Chương Bắt Đầu: Đỏ Thẫm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đỏ thẫm"

Đó là từ ngữ duy nhất hiện lên khi lần đầu tiên Denis gặp Liliane nằm bất động trên mặt trận thành phố Rentes nơi diễn ra chiến dịch Fiery Swan, khoảnh khắc ấy dù chỉ trong một giây nhưng lại trở thành một đời với anh.

Ngày 28 tháng 4 năm 2050, chiến dịch Fiery Swan đã sắp hạ màn, con Vizil cấp 7 – quái vật hùng mạnh đã chiếm lấy thành phố này trong hai tháng qua - được mệnh danh là "Tên đồ tể ở Rentes" – cuối cùng đã bị các Fairy tiêu diệt, cho nên nhiệm vụ tiếp theo của các Fairy chỉ là đảo cánh đi giết những con Vizil cấp thấp còn sót lại nữa là có thể khải hoàn trở về.

Sở dĩ Denis có mặt ở một nơi nguy hiểm như vậy là để giúp đỡ Alex - bạn thân của anh – một Fairy được cử đi trong chiến dịch này để tiêu diệt Vizil cấp 7. Do sự tàn bạo của cuộc chiến với con Vizil cực mạnh ấy, Alex đã bị thương, tuy vết thương không nặng nhưng bộ chiến phục bị hỏng khiến cậu ta mắc kẹt lại tại một tòa nhà cao tầng trong thành phố Rentes. Kỷ luật của một Fairy vô cùng nghiêm ngặt, một khi đã bị thương và mất khả năng chiến đấu trên chiến trường thì không được phép gọi tiếp viện cho đến khi trận chiến kết thúc. Nhưng Alex đã gọi Denis, không phải để tiếp viện cầu cứu bởi Denis không phải là một Fairy, mà là để nhờ anh giúp gửi lời trăn trối cuối cùng đến gia đình và bạn gái của cậu ta.

Sau khi nghe Alex than thở tràng giang đại hải xong, anh chỉ cất giọng nói đúng một câu:

- Đừng có tự sát là được! Đợi tôi đến.

Không đợi Alex mắng anh bị điên, Denis tắt máy rồi ngồi vào "căn cứ" nhỏ trong phòng ngủ của mình để dò tìm vị trí của cậu bạn thông qua thiết bị định vị gắn trên mỗi một Fairy, tất nhiên anh không có quyền kiểm soát toàn bộ Fairy nhưng riêng cái thiết bị của cậu bạn thân thì anh đã nhúng tay vào chút ít để đề phòng những chuyện như thế này.

Vậy là với một chiếc xe tải nhỏ và vài khẩu súng cùng một số thiết bị hỗ trợ chuyên dụng, Denis một mình xông vào mặt trận thành phố Rentes để cứu bạn mình ra.

Cũng may Alex chưa đến nỗi chán sống nên đáp cánh xuống một vị trí khá xa chiến trường chính của các Fairy với con Vizil 7, điều này giúp Denis không gặp khó khăn mấy trên đường đi ngoài vài con Vizil nhỏ mà anh đủ khả năng xử lý với khẩu súng của mình.

Lúc này đây Denis đang ngồi trên lầu 5 của một tòa nhà lầu 13 tầng, anh xử lý vết thương cho Alex, đó là vết chém của một con Vizil cấp 2 ở đùi, lực mạnh thêm móng sắt của con quái thú làm vỡ cả bộ chiến phục chắn chắn rồi rạch thẳng vào đùi. Đến cả một Fairy lão làng với 7 năm xông pha như Alex mà bị thương thế này thì quả thật trận này quá ác liệt rồi.

Sau khi băng bó xong xuôi, Denis tiện thể quay sang nhìn giúp luôn bộ chiến phục của bạn mình:

- Cũng may nằm trong khả năng của tôi.

Alex mệt nhoài tựa lưng vào vách tường, tay cậu cầm một bình rượu màu hổ phách mà Denis vừa mang đến, trút hơi thở dài nhâm nhi như đang ngồi ở một nhà hàng, cốt chỉ để giảm bớt cơn đau và trấn tĩnh lại chính mình.

- Trên đời này có chuyện quái gì mà không nằm trong khả năng của cậu? Nếu cậu chịu chiến đấu thì tôi cũng đâu có khổ thế này.

Denis như lơ đi lời than thở, anh không trả lời, tiếp tục lôi đồ nghề ra chỉnh lại chiến phục giúp bạn mình.

Tiếng nổ của súng, đại bác, âm thanh của sự sụp đổ hủy diệt, và tiếng gầm rú giận dữ của bọn Vizil càng này càng dữ dội cho thấy trận đánh sắp sửa kéo đến đây, vừa hay Denis cũng sửa xong chiến phục của Alex, anh khẩn trương giúp bạn mình mặc lên rồi căn dặn:

- Tôi đã sửa xong nhưng cậu không thể chiến đấu thêm được nữa, lập tức rút về căn cứ đi - Nhìn cái vẻ chần chừ của Alex, anh hằn giọng – Tôi thấy bạn gái cậu cũng đẹp, tôi thì không phải gu rồi nhưng những thằng khác thì chắc thích cô ấy lắm.

Nghe thấy thế Alex "hừ" một tiếng rồi chỉnh lại bộ chiến phục để chuẩn bị cho chuyến bay về:

- Xem ra ước mơ trở thành Oberon của tôi xa vời quá rồi.

Oberon – vua của các tiên – danh hiệu cao quý nhất của một Fairy nam, đồng thời với đó là Titania – hoàng hậu của các tiên – danh hiệu giành cho nữ Fairy xuất sắc nhất của năm.

Đúng lúc này một tiếng nổ "ẦM" tưởng như muốn xé toạt cả đất trời, mặt đường xuất hiện nhiều đường nứt kéo dài, tới mức cả vị trí của Denis cách không gần chiến trường cũng bị ảnh hưởng, tòa nhà rung mạnh rồi những đường nứt chạy dài trên các vách tường, trần nhà bắt đầu rơi cát xuống báo hiệu cho hai người đàn ông thấy trước tương lai không ra khỏi đây thì chỉ có nước bị chôn sống.

- Bảo trọng bạn tôi! Sau vụ này tôi sẽ trả cậu một chầu, ok? – Alex cười với Denis trước khi đóng mặt nạ lại.

- Ok! – Denis cười lại, nụ cười chẳng mấy sâu, đúng như phong cách của anh mấy năm nay, dù cho anh thật sự vui vì đã giúp được bạn mình.

Thu lại đồ đạc vào balo rồi đeo lên lưng, tay phải vác một khẩu shotgun để đề phòng bị tấn công, Denis liếc nhìn bầu trời phủ một màu xám vì khói lửa rồi xoay bước hướng về phía cầu thang để thoát khỏi tòa nhà và Denis tự hỏi chính bản thân mình rằng đến bao giờ anh mới được nhìn thấy một bầu trời màu xanh yên ả thật sự?

Ngày này của 18 năm trước được gọi là ngày "Địa ngục sát nhập với mặt đất" khi một khối thiên thạch được đặt tên là Vizil có diện tích vào khoảng 7 ki lô mét vuông đã đâm vào trái đất, gây ra vụ nổ cực kì lớn quét sạch cả thành phố Bamli ngay khi nó còn chưa tiếp đất. Dĩ nhiên với sự hiện đại của con người lúc bấy giờ đã phát hiện ra trước và cho cư dân của thành phố rút lui khỏi khu vực thiên thạch rơi, nhưng chẳng ai có thể ngờ rằng trong khối thiên thạch đó lại chứa những con quái vật khủng khiếp được gọi là Vizil – đồng tên với khối thiên thạch đã mang chúng đến.

Lũ Vizil này là một thứ quân thiện chiến. Chúng có nhiều kích cỡ và nhiều loại, chủ yếu phân ra làm loại chạy trên mặt đất và bay trên không trung. Đa số những con chạy trên mặt đất đều là loại khổng lồ cao trên 50 mét, những con có cánh thì nhẹ hơn. Vẻ bề ngoài của chúng gớm ghiếc và hung tợn như loài bò sát khổng lồ thời cổ đại. Chúng được con người phân ra làm nhiều cấp, nhiều nhất và yếu nhất là lũ cấp 1, tuy nói là yếu nhưng thực chất chúng vẫn có thể gây ra một vụ thảm sát diện rộng nếu không được ngăn chặn, và sở thích của lũ Vizil này là đi khủng bố các thành phố và chiếm lấy làm căn cứ. Chúng là loài ăn thịt, mặc dù có vẻ chúng không thông minh như con người nhưng lại không hề không có tí trí tuệ nào như động vật.

Dù sao con người ở thời đại nào cũng luôn là động vật thích nghi nhanh nhất, vì thế phút chốc các vấn đề đấu tranh chính trị giữa các nước đã sớm được dẹp qua một bên, họ đồng lòng lại tiến hành chiến tranh chống lại các thực thể nguy hại này. Thế nhưng những gì mà con người có lúc đó hoàn toàn không thể nào đánh bại được chúng vì vũ khí thông thường hoàn toàn không thể nào làm hại được đến chúng, chúng nổ tung rồi lại tự lành với bất cứ vũ khí nào, đến cả bom nguyên tử - vũ khí mạnh nhất loài người lúc bấy giờ. Đến tận lúc nhân loại đã mất đi một nửa đất đai của chính mình và dân số giảm 2/3 vì bị giết chết thì họ mới phát minh ra được vũ khí chuyên chống Vizil, và đó là khởi đầu câu chuyện về sự ra đời của Fairy.

Tốc độ của các Vizil nhìn chung là nhanh, đến cả những con khổng lồ cũng nhanh, với những con nhỏ có cánh hoạt động trên không trung thì gần như là ngang ngửa một chiếc chiến đấu cơ. Sau khi các nhà khoa học tìm ra được thứ năng lượng được gọi là Fiprax đã quyết định tiến hành chế tạo bom để diệt lũ Vizil, nhưng tiếc là bọn Vizil thông minh hơn những gì con người tưởng, chúng hoàn toàn có thể phát hiện khi bom còn ở đằng xa và tránh đi dễ dàng, còn đối với những loại tên lửa hành trình di động theo kẻ địch thì chúng chống lại bằng cách biến đổi màu da của mình như loài tắc kè khiến tên lửa hành trình không thể nào nhận diện được.

Sau nhiều lần thất bại như thế mãi cho đến 12 năm trước nhân loại mới có chiến thắng đầu tiên của mình bởi chính những con người được gọi là Fairy. Họ là những chiến binh trong bộ chiến phục có thể giúp con người bay vào không trung với tốc độ ngang những con Vizil có cánh nhanh nhất và cực kì linh hoạt, đủ để chịu lực va đập khi rơi xuống cũng như những đòn tấn công trong mức độ cho phép của quân thù, mỗi bộ chiến phục tùy theo cấp độ đều được trang bị đầy đủ vũ khí tầm xa và cận chiến để sẵn sàng đối mặt với Vizil trong bất cứ hoàn cảnh chiến đấu nào. Hẳn nhiên với những bộ chiến phục như thế thì người lái nó cũng đòi hỏi rất nhiều khả năng về trí tuệ lẫn cơ thể, cho nên dần dần với những chiến thắng mang lại, các Fairy đã trở thành những con người hoàn hảo nhất, siêu nhân trong đời thật, những vị anh hùng của nhân loại.

Nhưng dẫu thế thì trong 9 năm qua họ vẫn chưa thể tiêu diệt được ngọn ngành lũ Vizil mà chỉ mới giành lại được một số thành phố đã bị chiếm đóng. Song thật sự Denis không ngờ họ lại dám mở ra chiến lược Fiery Swan ở Rentes để đánh bại con Vizil cấp 7 – con quái vật đã sớm trở thành điều cấm kỵ trong các chiến lược chiến tranh khi liên tiếp khiến nhiều đội Fairy đã phải một đi không trở về với nó.

Denis thiết nghĩ sở dĩ họ dám tự tin tiến hành chiến tranh chiếm lại Rentes là vì lần này có sự tham gia của Crimson Fairy – nàng tiên đỏ thẳm - cô gái được xem là nữ chiến binh mạnh nhất của loài người với thành tích đã đạt đến mức kỷ lục.

Sau mấy mươi giây chạy như bán mạng, cuối cùng Denis đã đi hết cầu thang, anh băng qua sảnh lớn rồi chạy ra khỏi cánh cửa kính đã nứt tung đi vì những chấn động từ các vụ nổ.

Vứt khẩu súng vào xe, Denis ngồi vào ghế lái rồi vặn chìa khóa rồi rồ máy cho xe chạy.

Lại một tiếng nổ dữ dội vọng đến, mặt đất lại rung lên nhưng âm thanh lần này hoàn toàn không phải là bom dội vào mặt đường mà là tiếng một khối thịt khổng lồ ngã xuống, chính lúc đó radio trong xe của Denis báo tin về con quái vật cấp 7 ấy đã bị hạ bởi Crimson Fairy – nàng tiên dũng cảm và tài năng đó đã tắm máu của con quái vật hung tợn, khoác lên mình hào quang chiến tích hiểm hách mà toàn thể bậc nam nhi trong cái hành tinh đang chết dần này phải nể sợ.

Xe lao đến ngã tư, Denis đánh lái rẽ sang phải, chỉ còn vài lần rẽ nữa là anh có thể an toàn rời khỏi thành phố nên bản thân anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhưng trong chính lúc này một hình ảnh bỗng rơi vào đôi đồng tử của Denis khiến anh đạp mạnh phanh, chiếc xe bị thắng gấp khiến bánh xe cạ vào đường phát ra âm thanh "két" rồi kéo dài một đường.

Denis suýt thì đập đầu vào bánh lăng nếu không thắt dây an toàn từ sớm.

Vội tháo dây an toàn ra, cầm lại khẩu shotgun trên tay, Denis mở cửa nhảy vọt xuống xe, anh lập tức chạy đến gần thứ mà anh đã thấy đó.

Đó là một cô gái, trông từ xa như nàng công chúa ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích, với một mái tóc đỏ thẳm nổi bật giữa khung cảnh màu xám ảm đạm của khói lửa chiến tranh.

Giữa mặt trận khói lửa bom rơi đạn múa như khúc giao hưởng của tử thần, giữa đám quái vật cùng các Fairy đang chiến đấu ác liệt trên không trung, cái xác khổng lồ của con Vizil cấp 7 đang nằm ở đằng xa kia, nó là một cột mốc thắng lợi to lớn của nhân loại, cô gái đã nằm giữa những thứ đó, khuôn mặt cô ngơ ngác như vừa thức dậy từ một giấc ngủ thẳm sâu. Cô gái đã nằm ở đó từ khi nào, Denis không biết, cũng không ai biết, chỉ thấy toàn thân cô gái như khoác lên bộ váy rực rỡ được dệt từ máu đỏ, mái tóc cô cũng đỏ nhưng không phải bị nhuộm bởi máu như bộ váy mà là một màu đỏ tự nhiên, trông thoáng qua như màu của đường chân trời lúc chạng vạng. Đôi mắt cô một màu xanh lơ bầu trời thu cao vời vợi, lúc này, từ khóe mi, một giọt lệ lăn xuống rồi thấm vào mái tóc đỏ rực.

Denis ngây người trong giây lát, xinh đẹp và kỳ lạ đến mức làm anh chững người lại.

Ít nhất thì phản xạ Denis cũng khá nhanh khi anh nhanh chóng phát hiện ra một con Vizil cấp 1 đang bay đến, hạ gấp nó bằng khẩu shotgun của mình, Denis toan tiến lại gần cô gái thì thấy cô đã nhìn về phía anh từ khi nào, nước mắt cô đã khô như thể cô chưa từng rơi lệ, ánh mắt xanh lơ của cô nhìn anh hình như đã có cảm xúc hơn lúc nãy, còn cảm xúc đó là gì thì anh không thể hiểu, cũng không có thời gian để hiểu.

- Cảm ơn – Cô khẽ nói, và – Đi đi!

Giọng của cô gái nhẹ như làn khói phảng phất quanh họng súng khi một viên đạn đã rời nòng và giết chết mục tiêu, tưởng chừng như đã lạc vào hư vô từ khi nào.

Denis liếc nhìn quả bom hẹn giờ đang đếm ngược 20 giây cuối cùng cạnh bên cô gái, có lẽ cô đã sớm nghĩ mình sẽ chết nên đã kích hoạt bom từ trước, anh lại nhìn sang ánh mắt khẩu cầu van nài anh đi đi của cô, chẳng mấy chốc nghĩ ngợi thêm cho tốn thời gian, Denis cầm lấy quả bom nhỏ trong lòng bàn tay, bằng tốc độ nhanh nhất của mình, anh rẽ qua phải nơi xác con Vizil cấp 7 còn đang nằm ở đó, trông nó bây giờ như một con chó ngoan đang ngủ, Denis nhanh chóng nhéc qủa bom vào chân nó với hi vọng cái khối thịt khổng lồ này sẽ chắn bớt sức hủy diệt của quả bom.

Xong xuôi, Denis chạy hết tốc lực quay lại phía cô gái.

Thấy anh chạy về, cô gái chống tay ngồi dậy, đôi mắt cô mở to như không thể tin được, mà do động tác ngồi dậy, máu trên đầu cô chảy dọc xuống trán, men dọc theo xương quai hàm yêu kiều quyến rũ rồi chạy xuống cằm, nhỏ giọt long tong.

Trong ánh mắt ngạc nhiên tột độ của cô gái, Denis cuối người xuống bế cô lên, chạy về phía chiếc xe của mình, vòng qua bên kia để lấy chiếc xe làm khiên chắn. Người anh tựa vào thân xe, còn cô gái thì ngồi trong vòng tay anh, dẫu cho anh tin cô biết cái gì đang diễn ra nhưng cô chẳng buồn nhắm mắt sợ hãi, thay vào đó khuôn mặt xinh đẹp đầy máu ấy cứ ngước về phía anh với một đôi mắt nhìn chằm chằm khó hiểu, thậm chí bàn tay cô cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi như nắm chặt lại hay gì, cô hoàn toàn buông lỏng người như cách cô đã từng buông tính mạng mình trong khoảnh khắc lần đầu anh thấy cô.

Đúng như Denis đã nhẩm đếm số giây, quả bom nổ "BÙM" lên một tiếng, kính xe của anh vỡ vụn, những mãnh kính rơi xuống như mưa, anh ôm chặt đầu cô gái, lúc này anh mới biết không phải tóc cô không dính máu, mà do một màu không thể nhuộm thứ cùng màu với mình thành một màu sắc khác biệt được.

Mái tóc của cô gái ướt nhẹp, lúc Denis buông tay xuống, tay anh cũng bị nhuốm đỏ, bởi máu.

Thở dài sống sót khỏi vụ nổ, Denis cuối đầu nhìn xuống cô gái kỳ lạ kia thì thấy cô đã ngất, với một bàn tay đang nắm chặt ngực áo anh.

Từ khi bị lũ Vizil xâm chiếm, con người đã phải sống trong khu vực được phủ vòm là một tấm sóng nhân tạo màu đỏ thẫm chống Vizil, thế nên lúc nào cũng như nhau, dù là ngày hay đêm thì khi ngước lên nhìn bầu trời cũng chỉ là một màu đỏ thẫm, có những đứa trẻ sinh ra trong thời này đến tận mười mấy tuổi rồi mà vẫn không biết bầu trời thật sự là như thế nào. Cũng do sự tàn phá của lũ Vizil nên kinh tế bị giảm sút rất nhiều, lại phải đầu tư phần lớn ngân sách vào quân sự, nên đời sống của con người thật sự khó khăn vô ngàn, đến mức người ta nói việc giảm 2/3 dân số tuy thật sự là việc đau lòng nhưng lại may mắn biết bao.

Nhìn chung thế giới bây giờ hoang toàn như một bãi tha ma với lũ Vizil là kẻ mai táng và những con người còn sống sót là kẻ hấp hối đang đấu tranh với tử thần.

Denis sống trong ngôi nhà một tầng nhỏ trong khu tập thể ở thành phố Liorio, mặc dù nói là khu tập thể nhưng do thói quen thích ở một nơi yên tĩnh ít người nên anh chọn sống giữa một bãi phế liệu nên hàng xóm của anh nhìn chung là những phế thải từ xe tải, đồ đạc công nghiệp và các bộ chiến phục đã không còn khả năng tái sử dụng được nữa Nói chung là vô cùng yên tĩnh ngoại trừ thỉnh thoảng có sự ghé thăm của vài chú chuột nhỏ mà thông thường anh hay lơ đi, có khi cao hứng thì vác súng ra, lấy chúng làm mục tiêu để luyện bắn.

Cô gái kỳ lạ ấy vẫn thiếp đi từ lúc anh cứu cô cho đến lúc mang cô và bệnh xá băng bó rồi mang về nhà. Thương tích của cô gái rất nặng, tay phải gãy làm hai khúc, bàn chân trái cũng gãy, 30% cơ thể bị bỏng ở cấp độ 3 nông, trên người có hàng chục vết thương lớn nhỏ, trong đó có đến 8 vết thương phải khâu lại, tạo thành 8 đường dài trên bề mặt da trông như những con rết đang bò trên làn cơ thể trắng ngần ấy, đến cả đầu cũng bị chấn thương. Đến bây giờ thì Denis có một điều đã hiểu và một điều không hiểu về cô gái này, anh đã hiểu tại sao cô lại nằm ngơ ngác giữa mặt trận, đó là bởi dây thần kinh của cô đã bị "ăn mất" bởi những tổn thương nặng đến mức gây mất cảm giác đau đớn tạm thời, điều anh không thể hiểu được là tại sao cô có thể sống sót được với chừng ấy thương tích trên người.

Denis vốn muốn để cô ở lại bệnh xá nhưng vừa sau chiến dịch Fiery Swan nên bệnh xá rất đông, hơn nữa cô gái lại rơi vào tình cảnh "bác sĩ lắc đầu" nên anh đành mang cô về nhà mình, dẫu cho anh không thể bằng với một bác sĩ nhưng mấy điều căn bản như xử lý vết thương thì anh vẫn làm tốt.

Dù vậy Denis vẫn không chắc cô gái này có thể sống sót nổi hay không, nhưng anh không nỡ vứt bỏ cô, thôi thì anh sẽ làm hết sức trong khả năng của mình, còn có thể vượt qua hay không là nằm ở sự cố gắng của cô ta.

Đêm hôm đó Denis đã thức suốt đêm để trông cô gái để đề phòng biến chứng, thế nhưng không như anh dự đoán, cô gái vẫn nằm im trên chiếc giường nhỏ, ngủ rất ngon lành. Denis yên tâm ít nhiều nên vào lúc 3 giờ sáng, anh ngã người lên sofa và thiếp đi trong tiếng tíc tắc của đồng hồ vang lên giữa màn đêm được pha loãng bởi ánh đèn ngủ ở tầng trệt.

"CHOANG!".

Tiếng vỡ của đồ sứ đánh thức Denis từ trong giấc ngủ ngắn của mình, anh ngồi dậy từ ghế sofa, giật mình phát hiện ra trên người mình đã được trùm một tấm chăn bông từ khi nào, là tấm chăn mà chính tay anh đã đắp cho cô gái kia. Denis xoay đầu về phía giường ngủ, ánh nắng tháng tư ngoài cửa sổ chiếu vào khiến anh nheo mắt vì chói, nhưng anh vẫn thấy rõ trên chiếc giường đó không có một ai.

Denis lập tức đứng dậy, anh không tin cô gái kia có thể lết ra được khỏi giường mà đắp chăn cho anh, nhất thời anh nghĩ đến một tình huống xấu mà anh cần phải đề phòng. Vậy là Denis di chuyển đầy cẩn trọng tiến về phía bếp là nơi phát ra tiếng đồ vật vỡ.

Đây là lần thứ hai Denis thấy cô gái đó trong trạng thái còn ý thức, và lần nào cô cũng khiến anh phải ngây người.

Với chừng ấy vết thương như thế thì ít nhất vài ngày mới có thể ngồi xe lăn mà lết ra khỏi giường, thế mà bằng cách nào đó cô đã đi lại được, không những thế còn đủ nhẹ nhàng đến mức đắp chăn cho anh mà anh không thể phát hiện ra. Từ giường ngủ của cô đến bếp ở góc cuối của tầng trệt là 7 mét, thế mà cô đã đi được đến đó với một bàn chân bị gãy đang bó bột. Và giờ đây cô đang ngồi bệch dưới đất, với một cái đĩa bị vỡ tanh banh, trên bếp là một ít đồ ăn trong tủ lạnh vẫn chưa qua chế biến.

Mái tóc đỏ dài thật dài, chấm xuống dưới mặt sàn cùng với bàn tay trái của cô. Vẫn đôi mắt xanh lơ với thần thái ngác ngơ như vừa thức giấc, cô ngẩng đầu nhìn anh, cô không nói gì, lại lẳng lặng cuối đầu xuống, trông cô hơi bối rối, dường như đang tìm cách đứng lên.

Denis chạy đến cạnh cô, anh đỡ cô đứng dậy, bàn tay anh nắm lấy cánh tay khẳng khiu tránh chạm vào những vết thương. Một lần nữa cô gái lại ngước mi mắt nhìn anh, ánh mắt của cô ngạc nhiên đến bàng hoàng.

- Cô đói à? – Anh vừa hỏi vừa dìu cô ngồi xuống cái ghế cạnh đó.

Cô ngồi xuống, có lẽ vì động đến vết thương nên cô cau mày lại vì đau, xong cái cau mày chỉ diễn ra trong nháy mắt như thể cơn đau chỉ diễn ra trong một phần của giây. Rồi cô cuối đầu sâu, khẽ lắc, kéo theo mái tóc mềm lay lay nơi bờ vai hao gầy, cô lên tiếng khe khẽ như sợ sệt:

- Anh đói.

Denis nghĩ mình vẫn chưa thể phân tích được câu trả lời này của cô gái. Mà lúc này cô len lén ngước mắt lên nhìn anh, có lẽ thấy ánh mắt khó hiểu của anh, cô lại bổ sung:

- Trời sáng... anh cần... ăn sáng – Như thể tự thấy mình nói chuyện khó hiểu, cô vội giải thích thêm – Mọi người đều cần ăn sáng, buổi sáng... quan trọng...

Từ góc độ của Denis nhìn xuống chỉ thấy mái tóc đỏ rực và những ngón tay của cô bấu chặt vào lớp vải quần mà y tá đã thay cho cô ở bệnh viện.

- Ý cô là, cô muốn làm bữa ăn sáng cho tôi? – Denis hỏi lại bằng một giọng dịu dàng vì trông điệu bộ của cô gái thật sự nhút nhát vô cùng, trái ngược với cơ thể có sức chịu đựng siêu việt của cô.

Cô gật đầu chắc chắn, trông như một đứa trẻ chắc chắn với cha của nó rằng nó đang làm một việc rất vĩ đại.

Denis bật cười thành tiếng, lập tức cô gái cũng ngẩng đầu lên, đôi mày đen của cô giãn ra, mắt cô như được chiếu sáng, khóe môi ngọt ngào kéo lên thành nụ cười tuyệt đẹp. Trong ánh sáng bình minh chiếu vào từ ô cửa sổ, khuôn mặt cô tựa đóa hoa hồng đỏ rực đang nở rộ chào ngày mới.

Nụ cười của Denis ngây ra, cùng lúc đó cô gái lại cuối đầu, tay lại siết chặt lấy quần mình, cô lẩm bẩm:

- Tôi... làm gì sai sao? – Cô ngước mặt nhìn anh, đôi mắt long lanh như có nước bên trong, tuy chất giọng vẫn yếu ớt nhưng giọng điệu chắc nịch hơn so với lúc nãy – Nếu tôi sai, tôi can tâm nhận hình phạt.

- Không! Không! – Denis phân bua, anh xoay mặt nhìn qua đống đồ ăn trên bếp, cố rời khỏi đôi mắt to tròn long lanh kia trước khi bị nó hút vào – Muốn ăn gì không?

- Muốn, nhưng sẽ không ăn – Cô đáp gọn.

Một lần nữa cô gái lại khiến Denis phải đơ người ra, anh quay lại nhìn cô như để xác nhận thông tin:

- Sao?

- Tôi muốn được ăn sáng cùng anh, nhưng nghe nói tình trạng lương thực trên thế giới hiện đang rất khốn khó, tôi không nên làm lãng phí lương thực của anh, nên sẽ không ăn – Cô nói rất đỗi nghiêm túc, sau đó lại quay lại cái vẻ bẽn lẽn nhút nhát – Nếu, nếu anh cho phép, có thể cho tôi ngồi... nhìn anh ăn...không? – Chưa để anh trả lời, cô đã trả lời luôn – Nếu không được cũng không sao cả, thế thì... kỳ quá, phải không?

Denis quyết định làm hai phần ăn sáng cho hai người, hai đĩa thức ăn gồm một quả trứng, hai lát thịt hun khói và một ít rau xanh, anh đẩy về phía cô một đĩa cùng với bốn lát bánh mì.

- Cứ tự nhiên! – Kèm theo một nụ cười thân thiện như đối xử với một đứa trẻ con, rồi anh kéo ghế ngồi xuống – Nhân tiện, tôi vẫn chưa biết tên cô, tên cô là gì vậy?

- Liliane – Cô gái đáp ngay, trông bộ dạng cực kỳ thành thật.

- Tôi là Denis, hân hạnh gặp...

Denis còn chưa nói hết câu thì Liliane đã đứng bật dậy, cô gái chìa tay ra trước mặt anh, mái tóc vì thế mà quết vào cả đĩa thức ăn nhưng có vẻ cô không quan tâm, cô gắt gao nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị.

Phải mất vài giây Denis mới hiểu là cô muốn bắt tay, mà cái cung cách bắt tay kiểu này thì quả thật là lần đầu anh thấy.

Denis cũng đứng lên bắt lấy bàn tay mềm mại của cô trong lúc lo lắng liệu cô cử động như thế thì vết thương của cô thế nào.

Hai bàn tay bắt vào nhau, Denis cảm thấy Liliane hình như cô bắt tay anh hơi chặt và vẫn không có ý định buông ra, đôi mắt cô hết nhìn quanh nhà anh rồi lại nhìn bàn ăn, cuối cùng dừng lại trên hai bàn tay đang bắt lấy nhau, cô toét môi cười, đến mức nước mắt chảy dài :

- Hạnh phúc quá, cứ như mơ vậy.

Nói rồi cô buông tay ra, dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt rồi lại tươi cười.

Denis bối rối không biết nói gì, anh im lặng cầm thìa lên bắt đầu ăn, và anh cũng thấy Liliane bắt đầu lóng ngóng với phần ăn của mình, cô cau mày tròn mắt nhìn đĩa thức ăn dưới mọi góc độ, bên phải, bên trái, từ dưới nhìn lên, từ trên nhìn xuống, rồi cô phồng má bực dọc vì không biết phải xử lý thế nào.

Denis chớp chớp mi nhìn cô, đến cả miếng bánh mì đang nhai trong miệng còn chưa nuốt nổi.

Rồi Liliane nhìn anh, sau vài giây nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cô tít mắt cười rồi bắt chước y hệt anh để ăn, tuy nhiên bộ dạng của cô vụng về như một đứa trẻ lên ba.

- Cô đến từ đâu? Bao nhiêu tuổi rồi?

Liliane trông có vẻ sợ hãi khi bị hỏi những câu đó, song cô vẫn trả lời:

- Em không thể nói với anh tôi đến từ đâu, còn tuổi thì năm nay em 17 hoặc 21, hẳn là nhỏ hơn anh.

17 hoặc 21 ? Hai con số này dễ nhầm lẫn như thế sao ? Đặc biệt là về tuổi tác. Denis không kiềm được lòng nhìn cô từ đầu đến chân, tập trung vào khuôn mặt và ngực cô, cuối cùng anh thở hắt ra trả lời giúp cô :

- Tôi cho là 17 thì đúng hơn.

Nghe thế dường như Liliane sực nhớ ra điều gì, cô đập tay lên bàn, phán :

- Không, 21 rồi !

Điệu bộ cô trông không khác gì một đứa trẻ cãi rằng mình luôn đúng dù là điều vô lý cỡ nào.

- Rồi, là một người phụ nữ 21 tuổi, ok ?

Cô cười hì hì trông dễ thương đến mức Denis phải xoay mặt đi, lọt vào tầm mắt anh là cái đồ bấm TV, anh liền quyết định bật TV để xua đi bầu không khí ngại ngùng (mà anh cho là chỉ mình anh cảm thấy).

Dường như kênh TV nào cũng nói về chiến thắng vang dội của loài người, quả thật đây là lần đầu tiên con người chiến thắng được một con Vizil cấp 7, đến cả Denis là một kẻ ngoài cuộc còn thấy tự hào thì nói gì là những chiến binh. Dừng lại một kênh đang quay trực tiếp ở bệnh viên quân y cấp cao, ngay tại giường bệnh của Crimson Fairy, người ta đã đến tận đó để trao giải thưởng xuất sắc cho nàng tiên ấy vì đã mang đến thắng lợi to lớn này.

Crimson Fairy đang nằm trên giường bệnh để truyền dịch, trông nàng không đến nỗi bị thương nặng nhưng nghe nói trong vài tháng tới nàng không được phép tham chiến bất cứ chiến dịch nào.

Nếu Denis không nhầm thì đây là lần đầu tiên Fairy Crimson xuất hiện trước công chúng, nàng đẹp và nhỏ nhắn hơn những gì người ta thường tưởng tượng về một nữ anh hùng. Từ trước đến nàng luôn giấu mặt, mặc dù đã 4 năm được đề cử 4 lần để trở thành Titania nhưng nàng vẫn luôn từ chối nhận giải, nên nàng mới được mọi người gọi là Crimson Fair, có ý nói nàng nổi trội hơn mọi Fairy khác, tất nhiên ai cũng thừa nhận nàng xuất sắc hơn bất cứ Titania thậm chí là Oberon nào. Nghe nói Crimson là mật danh của nàng khi nàng còn ở trong đội huấn luyện.

- Làm sao cô ấy có thể chiến đấu với một thân hình nhỏ bé như thế nhỉ ? – Denis chật lưỡi bình phẩm với Liliane cốt cho không khi tự nhiên hơn.

- Anh có thích Crimson Fairy không ? – Liliane hỏi lại anh, khuôn mặt cô lại nghiêm túc trông đến buồn cười.

- Toàn thể nhân loại đều thế !

- Cô ấy đẹp không ?

- Ừ !

Liliane lại phồng má, cô đứng dậy nghiêng người về phía Denis, kê sát khuôn mặt về phía anh, dùng cánh tay không gãy vỗ vỗ vào ngực mình :

- Rõ ràng em đẹp hơn cô ta mà.

Denis cảm thấy mình đã bắt đầu quen với sự kỳ lạ của cô gái này, nên anh đẩy vai cô ngồi lại ghế, cười :

- Tất nhiên là em đẹp hơn.

Cái này Denis không nói dối, Liliane thật sự xinh đẹp đến hiếm có.

Cô lại cười hì hì rồi lại tiếp tục ăn.

Sau đó hai người trò chuyện phiếm với nhau chút ít, Denis có hỏi tại sao Liliane lại có mặt ở chiến trường trong ngày hôm đó nhưng cô ấy nhất quyết không trả lời, chỉ lắc đầu rồi cuối xuống trầm mặc.

Sau khi ăn sáng xong, Liliane giành quyền rửa bát, Denis hỏi cô có biết rửa không, cô liền ái ngại lắc đầu nhưng lập tức đầy quyết tâm nói rằng cô sẽ học. Sau đó Denis chỉ cần rửa một cái làm mẫu, còn bao nhiêu Liliane làm tất.

Denis nhớ rất rõ, lúc anh nói rằng anh lên lầu 1 làm việc, Liliane đã níu lưng áo anh lại, mặt cô đỏ lừ, cuối đầu nhưng vẫn lén nhìn lên anh, cô nói :

- Ngày mai, có thể lại cùng ăn sáng không ?

- Nếu em muốn.

Liliane lại nghiêng đầu cười.

Cả ngày còn lại Liliane nằm đọc sách tại giường dành cho khách ở tầng trệt, còn Denis thì lên phòng ngủ ở lầu 1 của mình để làm chút việc, anh nói cô có thể tùy ý sử dụng tầng trệt theo ý muốn nhưng không được phép lên lầu 1, cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Năm giờ, cái nắng chiều vẫn còn gay gắt chiếu vào, phủ ngập căn phòng tầng trệt trong một màu ráng mỡ gà, Denis mới xuống khỏi lầu 1 để chuẩn bị bữa tối. Vừa bước xuống cầu thang đưa mắt tìm Liliane thì một hình ảnh đập thẳng vào mắt anh khiến anh lập tức xoay người lại, anh có thể cảm thấy mặt, thậm chí cơ thể mình nóng bừng lên.

Liliane đang khỏa thân ngồi ở sofa, trông bộ dạng cô ngơ ngác ngó tới ngó lui như tìm kiếm một cái gì đó.

- Em đang làm gì vậy ? Mặc quần áo vô! – Giọng anh bối rối, vẫn quay lưng về phía cô.

- 5 giờ chiều rồi, theo lịch sinh hoạt tôi phải vào phòng khử trùng để làm sạch cơ thể, nhưng tôi không tìm thấy phòng khử trùng nào ở đây.

Denis âu sầu ôm trán mình, anh tự hỏi cô gái này có phải là một Vizil dạng người vừa đến trái đất hay không ?

- Tôi chỉ có phòng tắm thôi, mà cô đâu thể tắm được với mớ vết thương đó, nhưng trước tiên cô lấy gì đó che người lại trước đi, cô nên hiểu tôi là một người đàn ông độc thân 27 năm rồi chứ.

Sau một hồi im lặng, Denis quay lưng lại thì có chút hết hồn khi Liliane đang đứng ngay phía sau anh, lúc này đây cô đang cầm cái chăn che lấy cơ thể mình, mà do cô chỉ đứng đến clưng chừng vai anh nên thành ra từ góc độ của anh hoàn toàn có thể thấy được những thứ không nên thấy.

Denis than trời một tiếng, quyết định cầm lấy cái chăn giúp cô quấn lại cho đàng hoàng rồi bế cô vào phòng tắm luôn. Anh giúp cô dùng nước ấm sạch lau sơ cơ thể, nhìn những "con rết" ở lưng, bụng, cánh tay, trước ngực, cùng với vết bỏng muốn phủ kín cơ thể cô mà anh cảm thấy lâng lâng nỗi xót xa.

Có những vết thương phải tiến hành rửa để thay băng, hơn bất cứ ai, Denis hiểu rõ nổi đau thấu trời khi sát trùng vết thương, có người chịu không nổi mà ngất đi, huống gì vết thương của Liliane lại nhiều và nặng như vậy, thế mà cô chỉ ngồi im re, thỉnh thoảng đau quá cũng chỉ thể hiện bằng cô cái cau mày cắn môi, sau đó lại len lén nhìn lên anh, như thể sợ bản thân tỏ ra đau đớn sẽ làm anh phật lòng.

Denis không thể hiểu nổi cô gái này, từ xuất thân cho đến tâm tư của cô. Một cô gái đến cả ăn cũng không biết, mặc dù tuổi ít nhất cũng 17 nhưng lại cư xử như một đứa trẻ lên ba, thoảng khi cũng rất chững chạc người lớn.

Do Denis sống một mình, thỉnh thoảng có vài người bạn cũ đến thăm thì tá túc lại đôi đêm, nên anh hoàn toàn không có quần áo phụ nữ nào, cả ngày nay lại quá bận để ra ngoài, vậy là Liliane phải mặc tạm quần áo của anh cho tới sáng mai anh đi mua đồ mới cho cô.

Hiện tại Liliane đang ngồi trên cái ghế lười kê ngoài mái hiên, cô mặc mỗi chiếc áo thun dài ngang đùi, đôi chân trần nuột nà buông xuống, ánh trăng tháng thư sáng tỏ chiếu vào phủ ngập cô trong sắc bạc pha chút đỏ kỳ quái, nổi bật lên mái tóc kiêu hãnh như một đóa lily màu đỏ.

Không biết nghĩ gì, Liliane thở dài rồi tựa người ra phía sau, mắt cô ngước lên ánh trăng có màu đỏ trên bầu trời.

- Khuya rồi, ngủ đi – Denis nói khi anh định khóa cửa để đi ngủ.

- Tôi bận canh cửa cho anh ngủ - Cô đáp lại tỉnh bơ.

Denis bước ra ngoài cùng Liliane, anh đứng cạnh cái ghế lười, cũng ngước lên nhìn bầu trời đêm màu xanh lá :

- Cô nghĩ khi nào chúng ta mới được nhìn thấy bầu trời thật sự ?

- Khi tôi chết – Liliane đáp lại, giọng khe khẽ.

Lúc này Denis chỉ đơn giản hiểu nó như một số lời trêu đùa của các cụ già hay bảo nhau rằng "Chắc tới chết tôi mới được nhìn thấy bầu trời thôi các ông ạ", nên anh đùa lại cô:

- Đừng bị quan vậy chứ, dù là 17 tuổi hay 21 tuổi thì 27 tuổi tôi đây vẫn chết trước cô.

Liliane ngước mắt lên, nhìn anh mĩm cười tràn ngập tự tin nhưng lại vô vàn dịu dàng trấn an :

- Không đâu, anh sẽ sống, sống trong một thế giới tự do, dưới một bầu trời xanh thật sự.

Denis ngạc nhiên nhìn Liliane, nhưng ánh mắt cô lại tĩnh lặng nhìn về phía ánh trăng bạc phía xa xa, thứ bị ngăn cách bởi một lớp màn đỏ thẫm giả tạo.

Thuyết phục được Liliane đi ngủ cũng như dỗ trẻ con, phải hứa với cô ngày mai sẽ cho cô đi ra ngoài cùng thì mới chịu đi ngủ. Để đề phòng bất trắc, đêm hôm nay Denis vẫn ngủ trên sofa dưới tầng trệt, cạnh giường của cô gái.

- Chúc ngủ ngon ! – Denis vừa xếp lại cái gối lên sofa vừa mở miệng nói như một thông lệ bình thường giữa con người và con người.

Nhưng Liliane lập tức xị ra mặt, cô khoanh tay cau mày :

- Tôi ghét ai đó chúc tôi ngủ ngon !

Denis quay sang nhìn cô, ra chiều khó đỡ ý rằng phải làm thế nào mới đúng.

Liliane nằm xuống, cô trùm chăn kín mặt lại còn xoay lưng với anh, giọng cô khe khẽ vang lên trong đêm :

- Thay vì chúc ngủ ngon, hãy nói, sáng mai lại cùng ăn sáng, có được không ?

Denis hơi ngơ ra, sau đó cũng nằm xuống :

- Ừ, ngày mai nhất định lại cùng ăn sáng !

Sáng hôm khi mặt trời vừa lên Denis đã thấy Liliane ngồi cạnh mình từ khi nào, lại một phen giật mình, anh ngồi dậy nhìn cô. Cô tít mắt cười với anh, sau đó kéo kéo tay áo anh, chỉ về phía bàn ăn, trên đó đã bày ra hai đĩa thức ăn, y hệt ngày hôm qua, cụ thể đến mức vị trí đặt đồ cũng không sai.

Nhìn vào đôi mắt đầy trông chờ của Liliane, Denis xoa xoa tóc cô, cười khen ngợi :

- Học nhanh lắm !

Chỉ chờ có thế, Liliane nhoẻn miệng cười làm xao xuyến lòng ai :

- Ngày mai, ngày mai, nhất định lại cùng nhau ăn sáng !

Như lời Denis đã hứa nên Liliane ra ngoài cùng anh, anh dìu cô ra chiếc xe tải nhỏ hai chỗ ngồi của mình rồi rồ máy đi đến siêu thị trong khu tập trung, dù là khu tập trung nhưng nơi anh đang sống có thể nói là nơi tốt nhất hiện nay nên khá rộng lớn và hiện đại, trông như thành phố thuở còn thời bình.

Sau khi cho xe vào bãi đỗ, Denis kéo một chiếc xe đẩy lại gần rồi cho Liliane ngồi vào, hẳn nhiên trên mỗi chiếc xe đều ghi bảng cấm người lớn ngồi vào nhưng Liliane khá nhỏ nhắn, cô cao chưa đến một mét sáu và nặng cùng lắm 42 kilogram, hơn nữa nhìn cô băng bó cả người thế này ai lại nỡ cho cô đi bộ được, nhất là với cái khuôn mặt mà mọi người khó có thể khước từ được kia.

Vậy là Liliane ngồi trên xe đẩy hàng còn Denis thì đi bộ ở đằng sau vừa đẩy vừa lấy một số thứ cần thiết. Trông Liliane thật sự rất phấn khởi, đôi mắt to tròn lanh lợi của cô bé đảo hết chỗ này đến chỗ khác, thoảng khi lại chồm lên kéo tay hỏi Denis xem đó là thứ gì và dùng để làm gì, mà dường như cái gì cô cũng hỏi cho được, như thể đây là lần đầu tiên cô đến với thế giới loài người.

Càng lúc số người chú ý đến cả hai càng đông, Denis thì như thường lệ hay đeo khẩu trang ở nơi đông người nhưng thân hình của anh cũng là một điểm cộng tuyệt vời dù là nhìn từ góc độ nào đi nữa, mà hơn cả đó là nhan sắc của Liliane lại gây chú ý vô cùng đến mức dù cô có những hành động kỳ lạ thì người ta vẫn cứ tán thưởng đó là dễ thương siêu cấp thay vì quái gở.

Khó chịu, Denis cởi áo khoác trùm lên đầu cho cô đồng thời đưa ánh mắt cảnh cáo liếc dọc xung quanh thì mọi người mới chịu buông tha, lẫn trong đám đông là giọng ai đó vang lên vừa phiền muộn vừa tị nạnh :

- Có vợ đẹp cũng khổ quá sức !

Denis thấy Liliane vùi đầu sâu vào áo khoác của anh, mặt cô giấu đi nhưng mang tai đỏ bừng.

Denis ho khan, chuyển chủ đề:

- Sang quầy quần áo thôi!

Denis chắc chắn Liliane không có khả năng chọn quần áo và thử quần áo nên đã đích thân chọn và nhờ nhân viên mặc dùm cho, nhưng kết quả là cô gái nhất quyết không chịu để nữ nhân viên thấy mình khỏa thân, cô phóng ánh mắt giận dỗi về phía anh:

- Vợ chồng... sao phải ngại?

Đồng thời nhân viên đưa ánh mắt "Làm ơn hãy chăm sóc cô vợ khó chìu của anh đi ạ", nên Denis đành thở dài vào phòng thử đồ cùng cô.

Vì vết thương nên trang phục Denis chọn cho Liliane chủ yếu là mấy vái váy suông dài bằng lụa mềm rộng để mặc ở nhà, trong lúc giúp cô gái mặc quần áo, anh chợt phát hiện ra vết thương của cô gái lành cực kỳ nhanh, hẳn nhiên không ở mức hôm trước vừa bị thương hôm sau lành, nhưng chỉ mới hai ngày mà đã có tiến triển như thế này thì thật sự vượt qua sức một con người bình thường rồi, đến cả anh ngày trước cũng không nhanh như thế này.

Liliane rất thích thú với những bộ váy mà Denis lựa cho, bất cứ cái nào đưa đến cô đều gật đầu, dù sao nhìn bộ dạng Liliane hẳn sẽ còn ở nhà anh dài dài và anh cũng không túng thiếu gì nên mua liền cho cô mười cái đầm lụa, dù sao cô mặc vào cũng đẹp vô cùng, không mua thì phí.

Hầu như Liliane không hề mở miệng đòi Denis mua bất cứ thứ gì ngoài trừ lúc chuẩn bị ra tính tiền cô đã chồm người níu tay anh, chỉ về phía quầy sách truyện, cô gái đòi mua những quyển truyện tranh tình cảm.

Dù sao thì Liliane nhìn thế nào vẫn là một thiếu nữ, hơn nữa Denis tin là mình khó mà khước từ được cô điều gì nên liền vung tay mua cho cô vài chục cuốn để về nhà đọc giải khuây trong lúc anh làm việc trên tầng 1.

Lúc trở về Liliane trông vui vô cùng đến mức dù nói thế nào cô cũng không chịu buông bọc truyện tranh và váy, nhất quyết ôm nó đặt trên chân mình, vừa đi vừa tủm tỉm cười khiến Denis cũng vui lây.

Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sống với một cô gái như một cục nợ này lại có điểm vui đến vậy.

Về đến nhà Liliane dù vẫn đi cà nhắc nhưng kiên quyết muốn nấu bữa trưa cho cả hai, khi anh hỏi cô muốn nấu món gì, cô nói cô không biết tên nhưng lại kể ra đúng hoàn toàn quy trình mà anh đã nấu vào bữa trưa ngày hôm qua, đến mức ước lượng chính xác cả thời gian đun là 15 phút 7 giây, nhiệt độ đun ban đầu là 100 độ C, sau 5 phút hạ xuống 70 độ C, hay phải dùng bao nhiêu gram gia vị cho vào vào giây thứ bao nhiêu.

Denis vẫn không thể đoán ra Liliane lúc trước đã sống như thế nào, nhưng anh tin, cô ấy không hoàn toàn là một con người bình thường. Nhưng thiết nghĩ giữ cô lại bên cạnh thế này lại hay, ít nhất là anh cảm thấy như thế.

Giữa một thế giới đang đứng trên bờ vực cái chết thì tìm kiếm được một người có thể khiến mình mĩm cười mỗi ngày cũng là một điều hay.

Khẽ xoa đầu Liliane, anh đẩy đến trước mặt cô một ít rau thứ mà cô đã chứng kiến anh giải quyết rồi:

- Không thể ngày nào cũng ăn một món được.

- Tại sao? – Cô cau mày không hiểu.

- Bởi vì ngày nào cũng chỉ có một vị sẽ ngán – Anh ôn tồn đáp lại, như dạy một đứa trẻ.

Thế nhưng bàn tay của Liliane lại buông lơi bên vạt váy, cô nhìn vào mớ rau xanh tươi mới hái, ánh mắt trầm xuống:

- Thì ra mỗi một món ăn lại có vị khác nhau.

Liliane sống cùng với Denis hơn một tháng thì mọi vết thương trên người cô đã lành hoàn toàn, đến cả một vết sẹo cũng không để lại.

Đó là một buổi tối đẹp trời khi Denis đang ngồi trước nhà hóng gió trời, cạnh chiếc bàn nhỏ là tách cà phê vẫn còn nóng đang bốc khói nghi ngút. Liliane đang đi tắm, sau vài lần học hỏi (cũng tương đương số lần anh giúp cho) cô đã biết cách tự chăm sóc bản thân mình. Denis hớp một ngụm cà phê, anh bâng quơ nghĩ về việc Alex nói gần đây cậu ta phải liên tiếp tham gia nhiều trận đánh lớn nhỏ đến mức kiệt quệ cả người, có lẽ sắp tới sẽ phải đến gặp anh nhờ hiệu chỉnh lại bộ chiến phục để còn mạng bò về nhà với người yêu.

Denis mơ hồ cảm thấy có vẻ như bên chỉ huy quân sự đang muốn tiến hành một chiến dịch nào đó rất lớn, vừa nghĩ đến điều này, bàn tay đặt cốc cà phê của anh dường như tăng lực mạnh hơn, tạo thành một âm thanh xáo động màn đêm yên tĩnh ở khu phế liệu này.

Nhắc đến sự yên tĩnh của bãi phế liệu, Denis chợt nhớ đã lâu lắm rồi anh không còn thấy lũ chuột đến ghé thăm tiện thể cắn phá đồ đạc của mình nữa.

Trong không khí thoảng mùi hương dầu gội đầu dịu dàng của Liliane, Denis vừa ngước mặt lên đã thấy cô đứng phía sau mình từ khi nào. Anh không giật mình bởi một tháng sống cùng nhau anh đã quen với tác phong này của cô gái rồi, chỉ là anh cảm thấy, nếu như đến cả anh còn không thể phát hiện ra khi cô tiến đến gần thì e là trên đời này chẳng được mấy ai có thể.

Đột nhiên Denis chợt nhớ đến lũ chuột ở bãi phế liệu.

Nhưng rất nhanh Liliane đã quyến rũ được suy tư của anh trở về, lúc này đây cô đang mặc một chiếc váy lụa satin màu trắng, băng cùng bột bó trên người đã được tháo ra, da thịt trắng ngần như ngọc trai dưới ánh trăng, mái tóc vừa được gội bám bết nơi cổ, quẩn quanh cô là mùi hương dầu gội đầu và sữa tắm thơm ngát vô cùng mê hoặc trong buổi tối trăng non. Cô cuối người xuống, vài giọt nước nhỏ lên cánh tay của Denis, nũng nịu nói:

- Tóc em mắc vào cái nút áo sau cổ rồi – Đồng thời cô chủ động ngồi xuống cạnh anh, xoay lưng vén tóc qua một bên, để lộ chiếc gáy trắng ngần còn ẩm nước và phảng phất hương thơm.

Denis nuốt khan, sau đó vẫn giữ vững lí trí giúp cô tháo mấy sợi tóc vướng trên cúc áo phía sau cổ. Chỉ là sau khi tháo xong anh không nỡ để cô ngồi ra xa, cho nên, anh vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau, tì cằm mình lên vai cô, đặt nhẹ nụ hôn vào đó:

- Liliane, chúng ta kết hôn đi!

Denis có thể cảm thấy cơ thể của Liliane run nhẹ, sau đó tất cả lắng xuống, tựa không gian lúc này, chẳng có âm thanh tiếng động nào, chỉ có ánh trăng giăng ngập lối.

Và tiếng của Liliane từ từ vang lên cùng với hơi ấm của cô truyền đến khi cô đặt tay mình lên tay anh:

- Mặc dù em còn nhiều điều em vẫn chưa biết hết, nhưng ít nhất em biết kết hôn là chuyện quan trọng, trong các quyển sách nói trước khi kết hôn phải hiểu rõ nhau.

- Không phải em hiểu rõ anh quá rồi sao? Đến cả tầng 1 của anh em cũng đã lén lên rồi thì hẳn quá khứ của anh em đã bới sạch từ lâu.

Liliane vẫn bình thản như thể cô đã sớm đoán ra anh biết việc mình lén lên tầng 1 của anh. Nơi đó gần như là căn cứ riêng của Denis, nơi chứa hệ thống máy tính để anh quan sát cũng như âm thầm hỗ trợ các cơ quan chức năng, là phòng thí nghiệm nơi anh nghiên cứu các mẫu chiến phục mới và xác Vizil, và cũng là phòng luyện tập thể chất của anh. Thậm chí những tấm hình chụp thuở xưa của anh cũng có trên đó, những chiếc cúp vô địch và huân chương danh dự, đều ở đó hết.

Nếu Liliane đã lên đến đó thì hẳn với trí thông minh của cô đã sớm biết được Denis đã từng là một Fairy, không những thế còn 8 năm liền giữ vững ngai vàng Oberon với số chiến tích mà chỉ có duy nhất Crimson Fairy mới có thể sánh bằng, đến cả cái tên Denis cũng là tên giả.

- Thế còn em, anh đã hiểu gì về em đâu? Thậm chí anh còn không biết em thật sự là ai – Liliane nói khẽ, trông cô không giống như từ chối, mà chỉ là cô lo lắng cho anh thôi, không phải Denis tự cao, nhưng Liliane có tình cảm với anh thế nào, bản thân anh có thể tự cảm nhận thấy trong một tháng qua.

- Lúc cứu em anh đã phải liều cả tính mạng và chỉ được quyết đoán trong một phần của giây nhưng anh vẫn chọn cứu em, dù anh không biết em là ai. Hôm nay anh không hề nguy hiểm gì đến tính mạng, đã suy nghĩ đến tận vài phút hơn nữa còn có hơn một tháng khảo sát em, nên quyết định này vô cùng chính xác.

Thật sự chần chừ chưa bao giờ là điểm tính cách của Denis, mặc dù sinh ra trong thời bình nhưng đến năm 6 tuổi đã được rèn luyện kiểu quân đội, sau này lớn lên thì ăn ngủ ở chiến trường nên từ lâu trong anh đã sớm hình thành nên sợ quyết đoán. Ở trên chiến trường, quyết định bay chỗ nào, bắn ở đâu, di chuyển như thế nào, hoàn toàn phải đưa ra quyết định chưa đến một giây, có khi kế hoạch bị hỏng hay đội hình lạc nhau phá vỡ kế hoạch đã bàn tính ban đầu, buộc phải ngay lập tức đề ra kế hoạch tiếp theo trong vòng mấy giây, thì làm gì có thời gian mà chần chừ hay điều tra kỹ lưỡng, chỉ có thể phán đoán ngay tức thì và làm theo tức khắc. Đến mức Denis cho rằng việc anh cầu hôn Liliane hẳn là việc anh suy nghĩ lâu nhất đời này rồi.

Vai Liliane khẽ run, rồi cô gái quay lại, khuôn mặt cô đẫm nước mắt dưới ánh trăng, cô nghẹn ngào đến mức lấy tay ôm lấy miệng mình để ngăn tiếng thổn thức, thế nhưng ánh mắt cô lại hạnh phúc khôn tả, tròng mắt xanh chứa duy nhất hình bóng của anh.

- Đồ ngốc, đồ ngốc, anh thậm chí còn không có nhẫn cầu hôn hay hoa như trong truyện nữa chứ.

- Em hiểu anh luôn làm ngay những gì anh nghĩ – Denis đáp lại, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, ánh mắt anh nhìn lên bầu trời, vòng tay ôm chặt lấy Liliane, để cô khóc nấc lên trong lòng anh.

Mặc kệ là quá khứ thế nào, từ này về sau anh sẽ không để Liliane vợ anh phải chịu khổ nữa.

Như nhớ ra chuyện gì đó, Liliane đứng bật dậy, buông vội một câu "đợi em một chút" rồi chạy vọt vào nhà.

Denis bật cười rồi cũng đứng dậy đi lấy thứ cần lấy.

Một lát sau hai người gặp lại ở trước sân nhà, Liliane vẫn mặc chiếc váy Satin trắng nhưng mái tóc vừa được búi lên và cắm một đóa hoa lily màu đỏ rực mà cô đã hái được ở gần nhà, từ mái tóc cô là một mãnh vải voan trắng mà Danis cá cô vừa mới xé nó từ một chiếc váy, đầy đủ nghi thức đến mức cầm luôn một bông hoa lily trên tay, cô mĩm cười thẹn thùng như một cô dâu mới bước về phía anh.

Hình ảnh đó dưới ánh trăng giả dối kia với Denis lại chân thật hơn bất cứ thứ gì.

Sau một màn thề hứa mà do Liliane đọc truyện tranh tình cảm nhiều quá nên bắt phải có, cuối cùng Denis quỳ một chân xuống, cầm chiếc nhẫn tròn nhỏ bé đưa lên, ánh mắt cô đong đầy khuôn mặt tuyệt trần của cô:

- Chiếc nhẫn này là nhẫn mà cha anh đã cầu hôn mẹ anh, họ ra để lại nó cho anh, để anh trao cho vợ mình.

Lập tức khuôn mặt Liliane chuyển từ trắng bệch sang tái xanh, đến mức cô vô thức giật lùi lại, chiếc nhẫn đang ở lưng chừng ngón tay cô vì động tác đó mà bị hất ra, rơi xuống đất.

Denis đứng bật dậy nhìn cô đầy lo lắng, anh tiến đến toan xem cô có bị thương hay gì không thì cô lắc đầu rồi lùi lại, giọng cô yếu ớt khẩn nài:

- Đừng đến gần em, xin anh, đừng đến gần kẻ đã hủy hoại anh như em.

- Liliane, sao vậy em? – Denis vô cùng lo lắng và xót xa khi những giọt nước mắt của Liliane bắt đầu tuôn rơi trên khuôn mặt kiều diễm.

Đúng lúc này một cơn gió thoảng qua, trực giác tinh anh của Denis phát hiện ra có gì đó bất thường, nhưng Liliane còn nhanh hơn anh, cô lập tức vứt bóa hoa xuống rồi chạy về phía trước, tốc độ của cô nhanh đến mức hoa và khăn voan trên đầu bay xuống, mái tóc đỏ xõa tung như dệt thành tấm lụa đỏ rựa trong không gian đêm. Chỉ trong chốc lát có tiếng va đập, đến khi Denis đuổi theo đến nơi thì đã thấy Liliane đứng trên đỉnh của một đống phế liệu, dưới chân cô là xác của một con Vizil cấp 1, bên dưới đống phế liệu là đầu của con Vizil đó vừa bị cô tay không vặt đứt.

Một con Vizil cấp 1 có cánh đã bay xuống toan giết Liliane, nhưng nó không ngờ chỉ trong cái chớp mắt đã bị cô kéo xuống và vặt đứt đầu.

Máu đỏ của nó xịt ra tạt vào người cô, nhuộm đỏ bộ váy mà ban nãy còn là váy cưới cô dâu, cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời để quan sát, ánh mắt cô lạnh lùng vô cảm như người máy.

Giờ thì Denis không còn thấy lũ chuột tới thăm anh và nước rửa tay lại nhanh hết đến vậy.

Đúng lúc này có một Fairy bay đến, Liliane nhảy vụt từ đỉnh của bãi phế liệu cao mấy mét xuống đất, nhẹ như một con mèo lao xuống từ ô cửa sổ.

Là Alex, cậu ta trông có vẻ vô cùng hớt hãi khi đáp người xuống mặt đất để nói chuyện với Denis:

- Luis Arhmann, cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là chiến đấu, hai là lập tức chạy khỏi nơi này, bọn Vizil sắp đổ về đây rồi.

Không đợi Alex giải thích thêm mất thời gian, Denis lập tức chạy vào nhà xách ngay cái túi mà anh vẫn luôn chuẩn bị để sẵn sàng cho tình huống khẩn cấp này rồi quanh ra, anh kéo tay Liliane đi, nhưng cô lại gạt tay anh ra như thể không quan tâm đến anh, cô hướng mắt nhìn về phía Alex, chiếc váy trắng vẫn nhỏ tong máu đỏ xuống chân cô:

- Hz70ba610 – Cô đọc một mật mã để xác nhận thân phận của mình, rồi hỏi – Có gì thay đổi trong chiến dịch Fiery Swan tháng 8?

Alex lập tức đưa tay lên đầu làm một điệu chào đúng kiểu của cấp dưới chào cấp trên, sau đó giải thích bằng giọng chắc nịch:

- Bon Vizil bằng cách nào đó đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, chúng bỏ hết vị trí đang đóng chiếm để tiến về bảo vệ thiên thạch Vizil, cho nên chiến dịch Fiery Swan tháng 8 bắt buộc phải tiến hành trong ba ngày nữa. Mà hiện giờ một toán Vizil ở thành phố Pelha đang trên đường hành quân về thiên thạch sẽ đi ngang qua đây, chúng quá đông và mạnh nên màn chắn đỏ sẽ không trụ nổi, lực lượng Fairy cũng không đủ để chống đỡ nên hạ sách cuối cùng là phải giải tán người dân.

- Giải tán người dân? Một khu tập thể đông thế này làm sao có thể kịp? – Denis cau mày bực dọc.

Alex nhìn thẳng vào Denis đầy nghiêm túc và dường như nén sự giận dữ:

- Nếu cậu xuất trận chắc chắn sẽ có thể chặn được nó tiến vào thành phố, con đầu đàn là một Vizil cấp 5 và cậu hoàn toàn có thể chặn nó Luis ạ!

Denis toan lên tiếng nhưng Liliane đã bước lên trước anh, cô cầm lấy tay Alex, vô cùng thành thục, chỉ sau vài giây bàn tay của Alex đã biến thành một bộ đàm liên lạc về cục chỉ huy.

- Chuyển máy cho đại tá Parro, cuộc gọi từ Crimson Fairy.

Khi Liliane nói ra câu đó, cả Alex và Denis đều ngây người. Riêng Denis cảm thấy như một nhát chém vừa cứa qua tim anh, anh nhìn đến cô gái mà hằng ngày nũng niu bên anh, cô gái mà đến cả sinh hoạt thông thường cũng không biết, ngây ngô và vụng về như một đứa trẻ, cô gái lúc nãy còn khóc nấc lên vì hạnh phúc bởi được anh cầu hôn, giờ đây khuôn mặt cô nghiêm nghị dứt khoác đến tàn nhẫn.

- Cô chưa chết sao? Crimson Fairy?

- Rất tiếc tôi chưa thể hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho. Bây giờ thì xin hãy lập tức gửi Chiến phục của tôi đến đây, thành phố Liorio cần được bảo vệ.

- Cô chắc chắn là mình còn có thể chiến đấu? Tôi hi vọng cô đủ tỉnh táo để biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

- Tôi rõ thưa ngài, chúng ta không còn sự lựa chọn nữa.

- Được!

Sau đó Liliane tắt bộ đàm, cô hướng mắt về phía bầu trời rồi ra lệnh cho Alex:

- Phiền cậu hãy tạm giữ chân chúng cho tới khi chiến phục của tôi được gửi tới.

Alex tức tốc bay đi, còn Liliane thì bước lại chỗ hai người đã thề thốt, cô nhặt chiếc nhẫn lên, tự đeo cho chính mình, sau đó bước đến chỗ Denis, người vẫn còn đang đứng đó:

- Như anh đã nghe rồi, em là Crimson Fairy – Cô hơi cuối đầu, rồi dứt khoát ngẩng lên – Ngay từ đầu em đã biết anh là ai, mục tiêu của em là tiếp cận anh để có thể lôi kéo được anh ra trận. Chiến dịch Fiery Swan lần này vô cùng quan trọng nên cần nhiều nhân lực, mà anh là lựa chọn hàng đầu cho cánh tiên phong, nhưng anh luôn khước từ mọi lời mời, vì vậy em được cử đến đây để dùng mưu kế và nhan sắc này để ép anh phải ra trận.

Denis gật đầu cười nhạt:

- Vậy ra từ đầu đến cuối đều là giả dối, tình cảm giả dối, nước mắt giả dối, tất cả chỉ để ép tôi ra chiến trường?

Liliane gật đầu rồi nhìn thẳng vào mắt Denis, mĩm cười, nụ cười chân thành nhưng lại thoáng nét giả dối sành đời:

- Anh sẽ không bỏ mặc em, anh không thể.

Đúng lúc này một Fairy khác mang cái vali chứa bộ chiến phục của Liliane đến, cô đánh mắt nhìn Denis trong một khoảng ngắn ngủi rồi tiến lại Fairy kia. Anh này có vẻ vẫn chưa hoàn toàn đồng ý việc giao chiến phục cho Liliane, nên thông báo cho cô trước:

- Tôi được cử đến để giám sát Crimson Fairy trong quá trình chiến đấu...

- Trong quá trình chiến đấu nếu có sơ xuất gì thì cứ bắn bỏ tôi là được – Liliane đáp lại, giọng cô cao vút thể hiện sự bực tức cố giấu.

Dù không thấy được khuôn mặt nhưng Denis có thể cảm thấy anh chàng Fairy này rõ ràng ngạc nhiên.

Liliane cầm lấy chiếc vali, cô toan ấn nút khởi động thì Denis đã bước đến giật nó ra khỏi tay cô, anh quăng chiếc vali lại cho anh chàng Fairy, rồi xoay vai Liliane lại để cô đối diện với anh.

Ánh mắt xanh của cô gái dường như lại có phần ngác ngơ và bẽn lẽn như lần đầu tiên Denis gặp cô.

- Em thắng rồi! – Anh cười nhạt - Tôi không thể bỏ mặc em.

Đôi mắt Liliane mở to ngạc nhiên trong như lúc anh quay lại cứu cô sau khi vứt quả bom đi, sau đó môi cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thủ thỉ được một câu:

- Xin lỗi!

- Này, cậu là ai? - Anh chàng Fairy kia tiến đến như muốn tách hai người ra.

Denis luôn có thói quen đeo khẩu trang và đội nón khi ra khỏi nhà, dù trong trường hợp khẩn cấp thì anh vẫn luôn thủ sẵn trong túi áo khoác của mình vài chiếc khẩu trang để đeo ngay khi bước ra khỏi cửa. Không đợi Fairy kia tách mình và Liliane ra, Denis đã tháo khẩu trang và nón ra, đôi mắt màu mật ong của anh hướng về phía cậu ta, đồng thời đẩy vai Liliane về phía cậu ta:

- Luis Arhmann, tôi tin cái tên này đủ tin cậy để trở thành tiên phong trong trận chiến này.

Không đợi chàng Fairy kia phản ứng, Luis đã chạy lại chiếc xe tải nhỏ của mình, trong đó luôn có sẵn một cái vali. Anh liếc nhìn Liliane, rồi hít một hơi thở đầy phổi mình, sau đó kiên quyết nhấn nút kích hoạt.

Bộ chiến phục mà tự tay Luis đã thiết kế trong 4 năm qua dành cho chính mình, bộ chiến phục đỏ cứng cáp và hùng dũng ấy bắt đầu triển khai và tự động ráp vào cơ thể anh. Phút chốc kẻ được mệnh danh là chiến thần của thái dương như hồi sinh lại sau 4 năm nằm dưới hầm mộ, Luis Arhmann, người đã giữ vững vị trí Oberon trong 8 năm liền.

Luis vẫn chưa đội mũ trụ bảo vệ đầu, anh cầm nó bên tay trái rồi bay về phía của Liliane, cô gái đang đứng đó, dù trong bóng tối mờ nhạt nhưng anh vẫn thấy những giọt nước mắt long lanh đọng lại nơi khóe mi cay, cô ngước mặt trông lên anh, giây phút đó Luis hạ người xuống gần cô, tay phải anh kéo gáy của cô lại, đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn nhẹ:

- Tôi đã nói tôi hiểu em! Em nói dối vô cùng tệ.

Đôi mắt Liliane khẽ khép lại, cuối cùng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má.

Luis buông Liliane ra, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, anh xoay người bay thẳng ra chiến trường Rentes để chiến đấu với lũ quái vật Vizil cũng như chiến đấu với chính sự hèn nhát của bản thân mình.

Những gì Luis cảm thấy lúc này chỉ là nỗi nhớ nhung mà anh dành cho Liliane và sự khát khao chinh phục trên chiến tuyến, khi mà anh ở trong bộ chiến phục của một anh hùng, với cơ thể dù đã bốn năm rồi chưa thực chiến nhưng mỗi ngày đều luyện tập với cường độ mạnh và kinh nghiệm 8 năm gắn bó như máu thịt ở chiến trường, nên chỉ sau vài phút đầu anh đã có thể lấy lại sự linh hoạt như ngày nào, mà thậm chí còn hơn khi 4 năm qua anh đã rút về chuyển qua vừa luyện tập thể chất vừa nghiên cứu về chiến phục cũng như cơ thể của Vizil, kỹ năng mền kết hợp với năng lực sẵn có, Luis hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình đang diễn ra.

Những con Vizil cấp thấp hơn thì để cho cánh Fairy hỗ trợ đảm đương, còn bản thân Luis xông vào con đầu đàn cấp 5. Một con quái vật cao khoảng gần 300 mét với cơ thể đồ sộ nhưng vẫn giữ được độ linh hoạt. Bốn bàn tay của nó không ngừng xua loạn trong không trung cốt để bắt được anh, cứ mỗi lần anh ở trong khoảng cách mà nó cho là đủ, nó sẽ há mồm và phun ra một vòi rồng dung nham tựa như núi lửa phun trào. Rất may là đội quân Fairy đã chặn nó lại ở ngoài ngoại ô Rentes, bằng không nếu nó tiến vào thành phố thì chắc chắn không còn ai sống sót nổi.

Luis cùng 5 Fairy khác tấn công vào mắt nó, tiểu đội còn lại tập trung vào việc chặt đứt tay nó. Thật sự trận chiến này không quá sức với Luis vì dù có "giải nghệ" 4 năm thì anh cũng đã từng giết không dưới một chục con cấp 5 và vài con cấp 6, thời điểm đó của anh Vizil cấp 7 vẫn chưa xuất hiện, nhưng Luis tự đánh giá rằng mình hoàn toàn xứng đáng làm chồng của nữ thần Crimson Fairy.

Trận đấu kết thúc sau 8 phút với sự toàn thắng thuộc về phe con người.

Hẳn nhiên bên cánh chỉ huy quân sự trong chiến dịch này vô cùng hoan nghênh sự trở lại của Luis Erhmann, Luis cũng đáp lại sự hoan nghênh của họ bằng những nụ cười xã giao, cái gật đầu hay bắt tay thân tình, dù sao thời gian anh đi chỉ mới là 4 năm nên nhìn chung anh đã quen biết gần một nửa quân lực, còn một nửa còn lại, có lẽ đã sớm bỏ mạng trên chiến trường khói lửa từ lâu rồi.

Hẳn nhiên Luis quan tâm đến sự chào đón của mọi người, nỗi tiếc thương cho những người đã bỏ mạng hay công việc, nhưng những thứ đó đã sớm quen thuộc với anh từ khi anh mới chập chững trở thành một Fairy rồi. Còn bây giờ, những gì Luis quan tâm trên cả thảy là Liliane, vợ anh, không quá khó để nhận ra cô ấy hoàn toàn không ổn chút nào.

Luis đã đề nghị đại tướng chỉ huy cho phép anh gặp Liliane, nhưng ông ấy nói hiện giờ thì chưa được rồi kèm theo một cái thở dài lắc đầu tiếc nuối và vỗ vỗ vào vai anh.

Hai ngày sau đó Luis vẫn không biết tung tích của Liliane ở đâu, nhưng anh đã gặp được cô ấy, trong hoàn cảnh không thể nào khiến anh đau xót hơn.

Lúc đó trời đã xế, ánh nắng rơi xuống phủ ngập không gian trong sắc vàng nhạt loãng, tay Luis ôm một chồng tài liệu sau cuộc họp quan trọng để một lần nữa chốt lại chiến thuật cho chiến dịch ngày mai. Anh với Liliane sẽ là chủ chốt, chiến dịch này thắng hay không phụ thuộc rất nhiều vào hai người. Vừa mừng vì nghe tin Liliane sẽ xuất trận thì chắc chắn giờ này cô ấy vẫn ổn, nhưng Luis vẫn không thể tránh khỏi lo lắng. Chinh chiến suốt 8 năm trời, dù anh chưa thua một trận nào nhưng trận thắng nào cũng phải chứng kiến đồng đội mình ngã xuống, đến mức anh cho rằng mình đã sớm chai liệt với cảm giác mất mác. Nhưng Liliane thì khác, đó là cô gái anh yêu, yêu rất nhiều, nhớ đến bộ dạng ngây ngô với đôi mắt xanh lơ tròn xoe ngác ngơ nhìn anh, hỏi anh lung tung mọi thứ trên đời rồi bậc cười hạnh phúc khi thấy anh vui, Luis thật sự chỉ muốn bảo vệ che chở cho cô ấy mãi mãi, để cô ấy không bao giờ biết đến chiến trường máu lửa. Đó không phải là một suy nghĩ thoáng qua của Luis, chính anh đã đề nghị được cho Liliane được ở lại tiền tuyến, thế nhưng đại tướng chỉ đáp lại anh một câu :

- Nếu như chiến dịch diễn ra theo đúng kế hoạch vào tháng 8 thì có thể không cần Liliane. Nhưng bây giờ chỉ có 3 ngày, quá gấp! Đây là trận quyết chiến của nhân loại, là trận tử chiến cuối cùng đấy cậu Arhmann, Liliane không chỉ là một Fairy xuất sắc mà còn là chìa khóa để thắng trận, nếu không có con bé thì nắm chắc phần thua. Hơn nữa, cậu nghĩ rằng con bé sẽ chấp nhận ở tiền tuyến khi cậu – người nó yêu tha thiết, đang ở ngoài chiến tuyến sao?

Vừa đi vừa suy nghĩ những lời đại tá đã nói thì bỗng dưng Luis nghe được một âm thanh hoảng loạn, tiếng thét, tiếng súng cùng tiếng gọi đến xé lòng vọng lại. Với một cơ thể tinh nhuệ qua bao nhiêu năm tháng rèn luyện, Luis lập tức buông tập tài liệu, dùng hết sức chạy về hướng phát ra âm thanh.

Anh không quan tâm tiếng súng, tiếng kính vỡ hay tiếng mọi người la thét, thứ anh nghe được là giọng nói của Liliane, dù nó lẫn trong muôn vàn tạp âm thì anh vẫn nghe ra được cái giọng nói thân thương đã gọi tên mình trong suốt hơn một tháng chung sống, dường như trong lúc này Luis mơ hồ cảm nhận được hơi ấm, hương thơm và cả cơ thể nhỏ bé mềm mại của Liliane.

Tiếng Liliane hoảng sợ và bật khóc nức nở gọi tên anh :

- Luis ! Luis !

Khi Luis quẹo sang hành lang bên phải thì một cơ thể nhỏ bé đã lao vào lòng anh, cùng lúc đó tiếng súng vang lên, ba viên đạn găm vào lưng cô gái, nhưng cô gái vẫn ôm chặt lấy anh như thể anh là toàn thể mạng sống của cô.

Lòng ngực Luis đau như thể ba viên đạn kia vừa ghim vào tim anh, anh ôm chầm lấy Liliane rồi xoay cô lại, đưa lưng mình về phía 5 tay súng đang nhắm về phía Liliane, bằng mọi sự đau xót hóa thành phẫn nộ, anh hằn giọng với chúng :

- Thấy được thì bắn tiếp đi !

Năm tay súng kia nhìn nhau rồi hạ súng xuống.

- Luis ! Luis ! – Liliane khóc nấc lên trong lòng anh, tay cô ôm chặt lấy lưng anh, gắt gao bấu lấy, đầu cô dụi vào lòng ngực anh, nước mắt chảy dài.

Luis nhìn xuống tấm lưng của Liliane, nơi đã ăn liền ba phát đạn, chỉ mới có vài giây trôi qua nhưng 3 viên đạn vừa ghim vào đã rơi ra, vết thương lành lại hoàn toàn như chưa từng có, chỉ có chiếc áo bệnh nhân là bị rách ba lỗ, và nhiều lỗ khác vẫn còn, mỗi một lỗ dính một ít máu đỏ.

Luis áp lòng tay tay mình lên mái tóc đỏ của Liliane, kéo sát cô vào lòng mình, cuối đầu hôn trán cô, thở dài nhẹ nhỏm :

- Anh ở đây !

Lúc này Liliane mới khụy xuống, Luis đỡ lấy cô, cuối nhìn khuôn mặt dàn dụa nước mắt của cô mà quặng thắt cõi lòng.

- Chỉ còn 13 tiếng, chỉ còn 13 tiếng để em có thể ở bên Luis thôi, làm ơn cho phép em ích kỷ để ở bên cạnh anh trong 13 tiếng này đi !

Khẽ lau dòng lệ nhòa, Luis mặc kệ cả thảy mọi thứ xung quanh, cuối người bế theo Liliane mang về phòng mình.

Liliane không chịu rời xa anh một bước, anh nằm trên giường còn cô thì nằm trên người anh, đầu cô gối lên lòng ngực anh, hai bàn tay kiên quyết nắm chặt lấy ngực áo Luis như thể chỉ cần nhẹ buông ra thì anh sẽ đi mất vậy.

Luis muốn hỏi tất cả, nhưng cuối xuống nhìn đôi mắt đang khép lại với hàng mi còn ướt nước mắt thì lại nén hơi thở dài im lặng. Lúc nãy nhìn Liliane rất hoảng loạn, tốt hơn là nên để cô yên tĩnh một lát.

Khoảng mười phút im lặng, cuối cùng Liliane là người lên tiếng trước, cô vẫn nằm im, nhưng đôi mắt đã hơi hé :

- Lẽ ra anh phải đẩy em ra, em đã lừa dối anh mà, lẽ ra anh phải ghét em!

- Tại sao ? - Luis cười cười hỏi lại.

Liliane ngẩng người dậy, hai tay cô chống lên ngực anh, ngước mi nhìn anh :

- Em đã kéo anh quay lại chiến trường.

Luis khẽ vuốt mái tóc của Liliane rồi giữ tay ở gáy cô, những đầu ngón tay của anh khẽ chạm vào bờ má mềm :

- Em đã kéo anh ra khỏi sự sợ hãi của chính mình.

Đôi mắt Liliane tròn xoe lại, cô nghiêng đầu nhìn anh. Luis đáp lại cô bằng một nụ cười với ánh mắt yêu chiều vô ngần.

Liliane liền bật cười khúc khích.

- Rõ ràng anh muốn quay lại chiến trường, nếu không thế thì đã không có cái tầng 1 cấm người khác mò lên rồi.

Luis im lặng, mắt anh ngước nhìn lên trần nhà còn tâm trí thì lạc vào cõi suy tư về những ký ức xa xăm vào lần đầu tiên anh thấy một con Vizil cũng như lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác người thân yêu nhất của mình bị giết ngay trước mắt mình. Lúc đó Luis mới 6 tuổi, mẹ của anh đã bị một con Vizil cấp 3 giẫm bẹp xác, còn Denis - em trai của anh - thì bị một con Vizil cấp 1 xà xuống gắp đi, rồi một con khác chạy đến giành mồi, hai con quái vật đó đã xé toạc thằng bé. Luis vẫn nhớ như in khoảng khắc máu của Denis cùng với nội tạng của thằng bé rơi từ trên trời xuống trước mặt anh, khi mà máu của mẹ mình lênh láng dưới mặt đường cùng với thịt nát. Anh nhớ cha anh đã bế anh lên và chạy trốn, cũng như nỗi đau xé cả tâm can cắn nát ý thức của một đứa bé tám tuổi khi anh ngồi trên tay cha, quay đầu lại khóc đến tưởng như mất giọng khi nhìn mẹ mình – lúc bấy giờ chỉ còn lại một đống thịt vụn.

Sau đó từ năm 6 tuổi đến năm 16 tuổi, Luis đã cố gắng tập trở thành một chiến binh để có thể giết tất cả mọi Vizil trên thế giới. Cha mẹ của Luis đều là những nhà khoa học lớn của thời đại nên bẩm sinh anh đã di truyền từ họ sự thông minh nhạy bén và cũng vì có cha mẹ học rộng hiểu cao nên họ chăm sóc cho anh rất khoa học từ khi còn là một bào thai, vì vậy anh đã sớm cao lớn và khỏe mạnh, cực kỳ hoàn hảo để trở thành một chiến binh. Mười hai năm trước lần đầu tiên con người đánh đuổi được Vizil chính là chiến công đầu tiên của Luis cùng với bộ chiến phục được phát minh bởi cha anh. Từ đó trở đi Luis liên tục lập chiến công trên khắp các mặt trận trên thế giới, lấy lại rất nhiều thành phố bị xâm chiếm trả lại cho con người.

Luis đã từng nghĩ xóa sổ bọn Vizil là hoài bão lớn nhất cuộc đời anh, dù có chiến đấu đến chết anh cũng không từ bỏ, cho đến một sự kiện xảy ra vào bốn năm trước, thứ đã khiến anh mang một vết thương tâm lý suốt bốn năm không thể lành, đến mức anh phải rút khỏi chiến trường và quặn nôn khi thấy mình trong gương với bộ chiến phục xuất trận.

Luis biết một phần trong mình, một tia sáng nhỏ le lói trong một hố đen tuyệt vọng, vẫn khát khao được ra trận, được khoác chiến phục đánh bại bọn quái vật từ địa ngục đó, nhưng anh lại không cách nào thoát khỏi được hố sâu ký ức của mình. Nói bảo vệ nhân loại thì cũng đúng vì Luis thật sự muốn thế, anh đã quá rõ cảm giác đau đớn khi mất đi người thân, nhưng cái con người gọi là « nhân loại » đó, nó hoàn toàn không thể cho anh một sự thúc đẩy mãnh liệt đủ để anh vươn ra khỏi vết thương tâm lý.

Cho tới khi anh gặp Liliane.

Anh đã nghĩ, đây mới đích thật là cái "nhân loại" mà anh muốn che chở nhất, tình yêu mà anh dành cho Liliane đủ sức vực anh dậy từ hố sâu tuyệt vọng, đủ để anh khoác lên mình bộ chiến phục và sẵn sàng tắm mình trong biển máu để bảo vệ cho Liliane, bởi Luis có một giấc mơ trong mấy ngày ngắn ngủi qua, trong giấc mơ đó cái tấm màn màu đỏ giả dối kia sẽ được gỡ xuống, anh và Liliane, lúc bấy giờ đã là một gia đình, sẽ sống trong một bầu trời tự do, một bầu trời xanh lơ trong vắt như đôi mắt của cô, rồi họ sẽ có con cái, một gia đình nhỏ, rồi anh và Liliane sẽ sống với nhau đến già và cùng chết đi trong an bình.

Giấc mơ đó thôi thúc Luis dốc toàn lực cho trận chiến lần này, để mang lại bầu trời tự do thật sự cho toàn thế giới nói chung, và đặc biệt là Liliane nói riêng.

Những suy nghĩ này, Luis không kể với Liliane, thay vào đó, anh nói những câu tích cực tươi sáng hơn.

- Sau trận chiến ngày mai, chúng ta sẽ về lại nhà, rồi một thời gian sau khi mọi thứ trở lại như cũ, chúng ta vào lễ đường kết hôn nhé?

Liliane mím môi cố giấu nụ cười, làm vẻ mặt nghiêm túc:

- Một thời gian sau cơ à? Anh có chắc là mình không ăn cơm trước kẻng chứ ?

Luis nghe vậy liền mím cười, sau đó anh xoay người áp Liliane xuống, bàn tay anh đan chặt tay của cô, áp xuống mặt đệm, khẽ áp một nụ hôn lên môi cô, cố làm ra vẻ mặt gian tà, anh trêu cô :

- Bây giờ đã không nhịn được rồi đây.

Luis chắc chắn mình là một người đàn ông, anh cũng có những nhục dục riêng, nhưng anh cũng tin mình là một người đàn ông đủ lí trí và kiên định, đúng là anh mong muốn nhiều hơn nữa, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp, Liliane cần được mặc một chiếc váy cưới trắng tinh chứ không phải bộ đồ bệnh nhân như lúc này, căn phòng của họ sẽ trang hoàng những loài hoa mà cô ấy thích chứ không phải là vài khẩu súng, và giường ngủ của cô ấy cũng phải chăn êm nệm ấm chứ không phải thô sơ như lúc này. Luis muốn cô, nhưng cũng muốn cho cô những điều tốt đẹp hơn, vì trong mắt anh Liliane xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Thế nhưng trong khoảnh khắc đó đôi mắt Liliane nhìn anh hạnh phúc vô ngần, đôi môi mềm của cô mĩm cười đến tít mắt, hai tay cô đưa lên áp vào bờ má anh, đôi bàn tay ấy yếu ớt, ấm áp và mềm mại, nhất thời Luis khẽ nuốt khan, đầu óc anh như phủ một tầng mây mờ che hết đi những suy nghĩ ban nãy.

Rồi khi Liliane khẽ nói « Em yêu anh, thật sự rất yêu anh » và cô vòng tay lên gáy anh, dâng đôi môi mềm của mình lên thì Luis đã xác định được chuyện này sẽ đi về đâu rồi, không, chính xác thì những gì anh tưởng tượng trong đầu và cơ thể của Liliane thúc đẩy anh mãnh liệt, hai lòng ngực chạm vào nhau mang theo sự mềm mại chạy lên hệ thần kinh mang theo những luồng xúc cảm nóng rực đến mức khiến hô hấp của Luis trở nên chậm lại, hoặc nhanh đi? Anh không xác định được, anh chỉ biết cổ họng mình khô rất khô, và chỉ có bờ môi đang quấn quít kia mới có thể thõa mãn được anh và chỉ có cơ thể mềm mại thơm ngát kia mới có thể làm dịu được cơn nóng bức đang xâm chiếm lấy anh, đang đánh tan mọi thành lũy lí trí, hoặc cũng có thể làm anh cảm thấy nóng hơn, nhưng Luis lại không muốn xa rời cảm giác thiêu đốt từ cơ thể Liliane mang đến.

Những ngón tay mềm của Liliane cởi áo Luis ra, hẳn nhiên anh nhanh hơn cô, nên giờ đây Liliane hoàn toàn trần trụi nằm dưới thân anh, Luis khẽ dời nụ hôn từ môi xuống cổ cô, rồi lướt qua xương quai xanh yêu kiều, anh khẽ mút nhẹ, liền đó Liliane phản ứng, bàn tay của cô trên vai anh như bấu chặt hơn, và những âm thanh khe khẽ nhỏ nhẹ nhưng tuyệt phần mê hoặc phát ra từ đôi môi mềm ướt át như cổ vũ Luis tiếp tục nhấn chìm cả hai vào ngọn lửa tình đang thiêu đốt không khí của cả căn phòng.

Cuối cùng thì mọi dự định về tương lai tốt đẹp cho Liliane mà Luis vừa suy nghĩ ban nãy đều bay sạch, hẳn nhiên chút tiếc nuối nhỏ nhoi đó được anh nghĩ đến khi mọi việc đã xong xuôi. Liliane đã đang ngủ trên cánh tay anh, cô vẫn rút vào người anh khiến Luis cố thở dài để không "thêm một lần nữa". Nhưng khi nhìn khuôn mặt Liliane thì mọi cảm giác kia dường như dịu xuống, lấp vào đó là sự yêu thương khi thấy Liliane hạnh phúc và bình an như một thiên thần say giấc trong vòng tay của Chúa trời, như thể anh chính là vị thần của cô, chỉ cần ở cạnh anh thế này, thì toàn bộ sóng gió ngoài kia, cô chẳng thiết quan tâm nữa.

Đồng hồ trên tường điểm 9 giờ tối, hẳn nhiên từ lúc xế chiều tới giờ anh vẫn chưa chợp mắt được tí nào, và còn "vận động" tích cực hơn cả giờ luyện tập thông thường. Buông một hơi thở nhẹ vào không gian, Luis ôm chặt Liliane hơn, anh nghĩ đến trận chiến ngày mai, nghĩ đến những gì mà Liliane đã nói ban chiều rằng hai người chỉ còn 13 giờ đồng hồ để bên nhau, một áp lực nặng nề giáng vào lòng anh đến mức Luis nghĩ nó sẽ làm anh trắng đêm. Anh không lo cho bản thân mình, tuy có sợ chết thật nhưng chỉ có những ngày đầu tiên chập chững thành Fairy anh mới hơi lo lắng, sau đó chinh chiến suốt đã khiến anh đã chai mặc với cảm giác sợ hãi đó rồi, ngược lại nó còn có ích, đưa anh vào trạng thái nghiêm túc và nhạy bén hơn với bản năng khao khát được sống.

Nhưng Liliane thì khác, mặc dù Luis đã chứng kiến khả năng thể chất tay không hạ một con Vizil cấp 1 trong vòng một giây của cô nhưng so về kinh nghiệm Liliane vẫn không bằng anh, mà trận ngày mai thì kinh nghiệm cũng là một yếu tố quyết định bởi vì họ sẽ thâm nhập vào thiên thạch Vizil, nơi mà họ chưa đến đó bao giờ. Chưa kể vị trí của Liliane lại là bảo vệ, hộ tống anh đến tận điểm trọng tâm của chiến dịch, cho nên dù có chết cô cũng không được để Luis bị trầy sước gì, tất nhiên với tính cách của Liliane thì chuyện bảo vệ anh, không cần mệnh lệnh cô cũng sống chết làm cho được. Vậy nên Luis thật sự lo sợ, hơn nữa dù Liliane có mạnh đến đâu thì trong tâm lý của một người đàn ông yêu cô như anh, thì Liliane vẫn cứ là một cô gái ngây ngô yếu ớt thôi.

Đúng lúc này Liliane mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt suy tư của anh, cô ôm chặt anh hơn, cánh tay mảnh khảnh vắt qua hông anh, siết lấy :

- Đừng lo qua Luis, sẽ ổn thôi !

Luis rời tầm mắt khỏi cái đồng hồ rồi nhìn sang Liliane, anh biết anh cần phải ngủ để có thể thức dậy vào bốn giờ sáng mai trong trạng thái tốt nhất, chỉ có như thế anh mới đủ năng lực hạn chế tối thiểu rủi ro trên chiến trường, cho nên anh đan tay mình vào tay cô, nghiêm túc nói :

- Hứa với anh, ngày mai chúng ta sẽ cùng sống sót trở về trong khải hoàn, được không ?

Liliane lại tròn mắt nhìn anh, đôi mắt xanh lơ long lanh như biết nói, sáng rực lên mỗi khi nhìn anh, rồi hóa thành sự đằm thằm và dịu dàng như bầu trời thu vời vợi:

- Anh mới là người hứa điều đó đấy, Luis ! Đừng lo, vết thương của em lành trong vài giây thôi.

Luis không quan tâm mấy đến những lời động viên, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Liliane cố tìm lấy cảm giác yên bình để có thể chìm vào giấc ngủ đêm nay :

- Hứa với anh, ngay bây giờ, rằng ngày mai em sẽ trở về cùng anh !

Liliane hơi ngạc nhiên, song cũng gật đầu mĩm cười, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi anh như thể thay cho một sự thật chân thành tuyệt đối mà không lời nói nào có thể diễn tả nổi.

Liliane nói dối rất tệ, nên khi nhìn thấy ánh mắt chân thành cô trao, Luis an tâm phần nào, anh khẽ thở dài rồi nhanh chóng ôm lấy Liliane đi vào giấc ngủ.

Luis rõ hơn bất cứ ai chiến trường là một nơi như sòng bạc trong đó mỗi Fairy là một tay chơi với quân bài của mình là chiến phục, chiến phục tốt vẫn chưa đủ giành chiến thắng trên sòng bạc cược bằng cả tính mạng này, mà còn phải có kỹ năng tốt, thế nhưng kỹ năng tốt lại vẫn không quyết định tất cả mà còn phải thêm vào đó chút yếu tố may mắn, và tuyệt nhiên trên cái sòng bạc diễn ra trên chiến trường này sẽ chẳng ai có thể giở được thói gian lận trừ vài Fairy do sợ quá mà tự ý rời khỏi đội hình rồi lẫn trốn. Trên chiến trường chẳng ai có thể cầm súng mà hô hào « Đây là cuộc đời của tôi và tôi sẽ lái nó theo đúng hướng tôi muốn », đúng là mỗi người sẽ lái nó theo hướng họ muốn nhưng có tránh được bom đạn, những đòn tấn công của lũ Vizil hay không, lại là một chuyện khác. Và càng không có chuyện hứa hẹn trở về vì đó là một lời hứa mà chẳng ai dám tin chắc mình sẽ giữ lời, vậy mà giờ đây Luis lại bắt Liliane phải hứa. Đến bây giờ anh cũng bắt đầu hiểu ra tại sao ngày trước rất nhiều người nhà của Fairy đến thăm họ trước ngày xuất chinh, từ cha mẹ cho tới vợ chồng và con cái, ai cũng bắt các Fairy phải hứa trở về, cốt chỉ muốn tự mang lại cho chính mình cảm giác an lòng giả dối để dứt tay cho người thân ra chiến trường.

Một giấc ngủ bình an với hơi ấm em trao.

Bất kể ngày mai thế nào, nhất định sẽ trở về cùng nhau để nói rằng

- Ngày mai nhất định sẽ cùng nhau ăn sáng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro