văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thể loại:  đam mỹ hiện đại, ấm áp, hài, trạch nam nhân viên thụ lãnh khốc tổng tài công, công sủng thụ.
Tên gốc: Lộ nhân giáp ái tình cố sự.

Ta tên là Vương Thủ Ninh một cái tên không gì ấn tượng, lại đến cái họ thì là họ lớn nhất Trung Quốc đi đâu cũng bị trùng họ hết.

Ta vốn là gay nên không thích nữ nhi vì thế trên màn hình laptop của ta là hình của tổng giám đốc ta nhìn mà chảy nước miếng.

Nếu tổng giám đốc biết có một tên gay lấy hình hắn làm hình nền máy tính, lại còn nhìn computer đến chảy nước miếng, hắn nhất định sẽ phát điên.

Bất quá đừng lo lắng, dù sao hắn sẽ không biết, vì ta chỉ là một người qua đường giáp mà thôi.

Hiện tại, ta hai mươi sáu tuổi, đang làm việc tại một công ty IT rất nổi tiếng. Cũng không tệ ha, ta vậy mà ở tổng bộ đó.

Cụ thể là làm trợ lý hành chính ở tổng bộ, cụ thể hơn nữa, chính là loại chức vụ quan trọng mà đặt cơm trưa không phải ta không thể, cúp nước cúp điện tìm ta than phiền.


Ta tên là Vương Thủ Ninh.

Đây là một cái tên làm cho ta rất là buồn bực.

Trước tiên, ta họ Vương, chỉ cần là đồng bào họ Vương sẽ hiểu tâm tình bi thương của ta khi chứng kiến Vương vượt qua Lý, trở thành cái họ lớn nhất của Trung Quốc.

Hồi tiểu học giáo viên dạy văn của ta thay đổi ba lần, người nào cũng họ Vương. Lên trung học lớp ta có năm người họ Vương. Rồi khi lên tới đại học, nhìn thấy trong tài liệu của trường, thành viên biên soạn ghi ra theo từng nhóm một loạt họ Vương, ta hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Ta cũng rất hâm mộ mấy vị nhân sĩ mang họ kép trong truyện kiếm hiệp, nhưng ta biết kiếp này mình không có hi vọng được như họ, cho nên lúc học tiểu học năm lớp bốn, ta từng mạnh mẽ đòi ba mẹ đổi tên ta thành Vương Độc Cô, nhưng chỉ thấy được mặt mẹ ta đen như đáy nồi.

Đây là lý do vì sao mũi ta không được đẹp.

Lại nói tiếp, tên ta là Thủ Ninh.

Ngươi có cảm tưởng gì về cái tên này?

Không cảm tưởng gì hết? Vậy thì đúng rồi.

Một người, trước hết là lớn lên phải trông đẹp mắt. Lớn lên không đẹp, thì phải có tài. Không tài cũng được, nhưng dứt khoát phải có một cái tên thật kinh thế hãi tục. Ta cực kì hâm mộ người bạn thân tên có mười lăm chữ kia. Ta từng ảo tưởng mình tên là Vương Kinh Thiên hoặc Vương Động Địa, hoặc chí ít cũng phải là Vương Hi Chi.

Khi ta biểu đạt nguyện vọng của mình tới lần thứ một trăm lẻ một, ông bạn nằm giường dưới không nhịn được bảo ta rằng: Vương Thủ Ninh, ngươi đừng cho mình là cọng cỏ, ngươi chỉ là một NPC được đặt ra trong trò chơi, hoặc diễn viên quần chúng qua đường trong phim truyền hình. Có bao giờ ngươi thấy người qua đường giáp có tên chưa hả?

Điều hắn nói hình như ta có nghe qua, nhưng ta không khinh bỉ cái trò ra vẻ cao thâm của hắn, ta im lặng.

Cho nên, ta chả bao giờ động tới chuyện cái tên nữa, ta chỉ lén nghĩ thầm trong lòng mà thôi.

Nhưng cho dù ta có cái tên tầm thường, tướng mạo tầm thường, ta cũng vẫn có chỗ không tầm thường.

Iam gay.

Ta xài tiếng Anh ở chỗ này, vốn là vì cảm giác như vậy sẽ khiến ta thoạt trông có vẻ cao cấp hơn một chút. Ít ra nhiều năm trước ta nghĩ như thế, mặc dù ta ghi dư một chữ a. Năm đó ta mới bắt đầu lên mạng, không ngờ lại theo đuổi được một cô em, đây là một chuyện thần kỳ cỡ nào chứ. Đáng tiếc là lúc đó ta không biết quý trọng, khi nàng bày tỏ nàng mến ta, ta gõ câu tiếng Anh kia qua, nàng lập tức trả lại một câu.

Biến thái.

Đã chưa, biến thái ý là khác hẳn với thường nhân, cũng tức là thiên phú dị bẩm. Rốt cuộc ta nhảy ra khỏi khuôn mẫu người qua đường giáp bình thường, thăng cấp thành người qua đường giáp biến thái.

Ta vượt rào từ rất sớm. Lúc ta học đại học năm thứ nhất liền thẳng thắn thành khẩn nói với trong nhà rằng nam nhân sẽ khiến ta tim đập nhanh, mà nữ nhân thì không.

Theo như tài liệu tham khảo về đồng chí vượt rào mà ta tìm được, lúc này, hẳn là ba thì chặt chân ta còn mẹ thì khóc hu hu.

Nhưng mà khi đó, ba ta lại ở một bên thở dài, mẹ ta vọt vô phòng bếp lấy ra con dao phay, hét to: “Ta chém luôn phía dưới của ngươi! Coi như ta sinh con gái đi!”

Ta sợ tới mức tông cửa chạy ra, từ rày về sau đi lên con đường chung của những kẻ vượt rào, một mình mà sống.

Hiện tại, ta hai mươi sáu tuổi, đang làm việc tại một công ty IT rất nổi tiếng. Cũng không tệ ha, ta vậy mà ở tổng bộ đó.

Cụ thể là làm trợ lý hành chính ở tổng bộ, cụ thể hơn nữa, chính là loại chức vụ quan trọng mà đặt cơm trưa không phải ta không thể, cúp nước cúp điện tìm ta than phiền.

Mặc dù qua nhiều năm như vậy, ba mẹ đã buông tha phân nửa, có vẻ tiếp nhận ta rồi, nhưng ta vẫn sống một mình một nhà ở ngoài.

Đương nhiên tiền nhà là trả góp, tới giờ vẫn trả chưa xong.

Tuy ta là gay, nhưng chưa từng đi gay bar, cũng không có tán tỉnh người khác trên mạng để 419. Vài lần ta xúc động muốn phóng túng, nhưng cuối cùng lại bỏ qua.

Thật sự không phải ta nhát gan, là vì ta lo lắng mắc bệnh kì quái.

Cơ mà, ta thích xem mấy anh đẹp trai. Trong computer của ta có chừng 1GB hình ảnh, đều là hình người đẹp, đủ loại kiểu dáng, số đo cái có cái không.

Những anh đẹp trai dáng vẻ tươi trẻ lộng lẫy này mới là tài liệu đào tạo diễn viên, mà nam diễn viên chính là để người ta yy.

Gần đây, trên trang bbs của công ty, ta đăng kí một nickname là nữ sinh hồng phấn, với giá 5 Q tệ một bức, ta mua được ảnh chụp của tổng giám đốc từ tay trợ lý tổng giám.

Cơ mà đừng lo, thực ra số Q tệ này đều là ta lén xài điện thoại công ty nạp vô.

Chiều cao rõ ràng, kích thước lớn.

Thật ra là ta đang miêu tả độ lớn nhỏ của tấm hình thôi.

Trợ lý tổng giám đốc nói, mấy tấm ảnh này vốn là nàng lợi dụng chức quyền lén chụp được.

Trên hình, tổng giám đốc lúc thì nghiêm túc lúc thì thả lỏng, tấm nào cũng thích hợp làm bìa tạp chí cả.

Ta chọn một tấm mặt hắn chụp nghiêng, hơi khép mắt làm hình nền computer.

Nếu tổng giám đốc biết có một tên gay lấy hình hắn làm hình nền máy tính, lại còn nhìn computer đến chảy nước miếng, hắn nhất định sẽ phát điên.

Bất quá đừng lo lắng, dù sao hắn sẽ không biết, vì ta chỉ là một người qua đường giáp mà thôi.

================



Ta có tật làm biếng đầu tuần.

Ta không muốn dậy, ta tình nguyện nằm trên giường lầm bầm. Nhưng mà ta phải dậy, nếu không tiền nhà trả góp sẽ mãi mãi không trả hết được.

Mặc dù lần nào ta cũng hối hận tại sao phải nằm nướng thêm năm phút, nhiều hay ít đi năm phút cũng thế thôi. Nhưng chưa tới phút cuối ta vẫn cứ không dậy nổi.

Vội vội vàng vàng rửa mặt xong, ta cùng với một đám nữ tính mang giày cao gót tranh nhau lên xe bus. Sự thật chứng minh, âu phục vĩnh viễn so không lại giày cao gót, bởi vì hôn môi cùng giày cao gót so với hôn môi cùng âu phục vẫn khó quên hơn nhiều.

Cho nên, ta tuân theo nguyên tắc ga lăng, lady first, và đến cuối cùng ta chỉ có thể giống một tấm ảnh dán vào cửa xe.

Xuống xe bus là tới liền công ty ta, bởi vì chỗ xe dừng chính lấy tên tòa nhà công ty ta làm tên trạm.

Mỗi lần ta nghe được hệ thống điện tử tự động báo: đã tới tòa nhà Hạo Tinh, ta cũng rất tự hào.

Ta ôm tâm tình tự hào đi vào công ty, chung quy sẽ có người quen bắt chuyện: “Tiểu Vương, kiểu tóc của ngươi hôm nay vẫn mang một vẻ đẹp hỗn độn.”

Cho dù ta đã 26 tuổi, nhưng ta vẫn được gọi là Tiểu Vương, hơn nữa kiểu tóc là do đám đại quân trong xe bus giúp ta tạo mẫu, không liên quan gì ta sất.

Ta nhìn đồng hồ một chút, tới giờ vào làm luôn rồi. Ta nhanh chóng bước về phía thang máy dành cho nhân viên, mắt thấy cửa thang máy sẽ đóng, ta cũng không cần hình tượng gì nữa, cắn thẻ nhân viên, gần như bay nhào tới, ngay trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn ta liền thò một chân vào.

Thang máy một lần nữa mở ra, ta không nhìn người chen chúc bên trong, mỉm cười đi vào, ta chen ta chen, có chỗ đứng yên ổn rồi ta mới trấn định sờ lên nút đóng cửa.

Chết tiệt, chân đau quá.

Ngay khi thang máy sắp đóng, cửa lại lần nữa mở ra.

Làm gì vậy? Có cho người ta đi làm không hả? Sắp tới giờ rồi còn gì.

Ta oán giận trong lòng, còn lâu mới thừa nhận chính mình cũng vừa mới làm chuyện y chang.

Cửa chầm chậm mở ra, ta nhìn thấy gương mặt tổng giám đốc.

Nhất định là ta đang nằm mơ, nhất định là tối hôm qua làm gì gì đó với hình của hắn làm đến quá độ.

Kết quả hắn nhìn về phía ta, mày nhíu lại.

Không hiểu tại sao tổng giám đốc luôn rất lãnh khốc, không thích cười. Cho dù là trên những tấm ảnh trong tay ta cũng không thấy hắn cười bao giờ.

Cặp mắt dài nhỏ, cái mũi anh tuấn, làn môi mỏng. Được rồi, cho phép ta dùng một từ cổ lỗ để hình dung: tổng giám đốc lớn lên rất khốc.

“Thang máy chuyên dụng hư rồi, ở đây có ai là người của tổng bộ không?”

Ta giật mình, thấy trợ lý tổng giám đốc đang đưa tay ấn nút mở cửa bên ngoài thang máy nói.

Ra là vậy, thang máy chuyên dụng cho cao tầng hư rồi, nên mới thấy tổng giám đốc ở đây.

Ta nghe được từ mấu chốt kia, cảm giác được trong thang máy cũng có vài người nhìn nhìn ta, đành phải đứng ra hỏi: “Ta ở tổng bộ, có chuyện gì vậy?”

“Thang máy đứng ở lầu một cửa không đóng lại được, tìm người đến sửa chữa đi.” Tiểu thư trợ lý mỉm cười nói.

Ta gật gật đầu với nàng, sau đó nói với tổng giám đốc: “Ta sẽ xử lý.” Sau đó đi ra khỏi thang máy.

Tổng giám đốc cũng gật đầu, nói với ta: “Vất vả.”

Thanh âm trầm thấp truyền tới, trong đầu ta có thứ gì chợt bay lên, nóng nóng mềm mềm, ta cảm thấy mình hơi choáng.

Ta nháy mắt mấy cái, nói: “Làm sao vất vả đây là chức trách của ta ta đương nhiên chịu trách nhiệm xin tổng giám đốc ngài yên tâm ta nhất định không làm công ty thất vọng nhất định không làm tổng bộ mất mặt.”

Sau đó ta thấy tổng giám đốc trợn mắt nhìn ta.

Tất cả mọi người trong thang máy trợn mắt nhìn ta luôn.

Từng mảng từng mảng mồ hôi theo trán chảy xuống, ta hận không thể lập tức cắt đứt cái lưỡi mình luôn cho rồi.

Qua một hồi, tiểu thư trợ lý nhẹ nhàng cười nói: “Tổng giám đốc, tất cả mọi người còn muốn đi làm đâu.”

Tổng giám đốc liếc mắt nhìn ta một cái, mày nhíu lại càng sâu, đi vào thang máy. Tiểu thư trợ lý quay đầu cười đầy thâm ý với ta, rồi cũng vào thang máy luôn.

Ta nhìn thang máy đóng lại, khóc không ra nước mắt.

Ta thất vọng lê bước tới thang máy chuyên dụng cho cao tầng, gọi điện thoại lên văn phòng báo cáo tình huống, rồi lại đi tìm nhân viên sửa chữa của công ty thang máy đến sửa.

Ta dựa vào vách thang máy, chán quá đi.

Hình tượng của ta ơi.

Sao mỗi lần căng thẳng ta lại nói chuyện không bỏ dấu câu vậy cà.

oOo

Suốt một ngày trôi qua trong buồn bực, mặc dù cảm thấy tổng giám đốc đối với một người qua đường giáp như ta sẽ không lưu lại ấn tượng gì, nhưng ta cảm thấy đáng lẽ mình có thể làm rất tốt.

Ta hẳn là nên trưng ra dáng vẻ kiên định nghiêm cẩn của tổng bộ rồi tích cực làm việc, mà không phải thể hiện mình như một con két có tám cái lưỡi.

Có thể suốt đời này ta cũng không còn có cơ hội theo các vị tinh anh nhân sĩ thuộc cao tầng nói chuyện rồi.

Nhưng thủ trưởng của ta hiển nhiên không coi chuyện buồn này của ta vào đâu, chỉ huy ta làm việc cần lao như bình thường, hắn cũng chỉ cần lao ở mỗi mặt này mà thôi.

Kết thúc công việc của một ngày, ta uể oải lê bước tan ca. Hôm nay ta không muốn chen chúc theo làn sóng tan ca tranh xe bus, cho nên quyết định đi ra đầu trạm mua một tờ vé số.

Thật sự ta không có ý muốn sẽ trúng năm trăm vạn, ta vốn chỉ là ủng hộ sự nghiệp phúc lợi nước nhà.

Ta lấy hai khối tiền mua một tờ. Cũng không phải ta hẹp hòi gì, mà thật sự ta chỉ còn có hai khối tiền lẻ.

Ta thở dài, nhét tờ vé số vô túi quần, sau đó chậm rãi đi ngược trở về trạm đón xe.

Gần tới trạm, nhìn thấy xe đến rồi, theo tiềm thức ta cất bước chạy lại.

Cặp mắt ta chỉ lo nhìn chằm chằm chiếc xe, kết quả là không nghĩ tới đụng phải một người.

“Xin lỗi!” ta vội vàng nói, ngẩng đầu, rồi sửng sốt.

Trai đẹp.

Còn là loại hình nhã nhặn.

Anh chàng đẹp trai kia đeo kính, ôn hòa cười với ta: “Không sao”. Sau đó nhìn trạm xe một chút, nói: “Hình như ngươi muốn đón xe, nó chạy mất rồi.”

Ta lắc đầu nói: “Quên đi, chuyến xe kia nhất định vô duyên với ta.”

Anh đẹp trai nhã nhặn cười sang sảng, nói: “Vậy lần sau cẩn thận một chút, may là lần này đụng vào ta, bằng không nếu là thứ khác thì rất nguy hiểm.”

Ta cũng cười nói: “Vậy phải cám ơn ông trời rồi.”

Hắn lại cười với ta, sau đó xoay người đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, tâm tình tự nhiên tốt lên.

Ta ngồi xe về nhà, nấu cơm tối xong lại đi tắm một cái, sau đó ngồi vào computer.

Chơi trò chơi một lát, rồi gõ chữ, cập nhật trang blog..

Một hồi ta lướt qua trang BBS của công ty, thấy trợ lý tổng giám đốc đang bán đấu giá online tư liệu của tổng giám, bao gồm sinh nhật cân nặng số đo ba vòng.

Cô nàng này suốt ngày không làm việc đàng hoàng mà cứ làm mấy trò gì ấy nhỉ.

Trong lòng ta khinh bỉ nàng, sau đó dùng cái giá chót vót 20 Q tệ mua được.

Ta nghiên cứu cẩn thận tư liệu của tổng giám, cho ra kết luận là vóc người thật không sai.

Gần tới mười hai giờ, ta đóng trang web, hôn gió với anh đẹp trai đang nhắm mắt trên màn hình.

Ngủ ngon.

================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ nhất: hai cái tiểu công, một chàng tóc đen một anh tóc vàng, một người lãnh khốc một người ôn nhu, oa ha ha ha.

Cuộc sống có đôi lúc rất kì lạ.

Tại một nơi như thế nào gặp một người ra sao, chính mình hoàn toàn không biết được, vậy ý nghĩa của người đó là gì chỉ có thể để thời gian nói cho ngươi.

Từ hôm ngẫu nhiên gặp tổng giám đốc, cuộc sống của ta vẫn cứ bình thản trôi đi, như mỗi một người qua đường giáp vậy thôi. Không có bất kì quyển sách hoặc bộ phim nào miêu tả cuộc sống của người qua đường giáp, nhưng ai cũng đều phải ăn để sống qua ngày.

Văn phòng tổng bộ vẫn luôn hỏng bét.

Ta vừa mới cúp một cuộc điện thoại phàn nàn về nhà vệ sinh, thì nhận được tin xe công ty bị đụng hư.

Là thằng ngu nào đem xe công ty làm như xe đua vậy chứ!

Từng ngày từng ngày đều là những chuyện linh tinh lộn xộn như vậy, có đôi khi nhân viên bận quá mình sẽ phải tự đi giải quyết thay. Bây giờ ta gần như trở thành một nhân tài đa năng toàn phương diện gồm nhân viên điện lực, vệ sinh, đầu bếp, bảo vệ.

Tiếc là hiện tại nhân tài như ta còn chưa có người thưởng thức.

Giữa trưa, ta cùng với một đám già trẻ lớn bé của tổng bộ đi xuống căn tin.

Nhìn từ điểm này thì tổng bộ là rất đoàn kết.

Bất quá, các bà các cô bên cạnh ta lại bắt đầu phát pháo với ta rồi.

“Tiểu Vương nha, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, sao không tìm bạn gái đi?”

Ừ ha, tại sao ư? Bởi vì ta vốn là gay mà.

Đương nhiên, con người ta luôn có lúc trưởng thành, ta không thể tiếp tục xài câu tiếng Anh dư một chữ a kia để trả lời thuyết phục người khác, không có bệnh tim cũng sẽ bị ta hù thành bệnh tim.

Nụ cười trên mặt ta đông lại, nói: “Còn chưa để dành đủ tiền làm sao dám quen bạn gái, không thì lại bạc đãi người ta.”

Một chị che miệng cười: “Thanh niên có tinh thần trách nhiệm như ngươi ta mới yên tâm, để hôm nào giới thiệu vài cô gái tốt cho ngươi làm quen.”

Như ta vầy gọi là tự đào mộ.

Ta chẳng hiểu sao nữ tính ở độ tuổi này thường thích làm mai làm mối. Hình như trong TV trong tiểu thuyết cũng thường xuất hiện tình tiết này, phụ nữ thật là một loại sinh vật thần kỳ.

Nhân viên tổng bộ cùng nhau ăn cơm, tổng bộ được săn sóc hơn một tí, thịt trong thức ăn cũng nhiều hơn. Vô phương, căn tin cũng do chúng ta quản lý mà.

Vừa ăn cơm vừa xem TV trong căn tin, mà trên TV đang phát lại chương trình quay xổ số.

Ta sửng sốt, ta bình thường vốn là xem mục tin tức trên báo, hôm nay vừa vặn còn chưa xem.

Nhưng mà, rõ ràng là phát lại, không khí vẫn cứ khẩn trương như thế, rất nhiều người nhìn không chuyển mắt.

Dù sao ta vốn không có phần, ta rầu rĩ nghĩ.

Nhưng mà cuộc sống vẫn thường như thế, chuyện không có khả năng xảy ra càng sẽ xảy ra.

Khi ta nhìn thấy dãy số trên màn hình, ta phun ra một miệng cơm.

Mấy người bạn đối diện cảm thấy ta rất mất vệ sinh.

“Sao rồi? Trúng hả?”

Ta lắc đầu, trấn tĩnh nói: “Không, làm gì có.”

“Vậy ngươi kích động thế làm gì?”

Ta vẫn lắc đầu, nói: “Đăng giải rồi, kích động một chút cũng bình thường thôi mà.”

Cho dù nhận lấy rất nhiều ánh mắt xem thường, nhưng ta vẫn biểu hiện thật bình tĩnh.

Trúng rồi, thích muốn chết!

Đây là nội tâm ta đang la lên. Có của không thể khoe, làm sao dám để đồng sự biết được, thế nào cũng bị bắt mời khách cho coi.

Vài trăm đồng khiến ta đắc ý đến hết muốn ăn cơm.

Vừa tan ca, ta vội vã về nhà, lục lọi tìm tờ vé số nọ. Ta nhớ rõ ta nhét nó vào túi cái quần dơ, mà đồ dơ của ta chưa chất thành đống là ta sẽ không giặt.

Nhưng mà ta tìm không thấy.

Ta lại tìm lần nữa, vẫn không có.

Ta chưa bỏ cuộc tìm tiếp, sau đó nước mắt lưng tròng.

Chẳng lẽ nhất định phải như vầy sao? Nhất định tiền tài cùng ta vô duyên, nhất định mỗi tháng ta chỉ có thể cầm mấy đồng lương còm cõi, lại còn phải trả góp tiền nhà, tiền điện nước, tiêu ăn mặc, tí thu nhập thêm cũng không kiếm được sao?

Ta ôm quần áo dơ, cắn cắn cổ áo, mở computer, dấn thân vào trang web, tự gây mê mình.

Thịt ta đau.

oOo

Cái vụ sổ xố đả kích ta rất lớn, mặc dù chỉ có mấy trăm đồng, nhưng đối với loại người mua củ cải trắng còn phải đếm cẩn thận từng cái lỗ sâu ăn trên lá như ta mà nói là rất quan trọng.

Mấy ngày nay ta vẫn buồn bực không vui, không có tinh thần làm việc, mặc dù ta chưa từng hưng phấn tinh thần mà làm việc, nhưng cũng chưa nghiêm trọng như lần này.

Chắc chắn làm rớt ở ngoài đường rồi, ta nguyền rủa người nào nhặt được tờ vé số kia đời này sinh con, ờ, không có cúc hoa.

Như thường lệ, ta tan ca xong đứng ở trạm đằng trước công ty chờ xe bus, đột nhiên có người kéo ta.

Ta vừa quay đầu lại liền đối diện một đôi mắt mang ý cười trong suốt.

Ánh mắt đó giấu sau một cặp kính.

Là một anh đẹp trai.

Anh đẹp trai kéo ta lại.

“Ngươi không nhớ ra ta? Mấy ngày trước ngươi từng đụng vào ta ở đằng kia.” Hắn chỉ vào một chỗ ở phía trước nói.

Ta lắc đầu.

Lỗi thời rồi nha, loại phương pháp tiếp cận này ta còn chẳng buồn xài nữa là. Cho dù ngươi đẹp trai cũng không thể tha thứ đâu.

Anh đẹp trai ảo não mím mím môi, thoạt trông trẻ hơn rất nhiều, có chút đáng yêu.

“Vậy xem ra tờ vé số này không phải của ngươi rồi.” Hắn quay đi, ta một phát kéo lại.

“Làm sao lại không phải của ta ta nhớ nó lâu lắm rồi cho dù ngươi đẹp trai cũng không thể cướp nó đi!”

Ta lại kích động rồi.

Anh đẹp trai vểnh môi lên, phía sau tròng kính ánh mắt lóe lóe: “Vậy ngươi đọc cho ta dãy số.”

Ta đọc ra.

Hắn nhìn tờ vé số một chút rồi nói: “Không phải nha, sai rồi.”

Ta sửng sốt.

Hắn nhìn bộ dạng ngẩn người của ta, lại cười: “Gạt ngươi thôi, nói đúng rồi.”

Ta chớp mắt.

Quả nhiên đẹp trai cười lên liền sẽ tỏa ánh sáng.

“Cho ngươi.” Hắn đưa vé số cho ta, ta cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của hắn, nhận lấy.

“Cám ơn.”

“Vậy thôi à?” Hắn mỉm cười nhìn ta.

“Hơ?”

Hắn nháy nháy mắt trái, nói: “Báo đáp ta đi.”

Ta tỉnh tỉnh một chút mới ý thức được, hỏi: “Báo đáp làm sao?”

Ta rất không thuần khiết nghĩ tới lấy thân báo đáp, nhưng ta nghĩ cho dù ta nguyện ý, người ta cũng sẽ không nhận.

“Như vầy đi, bây giờ còn sớm, mời ta ăn bữa cơm đi.”

Quả nhiên.

Ta hơi thất vọng một chút, sau đó nói: “Được, nhưng không thể ăn ở chỗ quá đắt tiền. Ta mở hai tay ra: “Nhìn là biết ta là công nhân viên, không có tiền đâu à.”

“Yên tâm, sẽ không ăn hết tiền thưởng của ngươi đâu.” Hắn vừa nói vừa ôm lấy bả vai đưa ta rời đi trạm xe.

Lần đầu kề sát một người nam nhân tướng mạo đẹp mắt gần như vậy, khoang mũi của ta toàn nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ hắn.

Đây đây đây là loại tình huống gì.

Ta là gay nha, đừng dựa vào ta gần như vậy nha, ta sẽ đỏ mặt.

================

Vài lời tác giả:

Điều thứ 2: Người mà diễn viên đụng vào, nếu trưởng thành bình thường, hắn chính là người qua đường giáp hàng thật giá thật. Nếu như trưởng thành tuấn tú, hắn sẽ có một vai trò trọng yếu. Còn nếu như rất xấu, hắn chính là hoa cỏ ven đường. (ý là không cần để ý đến kẻ đó =)))

Ta có chút bứt rứt không yên.

Người ngồi đối diện ta giống như trong truyền thuyết, đeo một cặp kính viền vàng, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ta cẩn thận nhìn vào miệng hắn, lại nhìn thấy nét cười tinh tế.

Đột nhiên ta nhớ tới tổng giám đốc.

Loại người nghiêm túc này hẳn là không dễ có nếp nhăn đi, nhưng ta lại nhớ mi gian hắn có dấu vết thật sâu.

“Sao lại ngẩn người nữa rồi.”

Đối phương tủm tỉm cười hỏi ta.

Ta mạnh hoàn hồn lại, xấu hổ nói: “Ta đang nghĩ xem nên xài mấy trăm đồng tiền đó làm sao.”

Hắn cười vô cùng vui vẻ, nói: “Muốn ta giúp ngươi tiêu không?”

“Ngươi đang giúp ta tiêu còn gì.” Ta bất mãn trả lời.

Hắn mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ, hỏi ta: “Muốn ăn gì?”

Hắn kéo ta vào một quán ăn bình thường. Lúc đầu nhìn quanh bốn phía ta kết luận hẳn là có thể gánh vác được giá cả chỗ này.

Ta nói với hắn: “Tùy ngươi đi, là ta mời ngươi mà.”

Hắn cũng không hỏi, trực tiếp kêu vài món với nhân viên phục vụ, nghe tên có vẻ hương vị không sai.

Lúc chờ thức ăn mang lên, hắn chủ động lấy ra danh thiếp đưa cho ta.

Ta cúi đầu nhìn.

Dương Giản.

Trong lòng ngươi đang nghĩ Nhị Lang thần hay Khiếu Thiên khuyển vậy?

Ta bật cười: “Tên rất hay.”

Ta lại nhìn kỹ tên công ty trên danh thiếp, woa, là công ty cố vấn nổi tiếng.

Ta lấy danh thiếp ra đưa cho hắn.

Hắn khẽ nhíu mày: “Vương Thủ Ninh, ngươi quả nhiên làm việc ở Hạo Tinh.”. Hắn cất danh thiếp vào ví, sau đó cười nhìn ta: “Gần đây công ty chúng ta đang trợ giúp Hạo Tinh điều tra thị trường phần cứng mới, ta tham gia hạng mục này, vẫn hay chạy tới Hạo Tinh.”

Ta gật đầu. Có nghe qua, phái cao tầng hình như rất coi trọng sản phẩm mới lần này, người của phòng quản lý thị trường mỗi ngày chạy khắp công ty, cảnh tượng vội vàng.

Nhưng không liên quan gì nhiều đến ta, ta chỉ cần lo hậu cần công ty cho tốt là được rồi.

“Cho nên, thời gian này ta với ngươi có nhiều cơ hội gặp mặt lắm.”

A?

Ta sửng sốt, làm sao tự nhiên nhảy tới chuyện này rồi?

“Tổng bộ a, lần sau ta đến Hạo Tinh có thể thuận tiện đi tìm ngươi.” Hắn mỉm cười.

Lần này còn chưa xong đã tính toán ổn thỏa lần sau rồi?

Ta không nói gì.

Thức ăn bắt đầu đem lên, Dương Giản nói: “Cũng không biết hợp khẩu vị ngươi không, ta gọi mấy món chính mình cảm giác không sai.”

“Ngươi thường ăn ở nơi này?” Ta hỏi hắn.

Hắn gật đầu: “Bởi vì công việc quá bận, lại không ai nấu cơm cho ta, chỉ có thể ngày ngày chạy ra ngoài ăn. Ta tìm nhiều quán ăn mới được một nhà này.”

Hắn cầm đũa, cười nói: “Là loại thức ăn có mùi vị của mẹ nấu như thế này.”

Ta dè dặt hỏi: “Mẹ ngươi?”

“Qua đời rồi, lúc ta còn nhỏ lắm, cùng với ba ta.”

“Xin lỗi.”

“Không có gì đâu, ta chỉ kể lại sự thật thôi.” Hắn tích cực nói với ta, “Nếm thử đi, xem ánh mắt của ta thế nào.”

Ta ăn một ít, bình luận nho nhỏ vài câu, Dương Giản lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Xem ra ngươi đối với việc nấu nướng rất có nghiên cứu.”

Ta tự hào nói: “Đâu có đâu có.”

Ta bị nhà đuổi ra ngoài nhiều năm rồi, bản lĩnh tự cấp tự túc cũng không tệ lắm.

“Ta đây có cơ hội nếm thử tay nghề nấu ăn của ngươi sao?” Tay phải hắn cầm đũa, tay trái chống cằm, hỏi ta.

Ta lại sửng sốt.

Sao tự nhiên cảm thấy như bị lọt tròng.

oOo

Qua hôm sau, chết tiệt thật.

Chả lẽ vì lâu lắm không ăn đồ bên ngoài, dạ dày ta không thể thừa nhận kích thích bên ngoài nữa rồi?

Sau khi cùng Dương Giản ăn bữa cơm, đến tối bụng bắt đầu đau, lại không ngừng mà chạy vô nhà xí cho tới hôm nay.

Các đồng nghiệp trong tổng bộ đều dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, thủ trưởng khó được thả ta một lần, vỗ vỗ vai ta nói: “Tiểu Vương, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi thôi, đừng gia tăng gánh nặng cho nhân viên vệ sinh.”

Đó là công việc của bọn họ, ta muốn lấy được phần thưởng chuyên cần.

Đến giữa trưa, bọn họ đều xuống căn tin ăn cơm, ta nằm bẹp trên bàn như quả bóng xì hơi.

Dương Giản đáng chết, ta muốn khiếu nại cái quán ăn đó.

Ta dần dần hơi nhắm lại mắt, nằm trên bàn giả chết.

Có người đi tới, gõ gõ mặt bàn ta.

Ta mở mắt, ngẩng đầu, cằm còn dính với mặt bàn.

Giây tiếp theo, ta lật đật đứng dậy: “Tổng tổng tổng tổng giám đốc.”

Tổng giám đốc lại cau mày.

Ta lại một lần nghe được thanh âm trầm thấp nọ, hắn hỏi ta: “Sao ngươi không đi ăn cơm?”

Ta có cảm giác mình nghe lầm rồi. Ta hít sâu một hơi nói: “Báo cáo tổng giám đốc, ta đau bụng.”

Ta muốn hét to, ta đang nói cái gì vậy!

Tổng giám đốc gật đầu, hỏi tiếp: “Uống thuốc chưa?”

“Tiếp tục báo cáo, uống rồi.”

Tổng giám đốc cũng gật đầu, liếc mắt nhìn ta một cái noi: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ta ngu ngơ nhìn hắn, mi gian hắn quả nhiên có dấu vết thường xuyên cau mày. Ta ráng nhịn không đưa tay lên sờ, nói: “Cám ơn tổng giám đốc quan tâm.” Sau đó sợ hãi hỏi: “Tổng giám đốc đến có việc gì sao?”

Tổng giám đốc hình như cũng ngây ra một chút, sau đó quanh đầu nhìn xung quanh. Ta thấy hắn đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, cầm một tập văn kiện, sau đó nói với ta: “Ta đến lấy chút đồ.”

Ta trợn to mắt. Tổng giám đốc tự mình đến tổng bộ lấy đồ? Là văn kiện quan trọng lắm sao?

“Muốn ăn chút cháo không?”

“A?”

“Bụng rỗng cũng không tốt.”

Lúc này ta mới hiểu được hắn đang nói gì, vội vàng bảo: “Không cần, ta có kêu đồng sự mua giúp.”

Hắn trầm mặc một chút, có vẻ như còn muốn nói gì đó. Bụng ta đột nhiên đau quặn lên, tiêu rồi.

Đại khái là tổng giám đốc thấy sắc mặt ta không tốt, bước đến hỏi: “Sao vậy?”

Ta cắn môi, lắc đầu.

Kết quả lông mày hắn nhăn lại càng sâu, đôi mắt đen càng thêm đậm, kéo ta một phát: “Ta đưa ngươi đi bệnh viện.”

Ta nhịn không nổi nữa: “Tổng giám đốc ta không sao ta đi nhà vệ sinh là được!” Sau đó đẩy hắn ra, chạy vội về phía WC.

Chờ tới lúc ta trở lại, cháo ta nhờ đồng sự mua đã đặt trên bàn, bọn họ ăn cơm xong cũng quay lên rồi, mà tổng giám đốc thì chẳng còn thấy bóng.

Sao lại thế chứ, mất mặt chết đi được.

Ta nghe có đồng sự hô lên: “Vương Thủ Ninh ngươi vùi mặt vào cháo làm gì!”

Ta muốn chết chìm trong cháo luôn cho rồi, chả còn mặt mũi gặp người nữa.

Lúc xế chiều, thủ trưởng đột nhiên lao từ trong phòng ra, rống to lên với bọn ta: “Ai lấy mất bản đánh dấu trò chơi công lược của ta rồi?”

Đồng sự quay mặt nhìn nhau.

Ta nhè nhẹ giơ tay: “Lúc giữa trưa tổng giám đốc tới, có thể là hắn.”

Thủ trưởng ngây người.

Thêm một lúc sau, phòng kinh doanh có người xuống tìm thủ trưởng, trả lại bản công lược cho hắn. Trên công lược còn có dấu phê bằng bút đỏ, sửa lại mấy chỗ sai, một tờ cuối còn thêm vào bí tịch ẩn dấu.

“Không hổ là dân làm IT.” Thủ trưởng gãi gãi đầu.

================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 3: nếu như một nhân vật bình thường nghĩ đều không dám nghĩ tới, đột nhiên thường xuyên xuất hiện, vậy tức là đồng thoại bắt đầu rồi.

Một ngày thứ hai nào đó, ta theo thường lệ ngồi xe bus đi làm, vô tới công ty lại hướng về thang máy nhân viên, sau đó ta từ xa nhìn thấy trước thang máy có một thân ảnh cao lớn đang đứng.

Ta ngơ ngác không dám đi qua.

Chẳng lẽ thang máy chuyên dụng lại hư rồi?

Ta nuốt nước miếng một cái, chậm rãi lê đi qua, đứng bên cạnh tổng giám đốc.

Ngoài mặt ta biểu hiện ra vẻ trấn tĩnh, trong lòng lại đang gõ trống khua chiêng long trời lở đất. Ta len lén liếc nhìn một cái gương mặt trông nghiêng với những đường nét thâm thúy của tổng giám, mặt hơi đỏ lên.

“Thân thể ngươi tốt rồi chưa?”

Ta kinh ngạc quay đầu sang, tổng giám đốc không nhìn lại mà nhìn số tầng.

“Báo cáo tổng giám đốc ta tốt lắm rồi nhờ phúc tổng giám đốc hiện tại ta toàn thân thoải mái.”

“Thật sự? Vậy là tốt rồi.”

Ta đứng sát bên hắn, cảm động đến muốn rớt nước mắt.

Nguyên lai ta vẫn còn được nhớ tới.

“Vậy, tổng giám đốc, thang máy chuyên dụng lại hỏng rồi sao?” Ta liền vội vàng hỏi.

Tổng giám đốc lắc đầu, không trả lời, chỉ bảo: “Thang máy tới rồi.”

Đúng là tổng giám cấp bậc, khí thế quả nhiên là cường đại.

Các vị đồng liêu trong thang máy cũng đều mang vẻ mặt hưng khí bừng bừng, hoàn toàn không còn vẻ mặt dậy sớm hết muốn sống như trước.

Tất cả mọi người mỉm cười chào hỏi tổng giám đốc, tổng giám đốc gật đầu xem như đáp lại.

Thang máy hơi chật, ta đứng cách hắn rất gần, độ ấm trên người hắn truyền đến ta. Trong lòng ta cảm ơn ông trời, kiếm lời rồi kiếm lời rồi.

Ta mong thang máy có thể chậm một tí, nhưng theo như lý luận hỏa lô cùng lòng ham mê mà nói thì cho dù thang máy có chậm cỡ nào ta vẫn không thỏa mãn.

Ta lưu luyến đi ra thang máy, xuyên qua cánh cửa đang dần đóng lại, cùng tổng giám đốc tỏ vẻ ta đi đây.

Nhưng mà việc lạ mỗi năm có, năm nay lại đặc biệt nhiều.

Khi ta lại lần nữa chứng kiến tổng giám đốc ở căn tin lúc giữa trưa, ta không nhịn được chạy đến cửa sổ thò đầu ra xem, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?

Đồng sự khinh bỉ ta: “Hôm qua tổng giám đốc cũng có xuất hiện rồi, giữa trưa hắn dạo một vòng quanh đây rồi đi mất.”

Kết quả hôm nay hắn ở lại căn tin ăn cơm.

Vị tiểu thư trợ lý xinh đẹp kia ngồi đối diện hắn, thoạt trông hai người tựa như bức tranh.

“Bọn họ sao lại xuống căn tin nhân viên ăn cơm vậy? Có cảm giác giống như vịt đi vô bầy gà.” Đồng sự bổ thêm một câu làm ta phun ra.

“Thiên nga, là thiên nga được không?” Ta cầm đũa gõ chén hắn.

Hắn trắng mắt liếc ta: “Dù sao đều là họ nhà chim.”

Bữa cơm đó ta ăn mà mơ mơ màng màng, đố kị cắn đũa, nhưng trong lòng lại có chút cao hứng.

Càng thần kỳ hơn là lúc sau mỗi buổi sáng ta đều gặp tổng giám đốc trước thang máy, rồi trưa nào hắn cũng đi căn tin ăn cơm.

Cho nên, mỗi sáng sớm câu chào tổng giám đốc cùng dáng vẻ hắn ăn cơm trở thành thời khắc tốt đẹp nhất trong ngày của ta.

oOo

Vài ngày nhàn nhã trôi qua, đang lúc ta trốn sau màn hình computer chơi đặt bom, đột nhiên có người hô lên: “Vương Thủ Ninh, có người tìm!”

Ta trợt tay một phát, liền nhìn thấy cái mặt màu vàng kia chu mỏ.

Ta bật dậy, là ai hả! Là ai dám cản trở ta phá kỉ lục!

Ta đi ra ngoài, kết quả là Dương Giản.

“Ngươi thật sự tới tìm ta a.” Ta nhìn nhìn hắn.

Hôm nay hắn cũng giống như lần trước, mặc âu phục, đeo kính, gương mặt mang nụ cười có thể xem như ôn nhu.

Sao lại có người thích hợp cười như vậy? Sâu một chút thì quá nồng, nhạt một chút lại thành dư thừa.

“Tại sao không thể tìm ngươi? Ta còn muốn ăn thức ăn ngươi làm mà.”

Ta ngượng ngùng cười: “Không thể nào.”

Hắn giơ ngón trỏ lên nhẹ lung lay: “Đương nhiên có thể, đã nói rồi mà.”

Nói lúc nào đâu trời?

mỗi tháng!

umseller

“Được rồi, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ. Lần trước ngươi đưa đi ăn cái quán kia, kết quả trở về ta phải ôm bụng. Bữa cơm đó vẫn là do ta thanh toán, bộ tưởng trúng xổ số dễ lắm hả? Toàn lấy mua thuốc uống.”

Dương Giản lộ vẻ giật mình kinh ngạc: “Không thể nào?”

“Đương nhiên có thể.” Ta nhại giọng hắn.

Hắn cười cười xin lỗi, hỏi: “Vậy bây giờ ngươi khỏe lại chưa? Sao ta không bị gì hết.”

“Dạ dày của ta vốn rất khó chiều.”

Hai tay hắn tạo thành chữ thập nói: “Thật sự xin lỗi, xem ra ngươi chỉ có thể ăn đồ mình nấu, vậy thẳng thắn mang luôn ta đi, ta không tham ăn đâu.”

Ta trừng mắt hắn.

Không tham ăn? Không tham mà còn tìm ta bắt ta nấu cho ăn?

Không lay chuyển được hắn ta đành nói: “Giờ ta còn đang làm việc.”

Hắn nheo mắt lại như mèo: “Ta có thể chờ ngươi, việc ta xong rồi.”

“Vậy ngươi ngồi quán café dưới lầu chờ ta tan ca đi.”

Lúc mang theo Dương Giản đến siêu thị mua thức ăn, trong lòng ta thật buồn bực.

Sao tự nhiên lại mang một nam nhân cao to về nhà ăn cơm? Đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, nhưng lại có cảm giác như rất quen thuộc rồi vậy. Ta vẫn không có bạn bè gì, dù sao ta là một đồng tính luyến một mình sống ngày qua ngày, từ sau khi đi làm cũng vẫn cùng đồng sự giữ khoảng cách nhất định.

Nhưng sao bây giờ ta lại đang ở chỗ này mua thức ăn Dương Giản thích ăn?

Ta nghiêng mắt nhìn một chút Dương Giản đang vui vẻ bên cạnh ta, hắn còn vừa nhìn vừa nói: “Cái kia cái kia, ta thích ăn cái kia kìa.”

Ta không cam tâm tình nguyện mà cầm lấy cái kia hắn nói, hắn nháy mắt với ta, cả mặt vô tội: “Cám ơn đầu bếp.”

Ta bật cười: “Ngươi còn chưa ăn đến miệng mà. Nếu nấu lên ăn không được ta cũng không chịu trách nhiệm.”

Hắn cũng cười: “Ta đối với ngươi còn tự tin hơn với chính mình.”

Hai nam nhân ở siêu thị chọn thức ăn thực sự rất thu hút ánh mắt, đặc biệt có lá xanh là ta phụng hiến tinh thần, phụ trợ cho vị thanh niên như hoa kia.

Tỉ suất quay đầu lại đều do hắn kéo lên, lúc ở quầy thu ngân, ta xòe tay, hắn đem ví đặt vào tay ta, ta xoẹt xoẹt móc ra tiền mặt.

Xài tiền không phải của mình, cảm giác thật tuyệt.




Lấy chìa khóa mở cửa, ta có hơi hồi hộp.

Lần đầu tiên để người khác đến cái ổ của ta, cảm giác là lạ, rất không thực.

Chả lẽ hắn kê đơn ta rồi, ta thường thấy trên báo chí, thấy ai đó dùng ất giáp gì đó làm người ta hôn mê sau đó kéo vào trong ngõ nhỏ làm chuyện như vậy như vậy rồi lại như vậy như vậy nữa.

Dương Giản nhìn ta hỏi: “Ngươi ôm ngực làm gì?”

Ta lắc đầu, đứng ở cửa.

Hắn chỉ chỉ vào trong: “Không cho ta vô à?”

Ta chậm chạp né ra, hắn bước từng bước vào cửa, nhìn trái nhìn phải, than thở: “Thật là một thế giới sáng lạn. Sạch sẽ lắm, ta còn tưởng sẽ gặp phải bụi đất chất chồng mà.”

Ngươi nghĩ ta giống ngươi chắc?

Dương Giản rất tự giác giúp ra đem thức ăn rửa sạch rồi xắt ra.

Bất quá nhìn cái cách hắn cầm dao khiến trong lòng ta sợ hãi, đặc biệt còn vừa làm vừa hát: “Dao to chém tới đầu lũ quỷ ”

Ta thấy hắn cứ vòng vo hoài liền đem hắn đuổi khỏi nhà bếp, hắn rất ủy khuất ngồi ở salon chơi với thỏ mắt hí.

Ta nấu nướng xong, gọi hắn vào bưng, hắn đem thức ăn bày ra bàn.

“Nhiều quá, ta có khẩu phúc rồi.” Hắn gỡ xuống kính mắt, mỉm cười.

Ta nhìn hắn: “Mắt ngươi bao nhiêu độ?”

Hắn cười híp mắt, chắc là vì nhìn không rõ: “Ba trăm, thực ra không mang kính cũng nhìn thấy rõ, nhưng mang kính thoạt trông trí thức hơn, ha ha.”

Ta trắng mắt liếc hắn, tự tin quá đáng.

Ta nhìn hắn cầm lấy đũa, chĩa về món sườn xào dứa.

Hắn ăn một miếng.

“Thế nào?” Ta nuốt nuốt nước miếng.

Hắn rất nghiêm trang, mặt đanh lại, sau đó nói: “Sau này ta có thể lại nhà ngươi ăn cơm tiếp không?”

“A?”

Ta sửng sốt.

Hắn nhoẻn miệng cười, mắt hơi hạ xuống, nói có chút cô đơn: “Trước kia, lâu lắm rồi, mẹ ta cũng như thế này, lúc ta tan học về nhà sẽ nghe được mùi thơm thức ăn. Sau đó nàng sẽ nói “Giản Giản, lại đem đồ ăn bưng ra đi.”. Ta tìm rất lâu, luôn mong tìm được cảm giác như khi ta ngồi ở bàn, mẹ luôn giục ta ăn nhiều thêm một chút, nhưng tìm tới tìm lui vẫn luôn thiếu cái gì.”

Hắn lại gắp một đũa rau chân vịt, yên lặng ăn rồi nói: “Hiện tại ta lại có loại cảm giác này rồi.”

Mũi ta hơi cay cay, nhớ tới trước khi mình bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ ta mặc dù nóng tính, nhưng chuyện ăn uống sẽ không bạc đãi ta, ngược lại không ăn còn bị đánh.

Ta thấy trong mắt hắn dường như có ánh sáng, trong lòng hơi khẩn trương, thốt ra: “Nếu như không chê thì sau này thường đến ăn đi.”

“Thật không? Tốt quá, ngươi nhiệt tình như vậy, ta từ chối cũng ngại.” Hắn xoạt xoạt vươn đũa, gắp thức ăn vào chén mình, vừa ăn vừa nói, “Ta sẽ giao tiền cơm đúng thời hạn.”

Ta nhìn hắn thi triển Phật sơn vô ảnh đũa, trong lòng buồn bực.

Cơm nước xong xuôi, hắn vươn vai, dáng vẻ thỏa mãn, ta cắn đũa âm trầm nhìn hắn.

Hắn làm bộ không thấy, ngược lại nói: “Ngươi ăn nhanh chút đi, ăn xong ta rửa chén cho.”

Ta cắn, ta cắn.

“Ngươi đừng ăn đũa chứ!”

oOo

Lúc hắn rửa chén, ta tựa cằm lên đầu con thỏ mắt hí, ngồi trên ghế salon xem TV.

Hắn rửa chén xong đi lại đây, nhìn ta bật cười: “Hai ngươi thật giống mà.”

Ta trừng mắt liếc hắn.

Bất quá, con thỏ này đúng là vì đồng sự ở công ty thấy nó giống ta nên đem làm quà sinh nhật tặng cho ta.

Hắn ngồi xuống cạnh ta, cười tủm tỉm: “Đang xem gì đó?”

Rồi hắn nhìn màn hình TV, xong lặng đi một chút.

Đúng là kẻ ít thấy chuyện lạ mà, không phải tiết mục của đàn bà con gái thôi sao, tuy ta là đồng tính luyến, nhưng chẳng lẽ ta muốn tìm tòi một chút nửa kia của thế giới cũng không được sao hả.

Hắn cùng ta xem một hồi, rốt cuộc không nhịn được quay sang hỏi ta: “Tại sao cả tiết mục quảng cáo chen ngang về kem trị nám ngươi cũng coi ngon lành vậy hả?”

“Lo xa không thừa thôi, vậy cũng không hiểu, hơn nữa ta đặc biệt thích so sánh hiệu quả trước và sau khi sử dụng.”

Hắn cùng ta coi tiếp một hồi, ngọ nguậy, đột nhiên nhíu mày, quay lại hỏi: “Cái gì vậy ta?”

Ta chợt nhớ ra, nhào tới.

Rốt cuộc hắn nhanh chóng móc ra thứ gì đó dưới đệm, ta nằm đè trên người hắn, muốn khóc quá.

Hắn giơ tay lên, bày ra một nụ cười có thể cho là ôn nhu, sau đó nhìn về thứ đang nằm trong tay.

Trầm mặc a trầm mặc, hoặc là trầm mặc rồi bộc phát hoặc là bị trầm mặc chôn vùi.

Dương Giản nâng ta dậy, thả lại thứ kia xuống dưới đệm, sau đó nghiêm túc vỗ vỗ vai ta nói: “Người anh em, ta hiểu mà. Không sao, đều là đàn ông cả thôi.”

Hắn nhìn thời gian nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta về đây.”

Hắn đứng lên, ta theo hắn ra tới cửa, rầu rĩ nhìn hắn ra ngoài, hắn nói: “Mai không ghé được, ta phải đi dự tiệc, lúc rảnh lại qua nha.”

Ta đóng cửa, nghe được tiếng cười không nhịn nổi của hắn.

Ta yên lặng đi vô, lấy cái chai KY từ ghế salon ra, quăng vô thùng rác.

Ta khinh bỉ cái trang web dám nói đàn ông dùng dầu KY khi tự an ủi sẽ có thêm khoái cảm.

Thật sự khinh bỉ, khinh bỉ một trăm lần luôn.

====================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 5: người nào đeo kính, về cơ bản đều phúc hắc, đương nhiên hơn phân nửa là do cận thị.





Ta buồn bực ngồi trước computer, lên blog nguyền rủa một trăm lần, thoải mái một chút liền bắt đầu lướt trang BBS của công ty.

Ta thấy hộp tin nhắn cá nhân có một thư mới, ID là quái a di, có để lại số hiệu QQ bảo ta thêm nàng.

Đây không phải trợ lý tổng giám đốc sao?

Ta do dự một chút, đăng nhập vào một số hiệu QQ khác, tên là phấn hồng nữ sinh.

Ta thêm nàng rồi hỏi: “Sao lại muốn ta thêm ngươi?”

Quái a di: “chậc, ngươi là khách quen rồi, muốn thành lập liên lạc lâu dài để thuận tiện giao dịch thôi. Thế nào? Ta muốn cùng ngươi hợp tác làm ăn. Ta cung cấp toàn bộ tin tức về tổng giám đốc cho ngươi, ngươi giúp ta mua thẻ nạp trò chơi.”

“Thẻ nạp? Ngươi không kiếm Q tệ nữa?”

“Gần đây ta phát hiện có thể xài điện thoại công ty nạp, không cần ngươi nữa.”

Hóa ra là thông minh hơn rồi.

“Để bày tỏ thành ý, ta có thể miễn phí nói cho ngươi mấy cái tip nhỏ nhỏ về chuyện tư mật của tổng giám đốc.”

“Sao lại tiếng Trung lẫn tiếng Anh thế kia?”

“Ngươi ngu à? Trung Tây hợp bích, trái đất vốn là một cái thôn, hiểu không?”

“Nga.”

“Đến đến, nói cho ngươi nghe, Quan tổng thích mang dép lê trong phòng làm việc, còn là loại có tai thỏ nữa.”

“Hả!”

“Quà sinh nhật cháu ngoại gái hắn tặng đó mà.”

“Nga.”

“Quan tổng thích uống sữa bò.”

“Hả!”

“Dinh dưỡng mà.”

“Nga.”

“Quan tổng trái phải không phân biệt được.”

“Hả!”

“Phương hướng cảm kém thôi.”

“Nga.”

“Ta nói ngươi nha &^#$%@#!”

Dù sao thì cho tới lúc đi ngủ ta vẫn còn đang suy nghĩ, đôi dép lê con thỏ trong phòng làm việc của tổng giám ấy, hai mắt nó có híp lại không nhỉ?

oOo



Thứ hai lúc đi làm, ta vẫn cọ cọ tới bên người tổng giám đốc.

Hắn gật đầu với ta.

Ta âm thầm nắm tay, cười với hắn, nói: “Chào tổng giám đốc!”

Được rồi! Chỉ nói bốn chữ!

Cùng nhau đi vào thang máy, nhấn nút số tầng, nhìn đèn báo số không ngừng biến hóa.

Vẫn rất hồi hộp, nhưng cảm giác có một chút không giống với lúc trước.

Bất quá là biết một vài chi tiết nhỏ mà thôi, nhưng lại thấy khoảng cách ít đi rất nhiều, ta thành người qua đường giáp có được bí mật của diễn viên.

Ta nhịn không được bèn quay mặt đi, chớp chớp mắt với vách tường thang máy.

Đằng sau có một đồng sự kề sát vào ta nhỏ giọng hỏi: “Sáng sớm chưa rửa mặt sao? Vẫn còn ghèn mắt à?”

Ta không chấp nhặt với loại người không tố chất như thế.

Thang máy hơi chật, thế mà khoảng cách giữa ta và tổng giám đốc lại rất xa.

Ta suy nghĩ một chút, cố lấy dũng khí nói: “Tổng giám đốc, sang phải một chút được không.”

Hắn quay lại hỏi: “Bên phải là bên nào?”

Trong thang máy trầm mặc.

Hắn trợn mắt nhìn ta, ta trừng lại hắn.

“Quan tổng không phân rõ trái phải.” Ta chợt nhớ lại hôm qua trợ lý đã nói.

Sau đó, hắn yên lặng nhích về phía ta.

Ta nhìn tay áo chúng ta dán vào nhau, lại ngẩng đầu, thấy tai tổng giám đốc hơi hồng hồng.

Đến tối, tiểu thư trợ lý lại tìm ta, nàng nói: “Lúc Quan tổng xấu hổ, tai sẽ hồng lên nga!”

Ta nhìn màn hình computer, cười vui vẻ.

Ta biết rồi.

oOo

Dạo gần đây khi ăn cơm, ta luôn lo lắng đề phòng, sợ Dương Giản vọt vào, chụp đũa thi triển Phật sơn vô ảnh đũa.

Nhưng mà hắn không có ghé.

Ta cầm đũa chọc chọc cơm, một cái hai cái ba cái.

Đột nhiên điện thoại reo, ta thấy số lạ, tiếp điện, mở đầu liền nhào đến một câu: “Thủ Ninh, bây giờ ngươi có rảnh không?”

Ta sửng sốt

Dương Giản so Tào Tháo còn nhanh, Tào Tháo nhắc mới đến, Dương Giản thì vừa nghĩ đã tới rồi.

Ta nói: “Ta đang ăn cơm.”

“Tiếc thật! Ta không ăn cùng ngươi được, gần đây bận quá, thật có lỗi.”

“Xin lỗi cái gì đâu, ta lại không bắt ngươi ăn cùng ta.”

“Cơm nước xong có rảnh không?” Hắn lại hỏi.

Ta suy nghĩ một chút, cũng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hỏi vậy tức là rảnh rồi, một lát ta ghé nhà đón ngươi, ta đưa ngươi đi gặp vài người.”

“Hả?” Không chờ ta kịp hỏi lại, hắn cúp điện thoại luôn.

Thật bá đạo mà, ta bĩu bĩu môi, có chút bất mãn, ta tiếp tục chọc chọc cơm.

Đột nhiên ta nghĩ tới, vừa rồi hắn nói chúng ta cái gì? Ta và hắn thân vậy sao.

Chờ khi Dương Giản ấn chuông cửa, ta vừa rửa chén xong.

Hắn kéo ta đi, ta nói: “Chờ chút! Ta bỏ tạp dề ra đã!”

Thấy xe hắn, ta ghen tị bùng lên, thật muốn cầm chìa khóa quẹt lên mặt hai cái.

Sao đồng dạng là nhân viên công ty ta lại không có xe chứ!

Ta ngồi cạnh ghế lái, hỏi hắn liên tục: “Đi đâu giờ? Gặp ai vậy?”

Hắn rốt cuộc nhịn không được: “Nếu không muốn đi gặp thổ địa thì đừng phiền ta lái xe!”

Ta câm miệng.

Ta không muốn gặp thổ địa, kỳ thực nguyện vọng của ta là suốt đời ngu ngốc mà được vui vẻ.

Dương Giản đưa ta vào một gian pub. Có vẻ khá cao cấp, nhạc nhẹ, phục vụ sinh đều rất đẹp. Ta dè dặt theo sau hắn, lại bắt đầu hỏi: “Muốn gặp ai vậy? Đây là chỗ nào?”

Hắn cười với ta, tròng kính loang loáng dưới ánh đèn hôn ám của quán rượu: “Yên tâm đi, không đem ngươi bán đâu, ngươi lại chẳng được mấy ký thịt.”

Ta có chút ủy khuất, áp súc chính là tinh hoa thôi.

Hắn dẫn ta vào một căn phòng, nói với mọi người bên trong: “Ta dẫn theo người đến.”

Ta lướt qua hắn, nhìn vào trong.

Có vẻ như phòng có năm sáu người đang ngồi, đồng loạt nhìn về ta.

Ta nuốt nuốt nước miếng.

====================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 6: đam mỹ văn, đặc biệt là đam mỹ tiểu bạch văn, luôn sẽ có đồng nhân nữ xuất hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm