Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nó lại uống rượu ? - Cha chị dường như đã quá quen với hình ảnh này, Lingling được tài xế đem vào nhà. Chị còn ú ớ hát hò gì đó.

Chị chỉ hơn ba mươi mà nay nhìn xơ xác, già cỗi, không còn chút hình tượng bếp trưởng Kwong ngày nào mà người người ngưỡng mộ.

- Vậy mà ngày nào cũng đi làm đều đều, hay thật. - Mẹ chị lắc đầu, dìu con gái vào nhà.

Chị cũng không béng mảng về nhà riêng của em lần nào. Nơi đó gợi cho chị nhiều kỉ niệm. Chị cũng chẳng dám về nhà riêng của mình, căn nhà tân hôn được chính tay chị trang trí, chị không muốn nó cào cấu trái tim đang dần chết khô của mình.

- Ba....hức....mẹ..... - Chị nấc nghẹn, vẫy vẫy tay.

- Lingling, mẹ lạy con, mới tuần trước bác sĩ nói con bị loét dạ dày, hạn chế bia rượu, con hạn chế được mấy ngày ? - bà nói như quát, Lingling ngày trước coi trọng nhất là sức khoẻ, rất ít khi chạm vào bia rượu, nhưng kể từ sự việc đau lòng đó diễn ra, không một ngày nào cơ thể chị thiếu mùi men, thậm chí đã phải nhập viện mấy lần vì dạ dày chị bị tổn thương.

Lingling giương mắt lên nhìn mẹ mình.

- Vậy mẹ muốn con phải làm sao ? Phải tỉnh táo để nhớ rõ hết mọi thứ, để kỉ niệm đeo bám dằn vặt con tới chết hay sao ?

Đôi mắt chị đục ngầu, đỏ như máu quỳ rộp xuống nền :

- Một ngày con tỉnh táo 10 tiếng để đi làm, QUÁ ĐỦ RỒI. 10 tiếng đó đối với con như địa ngục vậy, ba mẹ có biết không ?

Chị những lúc tỉnh táo, trong đầu toàn là hình bóng em, 5 năm rồi, Orm của chị đã chẳng về với chị, em bặt vô âm tính, biến mất như em chưa từng tồn tại trên đời này. Em đem theo tình yêu, kỉ niệm của hai người mà ra khỏi cuộc đời chị.

Cảnh sát cũng không còn hứng thú tìm kiếm, chị thì rong ruổi tìm em trong vô định.

Chị đứng lên, bước lên lầu, đi được vài bước lại quay ngược lại nói :

- Con biết con như vậy làm ba mẹ không vui, con cũng đâu có vui.....nhưng con rất nhớ em ấy.....nhớ đến đau lòng.

..

- Ông....ông.....xe hơi.... - Con bé mập mạp mũm mĩm, tay chân trắng trẻo, ngũ quan xinh đẹp cân đối hài hoà, tóc buộc hai chùm ngồi dưới sàn, cầm chiếc xe đồ chơi đẩy tới chỗ ông Kornnaphat, miệng bi bô.

- Dara.......ngoan, đẩy lại đây. - Ông Kornnaphat cười khà khà, vươn tay xoa đầu nó, cái gò má của nó phúng phính y như đúc Orm.

Freen ở đâu bước tới cầm chiếc xe của nó để lên cao trêu chọc.

- Dì Freen......trả, cho con.... - Dara mếu máo, nhón chân đòi lại đồ, nhưng cái chân ngắn củn làm sao với tới được, liền nặn ra mấy giọt nước mắt.

Freen thôi không chọc nó nữa.

Freen trề môi. - Ích kỉ, keo kiệt như mẹ con vậy.

Nó thấy Orm đang cầm sổ sách từ trên lầu xuống, liền chạy tới ôm chân em :

- Mẹ, mẹ, bế.        

- Sao đấy công chúa ? - Orm cúi người xoa đầu nó rồi hỏi han, hôn vào gò má con gái một cái.

- Dì Freen, lấy xe của con.

Bốp. - Quyển sách không nhân nhượng rơi xuống trên đầu Freen.

- Ai cha, Orm, sau này con em bị ngốc đều là tại chị, cứ thích đánh người. - Freen ôm đầu đau đớn.

Cả đám ngồi phía sau tủm tỉm cười.

- Ai mượn cậu ăn hiếp Dara của tôi.... - Em vuốt tóc con gái. Nhiều năm trôi qua, con bé cũng đã lớn, càng lớn, em nhìn nó chẳng giống em chỗ nào, ngoại trừ cái gò má phúng phính. Em nhìn mãi, tạch lưỡi, thôi bỏ đi. Em đã chẳng còn để tâm tới việc quá khứ nữa, chỉ muốn cùng con gái yên bình sống qua ngày thôi.

Orm đẩy con gái nhè nhẹ về phía trước :

- Chúc ông ngoại và các dì ngủ ngon đi.

Nó lon ton đi tới, hôn lấy gò má ông Kornnaphat rồi thỏ thẻ :

- Ông ngoại ngủ ngon.

Lại quay lại đám người kia, cúi đầu lễ phép :

- Dì Becky ngủ ngon, dì Milk ngủ ngon....dì Love ngủ ngon, dì Freen ngủm....

- Gì ? - Freen nhăn nhó đi tới muốn xách lỗ tai nó.

- Nhầm, ngủ ngon. - Nó chu chu cái mỏ lên, chạy tới ôm chân em.

- Mẹ, bế con. - Con bé nũng nịu dựa vào vai em, cọ cọ vào hõm em tìm hơi ấm.

Bế con đặt lên giường, Orm xoa xoa cái lưng nhỏ cho nó dễ ngủ. Con bé nghiêng người ôm lấy eo em.

- Thoải mái không ? - Orm hỏi nhỏ.

- Dạ. Nhưng mà mẹ ơi.....papa con đâu ? - Con bé ngước lên nhìn em, đôi mắt long lanh như mèo con.

- Sao lại hỏi thế ? - Orm nuốt khan, run rẩy, nghe nó nhắc, cái đêm bị anh ta cưỡng bức lại hiền rõ mồn một trong đầu em. Em lại nhớ đến Lingling, mấy năm nay, em rất ít ra ngoài, Lingling cũng không hề đến đây thêm lần nào, chỉ thỉnh thoảng gửi quà cho ông Kornnaphat cùng ông nội.

Không biết chị có khoẻ không, đã quên chuyện cũ chưa ? Đã yêu người mới chưa ?

Snacknchớp mắt, nhìn em, kéo kéo vạc áo mẹ mình, giọng nói nhũn nhèo có chút tủi thân :

- Con.....xem phim, các bạn đều có papa.....

- Papa con......

Em nhìn con bé, nó cũng bốn tuổi rồi, lại thông minh như vậy, em cũng không thể giấu nó mãi, nó có quyền biết về ba mình. Nhưng Thanadon, anh ta không xứng là một người ba, một người chồng.

Nhưng nghe đâu anh ta từ lần đó vẫn không nhớ gì, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, em cũng không biết phải làm sao.

Orm rơi nước mắt, em biết con gái mình cũng ước ao có đầy đủ cha mẹ như bao đứa bạn khác. Nhưng đó là điều duy nhất em không thể thành toàn cho nó. Em thà một mình nuôi con, còn hơn ở chung với một người mà em không yêu- Mẹ đừng khóc, mẹ.... - Dara mếu máo, trèo lên ngực em, ôm lấy cổ em rồi vuốt mấy giọt nước mắt em. Con bé cũng thút thít khóc theo - Con xin lỗi mẹ....

Dara nhụi vào hõm cổ mẹ mình, hôn mạnh vào gò má em.  - Mẹ không vui, con không hỏi nữa.

Orm mỉm cười, trẻ con hiểu chuyện lại làm người ta đau lòng đến chết. Em ôm con bé, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó.

Dara xoa xoa gò má em, nhe răng cười :

- Công chúa đừng khóc.

Orm gật đầu, em nhớ Lingling cũng từng nói như thế, lúc em nhõng nhẽo, chị cũng thường gọi em là công chúa, cưng nựng em như một công chúa thật sự.

Em thở dài, không nghĩ về chuyện không vui nữa.

- Mai mẹ dẫn con đi siêu thị há....?

- Ô kê luôn. - con bé nghe tới được đi chơi liền cười híp cả mắt.

Orm nhìn kĩ ngũ quan con gái, nó rốt cuộc là giống ai vậy ? Lúc ở bệnh viện có phải em đã bị tráo con không ?

- Dara, con không được ăn kẹo nữa, sẽ sún hết răng. - Orm chống hông nhìn con gái mình đang lựa hết bịch kẹo này tới bịch kẹo khác. Nó đặc biệt thích socola, hằng ngày đều ăn đến nỗi miệng mồm đen sì mới chịu thôi, mấy cái răng non cũng bị nó làm sắp hư hết.

- Aa, vậy con biết rồi, ông cố chắc ăn nhiều kẹo lắm.

- Mẹ sẽ méc lại. - Orm bật cười vì cái cách nó đáp trả.

Dara bất mãn. - Aaa mẹ xấu xa.

Nó nhìn phía xa xa, chỉ chỉ. - Mẹ, con qua kia lấy bịch snack nhé ?

- Ừ. - em gật đầu rồi tiếp tục lựa vài lốc sữa chua bỏ vào giỏ.

- Orm.....

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai em, giọng nói mà cả đời này em cũng không bao giờ quên, giọng nói có chút run rẩy, cùng tiếng nấc nghẹn làm tim em co thắt lại.

- Orm....Orm.....là em.....là em rồi. Orm.....

Lingling lập tức ôm em khóc oà, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt gầy sọm.

Lingling sợ em chỉ là ảo giác, giống như 5 năm qua chị đã từng gặp vậy, hễ chị gần chạm vào em, em sẽ như cơn gió mà bay đi mất, để lại chị bơ vơ lạc lõng giữa cuộc đời này.

Nhưng không, Orm bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt chị, chị đang ôm em vào lòng, hơi ấm này, mùi hương này, đúng là em rồi.

Cả cơ thể Lingling kịch liệt run rẩy gắt gao ôm lấy em. Nước mắt ướt cả một mảng áo của Orm.

Orm vẫn chưa hoàn hồn, em bất động để chị ôm. Cảm giác này đã rất lâu rồi em không cảm nhận được, nó quá đỗi ấm áp và an toàn.

Em vẫn tưởng thời gian trôi qua lâu như thế sẽ làm vết thương ở trái tim em lành lặn, nhưng sự thật lại cho em biết rằng chỉ cần em nhìn thấy chị, chạm vào chị thì cả con tim và lý trí đều không thể làm chủ được nữa. Cơ thể em sẽ tùy ý rung động vì chị.

Orm dùng hết sức đẩy chị ra, khuôn mặt lạnh tanh nhìn chị, như hai người xa lạ. Nhìn đôi mắt đục ngầu, đỏ hoe của chị, em rất muốn ôm lấy và bảo rằng chị ơi đừng khóc, em sẽ đau lòng lắm. 

Nhưng không thể, em đã không còn là Orm của trước kia, em không có đủ tư cách để bước thêm một lần nữa vào cuộc đời của chị. Chị vì em mà đau khổ quá nhiều rồi.

Lingling thất kinh, ôm bả vai em lay lay :

- Em làm sao vậy ? Lingling của em đây, Orm, chị đây, chị tìm thấy em rồi, chị sẽ không để mất em nữa.

Đôi môi chị run rẩy, muốn ôm em lần nữa, thì đột nhiên một thân ản

h bé nhỏ chạy đến ôm lấy chân Orm. Con bé ngó chị, rồi nhìn em, nó thấy mắt mẹ mình buồn đến lạ.

Orm ráng nở một nụ cười tươi nhất có thể, em quỳ xuống ngang tầm với con bé, xếp tay nó lại ngay ngắn, giọng nói Orm khổ sở đứt quãng :

- Con gái, đây là....bạn của mẹ. Khoanh tay lại, chào.....chào dì....đi con.....

_________
đớn một cái thì thôi nhé luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro