167/ Nhầm phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về căn hộ sau một ngày làm việc dài,điều bạn muốn duy nhất bây giờ là vào nhà và nghỉ ngơi. Tra chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa và bước vào trong, bạn nhận ra cửa sổ đã mở toang. Bỗng, có thứ gì đó thu hút ánh mắt bạn từ phía trong phòng. Một người đàn ông đang ăn thịt, ông ta ăn với bàn tay trần của mình,cấu xé vào nó như một con thú hoang làm với con mồi. Máu đỏ nhỏ giọt xuống bên cạnh miệng, và mùi tanh của máu phát ra một cách kinh tởm. Bạn hoàn toàn bất động khi nhìn thấy cảnh tượng đó.Một cách vô thức, bạn bắt đầu bịt mũi và che miệng mình. Việc này vô tình va chạm khuỷu tay của bạn vào các ô cửa. Một tiếng "cạch" vang lên. Bạn như đóng băng. Ông ta dừng ăn, dường như nhận ra điều đó và bắt đầu nhìn lên tìm kiếm nguồn gốc tiếng ồn.Đảo mắt cho đến khi tìm thấy bạn.Chân của bạn bắt đầu di chuyển lùi dần, nhưng bạn nhận thấy có gì đó rất khác, dường như đây không phải là phòng của bạn.~ ~ ~Người đàn ông lặng lẽ bước tới đóng cửa, ngồi xuống, nhét khúc thịt trên tay vào miệng và lẩm bẩm lặng lẽ như thể không muốn ai nghe thấy: "kẻ ăn chay điên rồ".

Suy luận: Đoạn "tôi" nhận ra đây không phải phòng mình chỉ là đánh lừa độc giả. Căn phòng đó là căn phòng của nhân vật, tuy nhiên tên kia đã đột nhập vào, đồng thời đem theo món thịt sống để thưởng thức. Chi tiết tra được chìa khóa ban đầu đã chứng minh khóa khớp với ổ và đó là căn phòng của "tôi", do hoảng loạn nên mới vô tình đóng cửa lại và tưởng đây không phải là phòng của mình.
Người được miêu tả ở đoạn văn sau hàng gạch ngang là kẻ ăn thịt sống lúc nãy, đoạn người này đi ra đóng cửa, chứng tỏ lúc này cửa đã được mở, và có thể nhân vật tôi đã mở cửa chạy thoát rồi.
Chi tiết hắn lẩm bẩm "kẻ ăn chay điên rồ" có thể suy luận như thế này:
Lúc người đàn ông đang ăn thịt thì "tôi" đi vào, thấy có người lạ trong nhà và đang ăn thịt sống, "tôi" khiếp đảm dẫn đến không biết đây là phòng của mình, do vậy mà phải loay hoay lúc lâu để mở cửa, người đàn ông thấy vậy liền bước lại gần, tiện tay cầm theo khúc thịt và mời nhân vật tôi ăn thịt, nhưng nhân vật tôi từ chối, cũng vì thêm chút thời gian này mà "tôi" mở được cửa và chạy thoát. Còn người đàn ông kia thì thấy "lạ" khi "tôi" từ chối ăn thịt, do vậy ông ta mới lẩm bẩm nghĩ rằng "tôi" là một kẻ ăn chay.
Đương nhiên người đàn ông này là một kẻ điên, từ chi tiết ăn thịt sống đến chi tiết tự động đột nhập vào nhà người ta đã chứng minh điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro