#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hí ... =.= 3 ngày, tôi không được gặp cậu. Lí do là vì trường chúng tôi cho học sinh nghỉ cả tuần, ngoại trừ sáng thứ 3 và 5 để tập khai giảng. Sáng thứ 3 trời mưa, nhà trường cho nghỉ, tôi không được gặp cậu.


Chiều thứ 4, tôi và cậu ấy học chung chỗ học thêm. Tôi đã ke giờ để có thể cùng cậu đi cùng vào cánh cửa ấy. Nhưng rồi, định mệnh đấy vẫn không xảy ra. Tôi đến sau cậu, chỉ 5 giây.

Tôi bước xuống xe, gửi mũ bảo hiểm cho bố, khoác balo đi vào. Tôi kéo cánh cửa gỗ được sơn trắng ra. Ánh mắt tìm kiếm hình bóng của cậu ở bàn cuối cùng. Cậu đang đứng, có lẽ là vừa vào chỗ. Chẳng hiểu sao hôm nay cánh cửa chật hẹp quá. Tôi không vào được. Tôi luồn lách người vào, quai balo vướng vào cửa, lại phải đi ra. Suốt thời gian tôi chật vật với cái cửa ra vào, cậu không nhìn tôi lần nào. Có lẽ là do cậu đang nói chuyện với cô giáo.

Trên người cậu ấy có mùi hương nước hoa khá đặc biệt, rất lôi cuốn. Tôi rất thích mùi hương của cậu ấy. Nhưng, dạo này mùi hương đó lúc có lúc không. Hôm nay, lúc cậu lên bảng làm bài, đi qua tôi, tôi không hề ngửi thấy mùi hương đó trên người cậu. Cảm giác như thiếu thứ gì đó rất quan trọng.

Trong buổi học, tôi cố gắng tập trung nghe cô giảng bài, nhưng tâm trí lại không ngừng suy nghĩ, có một khoảnh khắc nào cậu nhìn tôi chưa?

Tôi là đứa hay mất đồ dùng học tập. Trong hộp bút tôi chỉ có 2 cái bút bi nước xanh và cái bút chì, lâu lâu lại xuất hiện cục tẩy. Hôm nay học hình, tôi không mang thước. Tôi quay người xuống hỏi bàn dưới, ánh mắt vô tình nhìn về phía cậu. Và, cậu cũng đang nhìn tôi. Hai đôi mắt của chúng ta giao nhau. Tôi hơi lúng túng, nhận được chiếc thước kẻ quay người lên luôn.

1 tiếng 30 phút trôi qua nhanh chóng. Mặc dù rất muốn nói chuyện nhưng không biết mở lời bằng chủ đề gì. Cứ thế, không ai nói ai câu nào. Ánh mắt chạm nhau, chỉ trong một khắc, cũng khiến tôi cảm thấy thế giới mình nở hoa.

  Hôm nay, trường tôi tổng duyệt khai giảng. Gần đến sát giờ tôi mới đến trường. Khắp sân trường, học sinh đứng chật kín. Tôi len qua các học sinh khác, tìm kiếm lớp tôi. Những vị trí quen thuộc như gốc cây đều không gặp ai quen. Tôi lơ đãng nhìn lên tầng 3, phát hiện thấy một cậu bạn cùng lớp. Tôi đi tới khu nhà A, đi thật nhanh. 


Lên tầng 3, tôi gặp được một số bạn lớp tôi. Tôi ra đứng tán gẫu với họ một lát. Tôi ra đứng nói chuyện với một cô bạn gần thân. Ánh mắt không tự chủ được đảo xung quanh. Vẫn không thấy cậu ấy đâu.

Tôi thầm nghĩ trong lòng chắc cậu ấy không đến đâu, bởi vì cậu ấy rất ít tham gia vào hoạt động của nhà trường. Hơn thế nữa, cậu ấy là con trai, chỉ cần có thời gian, kiểu gì cũng đến mấy quán game gần trường.

Sau đấy, chúng tôi nhận được thông báo của nhà trường, tất cả cùng nhau đi xuống.

Xuống sân trường, tôi nhìn thấy cô bạn cùng lớp. Tôi tiến tới ôm vai bá cổ cô bạn thân hồi trước, kéo cô bạn đi đến vị trí của lớp. Chúng tôi có trò chuyện cười đùa trong lúc tiến tới, tôi đưa mắt nhìn đường, ánh mắt cậu ấy và tôi giao nhau. Thực sự là cậu ấy. Chính là cậu ấy rồi. Cứ thế, cậu ấy đi lướt qua tôi. Tôi cũng đi nhanh về phía trước.

Tôi đi đến vị trí được xếp. Cậu ấy cũng đi tới, đứng ở vị trí lớp trưởng, chỉ đạo hàng lối cho lớp. Tôi đứng ở hàng 3. Mục đích là muốn đứng gần cậu ấy, chỉ cần ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy bóng lưng cậu ấy trước mắt.

Trong túi tôi rung lên, chuông báo tin nhắn. Tôi mở ra. Là tin nhắn từ một cô bạn.

"Mày đến chưa? Đã tập trung chưa?"

"Đến rồi. Đang đứng xếp hàng" Tôi nhắn lại nhanh mấy dòng, tin nhắn được gửi đi.

"Thật không? Chụp ảnh cho tao xem đi" Giọng điệu của cô bạn này nghe ra có vẻ không tin tôi.

Tôi giơ điện thoại lên. Do ánh nắng mặt trời chiếu vào, màn hình điện thoại tôi lại đặt ánh sáng thấp nhất. Đến lúc chụp xong, gửi anh cho cô bạn kia rồi, tôi mới nhìn thấy, trong bức ảnh có xuất hiện cậu ấy. Đây là bức ảnh đầu tiên tôi lỡ tay chụp cậu ấy. Công nhận, cậu ấy ăn ảnh lắm.

Suốt buổi tổng duyệt, chúng tôi chỉ ngồi ở trong hàng để tán gẫu. Ánh nắng thỉnh thoảng rất chói. Tôi rời hàng 3 xuống gần cuối cùng ngồi nói chuyện với mấy đứa con trai.

Buổi tổng duyệt chỉ kéo dài 1 tiếng. Chúng tôi lần lượt đi ra lấy xe. Nhưng đáng tiếc là cổng ở bãi đỗ xe chưa mở. Tôi cùng mấy đứa bạn ngồi xuống gốc cây gần đấy.

Tán gẫu được một lúc, cậu ấy từ xa tiến đến. Tôi nhìn thấy cậu ấy. Cô bạn gần thân kia cũng nhìn thấy, cố ý chỉ cho tôi. Nhưng cậu ấy không nhìn tôi. Cậu ấy lướt qua tôi, đi về phía bãi đỗ xe. Được một lúc, tôi không thấy cậu ấy đi ra. Tôi ngoảnh mặt lại, cậu ấy đang đứng trên bệ trồng cây, tay đang cầm mấy chiếc lá. Hơn thế, cậu ấy cũng đang nhìn về hướng của tôi.

Một buổi gặp mặt, tôi và cậu ấy, ánh mắt chỉ giao nhau, còn không ai nói ai câu nào.  

   Trường  tổng duyệt lần cuối để sáng mai khai giảng... Tôi vẫn như vậy, sát giờ mới có mặt trong hàng. Lúc chúng tôi đang đứng tán gẫu, cô chủ nhiệm đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Khoảng cách khá gần, mà tôi thì thấp hơn hơn cô nên phải ngẩng lên. Nếu nhìn từ đằng sau, góc nhìn trông có hơi mờ ám.

"Quần đồng phục đâu? Sao lại mặc cái quần này? Quần này cho em đi thì vừa" Cô chủ nhiệm chỉ tay xuống cái quần của tôi.

"Quần em đang giặt để mai chuẩn bị khai giảng rồi ạ" Tôi định biện minh thêm. Tôi muốn nói nhiều hơn thế. Kiểu dáng của chiếc quần này chỉ may trên mắt cá chân một chút, không phải là quần cộc, việc gì phải đưa cho em tôi.

"Cô biết rồi" Cô chủ nhiệm để lại một nụ cười cho tôi rồi quay người đi.

Mấy đứa bạn xung quanh thấy cô đi rồi mới kéo tay tôi, tò mò chuyện gì. Tôi vừa quay xuống kể lể các thứ, cậu ấy từ bên dưới đi lên. Điểm khác biệt so với hôm qua là cậu ấy không còn đội chiếc mũ màu đen và đã thay một đôi giầy khác.

Cậu đi lên trước. Vẫn vị trí lớp trưởng ngồi hàng đầu tiên đấy.

Việc tổng duyệt khai giảng khá chán. Các em học sinh mới vào trường mới phải diễu hành qua sân khấu. Còn những khối khác chỉ có việc đứng lên vỗ tay, bày ra vẻ mặt hào hứng chào mừng các em mới vào trường.

Như mấy hôm trước, tôi ngồi hàng gần cuối. Mặc dù rất muốn lên hàng đầu ngồi để có thể gần cậu ấy nhưng tôi lại không dám. Tại sao lại không dám ư? Tôi cũng không biết nữa.

Tổng duyệt được hơn 1 tiếng, tôi chán nản lấy điện thoại ra xem thông báo trên Instagram. Thỉnh thoảng cũng có liếc nhìn cậu ấy.

Bóng lưng cậu ấy khá lớn. Bờ vai cũng không gọi là rộng. Mái tóc được dùng keo vuốt ngược ra đằng. Chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi.

Không hiểu sao, hôm nay tôi lại tràn trề động lực. Tôi hạ quyết tâm đi lên hàng trên ngồi. Nhìn trái nhìn phải một hồi, tôi quyết định thương lượng với cô bạn ngồi hàng 3. Tôi biết rằng làm vậy tôi có phần hơi độc ác. Bởi vì cô bạn ngồi hàng 3 đó cũng đang ngồi cạnh crush. Giờ tôi muốn đổi chỗ không phải cố tình cắt đứt phút giây hạnh phúc của cô bạn kia sao? Nhưng rồi, tôi vẫn ích kỷ làm như vậy.

Khi tôi đề cập đến chuyện đổi chỗ với cô bạn kia. Có vẻ như cô bạn đó không thích. Chính xác là vậy. Nhìn nét mặc trên gương mặt của cô ai cũng có thể phát hiện ra. Nhưng rồi, cô bạn đó vẫn tình nguyện đổi chỗ cho tôi. Nhưng chỉ là ngồi sau tôi thôi.

Tôi ngồi hàng 3, khoảng cách khá gần cậu ấy. Bên trên tôi còn hai cô bạn thân nữa. Bên phải là crush của cô bạn kia. Bên trái là đứa con trai tình nguyện hi sinh làm bất kì điều gì vì tôi.

Tôi thỉnh thoảng quay sang tán gẫu với hai cậu bạn kia. Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cậu ấy.

Phía sau tấm biển lớp có thể soi được gương. Cậu ấy đưa mặt sau của tấm biển lớp gần mặt mình, vuốt vuốt chỉnh tóc các kiểu.

Đến giờ tôi mới để ý. Mỗi lần nói chuyện, cậu ấy thường hay kèm nụ cười bên môi. Có thể nói nụ cười của cậu ấy chói chang được không? Chắc không đến mức đấy đâu.

Buổi tổng duyệt cuối cùng kết thúc. Đợi cô hiệu phó nhắc nhở giờ giấc xong, chúng tôi cũng lần lượt ra về. Cậu ấy mang biển lớp đi cất. Còn tôi cùng cô bạn thân đi từ từ ra phía cổng trường.

Vừa đi qua dãy nhà A một lúc, tôi nhìn thấy một người bạn hay đi cùng cậu ấy. Tôi đảo mắt về phía đó. Trong đầu nghĩ thầm không lẽ cậu ấy cũng đang ở đó Không sai. Cậu ấy đi cùng người bạn kia. Có lẽ lúc đấy ánh mắt tôi lại vô tình chạm vào ánh mắt cậu ấy. Cậu hơi nhăn mặt. Có lẽ là do trời nắng gắt quá.

Tôi và cô bạn thân, cậu ấy cùng người bạn kia, bước từng bước chân về phía trước. Mỗi bước chân gánh nặng trong lòng tôi càng tăng thêm. Tôi cố tình đi chậm lại, dường như là nép sau lưng cô bạn thân. Một phần là không muốn chạm mặt cậu, phần còn lại, tôi không biết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro