New Year of Ed and Cal

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hey Cal.

Eddie Becker, kẻ rảnh rỗi nhất trong căn phòng hai người, tay đang lật từng trang Times và nhâm nhi tách AHMAD đen pha ấm trong 3 phút 20 giây, độ thấm mà Ed nghĩ vừa miệng anh nhất. Trong khi người vừa pha xong ấm trà đen thì phả lặn lội trả lời những câu hỏi của khách hàng trên web (đa số là quảng cáo), Calmiel Eliot Becker lại phải dáng đôi mắt sắp cận tới nơi vào màn hình vi tính.

- Mai là năm mới thì phải, vậy chúng ta có nên làm gì không?

- Giảm giá, khuyến mãi,... Làm gì tùy kid.

- Không, ý anh là chúng ta có nên dán tờ thông báo nghỉ lễ lên cửa, mua sơn, trà thảo mộc và sopha mới, sơn lại văn phòng với màu vàng chanh hay đại loại thế và đón năm mới cùng nhau, à cùng thêm bánh quy rắc đường nướng của em nữa.- Ed hình dung.

- Mấy tháng này chúng ta chỉ có duy nhất một mối, và mối đó đã thất bại do kid không chụp được ảnh Slender Man. Chúng ta còn bị nợ tiền điện và nhiều hóa đơn khác, kid nghĩ chúng ta đào đâu ra tiền để sơn cả cái văn phòng này màu vàng chanh và ăn bánh nướng vô lo như vậy?- Cal than phiền, cô không cố ý đổ lỗi cho Ed vì anh không dám chụp ảnh Slender Man, cơ bản ai gặp được ông cũng chẳng thấy tăm hơi gì, cơ bản là mất tích luôn, nên Ed sợ là phải.

- Là lỗi của anh, anh xin lỗi được chưa?- Ed cố tỏ vẻ như anh hoàn toàn bình thường, nhưng không, những năm từ khi anh mở cái căn phòng Creepypasta gàn gở này, Cal hầu như chỉ biết lao đầu vào máy DELL VOSTRO yêu quý nó tự bỏ tiền để kiểm web của văn phòng (hầu hết là chơi game). Từ các mối làm ăn, hai anh em lại chia ra ai làm việc người nấy cho đến giờ ăn cũng vậy. Ed cảm thấy có lỗi với con bé vì đã đẩy nó vào công việc đáng lẽ chỉ mình anh làm, anh chưa bù đắp được gì cho Cal mà suốt ngày chỉ chờ con bé chăm từ chân tới đầu. Cal luôn tự lập, biết chăm sóc bản thân và nghiêm túc hơn anh nhiều, do anh nên con bé mới phải bị dính với ông anh già vô dụng làm cho con bé phải khổ sở thêm.

Eddie bỏ tờ báo đầy những tin về Năm mới sắp đến, anh khoác chiếc áo choàng nâu màu Espresso và xỏ chân vào đôi wing tip số 45. Trời đầu năm như xối màu tuyết trắng, anh không quên mang cả khăn với những sọc sẫm giống khăn của Liu, thực chất cái khăn được nhái theo bản gốc của Liu y hệt phòng trường hợp cần dùng đến khi cấp bách.

- Kid đi đâu đấy?- Cal vẫn dán mắt vào máy tính nhưng tai cô vẫn nghe rõ tiếng Ed xỏ giày cồp cộp.

- Anh đi mua sơn và trà.

- Anh chưa nghe em nói gì sao? Chúng ta cháy túi rồi vậy nên bớt tiêu sài hoang phí lại đi! Trà đen chất đầy tủ và giờ anh lại đòi trà cúc trắng?!- Cal giờ mới chịu quay đầu sang phía Ed và la lớn.

- Phải! Anh sẽ mua dù cho có cháy túi đi nữa vì đây là Năm mới! Và anh sẽ mua trà cúc vàng chứ không phải trắng!- Ed đóng rầm cửa, bước mạnh xuống bậc cầu thang.

Calmiel thở dài vì lão anh trẻ con của mình. Cô cũng mệt mỏi khi phải chăm lo cho Ed, nhưng đó là điều làm cô cảm thấy yên bình và hạnh phúc vì bên cô vẫn còn một người anh và tên đó biết tạo dựng hàng đống việc cho cô phải quần quật. Nhưng cô vẫn cảm thấy, mình chưa đủ chuyên nghiệp để sát cánh cùng Ed đến sau này, cô vẫn còn trẻ và Ed có kinh nghiệm hơn cô, anh chuyên môn và biết cách lấy lòng khách hàng, cô chỉ là theo sau và...cản trở sự chuyên môn ấy, thế nên cô muốn bản thân mình có ích hơn để Ed không phải lo lắng, cố trưởng thành hơn để Ed kì vọng vào, cô muốn chăm lo mọi thứ cho kid.

Cal thở dài, có lẽ cô hơi nặng lời nên kiddo đã giận dỗi. Nhưng hi vọng anh sẽ không sài hoang phí mà chỉ là đe dọa, tháng này hai người họ thực sự cháy túi rồi.

Đến tận lúc mặt trời chìm dần xuống sau cáng rừng u ám gần phố, lúc mà mọi người dân trong phố đã tập trung tại nhà hay quảng trường để mở tiệc, vui chơi và đón năm mới, hay các Creepypasta trong rừng cũng quây quần bên lò sưởi (chắc thế), Ed mới mò về nhà với một thùng sơn Emerald không phải là màu vàng chanh, chính xác hơn là màu Sunshine Soak, tay kia ôm đến 5,6 hộp trà Chrysanthemum indicum. Đã vậy Eddie còn về trong tình trạng miệng thở ra mùi cồn và mặt đỏ ửng. Ôi Chúa, lão Ed này làm Cal điên chết mất!

- Ed! Anh vừa mới đi đâu về đó hả?!

- Hic hic *tiếng nấc*! Haha! Năm mới vui vẻ em gái cưng!- Ed cười, người nghiêng ngả như sắp té đến nơi, Cal chạy đến đỡ Ed và đặt anh nằm phịch xuống sopha.

- Đi! Đi sơn tường thôi nào!- Ed cố ngoi dậy trong khi Cal thì đè anh nằm xuống.

- Đồ ngốc! Nằm yên tôi nhờ được không hả?!- Cal túm lấy măng sét áo Ed, quát vào mặt anh.

-... Hic, anh xin lỗi, anh là...đồ ngốc được chưa?- Ed lải nhãi.- Anh là đồ ngốc nên mới khiến em phải lo lắng, được chưa? Anh...chưa có say đâu! Anh đang muốn say lắm đây này! Vì khi say, dù có là tên đần hay kẻ ngu, anh mới không cảm thấy xấu hổ, bứt rứt khi để em phải lo, phải gánh hết mọi thứ cho anh! Xin lỗi em, Calmiel!

Ed hất Cal ra khỏi người, chồm dậy và bỏ đi khỏi văn phòng, anh thậm chí chạy ra ngoài trời tuyết mà không có áo khoác hay khăn, chỉ xỏ giày wing tip mà đi.

Tám giờ, tuyết dường như ngừng rơi, mọi người đổ hẳn ra ngoài làm không khí ấm cúng lạ thường. Slender Mansion dù là ngôi nhà của những kẻ tâm thần giết chóc nhưng ít ra, nơi đó vẫn còn đông đúc và vui vẻ hơn là Creepypasta Office, Cal buồn rầu ngồi cô đơn trên ghế, tay mân mê trên con chuột vi tính nhưng không biết làm gì cả, cô hối hận vì đã lớn tiếng với Ed, vốn chỉ là lão già tính tình trẻ con. Ed giờ cũng chỉ lang thang ở nơi đông người nhưng anh chỉ cảm thấy anh đang một mình. Ed muốn bù đắp gì đó cho Cal, như một buổi tối đón Năm mới cùng nhau bên những cái báng quy và trà hoa cúc. Nhưng mọi thứ đổ bể cả, anh lẫn cô đều một mình.

Mười giờ đêm, mọi người đều háo hức đến những giây phút chào Năm mới, Creepypasta cũng có những trò vui của riêng họ, Jeff và Liu có nhau đêm cuối cùng trong năm còn Cal giờ mới quyết định tìm Ed, cô mang áo khoác và khăn quàng cho anh, đôi ủng cao lông ấm bọc lấy chân cô và cô dán giấy nghỉ lễ như Ed mong muốn ở cửa văn phòng...

- Eddie.- Cal nhìn Ed đứng trước cửa, tay anh cầm bọc 6 chai Heineken đối lại mắt cô.

- Ôi trời anh lại...

- Không, cái này Jim cho anh, nó hoàn toàn miễn phí vì anh là khách hàng duy nhất ám anh ta vào ngày cuối cùng của năm này.- Ed vòng một cánh cửa sắt cũ khác và ngoắt đầu với Cal.- Đi nào.

Lối đi dẫn đến sân thượng ẩm mốc, chưa dừng ở đó, Ed leo thang lên tận mái, Cal không cản anh mà lúi húi đi theo. Ed lấy cái áo từ tay Cal, trải nó lên mái nhà phủ tuyết trắng và ngồi xuống.

- Ngồi đi.- Ed vỗ vỗ lên chiếc áo choàng màu Espresso, Cal ngần ngại ngồi lên nó. Hai người chỉ im lặng hướng về phía quảng trường cách xa hơn 1km nhưng ồn ào vang đến tận đây.

- Xin lỗi Ed.- Cal nói nhẹ nhàng.- Em không cố ý ngăn anh mua sơn hay trà, chỉ là em muốn nhắc anh đừng quá phung phí...vậy thôi.

- Còn anh xin lỗi vì đã trẻ con quá, em gái.- Ed vuốt tóc.- Em chỉ là luôn nghiêm túc và tập trung trong mọi việc còn anh luôn nhởn nhơ với tách AHMAD và tờ Times cả ngày, anh vô cùng xin lỗi.

-Chẳng sao cả, dù sưu tập cả chồng báo Times, anh vẫn làm việc rất giỏi đấy thôi.

- Anh nghĩ người thực sự giỏi ở đây là em mới phải, anh đã gây quá nhiều lỗi và phiền hà cho em.

- Em mới là người gây phiền hà cho anh, kid!

- Vậy là...cả hai chúng ta cũng có lỗi, nhỉ?- Ed cười mỉm.

Sự im lặng lại bao trùm lấy họ. Ed cạ hai nút chai và khưi nắp. Đưa cho Cal một chai, anh nâng nhẹ lên.

- Vì hai kẻ có lỗi.

- Vì hai kẻ có lỗi.- Cal cụng chai.

Ed uống một hơi đến nửa chai, Cal yếu hơn, cô không thích rượu bia nên chỉ uống một chút nể anh trai. Cả hai lại hướng về phía quảng trường, bỏ sau lưng là cánh rừng âm u nơi mà các Creepypasta giờ chắc hẳn cũng sum vầy năm mới.

- Mấy giờ rồi nhỉ?- Ed nhâm nhi thêm chút bia.

- Chuẩn bị đi, sắp rồi.- Cal bật điện thoại.

Nào... Ba... Hai... Một! Happy New Year!

Những tiếng hò reo vang dội đến tận nóc văn phòng, Eddie không khỏi phấn khích hò reo và giục cả Calmiel. Những tiếng pháo nổ, trò chơi ánh sáng chào năm mới, chính xác 00:00 ngày 1/1/2017.

- Năm mới tốt lành, Eddie.- Cal dựa người vào Ed.

- Năm mới tốt lành Calmiel, dù văn phòng vẫn màu vàng cam nhạt nhẽo và không có bánh quy rắc đường nướng, nhưng anh vẫn rất hạnh phúc...

- Yeah?- Cal chờ câu nói ngọt ngào phát ra từ Ed.

-... Khi vẫn còn rất nhiều trà Chrysanthemum indicum cho năm mới.- Ed cười ấm dạ.

Cal hiện chỉ muốn đá cho ông anh cuồng trà này mấy cái mà thôi, dù sao đây cũng là năm mới.

- Và anh cũng rất hạnh phúc khi ở cạnh người biết pha trà, Calmiel.- Ed quàng vai Cal cười.

Năm mới như thế này không hẳn tệ.


#Eddie and Calmiel: Năm mới an lành cho những ai đọc được phần truyện ngắn này, và cảm ơn vì đã ghé qua! Chương giới thiệu sẽ được đăng sau chap này nên hi vọng mọi người sẽ đón đọc :)

Tag những người quen và mong họ sẽ có một năm mới tốt đẹp!

Reina_Dark

Cat_Useless

Bon_Bon_TNT

jack_potterhead

RaPis_the_Writer

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro