Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên chiếc xe buýt đang từ từ đi qua những hàng cây cao kia, tôi nhẹ nhàng ngước nhìn.

Đúng như tôi đã tưởng tượng, khác với những đất nước nằm phía Đông Nam Á tôi từng đi qua, khung cảnh ở California này hoàn toàn là một thứ gì đó rất lạ lẫm.

Tôi ngắm nhìn khung cảnh bên ô cửa kính bé nhỏ của chiếc xe buýt, bắt đầu quen dần với khung cảnh mới lạ của nơi đây, tôi lại tiếp tục quay lại với chiếc điện thoại của mình.

Với những bản nhạc yêu thích bên trong chiếc tai nghe, tôi lại tiếp tục tìm hiểu về ngôi trường mà tôi đang theo học. Theo như tôi thấy thì đó có vẻ là trường đại học nghệ thuật danh giá nhất California.

Nói thật thì tôi lại không thể tin nổi rằng mình lại có thể nhận được học bổng vào mội trường đại học danh giá như thế này. Giờ thì tôi thật sự có thể theo đuổi ước mơ nghệ thuật của mình rồi!!

Nhưng... Có một vấn đề...

Đây là lần đầu tiên tôi sống xa gia đình. Vậy cũng có nghĩa là tôi phải tự đóng tiền nhà, tiền nước, tiền điện, tiền thức ăn, ...v.v.

"Thôi thì tự lập cũng tốt."

Tôi tự nói với bản thân mình. Nghĩ thử xem, có gì có thể làm hại tôi ở nơi đây được chứ?

-
-
-

"Wow!!" - Tôi thốt lên.

"Đây thật sự là trường đại học đấy à?!"

Thật đấy! Nếu tính về diện tích thì chắc cũng phải hơn cả trường cấp hai của tôi đấy. Không biết là họ đã chi bao nhiêu tiền để xây được ngôi trường như thế này nhỉ?

"Chào mừng các em đã tới trường Đại học Nghệ thuật California Institute Of The Arts. Chúng tôi rất vinh dự khi được đón tiếp các em. Trong buổi đầu tiên nhập học này, các em sẽ được các hướng dẫn viên của chúng tôi dẫn đi xung quanh ngôi trường.

Các em nữ hãy xếp hàng và đi về phía hướng dẫn viên, Mrs. Andrew. Còn các em nam thì hãy đi theo Mr. Harry.

Và điều cuối cùng chúng tôi muốn nói với các em là, chúng tôi mong các em sẽ tận hưởng học viện này và chúng tôi rất vinh dự khi được đón tiếp các em vào ngôi trường này."

"..."

Sau khi nghe xong bài phát biểu dùng để chào mừng các du học sinh và các học viên mới của hiệu trưởng ngôi trường. Tôi liền đi về phía người có vẻ sẽ là hướng dẫn viên của chúng tôi, Mrs. Andrew.

Với mái tóc dài vàng tựa như ly trà hoa cúc, Mrs. Andrew hoàn toàn toát lên sự sang trọng và chuyên nghiệp khi khoác bộ vest nữ ấy.

"Mrs. Andrew đẹp thật nhỉ?"

Đột nhiên tôi cảm nhận được một giọng nữ trầm đang tiếp xúc với tôi.

"À, ừ...?" - Tôi ấp úng trả lời.

"Haha, cậu dễ thuơng thật đấy! Tớ là Sena, tên cậu là gì thế?"

"Ừm... Tớ là Y/N, rất vui khi được gặp cậu Sena."

"Ừm! Tớ cũng rất vui khi được gặp cậu, Y/N!"

"Các em hãy tập trung lại theo hàng của mình nào!"

Sau khi tiếng nói của hướng dẫn viên vang lên, Sena liền nắm tay tôi và kéo tôi vào hàng.

-

"Vậy Y/N này, cậu là người Châu Á đúng không?"

Trong khi tôi nghe hướng dẫn viên giới thiệu từng địa điểm trong tòa kiến trúc một cách say sưa thì Sena liền áp sát lại gần tôi và hỏi.

"Ừ, sao thế?" - Tôi trả lời.

"Không có gì đâu!" - Sena lắc đầu, cười và nói.

"Vậy Y/N này, cậu có biết Creepypasta không á?"

Sena áp sát lại gần tôi hơn nữa và hỏi. Dù giọng Sena vừa có nửa giọng Pháp, nửa giọng Anh, nhưng tôi thực sự vẫn nghe rất rõ từ 'Creepypasta'.

Thực sự thì, dù tôi cũng không muốn nhớ lại lắm đâu nhưng mỗi khi nhắc đến từ Creepypasta thì những kí ức thời non trẻ của tôi lại ùa về.

"À, ừm, tớ có biết, nhưng mà cậu hỏi làm gì thế?"

Bất chợt trong đầu tôi liền lóe lên một tia nghi ngờ. Tôi liền nhìn Sena bằng mắt ngờ vực và hi vọng cậu ấy sẽ không nghĩ rằng Creepypasta là những anh chàng đẹp trai sáu múi hay những cô nàng nóng bỏng 3 vòng chuẩn (giống như tôi thời xưa).

Ý tôi là, nó là CREEPYpasta cơ mà chứ có phải là Prettypasta đâu, đúng không? Với lại, theo tôi nhớ thì thời kì huy hoàng của Creepypasta cũng qua lâu rồi cơ mà? Tôi không thể tin rằng vẫn có thể gặp được người hâm mộ ở đây luôn cơ đấy.

"Vậy nghĩa là Y/N cũng biết chút ít về Creepypasta nhỉ? Tuyệt thật đấy!"

"À thì, có lẽ là thế."

Đừng lo, dù gì tôi cũng đã có một chút kiến thức về Creepypasta khi đọc những câu chuyện của vài nhân vật và đọc những lời phê về các fan Creepypasta 'non dại' của các 'nhà phê bình' rồi.

"Vậy Y/N, cậu có biết anh trai của Jeff là ai không?"

Đối mặt với câu hỏi cùng vẻ mặt đắc thắng của Sena như thể chắc chắn rằng tôi sẽ không biết câu trả lời suýt chút nữa làm tôi bật cười đấy.

"Liu, đúng không?"

"Ding ding! Đúng rồi!"

Sena liền vỗ tay chúc mừng và đưa tôi một viên kẹo dâu tây.

"?"

"Đây là phần thưởng đó! Câu hỏi tiếp theo nào! Toby, Masky, Hoodie, Nurse Ann là những ai?"

"là proxy của Slenderman."

"Ding ding! Lại đúng rồi! Thêm một viên kẹo cho cậu này, Y/N!"

Tôi nhìn vào viên kẹo mà Sena vừa đưa. Đó là kẹo cà phê, và cũng như viên kẹo dâu kia, những hàng kẹo này tôi đều chưa từng thử qua.

"Câu tiếp theo nào! Nurse Ann được tạo ra bởi ai?"

"... Tớ chịu thua rồi, tớ thường không tìm hiểu nhiều về Nurse Ann lắm."

"Tệ thật đấy, vì cậu không trả lời được nên có vẻ không có phần thưởng cho cậu rồi."

Nhìn vào nét mặt của Sena hiện giờ khiến tôi nhớ lại lúc mà chú mèo của bạn tôi nũng nịu với tôi.

"Không sao đâu mà, hay là cậu hỏi tiếp đi, biết đâu tớ sẽ trả lời được hết những câu sau thì sao?" - Tôi mỉm cười và nói với Sena.

"Ok! Cái này là cậu nói đấy nhé, Y/N!" - Sena mỉm cười và nói.

-
-
-

Vậy là suốt cả buổi sáng hôm đó, thay vì lắng nghe hướng dẫn viên thì tôi lại phải trả lời hàng loạt câu hỏi về Creepypasta của Sena. Cũng nhờ thế mà giờ đây tôi phải đi quanh tòa nhà và phần sân một lần nữa.

Mà thật tình, tôi cũng không ngờ rằng bây giờ mình vẫn có thể gặp lại những người hâm mộ Creepypasta như thế này đấy.

Tôi từ từ bước đi trên hành lang thưa thớt người. Thật may vì không chỉ tôi muốn đi lại quanh ngôi trường này lần nữa. Không phải là tôi sợ những câu chuyện ma như bức tượng điêu khắc ở trường nghệ thuật bỗng sống dậy đuổi theo mình hay tương tự thế.

Nói thật thì là tôi không thể chịu nổi khi phải ở những nơi đáng lẽ ra phải náo nhiệt nhưng lại bỗng nhiên trở nên hoang vắng. Ý tôi là, nó tương tự như việc bạn đến một bữa tiệc với niềm mong đợi là buổi tiệc sẽ thật náo nhiệt nhưng thật không may, bạn lại là người duy nhất có mặt ở buổi tiệc ấy. Là tôi là tôi bỏ về ngay đấy.

"Phòng tự học, phòng học, phòng điêu khắc,... "

Tôi cẩn thận xem từng bảng tên của mỗi căn phòng và ghi chép chúng vào sơ đồ trường mà tôi đã vẽ ra trong cuốn sổ nhỏ.

Bước đến trước cánh cửa thư viện đang được khóa lại, tôi tò mò nhìn vào bên trong. Với những chiếc kệ ngay ngắn được sắp xếp theo một trình tự nào đó, tôi lướt nhìn qua những cuốn sách trên đó.

Với hành động lén lút như một tên trộm bẩn thỉu, tôi thật vui rằng vì không có ai ở đây cả. Nếu mà có thì chắc tôi đào lỗ chui xuống quá.

Sau khi quan sát thư viện một lúc, tôi lại ghi chép thông tin và đi tiếp. Sải bước trên sàn hành lang sáng bóng và phát ra tiếng lộp cộp mỗi lần bước đi, lướt qua những căn phòng rộng lớn có bảng tên phía trên, cảm nhận những cơn gió thoáng mát từ những chiếc cửa sổ, nếu nói đây là mơ thì tôi cũng tin luôn ấy chứ.

-
-

"Okee, vậy là đã vẽ xong sơ đồ rồi!"

Tôi thở hắt ra và tự nói với chính mình. Tôi không rằng trường lại rộng đến thế, cảm giác cứ như rằng tôi vừa đi bộ cả trăm cây số ấy chứ, hoặc là do thể lực tôi yếu nên tự suy diễn như vậy. Nhưng tóm lại là mệt thật đấy.

Tôi vừa nghĩ vừa uể oải bước đi đến trạm xe buýt.

Nhờ họ hàng mà tôi không cần phải quá lo lắng vì chỗ ở. Dì tôi vì sống ở vùng này lâu năm nên có thể dễ dàng nhờ quan hệ rộng mà tìm giúp tôi một khu căn hộ khá rẻ. Và vì dì biết tôi là một sinh viên nghành mỹ thuật truyền thống nên đã tìm hẳn luôn cho tôi một khu căn hộ hiếm có gần một khu rừng.

Để coi, theo như dì nói thì hình như là một khu rừng rất đặc biệt thì phải?
                     
  
                      ...

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro