2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thẻ phòng

Những bữa tiệc cấp cao như vậy cũng được chia thành ba bảy loại. Quý Lam Hạo và Trần Mộc Mộc đương nhiên là lấy thân phận cơ bản nhất để vào đây, thưởng thức đồ ăn thức uống theo kiểu tự chọn bên ngoài, nhưng thân phận của những người phụ nữ này lại khác, rượu đều là loại tốt nhất do phục vụ tự mình bưng lên, đồ ăn cũng cao cấp xa xỉ đến mức nhóm người bên ngoài không thể tưởng tượng nổi.

Họ ăn mặc tinh tế, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt hoặc thong dong, quy tắc của tầng lớp thượng lưu trong lòng bàn tay các cô, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ ẩn dưới nụ cười đó.

Không thể bị nhìn thấu, suy nghĩ chính là sơ hở.

Nhưng hôm nay là tới giải trí, một trong số họ khá thích thú, mở rèm vải ngăn cách ra nhìn trộm bên ngoài, nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh mắt phê phán.

Trang Nhược Lan nhìn bộ dáng kia của cô thì cười khẽ, tóc búi cao mềm mại, màu nâu nhạt cũng che đi làn da dịu dàng của cô, giọng điệu bất lực: "Chu Lộ, cậu thật sự nhiệt tình với loại bữa tiệc này nha, đây là lần thứ hai trong năm nay rồi, còn chưa tới tháng sáu đâu."

Chu Lộ bật cười: "Chúng ta tổ chức tiệc, đừng nói một năm hai lần, một năm mười lần đều sẽ có một đống người chen vào, cậu có tin hay không?"

Trang Nhược Lan lại cười, Chu Lộ nói đúng, bữa tiệc này đối với các cô mà nói chỉ để mua vui, nhưng đối với không ít người mà nói chính là cơ hội khó có được để leo lên mở rộng mạng lưới quan hệ.

Nhưng điều này không thể thay đổi mục đích mở tiệc của các cô, cũng là ý nghĩa của bữa tiệc này.

Tìm một người thuận mắt để có buổi tối vui vẻ.

Thủ đoạn này cũng không hiếm thấy, tình yêu có thù lao, người tình có trả tiền, biết mình có chút sắc đẹp sẽ lấy chi phí hợp lý nhất mua vào cửa, cài trâm ngọc lên ngực trở thành đối tượng được mọi người lựa chọn.

Mà nam nữ nhà giàu tìm kiếm đối tượng nhất định phải có đầy đủ thân phận, sau khi vào sân đừng cài trâm bướm, vừa chọn người tình vừa mở rộng mối quan hệ, đẳng cấp này dùng tiền mua không được, thân phận đủ tự nhiên sẽ biết tham gia như thế nào.

Chu Lộ hứng trí bừng bừng nhìn xung quanh, nghĩ đến hôm nay có cơ hội buông thả, ngoài miệng còn nói: "Tớ là vì Ngụy Hạ, cô ấy cũng nên tìm người yêu, mẹ nó cô ấy còn định độc thân đến lúc nào?"

Ngụy Hạ vẫn ngồi bên cạnh không nói gì nâng mi mắt lên, ngón tay kẹp một ly rượu, hừ lạnh một tiếng: "Vậy tớ phải cảm ơn cậu."

Ngụy Hạ là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, nhưng năng lực lại chói mắt nhất, tính tình cũng không dễ ở chung, hơn nữa còn vô cùng độc đoán.

Cô là một người kỳ lạ, lúc mười lăm tuổi Ngụy Hạ vẫn tên là Ngụy Hạ Mộng, cô nói với cha mẹ mình rằng: "Con muốn đổi tên, chữ Mộng này không thích hợp với con, con muốn đổi thành Ngụy Hạ."

Cái tên này do chính ông nội của cô đặt, hy vọng một cô gái như cô cả đời có thể rực rỡ như giấc mộng giữa mùa hè, người lớn lấy sao có thể nói sửa là sửa.

Ngụy Hạ lại nói: "Cuộc sống của con do con nắm trong tay và do chính con tạo ra, không liên quan đến giấc mơ mờ mịt nào đó."

Cha mẹ không thể lay chuyển được cô, tính tình của Ngụy Hạ bá đạo và cứng rắn, mười lăm tuổi đổi tên, từ nay về sau nắm giữ cuộc sống của riêng mình.

Cũng là người duy nhất trong ba người leo lên từ hai bàn tay trắng.

Chu Lộ nhìn bộ dáng không quá hứng thú này của cô, lập tức thúc giục cô tới xem thử: "Cậu tới xem con chuột con chạy sai chỗ này, nói không chừng hợp khẩu vị kỳ lạ của cậu, cậu sẽ thích loại này."

Cô ấy nói xong lại nhìn ra ngoài, chậc: "Thật ra nhìn kỹ khuôn mặt cũng xinh."

Cô ấy nhìn không chớp mắt như vậy, Ngụy Hạ nhàm chán nên dựa vào cũng nhìn thoáng qua, trong lúc nhất thời ánh mắt không dời đi được.

Ngụy Hạ là người ai cũng biết, nhưng ai cũng không lọt vào mắt cô, ở cùng một chỗ nhiều nhất không chống đỡ được hai tuần, ngay cả đụng mép giường cũng không được, lập tức bị Ngụy Hạ đạp xuống giường.

Chu Lộ hỏi cô: "Thế nào? Có ăn được không?" Cô ấy hoàn toàn coi như một trò đùa, tuyệt đối không cảm thấy Ngụy Hạ có thể vừa mắt loại này.

Ngụy Hạ bĩu môi ngồi trở về: "Cũng được."

"Ha, quả nhiên... Cái gì!? Cậu nói cái gì?" Chu Lộ còn tưởng mình nghe lầm.

Chỉ thấy Ngụy Hạ đưa tay tìm phục vụ, chỉ Quý Lam Hạo đang ngồi ở một góc.

Quý Lam Hạo còn đang ăn thịt, đột nhiên bị phục vụ quấy rầy.

"Xin chào, xin lỗi đã làm phiền cô, có vài tiểu thư mời cô qua chỗ ngồi một chút." Người phục vụ nói, chỉ ra một hướng nhất định bị bức màn che.

Quý Lam Hạo hoàn toàn không nhận thấy những ánh mắt ghen tị đang vây quanh, cô nhìn về phía tấm rèm, nghiêng đầu nói: "Không được, tôi đang đợi bạn của tôi ở đây."

Sau khi phục vụ báo lại, mấy người đều trợn tròn mắt: "Cô ấy từ chối? Thật hay giả!?"

Ngụy Hạ lại nhìn thoáng qua Quý Lam Hạo, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Không cần thì thôi."

"Chờ bạn gì chứ? Có ngốc không." Chu Lộ đang ầm ĩ bên cạnh: "Hiếm khi vừa mắt, cứ như vậy bỏ qua sao?"

Ngụy Hạ trừng mắt nhìn cô ấy, cầm nho trên bàn đập cô ấy: "Ăn đi, nhiều chuyện vậy."

Hai người đổi đề tài, nhưng Trang Nhược Lan lại vuốt cằm mình không biết đang suy nghĩ cái gì.

Quý Lam Hạo chưa tiếp tục ăn được bao lâu thì một người phục vụ khác đến, nàng ngẩng đầu cho rằng cùng một chuyện nên chuẩn bị từ chối, nhưng người phục vụ kia lại lấy ra một tấm thẻ phòng: "Đây là bạn của cô cho cô, hy vọng cô đến đấy chờ cô ấy."

"Mộc Mộc sao?" Quý Lam Hạo hỏi.

Người phục vụ lại có chút khó xử: "Cô ấy chỉ nói là bạn của cô."

Quý Lam Hạo nghĩ mình chỉ quen biết Trần Mộc Mộc thôi, vậy chắc là Trần Mộc Mộc gọi nàng qua, hẳn là muốn gặp ở một nơi khác, vừa lúc nàng cũng ăn khá no lắm, vì vậy nàng đứng dậy và đi theo người phục vụ đến phòng trên lầu.

Căn phòng rất cao cấp, phục vụ quẹt cửa thay nàng rồi rời đi, còn nói với nàng: "Đồ uống ở quán bar đều có thể uống, chúc cô đêm nay vui vẻ."

Quý Lam Hạo còn muốn hỏi đêm nay vui vẻ là cái gì, nhưng người nọ đã rời đi rất nhanh và không kịp hỏi rõ.

Quý Lam Hạo không từ chối bất cứ thứ gì không tốn tiền, nhanh chóng nhào vào quầy bar tìm kiếm, phát hiện một chai rượu rất thơm, tò mò nên lập tức uống hai ly...

Tại địa điểm dưới lầu, Ngụy Hạ hiển nhiên là không có hứng thú với bữa tiệc này, thờ ơ đặt ly rượu xuống, đơn giản đứng lên: "Nhàm chán, tôi muốn trở về."

Chu Lộ ngáp một tiếng: "Vừa bắt đầu, cậu đi như vậy thì còn chơi cái gì?"

Ngụy Hạ cười nhạo cô ấy một tiếng: "Cậu cứ từ từ chơi đi."

Trang Nhược Lan lại ở bên cạnh cười nói: "Ở đây không vui, có thể chỗ khác cũng vui hơn, cầm đi." Cô đưa cho Ngụy Hạ một tấm thẻ phòng: "Thử vận may."

Hai người khác lập tức đoán được là ý tứ gì, Chu Lộ lập tức nhíu mày, gào thét: "Cậu chơi xấu vậy? Ép buộc đưa lên giường sao?"

Trang Nhược Lan nhún vai: "Tớ cũng không ép ai, chỉ là đang tạo cơ hội thứ hai mà thôi." Nếu thật sự không muốn, chẳng lẽ các cô còn có thể đè cho người khác lên giường với mình sao?

Chờ đã, nếu là Ngụy Hạ...

Trang Nhược Lan cũng là thấy Ngụy Hạ khó có được hứng thú nên mới ra tay, vốn cũng không nghĩ tới người nọ lại ngây ngốc như vậy mới một chút đã lừa gạt được: "Xem cậu có hứng thú hay không."

Hai người đều nhìn chằm chằm vào Ngụy Hạ, Ngụy Hạ không nói gì, ngay khi hai người cho rằng cô không có ý gì, cô lại nhận lấy tấm thẻ phòng kia, kẹp ở trên ngón tay vung lên rồi mới rời đi.

"Cô ấy muốn lên sao?" Chu Lộ nhìn bóng lưng Ngụy Hạ hỏi.

Trang Nhược Lan đưa chén rỗng cho phục vụ, nói với Chu Lộ: "Có thể thành hay không còn khó nói, cậu cũng biết tình hình của Ngụy Hạ."

Chu Lộ nhún vai: "Cũng đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro