131-140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tuyết Lạc thấy người tới là ai thì lập tức đổi một bộ mặt thẹn thùng: "Còn không phải do anh làm hại sao, làm em mệt như thế?"

"Em nha, rõ ràng là do em dụ dỗ anh trước!" Tô Diễn bất đắc dĩ nói, sau đó liền đưa túi nilong đang cầm trong tay ra: "Anh mua cháo gà cho em bồi bổ đây, em đỡ phải kêu mệt mỏi!"

"Đáng ghét!"

...

Cảnh quay thứ hai là cảnh nối tiếp cảnh vừa rồi, là cảnh quay đánh nhau trong rừng trúc.

Thượng Quan Ánh Dung thấy Mạnh Trường Ca đã nhập ma, nói cái gì cũng không nghe lọt vào tai, sau vài phút do dự, Thượng Quan Ánh Dung quyết định gϊếŧ Mạnh Trường Ca ngay tại chỗ để trừ hậu họa.

Sau khi chuyên viên chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai người hơn hai tiếng, rốt cuộc hai người cũng thuộc hết động tác.

Ban đầu đạo diễn muốn tìm diễn viên đóng thế cảnh quay này, nhưng thân thủ Ninh Tịch không tệ, trước kia cũng từng đóng thế cho người khác nên cô nhất quyết nói không cần, mà Ninh Tuyết Lạc cũng tỏ ý muốn đích thân quay cảnh này.

Quách Khải Thắng cũng muốn hiệu quả của bộ phim tốt hơn nên tất nhiên là đồng ý.

Chuyên viên chỉ đạo giúp hai người họ tập luyện, kiểm tra nhiền lần, chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.

"Mạnh Trường Ca đã chết." Thượng Quan Ánh Dung nhắm mắt, nói ra lời nói đau thương tiếc hận.

Đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cái xác xinh đẹp nhưng nguy hiểm, một cái xác có thể trở thành hung khí phá hủy thiên hạ này.

Giây kế tiếp, trong mắt Thượng Quan Ánh Dung lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra trường kiếm được đeo bên hông, chém về phía Mạnh Trường Ca...

Mạnh Trường Ca có vẻ như đã đoán trước được hành động của Thượng Quan Ánh Dung, nàng vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, cho đến khi mũi kiếm đã tới gần chóp mũi của mình mới đột nhiên đưa hai cánh tay ra, mũi chân lướt trên mặt đất, thân thể giống như một chú chim nhanh chóng trượt về phía sau, tránh được đòn tấn công của Thượng Quan Ánh Dung.
Thượng Quan Ánh Dung lạnh lùng hét lên một tiếng rồi lại một lần nữa xuất kiếm.

Mạnh Trường Ca không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột, cuối cùng xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo nhỏ ra, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.

Qua mười mấy chiêu, Thượng Quan Ánh Dung dần dần rơi xuống thế hạ phong, nhiều lần suýt nữa thì bị Mạnh Trường Ca đánh ngã từ trên cây xuống.

Dẫu thân thủ của Thượng Quan Ánh Dung có tốt đến đâu nhưng đứng trước một người đã trải qua hàng trăm trận chiến đẫm máu trên sa trường như Mạnh Trường Ca thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Thượng Quan Ánh Dung tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Mạnh Trường Ca lâu ngày ở trong thâm cung thì thân thủ nhất định sẽ kém đi, ai ngờ giao thủ rồi mới biết không thể đấu lại, nhưng lúc này phát hiện bản thân khinh địch thì đã quá muộn.
Mạnh Trường Ca cuối cùng cũng chơi chán rồi, ánh mắt lạnh lại, một kiếm này như mang cả chí khí của vạn quân đâm thẳng tới ngực của Thượng Quan Ánh Dung....

Sụt - Âm thanh của một thứ sắc bén đâm vào trong da thịt.

Thượng Quan Ánh Dung đau đớn che ngực, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao xuống...

Tiếp theo còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt của Mạnh Trường Ca, Quách Khải Thắng đang tập trung tinh thần nhìn biểu cảm của Ninh Tịch, nhưng rất nhanh liền phát hiện biểu cảm của Ninh Tịch không đúng.

"Ninh Tuyết Lạc bị thương! Cứu người! Mau!" Ninh Tịch vẫn đang được dây thép treo giữa không trung đột nhiên hô to.

Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng lại được, đây không phải là lời thoại mà là Ninh Tuyết Lạc thật sự bị thương!

Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Ninh Tuyết Lạc vừa rơi xuống.
Sau khi được tháo xuống, Ninh Tịch vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu ồ ồ của Ninh Tuyết Lạc, nói "Mau gọi xe cấp cứu!"

Vừa dứt lời, thân thể cô bị một người khác dùng lực kéo ra, Tô Diễn cả kinh chạy như bay tới, đem Ninh Tuyết Lạc ôm thật chặt vào ngực: "Tuyết Lạc! Tuyết Lạc, em sao rồi?"

"Diễn... em đau quá..."

"Đừng sợ, có anh ở đây! Em không sao hết! Nhất định không sao hết..."

Ninh Tịch: "..."

Mẹ nó, bà đây đang cầm máu cho, anh đột nhiên đẩy tôi ra rồi xài cái vẻ mặt đau lòng chờ cô ta chảy sạch máu là sao? Diễn kịch cẩu huyết nhiều quá nên nghiện luôn à?

Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Ninh Tịch thật sự muốn chống nạnh mắng người.

"Chuyện gì xảy ra?" Quách Khải Thắng tức giận chạy tới.

Ninh Tịch nhéo nhéo mi tâm: "Tôi đâm kiếm vào mới thấy có cảm giác không đúng, thân kiếm không tự rút lại!"

Đây là một cái kiếm lò xo, khi gặp phải vật cản sẽ tự rút mũi kiếm về, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quách Khải Thắng lập tức gào thét như sấm: "Tổ đạo cụ đâu, tới đây cho tôi! Tôi đã nói phải kiểm tra kĩ đạo cụ cơ mà, tuyệt đối không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn, các anh làm việc như thế nào đấy!"

Chuyện viên đạo cụ lảo đảo chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói: "Đạo diễn, lúc tôi kiểm tra vẫn còn tốt mà, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!"

Quách Khải Thắng dùng tập kịch bản ném vào đầu anh ta, gầm lên: "Vậy anh giải thích cho tôi chuyện này là như thế nào?" Đoàn làm phim gặp hết chuyện này đến chuyện khác, sự nhẫn nại của ông sắp đến cực hạn rồi.

Lúc này, Vương Thái Hòa đứng một bên đột nhiên hỏi một câu: "Người cuối cùng tiếp xúc với thanh kiếm này là ai?"

"Đương... nhiên là Ninh Tịch rồi, sau khi kiểm tra xong tôi liền giao kiếm cho cô ấy, cô ấy vẫn luôn cầm kiếm luyện tập. Là tôi sai, lúc sắp quay không có kiểm tra lại lần nữa!" Chuyên viên đạo cụ liên tục nói xin lỗi.

Con ngươi Ninh Tịch co lại, nếu như lúc này cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô cũng không cần lăn lộn trong cái giới này làm gì.

Lúc này, những người có mặt tại đây đều có những vẻ mặt khác nhau.

Quách Thắng Khải trừng mắt nhìn chuyên viên đạo cụ sau lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Tịch một cái, cuối cùng đè xuống tức giận nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên mau đưa người đến bệnh viện! Còn phải phong tỏa hiện trường, đừng để tin tức lộ ra!"
Bệnh viện nhân dân số một thành phố B.

Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc ở trong phòng bệnh xử lí vết thương, còn Ninh Tịch thì đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, dựa lưng vào vách tường, không ngừng suy nghĩ.

Ninh Tuyết Lạc không hổ là Thủy tổ của Tiểu Bạch Hoa, ngay cả khổ nhục kế cũng xài loại đã update, không sợ cô không thu tay lại kịp mà dùng một kiếm thọt chết cô ta sao? Đáng tiếc, lúc cô phát hiện không đúng đã lập tức thu tay lại nên đâm không sâu lắm, Ninh Tuyết Lạc cùng lắm chỉ bị thương ngoài da thôi. Nhưng vấn đề phía sau mới phiền phức.

Việc cấp thiết hiện tại là cô cần nghĩ cách phủi sạch hiềm nghi với chuyện này...

Ninh Tịch còn đang trầm tư thì đột nhiên bên tai vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Cô vừa mới ngẩng đầu lên thì "Ba" một tiếng, trên mặt bỗng đau rát.
"Súc sinh! Sao mày có thể làm như thế với Tuyết Lạc? Mày có oán hận gì thì nhằm vào tao đây này! Là tao giữ con bé lại Ninh gia, là tao tự nguyện yêu thương, chiều chuộng nó! Tuyết Lạc đã làm sai cái gì?" Người mới đến nhằm vào cô mà gào rống, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù vậy.

Ninh Tịch nhanh chóng liếm mất vết máu trên khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị quý phu nhân sang trọng trước mặt - là mẹ ruột cô - Trang Linh Ngọc.

Sau lưng bà ta là cha của cô Ninh Diệu Hoa, ông ta cũng dùng ánh mắt chán ghét giống y như vậy nhìn cô, "Nếu Tuyết Lạc có mệnh hệ gì thì tao nhất định không tha cho mày!"

Hai người đang đứng trước mặt cô, một người là mẹ ruột, một người là cha ruột, từ đầu tới cuối không hề hỏi lấy một câu sự việc là như thế nào mà đã đánh với trách mắng và uy hiếp cô.
Ninh Tịch có đến hàng triệu câu nói ác độc khiến bọn họ tức đến sùi bọt mép. Nhưng vào giờ phút này, cả người cô giống như bị hút khô toàn bộ khí lực, một chữ cũng không muốn nói, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn hai người họ.

"Đồ nghiệt chướng! Ánh mắt này của mày là có ý gì?" Ninh Diệu Hoa giận dữ.

Đang muốn nổi điên thì cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong.

Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc lập tức bỏ quên Ninh Tịch, vội vàng tiến tới: "Tô Diễn, Tuyết Lạc sao rồi?"

"Tạm thời không có gì đáng ngại, hai bác có thể vào thăm cô ấy ạ!" Tô Diễn mệt mỏi trả lời, sau đó dùng ánh mắt nặng nề nhìn gò má sưng đỏ của Ninh Tịch đang đứng ngoài cửa.

Trang Linh Ngọc lập tức nhào tới trước giường bệnh của Ninh Tuyết Lạc, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Bảo bối của mẹ, con sao rồi? Có còn đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"

Ninh Tuyết Lạc yếu ớt cười một tiếng: "Mẹ, con không sao rồi, bác sĩ nói con chỉ bị thương ngoài da thôi."

Trang Linh Ngọc yêu thương xoa đầu cô ta: "Con là con gái, để lại vết sẹo lớn như thế còn nói không sao! Nếu đâm sâu hơn một chút thì cái mạng nhỏ của con cũng không còn! Con nhãi chết tiệt kia sao mà lại ác như vậy? Vậy mà con còn gọi nó một tiếng chị!"

"Chị ấy đối với con..." Thần sắc Ninh Tuyết Lạc ảm đạm, ngay sau đó lại làm bộ mạnh mẽ mở miệng: "Ba, mẹ, hai người đừng trách chị, không phải lỗi của chị, là đạo cụ xảy ra vấn đề."

Ninh Diệu Hoa nghe vậy "hừ" lạnh một tiếng: "Con bé ngốc này, sao con ngốc thế! Đang yên đang lành sao đạo cụ lại xảy ra vấn đề được?"

Nói xong liền tức giận quát Ninh Tịch: "Súc sinh, đứng đó làm gì? Còn không mau cút vào đây xin lỗi Tuyết Lạc!"

Biểu cảm hờ hững trên mặt Ninh Tịch giống như một tấm mặt nạ dầy nhất trên đời: "Sao tôi phải nói xin lỗi cô ta? Muốn tôi xin lỗi hả, cũng được, đưa chứng cớ đây? Có chứng cớ thì lấy mạng tôi đền cho cô ta cũng được."

Tay Ninh Diệu Hoa run run chỉ về phía cô: "Đến bây giờ mày vẫn còn mạnh miệng, tao không cho người điều tra là để mặt mũi cho mày đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Mày muốn tao mất hết thể diện đúng không?"
Ồ, hóa ra trong mắt Ninh Diệu Hoa thì thể diện của ông ta mới là thứ quan trọng nhất.

Ninh Tịch cười nhạt: "Nếu tôi muốn trả thù cô ta thì hiện tại các người chỉ thấy được thi thể của cô ta thôi, còn có cơ hội ở đây mà diễn trò tình cảm cha con sâu đậm chắc?"

Ninh Diệu Hoa dùng sức vỗ bàn một cái: "Mày đừng có mà múa mép khua môi với tao! Ninh Tịch, mày có xin lỗi hay không? Nếu mày nhận sai rồi sau đó rút khỏi giới giải trí thì tao có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu mày khăng khăng làm theo ý mình..." "Cám ơn, tôi lựa chọn khăng khăng làm theo ý mình!" Ninh Tịch cười khinh một tiếng, trực tiếp phất tay một cái, sau đó rời đi không thèm quay đầu lại.

Vẻ mặt Trang Linh Ngọc như không cách nào tin nổi: "Ông nhìn xem nó ra cái thể thống gì? Tôi không dám tin chính mình lại sinh ra cái loại khốn nạn như thế này!"
Ninh Diệu Hoa giận đến chóng cả mặt: "Nghiệt chướng! Đúng là nghiệt chướng! Làm tôi tức chết rồi!"

Ninh Tuyết Lạc vội vàng khuyên nhủ: "Ba, thôi bỏ đi, con không sao mà, ba đừng giận chị nữa, nóng giận có hại cho sức khỏe!"

"Lần trước ba đã thả cho nó một đường sống, kết quả nó lại làm ra chuyện thế này. Lần này nó chỉ làm con bị thương, nhỡ lần sau nó gϊếŧ chết con thì làm thế nào? Chuyện này tuyệt đối không thể để như vậy!"

"Nhưng mà, ba..."

"Được rồi, chuyện này con đừng quan tâm, ba sẽ xử lý."

"Đúng vậy, để cho ba con xử lý đi, con phải dưỡng thương cho tốt, ba con nhất định sẽ cho con một câu trả lời làm con hài lòng!"

Hốc mắt Ninh Tuyết Lạc ửng đỏ, cố nén tủi thân, cảm động nói: "Cám ơn ba mẹ, thật ra thì hai người không cần làm như vậy, không cần vì con mà..."
Tô Diễn đang trầm mặc đứng một bên từ nãy đến giờ đột nhiên vỗ bả vai cô ta: "Tuyết Lạc, em quá lương thiện rồi! Lần này Ninh Tịch quả thật quá đáng, bác trai nói đúng, không thể để yên chuyện này như vậy!"

Lúc Ninh Tịch rời khỏi bệnh viện đã là tối muộn.

Trên bầu trời không có sao cũng chẳng có trăng, trên đường giờ này cũng chỉ lác đác vài chiếc xe cùng vài người đi đường.

Cô thừa nhận thủ đoạn của Ninh Tuyết Lạc quá vụng về, chẳng có kĩ thuật gì, nhưng mà... cô ta lại thành công.

Cô ta luôn dùng thứ mà cô quan tâm nhất đến để đả kích cô.

Ví dụ như Tô Diễn, ví dụ như cha mẹ...

Có lúc cô từng hoài nghi, liệu có phải tất cả đều là cô sai, là cô quá tệ hại, quá mức quá đáng, cho nên tất cả mọi người đều chán ghét cô, chê cô, vứt bỏ cô...

Cô thậm chí còn nghĩ bản thân cố gắng đến tận bây giờ rốt cuộc là vì cái gì?

Cho dù đến một ngày cô đạt được mục đích, có được trong tay tất cả thì thế nào, cả thế giới này sẽ có ai để ý tới, cô vẫn chỉ có một mình mà thôi.

Ninh Tịch thất thần, chẳng có mục đích mà lê bước trên đường, hoàn toàn không chú ý tới có một chiếc xe màu đen không biển số đang lén la lén lút đi theo sau lưng cô...

Chờ cô bước tới nơi không người, lập tức có hai người nhanh chóng xuống xe, một người lấy một cái khăn lông bịt miệng cô lại, một người lấy dây thừng trói cô, dùng sức lôi cô vào trong xe...

Toàn bộ quá trình không tới năm giây.

Chờ đến khi Ninh Tịch phản ứng lại thì tác dụng của thuốc mê đã làm cô mất hết sức lực, cơ thể cũng bị trói chặt, không cách nào phản kháng lại.

Sắc mặt Ninh Tịch tái nhợt, lộ ra một nụ cười khổ.

Đã bị hãm hại lại còn bị bắt cóc, sinh nhật này của cô cũng thật phong phú...

Xe chạy rất lâu, Ninh Tịch bị bịt mắt bằng một miếng vải đen, không biết cái xe này muốn đi tới chỗ nào, cũng không biết lai lịch của đối phương là gì.
Là người của Ninh Tuyết Lạc?

Không đúng, hôm nay Ninh Tuyết Lạc đã thắng lớn, không cần phải tốn công vô ích nữa.

Như vậy thì là ai? Gần đây cô đắc tội người nào?

Ngay khi Ninh Tịch cố gắng phân tích, bên tai vang lên tiếng đàn ông gọi điện thoại: "Vâng, Chu tổng... đúng vậy, người đã bắt xong, chúng tôi đang ở trên đường... Đúng đúng đúng, ngài yên tâm đi, nhất định sẽ đưa đến cho ngài đúng lúc! Cô nàng này đúng là quá hấp dẫn, làm hai người chúng tôi cũng phải rục rịch đây! Ha ha ha, chúng tôi nào dám! Nhất định sẽ không để cô ta tổn thất cọng lông nào đưa đến cho ngài!"

Trong lòng Ninh Tịch sợ hãi, Chu tổng...

Cô đột nhiên nhớ tới vụ đi nhầm phòng ở khách sạn Minh Châu.

Chu tổng này sẽ không phải Chu Hướng Thành chứ?

Chẳng lẽ hôm đó ông ta không được toại nguyện nên vẫn chưa từ bỏ ý định, cho người tới bắt cô?
Ninh Tịch càng nghĩ càng thấy chắc chắn, âm thầm chửi bậy một tiếng, chờ tới lúc cô chuẩn bị nghĩ biện pháp thoát thân thì lại bất đắc dĩ chìm vào hôn mê. Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, ý thức của cô tan dần, rất nhanh liền chìm vào bóng tối...

Lúc Ninh Tịch tỉnh lại, phát hiện mình vẫn bị bịt mắt như cũ.

Trong phòng truyền tới tiếng hai người phụ nữ đang nói chuyện, đầu óc cô còn mơ hồ, không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ nhanh chóng cởi hết quần áo của cô ra, lại thay cho cô một chiếc váy ngủ cực kì mỏng, tiếp theo đó lại vung cái gì đó lên người cô tựa như cánh hoa...

Ninh Tịch càng nghĩ càng thấy không đúng, cái loại háo sắc như Chu Hướng Thành nếu như muốn một người đàn bà thì làm sao có thể kiên nhẫn mà bày trò như này, chắc chắn phải trói lại rồi trực tiếp ra trận. Không những thay quần áo cho cô lại còn rải cánh hoa, thậm chí cô còn ngửi được mùi thơm của nước hoa do hai người phụ nữ kia xịt cho cô...
Con lợn chết tiệt! Đồ háo sắc! Muốn làm thì cứ làm mịe đi bày vẽ lắm trò, ông ta định làm trò gì đây?

Chu Hướng Thành thăm dò được rằng tối nay Lục Đình Kiêu sẽ tham gia một buổi tiệc rượu của các doanh nhân.

Gã ta liền chạy tới thật sớm, cố ý làm cho mấy người vào trước, kết quả đúng như gã ta dự tính, Lục Đình Kiêu dầu muối đều không ăn.

Thật vất vả mới kiếm được một bộ tranh chữ cổ có giá trị trên trời mà Lục Đình Kiêu cũng không thèm nhìn một cái, đưa đến một tiểu cô nương tươi ngon mọng nước còn trinh nguyên thì biểu tình của người ta cũng không khác gì đang nhìn mớ rau nát.

Đang nóng nảy bất an, cuộc điện thoại mà ông ta vẫn luôn chờ rốt cuộc cũng tới.

"Này, sao bây giờ mới gọi tới, chúng mày làm xong chưa?"

"Đã xong, chúng tôi đang trên đường!"

"Nhanh lên một chút! Trong mười phút phải đem người tới đây! Phòng số 808, đừng có mà đưa nhầm!"

"Yên tâm, nhất định sẽ đưa đến đúng lúc! Chậc, Chu tổng, ông tìm cô gái hấp dẫn thật đấy, hai chúng tôi cũng động tâm rồi đây!"

"Hai thằng chúng mày dám động vào cô ta thì đừng nghĩ cầm được tiền! Con đàn bà này có chỗ phải dùng! Một cọng lông cũng không được thiếu!"

...

Đối diện cách đó không xa, Lục Đình Kiêu đang ngồi trên ghế chân cao, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó sửa lại ống tay áo, nhìn bộ dáng như muốn rời đi.

Lúc này, trong hồ bơi đột nhiên nhô ra một người đàn ông, anh ta hất tóc một cái khiến văng lên một ít bọt nước mát lạnh, làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh mê người, phía trên rốn là cơ bụng sáu múi, phía dưới là nhân ngư tuyến* khiến vạn người đàn ông hâm mộ thèm khát...

(*Nhân ngư tuyến, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V)

Người đàn ông dùng bàn tay ướt nhẹp túm lấy bắp chân của người đang muốn rời đi, bất mãn nói: "Này này này, Lục Đình Kiêu, tối nay tốt xấu gì cũng là tôi đứng ra tổ chức, cậu để cho chút mặt mũi không được sao? Mới được nửa tiếng đã đi? Hơn nữa đây là tiệc rượu, tiệc rượu! Cậu ngay cả nửa hớp rượu cũng chưa uống đã muốn đi? Nhiều rượu ngon với mỹ nhân như vậy mà không thể níu chân được cậu sao?"
"Buông tay!" Lục Đình Kiêu hơi nhíu mày, vẻ mặt như thể chỉ cần thêm một giây nữa thôi là sẽ đạp anh ta gãy xương.

Lúc này, Lục Cảnh Lễ bưng ly rượu đến, cười hì hì nói: "Anh Thiên, anh không thấy tâm tư của anh em không để ở đây sao, có thể ở đây nửa tiếng đã là cho anh mặt mũi lắm rồi đó!"

Mạc Lăng Thiên bám vào bờ, trên mặt là vẻ cà lơ cà phất: "Tâm tư cậu ta không ở đây vậy thì đang đặt ở trên người ai? Cậu ta làm gì có đàn bà?"

Lục Cảnh Lễ làm bộ kinh ngạc đến rớt cả mắt hừ hừ nói: "Ai nói không có, có rồi nha!"

"Cái gì? Thật là quá đáng!" Mạc Lăng Thiên kinh ngạc, "rào" một tiếng, nhảy thẳng từ hồ bơi lên, vẻ mặt như thể bị phản bội nói: "Đã nói làm anh em cả đời có nhau, ai phá luật trước sẽ làm chó mà?"

Lục Đình Kiêu không đổi sắc mặt liếc anh ta một cái: "Tôi không nhớ là đã đáp ứng cái chuyện nhàm chán như vậy."
Lục Cảnh Lễ không nhịn được nói: "Anh Thiên, anh muốn làm lãng tử cô đơn thì kệ anh, nhưng anh của em là người có con trai nha, phải có trách nhiệm tìm mẹ cho con anh ấy chứ!"

"Người đàn bà kia là ai?" Chân mày Mạc Lăng Thiên nhíu chặt, hỏi.

Lục Đình Kiêu lại đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt đã cực kì thiếu kiên nhẫn, trực tiếp sải bước đi về phía trước, thẳng thắn coi thường anh ta.

"Mẹ kiếp! Dám xem thường tôi! Quả nhiên dính hơi gái vào là quên anh em luôn!" Mạc Lăng Thiên đứng đằng sau tức giận mắng.

Lục Đình Kiêu đi, Lục Cảnh Lễ cũng chạy theo, so với tiệc rượu nhàm chán này thì anh muốn xem anh mình tán gái như thế nào hơn.

"Hắc hắc hắc, anh về gấp thế là để đón sinh nhật với chị dậu sao? Mau nói cho em, anh chuẩn chị bất ngờ gì cho chị dâu thế? Em sẽ góp ý cho anh một chút!"
Lục Cảnh Lễ đang không ngừng lảm nhảm phía sau Lục Đình Kiêu, đột nhiên đâm vào một "quả cầu thịt" không biết từ đâu lao ra.

"Lục tổng! Nhị thiếu!" Người này đầu đầy mồ hôi, xem ra là vội vàng chạy theo.

Lục Cảnh Lễ nhướng lông mày: "Í, là Chu đổng à! Ông vội vàng thế là có chuyện gì sao?"

"Tôi... tôi tìm Lục tổng!" Chu Hướng Thành dùng khuôn mặt nịnh nọt nhìn về phía Lục Đình Kiêu, hai tay kính cẩn dâng lên một tấm thẻ phòng bằng kim loại: "Lục tổng, đây là một chút thành ý của tôi, xin ngài nhận lấy!"

Ý tứ rất rõ ràng, ông ta chuẩn bị sẵn cho Lục Đình Kiêu một người đàn bà đang ở trong phòng.

Lục Đình Kiêu lúc này cũng lười khách sáo với bất kì người nào, để tránh đối phương dây dưa mất thời gian liền trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi sải bước đi về phía trước.

Chu Hướng Thành thấy anh nhận thì thở phào một cái, nhưng lại lo lắng anh không thèm đến đó.

Lục Cảnh Lễ vẻ mặt mập mờ: "Oa! Diễm phúc của anh đúng là không ít nha! Lần này Chu Hướng Thành bị anh ép căng như thế nhất định sẽ dốc hết tâm tư ra lấy lòng anh rồi, chắc chắc người phụ nữ ông ta tìm cho anh cũng không phải bình thường đâu! Anh muốn hay không? Ây, anh đã có chị dâu rồi nên chắc chắn không thèm đâu nhỉ? Thế anh cho em thẻ phòng này đi, em đang tò mò không biết Chu Hướng Thành tìm thiên tiên nào tới?"

Đầu ngón tay Lục Đình Kiêu khẽ nhúc nhích, một giây sau thẻ phòng kia lập tức bay về phía Lục Cảnh Lễ.

Lục Cảnh Lễ chuẩn xác dùng hai ngón tay bắt được, vui vẻ nói: "Vậy em đi nha!"

"Ý, 808, phòng Tổng thống cơ đấy!" Lục Cảnh Lễ cầm thẻ phòng, rêи ɾỉ hát, vui sướng chạy về khu phòng nghỉ của khách sạn.

Thang máy đi thẳng lên tầng chót, Lục Cảnh Lễ đút tay trong túi, đi về phía căn phòng cuối hành lang.

"Tít" một tiếng - cửa phòng được mở ra.

Trước khi mở cửa, Lục Cảnh Lễ còn xoắn xuýt, anh đây chỉ tò mò nên muốn chạy tới xem thôi, nếu lát nữa người phụ nữ trong kia si mê anh quá, không cho anh đi thì phải làm sao bây giờ?

Mặc dù anh theo chủ nghĩa độc thân nhưng anh cũng là loại người đứng đắn, chỉ chấp nhận mối quan hệ yêu đương đàng hoàng thôi nha.

"Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Đập vào mắt Lục Cảnh Lễ là một chiếc giường kingsize được rải cánh hoa hồng khắp nơi, trên giường có một người phụ nữ đang nằm, giữ những cánh hoa có thể thấy loáng thoáng chiếc váy ngủ mỏng tang, còn có đôi chân dài trắng nõn...
Chỉ bằng đôi chân trần này thôi cũng đủ khiến cho đàn ông nổi lên ham muốn, lần này Chu Hướng Thành quả nhiên đã hạ hết vốn liếng!

Lục Cảnh Lễ vừa nghĩ vừa tiến thêm hai bước, sau đó, anh thấy được khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường...

Mặc dù đôi mắt người ấy bị che lại bởi một dải lụa màu trắng, nhưng Lục Cảnh Lễ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này là ai ÔI MẸ ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lục Cảnh Lễ như thể nhìn thấy một con mãnh thú mà bị dọa cho hết hồn, giật bắn cả người về phía sau, cơ thể đụng phải cánh cửa kêu "rầm" một tiếng.

Ngay sau đó, Lục Cảnh Lễ cuống cuồng đóng cửa phòng lại, rồi lập tức chạy như điên xuống lầu.

Chạy một mạch đến khu để xe, vừa vặn thấy Lục Đình Kiêu lái xe tới, vì vậy liền bay qua cản đường.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Lục Đình Kiêu may mắn kịp thời dừng xe lại, sắc mặt cực kì khó coi.

Lục Cảnh Lễ vỗ vỗ cửa kính xe kêu "bang bang", sau đó trước khi Lục Đình Kiêu kịp mở miệng mắng mình thì đem Lục Đình Kiêu kéo ra ngoài, bộ dạng như cháy nhà đến nơi rồi: "Anh, mau đi với em!"

"Chuyện gì?"

"Hết sức khẩn cấp! Hết sức khẩn cấp! Anh đi với em thì biết!"

"Bây giờ đối với anh mà nói thì chỉ có một việc quan trọng."

"Em biết anh chỉ muốn chị dâu, chuyện này cũng liên quan đến chị dâu mà!"

Vì vậy Lục Đình Kiêu lập tức đi theo.

Cứ như vậy, hai người vội vàng chạy tới phòng 808.

Lục Đình Kiêu quét mắt nhìn cánh cửa, trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh, ánh mắt tỏ ý, tốt nhất là Lục Cảnh Lễ nên cho anh một lời giải thích hợp lí, tự nhiên mang anh tới đây làm gì?
Lục Cảnh Lễ vuốt mặt, "tít" một tiếng mở khóa điện tử: "Tự anh vào mà xem."

Lục Đình Kiêu nghe vậy hơi biến sắc, chẳng lẽ bên trong là...

Giây kế tiếp, Lục Đình Kiêu đưa tay ra đẩy cánh cửa, sau đó liền ngốc luôn tại chỗ.

Một cơn lạnh lẽo kinh người lập tức tràn ngập, ánh mắt Lục Đình Kiêu giống như lưỡi dao bắn về phía Lục Cảnh Lễ đang đứng một bên: "Em nhìn?"

Lục Cảnh Lễ sợ hãi dán vào bên cạnh cửa, yếu ớt nói: "Em không nhìn làm sao biết đấy là chị dâu!? Không phải ngay cả em mà anh cũng muốn ăn dấm đấy chứ? Vẫn có cánh hoa che mà, em chẳng thấy được gì đâu mà! Nói cho cùng nếu không phải em tò mò phát hiện ra cô ấy thì ai biết tối nay cô ấy sẽ thế nào, em cũng có công có được hay không? Trừ Tiểu Bảo ra thì anh tìm đâu ra được công thần tương trợ như em hả, em..."

Lục Đình Kiêu: "Cút!" "Tạ... tạ... chủ long ân!" Lục Cảnh Lễ tránh được một kiếp vội vàng lăn đi.

Các cụ đã bảo hiếu kì hại chết mèo, thế mà Lục Cảnh Lễ đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đến vạn lần vẫn không đổi được thói hư tật xấu!

Lục Cảnh Lễ đi rồi, Lục Đình Kiêu lập tức khép cửa phòng, sau đó ngây người đứng cách chiếc giường kia mười bước chân.

Giường lớn trắng tinh, cánh hoa đỏ tươi, cơ thể nửa che nửa hở của cô gái dưới lớp vải lụa nhẹ nhàng run run, chiếc váy bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào thân thể, ngôi chân mượt mà trắng nõn như ngọc bởi vì đang hoảng sợ mà co lại vô cùng đáng yêu...

Khung cảnh này đối với một người đã phải "ăn chay" đã lâu như Lục Đình Kiêu chả khác nào một khảo nghiệm tàn khốc!

Anh cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng khô, cổ áo thít chặt đến không thở nổi, vì vậy đưa tay thô lỗ kéo cà vạt ra.

Chắc vì hành động của anh phát ra tiếng vang hơi lớn, nên cô gái trên giường lập tức bị dọa, bắt đầu run rẩy, hơn nữa còn cố gắng xê dịch từng khoảng nhỏ ra phía rìa của chiếc giường. Nhưng dường như cô đã bị bỏ thuốc, trên người đến một chút sức cũng không có nên cả nửa ngày cũng chỉ di chuyển được không tới hai cm, không những thế còn mệt đến khuôn ngực phập phồng thở dốc kịch liệt, mồ hôi làm ướt cả phần tóc mai.
Một màn này giống như một giọt nước rơi vào giữa chảo dầu sôi.

Lục Đình Kiêu giống như bị đầu độc vậy, bước chân hoàn toàn không chịu khống chế của bản thân mà từng bước từng bước đi về phía chiếc giường kia, cho đến khi đứng trước mép giường.

Cô gái nhạy bén cảm giác được có người đang đứng cạnh mép giường, hàm răng dùng sức như muốn cắn nát đôi môi, càng dùng sức dãy giụa muốn thoát khỏi đây.

Lục Đình Kiêu hoảng hốt, chậm rãi đưa tay về phía cô.

Ngón tay chai sần cuối cùng cũng được như nguyện mà chạm vào làn da đã ước muốn từ lâu, nhiệt độ nóng bỏng kia như muốn lần theo ngón tay mà đốt cháy cả người anh.

Nhưng mà, đột nhiên, đầu ngón tay bỗng truyền đến một cảm giác đau đớn bén nhọn.

Là cô gái đang ra sức cắn ngón tay anh.

Rất nhanh, đầu ngón tay thấm ra một chút máu đỏ tươi. Nhìn đôi môi đỏ thẫm của cô gái đang ngậm lấy ngón tay của anh, thì đau đớn kia tựa như biến thành kɦoáı ƈảʍ.
Lục Đình Kiêu cảm thấy mình sắp điên rồi!

Đau đớn không khiến anh thanh tỉnh, nhưng mà nỗi tuyệt vọng trên khuôn mặt cô khi cắn anh, nó giống như một trận mưa như thác đổ đội từ trên đỉnh đầu anh xuống, khiến anh tỉnh táo lại.

Đáng chết! Rốt cuộc anh đang làm cái gì???

Biết rõ lúc này cô đang sợ đến mức nào, biết cái cảm giác chìm trong bóng tối lâu chừng nào là càng dày vò thêm bấy nhiêu!

Lục Đình Kiêu nhanh tay cởi dải lụa đang che mắt cô ra.

Lông mi của cô gái run rẩy kịch liệt, sau đó chậm rãi mở mắt ra giống như động tác chuẩn bị tỉnh lại của một mĩ nhân đã say giấc ngàn năm...

Khoảnh khắc đôi đồng tử trong veo, tuyệt vọng phản chiếu bóng dáng người đàn ông. Đầu tiên thì sững sờ mê mang, sau đó lập tức tràn ngập hơi nước trở thành những giọt nước mắt rơi tí tách khỏi hốc mắt, từng giọt lại từng giọt, giống như vô tận....

"Ninh Tịch..." Lục Đình Kiêu trở nên luống cuống vô cùng khi thấy nước mắt của cô: "Sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Xin lỗi, tôi tới muộn... Cô đừng khóc... Tôi đưa cô tới bệnh viện... Cô... đừng khóc nữa được không..."

Tim anh như thể sắp ngừng đập.

Hai mắt Ninh Tịch đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy ra, cô cố gắng vươn tay ra, nhưng nhấc lên được một nửa lại rơi xuống. "Muốn đứng dậy phải không?" Lục Đình Kiêu lập tức khuỵu người xuống đỡ cô ngồi dậy.

Đang định đỡ cô xuống giường, cánh tay cô bỗng vòng lấy ôm cổ anh, đầu vùi chặt vào vai, khóc run cả người, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo anh, từ cổ chảy dọc xuống...

Tim Lục Đình Kiêu như bị dao cắt, anh vươn bàn tay to lớn của mình chạm vào cô như chạm vào thủy tinh dễ vỡ, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Đừng sợ... không sao nữa rồi... không sao... xin lỗi... xin lỗi..."

Vì bị kinh hoàng và hoảng sợ cực độ, Ninh Tịch khóc hơn mười phút mới dừng lại được. Sau đó lại thút thít, chốc chốc lại nấc lên.

Lục Đình Kiêu giúp cô thuận khí, vì sợ sẽ làm cô sợ, nên cả người anh cứng đờ chẳng dám nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Ninh Tịch cũng bình tĩnh lại được, giọng cô khản đặc, vừa mềm yếu lại vừa bất lực chưa từng thấy nói bên tai anh: "May mà là anh..."

Cô nói, may mà là anh.

Bốn chữ này đánh thẳng vào tim anh, vọng lại một tiếng. Không biết từ khi nào, cô gái của anh đã tin tưởng anh đến vậy, ngay đến cả bản thân cô cũng không phát hiện ra điều này.
Ninh Tịch gắng gượng cười khổ, cô thút thít nói: "Lục Đình Kiêu, anh không biết hôm nay tôi đã trải qua chuyện kinh khủng đến thế nào đâu... Trước khi thấy anh... tôi gần như hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới này rồi..."

Cô luôn nghĩ rằng bản thân rất kiên cường, cô những tưởng không có gì có thể đánh ngã cô được nữa, nhưng khi chuyện 5 năm trước lại sắp xảy ra một lần nữa, cô lại cảm thấy không chịu đựng được nữa mà sụp đổ.

Trước đây cô từng nghĩ, kể cả Chu Hướng Thành không tự mình dùng, vậy nhất định cũng sẽ tặng cho ai đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kẻ lăn lộn cùng Chu Hướng Thành chắc chắn sẽ là một gã càng đáng kinh tởm hơn.

Nhưng lúc này đây, cô thấy thật may mắn vì cô đã đoán sai, không ngờ người mà chu Hướng Thành muốn lấy lòng lại là Lục Đình Kiêu.
Đôi đồng tử Lục Đình Kiêu lướt qua một tia sát ý, nhưng anh vẫn nói với cô rất nhẹ nhàng: "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô, tối hôm đó vốn dĩ chỉ muốn giải vây cho cô, không ngờ lại khiến Chu Hướng Thành sinh ra hiểu lầm, tôi không nhờ hắn sẽ làm ra chuyện này." "Sao trách anh được, anh chỉ muốn giúp tôi thôi mà." Ninh Tịch nói xong mới phát hiện mình vẫn còn đang bám dính vào người ta, cố gắng ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, làm áo anh bẩn mất rồi."

Cô ngồi đó, trên mặt toàn vệt nước mắt, mất đi sự che chắn của cánh hoa, chiếc váy mỏng quả thật chẳng khác gì không mặc, không thể che đậy được gì hết.

Lục Đình Kiêu ho nhẹ một tiếng, tránh đi tầm mắt: "Không sao."

Ninh Tịch vừa ngồi thẳng dậy liền lảo đảo, Lục Đình Kiêu vội đỡ lấy cô: "Cô vẫn ổn chứ? Để tôi đưa cô tới bệnh viện?"
Mặt Ninh Tịch đỏ bừng, lắc đầu: "Loại thuốc này có tới viện cũng vô ích thôi! À... Chuyện này... Lục Đình Kiêu, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" Lục Đình Kiêu theo bản năng căng cứng thần kinh.

"Miếng vải bị mắt... có thể bịt lại cho tôi được không?" Ninh Tịch nhỏ giọng cầu xin.

Trên mặt Lục Đình Kiêu thoáng chút kinh ngạc: "Tại sao?"

Ninh Tịch bất đắc dĩ nói: "Vì... để... nhắm mắt làm ngơ mà!"

Tuy Ninh Tịch nói câu này rất khó hiểu, nhưng Lục Đình Kiêu lại hiểu ngay tắp lự, anh "khụ" nhẹ một tiếng, nhấc mảnh vải trắng ném dưới đất lên, nhẹ nhàng buộc lại cho cô.

Khoảnh khắc Lục Đình Kiêu tới gần, ngọn lửa trong người Ninh Tịch bỗng bùng lên, cô vội đọc thầm "không tức là sắc, sắc tức là không", mãi tới khi anh tách ra một khoảng cách an sắc tức là không", mãi tới khi anh tách ra một khoảng cách an toàn, trước mắt là một mảnh tối đen, sự rối loạn trong cơ thể mới từ từ lắng xuống.

Nếu là tên bỉ ổi, ghê tởm Chu Hướng Thành có tới cũng coi như xong thôi, nhưng người tới lại là Lục Đình Kiêu, đối với chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong người cô mà nói, Lục Đình Kiêu quả là một chất xúc tác càng khiến cho thuốc có hiệu quả vô hạn, sẽ sinh ra phản ứng hóa học mất mạng mất.

"Được chưa?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch gật đầu, "Còn một chuyện nữa phải phiền đến anh, giờ cả người tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, có thể đưa tôi vào nhà tắm được không? Tôi tắm nước lạnh một chút là được!"

"Đợi chút, để tôi đi chuẩn bị nước cho cô trước."

"Cảm ơn."

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, trong căn phòng tĩnh mịch càng nghe thấy rõ.

Cũng trong tình trạng mắt không nhìn thấy gì, nhưng lần này cô lại cảm thấy yên tâm vô cùng. Một lát sau, tiếng nước chảy dừng lại, bên tai truyền tới tiếng bước chân.
"Có đi được không?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Chắc là được, anh đỡ tôi một chút là không sao hết."

Lục Đình Kiêu đưa tay ra đỡ lấy cô, hơn nữa còn chu đáo giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có tay là chạm vào người cô.

Khi cơ thể hoàn toàn chìm vào làn nước mát lạnh, Ninh Tịch phát ra một tiếng thở thoải mái, "Ưʍ..."

Lục Đình Kiêu thoáng căng thẳng: "Vậy tôi ra ngoài trước, cô có chuyện gì thì gọi tôi, nhưng không được ngâm lâu quá đâu nhé, cẩn thận cảm đấy."

"Ừm."

Lục Đình Kiêu quay người rời đi, dáng vẻ gấp gáp và chật vật như muốn bỏ trốn tới nơi.

Sau khi ra ngoài, anh mở cửa phòng khách sạn ra, chỉ thấy một người vì mất thăng bằng mà ngã cái "bụp" vào trong.

Lục Cảnh Lễ lồm cồm bò dậy, phủi mông, đồng thời dáo dác nhìn vào: "Khụ, ha ha... Em chỉ không yên tâm hai người... không yên tâm mà thôi... Tuyệt đối không có ý nhiều chuyện gì đâu..."
Lục Đình Kiêu trưng ra vẻ mặt biết thừa cậu ta đã nấp ở cửa từ trước, lạnh lùng mở miệng: "Mang tập tài liệu trong xe lên đây cho anh."

Lục Cảnh Lễ miệng há hốc hình chữ O: "Anh zai à, anh có lầm không đấy? Vào lúc này mà anh còn muốn xem giấy tờ? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?"

Lục Đình Kiêu tàn khốc đảo mắt qua: "Có cần anh chứng minh cho em thấy không?"

"Không không không, không cần đâu! Em đi ngay! Đi ngay đây!" Cách chứng minh của anh chắc chắn là một trận đòn rất manly mất.

Sau khi mang tài liệu lên, Lục Cảnh Lễ nghe thấy tiếng nước thấp thoáng phía trong, cậu thở dài tuyệt vọng, vô cùng đau đớn nói: "Tắm nước lạnh làm quái gì chứ? Anh tự mình làm giải thuốc cho cô ấy có phải hơn không? Thật quá là lãng phí! Phí quá đi mất!"

Lục Đình Kiêu: "Em đi được rồi đấy."
"Thật ra em không muốn rời đi đâu, em muốn ở lại, ở lại bên anh từng xuân hạ thu đông..." Lục Cảnh Lễ vừa hát vừa bịn rịn chuồn mất.

Sau khi về phòng, Lục Đình Kiêu cố gắng lờ đi bóng người thấp thoáng trên cửa kính nhà tắm, tập trung dồn hết sự chú ý của mình vào đám giấy tờ trên tay.

Ừm, hiệu suất làm việc cũng cao đấy... Nửa tiếng mà xem được có hai trang...

Đúng lúc này, trong nhà tắm truyền ra tiếng gọi dồn đập của Ninh Tịch: "Lục Đình Kiêu..."

"Lục Đình Kiêu! Lục Đình Kiêu!"

Lục Đình Kiêu vội quăng đống đồ trong tay đi rồi chạy tới trước cửa phòng tắm: "Ninh Tịch, sao thế?"

"Lục Đình Kiêu!"

"Tôi ở đây."

"Anh vào đây đi!"

"..." Vào đó?

"Mau lên! Mau lên mau lên! AAA..."

"Cô... rốt cuộc cô bị làm sao?" Giọng Lục Đình Phòng ngày càng khẩn trương, nhưng anh không dám tùy tiện đẩy cửa vào.

"Chân tôi bị chuột rút rồi! Mau giúp tôi một tay với! Aiyo..." "..." Lục Đình Phong đỡ trán, vừa thở phào vừa bất lực, vội đẩy cửa vào.

Vì là nước lạnh nên bên trong không có hơi nước, quần áo trên người cô sau khi bị ướt thì hoàn toàn nhìn thấu được hết, yết hầu Lục Đình Kiêu hơi chuyển động, tuy anh không bị bỏ thuốc nhưng mức độ dày vò lúc này cũng không thua Ninh Tịch là mấy.

"Lục Đình Kiêu... Lục Đình Kiêu?"

Ninh Tịch thúc giục kéo thần trí anh quay về, Lục Đình Kiêu vội đi tới: "Chân nào?"

"Chân phải, chân bên phải!" Ninh Tịch đau trắng bệnh cả mặt.

Lục Đình Kiêu cũng không để ý nhiều như vậy, anh nắm chặt lấy một bên mắt cá chân của cô, tay còn lại tì vào đùi, dùng sức mát xa cho cô.

"Được chưa?"

"Không được không được! Vẫn còn rút! Anh mạnh thêm chút nữa đi!"

"Giờ thì sao?"

"A! Đau! Nhẹ thôi!" "Hiện tại đã được chưa?"

"Sắp rồi, sắp được rồi..."

...

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cả người Lục Đình Kiêu ướt đẫm mồ hôi, anh sức cùng lực kiệt nhẹ nhàng đặt chân cô về chỗ cũ.

Ngay sau đó, anh bỗng chú ý thấy trên người và trên chân cô có mấy vết lằn đỏ gai mắt, sắc mặt liền lạnh xuống: "Trên người cô bị làm sao vậy? Chu Hướng Thành làm?"

"Người tôi?" Ninh Tịch theo phản xạ sờ xuống chỗ còn ân ẩn đau trên chân mình: "Anh bảo chỗ này à? Mấy chỗ này là do hôm nay tôi có mấy cảnh treo lên nên bị lằn vào ấy mà."

Nghe vậy sắc mặt Lục Đình Kiêu mới dịu xuống, nhưng anh lại lập cau mày lại: "Để tôi đi mua thuốc cho cô."

Nói rồi, anh lo lắng nhìn cô: "Cô không được ngâm nước nữa, cứ như vậy sẽ ốm đấy."

Ninh Tịch vô thức rụt lại vào trong nước, cô đưa tay ra làm dấu thập: "Mười phút, cho tôi thêm mười phút nữa, vốn dĩ tôi sắp ổn rồi, anh vừa vào một cái lại..." Lục Đình Kiêu: "..." Được rồi.

Anh ra khỏi phòng tắm, sau đó lại mở cửa phòng.

Quả nhiên, Lục Cảnh Lễ lại lăn lông lốc vào.

Lục Đình Kiêu: "..."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Lục Cảnh Lễ bò dậy trong vòng đúng một giây, cúi gập người xuống: "Em xin lỗi anh, em đi ngay đây!"

"Đợi chút, đi mua thuốc cho anh." Lục Đình Kiêu gọi lại.

"Thuốc gì?" Lục Đình Kiêu quẫy cái đuôi lớn, vẻ mặt mờ ám.

"Thuốc gì mà lúc bị thương dùng ấy."

Mắt Lục Cảnh Lễ nhất thời sáng như bóng đèn: "Anh, cuối cùng anh cũng phát uy rồi?"

Lục Đình Kiêu không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn.

Lục Cảnh Lễ: "Xin lỗi, em sai rồi, nếu anh muốn phát uy, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy được. Tiểu nhân xin lui ngay đây!" Không đến năm phút, Lục Cảnh Lễ đã mua xong thuốc chạy lên, hất mặt nói: "Anh, hay là anh ân chuẩn cho em cứ đứng canh ngoài cửa đi, để tiện lúc nào cũng có thể chạy việc cho anh?"

"Nếu để anh thấy em lần thứ ba..." Vậy hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng đấy...

Lục Cảnh Lễ đành tiếc nuối thở dài, sau đó lại "hề hề hề" móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật: "Anh, vừa xong em tiện nên mua cái này, chắc chắn tốt hơn loại khách sạn tặng kèm, anh quả thật không cần sao? Ái..."

Lục Cảnh Lễ bị đạp thẳng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh