creepy pasta Phần 2.5 (tiếp tục)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Jeff the killer là một nhân vật tâm thần, lúc nhỏ Jeff và anh trai thường bị bắt nạt bởi 3 thằng bạn tên là Randy, Keith và Troy. Trong một bữa tiệc Jeff lại bị 3 tên này bắt nạt, chúng đổ thuốc tẩy lên người Jeff rồi châm lửa đốt. Jeff đã lên cơn điên và gíết chết cả 3 người. Lúc đó Jeff dường như đã trở thành 1 tên tâm thần hoàn toàn.
Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, khuôn mặt Jeff đã bị bỏng hoàn toàn, biến dạng khủng khiếp đôi môi như mất hoàn toàn. Tuy nhiên Jeff lại thấy thích thú với khuôn mặt mới này và hắn cười điên dại. Bác sỹ nghĩ đó chỉ là tác dụng phụ của thuốc an thần.
Jeff được trở về nhà, và ngay buổi tối đầu tiên, mẹ của Jeff thấy Jeff đang rạch khuôn mặt mình ra từ chỗ cái miệng đến hết má. Và thế là trên khuôn mặt Jeff lúc nào cũng có nụ cười man rợ, việc này theo Jeff giúp hắn không phải tốn công vào việc cười nữa ( giống Joker trong Batman). Jeff còn đốt hết lông mày của mình để mọi người có thể thấy toàn bộ khuôn mặt của mình. Mẹ của Jeff báo việc này với bố của Jeff, cho rằng con mình đã bị điên. Sau đó Jeff đã giết cả bố và mẹ của mình rồi anh trai.
Một thời gian sau có hàng loạt vụ giết người hầu như là trẻ con. Lũ nhóc bị giết lúc nằm ngủ. Một đứa trẻ đã may mắn thoát được và kể lại kẻ giết người có một nụ cười nhợt nhạt gớm ghiếc cùng đôi mắt đen tối. trước khi giết, hắn ta chỉ nói nhỏ nhẹ với nạn nhân "Đi ngủ đi".... Đó chính là Jeff the killer




Jane the Killer: Thật sự thì chuyện gì đã xảy ra?

Ta sẽ đến với mi, thằng bệnh ạ.

Được rồi, nghe cho rõ đây. Lí do duy nhất mà ta bỏ thời gian ra đi kể chuyện này là vì mấy cái truyền thuyết "Jane the Killer" vớ vẩn đang khiến ta bực mình *éo chịu được.

Tên thật của ta là Jane Arkensaw, a.k.a "Jane the killer" như các ngươi đã biết đấy. Được rồi, đây là câu chuyện về cuộc chạm trán giữa ta và Jeff, lí do tại sao hôm nay ta lại trông giống như thế này và tại sao ta muốn giết cái tên khốn đó.

Lúc trước khi những chuyện này xảy ra, lúc ta còn bình thường ấy, ta nghe nói có một gia đình đang chuyển tới khu ta đang sống, ở phía bên kia đường. Thật ra thì không có gì ngạc nhiên lắm, vì bất động sản chỗ này rẻ rề, dù nó nằm trong khu "hot". Chắc là lúc đó ta mới có 13 hay 14 tuổi gì đó thôi, lúc mà mấy cái chuyện đốn mạt này xảy ra đấy.

Thực tình mà nói, ta chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với cái tên Jeff kia khi hắn chuyển tới chỗ này hết. Nói thẳng ra, ta chưa bao giờ mở miệng ra với hắn... cho tới đêm hôm đó. Nhưng mà bây giờ vẫn còn là quá sớm để bàn về chuyện này. Ấn tượng đầu tiên của ta về Jeff là... ừ thì, hắn là một đứa con trai khá ngoan hiền đấy chứ. Chắc chắn là loại mọt sách, luôn đạt điểm tốt, hiếm khi bị lôi vào mấy trận đánh nhau. Thậm chí ta còn tin rằng hắn có tiềm năng trở thành "hotboy" nếu cái tên đó bớt lầm lầm lì lì đi một chút.

Anh trai của hắn là Liu. Ta đoán có lẽ tên Liu này rất thương em trai mình, khi ta nhìn thấy cái cách hắn đi bộ bên Jeff trên vỉa hè. Đương nhiên là ta chỉ đoán mò thôi chứ không có ở đó mà phân tích kỹ với chả lưỡng hai đứa chúng nó đâu; ta còn phải chuẩn bị đi học nữa chứ. Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ cũng là lúc ta sắp muộn học bà nó rồi. Khác thường lắm đấy chứ, vì ta có bao giờ đi muộn đâu? Nhất là ta không bao giờ đi học muộn cả.

Nói thật là ta không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy Randy và mấy thằng hề của nó đứng chặn đường Jeff và Liu trên cái ván trượt ngu ngốc của tụi nó. Randy là một thằng khốn bắt nạt, lúc nào hắn cũng đi kiếm chuyện với mấy thằng yếu cơ hơn mình hết.

Hắn là lí do tại sao bố mẹ ta chở ta đi học mỗi ngày chứ không cho ta bắt xe buýt đấy. Randy và mấy thằng dở hơi kia bắt mọi người phải cống nạp tiền cho tụi nó, coi như là "tiền bảo kê" đi. Vớ vẩn.

Mọi người trong khu xóm đều biết mấy thằng du côn này luôn mang theo dao bên người, và tụi nó sẵn sàng thụi bất cứ ai dám báo cho cảnh sát biết về phi vụ của chúng. Không ai là an toàn cả. Tụi lính mới thì có lẽ, nhưng rồi cũng sẽ bị thằng Randy "gò" vào khuôn phép thôi.

Khi thấy Jeff và Liu đang đứng trước Randy, ta nhìn đi chỗ khác. Đúng là chết nhát bỏ mẹ, nhưng mà này, ta còn nhiều chuyện hay hơn để làm mà. Ta không muốn nhìn cái cảnh mấy thằng lính mới bị Randy trấn tiền đâu. Nhưng mà, vì cái tính tò mò bất diệt của mình, ta ngẩng lên vài phút. Nói thật là lúc đó ta bật không thành tiếng. Jeff đang đứng đó như trời trồng. Có vẻ như Randy đã có được thứ hắn muốn rồi.

"Quỳ sụp xuống đi chứ, " ta suy nghĩ. "Đừng có chơi dại như vậy".

Rồi sau đó, ta thấy Jeff lao tới đấm vào mặt Randy rồi bẻ gãy cổ tay của thằng đó.

"Lạy Chúa!" ta lẩm bẩm, sau đó gào lên. "Đồ ngốc!!"

Bố mẹ ta từ trên lầu chạy xuống và hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, họ quay ra cửa sổ và đã nhìn thấy những gì ta đang thấy. Jeff đã đâm một nhát vào cái thằng mập đi chung với Randy, hình như tên là Troy hay sao ấy. Troy gục xuống và la toáng lên. Tên còn lại, Keith, đã bị hạ gục với một cú đấm duy nhất. Bởi vì nhà ta nằm đối diện với con đường mà Jeff và Liu đang đứng, mặt tiền nhà lại có một cái cửa sổ bự nữa nên bọn ta thấy hết sự việc rồi. Ít ra là ta thấy hết, bởi vì bố mẹ ta đến sau nên họ bỏ sót mất cái đoạn Randy trấn tiền của Jeff. Họ không biết toàn bộ sự thật về Jeff.

Ta cảm thấy muốn buồn nôn khi nhìn thấy Jeff đánh nhau như vậy. Trông hắn thích thú đến tàn nhẫn. Tự nhiên ta cảm thấy bụng mình nhói đau, như thể báo trước chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. Cái vẻ mặt của Liu khiến ta cảm thấy bất an; có lẽ Jeff không bao giờ làm những chuyện này trước đây cả. Tiếp đó, ta nhìn thấy cảnh sát hú còi, và hai thằng lính mới chạy ra khỏi hiện trường. Cảnh sát đến trước người tài xế xe buýt để kiểm tra "nạn nhân". Có vẻ như mọi chuyện đều ổn thoả.

Ờ thì... chúng nó bị đánh cho tét mông thế kia mà.

Bố mẹ ta đặt ra cái luật là "*éo dây với cớm", kể từ ngày bố ta bị một thằng cớm suýt hại đời. Tình hình là tụi cảnh sát đang điều tra vụ lô cô ca bị mất, và bố ta bị tình nghi. Từ đó, ổng bỏ luôn nghề cảnh sát. Vậy nên khi nghe tiếng còi hụ, bọn ta chỉ lên xe và lái tới trường.

Trên đường tới trường, bố mẹ ta nói rõ rằng họ không muốn ta chơi với Jeff. Thú thật thì ta đồng ý với họ.

Ta có tiết Mỹ Thuật đầu tiên nên ta không gặp Jeff cho đến tiết cuối trong ngày. Mọi chi tiết lúc ấy sống động lắm; ta thậm chí còn có thể kể cho các ngươi nghe xem bức tranh của ta lúc ấy có màu gì, nếu não ta chịu cho phép. Nhưng bây giờ khi đứng nhìn trực diện lại, mọi thứ chỉ như một màu xám xịt. Có lẽ đó là cái giá phải trả của một người khi cô ấy đánh mất sự ngây thơ của mình.

Ta không gặp Jeff cho đến lúc cuối ngày. Trông hắn có vẻ... lạ lắm. Lúc đầu ta nghĩ có lẽ hắn giả vờ vui vui vẻ vẻ thế thôi để không ai nghi ngờ tội ác của hắn. Nhưng nói thật, hắn trông phởn đến phát ớn. Không phải phởn vì đây là ngày đầu tiên đi học của hắn đâu, ta chắc đấy. Hắn mỉm cười một cách rất... sadistic, rất tàn ác, giống như một thằng tâm thần vậy. Ngay lúc chuông reng là ta vọt ngay. Không ai, ngoại trừ ta, biết được thực chất Jeff là cái quái gì. Một thằng điên hết thuốc chữa.

Ngày hôm sau có vẻ như bình thường như mọi khi, cho đến khi cảnh sát đến gõ cửa nhà Jeff.

"Họ bắt được mi rồi." Ta nghĩ thầm.

Đâu ai có thể thoát được khi làm chuyện động trời như thế đâu (có nhân chứng vật chứng đàng hoàng mà). Nhưng ta khá là chưng hửng khi thấy bọn cớm bắt ai. Thay vì dắt Jeff đi ra, như ta mong đợi, họ lại đưa Liu, anh trai của Jeff đi.

Ta còn chưa kịp nghĩ rằng Jeff đã bán rẻ anh mình cho cảnh sát thì đã thấy tên đó vừa chạy vừa la hét, "Liu! Khai với họ là em đã làm tất cả những chuyện đó đi!" (ta nghe được vì cửa trước của hắn đang mở và đối diện với nhà ta.)

Ta không nghe thấy Liu trả lời gì với Jeff cả, nhưng chắc chắn là điều mà Jeff không muốn nghe. Vài giây sau, cảnh sát đạp ga đưa Liu đi, bỏ Jeff đứng ngoài với mẹ hắn. Vài phút sau, bà ấy vào nhà, để lại Jeff bên ngoài một mình. Dù rằng ta không nghe thấy hắn rõ lắm ở phía bên kia đường, ta biết chắc rằng hắn đang khóc.

Ai mà lại không khóc trong hoàn cảnh này chứ?

Ngày hôm sau, tin đồn về Liu bay nhảy khắp nơi như lựu đạn. Tin đồn làm cái gì mà tung ra chậm thế không biết, nhưng cũng dễ hiểu thôi, đâu ai dám bàn cái chuyện Randy bị thông tét @ss bởi hai thằng lính mới đâu. Lúc biết được rằng Randy sẽ không đi học trong vòng vài ngày, mấy thằng trong trường bắt đầu lợi dụng cơ hội và tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Rồi, mấy cái chuyện bullsh!t cũng bắt đầu nổi lên như cồn.

"Tao nghe đồn thằng Liu chặt đứt tay thằng Troy đấy!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi