Quyển 4 - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Chu Doãn Thịnh đến, Tào Mặc Khôn đang ngồi trên sofa uống rượu vang. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn mờ nhạt, ánh đèn sáng sáng tối tối khiến cho đường nét trên gương mặt tuấn mỹ của hắn càng rõ ràng thâm thuý.

"Lại đây uống một ly." – Hắn vẫy tay với thiếu niên, giọng nói trầm thấp.

Rượu vang Bourgogne 1997, Chu Doãn Thịnh hơi khịt khịt mũi, đi đến nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Dáng vẻ uống rượu của cậu rất tao nhã, giống như một quý tộc thực sự, khiến Tào Mặc Ngôn cảm thấy khá bất ngờ.

"Tôi chỉ cần em theo tôi ba tháng thôi, em ra giá đi." – Uống cạn phần rượu còn lại, hắn châm chọc cười nói. Trên đời này không có thứ gì không mua được bằng tiền, người đẹp cũng vậy thôi.

Chu Doãn Thịnh suýt nữa thì cầm lấy ly rượu rót lên đầu hắn, cuối cùng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu rũ mắt ra vẻ ngẫm nghĩ một lát, nhỏ giọng nói – "Tôi muốn ba trăm nghìn."

"Em chắc chứ?" – Tào Mặc Khôn không nhịn được hỏi lại một câu. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn cho việc cậu sẽ đưa ra giá trên trời, kết quả cậu chỉ cần ba trăm nghìn, ngay cả một chiếc đồng hồ tử tế cũng chẳng mua được.

"Không thể ít hơn, tôi nhất định muốn ba trăm nghìn." – Chu Doãn Thịnh hiểu lầm ý hắn, cường điệu lần nữa.

Tào Mặc Khôn nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó bóp trán cười rộ lên – "Được rồi, ba trăm nghìn thì ba trăm nghìn, nhưng mà tôi muốn kiểm hàng trước."

"Kiểm tra thế nào?"

Chu Doãn Thịnh còn đang mơ hồ thì bị người đàn ông nọ khiêng lên vai, ném lên chiếc giường lớn phòng kế bên. Đang lúc đầu óc choáng váng, một cơ thể cường tráng đè lên, ngậm cắn liếm mút bờ môi cậu. Cảm giác chếnh choáng quen thuộc khiến cậu đánh mất lý trí trong chốc lát.

Mấy phút trôi qua, người đàn ông nọ rốt cuộc kéo giãn khoảng cách, nhưng vẫn khi có khi không mà liếm láp bờ môi đỏ sẫm ướt át của thiếu niên, cười khẽ nói – "Bảo bối, em còn ngọt hơn cả trong tưởng tượng của tôi."

"Chú kiểm tra xong rồi đúng không?" – Chu Doãn Thịnh thở hổn hển hỏi.

"Làm sao xong được? Kiểm hàng đương nhiên phải kiểm tra từ trong ra ngoài mới được." – Bàn tay hắn ám chỉ xoa nắn mông thiếu niên.

"Từ từ, chú hãy nhìn vào mắt tôi trước đã." – Chu Doãn Thịnh vội vàng ôm lấy hai má hắn, để hắn nhìn vào con ngươi sâu không thấy đáy của mình, hạ thấp giọng nói, ngữ điệu đặc biệt chậm rãi – "Nói cho tôi chú nhìn thấy gì?"

Tào Mặc Khôn không thể tự chủ mà nhìn chằm chằm vào mắt cậu, vẻ mặt càng ngày càng mê mang.

"Nói cho tôi biết chú nhìn thấy gì?" – Chu Doãn Thịnh thấy hắn mãi vẫn chưa nói lời nào, bèn hỏi lại lần nữa.

"Tôi thấy một biển sao." – Ngay cả giọng nói của Tào Mặc Khôn cũng bắt đầu trở nên mê mang.

"Tốt lắm, chú tránh ra, tự mình quay tay đi." – Chu Doãn Thịnh vừa lòng cười, đẩy người đàn ông cao lớn đang đè trên người mình ra như một nữ vương. Đây là kỹ năng cậu học được trong luân hồi —— thôi miên. Kiếp đó cậu là một chuyên gia tâm lý, dựa vào kỹ năng thôi miên vô cùng kỳ diệu mà dụ dỗ nữ chính, kết quả chẳng những bị nữ chính "hiếp" rất thảm, còn bị nam chính đuổi giết một vạn lần. Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ, tóm lại một câu, kỹ năng này là kỹ năng thần diệu thiết yếu cho việc giết người phóng hỏa, dựa vào nó cậu có thể hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

Thế nhưng Tào Mặc Khôn chỉ mê mang một lát, ngay khi thiếu niên tránh khỏi vòng tay hắn, chuẩn bị xuống giường, hắn lập tức tỉnh táo lại, cười lạnh nói – "Bảo bối, em vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa xem?"

Chu Doãn Thịnh còn chưa mặc xong áo len, nhưng đã hoàn toàn ngây người, một lúc sau phản ứng lại mới thử nói – "Chú, tôi, tôi nói là chú tự mình dùng tay đi, tự dùng tay cũng rất thích, thích hơn cả làm với tôi. Chú thử là biết."

Tào Mặc Khôn tức đến bật cười, đưa tay kéo lại thiếu niên về giường, nhanh chóng giật cả áo len lẫn sơ mi ra, đè lên người thiếu niên. Trong giây phút đi vào cơ thể thiếu niên, hắn không khống chế được mà rên khẽ một tiếng. Cảm giác này quá tốt đẹp, tuyệt vời khó có thể nói thành lời. Không chỉ cơ thể, mà ngay cả linh hồn hắn cũng phải run rẩy kêu rên.

Hắn nói với giọng khàn khàn – "Bảo bối, tự mình quay tay sao có thể phê bằng chịch em. Tôi không cần thử cũng biết." – Nói đoạn, hắn húc húc đỉnh vật cứng vào vùng bụng mềm mại của thiếu niên.

Chu Doãn Thịnh muốn chui ra khỏi vòng tay hắn, lại bị hắn tóm lấy cổ chân kéo về, đồng thời cởi luôn quần cậu ra, đè cơ thể trần trụi nọ xuống tấm đệm giường mềm mại.

Chăn ga gối đệm trên giường đều là đồng bộ, thuần một màu đen, chất vải tơ lụa vô cùng mềm mượt. Dưới ánh đèn, toàn bộ chiếc giường ánh lên vẻ ấm áp. Giờ phút này, thiếu niên với làn da trắng nõn đang nằm giữa một mảng đen tuyền, trông tinh tế, mềm mại, láng bóng hơn cả thứ tơ lụa kia. Cậu ấy tựa như một bức tượng ngọc vô giá, khiến người ta không thể rời mắt, cũng thích đến không nỡ buông tay.

Nhịp thở của Tào Mặc Khôn rõ ràng trở nên nặng nề hơn, một tay ấn vai thiếu niên, đề phòng cậu giãy giụa, một tay gảy cậu nhỏ xinh xẻo của cậu, cảm thán – "Bảo bối, em đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi. Nơi này của em còn màu hồng phấn nữa, rất đáng yêu, rất sạch sẽ." – Trên thực tế, đây là cơ thể đẹp nhất mà hắn từng thấy, không gì có thể sánh bằng.

Đôi mắt hắn hơi đỏ lên, hạ bộ cũng phồng lớn hơn một size vì cảnh tượng tuyệt đẹp, kích thích này, gần như làm toạc cả quần. Nhưng hắn cũng không vội giải quyết. Thấy thiếu niên vừa xấu hổ vừa ảo não, ra sức giãy giụa, hắn lập tức cúi đầu ngậm lấy cậu nhỏ của đối phương, liên tục nuốt nhả lúc nhanh lúc chậm. Trong miệng không có chút mùi lạ nào, chỉ có hương thơm cơ thể thoang thoảng, khiến hắn tức thì say mê mùi hương này.

Chu Doãn Thịnh – vốn đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông nọ – lập tức kêu lên một cách hoảng sợ, thoáng chốc xụi lơ. Chết tiệt, cảm giác này quá quen thuộc, quá kích thích, khiến bản năng khắc sâu tận linh hồn lập tức tách rời khỏi lý trí, chuyển dần từ kháng cự sang ỡm ờ. Cậu siết chặt tóc người đàn ông nọ, dường như muốn kéo người nọ ra, rồi lại không sử dụng được chút sức lực nào, trái lại còn ưỡn eo, nhét sâu vào cổ họng người nọ, hòng nhận được nhiều khoái cảm hơn.

Tào Mặc Khôn lúng búng cười mấy tiếng, nâng hai gò mông cong mẩy mà vuốt ve, âu yếm, vô cùng thích thú với phản ứng bản năng đáng yêu của người nọ. Hắn chưa từng làm việc này cho bất kỳ ai, nhưng kỹ thuật của hắn rất tốt, chẳng bao lâu đã khiến thiếu niên lên đỉnh.

Chu Doãn Thịnh cắn ngón trỏ, không để mình kêu thành tiếng. Bụng dưới của cậu co giật liên hồi, bắn ra chất dịch trắng đục. Đầu óc cậu mơ mơ màng màng, khóe mắt ửng đỏ dính đầy nước mắt, trông đáng thương vô cùng.

Nhưng dáng vẻ như bị chà đạp quá độ này sẽ chỉ khiến Tào Mặc Khôn càng hưng phấn. Hắn nhả tinh dịch ra lòng bàn tay, bôi lên mông thiếu niên, nói với giọng khàn khàn – "Kiểm tra bên ngoài rồi, giờ đến lượt bên trong. Bảo bối, cố gắng thả lỏng, nếu không sẽ đau đấy." – Hắn vốn muốn làm một cách mạnh bạo, khiến cậu ấy phải bám víu lấy mình mà khóc la. Nhưng thực sự đến giờ phút này, hắn mới nhận ra mình hoàn toàn không nỡ mạnh tay. So với việc hưởng thụ sung sướng, hắn càng muốn cậu ấy cũng được sung sướng hơn.

Thiếu niên nằm trên tấm ga giường đen tuyền, nhìn mình với đôi mắt ậng nước, mơ màng, tựa như cầu xin, lại tựa như mong chờ. Khuôn miệng nhỏ nhắn liên tục khép mở, không ngừng thở dốc cũng đẹp đến cùng cực, yếu ớt đến cùng cực. Người nọ tựa như một món báu vật vô giá, cần được đặt trong chiếc rương phủ kín vải nhung, được cất giữ một cách chu đáo, chứ không phải long đong bên ngoài, chịu biết bao gió táp mưa sa.

Trái tim Tào Mặc Khôn đong đầy yêu thương, nhân lúc thiếu niên vẫn đang đắm chìm trong dư vị khoái cảm, hắn chậm rãi đưa một ngón tay vào. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, vừa cắm vào vừa khẽ khàng trấn an.

Chu Doãn Thịnh siết chặt huyệt sau theo phản xạ, hút một đoạn ngón tay của người nọ vào, vừa hay chạm đúng điểm mẫn cảm nào đó trong cơ thể. Cậu rốt cuộc không kìm được, vừa lắc đầu vừa rên rỉ, miệng kêu đừng, nhưng mông thì lại nhấn xuống, khiến ngón tay đi vào sâu hơn.

"Bảo bối, cơ thể em đúng là thành thực." – Tào Mặc Khôn cười khẽ, bắt đầu dựa vào dịch trơn mà đâm rút, đồng thời liên tục kích thích điểm nọ. Trong tiếng rên rỉ càng ngày càng cao, càng ngày càng gợi cảm của thiếu niên, đôi mắt hắn dần dần đỏ ngầu. Hắn dùng tay kia cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần và quần lót xuống. Vật cứng đỏ tím thô dài lập tức bật ra ngoài, chĩa thẳng vào huyệt sau đang bị ba ngón tay nhồi đầy của thiếu niên, sẵn sàng ra trận.

Chu Doãn Thịnh đã hoàn toàn ngây ngất, đầu gối gấp khúc, hai chân dang rộng, để lộ nơi riêng tư dính đầy dịch trơn bóng loáng. Một tay cậu siết chặt ga giường, tay kia vuốt ve dương vật mình, muốn kiếm tìm nhiều khoái cảm hơn.

Thấy cậu đã chuẩn bị xong, Tào Mặc Khôn lập tức rút ngón tay ra, chĩa thẳng phần đỉnh to lớn của mình vào miệng huyệt hồng hồng đang khép mở vì căng thẳng kia, chậm rãi cắm vào.

Cảm giác căng đau ập đến, Chu Doãn Thịnh tỉnh táo lại đôi chút, sau đó lại bị những đợt tấn công mạnh bạo của người đàn ông nọ đưa lên chín tầng mây. Hai chân cậu chủ động quấn lấy hông người nọ, phối hợp với tần suất chuyển động lên xuống của hắn. Thân thể họ hết sức hợp nhau, anh lùi em tiến, anh tiến em lùi, mỗi lần đều có thể va trúng yếu điểm, sảng khoái đến tột độ.

"Bảo bối, em giỏi quá. Đúng, kẹp lấy tôi, mạnh vào." – Tào Mặc Khôn vừa lút cán vừa ngậm lấy bờ môi đỏ ửng của thiếu niên mà thì thầm.

Dù là bên trong hay bên ngoài, thân thể này đều khiến hắn mê muội. Hắn thích dáng vẻ khi đắm chìm trong tình dục của thiếu niên, thích bộ dáng đong đưa điên cuồng không chút ngượng ngùng của cậu ấy, càng thích dáng vẻ khi cậu ấy nhìn mình chăm chú qua đôi mắt mơ màng đẫm hơi nước.

Cậu ấy là hương nước hoa mỹ lệ nhất, là loại thuốc kích dục mạnh nhất, là thứ báu vật rung động lòng người. Nếu có thể có được cậu ấy, bất kỳ ai cũng không nỡ buông tay.

Gần đến cuối cùng, Tào Mặc Khôn đã hoàn toàn mất đi khống chế, huých thiếu niên từ trên giường xuống dưới đất, đâm mạnh mấy trăm lần rồi lại bế thiếu niên lên bệ cửa sổ, làm cậu đến chết đi sống lại dưới ánh đèn rực rỡ cùng bầu trời sao vô ngần ngoài cửa sổ...

—---------------------------

Một tiếng sau, trên gương mặt hai người đều mang vẻ thỏa mãn, một người cuộn trong chăn thở dốc, một người ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc.

Chu Doãn Thịnh trộm quan sát người đàn ông nọ, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện thôi miên thất bại vừa rồi. Điều kiện tiên quyết để một người có thể thoát khỏi sự thôi miên của người khác là sức mạnh tinh thần của người đó phải mạnh bằng, thậm chí mạnh hơn người thôi miên. Chu Doãn Thịnh là người duy nhất hoàn thành gần nghìn nhiệm vụ trong tay Chủ Thần. Tuy rằng năng lượng linh hồn còn chưa đạt đến thượng đẳng, nhưng có thể thấy được sức mạnh tinh thần và tiềm lực của cậu đáng sợ đến mức nào.

Mà thế giới này chỉ là thế giới cấp E, không hề tồn tại những yếu tố huyền ảo như dị năng, tu chân, ma pháp... Nói cách khác trên thế giới này đáng lẽ không thể nào tồn tại người nào có sức mạnh tinh thần cao hơn Chu Doãn Thịnh, nhưng Tào Mặc Khôn lại làm được, rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chẳng lẽ hơn một nửa năng lượng bị rút đi trong không gian ngân hà có liên quan đến hắn?

Chu Doãn Thịnh nhíu mày, lấy gối che đầu, ngăn chặn nụ cười sắp tràn ra khỏi miệng. Cậu nghĩ, có lẽ cậu đã tìm được nguyên nhân. Giữa người với người khó tránh khỏi việc có chỗ tương đồng, nhưng lần nào cũng tương tự như nhau thì tuyệt đối không phải là trùng hợp. Hơn nữa bản năng của mình đã nhận ra đối phương trước cả lý trí, nhưng vì sợ phải thất vọng mà không dám nghĩ sâu. Mới đầu, cậu nảy sinh tình cảm với người đàn ông này chỉ là vì giải sầu, bớt cô đơn. Nhưng người nọ lại theo cậu suốt ba kiếp liền, sự chờ mong của cậu dành cho tình yêu này càng ngày càng lớn hơn.

Kiềm chế niềm vui tràn ngập trong lòng, cậu hơi nhấc gối đầu lên, quan sát người nọ qua khe hở.

Tào Mặc Khôn thật ra vẫn đang chú ý phản ứng của cậu, thấy cậu dùng gối che mặt, tưởng rằng mùi thuốc lá làm cậu khó chịu nên vội vàng dập thuốc. Lại thấy cậu vụng trộm quan sát mình, không nhịn được nở một nụ cười cưng chiều. Nhưng ngay sau đó sắc mặt lại lạnh xuống.

Hắn đột nhiên nhớ ra, thiếu niên này chỉ là một món đồ chơi hắn bỏ ra ba trăm nghìn để mua về. Một món đồ chơi không có trái tim, đọa lạc tùy tiện ham tiền, vì tiền mà cái gì cũng bán được, hắn vì sao phải đi để ý cảm nhận của đối phương? Hắn vừa nhắc nhở mình như vậy, lại vừa không khống chế được mà bị thiếu niên hấp dẫn, cảm xúc dao động liên tục, rối rắm vô cùng.

Để trái tim sắp chìm vào cám dỗ bình tĩnh lại, hắn ra vẻ lạnh lùng nói – "Biểu hiện trên giường của em rất tốt, tôi rất vừa lòng. Nếu như đã đồng ý giao dịch, vậy thì chúng ta cần đặt ra mấy quy củ."

Niềm vui tràn đầy trong lòng Chu Doãn Thịnh bị câu này của hắn dập tắt. Cậu vứt gối ra, không dám tin hỏi – "Chú muốn đặt quy củ cho tôi?"

"Người đi theo tôi đều phải tuân theo quy củ." – Tào Mặc Khôn nghiêm khắc nói, nhưng trái tim lại đang run lên. Hắn đột nhiên cảm thấy chột dạ quá, làm thế nào bây giờ?

"Người đi theo chú? Trước kia chú từng có bao nhiêu người?" – Chu Doãn Thịnh truy hỏi.

Tào Mặc Khôn càng chột dạ hơn, ngoài mạnh trong yếu mà nói – "Em để ý nhiều như thế làm gì? Quan hệ giữa chúng ta là gì?"

Tôi là người yêu của anh! Câu nói này suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, nhưng Chu Doãn Thịnh nhịn xuống. Cậu phát hiện ra tình huống của Tào Mặc Khôn khác mình, mỗi lần anh ta luân hồi, dữ liệu đều sẽ bị xóa sạch. Nói cách khác anh ta không có ký ức của bất cứ kiếp nào trước đó. Nhưng dù sao thì chỉ cần anh ta vẫn còn làm bạn bên cạnh mình là được rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh hết giận, lãnh đạm lên tiếng – "Được rồi, nói quy củ của chú đi."

Tào Mặc Khôn dùng ngón tay vuốt nhẹ vết hôn trên cổ thiếu niên, nghiêm giọng nói – "Điều thứ nhất, trong vòng ba tháng không được để Kỷ Hàm Dục chạm vào em; điều thứ hai, gọi là phải đến, không được từ chối mà không có lý do."

Chu Doãn Thịnh đã chuẩn bị sẵn sàng để lắng nghe, thấy hắn mãi mà không nói tiếp, hỏi – "Thế thôi à?"

"Chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi sẽ cho em một quyển gia quy bắt em học thuộc?" – Tào Mặc Khôn cười nhạo.

Chu Doãn Thịnh gật đầu, nhặt quần áo vứt dưới chân giường lên mặc vào người.

Tào Mặc Khôn nhíu mày hỏi – "Em làm gì thế?"

"Tôi muốn về nhà, nếu còn chưa về Hàm Dục sẽ gọi điện hỏi. Tôi cũng có một quy củ hy vọng chú có thể tuân thủ, đấy chính là không được để Hàm Dục biết giao dịch giữa hai chúng ta." – Lúc cúi người kéo quần lên, Chu Doãn Thịnh nhanh chóng nheo mắt cười lạnh. Tưởng là không có ký ức thì tôi sẽ không tính sổ với anh chắc? Về sau cho anh ăn đủ!

Quả nhiên Tào Mặc Khôn rất khó chịu, chỉ muốn kéo thiếu niên lại hung hăng làm thêm một lần nữa. Nhưng hắn nhịn xuống, nóng nảy vò đầu, trào phúng nói – "Em làm thế để làm gì? Nhà họ Kỷ đã phá sản rồi, vì sao không thẳng thắn chia tay với Hàm Dục đi? Em cứ dây dưa với nó như vậy thì có thể nhận được cái gì?"

"Bởi vì tôi yêu cậu ấy, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với cậu ấy." – Chu Doãn Thịnh vừa nói vừa nhặt áo khoác lên mặc vào.

"Em yêu nó? Cách em yêu nó chính là trèo lên giường của tôi?" – Con ngươi Tào Mặc Khôn phút chốc phủ đầy tơ máu, giọng nói toát ra sự giận dữ ác độc.

"Đúng, bởi vì tôi yêu cậu ấy, cho nên mới lên giường với chú." – Chu Doãn Thịnh đi giày rồi tự mình đi ra ngoài, dường như nhớ ra điều gì, lại quay đầu lại hỏi – "Chú có biết Chu Doãn Thịnh không?"

Tào Mặc Khôn còn đang tức giận vì câu trả lời không hiểu ra sao của cậu, vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức ngẩn người, suy tư một lát rồi lắc đầu.

"Vậy Vệ Tây Ngạn thì sao?"

"Thẩm Ý Bân?"

"Đỗ Húc Lãng?"

"Ninh Tư Niên?"

"Chu Triệu Đỉnh?" (thái tử)

Hỏi mấy câu liên tiếp, phản ứng của Tào Mặc Khôn đều là không hiểu sao mà lắc đầu, Chu Doãn Thịnh đành phải đè nén nỗi thất vọng tràn đầy trong lòng, vội vàng rời khỏi.

Chờ cậu đi rồi, Tào Mặc Khôn nghiền ngẫm lại cái tên Chu Doãn Thịnh, vẻ mặt hơi ngây ngẩn, lập tức cảm thấy não mình co giật đau đớn, đành châm một điếu thuốc lá hút một hơi thật mạnh.

Bắt đầu từ hôm đó, cứ cách một tuần Tào Mặc Khôn lại đón thiếu niên đến câu lạc bộ thư giãn. Cảm giác khi ở bên thiếu niên quá mức tốt đẹp, có rất nhiều lần, hắn thậm chí không muốn rời khỏi cơ thể người nọ, chỉ muốn xé nát người nọ rồi ăn tươi nuốt sống. Dần dần, chỉ gặp nhau một lần một tuần đã không thể khiến hắn thoả mãn, vì thế sửa thành ba ngày một lần, sau đó là hai ngày một lần, sau đó nữa là mỗi ngày một lần. Cho đến cuối cùng chỉ hận sao không thể mang thiếu niên theo bên cạnh mình từng giây từng phút một.

Hôm nay, hắn chuẩn bị đón thiếu niên ra ngoài dùng bữa, nhưng gọi liên tục mười mấy cuộc liền mà vẫn không ai bắt máy. Hắn đứng ngồi không yên đợi nửa tiếng, đến khi hắn chuẩn bị sai trợ lý đi tìm, thì thiếu niên lại chủ động gọi điện lại.

"Em đang làm gì? Vì sao mãi không nghe máy?" – Tào Mặc Khôn giận dữ thở hổn hển hỏi.

"Sắp nghỉ hè rồi, tôi thi cuối kỳ, vừa mới thi xong. Di động tắt tiếng, không nghe thấy."

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên lập tức dập tắt lửa giận và sự nôn nóng của Tào Mặc Khôn. Hắn kéo kéo cravat, chậm rãi hỏi – "Thi thế nào?"

"Cũng tạm được." – Chu Doãn Thịnh nhàn nhã thu dọn sách vở, sườn mặt tinh xảo không tỳ vết được bao phủ dưới ánh nắng ấm áp, đẹp đến hư ảo.

Không chỉ Kỷ Hàm Dục bị hấp dẫn, ngay cả Vương Kiệt, bạn của Kỷ Hàm Dục cũng nhìn đến ngây người, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Bên đầu kia, Tào Mặc Khôn nghiêm giọng nói – "Bổ sung thêm một quy củ nữa, sau này bất cứ lúc nào cũng phải bắt máy, có tình huống đặc biệt cần ngắt liên lạc thì phải thông báo với tôi trước."

"Vậy chú gắn luôn một cái máy theo dõi lên người tôi đi." – Chu Doãn Thịnh trợn trắng mắt, thầm nghĩ sao vẫn không đổi được cái thói thích khống chế này thế nhỉ? Cả hút thuốc nữa, giám sát mấy kiếp liền mà vẫn không bỏ được. Về sau còn trực tiếp nghiện thuốc phiện, chẳng lẽ đây là dữ liệu gốc được thiết lập trong cơ sở dữ liệu của anh ta, ngay cả xóa bỏ cũng không thể nào sửa đổi?

Nghĩ đến đây, cậu khẽ cười nhẹ.

Tào Mặc Khôn nghe tiếng cười của cậu, trái tim gần như sắp tan thành nước, giọng điệu mềm nhẹ – "Ý kiến này rất hay, ngày mai tôi sẽ đi mua cho em một chiếc đồng hồ có chức năng theo dõi. Như vậy sẽ không sợ để thất lạc em nữa. Khi nào nghỉ tôi đưa em đi chơi, em muốn đi đâu?"

"Đợi có kết quả đã rồi nói sau." – Chu Doãn Thịnh nhấc cặp sách lên, vẫy tay với Kỷ Hàm Dục rồi đi ra khỏi phòng học trước.

"Được, tôi đến đón em, chúng ta cùng đi ăn tối." – Tào Mặc Khôn lập tức cầm lấy chìa khoá xe đi xuống lầu.

Chu Doãn Thịnh nói câu đồng ý rồi dập máy, đuổi Kỷ Hàm Dục đang theo sát đằng sau đi. Vương Kiệt, bạn của Kỷ Hàm Dục dán mắt vào thiếu niên đứng dưới ánh chiều tà, trêu chọc nói – "A Dục, mày đang hẹn hò với bạn thân của cậu ta mà đúng không? Chi bằng mày cho bọn tao mượn cậu ta chơi đi?"

"Bọn mày muốn chơi thì cứ chơi đi, chỉ cần cho cậu ta đủ tiền, bảo cậu ta làm gì cũng được." – Kỷ Hàm Dục khinh miệt cười nói.

"Cậu ta gần đây chẳng mấy khi để ý đến người khác, chảnh lắm. Hay là mày giúp bọn tao hẹn cậu ta ra ngoài đi?"

"Được, nếu như cậu ta mắc câu, bọn mày đừng quên giữ lại một chút chứng cứ. Không thì nếu tao tự nhiên đá cậu ta, Hữu Nhiên lại nghĩ tao vô tình lăng nhăng mất. Dạo này vì cậu ta mà Hữu Nhiên áy náy đến ăn không ngon ngủ không yên, gầy hẳn một vòng, tao nhìn thôi đã thấy đau lòng. Tóm lại lỗi không phải tại tao, cũng không phải tại Hữu Nhiên, mà là chính Lâm Thừa Trạch trơ trẽn, bọn mày hiểu chưa?"

"Hiểu hiểu hiểu, thằng oắt mày đúng là xấu tính!" – Vương Kiệt vội vàng gật đầu không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ctddtt