oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1:25 sáng

Trời tối, vỉa hè vắng đi những hoạt động quen thuộc của con người, trên đường lát đát bóng hình các con xe đậu hai bên, không có tiếng nói tiếng cười, tiếng xe kêu hay chó sủa. Một khoảng lặng vô hình của đêm đen, vốn cái tĩnh lặng không bao giờ có hình thù rõ ràng. Trong buổi đêm khuya của thị trấn chỉ có những cây cột đèn, có cây yếu điện mà chập chờn, có vài vì sao trên kia, sắp bị lấp đi bởi mây đen

Hồi nhỏ, hắn có thể thấy cả dải ngân hà, giờ chẳng còn đâu, khi máy móc cứ phát triển, khi những cây đèn đường kia còn sừng sững chiếu rọi, nó thay thế vì sao thắp sáng nhân gian

Có lẽ khi những ngôi sao trên kia khuất khỏi mắt con người mãi mãi, đó là ngày tàn của hắn

EJ nhẹ nhàng di chuyển trên mái nhà, từng bước chân của hắn tĩnh như chân mèo một cách kinh ngạc, khi hắn nhảy từ mái này sang mái khác, nó không gây ra tiếng động gì lớn. Hắn đã bỏ đi giày từ lâu và chỉ mang tất gót

Hắn dừng lại trên nóc một căn motel, nhảy xuống tầng ba của cầu thang sắt, rồi hắn bắt đầu thăm dò dãy tầng ba này, không mất quá lâu để chọn đối tượng, hắn lẩm bẩm các con số trong miệng và dừng ở đúng số ba, căn phòng ở giữa

Hắn phá khóa, mở cửa bước vào, căn phòng chẳng có gì nhiều, một phòng bếp nhỏ được ngăn cách với phòng ngủ, một phòng tắm, một bộ bàn ghế gần cửa sổ, phòng ngủ có một giường, một cậu thanh niên đang ngủ say trên đó, trông cậu thật bình yên

EJ đóng cánh cửa lại sau lưng. Nhìn về phía bàn học chất đầy sách và giấy bút, hẳn cậu ta là sinh viên, hắn không có ý táy máy mấy thứ này đâu bởi hắn không quan tâm lắm. Có những tờ giấy note được gắn chi chít trên tường cạnh bàn học, như thể đây là động lực mỗi ngày của cậu sinh viên lạ mặt này

Hắn nhìn lướt qua các nội dung, chủ yếu đúng là những lời tự động viên chính mình vươn lên

Cậu ta là sinh viên nghèo, cậu đang nuôi ý định bán thận của mình để có tiền chạy bệnh cho mẹ

EJ hít một hơi sâu nhưng ngắn. Hắn tự chửi chính mình

Đó là lí do hắn không nên tọc mạch chuyện cá nhân của kẻ khác, thà hắn vào rồi lấy đại một trái thận xong vụt đi, vì có những chuyện chúng ta không nên biết thì hơn, thật sự gây cản trợ công việc của hắn

Hắn đến gần con mồi, cẩn thận kéo tấm chăn xuống đến xương hông, hắn cởi từng nút áo của con mồi, cho đến khi phần thân trên hoàn toàn lộ diện, hắn rút ra trong túi nhỏ một con dao mổ

Tiếng gió hú hét bên ngoài chưa bao giờ làm hắn inh tai như thế này, chúng bằng mọi giá luồn qua bất kì khe hở nào để vào phòng, để tóm lấy hắn và kéo hắn ra, không cho phép hắn tiến thêm bước nào nữa

Hắn cau mày, giữ chặt để dao không rơi, hắn vừa trải qua một cơn sốt cao, vẫn chưa bình phục hẳn. Hắn lắc nhẹ đầu, và tầm nhìn của hắn va trúng một tấm ảnh ép khung gỗ được đặt trên cái bàn nhỏ cạnh giường

Một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc, một cặp vợ chồng và một người con trai nhỏ

Có tiếng động lớn của sách va đập xuống sàn và những tờ giấy phấp phới bởi gió trong không trung, gió lạnh tuôn ào ào chen nhau vào bên trong căn phòng. EJ vội quay ra đằng sau, tay kia vẫn giữ chặt cán dao mổ trong khi tay còn lại thì gồng móng vuốt

"Đáng ra giờ này mày không nên ở đây"

Jeff nói, gã ngồi trên bệ cửa sổ, đôi giày thể thao gã mang đang giẫm đạp lên bàn học của cậu sinh viên, những tờ giấy và sổ sách còn ở trên giờ đây yên dấu vết giày bẩn, số còn lại thì đang nằm rải rác trên sàn, thật bừa bộn

"Ngươi có thể vào bằng đường cửa"- EJ nói, vẫn giữ con dao trong tay và móng vuốt luôn trong thế sẵn sàng tấn công

Jeff nhoẻn miệng cười

"Cốc cốc cốc, ring ring ring~"- Jeff đứng dậy và bước đến chậm rãi

Gã quắt mắt nhìn người trên giường, nhận thấy mi mắt của cậu ta đang rung lên, rồi đôi mắt thâm quầng quay lại với EJ

"Giờ này mày nên yên vị ở ổ của mày và ngủ đủ giấc đi, giấc ngủ quan trọng lắm"

Jeff dừng bước

"Con mồi này là của tao, bây giờ cút đi"

EJ không nói gì, môi hắn nhếch lên đằng sau chiếc mặt nạ kì dị, phấn khích bật ra một hai tiếng cười khinh bỉ

"Đừng kiếm chuyện với ta, Woods"

"Phải vậy không?"

Bây giờ EJ xoay người qua và đứng đối mặt với Jeff, giơ cánh tay phải cầm dao của hắn sang bên phải. Mặt Jeff hơi nhăn lại như nhướng mày. Gã nhận ra trông nó giống như đang che chắn hơn là đe dọa con mồi, kể cả EJ cũng không có lí do phải lấy một kẻ không thân thích gì để đe dọa Jeff

"Gì thế? Mày đang bảo vệ nó à?"

"Ta đến trước, nó là của ta. Đừng kiếm chuyện với ta"

Mặt Jeff tối sầm lại, chắc chắn một trong hai bàn tay đang được bỏ vào túi áo hoodie trắng dơ nhèm của gã đang nắm lấy con dao còn vương máu khô bẩn tưởi chưa lau

EJ cảm nhận được có tiếng thở hổn hển đằng sau mình, cái nhìn kinh hãi của một con chuột yếu đuối, nhỏ bé đang run sợ trước thú săn

Trong bóng tối, có một tia lửa đỏ lóe lên trong mắt Jeff. Và khi gã lao đến, hắn cũng không bỏ sót một giây ngắn ngủi nào, hắn thả con dao mổ xuống sàn, dao mổ chỉ là dụng cụ, còn vũ khí của hắn luôn là móng và nanh

.

Đáng ra EJ phải cẩn thận hơn thế

Hắn có khả năng làm thế, nhưng hắn đã quá lơ là

Móng hắn chỉ kịp làm một đường cào dài trên ngực Jeff, không đâm quá sâu ngay trước khi gã dùng cẳng tay và đẩy mạnh EJ sang một bên

Đầu óc EJ đau như điên, khi hắn đứng vững và nhìn lại, con dao đã đâm sâu vào bụng của cậu sinh viên vẫn còn đang ngồi trên giường, sự tuyệt vọng và nỗi đau tột cùng hiện lên trong sâu thẳm đôi mắt ấy

Jeff đưa mặt của mình gần mặt cậu ta hơn, nở một nụ cười toe toét, máu rỉ nhẹ, chảy xuống hai bên vết rạch dài trên mặt gã. Adrenaline dồn dập, trước khi gã kịp xoắn con dao, EJ làm một cú đầu gối vào bụng gã, khiến Jeff phải vội lùi lại, tay buông con dao vẫn còn cắm vào bụng cậu sinh viên

Jeff ho vài tiếng rồi ngước lên nhìn EJ một cách giận dữ

"Ngươi đang làm cái quái gì thế?"- EJ gắt

"Câu đó tao hỏi mày mới phải!". Mắt Jeff mở to đầy tơ máu và đe dọa. "Slen sẽ không hài lòng về chuyện này đâu, không hề"

"Phải vậy không?". EJ khinh khỉnh nói. "Đây không phải nhiệm vụ đâu Woods à, ngươi chỉ đơn giản đang thỏa mãn thú vui dị hợm của mình và gây cản trở công việc của người khác thôi"

EJ dời sự chú ý sang cậu thanh niên trên giường, đang hấp hối và run rẩy nôn ho ra từng ngụm máu, tay cậu ta chạm vào bụng, nhưng cậu ta không khóc, dẫu cơn đau đang thấm vào từng dây thần kinh

Jeff liếc mắt sang bàn học, có một chiếc điện thoại nhỏ và cũ nát

EJ từ từ dìu cậu nằm xuống giường, để cậu ta nằm nghiêng sang trái, hắn lấy gối kê chân cậu lên. Cậu nhìn hắn với một tí hi vọng, dù sợ hãi và ngạc nhiên. "A-anh..."

"Đừng nói gì cả"

"Alo?"

EJ cau mày quay ra đằng sau nhìn Jeff, đang bình thản tựa vào tường, tay cầm điện thoại kề sát tai

"Chỗ tôi có người bị hại, dao đâm vào bụng, đến mau đi"

Và rồi Jeff hạ điện thoại đặt trở lại bàn

Không mất quá lâu để có tiếng xe cấp cứu và cảnh sát vang lên inh ỏi từ xa và ngày càng gần

"Mày có đi không?"

Jeff hỏi, nhìn EJ đang ngồi trên giường, cầm trên tay và ngắm nhìn bức ảnh ép gỗ nhỏ. Cậu thanh niên vẫn còn thở và đang nhắm mặt, cố gắng bình tâm lại

EJ đặt bức ảnh lại chỗ cũ, không nói gì và cúi xuống nhặt con dao mổ, hắn đứng dậy và rời đi, không ngoảnh mặt lại nhìn cậu thanh niên kia. Jeff đảo mắt và mở cửa, cả hai cùng hòa vào đêm tối

.

"Ngươi thật sự bỏ lại con dao đó à?"

"Dao mượn tạm từ bếp nhà khác thôi, tao chả quan tâm"

Cả hai đang băng qua rừng, EJ dễ dàng né những cành cây vô duyên chắn đường và các khúc gỗ, sỏi đá hay bụi cây lớn trên mặt đất, hắn có thể đi chuyển trên các cành cây mỏng dày nối đuôi nhau nếu muốn, rốt cuộc hắn quyết định đi bộ cùng Jeff. Jeff thì chỉ hơi chật vật xíu khi né chúng, nhưng đi lại riết cũng quen mà

"Chả hiểu sao Toby và Liu có thể di chuyển nhanh như thế với những cành cây chắn đường rẻ rách này"

"Họ có đường riêng, với lại họ quen địa hình ở đây"

15 phút sau cả hai chẳng nói năng gì, đáng ra chúng có thể về dinh thự, thay vào đó lại cố ý lang thang trong rừng cùng nhau

"Sao mày lại cứu nó? Tao đéo hiểu nổi"

Họ đi ngang qua một con suối chảy êm đềm, thanh âm ấy thật quý giá làm sao

"Ta không thích giết người"

"Nếu mày còn dễ mềm lòng như thế thì đi đầu thú đi"

"Không đâu"

"Thằng nhóc đó muốn bán thận của mình, tao thấy rồi, chắc nó còn không mua nổi cuốn vở làm nhật kí để viết linh ta linh tinh vào đó"

"Ngươi gây sự với ta trước, thái độ hời hợt của ngươi làm ta tức điên đấy"

"Rất hân hạnh khi nghe điều đó. Vì tao muốn giết nó nên mày muốn bảo vệ nó đúng không?"

"Ta không bảo vệ nó, ngươi phá hỏng công việc của ta"

"Như tao đã nói, con mồi đó là của tao"

"Ta đến trước, ta có quyền, vậy mà ngươi chen vào. Ta chả tin có sự trùng hợp đâu, ngươi theo dõi ta đúng không?"

"Nếu tao có theo dõi thì mày đã biết rồi"

"Ngươi nhận ra ta khi ta đang phá khóa ngoài cửa"

"Vâng vâng, vậy là mày biết rồi đấy"- Jeff huýt sáo

Phần trò chuyện còn lại của chuyến đi là một bí ẩn

Một lúc sau, một căn dinh thự gỗ giữa bãi cỏ xanh mướt xuất hiện sau cánh rừng, chỉ còn cách Jeff và EJ vài chục bước chân

Cuối cùng EJ nói

"Ta không máu lạnh như các ngươi"

Jeff liếc xéo EJ, gã tiếp tục nhìn đường bước đi nhưng vẫn dỏng tai lên nghe

"Mày từng giết người"

"Bắt buộc hoặc nhiệm vụ"

"Ăn cướp cũng là xấu rồi"

"Ta không nói ta không làm việc xấu. Chẳng qua ta chẳng thích giết người"

"Mày vẫn làm"

"Ta vẫn làm"

...

Jeff nhớ có một lần, nhiều lần. Gã và EJ đã cùng nhau giết một nhóm những kẻ giáo phái thờ quỷ dữ, gã nhớ đến từng bước di chuyển dẻo dai và kĩ năng của EJ, khi hắn vung móng vuốt như hổ, nanh cắm xuống cổ con mồi như sói, máu tưới lên hắn, hắn tắm trong máu, hắn múa trong cái đỏ bẩn thỉu, bóng hắn được trăng soi sáng. Chúa soi xét tội lỗi của hắn

.
EJ rất đẹp, rất nóng bỏng khi đôi tay hắn vấy máu

Gã nhớ đến nụ cười điên loạn ấy, nó đẹp chết khiếp, nó làm gã sướng rơn

.
"Nhưng giết người rất thú vị phải không?"

Jeff nhếch mép hỏi, và gã biết rằng EJ cũng đang nở một cái cong nhẹ trên môi

"Chẳng thú vị đâu, mà quyến rũ"

Cả hai bước qua cửa, vào bên trong, nơi những kẻ khác đang vui vẻ trong phòng khách

Jeff đáp lại cái chào của chúng bằng nụ cười quen thuộc, rồi theo sau EJ đi lên tầng

"Phòng mày hay tao?"

"Phòng ta, phòng ngươi kinh tởm chết đi được"

Dù sao thì phòng gã cũng đối diện phòng hắn

Cả hai cùng đi trên tiền sảnh, với EJ đi trước và Jeff lẽo đẽo đằng sau. Đến nơi, EJ mở cửa, chẳng quan tâm Jeff có vào theo hay không, hắn cứ thế bước vào và đóng sầm lại

Jeff đảo mắt, mới nửa tiếng trước gã còn mở cửa cho hắn như một quý ông, và đây là cách hắn đáp lại gã. Thú vị thật

Jeff tản lờ nó đi và mở cửa đi vào

Gã nhìn sang phải, nơi EJ đang dần tiến về chiếc giường, hắn từ từ cởi áo khoác hoodie đen bên ngoài ra, cơ thể hấp dẫn vẫn còn ẩn dưới lớp áo nịt đen cổ cao đó, ôm sát hắn từ cổ đến bụng dưới

EJ thả áo khoác xuống sàn và ngồi xuống giường, hắn đã cởi mặt nạ từ lúc mới vào đây. Đối diện với gã, bây giờ gã đã thấy được gương mặt đó, đôi hốc mắt đen ngòm cong lên quyến rũ, nụ cười đầy ma mị và hứa hẹn một buổi tối đầy sung sướng. Hắn bắt chéo chân, tay đặt lên nệm giường làm điểm tựa và thoải mái ngả nhẹ người ra sau

Khiêu khích gã tiến thêm bước nữa

Jeff huýt sáo, khóa cửa lại sau lưng

Gã cởi cái áo hoodie bẩn tưởi của mình ra và vứt xuống sàn

Cơ thể to lớn cuồn cuộn ấy làm EJ liếm môi

Vết sẹo mới hắn tặng gã vẫn đang lấm tấm máu

Gã đè hắn xuống giường, lưỡi cả hai quấn lấy nhau

.
Bí ẩn hé lộ









.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro