Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/ Balo

Tôi luôn nghĩ cơ thể con người là một cái balo chứa đồ.

Suy luận: Thằng này ví von cơ thể là cái balo chứa đồ => "đồ" ở đây là nội tạng. Nó giết, mổ, xẻ người ta ra để lấy nội tạng vì mình phải lấy đồ ra khỏi balo chứ. Sau đó nó lại dùng cái "balo" để đựng "đồ".

2/ Nhầm phòng

Trở về căn hộ sau một ngày làm việc dài,điều bạn muốn duy nhất bây giờ là vào nhà và nghỉ ngơi. Tra chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa và bước vào trong, bạn nhận ra cửa sổ đã mở toang. Bỗng, có thứ gì đó thu hút ánh mắt bạn từ phía trong phòng. Một người đàn ông đang ăn thịt, ông ta ăn với bàn tay trần của mình,cấu xé vào nó như một con thú hoang làm với con mồi. Máu đỏ nhỏ giọt xuống bên cạnh miệng, và mùi tanh của máu phát ra một cách kinh tởm. Bạn hoàn toàn bất động khi nhìn thấy cảnh tượng đó.Một cách vô thức, bạn bắt đầu bịt mũi và che miệng mình. Việc này vô tình va chạm khuỷu tay của bạn vào các ô cửa. Một tiếng "cạch" vang lên. Bạn như đóng băng. Ông ta dừng ăn, dường như nhận ra điều đó và bắt đầu nhìn lên tìm kiếm nguồn gốc tiếng ồn.Đảo mắt cho đến khi tìm thấy bạn.Chân của bạn bắt đầu di chuyển lùi dần, nhưng bạn nhận thấy có gì đó rất khác, dường như đây không phải là phòng của bạn.~ ~ ~Người đàn ông lặng lẽ bước tới đóng cửa, ngồi xuống, nhét khúc thịt trên tay vào miệng và lẩm bẩm lặng lẽ như thể không muốn ai nghe thấy: "kẻ ăn chay điên rồ".

Suy luận: Đoạn "tôi" nhận ra đây không phải phòng mình chỉ là đánh lừa độc giả. Căn phòng đó là căn phòng của nhân vật, tuy nhiên tên kia đã đột nhập vào, đồng thời đem theo món thịt sống để thưởng thức. Chi tiết tra được chìa khóa ban đầu đã chứng minh khóa khớp với ổ và đó là căn phòng của "tôi", do hoảng loạn nên mới vô tình đóng cửa lại và tưởng đây không phải là phòng của mình.
Người được miêu tả ở đoạn văn sau hàng gạch ngang là kẻ ăn thịt sống lúc nãy, đoạn người này đi ra đóng cửa, chứng tỏ lúc này cửa đã được mở, và có thể nhân vật tôi đã mở cửa chạy thoát rồi.
Chi tiết hắn lẩm bẩm "kẻ ăn chay điên rồ" có thể suy luận như thế này:
Lúc người đàn ông đang ăn thịt thì "tôi" đi vào, thấy có người lạ trong nhà và đang ăn thịt sống, "tôi" khiếp đảm dẫn đến không biết đây là phòng của mình, do vậy mà phải loay hoay lúc lâu để mở cửa, người đàn ông thấy vậy liền bước lại gần, tiện tay cầm theo khúc thịt và mời nhân vật tôi ăn thịt, nhưng nhân vật tôi từ chối, cũng vì thêm chút thời gian này mà "tôi" mở được cửa và chạy thoát. Còn người đàn ông kia thì thấy "lạ" khi "tôi" từ chối ăn thịt, do vậy ông ta mới lẩm bẩm nghĩ rằng "tôi" là một kẻ ăn chay.
Đương nhiên người đàn ông này là một kẻ điên, từ chi tiết ăn thịt sống đến chi tiết tự động đột nhập vào nhà người ta đã chứng minh điều đó.

3/ Ngôi nhà mớiTôi vừa dọn đến nhà mới, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ sống một cuộc sống mới. Ngôi nhà hơi nhỏ chỉ đủ mình tôi sống, kiến trúc khá độc đáo, thực sự mang đầy tính nghệ thuật. Cổ kính, trang nghiêm. Nó đã được ốp sàn gỗ, trần gỗ và tường gỗ cách âm cách nhiệt khá tốt, phía trên xây mái vòm, mùi thơm dịu nhẹ xung quanh luôn toả ra khá dễ chịu, ngoài cửa tôi gắn bảng tên cuả mình để tiện mọi người vào chơi biết, tôi yêu ngôi nhà của tôi quá.Lời giải: Tường gỗ, sàn gỗ, trần nhà cũng là gỗ, phía trên là mái vòm, lại có bảng tên ở ngoài, thêm mùi hương dịu nhẹ thì có thể kết luận đây là một chiếc quan tài. "Tôi" mới dọn đến "nhà mới" tức là tôi mới chết.


4/ Chiếc xe mới

Tôi ngồi trong chiếc xe mới của mình, ngắm nghía nội thất trong xe. Thật ra cũng không phải mới, chỉ là tôi sửa sang lại cái xe cũ một chút, sơn lại, bọc nệm cho ghế, nhìn nó như mới. Hơn nữa, tôi thích mùi của chiếc xe này, mùi của tấm nệm, mùi của sơnm chất liệu thật tuyệt, màu sắc cũng tuyệt vời.Lời giải: Ghế xe được bọc bởi da người, còn sơn xe thì bằng máu


5/ Màu Tôi tiếp tục tác phẩm của mình. Màu, màu của tôi đâu. Chẳng lẽ lại là con gái của tôi. À, kia rồi!– Nào Suzy. Đưa mẹ nào!– Nhưng con khát!– Từ từ, để mẹ vẽ xong rồi cho con!Lời giải: Để hoàn thiện tác phẩm bà giết người lấy máu làm màu vẽ, đứa con khát quá bèn lấy máu uống thì bà ngăn lại. Kết luận đây là một mẹ con bệnh hoạn.


6/ Nước mắt chảy ngược

Ai cũng coi thường tôi.
Hôm nay gió thật mát.
Nước mắt tôi đang chảy ngược.

Lời giải: Người này do ai cũng coi thường nên uất ức khóc rồi nhảy lầu nên gió thổi mạnh qua người và nước mắt chảy ngược


7/ Không đủ chứaTôi rất yêu cô ấy. Rồi đến một ngày cô ấy làm đám cưới với hắn. Đã bốn lần như vậy rồi, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn sắc sảo như thế. Phải tìm cách cảnh báo hắn thôi, dưới nhà kho không đủ chứa cả bốn người đâu.


Suy luận: Cô gái này đã 4 lần cưới, và hiện tại lần này là lần thứ 5, dưới nhà kho không đủ chứa 4 người nên lúc này nhà kho đang có 3 người hay chính xác hơn là 3 cái xác của những ông chồng trước, 4 lần cưới nhưng có 3 cái xác chứng tỏ có 1 người không bị giết, người đó là nhân vật tôi.
Có thể suy luận rằng ban đầu đây là một đôi vợ chồng, "tôi" là chồng còn người vợ thì thường hay đi cưới những người đàn ông khác rồi thủ tiêu vứt xác dưới nhà kho.
Do chồng thì quá yêu vợ nên làm như không biết chỉ đến khi thấy nhà kho hết chỗ thì mới đi cảnh báo nạn nhân.


8/ Khó thoátTay hắn cầm búa sắt, ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm, cứ liên tục đập cánh cửa gỗ. Mùi tanh bốc lên khắp căn nhà gỗ đó. Tôi thét lên điên dại :"Mày tưởng có thể thoát khỏi tao à, rồi mày cũng như vợ con mày thôi !"

Lời giải: Trong nhà gỗ của "hắn" có mùi tanh chứng tỏ mới có người bị giết, người đó là vợ con của "hắn". Hung thủ là "tôi". Khi đang muốn tiếp tục thủ tiêu "hắn" thì "hắn" dùng búa đập cửa để chạy ! Do vậy "tôi" mới thốt ra câu đe dọa.

9/ Thật sự cô đơnNhững cánh rừng xanh ngắt-nơi mang lại cho tôi cảm giác yên bình của quê nhà. Thế nhưng. Đêm. Rừng trở nên âm u và trở thành nơi ẩn náu của vô vàn nguy hiểm...Sẽ chẳng bao giờ tôi bước chân vào đây buổi tối nếu như cô ấy không gọi điện cho tôi.Cô ấy cần gặp tôi để nói vài chuyện tình cảm. Thế nhưng, tôi đã nhận ra chỉ có 1 mình trong khu rừng ấy và tôi không tìm thấy đường ra. Tôi đã chờ. Tại sao cô ấy vẫn không đến? Và tại sao bất kỳ ai đi qua nhìn thấy tôi đều không nói với tôi lấy 1 lời nào? Tôi thật sự cô đơn.


Suy luận: Chàng trai bị lạc đường rồi chết trong rừng và thành oan hồn nên mọi người mới không nhìn thấy. Do ảo tưởng mình vẫn còn sống nên cứ chờ hoài

10/ Tôi hay nó


Bệnh viện của chúng tôi mới nhận thêm 1 bệnh nhân với chi chít vết thương trên người.
Tôi trực ca tối, đang thiu thiu buồn ngủ thì có chuông báo động.
Tôi hớt hải chạy lên, đạp cửa chạy vào hành lang.
Bệnh nhân mới đang bị trói trên giường và bị 1 bệnh nhân khác dùng dao cắt cổ.
Tôi thét lên dừng lại đi!!!
Nó mỉm cười : Bác sĩ bảo tôi hay nó???Giờ thì tôi cũng mỉm cười.Suy luận: Có thể đây là bệnh viện tâm thần, bệnh nhân mới là một người bị điên với thói quen thích bị hành xác (muốn thân thể bị đau), do vậy người này mới chi chít vết thương và sau khi vào viện liền bị trói trên giường, do không thể tự hành xác được nên đã nhờ một bệnh nhân khác cắt cổ mình.

Khi bác sĩ bảo dừng lại thì người cầm dao mới hỏi lại là "Bác sĩ bảo tôi hay nó?".
Vì đây là nhà thương điên nên mới có câu hỏi dạng "ngớ ngẩn" như vậy.
Do người cầm dao nghĩ rằng kẻ chủ động gây chuyện là bệnh nhân mới chứ không phải mình, người phải dừng lại là bệnh nhân mới mới đúng.
Bác sĩ hiểu ra liền mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cryptic