ tộc khác nhau trong đế quốc này. Nhưng vì chứng tỏ quyết tâm hy sinh của mình. Ở trên cánh tay của những chiến sĩ này buộc một mảnh vải màu trắng. Đây là thứ dùng để thể hiện quyết tâm ra đi trên chiến trường của các chiến sĩ này.

Vì vậy đây là những người có lòng quả cảm, cam đảm đi theo Cao Lôi Hoa.

Mà lúc này, một vạn hán tử gang thép này thắng lợi trở về, không những không được tung hô như những vị anh hùng, ngược lại còn bị bao vây như những tên tội phạm. Bọn họ vốn là anh hùng. Bọn họ lẽ ra phải được những cô gái nhìn mình đầy hâm mộ, tung những bó hoa tươi ca ngợi!

Những bởi vì lòng tham của một vài cá nhân, mà lúc này đây, một vạn chiến sĩ lại bị đãi ngộ như nhừng tên tội phạm!!

Cách Cao Lôi Hoa không xa, một tên Sài Lang đang đè một chiến sĩ thú nhân dưới chân, tên đó đang lục lọi cả người chiến sĩ này nhằm kiếm tìm chiến lợi phẩm.

- *** nó!

Con mắt màu đen của Cao Lôi Hoa có phần đỏ lên! Một vạn chiến sĩ thể chết đi theo Cao Lôi Hoa chiến đấu, không ngờ lúc trở về lại chịu nhục nhã như thế!

Chỉ vì một chút của cải mà lại xuống tay với chính những đồng bào, những đồng đội của mình. Cho dù là ác ma trong địa ngục cũng không có những loại hành vi vô nhân tính như thế!

Bọn người kia. Tất cả đều lăn xuống địa ngúc đi!

- Mấy thứ này. Là Cao Lôi Hoa đại nhân nói cấp cho chúng ta.

Một giọng nói trẻ tuổi hấp dẫn lực chú ý của Cao Lôi Hoa. Là một chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi đứng ra nói.

- Còn dám ý cò ý kiến hả?

Bội Lạc Đức nhìn chiến sĩ đầu heo này nói:

- Đừng nói với ta một câu là Cao Lôi Hoa, hai câu là đại nhân Cao Lôi Hoa. Ta không có biết hắn. Ta tiếp khách ở đế quốc Bỉ Mông này nhiều năm qua. Còn chưa có nghe qua tên vị đại nhân nào gọi là Cao Lôi Hoa hết ráo.

- Nghe nè, thằng nhóc kia. Dựa theo luật lệ của đế quốc Bỉ Mông chúng ta. Phàm là những thứ đoạt được trong chiến tranh, tất cả đều phải đưa về quốc khố. Điểm ấy chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu rõ hả?

Mọi người nghiến chặt răng. Nhưng không có cách nào phản bác được. Bởi vì, chuyện rất buồn cười là những lời nói của gã báo mập mạp này lại là sự thật.

Nhưng mà mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn gã báo mập mạp này. Nhập về quốc khố? Nói thật dễ nghe ha, một đống của cải lớn thế này, nhập vào quốc khố được bao nhiêu?

- Tiếp tục tìm cho ta. Cái tên hạ đẳng thấp hèn này, mẹ nó. Còn bắt chúng ta phải tự mình ra tay nữa. Mẹ nó, mỗi người trên người cũng chỉ co một thứ này sao? Ta không tin, tìm tiếp cho ta! Tìm coi trên người chúng có gì đáng giá lột hết cho ta.

- Không, đó là thứ mà mẹ ta lưu lại cho ta, trả lại cho ta!

Đột nhiên, vị chiến sĩ đầu heo đó rống to lên. Trước mặt hắn, một gã Sài Lang đã lục được một ngọc bội trong tấm áo giáp của hắn.

- Mẹ nó, nói cái đèo gì hả. Nhìn mày nghèo kiết xác như thế. Mẹ mày có gì mà cho mày thứ quý giá như vậy hả?

Tên Sài Lang kia cuồng tiếu.

- Xoẹt ~~ Đùm~~!!

Vào đúng lúc tên Sài Lang kia cuồng tiếu thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm!

Là một tiếng sấm vang trời, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trên bầu trời trong xanh mây trắng.

Nhưng lạ kỳ thay, dù trời trong xanh mây trắng thì tiếng sấm vẫn vang lên không ngớt, quanh quẩn giữa trời xanh.

Đây, chính là lửa phẫn nộ của lôi thần!

- Mẹ nó, làm ta sợ teo bi!

Gã Sài Lang bất mãn nói thầm một tiếng:

- Hù chết ông nội Năm của bọn mày.

Cái gã Sài Lang tên Năm này nói.

Đột nhiên, Sài Lang Năm cảm thấy yết hầu mình bị đè ép.

Một cánh tay không hề cường tráng đang bóp lấy cổ gã, nhưng lại cực kỳ khỏe, nhấc nổi gã lên.

- Ặc~~Ặc!!

Gã Sài Lang tên Năm này mặt đỏ lên. Hắn cố gắng gỡ bàn tay đó ra khỏi cổ của mình, nhưng bàn tay nhìn không có lực này lại cứng như là gọng kìm. Không hề động đậy chút nào.

Cố gắng cúi đầu nhìn xuống, Năm chỉ thấy một mái tóc màu trắng xóa.

- Ặc~~

Miệng Năm sùi bọt mép, đầu, óc bị thiếu dưỡng khí làm cho gã nhanh chóng bất tỉnh đi.

Tay lão Cao nhanh chóng cầm lấy ngọc bội trên tay gã Năm. Sau đó nhẹ nhàng ném gã lên trên cao.

Dù nhẹ nhàng nhưng cao đến tầm mười thước.

-Bộp!

Năm rơi xuống đất, mọi người có thể nghe rõ tiếng xương kêu răng rắc, tiếng xương bị nát vụn. Có lẽ, chín phần chết, một phần sống quá.

Cao Lôi Hoa ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đeo lại miếng ngọc bội vào cổ của chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi này.

Là do Cao Lôi Hoa đã không chuẩn bị tốt, không lo lắng trước sau nên mới khiến cho những chiến sĩ này chịu nhiêu ủy khuất.

- Cao Lôi Hoa đại nhân.

Chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi nhìn thấy Cao Lôi Hoa, lộ ra vẻ hưng phấn.

- Các ngươi đã bị ủy khuất như vậy, ta sẽ khiến bọn chúng chịu gấp trăm ngàn lần.

Cao Lôi Hoa vỗ nhè nhẹ lên vai chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi này!

- Bùm!!

Một tiếng sấm lại vang lên. Từng đạo lôi quang lướt qua chân trời. Đây là do lôi nguyên tố chịu sự ảnh hưởng từ cơn giận dữ của Cao Lôi Hoa.

Đứng ở đằng xa, đại biểu của tộc Sài Lang, Lang Bảo Lương đột nhiên bắt đầu hoài nghi, hoài nghi hành động trả thù của tộc mình lần này có chính xác không?

Không tận mắt nhìn thấy Cao Lôi Hoa thì bọn họ có thể cho rằng kế hoạch của mình hoàn mỹ, không có khe hở. Nhưng Cao Lôi Hoa xuất hiện thì lập tức Lang Bảo Lương cảm thấy kế hoạch của mình có khe hở rồi.

- Các ngươi đã bị ủy khuất như vậy, vậy chính tay các ngươi đòi lại từ bọn chúng đi!

Cao Lôi Hoa nói với một vạn chiến sĩ gang thép......

Chiến sĩ đầu heo nghe được rốt cục nghĩ thông suốt. Việc tiếp theo là hắn cần ổn định lại mình một chút. Sau đó ra tay trả thù.

Tất cả mọi người đều nung nấu ý chí trả thù khi được nghe Cao Lôi Hoa cam đoan.

Cố lên!! Vì chiến sĩ đầu heo đáng thương! Trả thù nào!

Cao Lôi Hoa vừa nói, một vạn chiến sĩ máu huyết sôi trào. Hai mắt của họ đỏ rực lên, thở hồng hộc. Máu nóng bốc lên khiến họ như tiến vào trạng thái cuồng hóa.

Lúc này, ba vạn Sài Lang vây quanh một vạn chiến sĩ cảm thấy lạnh run, mồ hôi thầm chảy.

Bọn họ cảm thấy mình như đang đứng trên một ngọn núi lửa sẵn sàng tuôn trào. Tiếng hít thở của một vạn chiến sĩ như những mũi khoan đâm thủng tâm can của bọn họ.

Nhìn thấy những chiến sĩ đó có vẻ muốn phản kháng, mập mạp nhanh chóng đè xuống.

- Các ngươi dám! Ai dám lên đây nào? Ai dám ra tay là trái với quy tắc tổ tiên quy định!

Con báo mập mạp kêu to lên. Hắn nói rất cao, giống như sợ nhũng thú nhân ở đây không nghe được; lại giống như tiếp thêm lòng cam đảm cho bản thân mình:

- Ta nói lại lần nữa cho mọi người nghe (Phàm là chiến lợi phẩm trên chiến trường, tất cả đều đưa về quốc khố)! Chẳng lẽ các ngươi muốn cãi lại những quy tắc mà tổ tiên lập ra sao? Hãy dùng cái đầu óc của bọn thấp hèn các ngươi mà động não lại, ai dám vi phạm quy tắc mà tổ tiên lập ra sẽ phạm vào đại tội của đế quốc! Sẽ bị đế quốc Bỉ Mông trục xuất ra khỏi lãnh thổ!

Những lời của gã báo mập này như một gàu nước lạnh tạt vào đầu các chiến sĩ thú nhân. Một vạn chiến sĩ đứng lặng lại, sau đó đại bộ phận cúi đầu, nghiến răng căm tức. Dũng sĩ, đều có nhiệt huyết. Nhưng, giữa nhiệt huyết với việc bị trục xuất khỏi để quốc Bỉ Mông, gia hương của họ thì họ chỉ còn cách thỏa hiệp mà thôi.

Nhìn một vạn thú nhân cúi đầu, đám Sài Lang và gã báo mập đắc ý nở nụ cười kiêu ngạo.

- Mẹ nó. Thành thật một chút cho ta. Nếu các ngươi còn muốn phản kháng. Như vậy sẽ bị đuổi trực tiếp khỏi đế quốc Bỉ Mông ngay bây giờ!

Gã báo Bội Lạc Đức chỉ vào những thú nhân này nói to.

- Thật là một quy tắc hay của tổ tiên.

Lão Cao lạnh lùng nói. Không hề nghĩ tới. Cái đám này lại có một lý do thuyết phục thật. Nhưng lý do này, thật sự làm con người ta mất đi nhiệt huyết.

Sau đó, lão Cao nhìn sang một vạn chiến sĩ đang mất dần dũng khí. Khẽ thở dài.

Một vạn chiến sĩ này, có dũng khí, có tâm huyết. Nhưng dưới tinh huống oái oăm như thế này, tâm huyết đó, dũng khí đó cũng bị mài cho sạch bóng mà thôi.

- Vì cái gì, không tay đi.

Cao Lôi Hoa quay đầu. Nói với một vạn chiến sĩ đang đứng đực ra đó. Giọng Cao Lôi Hoa rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến dọa người.

- Cao Lôi Hoa đại nhân, chúng ta không thể ra tay.

Nắm ngọc bội đang đeo trên cổ minh. Chiến sĩ đầu heo cúi đầu trả lời. Giờ phút này đây. Đối với đế quốc Bỉ Mông, chiến sĩ đầu heo này đã có cảm giác thất vọng nặng nề. Ta hy sinh vì Tổ Quốc! Tổ Quốc đối xử với ta như vậy sao?!

- Là không dám sao?

Cao Lôi Hoa ngưng thần nhìn chiến sĩ đầu heo này. Bình tĩnh nói.

- Không phải không dám. Mà là không thể ra tay.

Chiến sĩ đầu heo nói mà lòng đầy chua xót.

- Là vì còn có điều cố kỵ đúng không?

Đột nhiên Cao Lôi Hoa hỏi.

- Nếu chỉ vì một điều cố kỵ như vậy mà không dám thì làm sao có thể là người làm đại sự được. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cao Lôi Hoa nói:

- Dám ra tay không? Không cần lo lắng vấn đề 'có thể hay không', vấn đề ở chỗ, các ngươi có gan làm hay không?

Chiến sĩ đầu heo nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Hừ. Còn nhìn ta làm cái gì?

Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, nói:

- Ta chỉ hỏi các ngươi có dám hay không dám ra tay? Tất cả những chuyện khác cử để ta. Đối với ta, vấn đề là ở chỗ: Các ngươi dám, hay không dám!

- Hừ! Có cái gì mà không dám.

Đột nhiên, gã đầu heo này rống to lên một tiếng đầy điên cuồng.

- Dám! Đập chết mấy thằng chó này! Có cái *** gì mà không dám! Có cái *** gì chứ!!!

Giọng nói cuồng bạo vang khắp quảng trường đấu thú. Gã chiến sĩ đầu beo cao hai thước đứng thẳng dậy. Lấy thế nhanh như gió cuốn, nắm tay lại, tung một cú đấm thật mạnh lên người một tân Sài Lana đứng cạnh đó.

Một quyền toàn lực của chiến sĩ đầu heo này đủ để phá nát một tắm sắt dày!

Thân thể của Sài Lang có thể so sánh với một tấm sắt dày sao?

Đáp án khẳng định là không!

Một quyền chắc chắn đánh ngay lưng Sài Lang đó. Ngay sau đó tiếng xương cốt bị nát vang lên. Dưới một đòn hết công lực, cộng thêm sự bi phẫn chất chứa, gã Sài Lang bị chiến sĩ đầu heo đánh văng đi. Máu tươi từ miệng tuôn ra xối xả. Tiếng xương vỡ vụn vang lên không ngớt.

Tổng một câu. Cửu tử nhất sinh.

- Chém chết cả nhà nó đi!

- Cắt thằng nhỏ của bọn nó!

- Đạp nát chim thằng khốn đó....

Những tiếng hống, tiếng hò reo vang lên không ngớt trên quảng trường đấu thú. Ngay sau đó, là tiếng kêu la thảm thiết của những Sài Lang bị các chiến sĩ thú nhân vặt của quý, chém đứt chân tay.......

- Ngươi, ngươi!

Dị biến nổi lên. Gã báo mập chỉ vào chiến sĩ đầu heo, tức giận đến run rẩy cả người:

- Ngươi, ngươi cãi lời tổ tiên lập ra. Ngươi làm như vậy, đủ để cho cả nhà nhà ngươi bị trục xuất khỏi đế quốc Thú Nhân! Ngươi có biết hậu quả không? Ngươi cùng người nhà của ngươi, bao gồm cha của ngươi, mẹ ngươi, tất cả đều bị trục xuất khỏi đế quốc Bỉ Mông này!

- Ha ha. Trục xuất khỏi đế quốc Bỉ Mông? Ngươi sinh ở hồ bom hay sao mà nói chuyện cười thế!

Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm nhìn gã báo béo ú này:

- Thế này nhé. Ta muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tước bỏ quyền công dân, quốc tịch của dũng sĩ đế quốc vậy?

- Bằng vào cái gì à..., dựa vào ta. Ta là người quản lý ngân khố quốc gia đế quốc Bỉ Mông!

Gã báo mập cố gắng không khiến mình run rẩy khi nói chuyện, trời biết vì cái gì, nhìn thấy bộ dáng cười tủm tỉm của Cao Lôi Hoa. Hắn cảm thấy mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm:

- Ta, ta nói cho ngươi. Ngay bây giờ. Cho dù ngươi là cha của bệ hạ Nguyệt Sư, cũng không có tư cách ngăn cản ta trục xuất những phần tử phá hỏng quy tắc mà tổ tiên đế quốc Bỉ Mông lập ra!

- Phá hỏng quy tắc tổ tiên đế quốc Bỉ Mông lập ra? Ha ha! Ta đây hỏi ngươi...

Mắt Cao Lôi Hoa lóe sáng. Trong mắt lộ ý trào phúng:

- Ta muốn biết, bọn họ đã phạm phải điều luật nào của đế quốc Bỉ Mông thế?

- Cái này còn nói nữa sao?

Giọng gã báo mập the thé nói:

- Phàm là chiến lợi phẩm mà đế quốc đoạt được trong chiến tranh đều phải đưa vào quốc khố hết. Tất cả đều đưa về quốc khố!

- Vậy ngươi chỉ chiến lợi phẩm cho ta coi cái?

Khóe miệng Cao Lôi Hoa nhếch lên.

- Đương nhiên là những của cải này cùng với những thứ trên người bọn họ rồi!

Không hề nghĩ ngợi, Bội Lạc Đức trả lời trực tiếp.

- Ý của ngươi là, những của cải đó, là chiến lợi phẩm của các ngươi?

Nụ cười trên miệng Cao Lôi Hoa nhạt đi, sắc mặt lão Cao thay đổi bất thường. Nụ cười nhường chỗ cho khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết mùa đông.

- Vậy ta hỏi ngươi tiếp. Ai nói với ngươi mấy thứ ở đây là chiến lợi phẩm của một vạn chiến sĩ thú nhân ở đây?!

Cao Lôi Hoa bước lên phía trước một bước. Nhưng một bước đó lại như hai mươi thước. Trực tiếp xuất hiện trước mặt gã báo tử Bối Lạc Đức.

Mắt gã mập loạn lên. Dường như, đúng vậy, hình như không có ai nói cho hắn mấy thứ này là chiến lợi phẩm của một vạn chiến sĩ thú nhân cả. Chỉ do hắn thấy một vạn chiến sĩ thú nhân này khuân vác những của cải này nên mới cho rằng đó là chiến lợi phẩm của các chiến sĩ thú nhân khi đồ thành Nạp Tư.

- Bây giờ. Ta nói cho ngươi biết nhé.

Cao Lôi Hoa nói:

- Mấy thứ này. Là chiến lợi phẩm của một mình ta! Ta hỏi ngươi, các ngươi, có tư cách *** gì mà đụng đến chiến lợi phẩm của ta hả!

Gã mập sửng sốt, cả đám Sài Lang tộc cũng sửng sốt theo.

- Một đám ngu như bò.

Đột nhiên Cầu Cầu nằm ngủ trên vai Cao Lôi Hoa lên tiếng. Đối với cả đám Sài Lang lẫn gã báo mập. Cầu Cầu chỉ có thể cho ta một nhặn xét như thế thôi.

- Hiện tại. Một vạn dũng sĩ. Bây giờ là thời điểm để các ngươi dùng chính bàn tay của mình rửa lại những nỗi hổ thẹn, nhục nhã mà bọn rác rưởi này cấp cho các ngươi đi.

Cao Lôi Hoa lớn tiếng nói.

Tiếng rống giận dữ vang vọng toàn bộ quảng trường đấu thú.... ........

Vào giây phút này, những tên Sài Lang tham lam rốt cuộc đã hiểu ra thể nào là những chiến sĩ thú nhân dũng cảm.

Chỉ trong nháy mát, ba vạn Sài Lang đã bị ngã xuống mặt đất. Những cơn mưa đấm đá trút lên người chúng không ngớt.

Tiếng kêu thét thảm thiết của những tên Sài Lang tham lam cùng với tiếng rống điên cuồng của những chiến sĩ thú nhân hợp thành một bán hùng ca động lòng người xem

- Tiêng kêu thảm thiết êm tai nhỉ?

Cao Lôi Hoa nói với Lai Nhân Bố Lỗ Tư.

Bố Lỗ Tư cười hì hì. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào gã báo mập mạp trước mắt. Gã báo mập Bội Lạc Đức khiếp đảm nuốt nước miêng ừng ực.

- Những tên hèn nhát, yếu đuối như các ngươi mà cũng dám cướp lấy của cải của những chiến sĩ thú nhân dũng cảm hay sao?

Cao Lôi Hoa giơ tay làm một cái tái vào mặt gã.

-Bốp!

Một thân hình nặng chừng ba trăm ký lô bay vèo. Rơi bịch xuống đất, nhưng vẫn còn động đậy được.

Cao Lôi Hoa nhíu mà. Đi lại gần gã béo tốt này.

- Ngươi. Ngươi muốn làm gì?

Gã béo Bối Lạc Đức sợ hãi kích động kêu lên. Nhìn thấy Cao Lôi Hoa lại đi về phía mình, giọng nói hắn đều hoảng hốt kêu lên:

- Ngươi. Ngươi muốn làm gì! Nói cho ngươi biết. Nơi này là đế quốc Bỉ Mông. Ngươi dám giết ta?

Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn người này:

- Vũ nhục vinh quang của những anh hùng đế quốc, ta muốn dùng máu tươi của ngươi để rửa sạch những nỗi ô nhục mà nhà ngươi gây ra.

- Cao Lôi Hoa đại nhân. Hắn để cho ta đến giải quyết!

Lai Nhân Bố Lỗ Tư đúng cạnh nhảy ra nói, những cú đấm nảy lửa giáng lên mặt gã béo mập này. Lai Nhân Bố Lỗ Tư đã sớm khó chịu cái bản mạt béo ú của tên khốn này từ lâu. Tận dụng cơ hội đập cho đỡ ghét!

- Á~~

Gã báo mập Bội Lạc Đức kêu thảm thiết một tiếng.

- Kêu to nữa đi con! Kêu to nữa đi!

Lai Nhân Bố Lỗ Tư lại tung một quyền đấm vào khuôn mặt béo ú của gã. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Á~~

- Đúng rồi, kêu to hơn nữa đi con! Kêu to hơn nữa nhé!

- Á~~

Gã báo mập kêu thảm thiết, tiếng kêu hòa vào tiếng đấm thình thịch vào mặt gã tạo nên một bản hòa âm êm ái.

Cao Lôi Hoa vuốt nhẫn không gian trên tay, mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh quảng trường đấu thú.

Con bé Bạch Ngân long đứng bên cạnh lão Cao một cách ngoan ngoãn.

Một bé gái ngoan thật! Con bé thật là ngoan ngoãn! Nhìn dáng vẻ nhu thuận của Ngân. Lão Cao cảm thán! Đúng là một cô bé gái ngoan ngoãn, xinh đẹp, Cầu Cầu thật là có phúc khí. Đồng thời lão Cao cũng lấy làm kiêu ngạo về ánh mắt của mình.

Còn về phần câu nói 'ngươi sẽ hối hận' mà Cầu Cầu nói cho hắn, Cao Lôi Hoa hắn đã vứt bỏ lên chín tầng mây từ khi nào rồi.......

- Vù vù vù vù!

Trên mặt gã báo mập mạp này tràn đầy máu tươi, gã thở hổn hển từng ngụm. Máu tươi làm mờ mắt của hắn.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư vẫn có vẻ lý trí, ít nhất hắn không có đập chết gã báo này. Nhưng mà đối với tính hình hiện tại của Bội Lạc Đức mà nói. Lúc này sống còn không bằng chết quách đi cho xong.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư đối với việc nghiên cứu thân thể con người cũng có chút thành tựu. Biết rõ đánh chỗ nào đau mà không làm con người ta mất mạng cùi.

Hai con mắt của gã báo mập này trợn to ra, có dấu hiệu của việc chuẩn bị bất tỉnh nhân sự.

Gã biết, lần này gã tiêu rồi, không chết thì cùng chuẩn bị chịu bao khổ cực........

Tại thế giới này, luôn luôn có một số chuyện làm cho con người ta không thể nào ngờ được, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Không ai nghĩ đến, lúc sắp chết, gã mập này lại ngộ!

Đúng vậy, gã béo đã ngộ!

Cũng không phải nói do gã bị đánh đau quá mà hối cái, ngộ ra mình đã sai lầm. Mà gã béo này đã lĩnh ngộ được một kỹ năng đặc biệt của chủng tộc mình!

Đế quốc Bỉ Mông, chủng tộc nhiều không kể xiết, mà cũng không có ai dám khinh thường một chủng tộc bất kỳ nào của đế quốc Bỉ Mông. Bởi vì, tất cá mọi người đều biết, mỗi một chủng tộc của đế quốc Bỉ Mông đều có một kỹ năng đặc biệt của chủng tộc. Hơn nữa, kỹ năng đặc biệt đó rất là mạnh.

Nhưng có phần may mắn cho nhân loại là kỹ nâng này đòi hỏi anh ta phải thức tỉnh, chỉ khi thức tỉnh được máu huyết ẩn sâu bên trong mới có thể vận dụng được kỹ nâng đặc biệt đó!

Mà lúc này, làm cho người ta không thể không cười khổ, gã báo mập này lại lĩnh ngộ ra một dị năng của bộ tộc Báo Tử của gã—( Triệu hồi Báo tử mạnh nhất). Đó là một kỹ năng nói mạnh cũng đúng mà nói là một kỹ năng rác rưởi cũng không có ai sai hết.

( Triệu hồi Báo tử mạnh nhất), sau khi thi triển kỹ năng đặc biệt này, có thể đem một con báo mạnh nhất trong phạm vi một trăm dặm gần đây triệu hồi lại, sau đó có thể để con báo này chiến đấu thay thế mình. Hơn nữa, chỉ cần là ma thú chủng báo thì dù mạnh như thế nào, từ cấp một đến cấp sáu. từ thần cho đến chủ thần đều bị cưỡng chế triệu hồi.

Từ điềm này mà nói. Kỹ năng này đúng là rất ghê gớm. Nhưng điều đáng tiếc đó là trên đại lục này làm gì có con báo nào vượt thất giai đâu. Hơn nữa, cũng không phải cứ triệu hồi là anh triệu hồi được một con báo mạnh dễ dàng. Mà nhiều lúc, đa phần là triệu hồi phải một con báo bình thường, đến nhất giai cũng không phải. Thậm chí, có đôi khi không triệu hồi được con gì cat. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng, hình như hôm nay gã báo mập Bội Lạc Đức may mắn đại trùm. Lúc gã vừa thi triển kỹ năng đặc biệt của mình xong thì....

- Bùm!!!

Một khối thịt to lớn từ trên trời rơi xuống giữa quảng trường! Đây là một con báo to như một quả núi!

Tiếng động quá lớn khiến mọi người dừng tay. Tất cả ngước nhìn khối thịt khổng lồ trước mặt.

Ở đây, người nhìn thấy báo thì không ít, nhưng tất cả có thể cam đoan, đây là con báo to nhất từ trước đến nay mà họ nhìn thấy, con này to như một ngọn núi nhỏ.

- Chết tiệt. Chuyện quái gì thế này?

Con báo to lớn đó vừa xuất hiện liền lảm nhảm mắng. Vừa rồi hắn cùng gà trâu đực kia theo lời dặn của 'đại thống lĩnh' chạy đến đế quốc Thú Nhân vào ngày mồng tám tháng tám. Nhưng hắn còn chưa nghỉ ngơi được chút nào thì đột nhiên bị truyền tống đến đây. Con báo khổng lồ quay đầu nhìn quanh bốn phía.

Lúc hắn nhìn thấy rất đông chiến sĩ thú nhân xung quanh thì đồng tử hắn co rút lại.

Cơ hồ là theo bản năng, xuất phát từ bản năng bảo mệnh của mình, lão báo làm một việc mà trở thành việc hắn cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ! Hắn không suy nghĩ chút nào, lấy tinh thần lực mạnh mẽ của mình làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán ra.

Đồng thời, trong miệng lão báo kêu một tiếng meo. Thông qua tinh thần lực. Tiếng kêu này như ma pháp công kích vào tai mọi người xung quanh.

Triển khai tinh thần lực xong. Lão Báo bình tĩnh một ít.

Mặc dù trước đó không lâu. Vì muốn cướp lấy một cái thần cách hệ Bâng Tuyết mà hắn bị người ta đánh cho trọng thương tinh thần. Nhưng mà chỉ cần một ít tinh thần lực còn lại cũng đủ để hắn xài trong tình huống này.......

Con báo này chính là con khống chế hai con 'báo tử thuấn di' tấn công Tĩnh Tâm nhằm lấy thần cách của nàng!

Thế giới này, có đôi khi, dù anh có trốn đi đằng trời cũng không trốn được!

Lão Báo vừa mới hiện ra, chưa rõ sống chết thế nào, đã thi triển tinh thần lực của mình ra xung quanh.

Tinh thần lực mỗi người giống như là dấu vân tay. Không cái nào giống cái nào hết. Đối với những người quen thuộc với tinh thần lực mà nói, phân biệt một cỗ tinh thần lực là chuyện vô cùng đơn giản.

Mà thực không khéo, cỗ tinh thần lực của lão Báo gọi vui là lão Miêu. Ở lần giao phong trước với một ai đó, đã bị người đó khắc cốt ghi tâm.

Có đôi khi, chúng ta không thể không cảm thán. Thế giới là thật là nhỏ, thậm chí nhỏ đến nỗi mình có thể gặp mặt kẻ trốn mình hoài.

Lão Miêu không hề nghĩ tới, mình lại chạm trán kẻ làm hắn bị thương nặng mấy ngày trước—Cao Lôi Hoa...

]

Đột nhiên xuất hiện một con báo to làm Cao Lôi Hoa lưu ý liền. Sau đó, khi con báo này phát ra tinh thần lực, lão Cao liền nhíu mày.

Giống như bắt được dầu vết thú săn, sát ý lão Cao nổi lên.

Bởi tinh thần lực của lão Miêu thi triển ra, giống y lúc tấn công Tĩnh Tâm!

- Bát giai, trình độ hạ vị thần.

Cao Lôi Hoa dễ dàng nhìn thấy trình độ của con báo này.

Tất cả mọi người trên đại lục này đều không hề che đi thực lực của mình. Ở một thế giới thực lực vi tôn, họ càng muốn thể hiện ra thực lực của mình để mọi người sùng bái. Tất nhiên là trừ những tên sát thủ âm lãnh rồi.

Đó là lão Cao thôi, còn đối với gã báo mập thì khi lão Miêu xuất hiện đã như ánh dương tỏa sáng màn đêm tâm hồn gã! Không phải vì thứ gì khác, chỉ vì khí thế mà lão Miêu thể hiện thôi, khí thế không gì sánh bằng. Một khí thế mạnh mẽ làm cho mọi người cảm thấy áp lực như khi đứng trước thân hình to như ngọn núi nhỏ của lão Miêu. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tuy không thể biết trình độ của con báo khổng lồ này đến đâu, nhưng chỉ cần khí thế mà nó phát ra, cả mười vi thánh cấp Hoàng Kim Sư Tộc cũng không sao sánh bằng.

Nói cách khác, cái núi thịt này so với mười vị cường giả thánh cấp còn mạnh hơn một chút! Nghĩ vậy, Bội Lạc Đức tràn ngập hy vọng.

- Xin người cứu cứu ta!

Gã béo Bội Lạc Đức hét to với núi thịt này, chỉ sợ giọng của mình nhỏ quá, làm cho con báo khổng lồ như ngọn núi này không nghe rõ thì khổ.

- Hả?!

Lão miêu lắc đầu. Tỉnh táo lại, hắn hạ mắt nhìn xuống.

Là có người triệu hồi hắn?! Lão miêu nhíu mày. Sau đó hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn gã thú nhân Báo tộc béo ú phía dưới.

- Thú nhân. Là ngươi triệu hồi Báo vĩ đại ta sao?

Lão Miêu nói với Bội Lạc Đức. Cái thân thể to lớn kèm theo giọng nói tương xứng, âm thanh có chút chói tai vang lên.

- Vâng! Thưa cường giả Báo tộc vô danh. Người là do ta sử dụng kỹ năng đặc biệt của tộc triệu hồi lên. Xin người cứu ta thoát khỏi nơi này.

Gã báo mập Bội Lạc Đức vội vàng nói. Chỉ cần núi xanh còn, sợ gì không có củi đốt. Của cải tuy quan trọng. Nhưng so với mạng thì vẫn kém xa.

- Chỉ cần mang ngươi rời đi là được, đúng không!

Lão Miêu không kiên nhẫn nhìn thú nhân Báo tộc béo ú này nói. Tuy rằng đều là thành viên trong họ nhà Báo, nhưng thực hiển nhiên, lão Miêu không có hảo cảm với mập mạp.

Dù sao hành động cưỡng chế triệu hồi cũng khiến con người ta căm ghét. Đặc biệt lão Miêu đã trở thành Ma Thú Thần. Tuy rằng (thông có tin đồ như những vị thần khác. Nhưng hắn xác thực đã là một vị thần. Mà mạnh như hắn, thế nhưng bị một gã mập dùng kỹ năng triệu hồi cưỡng chế đến đây. Chuyện này làm cho lão Miêu mất mặt.

- Đúng vậy, xin người nhanh chóng dẫn ta đi. Ta không muốn ở đây thêm một phút nào.

Gã báo béo Bội Lạc Đức khóc nức nở nói.

- Được rồi, mang ngươi rời đi nơi này, đúng không.

Lão Miêu vươn móng vuốt. Dùng móng vuốt kẹp lấy gã báo béo.

Sau đó, lão Miêu bắt đầu thu hồi cỗ tinh thần lực.

Nhưng lúc này lão Miêu không có phát hiện ra. Cách hắn một trăm thước hơn, một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm hắn.

Cao Lôi Hoa nhắm mắt cẩn thận cảm thụ tinh thần lực của lão Miêu.

- Không sai, tuyệt đối là nó!

Cao Lôi Hoa cảm ứng một cách cẩn thận tinh thần lực đang tràn ngập quảng trường đấu thú này, cỗ tinh thần lực của con báo này có vẻ mạnh. Nhưng ẩn sâu bên trong thì rất suy yếu, dấu hiệu của việc bị thương.

Con báo này quả nhiên là chủ mưu vụ ám sát Tĩnh Tâm.

Đúng là đi mòn giày không thấy, đứng yên thì mò tới cửa! Cao Lôi Hoa cười hắc hắc. Không nghĩ tới nó đến tận cửa nhà, Cao Lôi Hoa hắn cũng không nên khách khí!

- Muốn ta ra tay không? Chủ nhân.

Ca Đức đặt tay lên trường kiếm. Thông qua huyết khế với Cao Lôi Hoa, Ca Đức có thể cảm thấy sát khí mà Cao Lôi Hoa nhìn con báo to lớn đằng trước.

Cảm thấy ý niệm của Cao Lôi Hoa, Ca Đức tập trung quan sát, hắn muốn một kiếm là giết chết con báo kia luôn, không chết cũng phải bị thương nặng.

- Hừm! Đừng vội, vội không ăn được đồ nóng.

Ngoài dự kiến của Ca Đức, Cao Lôi Hoa nặng nề hít một hoi sâu. Sau đó, bình tĩnh nói.

- ?? Nhưng thưa chủ nhân. Giờ không ra tay thì nó chạy thoát mất! Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ca Đức khó hiểu, nghi hoặc hỏi. Bởi vì thông qua tia huyết khế với Cao Lôi Hoa. Ca Đức có cảm giác Cao Lôi Hoa cũng không có ý tha con báo này.

- Yên tâm, hắn chạy không được.

Cao Lôi Hoa thực bình tĩnh, tay hắn xoa tuyệt Thái Dương.

Ca Đức gật đầu, im lặng đứng bên. Ca Đức biết, tuy Cao Lôi Hoa ưa dùng thực lực mà nói chuyện. Nhưng, tốt nhất không nên coi thường đầu óc của Cao Lôi Hoa.

- Báo Thần, thú nhân đế quốc.

Cao Lôi Hoa khẽ nói thầm nhớ.

Con báo này có thực lực hạ vị thần. Gần nhất, dọc trên đường đi, Cao Lôi Hoa đã gặp không ít ma thú thần giai.

Con Báo Thần này xuất hiện làm cho Cao Lôi Hoa nhớ đến lúc ở trên đảo không trung gặp mấy con Phong Xà, Sâm Lâm Thụ Yêu, Đại Địa Chi Hùng và Thương Thiên Cự Lang.

- Có thể hay không là một người?

Cao Lôi Hoa vuốt cằm nghĩ.

Căn cứ theo lời kể của Sâm Lâm Thụ Yêu, hình như nó là thủ hạ của một thế lực nào đó. Và thế lực đó đang cho những con ma thú cường đại lẻn vào đế quốc Bỉ Mông không ngừng. Có lẽ mục tiêu của bọn chúng là ngày mồng tám tháng tám sắp tới cũng nên.

Bởi đúng giai đoạn mẫn cảm này, Báo Thần đã xuất hiện ngay tại đây!!

Dựa vào trình độ lập luận do 13 đào tạo. Cao Lôi Hoa cảm thấy có sợi dây liên hệ ở đây.

- Nếu đem hai việc này đặt cùng một chỗ. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu lần tập kích Tĩnh Tâm là vì thần cách. Bởi vì, trước đó không lâu, bốn con ma thú kia cũng lên trên đảo tìm thần cách.

Xem ra, từ trên người Sâm Lâm Thụ Yêu không tìm được đáp án thì có thể thông qua con Báo Thần này tìm hiểu.

- Ta chỉ cần cho ngươi rời khỏi đây là được đúng không?

Lão Miêu dùng đầu ngón tay móc gã báo mập lên.

- Đúng vậy. Đúng vậy.

Gã báo mập Bội Lạc Đức liều mạng gật đầu.

- Thật sự là một thằng cha phiền toái, mẹ nó. Giữ chặt.

Lão Miêu mắng một tiếng, sau đó trên người hắn vang lên tiếng lộp bộp, ánh hào quang màu trắng sáng rực xoay quanh cơ thể lão Miêu.

Bản thể của lão Miêu là ma thú trong truyền thuyết—'Thuấn di báo tử'. Năng lực trời sinh của hắn là thuấn di.

Vừa rồi, lão Miêu dùng tinh thần lực xác định vị trí của lão Trâu, người cùng lẻn vào đế quốc Bỉ Mông với mình. Sau đó căn cứ vị trí của lão Trâu làm tọa độ mục tiêu thuấn di.

Màu bạc lóe lên, lão Miêu nháy mắt biến mất.......

- Bọn họ đi rồi, chúng ta làm sao đây? Chủ nhân?

Ca Đức nhìn Báo Thần thuần di, hỏi.

- Không có việc gì, bọn họ trốn không thoát.

Cao Lôi Hoa nheo mắt. Nói:

- Ta cần biết là con ma thú này chạy đến đế quốc Thú Nhân để làm gì thôi. Hơn nữa, vì sao mà có nhiều ma thú thành Thần như vậy.

Trên đại lục sinh vật muốn trở thành thần là chuyện cực kỳ khó. Mà gần đây xuất hiện những năm con, làm cho Cao Lôi Hoa không thể không lưu tâm.

Tất cả đáp án, có lẽ là tìm được trên người con báo này.

-Ca Đức.

Cao Lôi Hoa quay đầu nói với Ca Đức.

- Vâng, tôn kính chủ nhân.

- Chiếu cố tốt tiểu Ngân.

Cao Lôi Hoa đem Bạch Ngân long tiểu Ngân giao cho Ca Đức:

- Chuyện của đế quốc Thú nhân ngươi nhớ chú ý đó. Đừng để cho một vạn chiến sĩ này chịu thiệt.

- Vâng! Chủ nhân.

Ca Đức đã hiểu ý Cao Lôi Hoa. Gật đầu đáp:

- Chỉ cần thứ gì thuộc về một vạn chiến sĩ đó, ta sẽ không để cho ai cướp mất.

Ngân nhìn Cao Lôi Hoa, hoặc có thể nói là nhìn Cầu Cầu trên vai Cao Lôi Hoa.

- Ngươi muốn đi đâu?

Ngân hỏi.

- Đuổi theo con báo đó!

Ánh mắt Cao Lôi Hoa rạng ngời.

- Nhưng, vừa rồi là 'thuấn di báo tử'. Hắn có thể thuấn di, ngươi có thể đuổi kịp sao? Tiểu Ngân không hổ là được truyền thừa ký ức từ Long tộc, nàng đã phát hiện ra bản thể của Báo Thần là 'Thuấn di báo tử'.

Đối với người khác, hoặc là thần mà nói. Muốn đuổi theo đối thủ có khả năng thuấn di là chuyện không có khả năng.

Tiểu Ngân cũng cho rằng như vậy. Đối với tiểu Ngân mà nói, dù Cao Lôi Hoa có lợi hại như thế nào thì việc đuổi theo một con báo có khả nàng thuấn di là chuyện không hề dễ dàng. Truyện "Cực Phẩm Vú Em " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Ha ha.

Huyết kỵ tướng Ca Đức đột nhiên nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Tiểu Ngân bỉu môi hung hăng trừng mắt nhìn Ca Đức.

- Không gian đối với ta mà nói, cũng không phải vấn đề khó khăn gì.

Cao Lôi Hoa cười ha ha, phất tay. Một thông đạo không gian đen ngòm xuất hiện trước mặt Cao Lôi Hoa.

Cái miệng đáng yêu của tiểu Ngân mở to ra. Rất lâu vẫn không khép lại, nước miếng dài ra.

Dù sao, trong đầu của tiểu Ngân, ký ức truyền thừa của Long tộc cho biết.

Không gian pháp tắc, đó là khu vực cấm của Sáng Chế thần. Mà đánh vỡ khu vục cấm này, chi có thể là cảnh giới mà tất cả các vị thần không chạm được trong truyền thuyết?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro