Tôi vẫn luôn chờ em. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thích cậu lâu như vậy rồi, cậu không biết sao?"

Tôi ngồi thẫn thờ nhìn cảnh sân trường đang giờ ra chơi. Sân trường cực kì náo nhiệt nhờ những hoạt động của các học sinh khối Năng Khiếu. Có bạn thì nhảy, bạn hát, bạn đá bóng...

Ở một khoảng sân lớn, hoạt động đá bóng diễn ra cực kì sôi nổi. Các học sinh của trường hầu như tụm lại quanh sân bóng. Mọi người chen chúc, xô đẩy nhau chỉ để chiêm ngưỡng một người.

"Uầy, đẹp trai thế nhở?"

"Đẹp thế! Ước gì được chụp với anh ấy một kiểu."

"Mơ à?"

Học sinh nữ bàn tán sôi nổi. Họ dường như chỉ xoay quanh đúng một chủ đề: "Đàn anh khối 12."

Nghe đâu bảo anh này rất xuất sắc. Học giỏi lại rất đẹp trai, rất ga lăng, tính tình hiền dịu, rất nhẹ nhàng với phái nữ, hơn nữa còn có năng khiếu đá bóng rất hay. Nói chung, chị nào chị nấy gặp được anh này chỉ có ngất.

Tôi nghe đứa bạn cùng lớp review cho. Nó cũng là fan cứng của anh. Tôi nghe cũng thấy nghi ngờ. Làm gì có ai trên đời hoàn hảo đến từng mili vậy?

"Ê, làm gì mặt thộn ra vậy?"

Bỗng đâu có một tên ngồi chễm chệ trước mặt tôi, đập thẳng vào mặt là nụ cười chói loá. Hắn cũng thuộc dạng hot trong trường. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không ưa nổi. Bởi vì, tính cách hắn cực kì khó chịu. Rất quái gở!

"Mày vô duyên!"

Tôi khó chịu, nói nhỏ vài câu rồi quay ra nhìn sân trường.

Tên này ngược lại không khó chịu mà còn đùa dai hơn: "Sân trường có cái quần què gì mà mày nhìn đắm đuối vậy?"

Tôi lườm nguýt rồi phớt lờ câu hỏi của hắn.

Hắn hình như chán, bỏ đi đâu đó. Thấy thằng bạn rủ xuống nhà ăn, hắn đi luôn. Tôi đương nhiên không quan tâm, chỉ là tự nhiên thấy im lặng lạ thường nên mới quay ra xem hắn.

Tưởng gì, vài phút sau, hắn quay trở lại, trên tay vô số đồ ăn. Hắn không ngại ngần mà bày la liệt trên bàn của tôi. Tôi bị bất ngờ, đưa mắt nhìn hắn.

"Tao biết mày chưa ăn sáng mà! Thường xuyên bỏ bữa, hại sức khoẻ lắm, biết không?"

Đây mới là hắn, càm ràm thấy mệt. Chuyện này xảy ra thường xuyên, sáng nào cũng vậy. Tôi không còn thấy lạ nữa.

"Mày ăn đi mà! Bánh mỳ bơ ruốc mặn này! Ăn đi không ngất ra đấy, ai chịu cho?"

Hắn cứ nói mãi, tôi thì mặc kệ. Quen rồi! Rồi tự dưng hắn nhét vào miệng tôi miếng bánh mình khiến mặt tôi dính bơ ruốc tùm lum.

"Đùa nhau chắc? Ai mượn mày quan tâm tao?"

Tôi chịu hết nổi, cáu ầm ĩ.

"Mẹ mày!"

Hắn điềm nhiên, phè phỡn ăn nốt miếng bánh tôi không ăn hết, nhai nhóp nhép, ra vẻ rất ngon.

Tôi và hắn là hàng xóm. Tôi học lực vừa phải, học đâu chắc đấy, tính tình khá hiền lành. Đó là nhận xét của thầy giáo dành cho tôi. Còn hắn, học thuộc dạng giỏi của lớp, đẹp trai, được nhiều bạn bè yêu mến. Trong mắt tôi, hắn lại dặt dẹo quá mức, không được cứng cáp như ngoại hình. Chơi với hắn từ bé, tôi còn lạ gì cái tính cách dở dở ương ương của hắn?

Từ bé, tôi mắc bệnh biếng ăn cho nên bị suy dinh dưỡng. Ba mẹ lo lắng mua thuốc bổ đủ loại để cho tôi uống nhưng không có hiệu quả. Tôi thường xuyên ốm sốt nên hay bỏ học. Có đợt, tôi phải bỏ nửa học kì vì ốm sốt. Vì vậy, tôi luôn phải cố gắng gấp đôi các bạn trong lớp để bù những phần thiếu sót của kiến thức. Càng lên lớp cao, chương trình càng khó, tôi cũng khoẻ hơn nhiều nhưng những trận ốm vẫn thỉnh thoảng kéo đến, thời gian dài nhất là tầm hai tuần. Đợt đấy, đúng kì kiểm tra sát hạch, chọn lớp. Tôi ốm, không ăn được gì. Người ngợm xanh như tàu lá vẫn gắng gượng đến trường để làm bài. Tôi là trốn ba mẹ để đi học nên phải tự đi xe bus. Lên xe, tôi giống như là kiệt sức. Đầu óc quay mòng mòng, mắt mờ không nhìn rõ đường đi. Tôi thấy khó thở và ho liên tục. Có mấy bác ở đấy còn nhường chỗ để tôi ngồi, quan tâm hỏi han tôi. Tôi thực sự xúc động.

Đến nơi thì trống vào lớp vừa dứt. Tôi khó nhọc leo lên tầng ba. Mồ hôi thì vã ra như mưa. Nhưng tôi lại thấy rất lạnh. Chân run cố gắng lắm mới lên đến nơi. Cảm tưởng tôi có thể gục ngay xuống sàn. Vừa vào đến cửa lớp, tôi nhìn thấy hắn. Dường như có thần giao cách cảm, hắn vừa lúc quay ra. Nhận thấy tôi đang thở hổn hển, dựa cả người vào cửa lớp, hắn vội vàng chạy ra, bất chấp bao ánh mắt của các bạn và giáo viên nữa.

"Em kia, sao đi học trễ? Biết hôm nay có giờ kiểm tra không?"

Hắn vừa lúc chạy đến đỡ lấy thân hình rã rời của tôi thì cũng là lúc tôi gần như sắp ngã gục.

"Em xin lỗi cô, em bị muộn xe bus."

"Thôi, vào chỗ nhanh còn làm bài thi!"

Tôi cố gắng đẩy hắn ra, ý bảo tự bản thân có thể đi được nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ chặt lấy tôi, dìu tôi vào chỗ ngồi.

Khi ngồi yên vị, tôi bắt đầu giở giấy ra làm bài kiểm tra. Lúc đó, không hiểu sao đầu óc tôi rỗng tuếch. Mắt nhìn đề mà không rõ chữ và số. Mồ hôi rơi từng giọt từng giọt làm nhoè cả giấy thi. Trong khi đó, tay tôi cũng nhễ nhại mồ hôi khiến tôi không tài nào mà viết được. Cả người tự dưng run bần bật. Từng cơn đau đầu, choáng váng. Cảm tưởng như tôi có thể gục xuống bất cứ lúc nào.

"Cố lên! Phải cố gắng!"

Tôi cầm bút và bắt đầu viết. Cố gắng rất nhiều nhưng tôi không tài nào chống lại được cơn buồn ngủ. Cơn buồn ngủ từ đâu ập đến khiến mi mắt tôi nặng trĩu. Tôi ngay lập tức cắn mạnh vào mu bàn tay trái để khiến bản thân tỉnh táo hơn. Khoang miệng có mùi tanh tay. Cơn đau khiến tôi tỉnh táo lại vài phần. Tôi nhanh chóng làm nốt phần bài làm của mình.

Cuối cùng, tiếng trống kết thúc giờ kiểm tra. Hắn được giáo viên giao cho nhiệm vụ thu bài kiểm tra của các bạn. Tôi vừa lúc hoàn thành thì toàn bộ sức lực đã bị rút sạch. Tôi gục xuống bàn.

Mọi thứ dường như vô cùng mờ ảo và bắt đầu rõ ràng hơn. Hiện ra trước mắt tôi chính là khuôn mặt lo lắng của ba mẹ.

"Tỉnh rồi hả con?"

Mẹ ôm lấy tôi, giọng nói có phần nghẹn ngào. Tôi thấy bản thân tràn ngập tội lỗi. Tôi đã khiến ba mẹ phải lo lắng như vậy.

"Con xin lỗi!"

Tôi hối hận, ôm lấy mẹ, dụi đầu vào lòng mẹ. Chỉ vài tiếng trước, tôi nghĩ bản thân mình có thể chết ngay lập tức vì từng đợt đau đớn cứ kéo dài. Nhưng bây giờ, tôi thấy bản thân khoẻ ra vài phần. Không khí trong phòng bệnh cũng rất thoải mái, dễ chịu. Nhịp hô hấp bắt đầu ổn định. Đầu tôi không còn đau như trước nữa.

"Ai đưa con vào bệnh viện thế mẹ?"

Tôi chợt nhớ ra vị ân nhân đã cứu tôi.

"Cái thằng con hay chửi là dở dở ương ương chứ ai? Con có biết là nó vừa bế con vừa chạy vào bệnh viện, gọi bác sĩ làm loạn hết cả lên không? Chắc nó cũng lo cho con lắm! Sau đợt này, phải qua nhà cảm ơn nó, nghe con?"

Mẹ tôi ân cần vuốt tóc tôi, giọng hiền dịu. Nhưng điều đó không khiến tôi bận tâm lắm, tôi quan tâm đến lời nói kia. Hắn bế tôi vào bệnh viên ư? Đùa không? Cái tên mà tôi hay chê là yếu ớt như cây rau muống?

Nhớ cái đợt tôi thích một cậu bạn cùng lớp. Năm đó là khi tôi vừa vào lớp sáu. Đến cuối học kì hai thì tôi tỏ tình với cậu. Bởi vì tôi nghĩ cậu ấy cũng thích tôi. Bởi vì những hành động ân cần quan tâm của cậu ấy dành cho tôi. Thế là tôi tỏ tình. Nhưng sau đó, cậu ấy lạnh lùng từ chối. Cậu ấy bảo chỉ coi tôi là một người bạn bình thường. Tôi bỗng ngỡ ra. Hoá ra, những hành động ấy chỉ là những người bạn dành cho nhau mà thôi. Là do tôi quá ảo tưởng, tôi không được tỉnh táo.

Bọn trong lớp biết tin. Đứa cười, đứa chạy đến an ủi. Tôi thì giả bộ, làm như không đau lòng, cố gượng lại mà bảo: "Không sao! Bình thường thôi mà!" Chứ thực ra đau lòng chết đi được! Vừa mất đi một cậu bạn thân, vừa mất đi một người mình yêu quý. Bảo không đau lòng là nói dối. Thực ra, là do tôi tính toán sai lầm. Đáng ra tôi không nên ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Để rồi mất cả tình bạn mà tình yêu cũng chẳng còn.

Khi về đến nhà, ngay lập tức tôi lao lên phòng, chốt cửa và làm những việc "những người thất tình" hay làm. Ba mẹ tôi thấy vậy, rất lo lắng, khổ sở gọi tôi, gào thét bảo tôi mở cửa nhưng tôi mặc kệ, cứ thế trùm chăn lại và khóc như mưa.

Nghĩ đến sự việc này, tôi không cam lòng, tự trách bản thân lúc đó ngu dại vì tình mà khiến ba mẹ khổ sở. Nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng có lần như vậy!

Điều đáng chú ý chính là khi mà tôi khóc cạn nước mắt thì từ đâu một thằng con trai xuất hiện. Hắn trèo từ cửa sổ phòng hắn sang lan can phòng tôi, rất dễ dàng vào phòng tôi.

"Mày, sao mày vào đây?"

Tôi đầu tóc rối bù, nước mắt nước mũi tèm nhem khắp mặt. Lúc đó tôi không biết xấu hổ, còn mặc cả đồ ngủ hình Đôremon nữa.

"Thấy ba mẹ mày sang cầu cứu, tao lại nhẫn tâm không giúp?"

Hắn tự nhiên ngồi lên giường của tôi, ngồi ngay cạnh một đống chăn mà tôi đang cuộn mình trong đó.

Bốp.

Hắn cốc vào đầu tôi một cái rõ đau.

"Mày điên à?"

Tôi tức giận xoa đầu, chồm lên định đánh hắn. Xong đó chẳng hiểu nổi bản thân, tôi yếu ớt nằm lăn ra ăn vạ.

"Mày điên thì điên vừa vừa thôi! Điên vì tình là cái điên ngu nhất! Tao quen mày bao lâu. Bây giờ tao mới biết mày ngu như thế đấy! Mày khiến ba mẹ mày khổ như vậy, phải sang nhà tao cầu cứu mà mày vẫn làm được à? Khóc đi, tao mặc kệ mày!"

Hắn nói rồi định bỏ đi.

Hắn không những không hối cải, còn lên giọng với tôi. Nhưng nghe thì tôi thấy cũng có lý lắm. Thế là lại bò ra khỏi cái tổ, níu tay hắn lại.

"Đừng bỏ mặc tao!"

Giọng tôi lúc ấy nghẹn ngào mà yếu đuối dễ sợ. Hắn như mềm lòng, ngồi lại giường nhưng mặt vẫn căng thẳng: "Ra mở cửa, xin lỗi ba mẹ mày đi!"

Ban đầu tôi vẫn ngại nên xin ngồi lại một chút rồi tẹo nữa mới ra. Hắn cũng đồng ý. Hai bọn tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mỗi đứa đuổi theo một ý nghĩ riêng mình. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì. Tự dưng tôi lại thấy bình yên lạ thường.

"Muốn dựa thì dựa vai tao này!"

Hắn lên tiếng. Câu nói vô cùng bá đạo và ga lăng. Tôi quay ra nhìn hắn một hồi, nằm lăn ra giường cười như một con điên.

"Mày... mày yếu dợt như vậy! Tôi dựa vào mày chắc mày ngã lăn ra đấy quá chừng!"

Hắn tức giận, đẩy tôi một cái rồi mở cửa đi về. Tôi vẫn nằm đó, cười không ngớt.

Chuyện kể cũng lâu rồi, tự nhiên lại nhớ lại thấy vui vui. Tôi nhận ra, bất cứ kỉ niệm nào của tôi, đều có hắn ở bên. Ngày hôm đó, khi mà mẹ bắt tôi mang hộp bánh quy mới làm sang cho nhà hắn, tôi đã cương quyết không chịu. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy ngại ngùng. Đầu tôi cứ quanh quẩn chuyện hắn bế tôi vào bệnh viện. Tôi đã tự hứa với lòng mình là không được nghĩ vớ vẩn nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn, tim tôi lại đập thình thịch.

"Mày lại nghĩ linh tinh gì thế?"

Hắn dí sát mặt mình vào mặt tôi khiến tôi tự dưng bối rối.

"Làm gì vậy?"

Vẫn là nụ cười ấy, giọng điệu mang theo sự cười đùa. Thật đáng ghét!

Tôi cố sức đẩy hắn ra xa. Đang trong lớp học, mặc dù là giờ ra chơi, mặc dù các cặp đôi trong lớp cứ dính sát lấy nhau giống như hắn và tôi. Nhưng tôi thấy ngại. Bởi vì, tôi và hắn chỉ là bạn bè bình thường!

"Sao thế? Giận à?"

Hắn ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Tôi cố chấp nhìn chỗ khác. Hắn bất lực, chỉ bẹo má tôi trêu trêu rồi cũng đứng dậy, rời đi.

Trong lòng tôi nhen nhóm tâm trạng gì đó, thất vọng? Không, không! Có gì đâu mà tôi phải thấy vọng?

Tôi lấy tai nghe trong cặp ra, bật bản nhạc nhẹ nhàng rồi nằm gục xuống bàn. Hôm qua thức khuya học bài, tôi cảm thấy rất mệt...!

Giờ học hôm đó kết thúc, tôi nhanh chóng cất sách vở vào cặp để đi về. Ra đến cổng trường, tôi tự dưng đứng lại chờ đợi. Hành động đó tôi nghĩ là theo thói quen. Vì bình thường, tôi hay đợi hắn ở đây để về chung. Vài phút là sẽ thấy bóng dáng ung dung xuất hiện. Ngờ đâu, tôi đứng năm phút rồi vẫn chẳng thấy bóng ai. Tôi và hắn học chung lớp. Tôi có thể rủ hắn về chung nhưng tôi lại không làm thế. Lúc hết giờ, một đám đứa con gái sẽ bu lại chỗ hắn để "tán tình". Tôi hoàn toàn không có hứng lên hay về trước. Hắn cứ thế đuổi theo sau. Dần dần, nó trở thành thói quen giữa hai chúng tôi.

Có lẽ, đuổi theo mãi, cũng mệt mỏi rồi!

Tôi nghĩ gì đó rồi tiếp tục bước đi. Tôi nghĩ, hắn sẽ không đuổi theo tôi như ngày thường nữa.

Hôm nay, mọi thứ đều rất bình lặng. Kể cả có tiếng còi xe inh ỏi nhưng tôi lại thấy trống vắng. Như mọi ngày, bên cạnh tôi sẽ luôn là giọng nói ấy, hoặc là những hành động véo má, khoác vai, xoa đầu... tôi cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi có ai đó tình nguyện đeo hộ cái ba lô, nhường mũ cho tôi khi trời chuyển về trưa với cái nắng gay gắt như vậy. Tôi sẽ không phải đi bộ một mình, sẽ được ngồi yên sau xe đạp và có người đèo. Trưa rất nắng! Có người chỉ lo tôi bị ốm mà không màng đến bản thân.

"Tao về trước nhé!"

Vẫn là giọng nói đó. Nhưng không phải là câu nói đó. Nếu như là ngày hôm qua, sẽ có tiếng xe đạp phanh "két" một cái và chắn ngang trước mặt tôi. Còn hôm nay, hắn đi lướt qua tôi như ngọn gió, chỉ để lại một chút mát mẻ rồi nhanh chóng biến mất. Hắn còn không để tôi "ừ" một tiếng.

Nhưng chắc gì, tôi đã "ừ"?

Cuộc đời tôi sẽ thật bình yên và trôi đi nhạt nhẽo nếu người ấy không xuất hiện.

Khi mà tôi vừa xuống bến xe bus để về nhà thì bắt gặp hắn và một người con gái đi với nhau. Hắn đèo cô gái đó. Hai người họ trò chuyện rất vui vẻ. Cô gái đó còn vòng tay ôm hắn. Cô ấy có nụ cười rất ngọt ngào. Cô ấy còn hơn nhướn người để ghé vào tai hắn, thỏ thẻ điều gì đó.

Nhìn thây cảnh đó, tôi bỗng chạnh lòng. Tôi không hiểu nổi tại sao lại có cảm xúc đó nhen nhóm trong lòng. Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu. Cùng lúc đó, trời đổ mưa. Tôi giật mình khi những giọt mưa lạnh ngắt rơi lên má tôi. Ngước lên trời, những đám mây đen kéo đến che khuất cả những tia nắng. Mưa rơi ngày càng nhiều. Trong khi đó, tôi lại đứng ngẩn ngơ dưới trời mưa lạnh buốt. Tôi không cảm thấy mưa lạnh. Tôi chỉ cảm thấy, trái tim tôi như ngừng đập vài giây. Họ lướt qua tôi như người dưng. Dường như hắn không để ý. Dường như trong mắt hắn bây giờ chỉ có nụ cười của cô gái đó.

"Mưa rồi, mình về thôi anh!"

Họ lướt qua tôi. Đó là câu nói tôi nghe loáng thoáng thấy từ cô gái ngồi sau.

Tôi bần thần một hồi, rồi tự nói điều gì đó để khích lệ bản thân. Kéo chiếc áo khoác lại để ủ ấm, tôi rảo bước về nhà.

Ngày hôm đó, thật lạnh...!

  Nếu bình thường, hắn sẽ chờ tôi trước nhà rồi đèo tôi đi học luôn. Hôm nay, tôi cố gắng đi sớm để tránh mặt hắn. Mà có lẽ, tôi vẫn nên đi sớm, tự mình đi đến trường. Chắc hắn cũng sẽ đi đón cô bạn gái kia thôi.

Vừa bước vào cửa lớp, tôi đã nghe thấy bọn con gái bàn tán chuyện gì đó vô cùng xôn xao. Thấy tôi, một đứa từ đâu chạy vội đến, hỏi tới tấp: "Ê, mày không phải bạn gái nó à?"

Tôi ngơ ngác. Tôi biết "nó" ở đây chính là hắn.

"Không. Sao mày hỏi vậy?"

Đứa con gái không nói gì, quay lại chỗ bọn kia đang túm tụm. Sau khi nó thì thầm chuyện gì đó, cả bọn quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng cảm thông. Tôi cảm thấy mình như vừa bị "bỏ rơi" vậy.

Con bạn thân từ đâu chạy đến ôm tôi, giọng kiểu nghẹn ngào, thương xót: "Thôi, đừng buồn nha mày! Thất tình là chuyện nhỏ. Còn có tao và bọn kia mà. Đừng nghĩ quẩn mà làm dại nhé!"

Tôi hoàn toàn đứng hình trước câu nói của nó. Tôi không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, kéo nó ra ngoài.

"Có chuyện gì thế?"

Tôi hỏi. Nó nhìn tôi như kiểu người ngoài hành tinh. Rồi ánh mắt lại quay về trạng thái ban đầu: thương cảm.

"Mày đau lòng đến mất trí rồi à?"

Nó ôm lấy tôi, vỗ về, giọng nói rất nhẹ nhàng, khác hẳn bình thường.

Tôi như con ngơ, đẩy nó ra: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mày không biết thật hay giả nai vậy?"

"Kể đi xem nào!"

Hoá ra, bọn lớp tôi có đứa nhìn thấy hắn với cô gái đó đi với nhau. Chúng nó còn thêm mắm, dăm muối, câu chuyện trở nên vô cùng ngọt ngào cho đôi tình nhân kia.

Tôi nghe mà muốn cười cũng không được. Mặt cứ thẫn thờ cả giờ học hôm ấy. Tôi không thấy hắn đến lớp. Về đến nhà thì thấy phòng bật điện sáng trưng. Định bụng qua hỏi thăm nhưng ngại lại thôi. Nhà hắn hình như có khách, nghe nói nhà bác nào đó về chơi mấy hôm nên đông vui hẳn. Đấy là tôi nghe ba mẹ bảo thế. Tâm trạng cũng đỡ phần nào. Tưởng hắn hôm qua chở gái xinh đi mưa về nằm liệt giường rồi. Hoá ra là tôi lo thừa. Thôi, mặc kệ!

Nghĩ vậy, tôi cất sách vở rồi nằm lăn trên giường, ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi thức dậy bởi tiếng cười nói dưới nhà. Ban đầu tôi tưởng bên nhà hắn. Hoá ra, nhà tôi hôm nay có khách. Mọi người cười nói vui vẻ. Tôi thấy hắn ngồi chễm chệ trên ghê sofa xem tivi. Hắn ngồi một mình và vô cùng tự nhiên.

Tôi có thấy hắn nhưng tôi ngó lơ, định chạy vào bếp tìm gì đó ăn lót dạ. Hắn bỗng đứng phắt dậy, đi theo tôi.

"Ê!"

Hắn gọi. Tôi lơ đẹp.

"Ê."

Hắn gọi lần hai, tay còn chọc vào eo tôi.

"Cái gì?"

Lần này tôi gắt. Hắn nhìn tôi kiểu ngạc nhiên. Rồi mặt lại trở về trạng thái ban đầu, mặt dày.

"Một hôm không gặp mà tính cách thay đổi vậy?"

Hắn nhăn nhở nhìn tôi.

Tôi liếc hắn, cầm chai sữa trong tủ tu mấy hớp cho đã cơn khát. Hắn giằng lại hộp sữa khiến cho sữa đổ ra ngoài.

"Mày làm gì thế?"

Lần này, tôi hét to hơn.

Hắn đang định lên tiếng thì có một giọng nói khác chen vào.

"Anh...!"

Chính là cô gái hôm ấy. Cô gái đi cùng hắn.

Cô ấy chạy đến ôm lấy hắn từ đằng sau, hành động vô cùng thân mật là hôn chụt vào má hắn một cái.

Tôi hoàn toàn tròn mắt trước hành động ấy. Thái độ của tôi dường như lọt hết vào ánh mắt kia. Khi bị ánh mắt hắn chiếu tướng, tôi vội vã cụp mắt và đi thẳng. Tôi thấy trái tim nhói một lên một cái, như có bàn tay bóp chặt khiến việc hô hấp cũng khó khăn. Tôi cố gắng hít thở nhưng không làm được. Mọi thứ trước mắt như mờ đi. Tôi hoàn toàn không biết gì cả, văng vẳng bên tai là tiếng nói quen thuộc nhưng đầy lo lắng. Hắn gọi tên tôi rất nhiều. Một lần nữa, tôi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ấy, cả người như được nhấc bổng lên.

Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi phải vào bệnh viện. Hồi bé hay bị ốm nên bệnh viện giống như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy. Khi ấy, ăn, ngủ, nghỉ, tắm rửa đều ở bệnh viện. Lớn lên, cơ thể đã khoẻ mạnh hơn thì tôi không còn bị ốm nhiều như trước nữa, chỉ thỉnh thoảng mới ốm, nhất là khi thời tiết thay đổi.

"Cô bé bị hạ đường huyết, cảm lạnh nhẹ, ngạt phổi dẫn đến khó thở. Mong gia đình cố gắng chăm sóc cô bé nhất là vào những ngày lạnh như thế này. Cơ thể cô bé rất yếu nên dễ bị bệnh. Ăn sáng muộn hoặc nhịn ăn sáng rất nguy hiểm! Gia đình cần chú ý hơn! Giờ ngừoi bảo hộ cho cô bé theo tôi để lấy thuốc."

Bác sĩ dặn dò xong thì đi ra ngoài. Ba theo bác sĩ đi lấy thuốc. Mẹ thì bảo chạy ra ngoài mua ít cháo cho tôi. Tôi lại cảm thấy mình giống như gánh nặng của gia đình vậy. Một ngày chủ nhật như thế này, họ nên được nghỉ ngơi sau tuần làm việc vất vả mới đúng. Tôi lại khiến họ phải lo lắng rồi!

Đợi lúc ba mẹ đi hết, nước mắt tôi mới dám trào ra ngoài. Tôi không biết vì sao bản thân yếu đuối như vậy. Chắc có lẽ là vì hắn. Tôi quá ích kỷ với mọi người. Tôi chỉ muốn hắn là của một mình tôi. Nhưng tôi đã lầm. Tôi không phải người nhà của hắn nên không thể cấm cản hắn đến với tình yêu của bản thân mình. Tôi càng không phải người hắn yêu nên không thể giữ hắn cho riêng tôi. Có lẽ, tôi phải có suy nghĩ khác. Tôi phải thay đổi. Tôi chỉ là một người bạn. Tình cảm của chúng tôi chỉ hơn tình bạn bình thường một chút khi cả hai lớn lên cùng nhau. Tôi không có quyền cấm cả hay ép buộc hắn. Hắn có quyền đến với hạnh phúc của riêng mình.

Cạch.

Tôi không biết ai mở cửa phòng bệnh của tôi. Tôi thấy người đó đóng cửa rất nhẹ, giống như không muốn làm tôi tỉnh giấc. Hình như là hắn. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại giả vờ ngủ. Hiện tại, tôi không biết phải đối mặt với hắn thế nào. Thậm chí là không biết phải nói gì. Nếu như bây giờ tôi mở mắt, không khí sẽ rất ngại ngùng. Hơn nữa, tôi cần tạm thời xa hắn một thời gian để đối diện với cảm xúc của chính mình. Nghe có vẻ tôi giống như đang muốn tránh lé. Đúng! Tôi rất nhát gan, sống nội tâm và ít khi chia sẻ với ai. Về chuyện tình cảm, sau khi vụ tỏ tình với cậu bạn lần trước bị "phá sản". Tôi đâm ra nhát hơn.

Giả sử, chỉ là giả sử thôi. Tôi thích hắn. Nhưng liệu hắn có thích tôi không? Sau khi bị từ chối tình cảm, dường như suy nghĩ của tôi cũng trở lên đứng đắn hơn. Tôi không nên hi vọng và mơ mộng quá nhiều. Tôi phải chắc chắn tình cảm của cả hai bên. Nếu không, ngay cả tình bạn cũng sẽ mất. Tôi không muốn mất hắn. Tôi nghĩ, chúng tôi cứ như vậy, sẽ tốt hơn!

Tôi thấy lành lạnh bên má. Hình như hắn lau nước mắt cho tôi. Tay hắn rất lạnh. Hình như hắn vừa đi đâu đó ở bên ngoài rất lâu thì phải. Tay mới lạnh như vậy. Có thể là đưa cô bạn gái kia về nhà rồi mới qua đây thăm tôi. Cũng phải thôi, tình yêu vẫn luôn quan trọng hơn. Cô gái ấy còn xinh như vậy.

Tay hắn có mùi thật thơm. Có thể là mùi từ áo khoác nhưng tôi lại không nghĩ thế. Mùi hương này không có ở loại xả vải nào cả. Nhớ ngày xưa, khi mới biết hắn, tôi đã có ấn tượng khi ngửi thấy mùi hương này. Tôi đã lục tìm tất cả các hãng xả vải, xà phòng tay nhưng đều không có. Cơ bản, mùi đó là của riêng hắn. Nghe ba nói, mỗi người đều có mùi hương riêng. Nói trắng ra thì đó là hơi người. Ba yêu mẹ cũng là vì mùi hương của mẹ. Ở ngừoi con gái khác, ba không ngửi được mùi hương nào cả. Có thể, chỉ có người mình yêu, mình mới ngửi được mùi hương ấy.

Không lẽ, tôi thích hắn?

Suy nghĩ ấy thoáng qua khiến tim tôi đập rất nhanh. Hoặc có thể là do hắn đang nghịch tay tôi. Hắn cầm tay tôi, hôn nhẹ lên mu bàn tay, sau đó hà hơi lên bàn tay của tôi và hắn. Tay tôi vốn rất lạnh. Nhất là vào mùa đông. Hắn cũng hay làm như vậy với tôi. Chỉ có điều, lần này, hắn cầm tay tôi rất chặt, còn hôn lên từng ngón tay nữa.

Tôi khẽ rùng mình khi cảm nhận được thứ mềm mềm, ướt ướt kia chạm vào tay mình, có ngón cái hắn còn cắn nhẹ một phát. Tim tôi ngay lập tức đập thình thịch. Hô hấp cũng dồn dập hơn. Tên đáng ghét, hắn muốn giết tôi sao?

Khi tôi sắp không chịu nổi, định vùng dậy để đánh cho hắn một trận vì dám trêu ghẹo tôi thì lại có thêm một nhân vật nữa xuất hiện. Là em gái "yên sau". Tôi gọi vậy vừa ngắn gọn, vừa dễ hiểu.

"Anh."

Giọng nói nghe mà phát khiếp. Tôi thực sự là không có ác cảm gì với cô bé này. Mỗi lần cô bé gọi "anh" là tôi lại thấy ớn. Ngay lập tức, tôi chỉ muốn nhảy đến và ôm chặt lấy hắn, nói: "Đây là người của chị!"

Nhưng đời đâu như là mơ. Tôi là đứa nhát chết, nào dám làm điều đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro