CTVL4532

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đưa mắt nhìn nhau mà không nói nỗi lời nào. Thích khách? Thích khách lớn nhất ở đây này, bên ngoài là nhân mã ở đâu kéo tới, Lâm Vãn Vinh nắm bàn tay nhỏ của nàng, hỏi:

-Tỷ tỷ, tỷ còn hẹn người nào khác tới cứu ta sao?

An Bích Như trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng:

- Ngươi nói gì đó, Bạch Liên giáo của ta đã bị ngươi diệt rồi, còn đi đâu hẹn ai tới cứu ngươi nữa? Chẳng lẽ muốn ta đi cầu Thành Vương ư? Thành Vương...

Sắc mặt nàng biến đổi, dường như ngộ ra điều gì đó, cả kinh nói:

- Chẳng lẽ là Thành Vương?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, lúc này trong kinh thành thế lực khắp nơi tụ tập, trừ Thành vương ra, còn có Đột Quyết và Cao Ly, bất kỳ phe nào cũng có lý do ám sát hoàng đế.

Bên ngoài tiếng hò hét đòi chém giết liên miên, đao kiếm 'loảng choảng' chạm nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm của những kẻ bị rơi ngã xuống đất. Giao tranh rất kịch liệt, nhưng dù sao hộ vệ canh ở cửa thiên lao cũng ít đi rất nhiều.

-Chúng ta đi mau!

An Bích Như cũng mặc kệ bên ngoài là nhân mã của phe nào, lấy khăn che mặt rồi hai người liền theo cửa lao phóng ra bên ngoài.

Nhóm thích khách mới đến này có khí thế vô cùng dũng mãnh, vệ sĩ giữ thiên lao đã bị điều đi quá nửa. Trong mắt An Bích Như ánh lên vẻ ngoan độc, trường kiếm trong tay như rắn độc phun nọc, chỉ trong nháy mắt liền đâm ngã mấy người. Lâm Vãn Vinh một tay cầm hỏa thương, một tay nắm phong châm, theo sát đằng sau nàng. Cảnh chém giết lúc này đúng là đao thật thương thật, không cẩn thận một chút là có thể thực sự đi đời nhà ma.

Hai người xông ra cửa lao, nhìn về phía giữa khu ngự viên, tức thì kinh hãi chấn động. Chỉ thấy trong đó vô vàn hộ vệ cung đình tụ tập, đang vây giết mấy trăm sát thủ áo đen. Đằng xa đặt một chiếc long ỷ, hoàng đế ngồi trên đó nhìn cảnh chém giết, mặt không chút biến sắc, mấy trăm hộ vệ vây chặt xung quanh.

Nhìn ngược lại phái đám người áo đen, toàn thân trên dưới thương tích chằng chịt, có kẻ toàn thân cắm đầy mũi tên, nhưng không một ai ngã xuống, ngược lại càng lúc càng trở nên dũng mãnh. Đao bổ kiếm chém, trong nháy mắt liền loại bỏ mười mấy vệ sĩ, khiến cho chúng chết thật thê thảm không toàn thây. Chỉ một loáng sau thì hơn trăm người áo đen đã xuyên thủng một lỗ lớn của hàng rào phòng tuyến những hộ vệ kia .

-Tử sĩ!

An Bích Như kinh ngạc nói.

-Tử thi? Tử thi gì?

Lâm Vãn Vinh không hiểu nói.

An tỷ tỷ phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, thì thầm:

- Không phải là tử thi mà là tử sĩ! Những người này đều bị cho dùng thuốc kích thích, thuần dưỡng một thời gian dài. Đồng thời mất tất cả tri giác, dũng mãnh không sợ chết. Chẳng trách chúng ta có thể dễ dàng xông ra như thế, có một trăm tử sĩ này, đủ địch với mấy trăm cao thủ trong cung. Bọn chúng làm gì còn thời gian để ý tới chúng ta?

"Mẹ nói, thì ra là ăn thuốc mê cùng chất kích thích, khó trách lại cuồng bạo như vậy!" Hộ vệ bảo vệ bên người hoàng đế thấy tử sĩ áo đen lao tới, tức thì quát lớn:

- Hộ giá, mau hộ giá!

Một bên thị vệ bộ dạng thống lĩnh, vội vàng quỳ rạp xuống đất:

- Hoàng thượng, thích khách đều là những tử sĩ mất đi tri giác, hết sức mãnh mẽ. Tình cảnh nơi này vô cùng nguy hiểm, xin hoàng thượng nhanh chóng di giá tới cung Càn Thanh.

Hoàng đế đại nộ, vỗ long ỷ vươn người đứng dậy:

- To gan, ở đây là dưới chân thiên tử, còn tận trong thiên lao, trẫm há có lý nào phải lùi lại? Trẫm ngược lại muốn xem coi, là ai muốn tới giết trẫm? Cao Bình, Cao Bình...

Cao công công vội vàng đi tới, giọng run rẩy:

- Nô tài có mặt!

-Truyền lệnh xuống, hộ vệ tử chiến đêm nay, mỗi người ban tặng ngàn lượng, người nhà cả đời được miễn thuế!

Hoàng đế lớn tiếng nói.

-Tuân chỉ!

Cao công công vội vàng lĩnh thánh chỉ lùi lại.

Đám thị vệ vốn đã đỏ cả mắt, nghe thấy hoàng đế ban thưởng hậu hỉ như thế thì càng phấn khích, người người liều mạng, cùng với hơn trăm tử sĩ cuốn vào nhau. Đám hộ vệ dùng thân thể của chính mình tạo thành từng lớp tường người ngăn trước mặt hoàng đế, thình thoảng có thêm hộ vệ tới gia nhập vào. Nhất thời, trong vườn huyết nhục tung tóe, tiếng kêu thảm liên miên không dứt.

Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngây người, không phải là Lâm đại nhân ta vào thiên lao sao, bày ra tràng diện lớn thế này làm gì, vừa là An tỷ tỷ tới cứu, vừa là hoàng đế thân lâm, còn có người chết xác chất thành đồi, máu chảy thành sông.

Cơ hội tốt ngàn năm mới có như thế, An Bich Như sao có thể bỏ qua, nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh khẽ nói:

- Chúng ta chạy nhanh thôi...

Nàng khẽ nhón chân, đang muốn phóng ra ngoài tường nhưng thấy Lâm Vãn Vinh nhíu mày, một phân cùng không rời.

-Làm sao vậy?

An Bích Như vội xay người trở lại hỏi.

-Sư phó tỷ tỷ, tỷ đi trước đi.

Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, chỉ vào hoàng đế :

- Hiện giờ ta không thể bỏ đi được.

-Vì sao?

An Bích Như không hiểu nói

Thị vệ bên người hoàng đế tuy nhiều, nhưng tụ lại thành một cục, chân chính chiến đấu chỉ có không hơn một trăm người mà thôi. Tử sĩ áo đen tuy chỉ bằng một phần người bọn họ nhưng dũng mãnh vô cùng, thiệt hại mất hơn nửa, cũng đã dần dần tới gần bên người hoàng đế. Cao công công sớm đã bị dọa mặt không còn giọt máu. Mắt hổ của hoàng đế Đại Hoa lóe lên, càng thêm uy nghiêm, không hề có chút sợ hãi.

-Bởi vì, ông ấy là lão trượng nhân của ta!

Lâm Vãn Vinh cười khổ nói.

-Ngươi, ngươi cũng biết rồi?

An Bích Như giật mình kinh hãi, lại thấy thân hình Lâm Vãn Vinh chớp lên, đã lao vào trong đám người.

Một tên tử sĩ áo đen vừa vung quyền đấm nát cổ của một hộ vệ, đang muốn nhào về phía bên hoàng thượng. Hoàng đế nhếch mép cười lạnh, ánh mắt lấp loáng, vẫn không chút sợ hãi, tựa như có chỗ dựa.

Mắt thấy bên người hoàng đế không có một bóng người, tử sĩ kia muốn tới gần, trong lòng Lâm Vãn Vinh khẩn trương: "Cha của Thanh Tuyền, ông không thể chết!

Dưới sự lo lắng, thân hình hắn như điện, lóe lên một cái đã che trước người hoàng đế, phong châm và khẩu súng trong tay đồng thời khai hoả. Một tiếng 'đoàng' lớn vang lên, nắm đấm của tử sĩ kia khó khăn lắm mới tới gần trước người Lâm Vãn Vinh thì đã bị trúng đạn, thân hình lảo đảo lùi ra xa, ngực thủng một lỗ lớn vô cùng khiếp người.

Lâm Vãn Vinh thở hổn hển, kinh hãi khiếp vía, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống ròng ròng, vừa rối nếu bắn chậm một chút nữa thì hắn liền thực sự hi sinh vì bảo vệ hoàng thượng rồi, cũng không biết lão hoàng đế này có ban cho mình hai ngàn lượng phủ tuất hay không?

Hoàng đế lướt mắt nhìn qua, thấy người chắn trước mình lại là Lâm Vãn Vinh vừa mới chạy thoát khỏi thiên lao, trong không khỏi có chút vui mừng, chậm rãi nói:

- Lâm Tam, ngươi vì sao không mượn cơ hội này bỏ trốn, còn muốn liều mình cứu trẫm làm gì?

- Người cho rằng ta muốn cứu người sao, nếu không phải là nể giữa chúng ta còn có chút giao tình, ta đã chẳng thèm để ý tới!

Lâm Vãn Vinh sưng sỉa nói.

Hoàng đế nghe được cười ha hả, nắm lấy hắn :

- Trẫm biết ngươi oán trẫm, nhưng mà điều này cũng không trách trẫm được, ai bào ngươi câu kết với Bạch Liên thánh mẫu chứ. Thấy ngươi đối xử với nàng ta có tình có nghĩa, nàng ta cũng không bỏ rơi ngươi, chẳng lẽ hai người các ngươi thật sự có chút dây dưa. Ha Ha, thật là thú vị! Lâm Tam, trẫm đáp ứng cho ngươi, nếu ngươi nạp được Bạch Liên thánh mẫu vào phòng thất, trẫm sẽ không truy cứu tội của nàng ta nữa.

- Điều này, rất là khó khăn...

Lâm Vãn Vinh nhăn mặt:

- Lão gia tử, ngài không biết, ta và đồ đệ của nàng...

- Không cần nhiều lời. Cẩn thận trẫm chút nữa thay đổi chủ ý, ngươi có hối cũng không kịp nữa.

Vẻ mặt hòa ái của hoàng đế thu lại, lạnh lùng nói. Lòng của hoàng đế quả nhiên khó có thể đo lường, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ.

Ở bên kia An Bích Như thấy Lâm Tam cùng hoàng đế trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhớ tới trước khi Lâm Lãn Vinh rời đi đã nói:" ông ấy là lão trượng nhân của ta!" Trong lòng không khỏi chua xót: "Đúng thế, bọn họ là cha vợ con rể, có xảy ra chuyện gì cũng dễ nói, ta xen vào giữa chẳng là gì?

Hoàng đế giữ lấy Lâm Vãn Vinh, thấy vừa rồi sau khi khẩu súng nhả đạn, trên mặt trên tay hắn chỗ nào cũng dính đầy vết thuốc súng, gật đầu cười nói:

- Trong tay ngươi đã có súng, khi trẫm muốn chém ngươi, ngươi vì sao lại không bắn trẫm?

Ông cho rằng ta không nghĩ tới à, nếu chẳng phải ông và Thanh Tuyền có quan hệ, ta đã bùm cho một phát rồi. Lâm Vãn Vinh lộ vẻ nhăn nhó khốn khổ không nói gì, hoàng đế mỉm cười,khẽ than:

- Tên hài tử ngươi...

Lời vừa nói ra, nhưng liền kịp thời ngậm lại, trong mắt lần nữa phục hồi thần sắc trầm tĩnh, tựa hồ vừa rồi lời kia không phát ra từ miệng ông ta.

Rốt cuộc cũng có lượng lớn ngự lâm quân tới, hỏa tiễn của Thần Cơ doanh đồng thời bắn ra, tiêu diệt một trăm tử sĩ kia trong đám lửa.

Lâm Vãn Vinh thấy An Bích Như nhìn ánh lửa mà ảm đảm xuất thần, liền tới bên người nàng khẽ cười:

- Tỷ tỷ, lời vừa rồi tỷ mới nói còn tính không?

- Lời nào?

An Bích Như khẽ vuốt lọn tóc bên tai, nụ cười mang một phong tư trác tuyệt.

- Tỷ nói đợi khi cứu ta ra thì chúng ta liền trở về Miêu trại, sống cuộc đời như thần tiên đó.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Sao vừa mới nói, chớp mắt một cái đã quên rồi vậy.

-Ngươi cứ nằm mơ đi.

Ngón tay An Bích Như khẽ điểm vào trán hắn, liền phục hồi lại vẻ lẳng lơ thường ngày:

- Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi. Nam nhân nghe được ta nói lời này không có một ngàn, cũng tới tám trăm, tùy ngươi coi có thật hay không thôi.

Nàng nói xong, nhìn hắn thật sâu, rồi bỗng lẩn tránh ánh mắt của hắn, khẽ điểm mũi chân, như ráng đỏ xa xăm, chớp mắt đã đi mất tăm.

Lâm Vãn Vinh nhìn ngần người, lời của An tỷ tỷ này nói, mười phần tới tám phần là giả, lại chẳng biết hai phần nào mới là thật.

-Lâm Tam, có nhớ lời ta nói không?

Hoàng đế chậm rãi đi tới bên người hắn, nhìn bóng dáng An Bích Như mỉm cười:

- Ngươi muốn cứu nàng ta, thì phải làm theo lời trẫm. Trẫm sẽ không cho phép lưu lại một địch nhân sống trên thế giới này.

- Lão gia tử, hay là ngài cứ đem ta trở về thiên lao là được.

Mặt Lâm Vãn Vinh đầy vẻ sầu khổ:

- Nếu lấy An tỷ tỷ này, so với việc cứu ta ra khỏi thiên lao còn khó khăn hơn!

- Hồ đồ, ngươi có thể mặc cả với trẫm sao?

Hoàng đế hừ một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi nghiện ngồi thiên lao rồi? Vậy cứ quyết định như thế! Cao Bình, bãi giá hồi cung...

- Ấy, lão gia tử, vậy ta thì sao? Ta làm thế nào bây giờ? Ta không thể trở về thiên lao được.

Lâm Vãn Vinh vội kêu lên.

Loan giá của hoàng đế đã đi xa, Lâm Vãn Vinh đành lắc đầu, Cao công công lại lặng lẽ tiến đến nhìn hắn, trên mắt lão ta thoáng hiện một chút kinh hãi:

- Bẩm đại nhân, hoàng thượng phân phó, hôm nay ngài bận rộn cả ngày nên đặc biệt cho phép ngài đêm nay nghỉ ngơi ở trong cung...

"Nghỉ ngơi ở trong cung?" Lâm Vãn Vinh liền nhảy dựng lên: "Hậu cung chính là nhà của hoàng đế, không phải là hoàng thân quốc thích thì ai dám có gan ở lại đây? Lão gia tử rốt cuộc muốn làm cái gì đây!"

Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy sau lưng một luồng gió tanh tưởi thổi tới, bên hông bị quấn lấy, dưới chân trống không, thì ra bị lão yêu kia quấn chặt lấy, nhấc bổng bay lên. vảy lạnh như băng tanh tưởi trơn chợt đặt lên cổ ta, xiết chặt làm ta không thở nổi, trong lòng vừa kinh vừa sợ, nghỉ rằng chắc phải chết trong tay yêu ma tại đây."

" Yêu ma " Í " lên một tiếng , cặp mắt xanh hung quang lóe ra trừng nhìn ta , thần sắc rất cổ quái , như là kinh ngạc , lại như là mừng như điên. Chi trong giây lát , đột nhiên cười to lên như điên cuồng , nói :

-" hay lắm hay lắm !thật sự là trời giúp ta ! " "

" Thất ca đại kinh thất sắc , sợ hắn làm ta bị thương , cầm chặt cung tên , không dám tiến công lại, chỉ là lớn tiếng kêu lên :

-" yêu quái to gan ! Công chúa là kim chi ngọc diệp, ngươi nếu làm cho nàng bị thương nửa sợi tóc, bổn vương quay lại nội thành Trường an kêu toàn bộ cao thủ phật đạo tới đây, khiến ngươi chết không có chỗ chôn! " "

" Lão yêu không sợ hãi chút nào, ngược lại còn cười nói:

-" Ngươi cứ gọi đi , lão tử đang muốn mọi người trong thiên hạ lại đến xem một trường hảo hí vừa xảy ra. "

Tay trái hiện ra một hạt châu màu sắc quang mang lấp lánh rực rỡ, trên không trung hình thành một hình ảnh đúng tình cảnh ta với thất ca lúc trước đang triền miên hoan hỉ. "

" Ta thấy thế liền sợ hãi lập tức thất thanh kêu lên, mặc dù đối với sự việc phát sanh vừa qua không hối hận, nhưng nghỉ đến nếu để xà yêu đem bí mật này tiết lộ cho khắp thiên hạ , chẳng những bọn ta thân bại danh liệt , chính cả hoàng thất cũng đều hoàn toàn mất mặt nên không khỏi có vừa thẹn vừa giận , suýt nữa choáng váng. "

Sở dịch trong lòng càng thấy rỏ ràng :

- "Quả nhiên không lạ. Lão yêu này đã sớm phát hiện bọn họ, vì thế hắn bắt bọn họ tất có mưu đồ."

Lí Tư Tư nheo hai mắt lại, phảng phất thấy lại tình cảnh ngày đó, tiếp tục nói:

- "Thất ca sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói:

"Yêu nghiệt, ngươi muốn cái gì? Thẳng thắn nói ra đi."

Phục Hi lão tổ ha ha cười nói:

- "Tề vương thiếu niên anh hào, quả nhiên là dễ nói chuyện. Kỳ thật ta có một phần hảo tâm, thấy huynh muội các ngươi căn cốt kì giai, lại si tình lẫn nhau, rất đúng phong phạm xà nhân tộc chúng ta, cho nên cố ý muốn thu nạp các ngươi làm đồ đệ, chỉ có vậy thôi?"

Sở dịch" A "kêu lên một tiếng, pha lẩn kinh ngạc, nghĩ thầm rằng:

-"không thể tưởng được các ngươi thực sự đồ đệ xà yêu này."

Xà nhân tộc tự xưng là hậu nhân Phục Hi, Nữ Oa, phong tục khác hẳn với Hán tộc từ xưa tới nay, tỷ đệ, huynh muội được quyền lấy nhau. Bởi vậy ngay từ thời đại thái cổ đại hoang đã bị các quốc gia trung thổ coi như loại dị tộc. Hoàng đế sau khi thống nhất, chê bai bọn họ thuộc hạng yêu tà nên trục xuất ra ngoài đại hoang.

Nếu theo như lời kể , lão quái này thấy huynh muội Lý Huyền loạn luân cho nên thấy rất là thích hợp nhận làm đệ tử, ngoại ra không còn khả năng nào khác.

Đoán được ý nghỉ của Sở Dịch, Lí Tư Tư cười lạnh một tiếng, nói:

- "hắc hắc, ngươi cho là hắn thật tâm muốn thu Bọn ta làm đồ đệ sao? Lão yêu này ngoài miệng mật ngọt, trong lòng cũng độc ác vô cùng. Hắn ở quanh dưới chân núi Chung Nam mấy năm, ngươi đoán cho là vì cái gì?"

Sở dịch tâm niệm vừa động, thất thanh nói:

- "Tần hoàng địa cung?"

Lí Tư Tư lạnh lùng trả lời:

-"Đúng đó! Xà yêu này không biết từ đâu mà biết rõ việc Tần Thủy Hoàng với Ma Môn, cho rằng Hiên Viên lục bảo nhất định giấu trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Chỉ tiếc là địa cung cực kỳ bí ẩn, làm hắn cố gắng ra sức tìm kiếm suốt bốn năm nhưng uổng công, ngay cả cổng vào ở đâu cũng không tìm cho ra được. Khi thấy huynh muội bọn ta liền tính toán dựa vào thế lực hoàng thất ta mà giúp hắn điều tra ra bí mật Tần lăng."

"Bọn ta khi đó không nhìn ra được giang hồ hiểm ác, khó biết đáy lòng hắn đang tính toán cái gì? Nhưng cho dù có biết, với tình thế hiện tại lúc đó giống như chuôi dao nằm tại trong tay hắn, làm sao dám chối từ? Vì không thể làm gì khác, Bọn ta đành phải nuốt " xà cổ đan " của hắn rồi dựa theo lễ nghi xà nhân tộc bái hắn làm sư phụ, tiếp theo tại trước mặt hắn cắt tay trích máu tươi, kết thành phu phụ ......"

đột nhiên trên mặt nàng ửng lên một màu đỏ ửng, thần sắc cổ quái, ôn nhu nói:

- "Trong lúc thất ca mặt mày tái nhợt, mút máu tươi từ đầu ngón tay ta , gọi ta là nương tử, ta cảm thấy trời đất như chuyển động, toàn thân vô lực, trong tim ta phảng phất như muốn nổ tung ra, tất cả mọi sợ hãi xấu hỗ không gì ngoại lệ đều đem vất đi ra khỏi đầu óc chỉ còn lại hạnh phúc, ngọt ngào và vui mừng. Đối với xà yêu kia, thậm chí dâng lên một tia cảm kích ......"

«Kể từ một khắc đó, ta không còn xem thất ca là ca ca, tựu giống như trong lời hứa" tinh huyết tương dung, hải khô thạch lạn, sanh sanh thế thế, nguyện vi quân phụ "...... mặc dù biết rõ mọi việc không thoát khỏi số mệnh, nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ cần được là thê tử với hắn một giờ hay nữa khắc, ta phải chết cũng không oán hận. Ngay cả có bị phải làm nô lệ van người ( vạn phu sở chỉ = lấy vạn người làm chồng, làm đỉ điếm) , thiên thu thóa mạ, ta cũng không nuối tiếc."

Nàng lời nói mặc dù nhẹ nhàng đê uyển, tuy nhiên như đinh đóng cột, cực kỳ kiên định. Sở Dịch trong lòng buồn vui lẩn lộn, trăm ngàn cảm xúc, muốn nói một điều gì mà kiếm không nên lời.

Lí Tư Tư dừng lại một lát, rồi thản nhiên tiếp tục nói: "Phục Hi lão tổ biến thành một lão gia đinh, theo bọn ta trở lại kinh thành, tiềm phục ở trong Tề vương phủ. Mới đầu ra vẻ an phận thủ thường, chỉ lấy danh giả vờ truyền pháp thuật cho ta, bắt bọn ta giúp hắn trộ rất nhiều đạo điển tịch tàng, linh đan tiên thảo của hoàng gia, cùng hắn tu luyện."

"Thất ca và ta mặc dù nhiều chuyện bị ép buộc, nhưng tính mệnh bị hắn nắm trong tay, quá lắm cũng chỉ có thể giận dữ trong lòng chứ không dám nói. Lão yêu kia có mục đích về sau nên chân thật về truyện dạy bọn ta thổ nạp luyện khí thuật, rồi sau đó lại bức bách ta với thất ca âm dương song tu. Bọn ta tu vi đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh đi đến" linh nhân "cảnh giới."

"Trong đoạn thời gian đó, ta quá hốt hốt hoảng hoảng, tựu giống như sống ở trong mộng mơ. Kỳ thật không thể tu luyện thành tiên hay không, đối với ta mà nói không quan trọng, chỉ cần muốn được cùng thất ca vĩnh viễn sớm chiều kề cận, khoái hoạt hơn so với muốn trở thành thần tiên. Nhưng trong đáy lòng ta lại muốn nói không nên lời nỗi lo lắng, chỉ sợ một ngày nào đó tỉnh dậy phát giác ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp."

"Qua hơn mấy tháng, ta dần dần cảm thấy được có chút dị thường, trong cơ thể chợt nóng chợt lạnh, tựu giống như bị bệnh tật không bình thường, khó chịu không thể tả nổi. Một ngày vào ban đêm đang cùng thất ca âm dương song tu, đột nhiên cảm thấy hai cổ chân khí băng hàn, liệt hỏa đồng loạt chạy lên trên đầu, đau nhức điên cuồng, toàn thân phảng phất như muốn bùng nổ ra."

"Thất ca cực kỳ kinh hãi, ôm ta lớn tiếng kêu, bó tay không biết làm sao. Còn Phục Hi lão tổ chỉ khoanh tay đứng nhìn cười hì hì, không ngừng tặc lưỡi thở dài: "quả nhiên là thủy hỏa thần anh ngàn năm khó gặp, trong ba tháng ngắn ngủi, có được tiến triển như thế thật là lợi hại! Thực sự lợi hại!" "" Thủy hỏa thần anh?"

Sở dịch lắp bắp kinh hãi, nhớ tới chân khí trong cơ thể nàng âm hàn quỷ dị đúng là thuộc thủy, lại nhớ lại thời điểm trước đó nàng pháp thuậ mà nàng sử dụng để dễ dàng giải ấn Chu Tước đúng là xuất xứtừ hỏa tộc, nhất thời giật mình: "Phải rồi! Nguyên lai yêu nữ này có" song đức chi thân " bao gồm cả thủy linh và hỏa linh"

Linh quang chợt lóe, đột nhiên hiểu được Phục Hi lão tổ vì cái gì muốn thu nàng làm đệ tử, lại vì sao phải muốn truyền cho nàng yêu công tà pháp này!

Ngọc Hành kiếm bị ếm trấn tại nơi nào ở Nam hoang , từ xưa tới nay không người nào biết. Nhưng nếu Lí Tư Tư là "thủy hỏa thần anh", tự nhiên có thể cảm ứng được linh lực "thủy hỏa thần binh". Có nàng, Phục Hi lão tổ tựu giống như có nam châm muốn tìm kim châm khó gì.

Quả nhiên, chỉ nghe Lý Tư Tư nói:

-" thất ca kinh ngạc phẫn nộ, bỗng dưng quỳ xuống trước mặt xà yêu, không ngừng dập đầu xuống đất cầu hắn cứu mạng cho ta.

Lão yêu quái nở nụ cười vài tiếng, giảng:

" muội tử nhà ngươi tự tác chủ trương, không dựa theo giáo điều pháp môn của lão phu mà tu luyện, hiện tại kinh mạch bị tẩu hỏa nhập ma. Chỉ có điều lão phu kiến thức thô thiển, khó có thể cứu được nàng? Bất quá ngươi chân thực có lòng cứu nàng, ta ngược lại có thể chỉ điểm một lối thoát. " "

" Thất ca dập đầu soang soãng, trên trán tràn đầy máu tươi , nói chỉ cần lão yêu chỉ điểm đường lối , cứu lấy tính mệnh của ta , muốn hắn làm cái gì đều có thể đáp ứng . Ta thì mơ mơ màng màng nghe thấy thất ca nói như vậy, trong lòng vừa bi thống vừa vui sướng, hắn bãn tính rất là kiêu ngạo, nếu không phải thương ta cực kỳ, sao có thể bỏ rơi niềm tự tôn, đập đầu cầu xin? Giờ khắc đó, ta cho dù phải chết cũng cam tâm tình nguyện."

"Lão yêu kia lấy ra từ trong tay áo một viên dược hoàn, giả nhân giả nghỉa nói:

- "thôi thôi, Bọn ta đã là thầy trò, muội tử ngươi đúng lương tài mĩ chất ngàn năm mới thấy, ta lại sao bỏ mặc nàng chết? Bất quá, ta có đan dược hồi thần nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ tính mệnh của nàng ba năm mà thôi. Bây giờ trong thiên hạ, vật duy nhất có khả năng cứu muội tử ngươi là thái cổ ngọc hành kiếm." "

" lão yêu đem dược hoàn tống nhập vào trong miệng ta, quay lại thất ca nói:

- "Họa phúc tương ỷ, cũng may muội tử ngươi thuộc hàng "song đức chi thân". Hiện tại trong cơ thể mặc dù thủy hỏa giao công, nhưng chỉ cần tìm được thủy hỏa thần binh, tiếp nhập hai mạch nhâm đốc, chẳng những có thể hóa giải xung đột chân khí, thêm nửa có thể dung hợp thì tu vi đạt được cao cường."

Lí Tư Tư híp đôi mắt lại, cười lạnh nói:

-"thì ra lão yêu này tính toán từ lâu, điều tra và đoán ra Ngọc Hành kiếm đại khái ở tại Nam Chiếu quốc. Vì muốn ép buộc bọn ta giúp hắn tìm thần binh, tiện dụng thủ đoạn ti bỉ vô sỉ này ......"

"Nhưng mà ta với thất ca bất quá mới bước vào tu chân chi môn, căn bản không có nghe nói qua Hiên Viên lục bảo, tự nhiên cũng không biết này lão ma đầu dã tâm như lang sói. Thất ca nghe nói có phương pháp cứu được, vui mừng vô cùng, đối lão yêu này dĩ nhiên nghe theo mọi việc."

"Đễ bịt mắt mọi người, không cho ai trong thiên hạ chú ý, lão yêu dạy bọn ta diễn một vở kịch "Mạn thiên quá hải". Ngày thứ hai, ta gặp phụ hoàng tấu thỉnh cầu gả ta cho quốc vương Nam Chiếu."

"Lúc ấy quốc vương Nam Chiếu mấy lần cầu hôn, triều đình đang thương nghị việc này, nghe nói ta tự mình chấp thuận, đều nghị luận rối rít. Phụ hoàng đối với ta sủng ái mặc dù không bằng hồi xưa, nhưng phải gả ta cho phiên vương thì thập phần không muốn."

"Nhưng lúc ấy hoàng hậu Văn trạch thiên đối với ta cực kỳ ganh ghét, một lòng thúc dục phụ hoàng đáp ứng. Tứ ca, cữu ca kể từ ngày hôm đó, đối với ta và thất ca vô cùng sợ hãi, tha thiết muốn ta đi được càng xa càng tốt, Vì vậy đều vận dụng quan hệ, khuyên bảo phụ hoàng."

"Cuối cùng phụ hoàng hạ chỉ chấp thuận lời cầu hôn gả ta cho quốc vương Nam Chiếu. Thất ca đúng theo kế hoạch, đứng ra tình nguyện hộ tống ta đi tới Nam Chiếu."

"Ngay ngày đó rời kinh thành đi, mưa phùn lất phất, đang giữa mùa xuân, ta ngồi ở xe ngựa, qua cửa sổ,nhìn ngắm con đường quen thuộc, quần chúng hò hét...ta càng lúc càng rời xa nhưng trong lòng không có nửa điểm buồn bả, ngược lại tràn ngập hưng phấn và vui sướng khó tả được. Nghĩ đi nghỉ lại: "ta rốt cục có thể cùng thất ca bên nhau như chim liền cánh, đến một nơi không ai biết bọn ta là ai." "

" Tới biên thùy Nam Chiếu quốc, núi cao hiểm lộ, chướng khí tràn ngập, hành đoàn gồm hơn một trăm người đều tập trung tinh thần cẩn thận. Đợi quốc vương Nam Chiếu phái người ra nghênh đón thì Phục Hi lão tổ đột nhiên thi triển yêu pháp, thổi lên một trận cuồng phong, hiện ra thú thân của hắn ,nuốt ta với thất ca vào trong miệng."

"Mọi người kinh hãi thất sắc, cả đoàn tán loạn. Lão yêu kia liền đại khai sát giới, ngay đương trường giết hơn 10 người, rồi sau đó ngậm chúng ta trong miệng, thừa lúc tán loạn đào tẩu trốn đi."

"Hai năm sau, bọn ta ẩn thân trong sơn dã của Nam Chiếu, phiêu bạc tứ xứ, dựa theo manh mối lão yêu đó sưu tâm, tìm kiếm nơi hạ lạc ngọc hành kiếm."

Sở dịch chợt nhớ ra, trầm giọng nói: "Phải rồi, năm đó Nam Chiếu cầu hôn không thành rồi hưng binh nổi loạn, nói vậy đúng là một phần tại vì thế sự này mà khởi đầu?"

Lí Tư Tư khúc khích cười, nói: "không sai. đường đường là Vương gia , công chúa của thiên triều, trong nước Nam Chiếu bị yêu ma giết chết, Nam Chiếu vương làm sao thoát khỏi được liên hệ? Nam Chiếu vương sợ phụ hoàng hỏi tội, tốt nhất tẩu tán mọi tin tức hưng binh nổi loạn trước, chiếm lấy thất châu bốn mươi lăm huyện biên thùy, tự xưng" Nam đế ", khởi đầu sáu năm" Nam man chinh chiến "......"

Sở Dịch giận dữ, lạnh lùng nói:

- "Con bà nó, cho dù bị xà yêu kia hiếp bách, các ngươi thân là công chúa với Vương gia tây đường, có thể nào vì một ích kỷ riêng tư, làm cho thiên hạ dân chúng bị lôi cuốn trong chiến loạn? Nhìn biên thùy quân dân vì ngươi uổng tử, chẳng lẻ từ đáy lòng tựu không có tới nửa điểm áy náy sao!"

Lí Tư Tư bật cười, thu ba lưu chuyển, thản nhiên nói:

-"Cái này mới là lạ, giết người tác loạn kia chính là quốc vương nam man, ta vì cái gì mà áy náy? Vả lại, nhân dân bọn ta coi như cỏ rác, chết thì thôi, liên hệ gì với ta?"

Ánh mắt đảo qua tử vi tinh bàn, trên mặt đột nhiên hiện lên thần sắc ôn nhu thê uyển, thấp giọng:

-"chỉ cần ta cùng thất ca thương yêu lẩn nhau, bên nhau suốt đời, cho dù trời long đất lở, người thú chết hết cũng không hề gì"

Sở Dịch khí nộ giao tập, chỉ cảm thấy nữ tử này quá tự tư thờ ơ, không cần biết gì khác. Lập tức cười lạnh không nói.

Lí Tư Tư trên mặt rạng đỏ, ôn nhu nói: "Nam Chiếu sơn thủy hiểm ác, phần đông là mãnh thú. Bọn ta theo lão yêu lưu lãng tứ xứ, ngụ tại sơn huyệt khi gốc cây, mọi ngày bạn cùng hổ sói, ăn uống như gấu báo. Một mặt tìm kiếm thần kiếm, một bên dốc lòng tu luyện. Tu vi đột nhiên tăng mạnh, tiến bộ ngày đi ngàn dậm,."

"Do sống tại thâm sơn cùng cốc xa cách nhân thế, thất ca cũng dần dần quên mất luân thường đạo đức, đối với ta càng ngày càng ôn nhu không muốn xa rời, tựu giống như quang cảnh mai thanh trúc mã. Ai, hôm nay hồi tưởng khi đó mặc dù phiêu bạc không ngừng, sống đời hoang dã, trong cuộc đời ta cuộc sống này thật là tiêu diêu khoái hoạt. Chỉ cần trong tim hòa một nhịp cùng một chỗ thì cho dù, cùng sơn ác thủy cũng biến thành thế ngoại đào nguyên ......"

Lí tư tư đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vuốt tử vi tinh bàn, dường như đang vuốt ve mơn trớn bóng hình Lý Huyền. Huyến quang thiểm diệu, từng đạo ánh sáng chiếu trên mặt nàng, mê ly hoảng hốt, biến ảo không chừng.

Nàng run người khiếp sợ một lát, thở dài, nói:

-"chỉ tiếc hạnh phúc không bao giờ vỉnh cửu. Mùa hè năm thứ hai, tới dưới chân núi Nộ Viêm, thủy hỏa nhị khí trong cơ thể ta đột nhiên phát tác, nóng lạnh giao nhau, đau đớn không chịu nổi. Phục Hi lão tổ không khỏi ra vẻ mừng như điên, nói là ta cảm ứng được linh lực thủy hỏa thần binh, Ngọc Hành kiếm nhất định ở đâu đó xung quanh."

"Hắn không cần biết ta đau đớn muốn chết, lôi kéo ta tìm kiếm chung quanh. Thất ca mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng nghĩ đến một khi tìm thấy thần kiếm, thì làm cho ta hoàn toàn bình phục, nên chỉ đành nuốt giận không nói."

Bọn ta qua nhiều nơi đi vào dưới băng hỏa nhai. Nơi đây gió lạnh, nhiệt khí giao nhau, một ngọn cỏ còn không có đừng nói có cái gì loài chim bay thú chạy. Trong cơ thể ta thủy hỏa chân khí càng ngày càng gia tăng mãnh liệt, phảng phất thời khắc ta phải bị chẻ thành hai phần. Nhưng khi ta càng đau đớn, có nghĩa càng tiếp cận thần kiếm, Bọn ta nơi đáy lòng cũng càng kích động vui mừng ......"

Lí Tư Tư tay trái rung lên, rung rung Ngọc Hành kiếm, nhướng mày mỉm cười nói:

-"Trời cũng không phụ lòng người. Hơn ba ngày ba đêm, tại một khe hố sâu hơn trăm trương, Bọn ta rốt cục tìm thấy cây thần binh này."

"Hắc quang, hồng mang lần lượt thay đổi thiểm diệu, long lanh làm bọn ta hoa cả mắt.Một khắc ngắn, bọn ta cơ hồ mừng rở nhảy lên, há mồm cứng miệng, không nói nên lời."

"Phục Hi lão tổ tiêu hao hết chín ngưu nhị hổ công lực, bạt xuất thần kiếm, ngửa mặt lên trời cười to, hoan hỉ điên cuồng, như không còn có gì hơn nữa. Thất ca nhanh mắt, thoáng thấy ngay bên cạnh trong nham thạch còn có khảm một vòng tròn bạc trắng."

Sở dịch trong lòng giật mình:

-"Thì ra tử vi tinh bàn với Ngọc Hành kiếm giấu ở một chỗ. Lí Huyền lão tặc tại Nam hoang chứ không ở đâu khác có thần khí này,tu luyện thành Ma Môn tử vi đại đế."

Lí Tư Tư nói:

- "Lúc ấy bọn ta tuy không biết đây là tử vi tinh bàn, nhưng cũng đoán rằng nhất định đây cũng thuộc loại thái cổ thần khí. Vì vậy thất ca thừa dịp lão yêu không chú ý, lặng lẽ lấy giấu đi."

"Mắt thấy ta lúc lạnh lúc nóng, đau đớn muốn chết, thất ca xoay người ngoan cố yêu cầu lão yêu cứu tánh mạng cho ta. Không ngờ lão yêu kia ha ha cuồng tiếu nói:

"tiểu tử, thần kiếm này là một trong bắc đẩu thần binh, thần ma còn thèm muốn, ngươi tưởng thực sự ta sẽ cho các ngươi còn sống sót rời bỏ nơi này đi, tiết lộ bí mật sao?"

Đang nói tiện tay đánh ra một chưởng, nhất thời làm cho thất ca thổ máu tươi chảy ra lênh láng, ngã sang một bên. "

Lí Tư Tư chớp nhẹ mi mắt, trong mắt hiện lên vẻ hận nộ, lạnh lùng nói:

- "Lúc ấy thất ca tuy đã có tu vi tiên nhân cấp, nhưng so với lão yêu kia trình đọ còn thua quá xa, nếu không phải có tử vi tinh bàn bảo vệ tâm mạch, chắc chắn đã bị hắn cho một chưởng tiêu đời."

"Lão yêu thấy một chưởng không có làm cho thất ca bị chết, cũng có kinh ngạc, cười nói:

"Hảo tiểu tử, không hổ là đồ đệ lão tử. Đáng tiếc Ngọc Hành kiếm một lần nữa xuất hiện trong thiên hạ, phải uống máu người. Ngươi trở thành tế phẩm cho thần binh, cũng không hoàn toàn uổng công sống đến bây giờ."

Mạnh bước tiến lên, rút kiếm hướng thất ca đâm tới. "

" ta đứng ngay bên cạnh nhìn thấy, thất thanh sợ hãi, nước mắt nhất thời mơ hồ che hết tầm mắt, nghĩ thầm rằng thất ca nếu chết, ta cũng không muốn sống làm gì . Trong lúc nhất thời cũng không biết từ đâu có khí lực, đột nhiên trỗi dậy, đứng ra trước người thất ca. Ngay trước bụng, ngọc hành kiếm vừa vặn đâm thẳng vào trong huyền khiếu của ta ......"

Sở dịch "A" thất thanh kinh hô, huyền khiếu nằm dưới đan điền, đối với căn bản tu chân, đây là vị trí "thần khí chi căn, hư vô chi cốc". Tu chân sở luyện mọi nguyên thần khí ngưng kết tại nơi này, một khi bị phá hủy, chắc chắn thần hồn tiêu tán, vạn kiếp bất phục!

Lí Tư Tư khúc khích cười, ôn nhu nói:

-"Sở công tử yên tâm, ta mệnh to phúc lớn, sao lại có thể chết trong tay lão yêu tại nơi đó? Ngọc Hành kiếm không hề sai lệch xuyên qua trung tâm huyền khiếu ta, nếu là kẻ khác, sớm thần hồn tiêu tán; nhưng lúc ấy trong huyền khiếu của ta một nửa âm, một nửa dương, thủy hỏa giao trùng, bị thủy hỏa thần binh này đâm một nhát, chẳng những không chết, ngược lại làm cho hai luồng thủy hỏa chân khí dung hợp thành một thể, trở nên quán thông ......"

ánh mắt nàng chớp động, hé miệng mỉm cười nói:

- " huyền diệu hơn chính là khi thủy hỏa tương dung, nguyên khí phi toàn, đột nhiên hình thành một hấp lực mạnh mẻ vô cùng, trong nháy mắt làm cho chân khí lão yêu kia liên miên không ngừng bị hút vào trong đan điền của ta!"

Sở dịch "A" kêu một tiếng, vừa kinh vừa lạ, đây đúng là chuyển họa thành phúc!

Sau khi hợp nhất với Sở Cuồng Ca, hắn hiểu thấu "Hấp chân đỉnh lô đại pháp", theo như lời Lí Tư Tư ở tình cảnh này so với hấp chân đại pháp khác đường nhưng cùng hướng, mặc dù hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng có thủy hỏa thần binh tương trợ, uy lực chỉ sợ mạnh mẻ hơn.

Lí Tư Tư nói: "Lão yêu ứng phó không kịp, muốn triệt hồi, nhưng càng lúc càng hút chặt không ra, kinh sợ, há miệng hét to. Thất ca nghĩ ta đã chết ở dưới kiếm của hắn, bi nộ điên cuồng hét lên, đột nhiên ra sức nhảy dựng lên lấy tử vi tinh bàn đập mạnh lên đỉnh đầu lão yêu."

"Lão yêu muốn tránh cũng không thể được, hung tính đại phát, liền sử dụng yêu pháp lưỡng bại câu thương, chấn đoạn kinh mạch chính mình, trong nháy mắt tập trung chân khí còn sót lại xông thẳng lên đỉnh đầu ......"

"Oanh long một tiếng chấn hưởng, bên tai ta tựu như bị ngàn vạn sấm sét oanh kích, suýt nữa muốn điếc, chỉ thoang thoảng nghe được thất ca hét thảm một tiếng, sau đó hôn mê đi."

"Cho tới khi ta tỉnh lại, Phục Hi lão tổ đã tuyệt khí còn thất ca toàn thân máu tươi đầm đìa, nằm bên ngoài cách xa mấy trượng, không có tới một chút động đậy. Trong khi ngay chính trên bụng của ta ngọc hành kiếm vẫn còn đâm sâu nhưng tinh thần ta càng lúc càng sáng láng , bình yên vô dạng."

Sở dịch nghe nàng bình bình thản đạm nói đến, tưởng tượng tới tình cảnh lúc ấy thật kinh tâm động phách, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh lúc nào không biết.

Lí tư tư nói:

-"Ta rút Ngọc Hành kiếm ra, vết thương trong nháy mắt khép lại, giống như chẵng có chuyện gì phát sinh ra. Nhưng lúc ấy ta đâu còn tâm tư mà chú ý tới sự kiện này, khóc òa ôm lấy thất ca, dùng sức lay động, lại đem hết chân khí liều mạng đưa vào trong cơ thể hắn."

"Thất ca lúc trước đã bị lão yêu đánh cho một chưởng trọng thương, lại vì muốn cho báo thù ta, tiêu hao hết cả chân nguyên, nên khi bị lão yêu trước khi lâm tử phản phác, nhất thời chấn đoạn hết kì kinh bát mạch, nằm giữa sống chết một đường tơ. Mặc dù ta hao hết tâm lực cũng chỉ có thể tạm thời bảo hộ cho hắn một ngụm chân khí."

"Dưới cơn tuyệt vọng, ta bất chợt nhớ tới lão yêu trước đó có nói qua " đồng tử thuần nguyên tục mệnh đại pháp ", Vì vậy đi ra sơn trại, thôn trang xung quanh Tìm kiếm vài thiếu niên, cùng bọn chúng giao cấu nhằm hấp thủ thuần dương, sau đó lại cùng thất ca giao hợp để đưa đồng tử thuần dương vào huyền khiếu của hắn, nối lại khí lực ......"

Sở dịch giận dữ, khiển trách:

- "Đến sự tình táng tận thiên lương bực này ngươi cũng sẵn sàng làm! Những thiếu niên này? Sau đó chắc đều bị ngươi giết phải không?"

Lí tư tư khúc khích cười, trong nụ cười mang theo chua xót thê lương, lạnh nhạt nói:

-"Phương pháp đó là tốt nhất, ngoại ra còn tìm được thuốc nào khác nữa? Vả lại, thân thể ta luôn luôn thuộc về thất ca, nếu không phải nằm trong tình thế bất đắc dĩ, ta sao lại có thể nào nhượng người khác hưởng thụ? Cho dù bọn họ không có bị thoát dương mất mạng thì còn lại bị ta giết chết ......"

"Tốt cho một tình yêu như thế này!"

Sở dịch giận dữ, ha ha cười nói:

- "hắc hắc, yêu nữ, ngươi đã trung trinh như vầy, sao mặc dù biết rõ là ta cải trang, ngày đó còn cùng ta làm chuyện phong lưu? Đây có thể cũng là tình có phải không?"

Lí Tư Tư nhíu mày, hoắc nhiên đứng dậy, giống như uấn nộ, lại giống như xấu hỗ. Thần sắc cổ quái đưa mắt nhìn hắn một lát, đột nhiên thở dài, lần nữa ngồi xuống, buồn bả nói:

- "ngươi lại muốn kích động ta giết ngươi sao? ta không có điên đâu."

Hai gò má căng lên, lông mi nhẹ nhàng rung động, Thấp giọng:

- "Sở công tử, ngươi với những đồng tử này tự nhiên không giống nhau, Nếu không phải bởi vì thất ca chết ở trong tay ngươi, ta sẽ đối với ngươi cũng như mọi nam nhân khác."

Lời nói nàng ôn nhu bi thương, ra vẻ đùa giỡn, lại giống như đứng đắn, Sở Dịch từ từ nghe sửng sốt, đột nhiên hai bên tai nóng bừng, trong lòng như bị đập mạnh, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.

Lí Tư Tư quay đầu, ảm đạm cười, nói tiếp:

-"Ta liên tiếp thu hút lấy ba mươi sáu nguyên dương đồng tử, thất ca kết quả cũng có chuyển biến tốt lại. Nhưng hắn không có một tí nào vui mừng, chỉ là phẫn nộ trừng trừng nhìn ta, cắn răng nghiến răng, giống như hận không thể là muốn băm vằm ta ra vạn mảnh ......"

Nàng tròng mắt đỏ lên, buồn bả nói:

-"Ta biết hắn không phải hận ta lạm sát vô tội, mà là tức giận ta đã hiến thân của mình cho người khác, nhưng dưới tình thế khẩn cấp, vì cứu hắn, còn phương pháp gì nữa chứ? Chỉ cần làm sao cứu hắn thoát chết, cho dù cả đời có phải bị hắn ghét hận, cũng không hối hận."

"Như thế trãi qua bẩy bẩy bốn mươi chín ngày, kinh mạch của hắn tất cả đều nhất nhất nối lại, chân khí cũng khôi phục được sáu bẩy phần. Một ngày vào buổi tối, đang khi ta hấp thu nguyên dương một thiếu niên thì, hắn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy dựng lên liền cho thiếu niên kia một chưởng tan nát như tương, rồi sau đó hung bạo chụp lấy ta ......"

Nói đến chỗ này, Lí Tư Tư nước mắt không nhịn được chảy ra ào ào rơi xuống, run giọng nói:

-"hắn trong khi cuồng bạo giao hợp với ta lại ra tay xiết chặt cổ họng, bên tai ta không ngừng nghe tiếng rít gào, nói ta là thuộc về hắn, tuyệt không cho phép bất kì nam nhân đụng ta ngay cả ngón tay ......"

"Hắn đè chặt tàn bạo như vậy, ta thở không được, lồng ngực bóp nghẹn muốn nổ tung, nghĩ thầm rằng ta sẽ chết, sẽ chết ở trong tay thất ca. Trong lòng vừa bi thương, vừa khoái hoạt."

"Đột nhiên, hắn thất thanh khóc rống giang tay ra, ôm chặt lấy ta, hôn tới tấp ta, trên thân thể ta hung bạo. Lệ của hắn rớt trên mặt ta, nóng bỏng như nham thạch từ trong núi cuồng mạnh đốt cháy đáy lòng ta, làm cho ta hoàn toàn sụp đỗ, động lòng, vô cùng thống khổ mà hạnh phúc ...... đó là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng ta thấy hắn khóc."

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại. Trên mặt hồng hồng như say, một lúc lâu sau, rồi mới thở dài, nói:

- "Nam nhân rơi nước không dễ, chỉ khi tột cùng thương tâm thôi. Khi đó ta mới phát giác, thì ra trên thế gian vũ khí sắc bén nhất không phải tử vi tinh bàn, cũng không phải thủy hỏa thần binh, mà là nước mắt nam nhân mình yêu."

"Kể từ ngày đó, quan hệ giữa ta với thất ca thay đổi phát sinh một biến hóa vô cùng vi diệu. Hắn thương ta vô cùng, nhưng cũng hận ta tận sâu cốt tủy. Khi yêu ta hắn nâng mui trong bàn tay; khi hận ta thì hắn nhục mạ trăm điều, tùy ý đánh đập. Thường thường trước một khắc ta như bay lên thiên đường, một khắc sau lại như rớt xuống chin tầng địa ngục ......"

Lí Tư Tư buồn bả cười, nhàn nhạt nói:

-" lão yêu kia nói ta là thủy hỏa thần anh, không thể tưởng được ngay cả vận mệnh của ta cũng giống như thủy hỏa giao công, chỉ định phải lạc giữa hai cực mãnh liệt của yêu và hận."

Sở Dịch trong lòng run lên, nhớ tới ngày đó khi biết Tiêu Vãn Tình lừa gạt mình,hắn cũng có khi phẫn nộ lúc lại bất chợt có chút thương cảm.

Hoặc có lẽ mùi vị yêu hận, giống như này ngọc hành kiếm, cả hai kết hợp, khó mà phân rời.

Chính vì như thế, tình gây cho con người vết thương nặng nề nhất, không biết đã có bao nhiêu nam nữ mê si oán hận sống chết với nhau. Tựu ngay cả Sở Cuồng Ca, Lí Huyền, Tiêu Thái Chân ...... thuộc hang Ma Môn Tán tiên cũng không thể thoát khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro