[creepypasta] Món chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tôi là Charlotte, đại khái các bạn có thể hiểu nghĩa của nó là "món ăn phụ" hay.. "món ăn bơm xen" chẳng hạn. Tôi ghét nó, tôi ghét cái tên của chính tôi, vì tôi không thích làm món phụ. Đối với tôi, tôi phải là món chính. Họa chăng do cái tên quái gở đó, dù ở bất cứ đâu, tôi cũng luôn luôn xếp vào vai phụ, là VAI PHỤ! Thứ chính cũng không được nổi 1 lần. Nó, căm thù cái tên của mình, và cả nhà biết điều đó...

Hôm nay bố mẹ tôi đi làm về muộn quá, mọi ngày đâu có về muộn như thế này. Chỉ còn hai chị em tôi ở nhà một mình, tôi chơi máy tính ở trên tầng, còn chị tôi đang dọn dẹp nhà cửa ở dưới tầng. 

Bỗng nhiên chị gọi tôi:

- Char, xuống giúp chị!

Mặc bả, tôi tiếp tục ngồi chơi và đáp cụt lủn:

- Không! Em đang chơi dở, chị tự làm đi!

Một lúc sau, chị lại goi tôi. "Char, xuống nhanh! Chị muốn nhờ em cái này!". Tiếp tục lơ bả, câu trả lời như cũ "Chị tự làm đi!"

Sau đó, tôi không còn nghe thấy chị tôi gọi nữa, cũng yên tâm chơi tiếp vì bà chị tôi chắc sẽ không mách mẹ tôi vì chuyện tôi lười làm hôm nay. Thỉnh thoảng lại có những hỗn tạp âm vang lên. Nhưng tôi không quan tâm. Chắc bà ấy lại trêu tôi ấy mà. Rồi chất giọng ngọt sớt của chị vang lên từ phía dưới nhà 

- Charlotte~ Xuống đây nào bé yêu, chị muốn cho em thấy thứ này.

Tôi giật mình, giọng bả ngọt sớt như vậy, chắc hẳn chị đã tức lắm rồi. Tôi liền chạy vội xuống.

Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng. Đầu của bố và mẹ nằm gọn gàng trên chiếc đĩa. Xung quanh là những chiếc đĩa, bát khác đựng riêng từng bộ phận của họ. Tim, gan, phổi, chân, tay... xếp xung quanh đó. Máu vung vẩy khắp nơi. Tôi bàng hoàng nhìn chị. Chị ấy quay người lại, trên tay cầm một con dao rướm máu, chị cười khùng khục như kẻ điên và tiến về phía tôi:

- Charlotte em gái yêu của chị à, hôm nay em sẽ làm món chính chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro