Tập 211: Yên Lặng Nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày tôi thức dậy trên giường, thấy rằng vợ tôi đã không bên cạnh tôi. Điều này thật kì lạ khi mà vợ tôi chả bao giờ dây sớm như vậy. Tôi biết cô ấy không đi thể dục, cô ấy không thích thế. Tôi mặc áo choàng và chạy xuống cầu thang. Tôi thấy vợ tôi. Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười và nói ...

"Yên lặng nào"

Đó là tiếng nói bên trong cô ấy. Tôi bắt đầu suy nghĩ rằng tôi không đã mất vợ vì cô ta đã chết rồi, và cô ta muốn giết tôi. Tôi thét lên trên nỗi kinh hoàng và nỗi sợ hãi, và ngã phịch xuống.

"Margaret! Không! Chúng ta có thể giải quyết chuyện này ! Hãy để anh gọi một chuyên gia trừ quỷ ... hoặc ai đó? "

Cô ta khuỵu xuống, chậm rãi bò về phía tôi, mặt cô ta hiện lên sự xấu xa và nguy hiểm. Đôi mắt cô đột nhiên mờ nhạt dần xang màu xanh để chuyển sang màu xám, và trong chớp mắt chúng biến thành màu đỏ máu. Nước mắt lăn dài trên má, tôi nắm lấy con dao nhà bếp.

"MARGARET, ANH KHÔNG MUỐN LÀM THẾ. EM LÀ CÔ GÁI CỦA ANH. ĐỪNG BỎ ANH. "

Cô ta tiếp tục bò về phía tôi.Thôi xong rồi. Tôi giật lấy con dao nhà bếp và nhắm về phía cô ấy. Tôi nâng con dao lên ngang vai, cô ấy đã bò đến gần chân tôi rồi, tôi đâm vào đầu cô ấy. Nó từ từ chọc vào chính xác, và tôi nhìn thấy một vài nhỏ giọt máu chảy sau hai xương phía sau cổ của cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn nói: "Yên lặng nào", một lần nữa, và tôi sợ chết khiếp.

"LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI MARGARET. ĐÂY KHÔNG PHẢI EM !!''

Tôi đá vào mặt, cô ấy lăn ra. Tiếng nói lại đến một lần nữa, cô ấy nói lớn tiếng đủ cho tôi phải lùi lại và làm bể bình thủy tinh trên đầu tôi. Ngực và bụng của cô ấy là hoàn toàn trống không. Tôi nhấc con dao lên lần nữa.

Với tất cả sức lực của mình, con dao đâm xuống, trúng trái tim cô ấy và tôi nghe * BỤC * nó cắt bên trong con tim. Máu đã chảy trên khuôn mặt của tôi, nhưng tôi không dừng lại. Tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi đã giết chết con ác quỷ. Tôi rút con dao ra, đâm nó xuống 1 lần nữa, cho đến khi nó như một cái rãnh nhét đồng xu. Tôi nhấc dao lên và chọc nó trở lại nhiều lần. Tôi nghĩ rằng tôi phải đã bị trượt 230 lần, đâm 867 lần, và chọc 94 lần. Tôi liếm máu trên mũi của tôi và đôi mắt của tôi dại đi... tôi nói: "Yên lặng nào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi