Crush à!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một chàng trai bình thường và hiện nay đang học lớp 11. Tôi đã lớn và đã biết thích. Hiện tại tôi đang crush một cô bạn cùng lớp.

Vào một buổi chiều không nắng cũng không gió, crush inbox với tôi để hỏi bài. Không đùa đâu, thật đấy! Tôi thì khỏi nói, sướng điên lên được. Nhưng vẫn phải rep lại một cách bình tĩnh nhất.

"Ê, gửi tớ cái bài 8.5 hôm qua được không?

Cái mess mốc meo của tôi cuối cùng cũng báo tin nhắn tới. Hơn nữa, chủ nhân của tin nhắn này rất chi là... aish, không biết phải nói sao nữa!

Lúc ấy tôi đang đánh dở trận liên quân nên không để ý mess lắm. Cho nên đến khi phát hiện ra thì crush đã off từ năm phút trước rồi. Thế này thì cậu ấy sẽ nghĩ đến tôi với một tính cách chảnh chó mất! Đêm ấy tôi khóc ròng.

Sáng hôm sau, khi mắt mũi còn chưa kịp mở đã bị lôi dậy một cách phũ phàng nhất có thể.

- Ê, dậy đi mày! Hôm nay có tiết chào cờ đầu tiên ấy. Nhanh lên!

Lúc đó tôi thề là trái tim non nớt muốn rụng cả xuống. Cái giọng oang oang của con bạn nó như muốn đập thủng màng nhĩ của tôi ấy. Lạy trời, tôi chỉ muốn đập cho toè mỏ nó thôi. Tức lắm!

- Đây, đây, dậy liền! Đừng hét nữa!

Tôi hét trở lại. Lù dù bước chân xuống giường rồi ì ạch vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Hai chục phút sau.

- Ừm hừm.

Tôi hắng giọng bước ra khỏi cửa. Nó giật mình thon thót.

- Ủa, đang viết gì vậy?

Ngó trái ngó phải, tôi tò mò khi nhìn thấy nó giấu cái gì đó vào trong túi áo khoác. Mặt nó đỏ rần rần. Hai bên vành tai cũng hồng hồng. Nó ấp úng:

- À, không có gì đâu. Mày xuống ăn sáng rồi còn đi học chứ.

Rồi nó quay phắt, đi thẳng về phía cửa. Điệu bộ ung dung, nó chẳng quay đầu lấy một lần.

Sáu giờ rưỡi.

Thôi chết, hôm nay là ngày 14/4 - lễ tình nhân. Tôi phải đến sớm để tặng quà cho crush nữa. Mong rằng cô ấy sẽ không giận tôi chuyện tối qua.

Không cả kịp ăn sáng, tôi kéo tay con bạn thân đang ăn ngon lành miếng bánh mì. Nó càu nhàu một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ngồi đằng yên sau để tôi chở đi.

- Ê cu, sao vội vàng vậy? Còn một tiếng nữa mà.

Mặc kệ nó hỏi, tôi đạp như điên. Aish, nếu không phải đèo con lợn này thì tôi đã đến nơi từ lâu rồi!

***

Tôi là một cô nhóc có chút thừa cân. Chỉ là thừa một chút thôi mà. Mẹ tôi nói là gái lớn cần béo một chút mới xinh. Tôi là đứa con ngoan nên sẽ nghe lời mẹ. Tôi đã lớn và có một khoảng trời riêng của mình. Tôi thích thằng bạn thân từ lâu lắm rồi nhưng chưa dám mở lời. Tôi nghĩ, vào ngày 14/2 này, tôi sẽ cho cái thằng ngốc tử ấy biết về tình cảm của mình. Chẳng có socola hay là hoa, chỉ là một mảnh giấy được dán trên hộp sữa. Rất giản dị đúng không?

Sáng, tôi dậy từ rất sớm. Cụ thể lúc đó là năm rưỡi sáng, tôi díp mắt mũi vào để chuẩn bị quần áo đến trường hay hơn là một màn tỏ tình. Dù sao tôi cũng là con gái nên chau chuốt một chút trong mắt crush mới phải.

Tôi vẫn diện đồng phục trường là váy kẻ caro và áo trắng tinh khôi. Nhưng hôm nay tôi mang giày mới - đôi adidas trắng giống của crush, và tết tóc một bên với dây buộc tóc trong rất xinh.

Khoảng sáu giờ tôi ra khỏi nhà và trên đường đến nhà thằng bạn thân hay là crush của tôi cũng không sai.

Tôi kéo hắn dậy một cách rất mạnh và hét um vào tai hắn. Hắn quả nhiên tỉnh giấc mau chóng và cáu giận hét trở lại vào mặt tôi. Tôi mong rằng sẽ nhận được một ánh mắt khác thường ngày hoặc có thể là một lời khen. Nhưng không, hắn bước vào nhà tắm. Trong khoảnh khác, tôi hụt hẫng biết bao nhiêu. Tôi diện như vậy là bởi vì ai? Rồi rất nhanh sau đó tôi lấy lại được tinh thần. Định lén đút vào cặp hắn hộp sữa đã chuẩn bị với giấy nhớ từ trước, ai ngờ hắn lại xuất hiện. May mắn thay tôi kịp đút lại vào túi áo khoác. Lấy lại bình tĩnh trên khuôn mặt, tôi đánh trống lảng trước câu hỏi nghi hoặc của hắn.

- Ủa, đang viết gì vậy?

- À không có gì, mau xuống ăn sáng rồi còn đi học nữa chứ.

Tôi quay ngoắt đi. Không biết đâu, khi đi ngang qua hắn, nhịp hô hấp của tôi lại nhanh một cách đột ngột. Cái mùi dầu gội đầu cứ thoang thoảng bên cánh mũi

Xuống dưới nhà gặp mặt bác gái, tim tôi mới thôi nhảy nhót. Bác đưa cho tôi cái bánh mì, dịu dàng:

- Ăn đi con, bánh mì kẹp bơ con thích này!

Tôi nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, nhanh chóng đỡ lấy miếng bánh mì. Bác xoa đầu tôi, rồi bước lên gác.

- Ăn uống gì nữa? Mau đi thôi.

Khi đang ăn đến gần nửa cái bánh mì, thằng điên tự nhiên xuất hiện, kéo tay tôi ra khỏi nhà.

- Con chào hai bác!

Chỉ kịp có thể, tôi đã nhanh chóng ngồi yên ở đằng sau. Hắn đạp như điên ở phía trước.

- Tao còn chưa ăn hết cái bánh mì.

Hắn im lặng.

- Cốc sữa bác gái đưa cho còn chưa kịp uống.

Hắn tiếp tục im lặng, lượn lách qua từng chiếc xe. Hắn còn vượt cả đèn đỏ, đi ngược chiều đường, chạy xe trên vỉa hè. Tôi ngồi đằng sau mà muốn té xỉu.

- Ê cu, sao vội vàng vậy? Còn một tiếng nữa mà.

Tôi như một mình độc thoại. Đi ngang qua hàng hoa hồng bày ở trên vỉa hè mới sực nhớ ra hôm nay là lễ tình yêu. Hộp sữa trong túi áo bị bóp méo. Chắc hắn vội vì cô ấy.

Vừa đến cổng trường, hắn nhảy xuống. Nhờ tôi dắt xe đạp vào nhà xe hộ rồi hắn phóng thẳng lên tầng hai dãy B. Tôi thở dài một cái, buồn phiền đi chầm chậm. Khi nãy còn thấy rõ sự vội vàng trong mắt hắn. Tôi đã biết, mình chẳng bằng một phần từ trong tim hắn. Ném hộp sữa vào thùng rác, tôi rảo bước trên sân trường.

Crush à, mày biết tao đau lắm không?

***

Khi tôi vừa đút hộp socola vào ngăn bàn của crush thì cô ấy cũng đến, tay nắm tay với một gã nam sinh mặt lạ hoắc. Hình như là trường ngoài. Dõi mắt về phía cổng trường, tôi thấy họ ôm nhau, cười rất tươi với nhau, lưu luyến, bịn rịn mãi cho đến khi trống trường vang lên.

Tôi không quay lại ngăn bàn ấy lấy hộp quà nữa. Cứ coi như, món quà đó là món quà đầu tiên cũng là cuối cùng tôi dành tặng cô ấy trong suốt quãng thời gian đơn phương. Nhìn nụ cười ấp áp trên môi cô ấy, tôi biết đã đến lúc mình buông tay. Điều đó có lẽ sẽ tốt cho cả hai.

Crush à, cảm ơn em nhé!

.

End.

Xuân thụ, ngày... tháng... năm...

Ngọc Chii (Noir).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro