90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cung Hạo Cơ chỉ là một ái thiếp được nữ hoàng nuôi trong hậu cung, nàng an phận thủ thường, hầu như không bao giờ bước ra khỏi hậu cung nửa bước, cho đến bây giờ nàng chưa từng nhúng tay vào những chuyện chính sự ở tiền điện, cũng không cảm thấy mình cần nhúng tay.

Nhưng làm sao nàng có thể không phát hiện ra chứ?

Sao không phát hiện ra bệ hạ luôn cau mày suy tư, không phát hiện trong cung hỗn loạn và bất an, có nhiều quân lính hơn.

"Hạo, ngươi muốn đi đâu?" Tiểu công chúa nhìn thấy Quý Lam Hạo đột nhiên đứng lên.

"Ta phải đi về." Quý Lam Hạo nói, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh, giống như là ở nhà bạn bè uống trà xong chuẩn bị về nhà.

Tiểu công chúa lập tức đứng lên: "Ngươi điên rồi sao? Bệ hạ còn đang cùng Vương gia đối địch, nếu ngươi trở về, nhất định sẽ bị liên lụy, khó giữ được cái mạng nhỏ này!"

Quý Lam Hạo chẳng qua cũng chỉ là một vũ nữ may mắn được nhìn trúng, một ca cơ được cưng chiều, một không thế lực, hai không bối cảnh, ngoại trừ nàng cũng chỉ còn một tiểu công chúa không có thực quyền. Thậm chí Quý Lam Hạo còn không biết trong cung có nhưng ai, cứ như vậy trở về, sẽ bị coi như người bên cạnh của bệ hạ rồi bị diệt trừ.

Nhưng Quý Lam Hạo lại lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, hỏi: "Bệ hạ đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại có dáng vẻ như vậy?"

Tiểu công chúa sững sờ, thật sự rất kỳ quái, thời thế thay đổi mà nàng ta vẫn còn rảnh rỗi tán gẫu với Quý Lam Hạo, hai người uống trà nói chuyện, dáng vẻ như không có việc gì. Ánh mắt lạnh như băng của Quý Lam Hạo khiến nàng ta cảm thấy có chút thấu xương, nàng ta cúi đầu, cuối cùng cũng không thể lừa gạt người mình thầm mến, chỉ đành ngập ngừng nói: "Thế cục này ngươi cũng đã thấy rõ, ta chỉ... chỉ vì bảo vệ tính mạng mình mà chọn bên đứng thôi."

Nàng ta đứng về phía Vương gia, tất nhiên cũng đã báo không ít tình báo về bệ hạ.

Nhưng nàng ta lại nói: "Hạo, chỉ cần bệ hạ nhượng bộ thì sẽ không sao, mà đây cũng là một cơ hội của ngươi, ngươi bị ép làm một ca cơ được nuông chiều, đây không phải là một cơ hội để ngươi thoát khỏi sao?"

Quý Lam Hạo cầm lấy chiếc khăn hình vuông trên bàn, cẩn thận gấp xong để vào trong ngực, lạnh lùng nói với tiểu công chúa: "Ai nói là ta bị ép?"

Tiểu công chúa nghe xong còn chưa kịp phản ứng, Quý Lam Hạo đã lao ra khỏi cửa, cho dù nàng ta có gào thét đằng sau như thế nào cũng không chịu dừng bước, chạy thẳng về phía hoàng cung.

Ở chỗ đó, nữ hoàng ngày thường cao thượng cả người đã đẫm máu, trên tay cô còn cố chấp cầm một lưỡi dao sắc bén, vung tay chém làm người liên tục ngã xuống, từ nhỏ cô đã tập võ, càng lớn thì những cận vệ bên cạnh cô càng giảm đi.

Từ nhỏ Quý Lam Hạo đã lớn lên trong cung, khi còn nhỏ nàng từng nghe mấy cung nữ khác sẽ chui qua lỗ chó để ra ngoài cung chơi, nàng dựa theo trí nhớ tìm được lỗ chó cỏ dại mọc um tùm, che giấu tai mắt chui vào, tuy nói là lẻn vào trong cung nhưng nàng vẫn nhanh chóng bị bắt.

Đối với Vương gia, hiển nhiên nàng là một con tin hữu dụng, nữ hoàng đang đánh một trận đẫm máu nhìn thấy người yêu bị lôi vào cung thì mắt đỏ thẫm.

"Bệ hạ, đây là cơ hội cuối cùng, đầu hàng đi." Túm Quý Lam Hạo trong tay, Vương gia người mặc quân trang, hắn và Ngụy Hạ cùng cha khác mẹ, trên mặt có khí thế sắc bén giống nhau.

Lưỡi dao sắc bén trong tay Ngụy Hạ buông xuống, trong mắt chỉ có Hạo Cơ của mình, cô hỏi nhỏ: "Không phải ta cho ngươi ra khỏi cung đi chơi sao?"

Quý Lam Hạo chưa từng thấy một trận chiến như vậy, tuy rằng trước khi trở lại nàng đã chuẩn bị tâm lý nhưng hiện trường đầy vết máu như vậy vẫn khiến nàng có chút sợ hãi, cho đến giờ nàng vẫn luôn được Ngụy Hạ bảo vệ rất tốt, miệng nàng run rẩy nói: "Ta muốn quay lại."

Nghe nàng trả lời, nữ hoàng nhắm mắt lại, sau đó khẽ cười một cái: "Nếu trở lại, sẽ không thể đi nữa."

"Ừm, ta biết." Quý Lam Hạo cảm thấy có lẽ mình điên rồi.

Sau đó máu me đầm đìa khắp nơi, Ngụy Hạ vung lưỡi dao sắc bén như điên, không ai có thể đến gần người cô, Vương gia bị thương cũng phải lui ra ngoài, tay chân đứt gãy ở trong cung vung vẩy, trên lớp vải hoa lệ có vô số máu chảy từ trên trang sức đẹp đẽ xuống, càng làm lộ ra vẻ xa hoa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Vô số người ngã xuống trong cung, Quý Lam Hạo ngã xuống một bên, cả người chật vật, trên mặt đất tất cả đều là màu đỏ, ai là kẻ thù, ai là người mình, sau khi chết dường như cũng không quan trọng, trên người nữ hoàng dính đầy máu tươi, đứng trên ngai vàng, đó là vị trí thuộc về cô.

Trong đầu Quý Lam Hạo trống rỗng, nàng cúi đầu nhìn, thấy chiếc khăn vuông trong ngực mình không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, thứ này rất quan trọng với nàng, nàng đưa tay ra nhặt khăn vuông, trên đó đã dính máu, nàng cúi đầu xuất thần.

Ngụy Hạ nhìn sang chỗ nàng, sau khi chém giết cô thở hồng hộc, chiếc khăn lộ ra khiến cô nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười: "Ngươi còn giữ."

Hai người nhìn nhau, trong mắt có rất nhiều cảm xúc, hoảng sợ, tuyệt vọng, mê luyến, nhẹ nhõm, tất cả cảm xúc đều dồn lại một chỗ, cuối cùng chỉ còn ngắm nhìn.

Ngoài cửa có bóng người xông vào, hạ từng người để đến gần.

Hai người trong điện không bị quấy nhiễu, từ từ đến gần nhau, ly rượu độc trong tay Ngụy Hạ vốn là để lại cho mình, hôm nay cô lại có thể cùng Hạo Cơ uống rượu giao bôi, không ngờ ông trời cũng đối xử với cô không tệ.

Sau đó chính là những bông hoa máu tuyệt đẹp không ngừng nở ra từ cổ.

Khi Quý Lam Hạo tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy gò má đau nhói, hạ mắt xuống thì thấy Ngụy Hạ vẫn đang ngồi trong ngực nàng, hai tay bóp mặt nàng không thả, bất mãn nói: "Còn nói muốn ôm tôi đi vào, kết quả ngủ gọi mãi không tỉnh."

Tài xế đều đã xuống xe.

Quý Lam Hạo vẫn còn sợ hãi trong lòng, sự chua xót trong mơ vẫn còn đọng lại trong cổ họng, thấy Ngụy Hạ tức giận trừng mình, cuối cùng nàng trực tiếp cúi đầu xuống, kéo Ngụy Hạ say mê quấn quýt môi lưỡi, mượn việc này xua tan sự bất an trong mơ.

Người trong ngực ấm áp, vừa hôn vừa đến gần.

Ngụy Hạ bị hôn đến môi đỏ lên, lúc này túm lấy nàng không chịu buông tay, thở hổn hển hỏi: "Em làm gì vậy?"

Miệng nàng vẫn còn ươn ướt, Quý Lam Hạo lại cúi đầu hôn cô, sau đó ôm người xuống xe rồi đi thẳng vào phòng, hai người trực tiếp lăn lên giường.

Hấp ta hấp tấp... không giống Quý Lam Hạo chút nào, Ngụy Hạ vươn tay lên để Quý Lam Hạo từng bước cởi ra, hỏi cô: "Hỏi làm gì chứ?"

Sau khi Quý Lam Hạo trực tiếp lột hết quần áo của Ngụy Hạ thì quấn lấy Ngụy Hạ, linh hoạt cởi quần áo của mình, trả lời: "Gặp ác mộng."

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Ngụy Hạ, đột nhiên cô muốn bật cười: "Em là trẻ con à?"

Vì một ác mộng mà làm ra hành động lớn như vậy để trấn an lòng sao?

Quý Lam Hạo ngăn cô lại: "Có phải trẻ con hay không, một chút nữa chị sẽ biết."

Ngụy Hạ ngừng nói, cô phát hiện gần đây Quý Lam Hạo có vẻ đặc biệt thích cô? Ý gì đây, ngại thời gian hai người lên giường chưa đủ lâu sao?

"Không phải em có chuyện muốn nói với tôi sao?" Ngụy Hạ đưa hai tay sờ lên người Quý Lam Hạo, cảm giác khiến cho người ta không muốn buông tay, mềm mại dẻo dai, thật tốt.

Quý Lam Hạo nói: "Làm xong rồi nói sau."

Trong lòng Ngụy Hạ còn đang nghĩ có Quý Lam Hạo muốn chia tay, nhưng sau khi nhìn vào thế trận này, cô lại bắt đầu nghi ngờ.

Nếu thật sự Quý Lam Hạo dám làm xong với cô rồi nói chia tay, hai người cũng không cần phải sống trong hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro