27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Lam Hạo bận rộn trong phòng tắm, sau khi phục vụ Ngụy Hạ xong ở nơi này thì còn phải tiếp tục tắm rửa cho hai người, Ngụy Hạ không động đậy, bản thân cứ như nữ hoàng, dán lên người Quý Lam Hạo muốn nàng tắm cho cô, Quý Lam Hạo tắm cho đồ nhu nhược Ngụy Hạ xong thì tắm cho mình, bên trong còn ngăn cản Ngụy Hạ không ngừng quấy nhiễu.

"Cô còn sờ tôi thì tôi sẽ không vui đó." Quý Lam Hạo bị nắm mông n lần lập tức nghiêm mặt.

Nhưng Ngụy Hạ đâu sợ, lúc Quý Lam Hạo quay đầu hất mặt về phía cô, cô trực tiếp đưa tay ra giữ chặt cằm Quý Lam Hạo: "Sao lại không vui? Nói đi."

Quý Lam Hạo trừng cô đến khô héo, không nói gì mà buồn bực cúi đầu tắm rửa, ngoảnh mặt làm ngơ với đủ kiểu động tác của Ngụy Hạ, không nói chuyện cũng không thèm để ý đến Ngụy Hạ, cứ như phía sau là một đám không khí không an phận.

Ngụy Hạ bị bơ năm phút cảm thấy hơi mất sức, nhìn Quý Lam Hạo đứng gội đầu dưới vòi hoa sen, hai tay đưa lên vuốt xuống theo chiều tóc, trông rất hàm súc thú vị.

Cô dán lên trước, hai tay vòng từ phía sau nàng lên phía trước, đè mấy cái dưới bụng nàng, Quý Lam Hạo không chặn cô cũng không quan tâm cô, Ngụy Hạ mới nói: "Thật sự không vui sao?"

Quý Lam Hạo cũng không thèm hừ lấy một tiếng.

Lúc này Ngụy Hạ mới biết nàng thật sự không vui, chậc một tiếng: "Còn không nói chuyện với tôi? Nhỏ nhen như vậy sao?"

Lúc này Quý Lam Hạo mới buồn bực nói: "Ai nhỏ nhen, thử bóp tới bóp lui cô xem."

"Tôi để ngón tay cô làm lâu như vậy, vừa liếm vừa mút, tôi còn chẳng nói gì." Ngụy Hạ nghiêng mặt dán lên lưng của Quý Lam Hạo, lúc nghe nàng nói lồng ngực lại cảm thấy ấm áp.

Cô nói rất thẳng thắn, khiến mặt Quý Lam Hạo đỏ bừng: "Đó, đó là do cô..."

"Tôi sao chứ." Hai tay Ngụy Hạ mò xuống dưới, hôm nay thật sự không muốn buông Quý Lam Hạo ra: "Lát nữa quay lại giường còn làm nữa không?"

Quý Lam Hạo cảm giác hôm nay Ngụy Hạ yêu cầu rất nhiều, nhưng nàng nghĩ đến mai không cần dậy sớm, tiết học là buổi trưa nên ngủ dậy muộn chút cũng không sao: "Cô còn động tay động chân với tôi thì buổi tối không làm, tôi đi ngủ phòng khách, ha!"

Ngụy Hạ nghe vậy lập tức buông tay đang nắm bắp chân Quý Lam Hạo, lại đưa tay ra bóp mặt Quý Lam Hạo quay qua gặm vào đôi môi của nàng, dùng sức đến mức suýt nữa cắn rách cánh môi Quý Lam Hạo: "Không được phép nói ngủ phòng riêng." Uy hiếp xong, Ngụy Hạ vỗ một cái lên bờ mông đầy tính đàn hồi của Quý Lam Hạo, bản thân cầm lấy khăn lông đi ra ngoài: "Mau ra đây, tôi đợi cô ở trên giường."

Vốn Ngụy Hạ rất thích làm theo ý mình, cá nhân có yêu cầu đều là từng trò từng trò, bảng giá mà cô mở rất cao, mà người tình của cô cũng không dễ làm, Quý Lam Hạo thở dài, cảm giác nửa bên mông có chút đau nhức, nghĩ đến yêu cầu không ngừng của Ngụy Hạ, nàng lập tức lề mề một lúc trong phòng tắm mới đi ra.

Sau khi ra ngoài, Ngụy Hạ không mặc quần áo ngồi trên giường, sau lưng tựa một cái gối, khăn lông vừa nãy cầm ra ngoài phủ trên đùi, trong tay còn loay hoay một cái hộp cỡ lớn bằng lòng bàn tay, nhìn thấy Quý Lam Hạo thì vẫy tay với nàng.

Quý Lam Hạo lau tóc đi qua, cũng không mặc áo quần, vừa nãy đã thế này thế kia trong phòng tắm rồi, bây giờ che che đậy đậy thì cảm thấy hơi kiêu kỳ, nàng ngồi bên cạnh giường, nhìn Ngụy Hạ mở cái hộp trông rất cao cấp, lấy ra một sợi dây chuyền kim cương tao nhã từ bên trong.

"Hôm nay cô khiến tôi rất hài lòng, sau này tôi sẽ dẫn cô ra ngoài, đây là phần thưởng của cô." Ngụy Hạ cầm sợi dây chuyền kim cương lên, kiểu dáng do cô đích thân chọn, đã tốn không ít tiền của cô, nhưng lúc cô nhìn thấy sợi dây chuyền này thì cảm thấy rất thích hợp với Quý Lam Hạo, nên tiện tay mua lại, vừa hay tìm được cơ hội tặng cho nàng.

Nhưng Quý Lam Hạo nhìn thấy đồ vật quý giá này lại không dám nhận: "Đắt quá rồi, đòi phần thưởng chi bằng dẫn tôi ra ngoài ăn ngon."

Ngụy Hạ cười phụt một tiếng, muốn ăn gì lúc nào chẳng đi được: "Cúi đầu, để tôi đeo cho cô."

Quý Lam Hạo chần chừ không cúi đầu, Ngụy Hạ nheo mắt: "Tay tôi tê rồi."

Hết cách, Quý Lam Hạo chỉ đành cúi đầu để Ngụy Hạ đích thân đeo sợi dây chuyền kim cương lên cho nàng, thú vị đấy, toàn thân cởi sạch chỉ có sợi dây chuyền trên cổ sáng lấp lánh, xúc cảm mát lạnh treo trên cổ giống như dây thừng trói trong tay.

Sợi dây chuyền này treo trên cổ khiến cả người Quý Lam Hạo hơi cứng đờ, nàng không thích cảm giác này, cảm giác bị bao nuôi quá rõ ràng, nàng thà bị Ngụy Hạ đòi đủ loại yêu cầu trên người cô cũng không muốn Ngụy Hạ nhét món quà lớn xa xỉ cho nàng, điều này khiến Quý Lam Hạo cảm thấy bản thân rất bỉ ổi.

Nhưng Ngụy Hạ lại rất hài lòng, cô cảm thấy Quý Lam Hạo như vậy càng có cảm giác thuộc về mình, đầu tiên là sợi dây chuyền, sau đó Quý Lam Hạo sẽ dần không thể thích nghi được cuộc sống nghèo khó thậm chí là bình thường, cô muốn Quý Lam Hạo học cách tham lam, yêu cầu càng nhiều thì Quý Lam Hạo sẽ không rời khỏi cô được.

Ngón tay cô chậm rãi sờ quanh sợi dây chuyền kim cương, sau đó vòng quanh cổ của nàng: "Hôn tôi."

Quý Lam Hạo làm theo, nhưng nàng lập tức bị Ngụy Hạ phát hiện mình không nhập tâm, Ngụy Hạ xảo trá có thể phát hiện sự chăm chú của Quý Lam Hạo không hoàn toàn ở trên người cô, nhếch mày hỏi: "Sao vậy? Cô không hài lòng ở đâu sao?"

"Tôi không thích cô tặng tôi cái này." Quý Lam Hạo ngây ngốc nói: "Cái này đắt quá rồi."

Ngụy Hạ sờ khuôn mặt của Quý Lam Hạo, nhìn ra được chút không tự nhiên trong vẻ mặt ngây ngốc đó, thậm chí có thể nói là hơi khó chịu.

Quý Lam Hạo tiếp tục nói: "Tôi không cần những thứ này."

"Cô ầm ĩ cái gì? Chỉ là tôi muốn tặng cho cô, cô cứ yên tâm đeo là được, cần gì nghĩ nhiều?" Ngụy Hạ hơi nôn nóng, Quý Lam Hạo không giống người mà cô quen biết, trước đây chỉ cần cô tùy ý tặng đồ vật này cho bất kỳ người nào thì họ đều lập tức cười tươi như hoa liên tục nịnh nọt nói lời cảm ơn cô, sao đến Quý Lam Hạo thì lại giống như bị sỉ nhục đến mặt mày xanh mét vậy?

Quý Lam Hạo không nói gì, chỉ là vẻ mặt căng thẳng.

Ngụy Hạ thấy nàng như vậy, đáy lòng cũng có chút không thoải mái: "Nếu cô không thích thì đừng đeo nữa, nhưng đồ đã tặng đi thì tôi sẽ không lấy lại, cô thật sự ghét tôi tặng quà cho cô thì cô cứ vứt đi là được."

Cô không muốn ép Quý Lam Hạo quá nhiều, nhưng Quý Lam Hạo bài xích như vậy cũng khiến mặt mũi cô không nhịn được, có cảm giác Quý Lam Hạo muốn vạch rõ ranh giới.

Vốn hai người còn đầy tình cảm, bầu không khí lập tức có chút cứng ngắc, Quý Lam Hạo không có năng lực chống cự như Ngụy Hạ, bản thân suy nghĩ cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, ban đầu Ngụy Hạ nói đưa hai trăm vạn là đưa, nàng như vậy chỉ khiến hai người càng thêm lúng túng, bầu không khí đang tốt lành lại bị bản thân làm thành như vậy, Ngụy Hạ cũng không làm gì sai cả, không nên tức giận với cô.

Suy nghĩ một lúc, Quý Lam Hạo dùng tay chạm vào vai Ngụy Hạ nhưng lại bị Ngụy Hạ hất ra, xem ra nàng từ chối đã khiến Ngụy Hạ tức giận, Quý Lam Hạo chỉ đành cúi đầu, bù cho Ngụy Hạ một nụ hôn nuốt lưỡi nồng nhiệt mười phần.

Ngụy Hạ bị hôn khiến đầu óc hơi mơ màng, nhưng âm thanh vẫn lạnh nhạt: "Cô làm gì vậy? Có phải không thích quà tôi tặng không?"

Lúc này Quý Lam Hạo mới mềm giọng nói: "Không phải không thích, chỉ là đeo không quen, tôi rất vui khi cô mua quà cho tôi."

Lúc này Ngụy Hạ trừng mắt nhìn nàng, quái đản hỏi: "Cho nên? Cô không vứt nữa sao?"

"Tôi vốn không có ý vứt đi." Quý Lam Hạo nói thành thật, một bộ đồ một trăm tệ mặc rách rồi nàng còn không nỡ vứt đi, thì dây chuyền kim cương? Cho dù chặt đứt tay nàng cũng không thể chủ động ném thứ tốt như vậy.

"Vậy cô sẽ đeo chứ?" Ngụy Hạ được nước lấn tới, ban nãy nói nàng không thích thì đừng đeo, nhưng đây hoàn toàn chỉ là lời nói ngược, thật ra Quý Lam Hạo dám lấy xuống xem.

Miệng Quý Lam Hạo dừng lại, ánh mắt Ngụy Hạ không chút né tránh nhìn lấy nàng, dù bị đè ở phía dưới cũng không giảm được khí chất của cô, Quý Lam Hạo chỉ đành bỏ đi ý niệm tháo dây chuyền xuống: "Sẽ đeo, nhưng tôi phải giấu trong cổ áo."

Đeo sợi dây chuyền kim cương này đi khắp nơi khó tránh hơi kiêu căng.

Ngụy Hạ nheo mắt suy nghĩ một lúc, ân chuẩn: "Được."

Xem như qua cửa này rồi, Quý Lam Hạo thở dài một hơi, nhưng lại nghe thấy Ngụy Hạ hừ nàng một tiếng: "Tôi tặng cô thứ tốt, cô lại khiến tôi khó chịu, nói đi, cô nên đền bù cho tôi thế nào đây?"

Vừa nói vừa vòng chân lên eo nàng, cũng không đợi người ta trả lời đã trực tiếp nói: "Thật ra tôi còn mua thứ khác."

Đừng có là kim cương gì đó nữa, trong lòng Quý Lam Hạo khóc hu hu, nhưng trên mặt lại bình tĩnh: "Vậy thì lấy ra đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro