Truyện 1: Tấm Cám : Phần 1 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Kẽo cà kẽo kẹt... Dám tranh chồng chị... Chị khoét mắt ra... " 

     Trong một căn nhà rơm lụp xụp, có ba người đang đứng dưới bóng đèn dầu. Những cơn gió mùa thổi qua thê lương, làm lạnh thêm cả không gian ảm đạm. Người đàn ông ngồi bên cạnh, nhìn vợ mình nằm mệt mỏi, tay giữ bụng bầu. 

_ Liệu... không còn cách nào sao ? 

     Người đàn ông hỏi và người đàn bà thì sợ hãi lắc đầu. Tay thị cầm lá bùa màu vàng. Dưới ánh đèn dầu mập mờ, những hán tự đỏ nổi lên như máu. 

_ Con hai vợ chồng đã nhiễm vong quá nặng. Căn nhà này có ác linh, trong quá trình hình thành người, đứa bé đã bị ăn mất phần căn. Chỉ sợ sinh ra...

     Người đàn ông nhìn vợ mình, ở phần rốn là tâm của những đường máu màu đen. Tay ông nắm chặt lại...

_ Tuy vậy, vẫn còn một cách. 

     Người đàn bà đang đứng nói. Và người đàn ông ngẩng đầu lên.

_ Tuy căn đã bị phá, nhưng cốt vẫn còn. Khi đứa bé sinh ra, lập tức phải yểm bùa. Giữ lại phần hồn, triệt đi ma khí. Trong quá trình này sẽ làm vong phản ứng dữ dội. Thị đây có thể bị nguy hại.

     Người vợ trên giường mồ hôi đầm đìa, hơi thở mệt nhọc. Thị quay sang nhìn chồng. Khẽ gật đầu. Người chồng nắm chặt tay vợ. Dồn chút lực còn lại, người vợ bật ra tiếng kêu khe khẽ.

_ Nếu... tôi có mệnh hệ gì... hãy đặt tên con là... Tấm.

     Rồi thời gian cứ thế trôi qua, Tấm càng lớn càng xinh. Mười sáu tuổi trăng tròn, Tấm dần bộc lộ ra vẻ đẹp của mình. Làn da trắng ngần, đôi môi đỏ, tóc đen dài mượt. Dù vậy, ai cũng thấy ở Tấm một sự nhợt nhạt đến kì lạ. Cô xinh đẹp nhưng thiếu sinh khí, cơ thể yểu điệu như cành mai, cảm tưởng như chỉ cần bẻ nhẹ là mọi thứ gãy răng rắc. Cám trái lại, hay nói, hay cười. Năng động hoạt bát. Cám không được đẹp như Tấm, nhưng lại được cái nét duyên mà ai cũng quý. 

     Một hôm, hai chị em rủ nhau đi bắt tép. Cám chạy nhảy tung tăng đi trước, Tấm im lặng đi theo sau. Đến nơi, Cám nhảy xuống nước mà nghịch. Tấm ở trên bờ, nhìn lên bầu trời, mới ba giờ chiều mà đã có trăng tròn. Bầu trời tựa như màu xanh lá nhàn nhạt, mang vẻ u sầu chết chóc. Cám đang nghịch thì nhìn thấy bóng trăng phản chiếu trước mặt. Quay về phía Tấm, cô thấy Tấm đang đứng nhìn trăng và vuốt nhè nhẹ tóc. Tấm ánh mắt vô hồn nhìn trăng. Trăng hôm nay thanh quá. Miệng Tấm bắt đầu lẩm bẩm khe khẽ, thứ tiếng nghe như tiếng Tàu. Tấm vốn đâu có biết tiếng Tàu? Rồi đất động đậy, nước sủi bọt. Một cảnh tượng kinh hoàng đã diễn ra. Trên mặt đất, hàng ổ giun đất trồi lên quằn quại. Con nào con ấy béo mầm, bò lổm ngổm dưới chân Tấm. Dưới mặt hồ, những con tép xám ngoét nổi lên đóng từng thành mảng dày đặc, tầng tầng lớp lớp. Cám nghẹn giọng, tay chân bủn rủn. Tấm từ từ nhìn Cám. 

_ Em có ngụp đầu... Thì ngụp cho sâu... 

     Cám bật khỏi mặt nước, băng qua cánh rừng. Về đến nhà thất thần. Mẹ hỏi mãi mới dám kể lại. Người đàn bà - mẹ Cám nghe xong, lắc đầu. Thị mở tủ, trong đó có một chiếc hộp hình bát quái. Mở ra có một chiếc gương chiếu yêu, và một chiếc yếm đỏ. 

_ Giờ mẹ phải đi có việc, con đợi ở nhà nhớ mặc chiếc yếm này vào, tuyệt đối, tuyệt đối không được bỏ ra !!!

     Nói xong, thị cầm chiếc gương chiếu yêu vội đi vào rừng, hướng về phía Tấm. Thủa ấy trong làng bỗng dưng xuất hiện tin đồn về một loài thủy quái. Những người bắt cá trong làng kể về tiếng động kì lạ buổi đêm. Tiếng mặt nước lõm bõm rồi tạt lên ào ào như gió rít. Một đứa trẻ nghịch nước đã bị cắn mất nửa bàn chân. Tấm ngồi trong phòng. Nhớ về hôm ấy đi bắt tép với Cám rồi bị ngất ở bờ hồ. Cô chỉ nhớ mẹ Cám đã đưa cô về, chuyện còn lại ra sao, cô không nhớ nữa. Nửa đêm, bỗng có tiếng lõm bõm tại giếng nước sau nhà. Tấm giật mình... Cô sợ... Chẳng lẽ thủy quái có ở giếng nước nhà mình ? Cô co người lại, run rẩy. Nhưng trong đầu cô có một giọng nói: 

_ Đừng sợ... Ta là Bụt đây... Con cá đó... Vốn là của con...

     Giọng nói văng vẳng trong phòng. Giọng nói chi phối cô.Giọng nói khiến cô mở cửa, bước ra sân sau... Trong ánh trăng tròn phủ xuống, không gian bao quanh bởi một màu xanh lam ảm đạm. Tấm nhẹ nhàng bước từng bước về phía sau nhà. Miệng giếng thấp, tròn gồ ghề. Tấm từ từ nhìn xuống dưới sâu, màu ẩm mốc của rêu xộc lên. Dưới đáy giếng đen ngòm, xuất hiện hai con mắt màu vàng, lòng đen hình bầu dục, có một con vật đang bơi trên mặt nước. Rồi ngạc nhiên hơn, bằng một cách nào đấy, con vật đó bám vào thành giếng rồi leo lên, từng nhịp, từng nhịp. Để khi nó lên miệng giếng, Tấm mới nhận ra đó là một con cá lớn to bằng một đứa trẻ sơ sinh. Chỉ khác là, trên thân con cá này mọc ra bốn chân kì quái. Tấm nhìn nó. Con cá nhìn Tấm, sau đó quẫy cái đuôi phành phạch, ra vẻ mừng rỡ. Tấm lấy tay xoa đầu, phát hiện ra trên miệng con cá, những cái răng nhọn hoắt đỏ lòm ấy vẫn đang gặm một nửa bàn chân. 

_ Từ giờ chị sẽ gọi em là Bống.

    Tấm thì thào, cô nói chuyện với con thủy quái mà không biết, từ trong bóng đêm, mẹ của Cám đã nhìn thấy tất cả. Những ngày sau đó, Tấm lẳng lặng bắt những con vật nhỏ ném xuống giếng, khi thì con gà, khi thì con ếch. Mặt nước càng ngày càng nhiều xương trắng, tanh ngòm. Mấy hôm đó trời mưa liên tục, mây đen phủ kín bầu trời. Mẹ của Cám ngồi trong nhà, thị suy nghĩ rất là mông lung. Vong linh trong Tấm ngày càng biểu lộ rõ. Phong ấn được ấn vào người Tấm ngày càng yếu đi. Hiện giờ thị cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc lấy Tấm làm bình chứa, để không cho vong ấy thoát ra ngoài. Nếu không có vật giữ, nó sẽ thỏa sức hoành hành. 

     Nhớ ngày xưa mẹ của Cám và của Tấm là một cặp đạo sĩ trừ ma. Trong một lần đi đến một ngôi đền cổ, họ gặp một ác linh. Tương truyền rằng, ác linh này vốn là một thầy ấn người Trung Quốc, được đưa đến để phong ấn các long mạch tại An Nam. Hắn lấy hiệu là Bụt, vốn là kẻ tàn ác, tu luyện tà thuật, lấy xác người và động vật làm vật dẫn, để tạo nên những sinh vật kì dị. Trong một lần đụng độ với Thánh Gióng, đội quân của  hắn không chịu nổi lửa thần của ngựa sắt. Trước khi bị cây gậy sắt màu đen quật vào gãy cổ, hắn kịp thời làm phép thoát hồn. Ám vào cỏ cây sinh linh ở đó mà sống. Cuộc chiến của hai người và lão Bụt hết sức ác liệt. Cuối cùng, cha của Tấm bị thương. Ác linh tưởng như đã biến mất. Không ngờ lại bám theo cha Tấm, cuối cùng nhập vào phần hồn của đứa trẻ. 

     Mẹ Tấm chết sau khi sinh Tấm ra. Cha Tấm cũng qua đời không lâu sau đó. Khi đó, mẹ của Cám mới nhận nuôi Tấm, đồng thời cũng là để canh giữ ác linh. Không lâu sau đó, mẹ của Cám nhận nuôi thêm Cám - một đứa trẻ cũng là mồ côi trong làng.

     Mấy hôm nay, Tấm có biểu hiện lạ. Trong giếng nước sau nhà cũng phát ra yêu khí oan nghiệt. Mẹ Cám phải ngồi án binh bất động. Khi tâm hồn của Tấm bị dao động, ác linh sẽ dễ dàng chiếm lấy. Hôm sau, trời ngừng mưa. Mẹ Cám gọi Tấm ra ngoài, bảo:

_ Con ơi con ! Làng đã bắt đầu cấm đồng rồi đấy. Mai con đi chăn trâu, phải chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà, làng bắt mất trâu.

     Tấm thì cũng vâng lời nghe theo. Sau khi chắc chắn Tấm đã đi, Cám không có ở nhà, mẹ Cám mới ra giếng ở đằng sau. Thị vặn cổ một con gà, rồi ném xuống giếng. Ở dưới giếng, bọt nước bắt đầu xuất hiện. Những chiếc răng nhọn hoắt trồi lên, ngoạm lấy con gà, máu đỏ hòa trong nước. Đứng bên trên, người phụ nữ lấy là bùa màu vàng, niệm ấn chú, lấy dao cứa vào tay rồi nhỏ lên một vài giọt máu. Máu vừa rơi xuống giấy, khói bốc xì xèo. Thị cuốn lá bùa quanh một túi vải đựng đầy diêm tiêu, miệng niệm chú. 

_ Thiên linh linh - Địa linh linh. Trời diệt vong linh - Diệt vong diệt bạo.

     Nói xong thị thả túi vải xuống giếng. Một tiếng nổ lớn vang lên. Sau khi máu bắn tung tóe, xương văng khắp nơi, thành giếng bắt đầu lục đục, đất đá xung quanh đổ sập xuống, khói bụi bốc lên. Trong thoáng chốc, miệng giếng đã bị lấp. Mẹ Cám ho sặc sụa, người không còn chút sức. Mười sáu năm liên tục phải niệm chú phong ấn ác linh, pháp lực suy tàn, nay một phép con như vậy cũng không thể thực hiện một cách dễ dàng nữa. Thị đang quan sát miệng giếng, bỗng linh tính mách bảo có điều không ổn. Thị quay ngoắt ra sau rồi giật mình. Đằng sau thị, là Tấm... Tấm đang đứng... Tấm đang cười. Thị rùng mình... Tấm đứng đằng sau, run bần bật, miệng cười, mắt trợn ngược, tay chỉ thẳng vào giếng.

_ Đến người bạn duy nhất của con, mẹ cũng nỡ tâm giết sao ?

_ Tấm. Hãy tỉnh lại đi. Nó chính là yêu quái...

     Mẹ Cám nói, đồng thời chầm chậm lùi về phía sau, tay lấy ra một nắm bùa. Tấm không nghe thấy gì nữa. Chỉ thấy những kí ức hỗn loạn kéo dài. 

     Từ thời thơ ấu, Tấm không có bạn. Vốn sinh ra đã xanh xao, lại mắc một căn bệnh quái ác, cứ hoạt động mạnh là xương cốt sẽ bị nguy hại. Vì vậy lúc nào Tấm cũng có vẻ nhợt nhạt, yếu ớt. Bọn trẻ trong làng luôn tìm cách tránh xa Tấm. Một phần là vì sợ lúc nô đùa, Tấm sẽ bị thương, một phần là sợ ánh mắt lạnh lẽo kì dị Tấm luôn mang trên mặt. Cám tính trẻ con, không để ý đến Tấm, chạy vào chơi với lũ trẻ trong làng. Cám càng vui vẻ hoạt bát bao nhiêu, Tấm càng ưu phiền sầu muộn bấy nhiêu. Dần dần, buồn bã tích tụ thành trầm uất. Một lí do nữa, là Tấm luôn nghĩ mình không có mẹ. Dù cả hai đều là trẻ mồ côi được nhận nuôi, nhưng người ta thường gọi người đàn bà đó là mẹ Cám, chứ không phải là mẹ Tấm. Dân làng luôn gọi đó là người dì ghẻ của Tấm. Tệ hơn nữa, họ còn rỉ tai nhau rằng, ngày mẹ Tấm mất, mẹ Cám luôn đến nhà bố Tấm mỗi đêm. Vốn dĩ không ai biết thị xuất hiện để phong ấn vong linh trong người Tấm, vào cái giờ nó hoạt động mạnh nhất. Nhưng những lời truyền miệng thất thiệt, cũng đủ để một đứa trẻ như Tấm thêm phần hoài nghi. Rồi Tấm gặp Bống. Một con vật không tránh xa Tấm. Một con vật muốn chơi với Tấm. Sau bao lâu chỉ có một mình, Cô Tấm đã tìm thấy một người bạn. Để đến hôm nay, chính mắt cô thấy mẹ Cám tự tay giết Bống.

     Đứng trước mẹ Cám, Tấm mắt trắng dã, miệng sủi bọt, phun ra một tràng tiếng Tàu kéo dài, lần này có lẫn cả giọng đàn ông khàn đặc. Ác linh thật sự trong người đã chiếm lấy cô. Sự thực là chính ác linh đã gọi con cá đến. Chính ác linh đã sắp đặt để Tấm quay lại và chứng kiến khung cảnh này. Tấm bắt đầu niệm chú, từ đằng sau, con trâu mà Tấm dắt đi chăn, hai mắt đỏ ngầu, miệng thở hùng hục, dường như đã bị mất kiểm soát, xuất hiện rồi tiến về phía mẹ Cám. Nó đang lấy đà. Mẹ Cám xoay người, lấy chân quệt lên mặt đất vẽ hình vòng tròn âm dương. Những lá bùa trên tay, gấp lại, rồi lại xòe ra, dệt lên thành một lá bùa lớn to bằng nửa thân người, trải dài từ lưng đến chân, hai tay cầm hai mép trên, phù ra trước ngực. Con trâu thì lao tới, nó bước đến đâu, mặt đất rung động đến đấy. Nó không còn là một con trâu bình thường nữa, tốc độ của nó đã ngang bằng một con ngựa. Mẹ Cám mặt không biến sắc. khi con trâu đến gần thị uốn người cùng lá bùa sang một bên. Con trâu đang có đà, bỗng bị đẩy theo đường cong của mép vòng tròn âm dương dưới đất, mất thăng bằng, chệch hướng, lao thẳng vào miệng giếng. Ầm một cái, đống đất đá cùng gạch vụn văng tung tóe. Tấm đứng đằng sau vẫn đang nhắm mắt niệm chú. Con trâu đứng dậy, lắc người, chân trước cào đất rồi chuẩn bị lao tiếp. Một lần nữa, con trâu lại bị mẹ Cám hất ra, ngã văng người, oạch xuống mặt đất. Tấm chuẩn bị niệm chú tiếp, thì có tiếng động lạ phía sau. Cả hai người cùng quay về phía có động. Cám đã về - Tring lúc Cám ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Tấm đã quay người về phía Cám, mở miệng cười độc địa. Tấm lao về phía Cám, bàn tay trái đổi sang màu tím đậm, nhằm thẳng vào ngực Cám.

_ Muốn điều khiển ai thì phải lấy tim kẻ đó.

     Tấm lẩm nhẩm. Mẹ Cám theo phản xạ, hét lên một tiếng lớn, chạy ra khỏi vòng tròn âm dương, thẳng về phía Cám. Cùng lúc đó, con trâu chẳng biết từ đâu lao đến, điên cuồng nhằm thẳng về phía eo thị mà húc. Trong lúc thập tử nhất sinh, đau đớn vô cùng. Khi bàn tay Tấm chỉ cách trái tim Cám một gang tay. Một tia sáng lóe lên. giữa Tấm và Cám xuất hiện một chấn động lớn, đẩy cả hai người sang hai bên. Cám ngã nhào xuống đất, còn Tâm bị văng xa hơn, đập đầu vào gốc cây, bất tỉnh. Con trâu vì thế đang lao nhanh cũng khuỵu người xuống. Một lớp bụi mù phủ qua. Không gian trở nên im lặng. Cám nhìn xuống phía dưới thân mình, nơi chiếc yếm đỏ mà hôm trước mẹ đưa cho, có những văn tự đang phát sáng.

Còn tiếp

Nguồn: Internet.

Tác giả: Phan Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro