Tập 357: Nhầm Số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chín giờ đúng, Freddy!" Tôi hét gọi thằng bạn thân đang cách xa mình đến 50 dặm. "Thiệt tình đó mậy!" Nó chỉ giơ tay ra hiệu là đã nghe tôi nói. Buồn cười thật, đến 9 rưỡi nó mới ló cái mặt tới đây.

"Tao bảo đến lúc 9 giờ cơ mà." Tôi nghiêm khắc nói khi mở cửa cho nó.

"Đừng có ông cụ non vậy chớ!" Nó bảo tôi và quăng cái ba-lô của mình lên ghế sô-pha. "Ít ra thì tao cũng có tới."

"Ờ gì cũng được, mày có đem ko?" Tôi hỏi, chuyển nhanh gọn từ giận dữ sang nghịch ngợm.

"Tất nhiên." Freddy đáp, móc ra 3 bịch cần sa.

Tôi khoảng 13 tuổi khi câu chuyện xảy ra. Freddy từng là 1 người bạn nổi loạn của tôi, không thứ 6 nào mà tôi ko thấy cậu ta bị bắt lại trường phạt cấm túc cả. Ai cũng biết nó là 1 thằng nghiện thuốc. Tôi cũng tò mò cái cảm giác hút cần sa, nên khi nó gợi ý thì tôi liền bắt lấy cơ hội. Cha tôi đã đi công tác cả tuần rồi nên tôi được độc chiếm căn nhà. Tôi ko phải lo lắng với mẹ trừ khi đại dịch zombie xảy ra, vì bà đã chết khi tôi lên 8.

"Giờ làm sao?" Tôi hỏi, cố ko quá phấn khích. Tay tôi ko ngừng run rẩy và môi tôi nở 1 nụ cười toe toét.

"Mày lạ thiệt đó Jake." Freddy thở dài và cuốn cho tôi 1 điếu. "Nè." Nó đưa tôi cuộn cần sa, và tôi lấy hộp quẹt đốt nó lên. Lần đầu hút làm tôi nghẹt thở. Tôi ho như 1 ông già bị hen suyễn. Sau khi qua cơn đầu thì tôi thử lại lần nữa. Lần này tốt hơn nhiều.

"Hay chứ hén!" Freddy nói, cuộn tiếp điếu thứ 2.

"Ờ..." Tôi thở ra. Phê thật. Rồi tôi bỗng cảm thấy có gì đó rung rung trong túi. Có ai đó đang gọi.

"Đợi chút." Tôi bảo, rút điện thoại ra xem. Tôi không nhận ra số. "Nhầm số rồi." Tôi nhún vai rồi bỏ điện thoại lại vào túi, xong hút thêm điếu nữa. Cảm giác thật tuyệt.

"Có gì ăn ko?" Freddy hỏi. Nó đã làm xong nửa điếu. Tôi lờ đờ chỉ nó nhà bếp. Nó ho húng hắng rồi loạng choạng tiến tới cửa. Tôi ngả vật ra ghế sô-pha.

"Ê mậy, sao phân biệt được giữa blunt (điếu thuốc quấn bằng lá xì gà) và joint (điếu thuốc quấn bằng giấy) vậy?" Tôi hỏi vơ vẩn.

"Im cmn đi!" Freddy vừa cười như điên vừa trả lời. Tôi lại ko hiểu tại sao nó lại buồn cười đến vậy. Điện thoại tôi đột ngột rung lần nữa. Cùng 1 số hồi nãy.

"Cùng số đó! Có nên trả lời ko?"

"Sao cũng được, tao đếch quan tâm!" Freddy nói, mồm nhồm nhoàm bánh Oreos. Tôi nhấm phím trả lời.

"A-lô?"

"Xin chào, Jake!" Tôi không nhận ra giọng nói bên kia. Nó cao và hớn hở, như 1 thằng hề giọng the thé. "Mẹ mày sao rồi?"

"Ơ... Ai vậy?" Tôi bối rối.

"Ko quan trọng đâu, Jake ạ. Nói tao nghe, mẹ mày sao rồi?" Cái giọng đó trở nên cao vút, đau cả tai.

"Chết rồi." Tôi đáp ngắn gọn rồi cúp máy. Tôi tưởng rằng đã cho tên đó 1 bài học.

"Ai vậy?" Freddy hỏi, 1 tay cầm bánh Pringles, tay kia cầm điếu thuốc.

"Gọi đùa-" Câu nói của tôi bị cắt đứt bởi chiếc điện thoại đang rung từng hồi. Lại là số đó. Tôi trả lời máy, bắt đầu thấy bực. "Để tôi yên."

"Tao đã giết mẹ mày đó Jake! Tao đã đâm mẹ mày ngay trên đường! Cắt đứt đôi ả từ háng lên mũi, rồi đâm vào bộ lòng của ả!!" Rồi hắn ta cười phá lên man rợ.

"Chúa ơi, thằng nào, tao đ*o giỡn đâu!" Tôi hét vào điện thoại. "Im đi!! nó chẳng hài hước gì hết!!" Tôi hét lần nữa rồi cúp máy. Tôi vừa làm vậy thì có tiếng gõ cửa. Trong 1 phút đồng hồ, tôi và Fred đông cứng người. Tôi vội kể cho Freddy cuộc hội thoại, vì từ nãy giờ nó chỉ toàn hút cần sa. Tiếng gõ cửa vừa dứt thì tôi lại nhận được 1 cú điện thoại khác. Lại 1 số. Tôi nhanh chóng bấm từ chối, nhưng hắn vẫn gọi lại. Cuối cùng tôi phải bấm trả lời.

"MỞ CỬA RA COI THẰNG NHÃI!!!" Hắn ta hét lên với giọng the thé kích động. Nhưng nó nghe như chỉ là âm vọng. Tôi tiến lại cửa ra vào và ép tai lên lắng nghe.

"Mày... đang ở đâu thế?" Tôi run rẩy hỏi.

"ĐOÁN ĐI!!!!" Hắn gào lên rồi đấm lên cửa. Hắn đang đứng ngay ở ngoài.

"Đệch! Freddy giờ mình làm gì đây???" Tôi sợ phát khóc khi gã đó giộng vào cửa ra vào, cười như điên như dại.

"911." Freddy bình thản nói sau khi làm 1 hơi cần sa nữa. Tôi gọi, và cảnh sát bảo họ sẽ nhanh chóng tới. Tự nhiên tiếng gõ cửa dứt. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ngã lăn ra sàn. Đầu tôi lười biếng nghiêng sang trái, hướng có cánh cửa kính dẫn ra sân sau. Tôi nhìn thấy 1 người đàn ông nhảy qua hàng rào, chạy tới cánh cửa và đâm mặt vào nó.

Hắn ta thật tởm lợm, có thể không phải là người nữa. Hắn có mụn nước khắp mặt, da thì trắng nhởn. Mắt mở to trợn trừng, và trên môi hắn nở 1 nụ cười to bệnh hoạn. Trên tay hắn là 1 con dao làm bếp dài. Hắn giộng con dao vào cửa kính, làm nó vỡ tan.

"CHÀO JAKEY!!!" Hắn rít lên và cười, rồi tiến thẳng tới tôi, à không, tới Freddy! Thằng bạn tôi gào kinh hoàng khi gã đàn ông đâm những ngón tay của hắn ta vào mắt nó.

"Chỉ là để cho mày xem trước những gì tao sẽ làm với mày thôi mà!!" Hắn ré lên, cười ha hả, rồi đâm thẳng con dao vào tờ rym của Freddy.

Freddy rên rĩ và ngã xuống sàn khi gã đó lật sấp nó xuống và cắt 1 đường dọc sống lưng nó. "Nhìn nè Jakey!! Tao chả lằng nhằng đâu, lẹ làng và thuần thục lắm!!" Hắn nói và cho tay vào lưng Freddy. Nó co giật và quằn quại khi tên đó móc bộ ruột nó ra và quấn lên cổ mình. "Hợp với tao ko?" Hắn hỏi rồi cười phá lên. Rồi, đúng khoảng khắc đó, cảnh sát bỗng xông vào phòng và bắn chết thằng điên đó.

Họ đưa tôi vào xe và cố an ủi tôi. Không có tác dụng gì mấy, vì tôi biết tôi sẽ ko bao giờ quên cái đêm đó. Đã 5 năm trôi qua cùng vô số lần trị liệu, tôi cũng đã đỡ dần đôi chút. Nhưng đêm nay có 1 việc đã xảy ra làm bao công sức của các bác sĩ bấy lâu bị đổ sông đổ biển, và nó cũng là lý do tôi viết bài này.

Tôi nhận được 1 cú điện thoại và tôi thề cũng là 1 số đó!

Nguồn :Reddit

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi