niubgytgy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Tuấn Tú nhặt thanh đao của Hắc y nhân bỏ lại. Ở trên lưỡi đao rõ ràng có khắc một chữ “Ngang”. Tâm Tại Trung bỗng lạnh giá, niềm vui vì được giải thoát thoắt lại âu sầu đau đớn.

“Xem ra bần đạo đi ngao du mấy tháng, công tử gặp không ít đau khổ nhỉ!” Nghe xong lời nói của đại sư, Tại Trung không nói, chỉ cười buồn.

“Đa tạđại ân sư cứu mạng!” Tại Trung quỳ xuống đất lễ bái, Tuấn Tú cũng giúp đỡ bụng cùng cúi xuống bái. Đại sư bèn đỡ lấy “Công tử không cầnđa lễ.”

“Ra ngài chính là vị chân nhân mà ca ca ta nói đến! Chúng tôi đang muốn tìm ngài. Không có ngài, ca ca cùng đứa nhỏđều không bảo đảm!” Tuấn Tú khó nén vẻ vui sướng.

“Công tửở lại kinh thành thật không an toàn, bần đạo ở trên Đông Sơn có một tòa đạo quan, bình thường có sư phụ và sư muội ta ở, công tử sao không tới đó tránh một chút?”.

Hai người nghe xong, vô cùng cảm kích, cùng Nguyên ất chân nhân hướng Đông Sơn mà đi.

Đạo quan là chỗ thanh tịnh, làm cho Tại Trung đi mất mấy ngày. Sát hại cha mẹ kẻ thù rốt cuộc có phải Duẫn Hạo hay không, hắn còn có hoài nghi. Nhưng này mấy ngày liền bôn ba, gặp đủ loại kinh hách, làm cho Tại Trung tâm tính dần dần thay đổi, hắn muốn thoát ly thế tục, dốc lòng tuđạo, cầu được linh hồn yên ả. Vì muốn giấu người hiểu biết, Tại Trung mặc vào đạo cô trang phục, mà tâm hắn cũng ngày càng yên lặng.

Tục ngữ nói trong núi một ngày, trên đời ngàn năm. Đảo mắt đã là tháng tư, cỏ xanh phiêu hương, tơ liễu bay tán loạn, Tại Trung đã mang thai 8 tháng, ngày ngày ởđình đạo quan đọc sách.

“Ca ca, ta xuống núi mua mấy đồ dùng hằng ngày.” Tuấn Tú đi theo nửađường dừng lại, một mình hướng đi vào trong thành. Vào chợ mua đồ dùng thiết yếu, lúc đi ngang qua cửa nhà may, Tuấn Tú nhịn không được muốn vào xem, thuận tiện muốn mua chút quần áo mặc. Đi tới cửa, Tuấn Tú đang chuẩn bị gõ cửa, phía sau một giọng nói vang lên:“Tuấn Tú!”.

Tuấn Tú nhìn lại, một thanh âm rất quen thuộc, thì ra là một gã công tử tiêu sái. Nhìn kỹ, chính là kẻđã cứu mình trong cung: tướng quân Phác Hữu Thiên. Hắn nhất thời trong lòng căng thẳng, xoay rút ra kiếm kề trên cổ Hữu Thiên. Hữu Thiên không hề phòng bị, trở tay không kịp, đành phảiđứng ở tại chỗ.

“Ngươi làm cái gì vậy?”.

“Không thể tưởng được ngươi bán đứng chúng ta!” Tuấn Tú nói. Nghĩ thầm rằng :” Biết hắn cùng Tại Trung trốn chỉ có Phác Hữu Thiên? Không phải hắn mật báo thì là ai?

“Có ý gì?”.

“Ngươi cho ta giả ngu sao? Cẩu Hoàng đế phái sát thủ giết chúng ta không chết, nên phái ngươi tự thân xuất mã ?” Thanh kiếm Tuấn Tú xiết trên cổ Hữu Thiên làm xuất hiện một vết máu.

“Chẳng lẽ có người đuổi giết các ngươi?” Hữu Thiên âm thầm lo lắng, tám phần là người của cha, chính là không nghĩ bọn họ hành sự quá nhanh.

“Hừ! Ít làm bộ làm tịch đi. Cẩu hoàng đế kia ngay cả chính cốt nhục của hắn cũng nhẫn tâm hạđộc thủ, ca ca lúc trước thật sự là mù mà!”.

“Tuấn Tú, ngươi không cần kích động, Hoàng Thượng cũng không có phái sát thủ, theo ta là có kẻ khác.”

“Kẻ khác? Là ai? Nói mau!”

“Chúng ta đổi nơi nói chuyện được không?” Hữu Thiên thấy Tuấn Tú bán tín bán nghi nên nói tiếp :“Công chúa cũng đến đây, đang ở khách điếm chờ ta. Chúng ta đến Trung Nguyên đã hai tháng, ở tại chỗ này mà không thấy các ngươi, hôm nay thật khó khăn lắm mới nhìn thấy, cũng là có duyên! Tại Trung đâu? Hắn có khỏe không? Sao ta không thấy hắn?”

“Ca ca ở một nơi an toàn.” Tuấn Tú nhận thấy Phác Hữu Thiên không có vẻ dối trá nên cũng nhẹ giọng.

“Kiếm của ngươi có thể buông xuống không?” Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú khẽ cười một chút, tính tình táo bạo của tiểu tử tuy rằng hắn biết quá rõ, cơ bản là mỗi khi gặp, đều làm cho hắn bối rối.

“Thôi được rồi, ta đi theo ngươi một chuyến.”

“Ngươi nói ở trên đao kẻ sát thủ có khắc chữ “Ngang” ? Ở quốc gia của ta, trừ thị vệđại nội, không ai ở trên đao có thể có chữ khắc này !“ Nghe Tuấn Tú miêu tả xong, Đa La trầm tư suy nghĩ, nếu không phải Hoàng Thượng, đó là ai đây? Chẳng lẽ … ?!

“Chẳng lẽ là cha ngươi?” Đa La hỏi Hữu Thiên, Hữu Thiên hổ thẹn cúi đầu.

“Ta không nghĩ rằng bọn họ biết tin quá nhanh nhạy. Trừ Hoàng Thượng và ta, không ai biết Tại Trung là con Kim tướng quân.” Hữu Thiên khó hiểu nói.

“Hừ, lập tức ta sẽ tra ra manh mối , Tuấn Tú, ngươi như vậy......” Đa La nói bên tai Tuấn Tú, cho rõ vài điều.

Bên bìa rừng, Tuấn Tú một mình cầm đồđi tới, đột nhiên, một đám Hắc y nhân từ trên trời nhảy xuống, ước chừng có hơn hai mươi tên, vây quanh hắn. Tên thủ lĩnh tuy rằng mặc Hán nhân quần áo, lại rõ ràng nhìn rađược là bộ dáng Bắc Cương nhân.

“Thằng nhãi con, chúng ta lại gặp mặt! Lần này xem còn ai ra cứu ngươi! Trước bọn ta bắt ngươi, không sợ ca ca đáng thương của ngươi không chủđộng hiện thân!” Người nọđang cười man rợ, đột nhiên nghe phía sau vọngđến một giọng nữ uy nghiêm:“ Đa Luân tướng quân, xem ra là ngươi chủđộng hiện thân! Ha ha!”.

Đa Luân xoay người vừa thấy, sợ tới mức lập tức quỳđến trên mặt đất “Tham kiến công chúa!” Đám Hắc y nhân nghe xong, đồng loạt quỳ mọp xuống.

“Tốt lắm, đứng lên đi, ở nơi đất khách quê người miễn khách sáo đi, ta còn muốn sống trở về!”.

“Công chúa, chúng tôi bắt được thích khách vượt ngục này!” Nhiều Luân chớp mắt, còn muốn tranh công.

“Ngươi tốt nhất là ăn ngay nói thật. Có thật sự là Hoàng Thượng phái ngươi tới đây?” Đa La công chúa trừng mắt, đáng sợ tới mức Đa Luân cái gì cái gì cũng khai cả. Thật ra hắn phụng lệnh Thừa tướng đến đuổi giết Tại Trung.

“ Ra vậy! Ngươi không nói, ta cũng đoán được, cái chính là làm sao các ngươi biết họở nơi kinh thành này?”.

“Dạ, đây là chúng tôi tình cờ gặp phải !”.

“Muốn chết!” Đa La bạt tai Đa Luân một cái.

“Nô tài đáng chết, nô tài khai toàn bộ.” Nhiều Luân giọng điệu run rẩy, kể hết hắn đã chém giết ở biên cương như thế nào, nhốt phụ thânTại Trung như thế nào, cuối cùng chiêu hàng Kim tướng quân không được bèn đem cả nhà sát hại, chuyện công tưđã rõ ràng một chín một mười .

“Ngươi làm triều đình bại hoại! Chờ bản cung trở lại cung,nói lại với Hoàng Thượng rằng ngươi khi quân phạm thượng, tự tiện dụng binh trị tội!”.

Chương 35

Hữu Thiên áp giải Đa Luân đi trước về nước, công chúa lưu lại, đi theo Tuấn Tú tới Đông Sơn đạo quan.

“Tại Trung, bây giờđã hết hiểu lầm, ngươi nguyện ý theo ta quay về hoàng cung chứ?” Tuấn Tú đem sự tình chân tướng nói lại với Tại Trung,Đa La thấy hắn nhíu chặt mày rồi dần dần giãn ra nên nàng thử hỏi hắn.

“Tỷ tỷ, cám ơn người ngàn dặm xa xôi tới tìm kẻ phản bội như ta, nhưng ta không nghĩ sẽ trở lại nơi đáng sợ kia.”

“Hoàng Thượng cho tới bây giờđều không nghi ngờ hay oán trách ngươi. Người vì ngươi mà tiều tuỵ Long thể. Hai tháng trước sinh nhật Hoàng thượng, Người không để ý, nói không có lòng đâu. Ngươi xem, không có ngươi, trong cung ảm đạm mất hết sự sống, ca ca hiện tại một chút tươi cười cũng không có. Đáng thương thay!” Đa La lôi kéo Tại Trung, khuyên những lời thấm thía.

Nàng nói xuôi tai nhưng Tại Trung không chút cảm động, tâm hắn như nước,đã yên lặng, rất khó để nổi sóng. Nếu quay lại, ngày đêm nhung nhớ cố hương, hắn hẳn lại muốn mạo hiểm quay về.

“Tỷ tỷ, thực xin lỗi. Trở về nơi này lại nhớ quê hương, ta sợ không thể lưu lại. Ởđây dốc lòng tu đạo, ta cảm thấy thanh thản, rời xa thế tục phân tranh, tâm bình trong như gương.”.

“Tại Trung, chẳng lẽ ngươi thật sự bỏđứa con lại? Sau đó chính mình một đời cô độc sao?”.

“Hoàng Thượng cầnđứa nhỏ hơn ta, ta cũng không có tiếc nuối .”.

Khuyên Tại Trung trở về không được, Đa La đành phải về nước. Lúc này Duẫn Hạo đã muốn tống Đa Luân vào thiên lao, Phác Thừa tướng bởi vì phái binh đuổi giết Tại Trung, hơn nữa cùng Đa Luân cấu kết, bao che hắn lạm dụng việc binh quyền, bị bãi miễn chức quan. Như vậy theo xử phạt, Hoàng Thượng vẫn là bạn Hữu Thiên. Vì vốn đang vui, Duẫn Hạo vẫn ko chạm vào hắn, không đành lòng nhìn hắn mà mất thì giờ vào cung. Trong lúc nhất thời mọi người đang bình yên, trong cung lại tiêu điều thật sự. Duẫn Hạo hạ lệnh không hề xuất binh tấn công Trung Nguyên, Đa La khuyên Hách Triết đại vương xong, tất cảđều trở lại bình tĩnh.

Duẫn Hạo ngồi ở thư phòng, Đa La kể với hắn tất cả những gì Tại Trungđã nói. Nghe xong, một lúc sau, Duẫn Hạo đáng kể trầm mặc .

Đêm lạnh căm, Duẫn Hạo đứng ở thư phòng không chịu rời đi. Cúi đầu thấy trên bàn chén trà khoảng không , hắn khẽ nói:“Người tới rồi à!”.

“Hoàng Thượng.” Một thanh âm truyền đến, Duẫn Hạo trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, nhớ lại lần trước, khi hắn một lần gặp Tại Trung trongđêm. “Tại Trung!” Duẫn Hạo giữ chặt tay người lại, lời nói rất bình thường vang lên khiến người khác sợđến độ quỳ xuống đất, chén trà trong tay Duẫn Hạo đổ xuống người

“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!” Tên tiểu nha đầu sợ tới mức nước mắt đều chảy ra, Duẫn Hạo lúc này mới quay lại lại, cảm thấy mình thật bất cẩn.

“Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi.” Duẫn Hạo suy sụp buông tay ra, cúi đầu nhìn xem trên người thủy tí, suy tư. Nhớ ngày đó Tại Trung cũng là như vậy, nơm nớp lo sợ, hơi chút nô tài đáng chết, còn tự thân dâng trà cho hắn. Hiện tại hồi tưởng đứng lên, mỗi một tưởng niệm đều quá đỗi ngọt ngào, cho dù là cãi nhau giận dỗi, cũng làm hắn khó có thể quên, dứt bỏ không xong. Tại Trung tuy bóng hình thanh mảnh, mà lại giống như lưỡi dao sắc bén . Duẫn Hạo này vốn là vịđế vương kiệt ngạo, cho dù có thiêu dốt hắn, cũng ko thể hủy diệt. Tại Trung, ta nhất định phải đưa ngươi trở lại bên ta, ta sẽ dành cảđời yêu thương ngươi.

Trung Nguyên, nguyên lai là chốn phồn hoa đô hội . Lần đầu tiên đi vào Trung Nguyên, Duẫn Hạo vận y phục trắng, tựa như công tử nhà giàu, nhưng khuôn mặt lại biểu lộ vẻ bất an, nhưng cũng đầy hy vọng. Tại Trung, tađến đây, không có mang hộ vệ, không nói cho bất kỳkẻ nào nơi ta tới tìm ngươi. Ta đến đây. Bước vào Đông Sơn chi đỉnh đạo quan, Duẫn Hạo timđập dồn dập, hơi thở dũng nhanh hẳn.

Đình viện lý, cây cối xanh um tươi tốt, dưới tàng cây ngồi một vịđạo cô, đang chuyên tâm đọc sách, gió nhẹ thổi bay mái tóc, theo gió bay múa, tựa nhưđầy trời tơ liễu. Duẫn Hạo cảm giác tim đập thình thịch, là người, là kẻ làm cho hắn ngày đêm tương tư. Tại Trung khuôn mặt thanh tú, ôn nhu, chuyên chú đọc giống như dáng điệu Duẫn Hạo luôn thấy trong mơ.

“Tại Trung......” Nghĩ muốn gọi nhưng lại sợ làm phiền người ấy, Duẫn Hạo đứng ở cạnh cửa, do dự .

Ai ở bảo ta? Này thanh âm...... Sẽ không ! Tại Trung mạnh mẽ ngẩng đầu, chậm rãi quay đầu nhìn người tới, thời gian như ngừng lại, hai mắt mơ hồ bỗng như mờđi.

“Tại Trung! Ta rốt cục đã tìm được ngươi !” Duẫn Hạo xông lên, mạnh bạo ôm lấy Tại Trung kéo vào lòng. Tại Trung bỗng như mềm nhũn ra, quyển sách trên tay cũng rơi xuống trên mặt đất.

“Tại Trung, ta rất nhớ ngươi! Ta bị ngươi làm cho phát điên rồi!”.

“Hoàng Thượng, người gầy quá.” Tại Trung ngẩng đầu, vuốt mặt Duẫn Hạo, thấy trong mắt hắn cũng đã ngấn lệ. Tư ngang hán tử trên chiến trường đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng hắn đã rơi lệ, vì Tại Trung.

“Tại Trung, trong khoảng thời gian này ngươi quá đắc được không? Đứa nhỏđã 8 tháng, ta không bên cạnh ngươi, ta xin lỗi!”.

“Ta tốt lắm. Cái chính là Hoàng Thượng, người tiều tuỵ rất nhiều.”.

“Theo ta trở vềđược không?”.

Nghe vậy, Tại Trung không nói một lời, đẩy Duẫn Hạo ra, quay gót bước vào trong. Mặc trang phục đạo cô nhưng Tại Trung vẫn rất xinh đẹp, nhìn bóng dáng, Duẫn Hạo thất thần đứng ở tại chỗ, từ khi nào, Tại Trung đã không thuộc về hắn.

Chương 36

Không sao, Tại Trung, ngươi không để ý tới ta cũng không sao, ta sẽ yên lặng ở nơi đây chờ ngươi, kỳ thật, ta cũng không nghĩ muốn quay về cái hoàng cung lạnh như băng kia. Duẫn Hạo nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng đứng lên, đuổi kịp Tại Trung để cùng vào trong.

“Ngươi......” Tại Trung muốn nói lại thôi, hắn muốn đuổi Duẫn Hạo đi, nhưng không sao nói lên lời, dù sao người ta cũng vượt ngàn dặm biên cương mà tìm đến vì hắn.

“Tại Trung.” Duẫn Hạo cứ như vậy nhìn hắn, gọi tên hắn, thấy rất vui. Chỉ trời mới thấu bao đêm hắn nhớ mong hình dáng kia. Hiện giờ, hình bóng ấy lại đang ngay trước mặt hắn, hắn có thể nào không vui sướng nhưng lại sợ làm kinh hoảng người ấy nên cố kìm nén cảm xúc trong lòng. Bởi vì hắn biết, hắn làm cho người sợ hãi , hắn bức người về hoàng cung thi e kông được, chỉ khiến hắn thêm thương nhớ.... Nhưng cái chính là hắn vẫn tin tưởng rằng Tại Trung vẫn còn yêu hắn, hắn cũng không biết vì cái gì mà hắn quả quyết đến vậy, hắn cố chấp cho rằng, Tại Trung chỉ hơi cố chấp, nóng nảy, nhưng rồi hẳn sẽ theo hắn quay trở về.

Tại Trung bị hắn nhìn với ánh mắt ngu ngốc, thấy không được tự nhiên bènđứng lên, cảm thấy da mặt đang nóng dần, tim cũng đập như thểđánh trống trận, trong tình trạng ấy, Tại Trung buột miệng : “Ngươi đi đi”. Tuy câu nói nghe thản nhiên nhưng lại như thể ném Duẫn Hạo xuống vực thẳm

“Tại Trung, đừng đuổi ta đi, ngươi để ta ởđây làm bạn tốt của ngươi được không?”.

“Quay về bắc cương đi, quốc gia và con dân của ngươi đang cần ngươi.”.

“Chính là ta cần ngươi, Tại Trung! Không có của ngươi ởđó, cho dù là mùa xuân cũng tiêu điều lạnh giá.” Duẫn Hạo nói tình cảm không khỏi gợi nhớ cho Tại Trung về ngày xưa. Đúng vậy, tuy rằng bọn họ quen biết đêm hôm đó trời thu mát mẻ như nước, Nhưng trong trí nhớ của cả hai thì thật là ấm áp và ngọt ngào. Nếu đêm hôm đó không phải chính mình vì hắn châm trà, có phải sẽ không phát sinh tình cảm này, không xẩy ra nhiều chuyện như vậy? Nếu hắn không yêu thương thì bộ dáng mình có như bây giờ ? Có lẽ sẽ còn ở trong thâm cung lạnh giá kia, làm một tên nô tài thấp hèn!

“Trong cung cũng có mùa xuân sao? Ta vẫn nghĩđến trong cung chỉ có mùađông. Cái lạnh lan tới tận đây, ta không nghĩđã đi rồi sẽ trở về. Nơi này là quê quán của ta, ta quen thuộc từng con đường, phong cảnh, ta hiểu được ngôn ngữ, nắm trong tay được nhân sinh”.

Nắm trong tay được nhân sinh! “Vậy nói cho cùng…!” Duẫn Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, không thể tưởng được cái gọi là cung điện kia, ta ngay cả cuộc sống của người thương cũng không bảo bọc nổi.“Tình yêu vẫn chỉ làđứng sau tự do.”

“Ngươi đã quên sao? Ngươi đã nói muốn ta vĩnh viễn không buông ngươi ra mà!” Duẫn Hạo hét lên rồi đi ra.

“Vĩnh viễn, vĩnh viễn là cái gì? Nếu ngươi yêu ta, kia một khắc, chính là vĩnh viễn.” Tại Trung vẫn giọng đều đều nhưng lại làm cho Duẫn Hạo như mất hết sức lực trong người.

“Ta rốt cuộc phải làm sao đây? Chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ tự nguyện rời bỏ ngia vàng kia, sẽở bên ngươi suốt đời.”.

“Không ai đáng để ngươi làm vậy. Ngươi không thuộc về ngươi, ngươi thuộc về muôn dân kia.”.

“Đúng vậy, ta đã không thuộc về chình mình, vì người đã mang trái tim ta đi rồi.”.

“Ngươi đi đi.” Tại Trung nhắm mắt lại.

Duẫn Hạo đứng, Tại Trung ngồi, hai người im lặng một lúc lâu, không ai nói nửa lời. Thời gian lặng lẽ trôi, sắc trời dần dần tối muộn. Cuối cùng, Duẫn Hạo cất lời.

“ Tại Trung, ta biết ngươi không thích nghi không khí trang nghiêm trong cung. Trong cung này quy củ, ngươi lại hay thích gì làm nấy, nếu không muốn theo, cũng tuyệt không ai dám nói cái gì”.

“…”

“Ngươi không muốn gọi ta là Hoàng Thượng, vậy không gọi. Về sau, ngươi cứ gọi tên ta, gọi ta là Duẫn Hạo, hoặc là Hạo, nếu ngươi cao hứng, kêu Trịnh Duẫn Hạo cũng không sao”.

“…”

“ Hiện tại Thừa tướng cáo lão hồi hương, hướng lý thanh tịnh , vui cũng bi jta đuổ về, trong cung cũng im lặng . Ao trong Ngự hoa viên cá lại nổi lên, chờđợi tin mừng, chờ ngươi trở về mang theo sinh khí cho chúng”.

Tại Trung kia nhắm mắt, khoé mắt khẽ chảy một dòng lệ, Duẫn Hạo cảm tấy tâm tư vơi bớt phần nào nỗi buồn, thất thần đứng nhìn.

“Hạo, ngươi đừng nói thêm gì nữa, ta sợ không thể kiên định,lại ngu ngốc theo ngươi trở về”.

Hắn cũng đã có cảm động, vì cái gì thì không cần để ý? Tâm hồn ngươi dịu dàng như vậy, nhưng theo Trịnh Duẫn Hạo trở về thì còn đâu lạnh lùng?

“Buổi tối lần đầu đó, ngươi nói muốn xem pháo hoa, ta còn vẫn nhớ kỹ”.

Tại Trung mở mắt, đúng vậy,ẳtớưc k iđi vào buổi tối ấy, đã đồng ý sẽ cùng nhau xem pháo hoa. Nhưng vì nghĩđó chỉ là nguyện ước, làm sao mà thực hiện.

“Ngươi đi theo ta!” Duẫn Hạo tiến tới kéo Tại Trung đứng lên, Tại Trung muốn giãy ra, nhưng nhìn vào đôi mắt tràn ngập hy vọng của Duẫn Hạo, nên dành nghe theo lực kéo ấy.

Đi ra vùng đất trống ngoài Đạo quan, Duẫn Hạo chỉ vào đỉnh núi đối diện “ Chờ một lát, ngươi sẽ muốn nhìn đó”.

Vừa dứt lời, bỗng ”phốc!” một tiếng, trên dỉnh núi đối diện một bông pháo hoa màu vàng sáng bừng thoát ra, thẳng lên tới giữa không trung, lại chia thành hàng ngàn hàng vạn bông hoa nhỏ rơi xuống đất. Ngay sauđó, “Phốc! Phốc! Phốc!” Hàng ngàn bông pháo hoa cùng phóng lên, làm bầu trời đêámáng bừng lên như ban ngày; màu vàng, màu lam, màu xanh biếc, màu tím,… đủ mọi màu sắc pháo hoa ở không trung hoà lẫn vào nhau.

“Đẹp quá!” Tại Trung thầm thì trong lòng.

“Thích không? Đây là ta chuẩn bị cho riêng ngươi”. Duẫn Hạo nhìn gương mặt Tại Trung, ánh mắt trànđầy niềm yêu thương. Ánh lửa che dấu khuôn mạt bọn họ trong màu đỏ, che dấu đi cả sự kích động trong lòng.

Hạo, ngươi có thể nào như vậy? Ta yếu ớt kiên trì, cố chấp tự tôn, đã bắt đầu lunbg lay tâm trí. Ngươi luôn như vậy, vô điều kiện chiều theo ý ta, làm cho ta không thể rời đi, không thểđối mặt. Chẳng lẽ ta sẽ ngã vào cái bẫy của ngươi ư? Không! Lý trí đã nói thế nhưng vì sao ta lại muốn mặc kệ ?

Duẫn Hạo nhẹ nhàng nghiêng người, kéo Tại Trung ôm vào lòng, “Đừng đuổi ta đi, lòng ta tan nát mất”.Tại Trung không cự tuyệt, vươn tay ôm lấy tấm lưng to lớn, đầu lẳng lặng tựa vào bờ ngực săn chắc, nhìn pháo hoa tiếp tục nở rộ trên trời đêm. Tình yêu bọn họ, cũng như pháo hoa, sáng lạn quá! Hừng hực thiêu đốt quá!

“Ta muốn cùng ngươi cảđời nghắm pháo hoa. Có thể chứ?” Duẫn Hạo vuốt ve làn tóc mềm mại của Tại Trung , tựa cằm lên đầu Tại Trung. Tại Trung không nói gì, đắm chìm trong hạnh phúc tột cùng. Ở giữa bao vùng sángấy, hai người ôm nhau nhưđược bao bọc bởi một màu vàng, giống như một pho tượng đá tuyệt tác.

Chương 37

“Trời tối rồi, ngươi nghỉ tại đây một đêm đi.”.

“Đa tạ!” Duẫn Hạo không ngừng gật đầu.

“Tuấn Tú đêm nay không trở lại, ngươi ở phòng của ta, ta ngủ phòng của Tuấn Tú.”.

“A?”.

Vẻ mặt Duẫn Hạo thất vọng, liền vào phòng,“Trời không còn sớm, múc nước gột rửa đi.”.

Duẫn Hạo ngơ ngác nhìn, Tại Trung đem khăn cầm lên,“Nơi này không ai hầu hạ ngươi, chấp nhận một chút, ta rửa cho ngươi.” Nói xong liền hướng trên mặt Duẫn Hạo mà tẩy rửa.

Thật vất vả chờ hắn rửa xong mặt, Duẫn Hạo rốt cuộc nhịn không được, bắt lấy tay Tại Trung, Tại Trung nhẹ nhàng run lên một chút, không có cự tuyệt.

“Ta nghĩ ngươi.” Duẫn Hạo sâu kín nói, con ngươi lộ ra khát vọng ở ánh mắt.

“Đừng náo loạn.” Tại Trung nói, trong ngực hơi hơi phập phồng.

“Ta vội tới, cũng cho ta hầu hạ ngươi một chút.”.

“Điều này sao được, ngươi là Hoàng Thượng.”.

“Ở trước mặt ngươi ta là Trịnh Duẫn Hạo.” Lời này nói ra làm Tại Trung phập phồng, Duẫn Hạo đem hắn đặt ở ghế trên. Duẫn Hạo ngồi xổm xuống, cởi giày cho Tại Trung.

“Đừng! Này, không thể......” Tại Trung cả kinh, vội lùi chân về, có chút khó xử nhìn Duẫn Hạo. Như thế nào có thể làm cho đường đường cửu ngũ chí tôn rửa chân cho hắn?!

“Trước kia không phải cũng tắm cho ngươi như thế nào, còn sợ xấu hổ?” Duẫn Hạo lơđễnh. Tại Trung đành phải mặc hắn, để Duẫn Hạo kia dùng hai tay cầm chân hắn, Tại Trung cảm giác trong lòng dâng lên một sựấm áp khó tả, một loại cảm giác chưa bao giờ từng có. Hắn biết chính mình lại một lần nữa rơi vào tay giặc.

Ngày hôm sau sáng sớm, Duẫn Hạo vừa mới chuẩn bị rời giường, đã nghe thấy một thanh âm sắc sảo từ ngoài bèn đứng lên. Nguyên là Hữu Thiên tìm hắn nên đến đây, còn mang đến Trầm ngự y.

“Các ngươi làm gì?” giọng Tuấn Tú vang lên.

“Là ngươi a! Chúng ta tìm người.” Hữu Thiên nói chuyện.

“Đã nói các ngươi đừng gặp ca ca ta nữa! Hắn sẽ không trở về !”.

“Chúng ta không tìm ca ca ngươi.”.

“Vậy ngươi tìm ai? Tìm ta?” Tuấn Tú trừng đôi mắt đẹp. Hữu Thiên ngây người, cũng không phản bác hắn, không nói lời nào, lẳng lặng ra bên ngoài.

Một lát sau, Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung từ trong phòng đi ra. Tuấn Tú há to miệng, tức giận trừng mắt lên, Tại Trung hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn hắn.

“Hoàng......” Hữu Thiên đang muốn hành lễ, bị Duẫn Hạo ngăn trở.

“Thuộc hạ gặp qua lão gia!” Hữu Thiên cũng là hiểu được nhân, biết Hoàng Thượng thân phận không thể bại lộ, đặc biệt tại Trung Nguyên này nguy cơ tứ phía. Trầm Xương Mân cũng quỳ xuống hành lễ. Vẫn là Hữu Thiên suy nghĩ chu đáo, Tại Trung mang thai 8 tháng, Trầm thái y đi theo hắn để chăm sóc Tại Trung tốt hơn.

Chương 37

“Trời tối rồi, ngươi nghỉ tại đây một đêm đi.”.

“Đa tạ!” Duẫn Hạo không ngừng gật đầu.

“Tuấn Tú đêm nay không trở lại, ngươi ở phòng của ta, ta ngủ phòng của Tuấn Tú.”.

“A?”.

Vẻ mặt Duẫn Hạo thất vọng, liền vào phòng,“Trời không còn sớm, múc nước gột rửa đi.”.

Duẫn Hạo ngơ ngác nhìn, Tại Trung đem khăn cầm lên,“Nơi này không ai hầu hạ ngươi, chấp nhận một chút, ta rửa cho ngươi.” Nói xong liền hướng trên mặt Duẫn Hạo mà tẩy rửa.

Thật vất vả chờ hắn rửa xong mặt, Duẫn Hạo rốt cuộc nhịn không được, bắt lấy tay Tại Trung, Tại Trung nhẹ nhàng run lên một chút, không có cự tuyệt.

“Ta nghĩ ngươi.” Duẫn Hạo sâu kín nói, con ngươi lộ ra khát vọng ở ánh mắt.

“Đừng náo loạn.” Tại Trung nói, trong ngực hơi hơi phập phồng.

“Ta vội tới, cũng cho ta hầu hạ ngươi một chút.”.

“Điều này sao được, ngươi là Hoàng Thượng.”.

“Ở trước mặt ngươi ta là Trịnh Duẫn Hạo.” Lời này nói ra làm Tại Trung phập phồng, Duẫn Hạo đem hắn đặt ở ghế trên. Duẫn Hạo ngồi xổm xuống, cởi giày cho Tại Trung.

“Đừng! Này, không thể......” Tại Trung cả kinh, vội lùi chân về, có chút khó xử nhìn Duẫn Hạo. Như thế nào có thể làm cho đường đường cửu ngũ chí tôn rửa chân cho hắn?!

“Trước kia không phải cũng tắm cho ngươi như thế nào, còn sợ xấu hổ?” Duẫn Hạo lơđễnh. Tại Trung đành phải mặc hắn, để Duẫn Hạo kia dùng hai tay cầm chân hắn, Tại Trung cảm giác trong lòng dâng lên một sựấm áp khó tả, một loại cảm giác chưa bao giờ từng có. Hắn biết chính mình lại một lần nữa rơi vào tay giặc.

Ngày hôm sau sáng sớm, Duẫn Hạo vừa mới chuẩn bị rời giường, đã nghe thấy một thanh âm sắc sảo từ ngoài bèn đứng lên. Nguyên là Hữu Thiên tìm hắn nên đến đây, còn mang đến Trầm ngự y.

“Các ngươi làm gì?” giọng Tuấn Tú vang lên.

“Là ngươi a! Chúng ta tìm người.” Hữu Thiên nói chuyện.

“Đã nói các ngươi đừng gặp ca ca ta nữa! Hắn sẽ không trở về !”.

“Chúng ta không tìm ca ca ngươi.”.

“Vậy ngươi tìm ai? Tìm ta?” Tuấn Tú trừng đôi mắt đẹp. Hữu Thiên ngây người, cũng không phản bác hắn, không nói lời nào, lẳng lặng ra bên ngoài.

Một lát sau, Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung từ trong phòng đi ra. Tuấn Tú há to miệng, tức giận trừng mắt lên, Tại Trung hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn hắn.

“Hoàng......” Hữu Thiên đang muốn hành lễ, bị Duẫn Hạo ngăn trở.

“Thuộc hạ gặp qua lão gia!” Hữu Thiên cũng là hiểu được nhân, biết Hoàng Thượng thân phận không thể bại lộ, đặc biệt tại Trung Nguyên này nguy cơ tứ phía. Trầm Xương Mân cũng quỳ xuống hành lễ. Vẫn là Hữu Thiên suy nghĩ chu đáo, Tại Trung mang thai 8 tháng, Trầm thái y đi theo hắn để chăm sóc Tại Trung tốt hơn.

Chương 38

Duẫn Hạo phải đưa Tại Trung quay về hoàng cung để sinh đẻ, Tuấn Tú mặc dù không tình nguyện, nhưng không thể không thừa nhận trong cung điều kiện có đầy đủ. Đối với tiểu hài tử táo bạo này, Duẫn Hạo cũng chỉ có áp dụng kéo dài chiến thuật, trước đem bọn họ quay về hoàng cung, sự tình từ nay về sau nói sau.

Đoàn người ăn mặc thành bộ dạng các thương nhân buôn bán ra ngoài quanải, Hữu Thiên cùng Tuấn Tú là bảo tiêu ngồi trên lưng ngựa, Trầm thái yđánh xe ngựa. Tại Trung dùng mạng che mặt, mặc quần áo nữ nhân cùng Duẫn Hạo ngồi ở bên trong xe ngựa. Thuận lợi ra quan ải, xe ngựa hướng biên giới phía bắn phi đi.

Đường núi xóc nảy, xe ngựa lắc lắc, Tại Trung tựa vào ngực Duẫn Hạo, nắm chặt cánh tay hắn,“Bảo bối, thế nào? Còn chịu nổi không?” Tại Trung cau mày, cục cưng dường như giẫy đạp mạnh, chính là hắn sợ nói ra làm cho Duẫn Hạo lo lắng.

“Trầm ái khanh, đi chậm một chút, đường này khó đi, Tại Trung chịu không nổi.” Duẫn Hạo vén mành lên.

“Vâng, Hoàng Thượng.”.

Qua ngọn núi này, lại đi tiếp phía trước đi 50 dặm, chính là biên giới phía bắc.

Đột nhiên, từ hai bên sơn đạo hẹp lao xuống một đám sơn phỉ, đại khái có khoảng 20 người, đều cầm đao, hùng hổ. Không cần phải nói cũng biết, bọn họ gặp cướp đường. Cách ăn mặc thành thương nhân đã lừa gạt trạm kiểm soát, không nghĩ tới lại gặp phải cường đạo.

“Ca, ngươi ngàn vạn lần đừng đi ra, ta giải quyết bọn họ!” Tuấn Tú kéo một dây cương, hướng cường đạo phóng đến. Hữu Thiên cũng theo sau, haiđạo nhân mã ở sát trên sơn đạo đi đến. Bên ngoài binh khí va chạm tiếngđộng “Thang lang” rung động, Duẫn Hạo đem Tại Trung ôm vào trong ngực, bịt chặt hai cái lỗ tai của hắn.

“Hoàng Thượng, Tuấn Tú và bọn họ có nguy hiểm hay không?”.

“Đừng lo lắng, có hộ quốc Đại tướng quân ở bên, một mình hắn có thểđịch với 100 người.”.

Một tên sơn phỉ hướng ngựa Tuấn Tú chém tới,“Tê!!!” Ngựa nổi chứng, phát cuồng hướng phía trước chạy đi, Tuấn Tú luống cuống, đành phải nắm chặt dây cương. Hữu Thiên bị mười mấy tội phạm vây quanh, thoát thân không ra, trong lòng thật là lo lắng.

“Tú Tú!!” Một âm thanh ngựa hí kinh hoàng đưa đến tai, vén mành lên, liền nhìn thấy con ngựa đang lồng lộn, Tuấn Tú còn ởđó! Trời ơi!

“Hoàng Thượng! Cứu Tuấn Tú!”.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung, trong lòng đấu tranh lợi hại, nếu hắn đi cứu Tuấn Tú, Tại Trung cùng Trầm thái y ở trong xe, hai người cũng không có võ công, khó bảo toàn vô sự. Chính là không cứu Tuấn Tú, Tại Trung lại trách hắn, huống hồ, đó là người thân duy nhất của Tại Trung!

“Nhanh đi nha!” Tại Trung nhìn Duẫn Hạo hướng ra ngoài xe, lo lắng vạn phần.

“Vậy ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng đi ra!” Duẫn Hạo cầm lấy tay Tại Trung, lưu luyến không rời.

“Lão gia! Nay vài tên tiểu nhân hại dân hại nước giao cho ngài, để ta đi tìm Tuấn Tú!” Hữu Thiên kéo dây cương, hai chân hướng bụng ngựa thúc mạnh, nhân tiện còn chém đầu một tên sơn tặc, hướng Tuấn Tú phi nhanh.

Còn lại sơn phỉ tuy rằng chỉ có 5,6 tên, chính là bọn họ có thể chống đỡ lâu như vậy là do thân thủ so với những người khác tốt hơn chút. Tại Trung vẫn lo lắng, phải ló nhìn, Trầm Xương Mân gắt gao giữ chặt hắn. Duẫn Hạo dẫn theo kiếm chém giết một trận, cũng hiểu được có điểm mệt mỏi, lại nhớ người trong xe, bất giác thoáng có chút phân thần. Trên cánh tay đã trúng một nhát chém. Cái này càng làm Duẫn Hạo hung dữ, xuất ra sức mạnh chém giết trên chiến trường, dùng chừng mười phần khí lực,đã đem vài tên đạo tặc lên Tây Thiên.

Bên này trông thấy Duẫn Hạo bị thương, đau lòng nước mắt chảy ra, bên kia Hữu Thiên đuổi theo Tuấn Tú. Con ngựa chân bị thương chạy trốn mệt mỏi, đi phía trước liền hất Tuấn Tú đi thật xa. Hữu Thiên chạy nhanh xuống ngựa, tiến đến nâng Tuấn Tú dậy. Tuấn Tú ngoan ngoãn đứng dậy lại tự nhiên bị hôn mê. Hữu Thiên liền đưa hắn lên ngựa của mình, đem Tuấn Tú dựa gọn trong ngực, trở về.

Một trận chiến này tổn thất thảm trọng, bị thương hai người, phếđi một con ngựa. Chính là tâm lý Hữu Thiên đã không vui vẻ, Tuấn Tú hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong lòng hắn quay về bắc cương.

“Để ta xuống!!” Tuấn Tú mới vừa tỉnh lại đã không yên tĩnh.

“Đừng lộn xộn! Chân của ngươi suýt bị chặt đứt, xương cốt không tốt!” Hữu Thiên nói nghiêm trọng chút, dù sao chân Tuấn Tú bao băng gạc, phỏng chừng hắn chỉ biết là đau, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Trước cứđể hắn ở tạm trong lòng mình, đưa hắn đặt ở trong xe ngựa làm cho Hoàng Thượng không được tự nhiên.

“Hừ!”.

“Ta cứu ngươi, ngay cả câu cám ơn đều không có a?”.

“......”.

“Làm sao vậy, bị choáng váng? Vừa rồi có như vậy đâu.”.

“Ngươi mới choáng váng. Đừng có gần ta như vậy!”.

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn a, tiểu thí hài!”.

“Ngươi, ngươi, ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi? Dám bảo ta tiểu thí hài?”.

“Ta, ta, ta biết ngươi 15 tuổi. Ta 25 tuổi. Tiểu thí hài!”.

“Ngươi dám học ta!!”.

“Ha ha ha” Tại Trung cùng Duẫn Hạo ở trong xe nghe được cười to. Còn may mà có hai cái kẻ dở hơi này đi đường cũng bớt khó khăn hơn.

Chương 39

Lại trải qua một đêm, ngày hôm sau sáng sớm bọn họ tới bắc cương. Trên biên giới, Vài tên tướng quân thân tín của Duẫn Hạo mang theo cấm vệ quân đã chờ từ sớm.

“Hoàng Thượng!!” Xe ngựa còn chưa dừng lại đã quỳđông nghìn nghịt.

Duẫn Hạo chạy nhanh lấy áo choàng che khuất cánh tay thượng thương, vẻ mặt giận tái đi:“Ai cho các ngươi tới?!”.

“Thuộc hạ tự tiện hành động, xin Hoàng Thượng thứ tội!”.

“Hoàng Thượng ra ngoài cung nhiều ngày chưa về, bọn thuộc hạ vốn định tiến đến Trung Nguyên tìm kiếm, lại sợ làm tức giận thánh ý, cố lúc này chờ.”.

“Các ngươi đợi đã bao lâu?” Duẫn Hạo sắc mặt thoáng dịu đi.

“Từ khi Hoàng Thượng ra ngoài cung, đã nửa tháng dư.” Tướng quân đứng đầu cung kính trả lời, không có chút ủy khuất.

“Làm khó các ngươi, theo trẫm hồi cung, mỗi người lĩnh thưởng 50 lạng bạc.” Ngầm quỳ một đám, hai mặt nhìn nhau, tính tình Duẫn Hạo, bọn họ làm thần tử cũng rõ ràng, thật là có điểm không quen, bất quá Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, tính tình không tốt cũng không cân nhắc quan hệ, có thể quản tốt thiên hạ là được.

“Như thế nào còn không đứng lên?”.

“A, tạ chủ long ân!!” Tướng quân phản ứng một khắc, vội dẫn dắt một đám người hô to vạn tuế.

Duẫn Hạo trở lại trong xe, Tại Trung lo lắng đỡ lấy hắn,“Hoàng Thượng, vết thương của ngươi có việc gì không?”.

“Trẫm không có việc gì, có Trầm thái y ởđây, làm sao có sự gì? Việc nàyđừng làm cho những người khác biết.” Duẫn Hạo kéo Tại Trung vào lòng. Tại Trung ngẩng đầu lên chớp mắt, nhưng hắn không có hỏi. Hắn nào biếtđâu rằng, Hoàng Thượng bị sơn tặc gây thương tích, việc này truyền ra ngoài chính là tổn thương uy tín của Hoàng Thượng. Nếu làm cho mấy hạng người cổ hủ lắm chuyện biết được, chỉ sợ lại bắt lấy Tại Trung nói lăng nhăng vớ vẩn. Đường đường là hoàng đế vì một người nam nhân chạy đến ngàn dặm ở ngoài Trung Nguyên, còn bị sơn tặc gây thương tích, quả thực là sẽ to chuyện a!

Trở lại trong cung, đã gần hoàng hôn, bọn nô tài biết Hoàng Thượng trở về, tất nhiên là vô cùng vui sướng sau lại nhìn thấy mang về Tại Trung, mỗi người trên mặt vừa mừng vừa sợ, tiểu lí kia vốn nhu nhược thật sự, lúc này lại rớt lệ xuống.

“Khóc cái gì? Không chào đón ta trở về?” Tại Trung cười cười.

“Cao hứng, cao hứng! Nô tài đây là vì vui mà khóc a!” Tiểu lí lấy tay áo gạt nước mắt.

“Gia, nô tỳ vẫn tính ngày, ngài mang thai đã 9 tháng, bụng đã to thế kia rồi, mau sinh đi!” Một tiểu nha hoàn thường hầu hạ bên cạnh vỗ tay cười nói.

Duẫn Hạo nghe xong, mặt rồng vui vẻ tràn đầy yêu thương, sờ sờ bụng Tại Trung,“Tại Trung a, đến lúc đó ngươi sẽ vất vả!”.

Tại Trung xấu hổđến sau cổđều đỏ, cúi đầu.

“Hoàng Thượng, tước gia này có bầu cũng không giống người bình thường, phải 11 tháng mới đủ tháng.” Trên tiệc rượu, Trầm Xương Mân nói đến.

“Nga, phải không? Trẫm cao hứng đều đã quên! Ha ha!” Duẫn Hạo hướng bát Tại Trung gắp một khối bào ngư, lại nhìn hắn nói đến,“Từ từăn, cẩn thận.” Tại Trung cười cười, ngoan ngoãn bắt đầu ăn. Kỳ thật con cá nàyđã được phòng bếp xử lý tốt, làm sao còn dám lưu thứ gì, khả dĩ Duẫn Hạo chính là lo lắng cho Tại Trung.

“Đến, đừng trừng mắt xem, ăn a!” Hữu Thiên cũng gắp chút đồăn cho Tuấn Tú, Tuấn Tú nghĩ chính là đến dưỡng thai, như thế nào kia lại bị hoàngđế “Câu dẫn” Ca ca nha! Hắn không biết, chính mình cũng đang trở thành người khác “Câu dẫn”!

“Ôi chao, ta đêm nay ởđâu?” Tuấn Tú nhỏ giọng hỏi Hữu Thiên.

Hữu Thiên buông chiếc đũa, vẫn ung dung nhìn hắn,“Tiểu quỷ, ta không có tên sao? Luôn ôi chao ôi chao, lão sư không dạy ngươi đối với trưởng bối phải lễ phép sao?”.

“Ngươi là trưởng bối?” Tuấn Tú nghĩđến chính mình có việc cầu hắn, hạ thấp tư thái,“Tướng quân, xin hỏi ta đêm nay ở tại đâu?”.

“Ngươi nói ởđâu? Không lẽ ngươi muốn ở tại hoàng cung?”.

“Chẳng lẽ không đúng, ta cùng ca ca ta cùng nhau ngủ?”.

“Ca ca ngươi đương nhiên là cùng Hoàng Thượng cùng nhau, về phần ngươi thôi, ngoan ngoãn theo ta về phủ tướng quân.”.

“Cái gì?!” tiếng nói của Tuấn Tú đột nhiên vang đến, mọi người ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.

“Làm sao vậy?” Duẫn Hạo cũng dừng đũa.

“Không có gì, Hoàng Thượng, thần chính là cùng Tuấn Tú thiếu gia thương thảo đêm nay vấn đề chỗở, thần nghĩđến...... Ôi!” Dưới cái bàn, chân Hữu Thiên bị Tuấn Tú hung hăng đá.

Chính là, Hữu Thiên tiếp tục mặt không đỏ, tâm không khiêu nói đến, “Thần nghĩ muốn cho Tuấn Tú thiếu gia ở lại nơi thần, cũng có thể chiếuứng lẫn nhau.”.

Theo quy củ, ngoại thích là không thểở tại trong cung, Tuấn Tú đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tại Trung cảm kích nhìn Hữu Thiên liếc mắt một cái, Duẫn Hạo cũng tựa hồđối với cách an bài này thực vừa lòng,“Hảo hảo hảo! Phác tướng quân chiếu cố Tuấn Tú đi. Mỗi ngày dẫn hắn đến trong cung đi dạo, để Tại Trung giải buồn.”.

“Thần tuân chỉ!”.

“Tê --” Đùi Hữu Thiên bị nhéo lên xuống liền vòng vo qua chuyện khác. Này tiểu quỷ, như thế nào lại bạo lực như vậy a, khó đối phó a!

Chương 40

Sau khi ăn cơm, Duẫn Hạo gặp Tại Trung ủ rũ liền phân phó Hữu Thiên dẫn theo Tuấn Tú về nhà. Tuấn Tú mặc dù không tình nguyện, nhưng không có cách nào khác, chỉ phải không được tự nhiên, đi theo Hữu Thiên cáo lui.

“Hạo.” Sau khi nói mọi người lui, trở lại phòng ngủ của hai người, Tại Trung gọi thẳng tên của hắn ra.

“Ta ở.” Duẫn Hạo tưởng rằng Tại Trung sớm đã quên xưng hô với hắn như vậy, cảm thấy mất mát vài ngày, không nghĩ tới đêm nay lại nghe đến, không khỏi cảm xúc mênh mông, dùng điệu đế vương tự xưng, lấy “Ta” qua lại ứng với.

“Biết hôm nay là ngày gì?” Tại Trung tiến lên chủđộng dắt tay Duẫn Hạo, kéo đến phía trước cửa sổ. Dưới ánh trăng sáng ngời, trên mặt Tại Trung như toả ra một vầng ánh sáng, mi như núi xa thanh tao, đôi mắt nhưbầu trời đầy sao, cái mũi phía dưới cao cao, môi anh đào hồng tươi hơi hơi khép mở, Duẫn Hạo nhìn xem ngây người. Hắn không phải không thấy đêm trăng ở bộ dạng Tại Trung, tỉnh, ngủ say, uyển chuyển rên rỉ, trầm tĩnh nhập miên ...... Chính là tối nay, lại gặp lại cảm giác này.

“Chỉ biết ngươi không hiểu được.” Tại Trung oán trách vỗ vỗ Duẫn Hạo, ôm hắn.

“Tiểu sinh ngu dốt, thỉnh nương tửđại nhân khai sáng.”.

“Hôm nay là Lễ thất xảo, ngày Ngưu Lang Chức Nữở trên trời gặp gỡ.”.

“Thì ra là thế, bầu trời nhân gian hữu tình mọi người hôm nay gặp gỡ !”.

“Cùng ngươi nhận thức tới nay là đêm thất tịch đầu tiên, vốn tưởng rằng phải một mình một người tưởng nhớ, không nghĩ tới việc Nguyệt Lão đưa ta về bên người.”.

“Cái gì Nguyệt Lão? Người Trung Nguyên sao? Là hắn đem ta đưa đến bên cạnh ngươi ? Ta như thế nào lại không biết?”.

“Ha hả” Tại Trung cười đến mức không được nữa. Duẫn Hạo mới hiểu được, Nguyệt Lão kia bất quá cùng Ngưu Lang Chức Nữ giống nhau, chẳng qua chính là nhân vật hưảo thôi.

“Tốt, càng ngày càng không quy củ, cũng dám chê cười trẫm” Duẫn Hạo nhéo hai má Tại Trung xuống.

“Ôi yêu!” Tại Trung che chở mặt, bỉu môi oán giận,“Hoàng đếđến hù dọa người!”.

“Ta chẳng những là hoàng đế, cũng là tướng công của ngươi!” Duẫn Hạo nói xong liền nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hôn lên.

“A!” Tại Trung còn định nói thêm, mà môi lại bị chiếm trọn bởi một nụ hôn, môi bị xâm phạm phải mở ra, người kia linh hoạt đầu lưỡi khiêu khích tách khớp hàm thẳng tiến vào mẫn cảm khoang miệng của y, mút vào, tư vị cũng không tệ lắm sao, kia chờ hắn tác hoàn rồi nói sau.

Tại Trung vươn đầu lưỡi định tránh Duẫn Hạo, nhẹ nhàng cắn, biến bị thành chủđộng, để cho Duẫn Hạo miệng có ý làm bậy.

“Tiểu yêu tinh!” Duẫn Hạo mất tiếng, hơi thở khoán canh tác, hạ thân truyền ra nhiệt lưu nhắm thẳng lên trên. Nếu như vậy bị hắn câu dẫn xuống, hắn không bảo đảm hội liều lĩnh vì hắn..

“Hử?”.

“Dừng lại, nếu không dừng lại phát hỏa mất!”.

“Vì sao mà phải dừng với bốc hỏa?.” Thanh âm yêu mị mà bốc đồng

“Ngươi cho ta diệt!” Khí đều suyễn đắc không đều đều .

“Ân.” Tại Trung hai tay cuốn lấy cổ Duẫn Hạo , mặc hắn đem chính mình ôm lấy. Tuy rằng đã có thai chín tháng, Tại Trung vẫn không hiện trọng, Duẫn Hạo dễ dàng liền đem hắn ôm lấy thật cẩn thận chuyển dời đến trên giường.

“Ngươi hình như cao hơn lên thì phải, ôm rồi mới biết chân tay có dài hơn chút, chính là cũng không ngại trọng, nên hảo hảo uy uy ngươi !”.

“Ta cũng hiểu được dài hay cao đâu, tò mò diệu a, cục cưng dài, ta đã ở dài.”.

“Có cái gì kỳ quái , ngươi vốn chính là dài thân thể thời điểm, phỏng chừng còn phải dài hai năm đâu!” Duẫn Hạo lệnh Tại Trung sườn nằm, chính mình tắc nằm đến hắn phía sau, tiến đến hắn bên tai nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, bàn tay hư hỏng đến đùa nghịch hai điểm phấn hòng trước ngực y.

Một hồi lâu sau, lệnh Tại Trung cảm thấy được toàn thân tê dại, có một chút lo lắng, lại có một ít chờ mong,“Sẽ không có việc gì chứ?”.

“Không sao, ta sẽ cẩn thận.” Duẫn Hạo biết hắn chỉ chính là cái gì.

“Kỳ thật, ta rất nhớ ngươi.” Tại Trung lớn mật nói ra trong lòng ý tưởng, Duẫn Hạo nghe xong sửng sốt, trực giác đắc hạ thân buộc chặt đắc khó chịu, tức thì nói cũng nói không nên lời .

Buôngmàn lụa mỏng, Duẫn Hạo ôn nhu cở quần áo i Tại Trung.

“Nến......”.

“Đêm nay đốt đi.”.

“Không.” Tại Trung xấu hổ, hiện giờ thân mình trọng , lại ngượng ngùng, đem mặt mai đến thảm lý.

Duẫn Hạo xoay người xuống giường, thổi tắt nến đỏ --.

Trong bóng đêm, sáng ngời dưới ánh trăng, trên giường tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm chặt nhau.

“Sang năm, đêm thất tịch, cũng muốn ởcùng Hoàng Thượng.”.

“Ân. Sau này hàng năm đêm thất tịch, đều cùng một chỗ.”.

“Ngươi nói .”.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”.

“Cùng ngoắc tay!”.

“Hảo, cùng ngoắc tay!”.

Chương 41

Lại là một năm Trung thu đến, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, ngự hoa viên đỏ thẫm đèn lồng, hoa quế bao quanh, mùi hoa mãn viên, vui sướng. Trung thu yến hội xảy ra hoa viên, Duẫn Hạo ngồi ở trên cao, Tại Trung thẹn thùng ngồi ở bên cạnh hắn. Phía dưới là văn võ quần thần, ngồi tràn đầy ở vườn.

Nha hoàn lục tục đi lên tiếp rượu các vị, mùi hoa quế mãn viên phiêu hương. Duẫn Hạo bưng lên chén rượu, hướng quần thần nói chuyện, đơn giản là quốc gia an bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, các vị ái khanh...... Tại Trung lẳng lặng nghe, tâm trí lại sớm bay bổng nơi nơi, Hoàng Thượng cũng thật có thể giảng a, thao thao bất tuyệt.

Tuấn Tú cùng ngồi với Hữu Thiên, Hữu Thiên chuyên chú nghe Hoàng Thượng nói chuyện, Tuấn Tú vụng trộm lấy ánh mắt nhìn hắn, Tại Trung nghĩ, nếuđệđệ theo Phác tướng quân kia thật không sai! Phác tướng quân cũng không là không có ý tứ, bất quá Tuấn Tú tuổi còn nhỏ, lại cẩu thả, tính tình quản thúc không tốt, có lẽ ngay cả chính mình tâm ý cũng không hiểuđược đâu, cho hắn đi theo Phác tướng quân học vài năm rồi nói sau.

“Tại Trung, Tại Trung?” Duẫn Hạo gọi đem Tại Trung từ cõi thần tiên kéo trở về.

“A?” Tại Trung chuyển qua..., vẻ mặt mờ mịt, miệng hơi hơi giương, rất là đáng yêu. Duẫn Hạo sờ sờ mặt hắn, ôn nhu rất đúng hắn cười cười, Tại Trung cũng cười .

Tiếng nhạc khí huyên náo vang lên, ca múa bắt đầu rồi.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung, đem một khối hoa quếđến miệng hắn,“Ngọt sao?”.

“Ngọt.” Tại Trung vừa ăn vừa cười, cái miệng nhỏ nhắn tràn đầy, Duẫn Hạo cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kia.

“Trên mặt còn có......” Duẫn Hạo nói xong liền hôn đi xuống, Tại Trung vội vàng lui, các đại thần đều ởđâu, hắn muốn làm cái gì? Một trận hoảng hốt, Tại Trung nằm ngửa xuống, Duẫn Hạo kéo hắn không kịp,“Đông!”Đau quá!

“Ôi!” như thế nào bụng cũng bắt đầu đau, một chút một chút, đau quặn bụng dưới. Tại Trung nằm ôm bụng, đau đến mức mắt trợn trắng. Duẫn Hạo gọi cũng không đứng dậy,“Mau đứng lên, đừng xấu lắm!”.

“Không được, ta, ta......” trán Tại Trung đã bắt đầu đổ mồ hôi, cắn răng nói cũng nói không được nữa.

Duẫn Hạo trên mặt tươi cười cứng đờ, lúc này mới hiểu được Tại Trung sắp sinh !

“Trầm thái y!” Trầm Xương Mân sớm ở một bên, vừa tiến vào hắn liền đem hết thảy chuẩn bị công tác làm tốt, tùy thời hầu mệnh .

Phòng sinh thiết lập tại lầu trăng rằm, Trầm thái y cùng trợ thủở bên trong, bọn nha hoàn nấu nước, xoay quanh, Duẫn Hạo ở ngoài cửa đi đi lại lại, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng.

“Ôi!” giọng của Tại Trung thỉnh thoảng truyền ra, tâm Duẫn Hạo tựa như bị một con vật hung hăng cầm lấy, nhịn không được nghĩ muốn vọt vào trong.

“Hoàng Thượng! Ngài không thể vào a! Nếu va chạm ......” Tiểu lí, tiểu cao cũng không có cách nào khác đểđi vào, cùng Duẫn Hạo ở bên ngoài chờ.

Duẫn Hạo một phen đẩy cửa ra, sải bước chạy vội tới bên giường Tại Trung.

“Tại Trung! Rất đau sao? Trẫm đến đây, không sợ a!” Duẫn Hạo giữ chặt tay Tại Trung, gắt gao cầm.

“Hoàng, Hoàng Thượng......”.

“Gắng nhẫn nhịn nữa, một hồi thì tốt rồi, a.” Duẫn Hạo an ủi Tại Trung, lúc này Trầm thái y đã xem thuốc gây mê tốt liền đến trước mặt Tại Trung.

“Hoàng Thượng, thỉnh tước gia ăn vào, hoa mạn đà la này dùng để chế tác thuốc mê.”.

“Đến, bảo bối ngoan, uống thuốc ngủ một giấc, tỉnh lại có thể nhìn thấy cục cưng của chúng ta!”.

Liếc mắt thấy trợ thủ bưng chén đĩa cùng cây đao giải phẫu Tại Trung rùng mình.

“Đừng sợ, trẫm bảo vệ ngươi, chờ ngươi tỉnh lại.” Duẫn Hạo tuy rằng trong lòng cũng sợ hãi, nhưng còn phải giúp Tại Trung bớt sợ.

“Hoàng Thượng, ta yêu ngươi!” Tại Trung nghĩ, nếu một đao đi xuống vẫn chưa tỉnh lại, thì mình cũng đã lưu cho Duẫn Hạo một câu cuối cùng.

“Đứa ngốc, ta cũng yêu ngươi! Ta chờ ngươi.” Duẫn Hạo hôn nhẹ lên trán Tại Trung, tự tay đem thuốc cho Tại Trung uống, chỉ chốc lát sau, Tại Trung ý thức bắt đầu mơ hồ, chậm rãi mất đi tri giác.

Giải phẫu bắt đầu rồi, cho dù là Duẫn Hạo thần kinh bách chiến. Nhìn quen máu nhưng trường hợp này hán cũng không dám xem, bọn nha hoàn bưng một chậu bồn rửa cùng băng gạc máu loãng đi ra ngoài, chỉ chốc lát tiến nước ấm sạch sẽ, lại đổi thành máu loãng mang đi......

Duẫn Hạo nắm tay Tại Trung, yên lặng vì hắn cầu nguyện. Nhìn Tại Trung kia giống như ngủ say, Duẫn Hạo âm thầm hạ quyết định quyết tâm đời này nhất định phải đối thật tốt với Tại Trung!

Qua đã lâu, chân Duẫn Hạo đã tê rần, mới nghe thấy “Oa!” một tiếng, hắn trong lòng vui vẻ, tiếp theo lại là một tiếng “Oa!”.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Là long phong thai! Tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa đều bình an!” Bọn nha hoàn đem tẩy sạch đứa nhỏ ôm đến trước mặt Duẫn Hạo.

Trong 35 năm sống trên đời lần đầu tiên nhìn đến đứa nhỏ của chính mình, Duẫn Hạo kích động không biết nên nói cái gì cho phải. Đứa nhỏđều rấtđược, không giống trẻ con bình thường, làn da không hồng, mặt không nhăn, mà là trong trắng lộ hồng, phấn nộn, tóc không ít, đen nhánh, ánh mắt gắt gao nhắm, nhưng là tiếng khóc rung trời.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Tiểu hoàng tử thanh âm to, tương lai định là bất phàm tài!”.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Tiểu công chúa mặt mày thanh tú, tương lai cũng là mỹ nhân a!” Ai còn không chạy nhanh thừa dịp lúc này lấy lòng, làm cho tâm rồng đại duyệt đâu?

“Ha ha ha! Hảo hảo hảo! Đều có phần thưởng!” Duẫn Hạo tuy rằng vui vẻ, nhưng một lòng vẫn không yên, Tại Trung có tỉnh đâu!

“Hoàng Thượng không cần lo lắng, thuốc này còn phải nửa canh giờ mới có thể hoàn toàn biến mất, đến lúc đó tước gia có thểđã tỉnh.” Trầm Xương Mân một bên khâu lại miệng vết thương, một bên khuyên giải an ủi Hoàng Thượng.

“Tỉnh lại rất đau sao? Tại Trung sợ nhất là đau, trẫm sợ hắn chịu không nổi!” Sinh như vậy ở trên bụng có cái lỗ hổng lớn, không cần phải nói cũng biết có bao nhiêu cái đau!

“Hoàng Thượng yên tâm, thần dùng là độc môn chế tạo thuốc giảm đau, mỗi hai canh giờđổi một lần, phiền toái một chút, nhưng hiệu quả lâu! Chẳng những không có cảm giác đau, hơn nữa miệng vết thương khép lại sau vết sẹo cũng không rõ ràng.” Trong lời nói của Trầm Xương Mân khó nén đắc ý.

“Đa tạ thái y! Trẫm nhất định hảo ban thưởng cho ngươi!”.

“Tại Trung? Ngươi tỉnh?” Nửa canh giờ trôi qua, lông mi Tại Trung giật giật, miệng cũng động, như là muốn nói. Duẫn Hạo chạy nhanh tới.

“Nước......”.

“Được! Hảo hảo, trẫm lập tức lấy cho ngươi!” Nha hoàn đem nước ấm đưa qua, Duẫn Hạo ngậm một ngụm đưa đến miệng Tại Trung.

Tại Trung chậm rãi mở mắt.

“Đứa nhỏđược không?”.

“Bọn nhỏđều hảo, vẫn là một nam một nữ! Trẫm rất cao hứng ! Tại Trung! Ngươi thật lợi hại!” Duẫn Hạo sờ mặt Tại Trung, khó nén kích động.

Tại Trung nở nụ cười.

Mẹ con bình an!!!!!!

Chương 42

Hoàng Thượng đã có long phượng thai thật là tin tức tốt, trong lúc nhất thời truyền khắp cả nước, dân chúng vì quốc gia có người thừa kế mà cao hứng. Thái bình thịnh thế, ai hy vọng việc tốt đi xuống đâu? Thừa cơ hội tốt, Duẫn Hạo tại triều lại đưa ra sắc phong Tại Trung làm hoàng hậu, lần này lại không một người phản đối. Có lẽ là các vịđại thần đều bị dũng khí Tại Trung làm cho cảm động, có lẽ là không có thế lực Phác Thừa tướng kích động, mọi người cũng liền mừng rỡ làm cho Hoàng Thượng cao hứng vừa lòng, dù sao chính là thuận lợi thật sự.

“Hảo hảo hảo! Trẫm liền phong Tại Trung làm Đức Thuần hoàng hậu, đồng thời đại xá thiên hạ, chúc mừng trẫm mừng có hoàng tử công chúa!”.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, không biết hoàng tử cùng công chúa tên có tốt đẹp?” Nói chuyện chính là tân phong đại học sĩ năm nay.

“Nga?” Duẫn Hạo thật không phải không nghĩ tới, trong khoảng thời gian này lo lắng Tại Trung, chuyện tình cứ như vậy kéo dài tới hiện tại.

“Đại học sĩ, ngươi tới nói, rốt cuộc tên hảo là gì?”.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, này hoàng tử chiếu tổ tông gia phổ thượng xem, hẳn là chữ Tư. Mà công chúa còn lại là chữ Ái.”.

“Không tồi không tồi, nam tuấn nữ nhã, trẫm hồi cung cùng hoàng hậu thương lượng, này gọi là chuyện cũng không thể qua loa.”.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Thần có nhất đề nghị?” Lễ bộ Thượng thư chắp tay bước ra khỏi hàng.

“Ái khanh thỉnh giảng.”.

“Hoàng Thượng cùng hoàng hậu tựa hồ còn chưa chính thức cử hành nghi thức đại hôn lễ.”.

“Nga? Trẫm như thế nào lại quên chuyện này.” Duẫn Hạo tinh tế nghĩ, đích xác còn chưa công bố chính thức với thiên hạ quan hệ với Tại Trung.

“Vi thần nghĩ không bằng thừa dịp này, không khí vui mừng, cử hành đại hôn cùng phong nghi thức. Hoàng Thượng cho rằng như thế nào?”.

“Như thế rất tốt! Tại Trung hiện tại hậu sản suy yếu, không nên mệt nhọc, chờ hoàng tửđầy tháng liền cử hành đại hôn!”.

Hôm nay này lâm triều, Duẫn Hạo cả người thư thái, từ khi đăng cơ tới nay dường như chưa bao giờ rạng rỡ như vậy.

“Cục cưng!” Tại Trung chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, tối hôm qua quá mệt mỏi, không có xem liền mê man, hiện tại dưỡng chừng tinh thần tỉnh táo, nên nhìn xem cục cưng.

“Tiểu hoàng tử ánh mắt thật lớn, nhanh như chớp chuyển cái không ngừng đâu, sau này là một bậc kỳ tài!”.

“Ngài nhìn lại tiểu công chúa, tựa như ngài, sẽ là một mỹ nhân a!” Nha hoàn nói mấy câu làm Tại Trung đỏ mặt. Vừa nhấc đầu, thấy Hoàng Thượngđang đứng ở cửa nhìn hắn.

“Khụ khụ.”.

“A! Hoàng Thượng cát tường!”.

“Hoàng Thượng!” Tại Trung như là được cứu tinh, Hoàng Thượng nếu không đến, bọn nha hoàn không biết còn muốn nói ra những câu như thế nào!

“Ăn điểm tâm sao?” Duẫn Hạo sờ sờ tóc Tại Trung, ý cười hỏi.

“Mới vừa nếm qua, cục cưng cũng vừa cấp bà vú.”.

“Đứa nhỏ cho trẫm, các ngươi đi xuống đi.”.

“Vâng”. Duẫn Hạo đưa đứa nhỏđến bên chăn Tại Trung, mỗi người giữ một đứa.

“Các nàng nói đúng vậy, ngươi xem nữ nhi của ta, bộ dạng chính là giống ngươi, làn da trắng không nói, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, xem cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều kia! Với ngươi giống nhau, trời sinh, tương lai không biết phải mê đảo bao nhiêu quốc gia vương tửđâu?”.

“Nói bừa!” Tại Trung sờ sờ ngực đứa nhỏ, tiểu hài tử cũng trừng ánh mắt nhìn lại hắn, Tại Trung cười cười, tiểu tử xem cũng đã hiểu, nở nụ cười. “Ngươi dỗ dành con thửđi”

“Thật không?” Duẫn Hạo nửa tin nửa ngờ, hướng về phía hai kẻ dở hơi làm cái mặt quỷ.

“Quang quác!” Hai tiểu hài tử miệng lần lượt khóc lên.

“Gọi ngươi dỗ con, ai kêu ngươi hù dọa? Nhìn ngươi doạđứa nhỏ kìa!” Tại Trung vội vàng đẩy Duẫn Hạo ra, thật vất vả mới dỗ yên hai tiểu tổ tông kia, Duẫn Hạo cũng chu cái miệng, cùng một bộ với tiểu hài tử. Được thôi, hai còn chưa đủ, hắn còn muốn làm kẻ dở hơi thứ ba!

“Cục cưng, cục cưng, cha ngươi là người xấu, chúng ta mặc kệ thôi!” Tại Trung lại hôn nhẹ lên đứa nhỏ, vui vẻ, bỏ mặc Duẫn Hạo ở một bên.

“Thật là có con nhỏđã quên phu quân a!” Duẫn Hạo ngửa mặt lên trời thở dài.

“Đúng rồi, Tại Trung, đứa nhỏ tên là gì hảo?” Cho dù không ai để ý, Duẫn Hạo còn phải chính mình tìm đề tài.

“A?” Tại Trung hoàn toàn không lo lắng nhiều như vậy, cũng khó trách, lần đầu sinh đứa nhỏ, lại lo lắng này lo lắng kia.

“Các đại thần nói phải ấn tự bối tới lấy, con trai chính là chữ Tư, nữ nhi chính là chữ Ái.”.

“Ân, Trịnh Tư......?”

“Không bằng kêu Trịnh Tại Tư, “tưởng niệm thường ở” (Tại:ở, Tư: nhớ nhung tưởng niệm), bên trong còn bao hàm tên của ngươi, không tồi!”.

“Nữ nhi đâu?”.

“Đã kêu Trịnh Tại Ái, là trẫm cùng Tại Trung yêu nhau mà kết tinh, nhiều đơn giản!”.

“Nghe cũng không tệ lắm, Tại Tư, Tại Ái! Cục cưng, các ngươi đều mang chữ yêu mà ra cả!”.

Chương 43

Cảm giác được làm một người cha làm cho Duẫn Hạo hạnh phúc vô cùng, cả ngày ôm đứa nhỏ không buông tay, còn cùng đứa nhỏ nói chuyện. Tại Trung cũng chỉ có thể cười lắc đầu. Cũng may không quá vài ngày, Đa La công chúa đã trở lại, nói là phải chiếu cố Tại Trung ở cữ. “Ở cữ” làm cho Tại Trung đỏ thẫm mặt.

Mười lăm tháng chín trăng tròn đầy tháng tiểu hài tử, mười sáu chín tháng liền cử hành đại hôn, trong cung mọi người vội làm việc chân không chấm đất, như Thảo Thượng Phi. Các cung treo đèn lồng đỏ thẫm, trên cây làm đẹp các màu ruybăng. Chẳng những trong hoàng cung náo nhiệt, tự Duẫn Hạo chiếu cáo thiên hạ khắp chốn mừng vui sau, dân chúng cũng tự phát ở nhà thiếp màu đỏ câu đối đám cưới, vì đại hôn của Hoàng Thượng cầu phúc. Cũng là, mừng quốc gia hưng thịnh, vô tai vô chiến, dân chúng an cư lạc nghiệp, ai còn để ý đến hoàng đế yêu thích nam tử.

Mười sáu thàng chín tới rồi.

Theo quy củ, tân nương tử phải theo nhà mẹđẻ tiếp tiến cung, nghĩ tới nghĩ lui, Tại Trung đành phải tới trước Hữu Thiên tướng quân phủ ngây người một đêm. Sáng sớm ngày mười sáu tháng chín, Đa La chỉ huy bọn nha hoàn phụ giúp Tại Trung rửa mặt chải đầu, cách ăn mặc, mặc vào hỉ phụcđỏ thẫm, đội mũ phượng, khăn quàng vai, đưa Tại Trung lên đại kiệu hoa. Tuấn Tú làm đại biểu duy nhất ở nhà mẹđẻ, ngồi ở trên con ngựa cao to,đi đưa thân phía trước đội ngũ, hộ tống kiệu Tại Trung. Tại Trung ngồi ở bên trong kiệu, trên đầu khoác khăn voan hồng, một tay cầm trái táo, nghĩ muốn vụng trộm xem bên ngoài đều không được, Đa La nói, này cây táo là bảo bình an, cầm chắc, ngàn vạn lần cũng không thể rớt.

Cỗ kiệu có tiết tấu lắc lắc lắc, Tại Trung hạnh phúc, ở trên đường du hành một vòng, màng nhĩđều nghe thấy tiếng hoan hô của dân chúng, thật vất vả mới tới cửa cung. Kiệu Hoàng hậu theo cửa chính đi vào, mặt khácđội ngũ theo hai bên cửa hông nối đuôi nhau, phải biết rằng hoàng cung cửa chính chỉ có hoàng đế mới có thểđi, hoàng hậu được ưu đãi chỉ cóđại hôn ngày này mới có thểđược hưởng, nay đã là dưới một người trên vạn người, thật vinh quang!

Cỗ kiệu nâng đến chính điện, sau đó đứng trước cửa điện, Hoàng Thượng lúc này mới hiện thân. Chỉ thấy Duẫn Hạo một thân đỏ thẫm triều phục, tóc trái đào, anh khí bức người, hỉ thượng đuôi lông mày, càng có vẻ tuổi trẻ vài phần. Hỉ bà nghênh Tại Trung đi ra, cử hành nghi thức bắn tên. Duẫn Hạo tiến pháp cực chuẩn, vui mừng không trì hoãn. Sau đó Tại Trung tiến điện, tuyên lễ quan dài dòng tới nửa ngày, hai người thăm viếng tổ tông, đã bái thiên địa, cuối cùng vợ chồng đối bái. Duẫn Hạo nhìn Tại Trung mặc trang phục tân nương, hận không thể lập tức vạch trần xem một cái bày ra trước thiên hạ nhưng còn nhịn được. Hai người bị gây sức ép một ngày, rốt cục tới buổi tối, đưa vào động phòng.

Tại Trung ngồi ở trên giường, Duẫn Hạo sẽ tiến vào mở khăn voan, hắn không hiểu tại sao lại có chút khẩn trương. Cũng không phải chưa thấy qua mặt, chính là, hôm nay thật sự có cảm giác tân hôn a!

Tại Trung nắm nhanh góc áo, bất giác cắn cắn môi.

“Thỉnh Hoàng Thượng khơi mào hỉ khăn, từ nay về sau xứng tâm như ý!” Hỉ bà dâng đòn cân lật mở khăn hồng, Duẫn Hạo tiếp nhận, thân hướng đến khăn voan trên đầu Tại Trung.

Trong phòng im lặng, Tại Trung có thể nghe thấy chính âm thanh tim mình đập.

Đột nhiên, khăn voan vạch trần, Tại Trung trước mắt sáng ngời.

Hai người nhìn nhau cười, sáng lạn giống nhưước định kiếp trước kiếp này.

Cái gọi là thiên trường địa cửu, tại đây một khắc, chính là vĩnh viễn.

End.

Phiên ngoại 1

Một năm rưỡi sau.

“Cục cưng, gọi cha đi!” Một nhà 4 người ở trên giường, hai cục cưng giống nhau y hệt đi đi lại lại trên giường, Tại Trung mặc áo ngủ mầu đỏ cùng với hình hồđiệp giống nhau, nhàn nhã nằm nghiêng, Duẫn Hạo hứng trí ngẩng cao cầm hai cái trống bỏi đưa đến trước mặt tiểu hài tử.

“Cha! Cha!” Hai tiểu tử kia hiện tại đã có thể nói, hơn nữa đã có thểđiđứng xiêu xiêu vẹo vẹo, là thời điểm tốt nhất để chơi đùa. Tiểu hài tử mập mạp mặc cái yếm hồng, cởi truồng uốn éo, bàn tay nhỏ bé hướng phía Duẫn Hạo đi bắt món đồ chơi.

“Này, kêu mẹ!” Duẫn Hạo chỉ Tại Trung. Tiểu tử kia đã mở miệng muốn kêu, “Mẹ! Mẹ!”, Tại Tư còn nhào đầu vào trong lòng hắn kêu “Mẹ”. Tại Trung trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, cắn lấy một cắn để cảnh cáo.

Bọn nhỏ thấy Tại Trung không bao giờ...kêu cha nữa, chỉ biết kêu mẹ, cười khổ a! Trời biết sau lưng hắn, Duẫn Hạo đã dạy nhiều ít lần! Tại Trung tức giận một tháng chưa cho Duẫn Hạo làm hoà. Nghĩ lại, gọi cha cũng tốt mẹ cũng thế, bọn nhỏ phải có cha có mẹ thời thơấu mới đầy đủ, nghĩđến đây, Tại Trung cũng không tức giận nữa.

Lại là một ngày nữa trôi qua, sắc trời đã nhuộm ánh tà, cục cưng cũng đã mệt mỏi, Tại Ái còn ngáp một cái, cái miệng nhỏ nhắn há hốc. Tại Trung vì thế kêu bọn nha hoàn ôm cục cưng trở về phòng ngủ.

“Mẹ, mẹ.” mí mắt Tại Ái đã muốn cụp xuống dưới, Tại Tư còn ôm Tại Trung không buông tay, tiểu tửnày! Duẫn Hạo thấy sắc mặt Tại Trung từ hồng chuyển trắng, tái chuyển xanh, tái...... Chạy nhanh kêu nha hoàn bế Tại Ái lui ra ,“Ôm tiểu công chúa ra bên ngoài ngủđi, hoàng tửđêm nay ngủởđây.”.

“Dạ.” Nha hoàn vừa đi, tay Tại Trung liền đập vào lưng Duẫn Hạo, bắt lấy, hung hăng đánh!

“Ôi! Ngươi mưu sát chồng a!” Xứng đáng a! Ai kêu hắn có cách dạy con, Tại Tư kêu được như vậy mà tiếng “mẹ” có dễ gọi đâu?

“Ha hả ha hả!” Tại Tưđang nhìn bộ dạng hung thần áp sát của Duẫn Hạo, nở nụ cười, nhỏ như vậy đã có khí chất đế vương a!

“Con à! Đánh phụ thân ngươi đi, phụ thân là kẻ xấu!” Tại Trung mặc kệ Duẫn Hạo, chỉ lo xúi giục Tại Tư, còn làm bộ vỗ vỗ một chút trên lưng Duẫn Hạo.

“Đánh.” Tại Tư thì thào tự nói, nước miếng còn chảy xuống chiếc miệng nhỏ méo mó, đứng lên xiêu vẹo, chạy đến sau lưng Duẫn Hạo,“Ba!” bàn tay nhỏ bé đánh lên, Duẫn Hạo cảm thấy ngứa ngứa, cảm giác cũng không tệ lắm!

“Con ngoan, lợi hại a! Đến, đánh lại!” Duẫn Hạo đem bả vai đưa ra, Tại Trung thấy hắn chỉ biết chơi đùa với con, oán hận xoay người hướng vào tường. Một lát sau, Duẫn Hạo nói với Tại Tư,“Con ngoan, đi, đánh mẹ ngươi một chút!”.

Thật đúng là hết cách a, Tại Tư nhìn hai người lắc lắc tay kéo qua lại làm hoà, mừng rỡ vỗ tay.

“Ngươi xem ngươi dạy con như thế, sau này khi lớn lên sẽ như thế nào a!” Tại Trung ngừng tay, nhìn Tại Tư, bị thua hoàn toàn!

“Ngươi cũng có phần!” Duẫn Hạo chớp mắt, từ lúc có hai đứa nhỏ này, hắn càng ngày càng trẻ!

Thật vất vả, hai người đã chấm dứt chiến tranh, Tại Tưđã tự nằm trên giường ngủ say từ lúc nào.

Hai người hai mặt nhìn nhau, thế nhưng vì đứa con a, thật sự là không nên!

“Kêu nha hoàn đem con ôm ra ngoài, chúng ta......” Duẫn Hạo nhẹ nhàng nói.

“Được.” Khó mới được mỹ nhân không giận nữa.

Nha hoàn tiến vào đem tiểu bảo bối đang ngủ say đi, Duẫn Hạo đến ôm đại bảo bối của hắn.

“Đóng cửa.” Tại Trung không quên nhắc nhở.

“Kệ cánh cửa, không ai dám vào.”.

Hạ màn, Duẫn Hạo ôm đại bảo bối vào giường, Tại Trung vội vàng chắn.

“Vậy ngươi còn giận ta sao?” Duẫn Hạo hôn Tại Trung, thở hào hển nói.

“Quên đi.” Như thế tốt nhất, đang cùng tâm ý với Duẫn Hạo. Quần áo trong thời gian nhanh nhất đã bị phân tán đến dưới giường, Tại Trung nghĩ muốn ngăn cản, nhưng không thể như ý muốn, thật sự là dã thú a, không quan tâm không được, khi xong nhất định phải bắt hắn xuống giường đi kiểm tra sạch sẽ, bằng không lưu đến ngày mai bọn nha hoàn tiểu tử chế giễu!

“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Duẫn Hạo gặp Tại Trung nhưđi vào cõi thần tiên rất hư, chẳng lẽ thật sự là đôi vợ chồng già rồi, không cảm thấy mới mẻ sao?

“Ân -- a a!” Tại Trung lập tức lấy lòng, phản ứng sao, chính là muốn giống như vậy!

Tại Trung đã là quá vài lần, Duẫn Hạo lại còn y nguyên, cứng rắn vô cùng.

Giường kịch liệt lay động, Tại Trung đã muốn bắt đầu xin khoan dung .

“A a a! Ta không được! Hoàng Thượng tha ta a!”.

“Thật sự?” Duẫn Hạo kéo chân Tại Trung qua, bắt nó quyền trên lưng mình.

“Thật sự thật sự, a a a!” Duẫn Hạo vừa ngoan ngoan hướng nơi đó đỉnh vài hạ.

“Ân ân ân ân! Không cần -- đừng có ngừng --” Khoái cảm tới làm cho người ta sợ hãi, chính Tại Trung cũng không muốn dừng a, vẫn là đừng có ngừng. Bất quá đều giống nhau, Duẫn Hạo khẳng định sẽ không bỏ qua hắn .

Duẫn Hạo quyết tâm tái chiến 300 hiệp.

“Mẹ--” Một thanh âm sợ hãi vang lên, Duẫn Hạo thiếu chút nữa ngã vào người Tại Trung.

Hai người ngây ra như phỗng, mồ hôi lạnh......

Tại Tư búng màn ngó vào, ngửa đầu nhìn hai pho tượng đang chết…đứng trên giường.

“Còn không mau đi xuống!” Tại Trung cuống quít nói, Duẫn Hạo vội vàng làm theo lời hắn.

“Cục cưng, làm sao vậy?” Tại Trung đem Tại Tư lại giường.

“Ta muốn cùng ngủ với mẹ!” Tại Tư dụi mắt, hô, lại tiến vào mộng đẹp.

Hai người đều hy vọng kia vật nhỏ là mộng du.

“Gọi ngươi đóng cửa mà!!” Tại Trung tức giận kêu to.

Từ nay về sau trước khi lên giường, Duẫn Hạo lại có một việc quan trọng cuối cùng là đóng cửa a.

Phiên ngoại 2

Tân hôn, tình yêu, lời thề vĩnh viễn.

Nến đỏ lay động chiếu sáng lên tường, soi rõ chữ “Hỉ” đỏ thẫm, hai người mặc hỉ phục đỉ thẫm chỉnh tề, đang chờ đợi các cung nữ rót rượu vào chén.

Ngồi trước chiếc bàn trà, Tại Trung cúi đầu nhìn lên bàn là một đĩa trái cây, có táo đỏ, đậu phộng, lựu đỏ, hạt sen, long nhãn…..Tất cả những món này đều mang ý nghĩa cầu bình an, sớm sinh quý tử. Nhưng mà, mấy đứa nhỏ không phải mới đầy tháng sao?! Nghĩ vậy, Tại Trung mặt đỏ bừng.

Vẻ thẹn thùng này không qua được mắt Duẫn Hạo. Hắn lại nhớ đến ngày đầu tiên hai người gặp mặt, Tại Trung mang vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu như vậy. Cho dù đã có con vs y, nhưng bảo bối Tại Trung vẫn cứ như vậy, có một đều không thể phủ nhận là, Duẫn Hạo càng lúc càng mê muội. Trên mặt y, mọi thứ đều sinh động, khuôn mặt nhỏ nhắn, không hề cố ý gợi lên sự nhiệt tình, kích thích thần kinh hắn, khiến cho hắn muốn ngừng cung không được.

_Mời hoàng thượng cùng hoàng hậu uống rượu giao bôi, kể từ này bỉ dực song phi, yêu thương mặn nồng, bách niên giai lão!

Nha hoàn rót rượu đầu chén, bưng chén đến cho Duẫn Hạo, Tại Trung thấy sửng sốt, vội vã như từ cõi thần tiên trở về, tay run run nâng chén rượu lên.

Duẫn Hạo đưa chén rượu của mình kề bên môi Tại Trung, bọn nha hoàn lặng nhìn, nén cười, Tại Trung mặt đỏ bừng bừng, run rẩy đưa chén đến miệng DUẫn Hạo. Tại Trung cảm giác được ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn vào mình, biết bản thân mình không thể ngẩng đầu lên được, người kia sẽ vẫn dùng ánh mắt đó thiêu đốt mình.

Y cuối cùng cũng lấy lại được dũng khí nhìn lại hắn, Tại Trung hốt hoảng , sau đó thì “Nổ! Nổ!” Tự dưng nhảy dựng lên, trong ánh nến, người kia gương mặt thật anh tuấn, giống hệt như đêm đó, khí thế áp bức, càng nổi bật lên sự vô song vương giả, một nhân vật kiệt xuất, nhưng hắn lại thuộc về Kim Tại Trung sao?

Duẫn Hạo mỉm cười, cúi đầu uống cạn ly rượu trong tay Tại Trung.

Không được run!

Tại Trung một bên uống chén rượu trong tay Duẫn Hạp, một bên tự mắng bản thân mình, thật vô dụng a! Nhưng mà hắn tối nay thật mê người, thật hấp dẫn, thật tuấn tú! Mà mình cũng giống vậy, không, không phải đây là hạnh phúc sao, được bao bọc kín như vậy, không thể thở nổi.

Chẳng biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ cùng ngọn nến hỉ đang cháy đỏ.

Vẫn là căn phòng này. Nơi đầu tiên họ gặp nhau, cho đến bây giờ, vẫn là căn phòng này. Vì sao lại suy nghĩ thấp thỏm như vậy? Vì sao lại có những cảm xúc bùi ngùi thế này? Tại Trung lẳng lặng ngồi, chờ người kia ôm lấy mình.

Quả nhiên, con người ôn nhu đó mỉm cười. Tại Trung bị cánh tay hữu lực kia kéo vào lòng, sau một hồi ôm ấp, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Không chịu được đành nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mắt người kia, chân mày nhăn lại, chỉ sợ bản thân không kìm chế được mà ngất xỉu.

Hạo hôn lên đôi môi anh đào trơn bóng, tách hàm răng trắng noãn, xâm nhập, giảo hoạt mút mát, đầu lưỡi chà xát lên nội vách mẫn cảm, kích thích người dưới thân run rẩy. Vì thế hai tay đặt lên bả vai người kia, vô lực như bắt lấy ân nhân cứu mạng, toàn thân bớt run rẩy hơn.

_Mở to mắt nhìn ta – Giọng nói ấm áp ở bên tai vang lên.

Lông mi hơi rung động, đôi con ngươi như xuân thủy nhìn hắn, trong nháy mặt, lại như tia chớp lóe lên, chỉ cần liếc mắt một cái, khiến cho yết hầu của hắn căng thẳng, hạ thân kịch liệt trướng đắc.

Thân thể vốn đã quen như vậy rồi, lại như lần đầu tiên bị kích động, chỉ có Tại Trung của hắn mới có thể khiến hắn mất kiểm soát như vậy. Vì thế, thích thú, sờ lên thân thể y, nhưng hai tay vẫn không đủ, còn muốn hơn thế nữa, vươn đầu lưỡi trêu chọc, nhất định phải nghe người dưới thân động lòng kêu lên 1 tiếng mới hài lòng.

_Đừng nhẫn nhịn, ta thích nghe tiếng của ngươi.

_Không, ngại lắm.

_Đã là vợ chồng, ngươi ngại cái gì? – Cái tay xấu xa chuyển xuống quần y, hoa hành nơi đó đã hơi nổi lên rồi, đối xử thật dịu dàng.

_A, a! – Tại Trung thở mạnh, hạ thân lập tức căng thẳng.

_Vội vã gì chứ? Đâu phải là lần đầu tiên đâu – Duẫn Hạo tiếp tục vui đùa. Tại Trung ngượng ngùng kẹp chặt hai chân lại.

Giờ vẫn còn muốn giấu sao? Sớm đã bị ăn sạch sẽ rồi.

Nhắm mắt lại, quay đầu đi, y không biết hắn nhìn mình bằng ánh mắt thế nào đâu? Thật nguy hiểm.

Hạ thân cảm giác được có cái gì lành lạnh kích thích. Ngay lập tức, y cảm thấy nóng rực. Trong nháy mắt, cơ thể như bốc cháy vậy. Khiến y phải rên rỉ, càng lúc càng lớn hơn, xấu xa, không kpsj chuẩn bị trước, cho dù bị nghe thấy những tiếng rên không ngừng như vậy!

_Ưm!! A a a!! ! – Va chạm vội vàng, tiếu tấu hỗn loạn, rên rỉ loạn ý, thanh âm hỗn hợp cùng mùi hương cơ thể, nhanh chóng ôm lấy nhau phóng thích ra.

_Thích không?

_Ừm – Tuy có chút ngượng ngùng. Nhưng y vẫn thành thực nói ra, để người kia thỏa mãn cười. Cho nên bản thân lại phát điên nữa rồi.

Bả vai bị hắn không chế, cứ như vậy mà xỏ xuyên qua. Tiếp xúc đồng thời dùng sức kéo lại, y chưa bao giờ bị hắn xâm nhập như vậy, khoái cảm này khiến người ta cảm thấy sợ hại, theo nhịp điệu, mồ hôi nhỏ giọt, thấm lên tấm nệm, chảy ra ngoài, tràn vào trong.

Sau hồi lâu, trên giường hỗn loạn, bọn họ biểu hiện điên cuồng kịch liệt. Tại Trung thật sự không thể diễn ta nổi, mà người phía sau rốt cuộc cũng phải dừng lại. Cứ như vậy nằm lên giường, Duẫn Hạo chống người dậy, nếu không Tại Trung sớm cũng bị hắn đè bẹp.

_Tại Trung, ta yêu ngươi.

_Hạo, ta cũng yêu ngươi.

_Cả đời này vĩnh viễn ở bên ta nhé!

_Ở bên ngươi mãi mãi, cả đời này, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp ở bên ngươi, ngươi có muốn không?

_Mong còn không được! – Duẫn Hạo hôn lên giọt mồ hôi trong suốt trên lưng Tại Trung, Tại Trung nhột đến phát rum, cái thứ trong người y đang yên lành, tự nhiên cứng lại như thép.

Vì thế, lại một lần nữa mãnh liệt.

Yêu ngươi, mãi mãi vẫn không đủ, chỉ ôm lấy thân thể ngươi, chỉ muốn càng nhiều càng tốt, muốn ngươi là thân thể của ta, là sinh mệnh của ta, trở thành dấu hiệu của ta, đời đời kiếp kiếp, dù có đầu thai chuyển kiếp, chúng ta vẫn còn gặp lại nhau.

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#niubgytgy