Trở về hiện đại / P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư ký kiêm trợ lý Lí là một vị nữ nhân trẻ tuổi, đặc biệt tài giỏi và xinh đẹp, ba bằng thạc sĩ cùng năng lực quản lý tài chính xuất chúng khiến nàng có một loại ngạo khí tao nhã, đồng thời cũng hơi lãnh đạm. Với sự ưu việt của bản thân, không những là đám nam nhân kém cỏi bên người, mà cả mấy kẻ đeo đuổi rất vĩ đại trong mắt người thường, nàng cũng chỉ khinh khi quăng cho nửa con mắt, là một người rất xứng với cái danh người đẹp băng giá.

Nhưng nàng cao ngạo như thế cũng không chỉ vì sự ưu tú của bản thân mình.

Nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được sự đồng ý bên trong, thư ký Lí phong độ tao nhã cầm tài liệu đánh giá tài chính hàng tháng tiến vào giao cho Ngạo tổng tài.

" Tổng tài, đây là biên bản báo cáo hàng tháng ngài muốn, trong đó có vấn đề bộ phận tôi đã nêu ra."

Nam nhân đối diện bao giờ cũng nhẹ ừ lạnh, lười đáp lại tiếng nói tuyệt vời của nàng, sự thanh nhã bây giờ của cô thư ký xem như bất lưu dấu vết.

" Ân."

Tổng tài trẻ tuổi thản nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn tập trung trên màn hình máy tính, vẫn là đường nét gương mặt quen thuộc, dưới quầng sáng máy tính hắt lên có vẻ gợi cảm dị thường.

Tiếp nhận biên bản báo cáo, lướt mắt nhìn quét một lần, rồi nheo mắt dùng bút xoẹt xoẹt vài chỗ đưa trả cho trợ lý của mình.

" Khoản chi có vấn đề, bảo họ làm rõ cho tôi."

"Vâng, tôi sẽ xử lý tốt."

Thư kí Lý cúi đầu chào nam nhân, thanh nhã lui khỏi cửa.

Trở lại chỗ ngồi của mình, sau khi sửng sốt hai giây, thư kí Lý vốn điềm tĩnh đột nhiên kích động bắt lấy người bạn bên cạnh, nhào đầu vào nói.

" Ông trời ơi, tớ không chịu nổi nữa. Tổng tài thật sự quá kinh dị, tớ hạch toán ba tiếng đồng hồ mới tìm ra chỗ có vấn đề, anh ta chỉ quét quét mấy lần liền tìm ra cái tớ không thấy được..."

Nàng lúc này không còn nửa phần bộ dáng ngạo ngày thường. Hai má ửng đỏ, đôi mắt gợn gợn chút chút, nghiễm nhiên là bộ dáng thiếu nữ động tình.

" Với lại tổng tài bây giờ trở nên quá...... Có loại cảm giác tang thương mà ấm ức, thật giống như lãnh ngọc thấm nhiễm máu tươi.... Toàn thân vấy máu lại càng khiêu khích người ta..."

" Siêu gợi cảm đúng không ? Tớ hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác của cậu !"

Bạn gật gù tán thành, thanh âm mềm mại mà du dương cũng mang vài phần kích động.

" Lúc trước, khi đưa cà phê cho anh ấy, tớ còn chưa kịp tới gần thì có một loại cảm giác choáng ngợp, tim cũng đập nhanh hơn ! Ông trời ơi, tiếp tục như vậy, tớ nhất định đi ra không nổi, nam nhân bên ngoài... đều là... cặn bã..... đều là cặn bã nha...."

" Tớ cho rằng sự thay đổi này chắc có quan hệ với việc người nhà tổng tài mất đi, suy cho cùng, tai nạn máy bay lớn như vậy, chỉ có mình mình sống sót, là may cũng là rủi..."

" Sao lại rủi ? Vợ của tổng tài tuy bình thường thoạt nhìn trí thức, khéo léo, nhưng tớ cảm thấy rất giả tạo, không chừng vào ngày xấu trời nào đó còn có thể tặng cho tổng tài một cái sừng nữa ấy!"

"Chắc không đấy ? Nhưng kiếm đâu ra nam nhân ưu tú hơn tổng tài chứ ? Trừ phi tổng tài đại nhân phá sản..."

Hai nữ nhân sức lực cường hãn, vừa tám chuyện vừa có thể lanh lẹ công tác, một chút cũng không mắc lỗi.

Lúc hưng phấn, nữ thư ký đột nhiên tuôn ra một lời bàn kinh người.

" Tuy hiện tại cảm giác áp chế của tổng tài nặng thêm vài phần, nhưng tớ ngược lại có loại kích động muốn đẩy anh ấy xuống đất mà chà đạp..."

" Cậu thật gian ác... Cậu có gan thì...."

" Người ta chỉ có cảm giác thôi..."

Về nội dung thảo luận của nhóm thư ký này, tổng tài ba mươi mốt tuổi của các nàng, người lãnh đạo tập đoàn Trụ Đế, ảnh hưởng tới kinh tế thế giới – Ngạo Triết Thiên một chút cũng không biết.

Chấm nhẹ lên gạt tàn, đã xử lý hết thư tín, nam nhân giẫm lên thảm lót mềm mại đi tới phía trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố dường như đang phủ phục dưới chân mình, tựa hồ có chút đăm chiêu xuất thần.

Trở lại thế giới ban đầu đã hơn một tháng. Ngày ở không gian kia dài dằng dặc mà lại không dư ra.

Những chuyện rõ ràng đã qua trăm năm lại như mới phát sinh hôm qua, rành rành ghi tạc trong đầu. Mà họ cư nhiên cũng theo về.

Nếu làm rõ mọi chuyện quá khứ với ba nam nhân kia rồi xâu chuỗi lại, bất quá thật sự chỉ là một trò cười. Hiểu lầm, phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng trong đó quá hỗn tạp, đã không rõ ràng lắm. Một trăm năm qua đi, họ đợi mình đủ một trăm năm, thủ bên mình cũng một trăm năm, cũng hổ thẹn suốt một trăm năm. Một trăm năm này đủ dài để xoá bỏ và bù đắp rất nhiều thứ nên hắn cũng khó có lòng so đo.

Nhưng đoạn thời gian này có thật, hơn nữa còn rất sinh động, đấy là toàn bộ.

Nơi họ ở vẫn là nhà Ngạo Triết Thiên trước kia, rất lớn, cũng đủ phòng trống, tuy ba gã kia lúc đầu sống chết không chịu ở phòng riêng, nói là đã quen ngủ chung, song kháng nghị không có hiệu quả.

Hắn trước sau gì cũng không cho bọn họ thật sự làm tới bước cuối cùng.

Hắn đối với chuyện này vẫn còn bị ám ảnh rất lớn, ba người cũng không ép buộc hắn, bị cự tuyệt cũng chỉ dùng ánh mắt cún con bị vứt bỏ nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ.

Ngôi nhà ban đầu, cái nhà cùng tồn tại với vợ con chỉ còn là những mảnh kí ức vụn vặt, thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện, khiến hắn bùi ngùi, nhưng chung quy cũng không thể nhớ quá nhiều..... Phỉ nói với hắn, sau bốn năm hắn ngủ say, vợ hắn đã ngã bệnh qua đời. Còn con hắn qua một trăm năm cũng đã biến thành cát bụi.

Mà nhà của hắn hiện tại bị ba đại nam nhân rành rành chiếm giữ, kí ức mờ nhạt về vợ con so với cái cảnh chân thật sinh động trước mắt càng có vẻ mơ hồ.

Lưu luyến cùng oán hận cũng trở thành quá khứ, mà hắn trước mắt chỉ có hiện tại.

Khi Ngạo Triết Thiên còn đắm chìm trong hồi ức dĩ vãng, không thể thoát ra, di động lại vang lên.

" Thiên Thiên"

Thanh âm êm tai của Hủy Tạp truyền ra, là kết quả của người nhân công đầy trí tuệ đây.

Sau khi theo Ngạo Triết Thiên đến thế giới xa lạ này, ba người bắt đầu nỗ lực thích ứng cuộc sống ở đây, chuyện mỗi ngày như vợ hiền tận tâm làm bữa tối cho chồng đi làm về, trở thành thứ ba nam nhân tranh giành sống chết.

Nghĩ đến cái cảnh tượng ác ma khuôn mặt thanh mị cầm tay nắm điện thoại, khóe miệng Ngạo Triết Thiên bất giác gợi lên một nụ cười, nhưng vẫn còn nhiều bất đắc dĩ.

" Nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là Thiên Thiên. Ta phải ra ngoài dùng bữa với đối tác, buổi tối các ngươi ăn trước đi, ta khoảng chín giờ về đến nhà"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, chữ "Nhà" nói ra từ miệng lại trở nên tự nhiên như vậy.

" Ách! Ai? Dám giành với ta !!! Ta muốn giết hắn! # % ¥...."

Có thể dễ dàng tưởng tượng tình hình bão nổi ở đầu dây bên kia, ngay lúc Ngạo Triết Thiên cân nhắc nên dùng lý do gì trấn an đối phương, thanh âm trong điện thoại lại đổi thành Phỉ.

" Thiên, ta biết công việc của ngươi rất quan trong, nhưng chúng ta sẽ chờ ngươi trở về cùng nhau dùng cơm, trễ cũng không sao."

Ngạo Triết Thiên còn chưa trả lời, thanh âm bên kia lại đổi thành Vong Dạ, chững chạc mà trầm thấp, mơ hồ có loại dụ hoặc của ác ma, nội dung lại không khỏi khiến kẻ khác hắc tuyến.

" Ta đói bụng..."

"...... Ta sẽ mau chóng trở về"

Không tính nuông chiều bọn họ, Ngạo Triết Thiên gác điện thoại, trong lòng lại ít nhiều cảm thấy mình hơi ngược đãi động vật.

Đối tác là người của một công ty Hoa Kỳ, hai bên lúc trước ký hợp đồng hai mươi triệu đôla rất vui vẻ, tại lúc khủng hoảng kinh tế khi đó thì quả thật đáng ngưỡng mộ.

Hôm nay hẹn riêng y ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất thành phố, tuy Ngạo Triết Thiên thích nhà hàng Trung Quốc hơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy thưởng thức đồ ăn Trung Quốc cùng người thân, bạn bè sẽ thích hợp hơn, cơm Tây thì để cho đồng nghiệp, khách hàng, thân lạ phải phân chia.

Không gian phòng ăn trái lại cũng không tồi, tao nhã mà yên tĩnh. Người phụ trách phía bên kia là một thanh niên trên dưới hai mươi lăm tuổi, đến trước hắn mười phút, bộ dạng non nớt thanh tú, bất quá Ngạo Triết Thiên cũng không coi thường ý tứ của y, dù sao trong quá trình đàm phán, Ngạo Triết Thiên cũng lĩnh giáo đầy đủ sự khôn khéo và quyết đoán của đối phương.

Buổi tối hôm nay xem như gặp gỡ cá nhân, nên không nói chuyện công việc, coi như bạn bè xôm tụ.

Bất đồng với biểu hiện lúc trước ở công ty, thanh niên thiếu mất thái độ cẩn thận mà cương quyết, ngược lại trở nên có chút ngượng ngùng mắc cỡ, thích tán gẫu, không ngừng nói chuyện phiếm suốt buổi.

Ngạo Triết Thiên cũng không phải cái loại nam nhân máy móc, sau giờ làm cũng rất tùy ý, mặc dù có chút lãnh đạm, nhưng chẳng hề khiến người ta cảm thấy bị lạnh nhạt, ngược lại còn bị cái loại khí chất đạm mạc tự nhiên đó hấp dẫn.

Thức ăn ở đây rất ngon, ăn cũng tương đối hợp khẩu vị, nhất là rượu, hương vị hoàn toàn tinh khiết, Ngạo Triết Thiên nhịn không được uống tới mấy ngụm, dù sao cũng đã có tài xế lái xe chở về.

Ước tính thời gian cũng sắp tới, Ngạo Triết Thiên báo cho đối phương biết ở nhà có việc, e rằng phải đi trước. Mặc dù đối phương tỏ vẻ rất tiếc nuối, nhưng không có ý khó chịu, hai người lần lượt đứng dậy, Ngạo Triết Thiên đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, không khỏi âm thầm than hỏng.

Từ sau khi tỉnh lại, vì ngủ suốt một trăm năm, thân thể hắn không thể lập tức thích ứng với trạng thái thanh tỉnh, cách một đoạn thời gian sẽ lại choáng váng một lúc như vậy, chẳng những không thể nói chuyện, ngay cả khí lực cũng hoàn toàn mất hết. Nhưng gần đây tần suất phát sinh tình trạng này dần dần giảm bớt, hắn cũng không bận tâm.

Thân thể mềm nhũn lập tức được thanh niên nhanh tay lẹ chân tiếp được, đối phương khẩn trương dùng tiếng Anh hỏi.

" Ngạo tiên sinh, anh không sao chứ ? Chỗ nào không khỏe ?"

"..............."

Đã không thể nói chuyện, Ngạo Triết Thiên lắc đầu, theo bản năng muốn đẩy nam nhân ra. Sau khi trải qua một số chuyện, bất luận tiếp xúc với nam nhân nào cũng khiến hắn có loại cảm giác khó có thể chịu được, mặc dù hắn biết đối phương cũng không có dụng ý xấu.

Lực đạo kháng cự gần như bằng không của hắn chẳng mang lại hiệu quả gì, ngược lại đối phương còn kéo cả người hắn vào ngực. Sau đó eo cũng bị kiềm chặt, cảm giác này khiến Ngạo Triết Thiên vô cùng khó chịu, nhiệt độ cực nóng trên tay đối phương cơ hồ có thể xuyên thấu qua đồ lót rõ ràng ủi lên da hắn.

" Anh đừng lo, bác sĩ riêng tôi dẫn theo vô cùng cao tay, bây giờ tôi mang anh trở về cho ông ấy trị liệu."

Nói xong cũng không chờ Ngạo Triết Thiên trả lời mà bế ngang cả người hắn, xem chừng muốn mang về.

"............"

Ngay lúc thanh niên ôm Ngạo Triết Thiên bán hôn mê chuẩn bị ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra mạnh bạo, ba nam tử tóc dài khuôn mặt giống như thiên thần đi đến.

Gần như ngay thời khắc ánh mắt đối phương giao với mắt mình, một loại sát khí như nước lũ đột nhiên quét ngang phòng ăn vốn hài hòa và an tĩnh.

Một khắc kia, thanh niên chỉ cảm thấy mình như bị hãm sâu vào địa ngục, bị ba ma thần cao cao tại thượng uy hiếp, mọi thứ xung quanh đều vặn vẹo biến dị, thần trí cơ hồ sắp hỏng mất.

Ngay cả khi nào nam nhân bế trên tay bị đối phương ôm đi cũng không biết. Chỉ có thể cứng người trơ mắt nhìn hai gã nam tử tóc trắng và tóc hồng trong đó mang người ly khai, kế tiếp, một cỗ lực đạo ngang ngược đột nhiên thô bạo bóp lấy cổ thanh niên, ấn cả người y lên vách tường, chỗ bị va đập lại đau đớn khiến y hoa mắt một trận.

Thần tình trên khuôn mặt thanh mị của nam tử tóc gợn sóng lúc này lại âm trầm đến độ người ta không dám nhìn thẳng, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo y, câu chữ băng lãnh như đến từ địa ngục chậm rãi phun ra từ miệng hắn.

" Nhân loại, giữ tay chân ngươi cho tốt, nếu để ta phát giác ngươi tái chạm vào hắn một lần nữa, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì gọi là.... Sống không bằng chết"

Thân là ma thần ám giới, hắn có thể từ hồn tức phát ra trên người nhân loại mà biết được cảm xúc trong lòng đối phương. Mà vừa rồi, lúc nam tử này ôm Ngạo Triết Thiên, cảm xúc của y dĩ nhiên là vui sướng.

Nhưng ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao từ trước đến nay không thể thấy rõ hồn tức trên người Ngạo Triết Thiên.

"..........."

Thanh niên vẫn không thể lên tiếng, chỉ có thể cứng người ngước lên đối phương, nhìn ánh mắt đối phương quét trên thân mình từ đầu tới chân như nhìn xuống một con kiến hèn mọn nhất, sau đó rầm rĩ cuồng ngạo khinh thường vứt y xuống đất, rồi xoay người rời đi.

Đến tận lúc nhân viên phục vụ gọi, y vẫn không khống chế được đầu ngón tay run rẩy, nội tâm chấn động, rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro