cứ bước về phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu rồi không viết bậy bạ…..hum nay ngồi rãnh không biết làm gì nên ngồi  viết bậy bạ chơi….

*********************~~~~~~~~~~~~~~~*****************

Một đứa con gái bình thường như bao đứa con gái khác. Không quá xinh nhưng củng không xấu tệ. không tài năng đầy mình nhưng củng biết chút ít gì đó để được xem là có năng khiếu. học hành không giỏi nhưng củng không đến độ không biết tí gì. Sinh ra trong một gia đình bình thường, có ba có mẹ và một đứa em trai, ba mẹ là viên chức nhà nước. Bạn thân thì có vài người, bạn bè quen biết bên ngoài củng không ít, và họ củng là những người hết sức bình thường như nó. Và củng như hầu hết những đứa con gái khác, tuy đã 17 những vẫn thích mơ mông. Nhưng có lẽ nó vẫn còn trẻ con hơn những đứa con gái khác vì nó vẫn còn có cái ý nghĩ rằng một ngày nào đó Bạch Mã hoàng tử sẽ cưỡi ngừa trắng đến đưa nó đến một nơi có khung cảnh thần tiên, và rồi cầu hôn nó, và nó bỗng chốc được một bà tiên ban cho bộ váy thật lộng lẫy, sẽ cùng hoàng tử nắm tay nhau bức vào thế giới thần tiên của riêng mình. Nó là một cô bé có cái tên đáng yêu: Trần Thảo Vi.

Như đã nói ở trên, nó vốn là một cô bé bình thường nên một ngày của nó củng rất rất bình thường.

…6:00…a.m….

TÍT….TÍT……

-ưmmmm……cái gì thế….hưmmmm….

…6:30….a.m….

-Vi ơi, hôm nay không đi học à, sao mà giờ còn ngủ - giọng oanh vàng của mẹ nó

-hửmmm…mấy giờ rồi mẹ….- vẫn còn mơ ngủ…

-đã sáu rưỡi rồi đấy, còn không mau mà dậy đi….

-hả…!!!....úi, sao mẹ không gọi con dậy sớm hơn…..huhu…..chết con rồi….mẹ thật…..

-nhanh lên không lại muộn bây giờ….

RẦM…!!!!

-lại cái gì đấy – mẹ

-không…không có gì đâu mẹ- chẵng là không hiểu tối qua nằm thế nào mà sáng nay chân tê quá không đi được, nên vừa bước xuống giường nó đã phải hôn chào buổi sáng cái ghế…

Làm vệ sinh cá nhân nhanh không thể tả, không quan tâm có đạt chất lượng hay không, hic, không gấp cả chăng màn, thay quần áo, nhét sách vở vào cặp, chải qua loa cái mái tóc hơi xoăn lúc nào củng rối. chạy xuống nhà, qua phòng khách, nơi cả nhà đang ăn sáng (mà thật ra là đã xong từ lâu rồi)

-chào cả nhà, con đi học ạ!!!

-thế không ăn sáng đi à, ăn đi rồi tí mẹ đưa đi học

-thôi mẹ ạ, tí con ăn ở căngtin trường củng đc, hôm nay con phải trực nhật….

RẦM….

-cái gì nữa thế - bố

-hihi….tí bố dựng hộ con cái xe nhá…..

-ôi trời cái con bé hậu đậu, không biết trên đường đi có bị gì không…- bố nó lắc đầu

Đến trường, gửi xe, chạy vào lớp

-phù….vẫn còn 5 phút…..- nó ngĩ thầm- ui, sozi bà nha, tui đi trễ, thôi đưa đây tui làm cho, tí tui lau bảng nhá, đừng giận nhá….- vừa nói nó vừa giật cái chổi từ tay con bạn thân…..

Con bạn nó- Thùy- lườm nó một cái dài cả ngàng cây số…..

-bà chỉ được cái ngủ thôi, đưa đây, đi giặt khăng lau bảng đi…-vừa nói Thùy vừa giật lại cái chổi….

2 tiết học trôi qua nhanh chóng….

-đi căngtin với tui không bà, tui khao vì bà đã vất vã lúc sáng…hí hí

-củng biết điều đấy, đi thì đi…- nói kèm theo một cái lườm cháy mặt

5 tiết học trôi qua, chia tay bạn bè nó lại đạp xe về nhà. Nó thích đạp xe một mình như thế này. Nắng cháy da, nhưng nó vẫn thích đạp xe thật chậm , thật chậm, tuy thế nhưng da nó vẫn trắng. nó thích nhất những lúc như thế này đây, dưới anh nắng vàng, có tí vị mặn của gió biển nhẹ thổi, hai hàng cây ven đường đang dần dần trút đi lớp áo vàng úa để chào đón một tấm áo mới. cứ thế, vừa đạp xe vừa ngắm cảnh rồi về đến nhà lúc nào không hay.

Vừa kéo cửa vừa í ới:

-mẹ ới ời…..mẹ đâu rồi….con về rồi nè, con đói quá mẹ ơi…..

Cứ gọi thế đấy, chẵng có ai trả lời. tìm  khắp nhà củng chẵng thấy ai. Nó đang lo lắng. đi xuống bếp thì thấy trên cửa tủ lạnh có một mẫu giấy “bà ngoại bị ốm nặng, bố mẹ phải về quê gấp, em con sang ở nhờ nhà Dì Thoa con rồi. mẹ đã gọi cho mẹ Oanh của con, tí nữa Huy sẽ sang đón con. Con sang bên đó ở tạm mấy hôm, khi nào bà ngoại con đỡ bố mẹ sẽ về. mẹ!”

 Vừa đọc xong mẫu giấy thì chuông cửa nhà nó kêu. Chạy ra mở cửa, đúng như nó dự đoán, là anh Huy.

-anh vào nhà đi, đợi em chuẫn bị vài thứ rồi ra ngay

-ừm, em mang cái gì cần thiết thôi nhé, áo quần và vật dụng cá nhân của em bên đó đã nhiều lắm rồi, có khi còn nhiều hơn cả đồ của anh ý, hì hì

-anh này, cứ trêu em, tại mẹ cứ thích mua đấy chứ. Anh đợi em tí nha.

Vừa nói nó vừa chạy tót lên phòng, mang theo sách vở để sang bên đó còn có mà học bài.

-em xong rồi, mình đi thôi anh….

-anh ra xe trước, em khóa cửa cẩn thận nha, à đưa cái này anh mang ra cho- vừa nói anh vừa đỡ lấy cái cặp sách khổng lồ của nó

Trước nhà nó là một con xe muôi trần màu đỏ, trông rất đẹp, nó chẵng biết đó là xe của hãng nào, chỉ thấy  đẹp và rất thích thôi.

Anh đưa nó đến nhà mẹ Oanh nó, củng là nhà anh. Xe dừng lại trước một ngôi nhà…à không, phải gọi là một lâu đài mới đúng.

Vừa xuống xe là nó đã lao ngay vào nhà

-mẹ ơiiiiiiiiiiiii……..con đến rồi nè…..

-trời ơi, con gái cưng của tôi, mẹ nhớ con quá….

-dạ, con củng nhớ mẹ nhìu nhìu lắm…hì hì

-hai mẹ con vui vẻ quá ha, bắt anh phải một mình khiên một núi đồ của em….-anh Huy từ ngoài vào lên tiếng

-con này, mang có tí đồ hộ em mà làm như khổ cực lăm, con trai mà thế đấy hả, con có mỗi mình nó là em gái thôi đấy, lo mà chìu chuộng trước khi nó lấy chồng đi là vừa- mẹ nó mắng anh

-mẹ này….-nó đỏ mặt

-thôi, con sợ mẹ, con lên phòng đây, hai mẹ con tâm tình đi, à anh mang đồ lên phòng cho em nhá

-vâng ạ, thanks anh nhìu….

……

Kể một chút ít về gia đình này. Đây phải gọi là một gia đình cực giàu có. Bố Thắng của nó, là bố của anh Huy, là chủ một doanh nghiệp lớn ở nước ngoài, ông thường xuyên phải ra nước ngoài làm việc, nên ở nhà thường chỉ có mẹ Oanh, anh Huy và Tuấn, em trai của anh. Nhưng khoảng 1 năm gần đây, anh Huy đã bắt đầu công việc tại một chi nhánh của doanh nghiệp tại nước ngoài, nên ở nhà bà Oanh chỉ có một mình cùng với cậu con trai út. Anh Huy năm nay đã 24 tuổi, đã có bạn gái và họ sắp làm đám cưới. em trai anh, Tuấn thì mới chỉ 13 tuổi, nó là một cậu bé cực kỳ ranh ma, nhưng đôi khi củng giống một ông già lắm lời. à, chắc các bạn củng đang thắc mắc vì sao nó lại gọi những người trong gia đình này là bố, mẹ. và đây sẽ là câu chuyện, một câu chuyện xãy ra đã rất lâu rồi…..năm đó, nó mới 5 tuổi….

-huhu….mẹ ơi, mẹ đâu rồi, huhu, mẹ hok xương chip nữa…..huhu…..

Trên vệ đường, có một bé gái đang vừa đi vừa khóc. Nước mắt của bé hòa cùng với bụi bẫn tạo thành những đường vằn khó coi trên mặt. con đường vắng người qua lại, cô độc mỗi một cô bé tí tẹo đang khóc nấc lên vì sợ. trời bắt đầu tối, chỉ mới khoảng 3 giờ chiều mà bầu trời đã đen đặc một màu u ám, gió bắt đầu thổi mạnh, lạnh buốt. những hạt mừa đầu tiên bắt đầu rơi, một hạt rơi lên má cô bé, hòa với dòng lệ. tiếng ếch nhái gọi nhau. không gian trở nên thật đáng sợ, cô bé vẫn khóc, nhưng đã không còn nhận thấy giọt nước mắt của cô đang rơi vì nó với mưa giờ đã là một.

Vừa lạnh, vừa sợ, lại vừa mệt, cô chỉ còn một cách là ngồi bó gối trước thềm của một ngôi nhà lớn. thân hình nhỏ bé của cô giờ đây lại càng thêm bé nhỏ. Đôi vai đang run lên vì lạnh và củng vì những tiếng nấc. mái tóc xoăn ướt đẫm nước mưa bết trên mặt cô cũng mặc kệ.

Bỗng có tiếng ô tô đỗ xịch trước cửa nhà, ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc lên nhìn. Một người phụ nữ trẽ bước ra cùng với chiếc ô màu tím với những hình vẽ vui nhộn (nhìn giống ô của trẻ con hơn, không hợp với độ tuổi của bà cho lắm). điều đầu tiên khi nhìn thấy bé gái người ướt sũng đang ngồi trước cửa nhà mình đó là hướng anh mắt ngạc nhiên về phía cô bé. Sau đó bà hốt hoảng chạy lại, đỡ cô bé lên và bắt đầu hỏi hang đủ thứ. càng hỏi cô bé lại càng khóc. Bất lực, bà đành mở cữa cho cô bé vào. Nhưng hình như vì quá lạnh và mệt, nên khi bà vữa mở cửa cô bé đã ngã gục trên tay bà. Hốt hoảng, bà vội bế đứa bé tội nghiệp vào nhà, đặt nó lên giường, lau người và thay cho nó một bộ quần áo khô ráo hơn.

“Một cô bé đáng yêu”, bà thầm nghĩ, “ước gì mình củng có một cô con gái như thế này nhỉ, hai thằng nhóc nhà mình nghịch hết biết”

Cô bé đang ngủ rất say, hàng mi đen dài, đôi má ững hồng trông thật đáng yêu. Lúc này hàng lông mày của cô bé khẽ nhíu lại, đôi môi hồng giật giật…chắc là đang gặp ác mộng. bà vỗ vỗ vào vai cô bé dỗ dành.

-ngoan nào con, đừng sợ, có mẹ đây, con ngủ đi, mẹ iu nè…ngủ đi con…..

Và thế là cô bé lại chìm vào giất ngủ

Dù chỉ vừa mới gặp cô bé này chưa đầy một giờ, và chính bà củng chẵng biết cô bé này là ai, đến từ đâu. Nhưng trong lòng bà chợt cảm thấy một niềm vui, sự ấm áp đang len lỏi vào trong lồng ngực.

-này, này….sao em ngủ hoài thế…., mẹ ơi, sao em ấy cứ ngủ hoài thế hả mẹ- một cậu bé da trắng như tuyết, đôi môi mõng màu hồng, đôi mắt nâu trong veo xoe tròn và hàng mày rậm đang thắc mắc với mẹ

Người mẹ dịu dàng

-em đang bị ốm mà con, em cần phải ngủ để khỏe lại mà…., con ngồi đây trông em nhé, mẹ xuống xem bố con đang là gì

-vâng ạ, con sẽ bảo vệ em ấy…

-hihi, con trai mẹ giỏi lắm

Bà đi ra cửa ngắm nhìn hai đứa trẻ mà lòng tràng ngập hạnh phúc

-anh đang làm gì thế?- bà hỏi chồng

-anh đang ngắm nghía chàng út nhà mình, con trông đáng yêu quá em à, hì- ông trả lời vợ với ánh mắt ngập tràng hạnh phúc

-ừm, đó là con chúng ta mà, hì.

Ong ôm vợ vào lòng, hai người cùng nhìn ngắm đứa con bé nhỏ vừa tròn 1 tuổi đang nằm trong nôi.

-anh có thích có một cô con gái xinh xắn không ?

-ý em là cô bé xinh xinh đang nằm trong phòng kia hả ?

-ừm, con bé trông đáng yêu lắm, em thích có thêm một đứa con gái.

-ừm, anh củng thích có con gái, người ta vẫn bảo bố yêu con gái hơn còn gì, hì

-hì, thế mình nhận nuôi cô  bé đó nha anh ?

-ừm, nhưng phải tìm xem, có gia đình nào thông báo tìm con không đã, không thể chỉ nghĩ đến niềm vui của riêng mình đươc em à- ông âu yếm nhìn vợ

-ôi, em chưa từng nghĩ đến việc này, thật là vô tâm quá. Nhưng nhỡ tìm được gia đình đó rồi thì sao chúng ta có thể….

-em ngốc thật, chúng ta có thể xin họ, nhận bé gái đó làm con nuôi mà…..

-mẹ ơi, mẹ, em bé đó tỉnh rôi…-cậu bé hỡt hải chạy vào.

Cả nhà cùng chạy vào phòng, cô bé đang dương đôi mắt ngạc nhiên  nhìn những con người lạ lẫm trước mặt mình.

-bé con, con tên gì ?- bà nhẹ nhàng tiến lại gần bên cô bé

Đôi mắt đen trong vắt lại rưng rưng

-a, thôi, không có gì phải sợ, ta không làm gì con đâu, con đừng khóc ta thương, nín đi…

-nín đi nào, sao em lại khóc, khóc nhè xấu lắm, khóc nhè là không ngoan đâu…-cậu bé đứng bên mẹ củng nói vào một câu

-con nín đi, đừng sợ. con nói cho ta biết sao con lại đứng ngoài mưa như thế ? bố mẹ con đâu ?

-huhuhu…….-cô bé khóc òa lên

-con bị lạc mất bố mẹ à ?- người chồng đứng bên cạnh hỏi

Cô bé khẽ gật đầu trong khi nước mắt vẫn rơi lã chã…

-huhu….Chíp sợ lắm, bố mẹ không xương Chíp nữa…huhu….

-à, thế con tên Chíp à ? thôi ngoan nào, đừng khóc nữa, thế bố mẹ con tên gì ?- bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé…

Cô bé chỉ khóc, không nói gì nữa. mọi người chỉ biết lắc đầu. họ đi xuống nhà và bảo cậu con trai ở lại trông em.

Dưới nhà…

-không biết con bé có làm sao không anh- bà lo lắng hỏi chồng

-không sao đâu, em đừng lo quá, anh nghĩ con bé vẫn đang sôck, chắc sẽ chóng bình thường lại thôi- ông ôm vợ vào lòng an ủi

-chị Lam ơi, tí chị nấu thêm một phần cháo giải cảm cho em nha- bà gọi với vào bếp cho chị giúp việc

-nhỡ con bé bị bệnh trầm cảm thì sao anh ?

-không sao đâu em, em đừng quan trọng hóa lên thế, con bé sẽ sớm khỏe lại thôi

Lúc đó, trên phòng….

-em tên Chíp à-cậu bé hỏi

Gật đầu + lau nước mắt

-anh là Ben. Hì hì, thế Chíp bao nhiêu tuổi rồi ?

Cô bé dơ bàn tay trắng xinh ra

-năm tuổi à, anh năm nay 12 tuổi rồi, hơn Chíp những….à…..một hai….à bảy tuổi….^^. Từ nay Chíp sẽ là em gái của anh nhe. Anh thích có em lắm, mà em trai của anh suốt ngày chỉ nằm một chổ rồi bibi bobo…chẵng chơi với anh gì cả, anh không thích, bây giờ có Chíp rồi, em sẽ chơi cùng với anh chứ ?

Cô bé dương đôi mắt lên nhìn cậu bé, nhìn thật lâu thật lâu rồi gật đầu, kèm theo một nụ cười

-đấy, Chíp cười trông xinh lắm…hì, sau này hứa với anh Ben không được hư như thế nữa nghe không, khóc nhè xấu lắm…

-ưm….hì

-em gái ngoan lắm, thế ở nhà Chíp có anh chị hay em gì không ?

Lắc đầu- không

-Thế à, thế thì chán lắm. lúc trước khi mẹ chưa sinh em bé anh Ben củng thế, chán ơi là chán

-mẹ Chíp đang có em bé trong bụng

-thật à, thế là em trai hay em gái ?

-Chíp không biết, mẹ bảo Chíp sắp có em thôi, không biết là em trai hay em gái….

-à, thế sao Chíp lại bị lạc ?

-bố mẹ đưa Chíp về thăm ông bà nội, mẹ bì gì gì ý, bố phải đi mua nước cho mẹ, bố đi lâu lắm, mẹ ngủ nên Chíp tự đi chơi một mình thế là không thấy bố mẹ đâu nữa…- nói đến đây, Chíp lại rưng rưng nước mắt

-Chíp nín đi, Chíp đã hứa với anh Ben là không khóc nhè nữa rồi mà, Chíp mà khóc anh Ben không thương Chíp nữa

Vừa nói đến đó, cô bé đã thôi khóc ngay

-Chíp ngoan lắm, bây giờ Chíp xuống nhà với anh đi ăn tối nha

Gật đầu

-mẹ ơi, Chíp chịu xuống ăn cơm rồi nè mẹ- cu cậu vừa nhảy chân sáo vừa kéo tay Chíp xuống nhà với vẻ mặt đắc thắng

Hai vợ chồng hết sức ngạc nhiên vì tài năng của cậu quý tử.

-Chíp ngồi xuống đây, đây là ba, đây là mẹ. Chíp là em gái của anh Ben nên củng phải gọi bố mẹ anh Ben là bố mẹ

Chíp chỉ khẽ gật đầu.

Hai vợ chồng nhìn nhau cười hạnh phúc

-Chíp, gọi mẹ đi con

-nhưng còn mẹ con?

-mẹ tên Oanh, thế thì con cứ gọi mẹ là mẹ Oanh, được chứ con gái- bà Oanh nhẹ nhàng

-vâng ạ, thế còn bố ?

-con cứ gọi là bố Thắng, con yêu ạ- ông Thắng lên tiếng

-mẹ, bố…anh Ben….-nói xong nó lại rưng rưng

Bà Oanh ôm con vào lòng :

-con đừng lo, bố mẹ sẽ tìm lại bố mẹ cho con. Trong thời gian đó thì con cứ ở đây với bố mẹ nhé, được không con gái

-hay là bố mẹ Chíp không iu Chíp nữa, nên không đi tìm Chíp, bố mẹ có em bé mới rồi nên không cần Chíp nữa….huhu

-không đâu con yêu, sao bố mẹ con lại không cần một cô bé đáng yêu như con được, chỉ là bố mẹ đang gặp phải việc gì đó nên mới chưa đi tìm con thôi, con đừng lo….- ông Thắng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh vợ

-Chíp thấy chưa, anh đã bảo rồi mà. Chíp đừng khóc nữa.

Và thế là Chíp sống ở nhà ông bà Oanh từ hôm đó. Trong khi Chíp sống ở đó, ông Thắng củng không ngừng tìm lại bố mẹ cho Chíp.

Về phần bố mẹ Chíp….

Khi hay tin con gái bị lạc, mẹ của Chíp lúc đó đang mang thai đã bị một cú sock lớn, khiến bà phải sinh non. Bố của Chíp lại càng hoang mang hơn, ông không biết phải làm gì khi vợ đang trong cơn nguy kịch còn đứa con gái thì đang mất tích. đưa vợ vào viện, ông không còn tâm trí nào để đi tìm con vì tình trạng của vợ ông lúc này thật sự đang rất nguy hiểm. ngay lúc này đây, ông không thể bỏ lại vợ mình được. ngồi trước phòng mổ mà dạ ông như lửa đốt. đứa con gái bé bỏng của ông hiện giờ đang ở đâu, nó đang như thế nào khi mà không được bảo vệ bởi vòng tay của cha mẹ con bé. Thân xác ông chỉ có một, nhưng tâm hồn ông đang trôi về hai hướng. Một là đang ở trong kia, bên trong cái cánh cửa khép kín kia, vợ ông và đứa con trai bé nhỏ của ông đang phải chiến đấu giữa sự sống và cái chết. còn một đang trôi bồng bềnh đâu đó để kím tìm hình bóng đứa con gái.

Cuối cùng sau hơn sáu giờ đóng chặt, cánh cửa đó cũng đã hé mở. lòng ông quặn thắt, vợ ông ra sao, con ông thế nào, thật sự ông không đủ can đảm để tiến đến để đón nhận. như bị chôn chân xuống đất, toàn thân ông không còn tí sức lực nào, tim như ngừng đập. một vị bác sĩ bước ra, ông củng không còn đủ sức lực để chạy đến hỏi xem vợ ông ra sao, ông chỉ đứng đấy, bất động cho đến khi có người lên tiếng hỏi :

-ai là người nhà của bệnh nhân Huỳnh Thùy Trang ?

-tôi…tôi ạ…..-bước chân khó nhọc của ông tiến lại gần cô y tá- tôi là chồng của cô ấy ạ…

-ca phẫu thuật đã thành công, vợ ông đã qua cơn nguy kịch, nhưng con trai ông do phải sinh non nên cần nằm ở lồng ấp, chúng tôi sẽ chăm sóc đặc biệt cho cháu….

-vâng…vâng ạ…cảm ơn cô….- ông như người chết vừa sống lại, không thể diễn tả được cảm xúc của ông lúc đó. Vui mừng ư, một từ quá tầm thường. Hạnh phúc ? còn hơn cả thế. Vì giờ đây, vợ ông, người ông yêu hơn cả mạng sống của mình đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần, và lại còn mang đến cho ông một thiên thần. ông có thể thế nào được đây ngoài việc bậc khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt của một người đàng ông, một người chồng, một người cha.

Vào thăm vợ, nhìn gương mặt nhợt nhạt của bà, lại nghĩ đến đứa con gái hiện vẫn chưa biết ra sao, ông không thể kìm được tiếng thở dài. ông thầm nghĩ cách để tìm lại con gái. Báo cảnh sát, đăng báo, hay sẽ phải đi từng nhà để tìm thì ông sẽ củng phải tìm được con. Ngắm nhìn người vợ đang yên giấc, nhìn những nếp nhăn đang dần xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của bà, ông thầm thương xót.

Sau khi vợ ông, bà Trang tỉnh lại, hai người cùng nhau đi thăm đứa con trai vừa mới chào đời của mình. Nhìn con trai, ông lại càng buồn.

Ngay tối hôm đó, ông đã đến sở cảnh sát để đăng ký tìm con, sáng sớm ông đã đến tòa báo đăng tin tìm trẻ lạc. còn việc tự thân đi tìm thì không thể, ông cần phải ở lại viện để chăm sóc vợ mình.

Còn về phần Chíp, cô bé được sống trong một ngôi nhà rộng lớn, được sự yêu thương chăm sóc của bố Thắng và mẹ Oanh, còn cả anh Ben nữa, cô bé đã dần quên đi nỗi sợ hãi vì bị lạc mất bố mẹ. trong khi đó ông Thắng vẫn tiếp tục cho người đi tìm cha mẹ cho Chíp. Hai ngày sau đó, ông đọc được một tin tìm trẻ lạc trên báo, cho người xác minh thông tin, ông đã liên lac với bố của Chíp để đến nhân con.

Bố Chíp, ông Minh, sau khi nhận được tin, ông vô cùng sung sướng và hạnh phúc, vội báo tin cho vợ và ngay lập tức đến địa chỉ được báo để nhận con.

-bố…….-vừa nhìn thấy ông Minh, Chíp đã chạy như bay ra cửa ôm cổ ông. Con bé thì vui mừng, cười đến tít cả mắt còn ông Minh thì hai hàng lệ rơi, giọt nước mắt của nềm vui.

Sau khi trò chuyện với ân nhân, và chứng kiến cảnh con gái mình vui vẻ, quấn quýt với gia đình này, cộng với sự tha thiết của đôi vợ chồng tốt bụng, ông đã đồng ý để con gái ở lại ngôi nhà này với họ cho đến khi vợ ông khỏe lại và có thể về nhà.

Bé Chíp đấy chính là nó, Trần Thảo Vi

Kể từ đó, hai gia đình trở nên thân thiết. cứ mỗi dịp nghĩ hè hoặc kỳ nghĩ gì đặc biệt nó lại dành riêng cho gia đình thứ 2 của mình một nữa thời gian.

……….

Đấy chính là câu chuyện vì sao nó lại gọi những người trong nhà đấy là bố mẹ.

Trở về hiện tại…..

Vì bà ngoại bị ốm nên nó phải sang đây để sống. Hằng ngày sẽ chẵng còn là bình thường đối với nó nữa. sáng sớm, sẽ chẵng còn lo đi học muộn và gồng mình đạp chiếc xe bé bé xinh xinh của mình đến trường nữa, nó đã có anh Huy đưa đi học bằng chiếc xe mui trần màu đỏ nó rất thích. Nhưng như thế sẽ làm cho nó trở thành một đứa nổi bật, thành một đứa chẵng bình thường chút nào, mà nó thì không thích thế. Nên thay vì sẽ được ngồi xe ô tô đến tận cổng trường, nó sẽ phải đi bộ cách đó một đoạn khá xa để không bị phát hiện.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*******************~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một chàng sinh viên 21 tuổi bình thường, học hành bê bết, lối sống cẩu thả, lầm lỳ, ít nói, ít giao tiếp với người khác, trong một tập thể, anh giống như người vô hình. Có khi một bạn học cùng lớp cả năm trời vô tình nhìn thấy anh trong lớp đã hỏi : «  bạn là học sinh mới à, hay đi nhầm lớp ? »…đấy, một con người nhàm chán chính là anh, Lê Bảo Khang. Không ai biết, và củng chẵng ai quan tâm anh sống ở đâu, gia đình như thế nào…vì chẵng có ai tiếp xúc được với người thanh niên này. Anh có một dáng người rất đẹp, cao, da trắng, môi đỏ, đôi mắt nâu rất đẹp, nhưng hình như chưa ai được nhìn thấy nó bao giờ vì đôi mắt ấy luôn bị mái tóc dài của anh che phủ.

Hằng ngày đến trường, đến lúc hết giờ thì về, lặng lẽ. anh luôn đi bộ, cái dáng người cao cao, hai tay, một tay giữ quai cặp, một tay cho vào túi quần và bước đi. Những bước đi nhẹ nhàng trưởng như không chạm mặt đất. chẵng thể nói gì thêm về chàng sinh viên này nếu thật sự tất cả về anh ta chỉ có thế…..

Có ai biết được dưới lớp mặt nạ kia, anh là một con người thuộc tần lớp thượng lưu. Lững thửng bước đi đến trước một chiếc ô tô sáng loán. Gương mặt anh không biểu lộ mất kì một thứ cảm xúc gì. Gió biển thổi tung bay mát tóc nâu hạt dẻ vốn bồng bềnh của anh làm hé lộ đôi mắt nâu đẹp. cánh cửa xe hé mở, trong xe, một người đàng ông mặc bộ ves đen bước ra, cuối chào rồi mở ra cánh cửa sau, anh bước vào và chiếc xe lao đi. Dừng lại trước một cánh cổng lớn có màu xanh rì của rêu. Xem chừng nó đã phải trải qua biết bao mưa nắng và dông tố của hàng thế kỉ nay. Cánh cổng mở ra, một âm thanh chói tai của thứ đồ vật đã quá củ kỹ. bên trong cánh cổng đồ sộ kia, một con đường nhỏ được lót đá cũng đá bị phủ một màu rêu xanh ẩm ướt. xung quanh cỏ dại mọc dài và rậm rạp đến che hầu hết cả lối đi. Phía cuối con đường là một bức tường sừng sững của tòa biệt thự cổ được xây theo lối kiến trúc Châu Âu xưa. Tòa nhà củng cổ kính không kém gì cánh cổng già nua kia. Cánh cửa cao to, đen bóng, dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà lấp lánh lên những đường vân gỗ như họa tiết người ta cố tình vẽ lên vậy.

Bên trong ngôi nhà mới thực sự là đáng ngạc nhiên, tất cả các bức tường hoàn toàn được làm bằng đá, nền được lát bằng một loại đá lán mịn, bóng loán đến nổi có thể soi gương được, mặt đá lấp lánh những đường vân nhiều màu săc trông trật thú vị.

Anh cùng với người lái xe già bước đi xuyên qua sãnh lớn. trong ngôi nhà này có lẽ phải thật khó khăn khi hít thở vì có cảm giác nó rất loãng, những luồn khí lạnh tràn vào phổi thật khó chịu. có vẻ như căn nhà vừa được dọn dẹp, vì nếu so sánh tình trạng của nền nhà và các đồ vật trang trí trong nhà thì trái ngược hoàn toàn với khu vườn và cánh cổng ngoài kia.

-cậu cứ ở tạm, vì vội quá nên chỉ có thể làm được thế này, tôi đã cho người dọn dẹp trong nhà rồi, sáng mai sẽ có người đến làm vườn và sửa chửa lại cánh cổng- ông lái xe đồng thời củng là quản gia của ngôi nhà.

-được rồi, ông làm gì thì đi đi, tôi tự lo được rồi, khi nào có cơm tối thì gọi tôi- anh nói

-vâng ạ, phòng cậu ở lầu hai, căn phòng đầu tiên. Chào cậu tôi đi đây- nói rồi ông quay đi

Ngắm nhìn không gian xung quanh mình, anh nén thở dài. nhẽ ra anh phải được sống trong một ngôi biệt thự hiện đại có đầy đủ tiện nghi cơ, chứ không phải là cái nơi đến cả đèn điện hay TV củng không có. Anh thầm nghĩ không biết mình sẽ phải sống thế nào trong cái nơi lạc hậu này. Tự trách mình ngốc nghếch, đáng ra anh phải nghe theo lời bố, cải thiện cái kết quả học tập của mình ở trường để thay ông quản lý cái tập đoàn đang ở nước ngoài, mà cụ thể là nước nào thì thật ra anh củng chẵng nhớ. Từ nhỏ anh đã chẵng mấy quan tâm đến công việc kinh doanh của gia đình, nhưng nguyện vọng của bố anh là anh phải thừ kế tập đoàn của ông. Vì thế tuy rằng chỉ số EQ của anh cao ngất ngưởng nhưng củng đành vờ như chẵng biết gì, cứ giả ngu giả ngơ và sống như một người vô hình.

Và hậu quả của cái hành động đó là đây, bị ông bố kính yêu của mình đày đến ngôi biệt thự cổ (lỗ xĩ) này, anh sẽ phải sống thế nào đây trong tình trạng không điện nước, không TV, máy tính, mạng internet… có còn là cuộc sống của con người nữa không đây, anh thầm nghĩ. Điều kiện duy nhất để anh có thể trở về ngôi biệt thự hiện đại, đầy đủ tiện nghi của mình đó là thành tích học tập của anh trong học kỳ này phải được cải thiện, ít nhất phải nằm trong top 100 của trường, trong khi hiện tại anh đang nằm tròn top 10 từ dưới đếm lên của lớp.

Thật là rắc rối mà, nân thành tích học tập của mình thì không khó, nhưng vấn đề là anh không có tí đam mê nào với cái ngành học kinh tế này cả, với cả, nếu làm theo lời bố anh thì sẽ phải kế thừa cái tập đoàn của ông, mà anh thì lại không hề thích điều đó. Từ khi là một cậu nhóc, anh đã thích chụp ảnh, suốt ngày cứ dính lấy cái máy ảnh đi khắp nơi. Anh thích được như thế, đi khắp nơi và lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những thứ có thể chỉ diễn ra duy nhất một lần. anh yêu những cảnh đẹp thiên nhiên, yêu cả con người, và anh muốn được nhìn ngắm chúng.

Mỗi buổi chiều anh thường có thói quen ôm máy ảnh đi dọc bờ biển và chộp lại những khoảnh khắc thú vị. chiều hôm qua củng vậy, đang thơ thẩn ngắm nhìn cảnh hoàng hôn thơ mộng, thì bị tiếng ồn làm phân tán. Theo phản xạ, anh nhìn về phía phát ra tiếng ồn thì đó là một nhóm nữ sinh, củng như anh họ đang đi ngắm mặt trời lặng. Tuy nhiên hình như là đang tập trung vào công việc đùa dỡn nhiều hơn. Trong đó có một cô bé làm anh phải chú ý. Với những người bình thường, có lẽ đây củng chỉ là một cô bé chẵng có gì đặc biệt, nhưng anh thì khác, với ánh mắt của một nhiếp ảnh gia, anh có thể nhìn thấy điều mà người khác không thấy. trên gương mặt bình thường kia của mình, cô bé có một đôi mắt rất hút hồn, một đôi mắt trong, đen láy, và quan trọng, đó là một đôi mắt biết nói. Đôi môi nhỏ màu hồng hé nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều nhìn rất đẹp. như không làm chủ được hành động của bản thân, anh nân máy ảnh lên và chụp lấy ngay khoảnh khắc cô bé đang cười tươi nhất.

Hôm nay, khi vừa về nhà mới, sau khi chia tay người quản gia, thay vì tìm phòng của mình, anh lại tìm cho mình một nơi để làm phòng rữa ảnh. Một căn phòng nhỏ, có lẽ trước kia từng là nhà kho được anh tìm thấy ngay dười chân cầu thang. Phải mất cả buổi chiều để chuẩn bị cho căn phòng, bày biện dụng cụ, bóng đèn, các dung dịch rữa ảnh, ánh sáng…cuối cùng củng đã xong. Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, quên cả cái đói, anh bắt đầu tiến hành công việc. những hình ảnh dần dần hiện ra, dưới cái ánh sáng màu đỏ lờ mờ của căn phòng, hình ảnh cô gái nhỏ đang nở một nụ cười rực rỡ xuất hiện. sau một thời gian, bức ảnh đã hoàn thành, cầm trên tay tác phẩm của mình, ngắm nghía, càng ngắm anh càng có cảm giác hình như mình tương tư cô bé này mất rồi. trên nền cát trắng đã bị nhộm đỏ bởi ánh đỏ chiều tà, cô bé đang đứng giữa một thảm màu xanh của cây muốn biển lấm tấm đâu đó màu tím của những bông hoa. Cô bé hồn nhiên trong nụ cười đó, mái tóc rối tung bay lại càng làm cho gương mặt cô thêm sinh động. Đang bay bỗng giữa những suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi ông quản gia :

-cậu đi đâu nãy giờ, tôi tìm cậu xuống ăn cơm

-xin lỗi, tôi đang bận trong kia nên không để ý, mà tôi đói quá, ta đi ăn thôi- nói rồi cậu mĩm cười với ông

Ong quản gia già thoán ngạc nhiên, ông biết cậu từ khi cậu vừa chào đơi, từ bé, cậu chủ của ông đã là một người trầm tính, ít khi cười nói, nhất là khi ở nhà, đặc biệt là thời gian gần đây, điều đó lại càng hiếm. Vậy mà lúc nãy cậu lại cười với ông, thật là lạ, không những thế, trông theo cậu chủ của mình ông còn thấy cậu vừa đi vừa tủm tỉm cười.

Nếu như bạn theo giỏi truyện từ đầu đến giờ thì không cớ gì mà không đoán được cô gái trong bức ảnh của anh là ai. Dó chính là nó, Trần Thảo Vi. Có lẽ anh đã bị sét đánh phải ngay tại nhà mình, mà nguồn chính là bức ảnh. Lòng thầm mong một ngày đẹp trời mình lại có thể gặp lại cô bé. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ thôi.

Và có lẽ trời không phụ lòng người….vào một ngày đẹp trời thật….

…………………………………………

-này em gái, em có thư này, hì- anh Huy đưa cho nó một phong bì màu hồng xinh xinh

-gì thế anh ?

-em cứ xem đi rồi biết

-….

-….

-a, thì ra là thiệp mời sinh nhật chị Ngọc Anh, hihi

Ngọc Anh là bạn gái của anh Huy, chị rất thích nó, thĩnh thoản hai chị em vẫn hay tâm tình và nói xấu anh nó. Đúng là con gái, chỉ qua vài lần trò chuyện họ đã thân nhau như chị em ruột. sắp đến sinh nhật  lần thứ 22 của chị nên nó được mời đến dự. đó sẽ là một buổi tiệc lớn đây, vì gia đình chị củng rất giàu có, bố chị là người nước ngoài, ông có một tập đoàn xuyên quốc gia đóng trụ sở lại Singapo. Còn mẹ chị là người Việt Nam, họ quen nhau khi bà còn là du học sinh ở Sing.

-vậy chỉ còn 3 ngày nữa là sinh nhật chị ấy rồi. à, anh đã chuẫn bị quà gì chưa ?- nó hỏi anh Huy

-em nghĩ anh là ai chứ, làm gì có chuyện nước đến chân mới nhảy như em. Quà anh đã chuẩn bị từ cách đây một tháng rồi, em gái ạ- anh bình thảng trả lời, trong khi vẫn đang nhâm nhi lọ sữa chua

-hì, anh đúng là người chu đáo. Nhưng rất tiếc em gái anh thì không như vậy. hay sáng mai anh rãnh không ?

-đưa em đi mua quà chứ gì ? anh biết thừa là mình sẽ bị hành hạ mà

-hì, đúng là anh Ben của em. Lúc nào củng hiểu em nhất- vừa nói nó vừa dơ tay đưa ngón trỏ lên ra hiệu

-thôi đi cô, tôi sợ cô lắm rồi, lấy chồng sớm đi cho tôi nhờ

-ít ra thì củng phải đợi đến lúc anh lấy được vợ đã chứ, nhỡ đâu anh chưa có vợ mà em đã có chồng thì lấy ai nhỏng nhẻo với anh, hihi

-trời đất, đúng là em gái tôi mà, haha

Nói rồi hai anh em cười vang

Sáng hôm sau, tại trung tâm thương mại thành phố, nó kéo anh xoành xoạch hết cửa hàng này đến gian hàng khác mà vẫn chưa chọn được món quà ưng ý.

-anh mệt quá, em làm ơn chọn gì thì chọn nhanh nhanh lên. Chúng ta đã đi mấy vòng cái khu thương mại này rồi đấy. em không mệt thì củng phải thương ông anh già nua này củng em với chứ- anh Huy ngồi thụp xuống một chiếc ghế gần đấy và than thở. Mồ hôi trên tráng và cổ anh vẫn nhễ nhại cho dù ở đây máy điều hòa đang chạy vù vù

-anh nhanh lên, làm gì mà yếu thế hả trời, em là con gái mà chưa nói tiếng nào, còn anh lại…hzzz…mất mặt quá

-mất mặt ai chứ, đi thì đi, sợ gì- nói rồi anh đứng lên đi một mạch

Nó nhìn theo anh tủm tỉm cười, đã bao lần bị lừa rồi mà vẫn thế, anh nó đúng là…EQ thấp…haha

Sau một hồi vật lộn với mấy cửa hàng trong khoảng 5 giờ đồng hồ, cuối cùng hai anh em củng tìm ra được một món quà ưng ý cho chị dâu tương lai.

Vừa mệt, vừa đói, hai người quyết định vào nhà hàng trong khu thương mại ăn cái gì đó.

………..

Hôm nay không có tiết học, anh quyết định ôm máy ảnh đi tác nghiệp với mong muốn biết đâu lại gặp được cô bé hôm nào. Đi dọc bờ biển, ngắm nhìn từng làn sóng ập vào bờ, xa xa có đàng chim biển đang chao nghiên trên mặt nước, bầu trời trong xanh thấp thoáng những chòm mây trôi đi vô định. Buổi sáng nên có không nhiều những nhóm các cô cậu học sinh tụ tập ở bải biển, tuy nhiên thì mỗi lần thấy bất kì một nhóm người nào anh đều chú ý quan sát kĩ hơn. Tìm chán, mặt trời củng đã lên cao, nắng bắt đầu gay gắt. có lẽ là vì lúc sáng ra khỏi nhà sớm, chưa kịp ăn sáng nên bấy giờ anh thấy hơi đói. Anh quyết định vào nhà hàng một người quen ở trung tâm thương mại gần đó để nạp năng lượng.

Vừa bước vào cửa anh đã nhận thấy một điều gì đó quen thuộc, một hình ảnh mà suốt mấy ngày nay anh ngắm nhìn. Một nụ cười, nụ cười hồn nhiên và trong sáng. Đúng rồi, không thể nhầm vào đâu được, đó chính là cô bé, người luôn xuất hiện trong tâm trí anh mấy ngày nay. Thế nhưng có vẻ cô bé đó không đi một mình, mà củng chẵng phải là đi cùng với nhóm bạn như hôm trước, cô đang ngồi cùng với một chàng trai và cười nói vui vẻ. anh bổng cảm thấy khó chịu và không thể tránh khỏi những suy nghĩ lung tung. Ví dụ như đấy có thể là người yêu của cô bé đó chẵng hạng. Họ đang hẹn hò chăng ? trông cô bé rất vui, nụ cười rất tự nhiên và thoải mái, có lẽ họ đã quen nhau từ lâu và yêu nhau rất nhiều. cứ thế, hết suy nghĩ này, lại nối tiếp suy nghĩ kia, khiến anh không còn tâm trí nào để ăn được nữa. ý nghĩ muốn bước lại làm quen ngay khi gặp lại cô bé đó của anh đã hoàn toàn tan biến.

…………………………..

-à, mà anh ơi, hình như em vẫn chưa có gì để mặc đến bửa tiệc ngày kia anh ạ- đang ăn nó bổng ngẫn lên

-ừa, thì sao…-anh Huy nhìn nó với vẻ mặt lo lắng

-hì, anh….đi mà- mặt nó giả nai, mắt thì chớp chớp

-thôi, cô làm ơn tha cho anh, anh sợ lắm rồi- ngồi dựa sát ghế, cứ như cố tránh nó càng xa càng tốt

-đi mà, anh trai yêu quí của em, anh nha…

-thôi, em đi mà đi cùng với các bạn ý, anh muốn về nhà, anh muốn ngủ, tha cho anh nha…

-bạn em ? chúng nó mà đi được thì em đã không phải đi cùng anh. Bọn đó mà biết được việc em giấu ông anh xinh giai thế này thì chúng nó cho em die, anh muốn em anh chết à….anh Ben…đi mà…NÀY ! mẹ bảo anh chỉ có mỗi mình em là em gái thôi đấy, anh không thương em à- vừa nói, nó chạy sang ghế bên cạnh anh từ khi nào, kéo tay kéo áo anh, làm mặt anh lúc này trông phát tội- anh có muốn em mách mẹ không…- thấy anh không có phản ứng gì, nó ra đòn quyết định-…em sẽ mách chị dâu….

Vừa nghe đến đây, mặt anh đã chuyển sắc, nhìn cái mặt nghênh nghênh tự đắc của nó mà anh như nhìn thấy một tương lai đen tối đang chờ đón mình.

***********

ở một bàn cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ cái cảnh mè nheo của nó với ngời con trai ngồi cùng, sự khó chịu trong anh lại dân lên. Sao lại thế nhỉ, mình chỉ mới gặp cô bé đó một lần, và đây là lần thứ hai, sao lại có cảm giác đó, bực thật, anh thầm nghĩ.

Rời khỏi nhà hàng, anh lại lững thửng bước đi như một người vô hồn, đúng với cái mặt nạ mà anh vẫn thường mang. Mặc cho những con gió cứ không ngừng đùa dỡn trên tóc anh, thổi tung chúng làm lộ ra đôi mắt buồn, vô định. Anh ước gì những con gió kia có thể mang đi theo những tâm sự khó giải bày trong anh, để anh cảm thấy được bình yên.

Anh cứ đi, đi và đi, chếc máy ảnh treo trên cổ anh hôm nay có vẻ buồn, biết bao cảnh đẹp xung quanh đã bị anh bỏ qua, vì giờ đây trong lòng anh chẵng còn vui vẻ để mà cảm nhận.

Đi một lúc lâu, mà củng chẵng biết là anh đã đi bao lâu, cuối cùng củng đã đứng trước cánh cổng vĩ đại của ngôi biệt thự cổ. cánh cổng giờ đây không còn bị phủ bởi lớp vỏ rùng rợn nữa và tiếng mở cổng củng nghe trơn hơn. Còn khu vườn dẫn vào nhà nay đã lung linh hơn bao giờ hết, xung quanh lấm tấm những hoa hồng nhiều màu sắc, những bông hoa như tô điểm thêm cho sự cổ kính vốn có của ngôi nhà nhiều năm tuổi. hương hoa thoang thoảng trong không khí làm tâm hồn ta thanh thảng và dễ chịu biết bao. Củng chính vì lý do đó, trước khi vào nhà anh muốn ngồi lại nơi đây, dưới gốc cây cổ thụ này. Tiếng chim ríu rít, gió mang hương hoa dìu dịu, nắng len qua tán cây nhảy múa. Tay anh đặt lên thảm cỏ mềm ẩm ướt, lẫn đâu đó trong đám cỏ, lủ con trùng lúc nhúc, mùi đất nồng bốc lên. Không gian như cô lập hoàn toàn với thế giới ồn ào, hốn tạp bên ngoài. Có lẽ anh đã bắt đầu yêu nơi này.

**********

Tiếng nhạc du dương, ánh sáng vàng ấm áp, không gian trang nhã, một bữa tiệc đang diễn ra sau cánh cửa kia. Anh không thích những bửa tiệc như thế này, những người ở đây, họ đều là những cậu ấm cô chiêu, những đại gia lắm tiền nhiều bạc. ở đây, họ nhìn nhau với những cặp mắt chỉ toàn chuộc lợi. anh không thích cái thế giới giả tạo bên kia cánh cửa, nhưng trái nỗi, từ khi sinh ra số phận đã an bài anh chín là một phần của nơi này. Lại là những gương mặt quá đỗi quen thuộc suốt ngày được đưa lên các phương tiện thông tin đại chúng, họ là những nhà doanh nghiệp lớn trong và ngoài nước. là bửa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 22 của chị họ anh, nhẽ ra, một bửa tiệc sinh nhật thật sự ý nghĩa không phải nằm ở số lượng khách mời và độ máu mặt của họ mà chỉ cần là những người thân yêu bên cạnh, trong một không gian ấm cúng là đủ. Nhưng tiếc rằng, với những đứa trẻ được sinh ra trong những gia đình thượng lưu như anh, thì hầu như từ khi sinh ra, chẵng bao giờ có được một sinh nhật ý nghĩa như thế. Các bửa tiệc sinh nhật của anh từ trước đến nay đều là một cơ hội để cha anh gặp gỡ và giao lưu với các đối tác. Trong các bửa tiệc đó, số lượng người quen của anh thường chưa đến một phần mười, mà có lẽ những khác mời đến kia củng chẵng biết được chủ nhân của hôm đó là ai. Thế đấy, anh thèm được một lần cùng bạn bè và người thân ngồi quây quần bên nhau, ở giữa là một chiếc bánh nho nhỏ, cùng hát mừng và cùng nhau thổi nến cầu nguyện.

Trở lại với bửa tiệc hôm nay, có lẽ anh nên tìm ra trong đám người những người kia bà chị của mình. Kia rồi, có lẽ là đám đông đằng kia, chắc mọi người đang chúc mừng chị. Sải bước tiến về phía đó, khó khăng chen được vào bên trong, anh không khỏi ngạc nhiên, vì trong đó không chỉ có chị anh mà còn có…..

***********

Từ bé, nó đã được tham dự không ít những buổi tiệc như thế này, nhưng đây có lẽ là buổi tiệc khiến nó ấn tượng nhất. căn phòn rộng lớn được bài trí hết sức trang nhã. Từ khi bước vào đã cảm thấy ngay một không khí ấm cúng, đơn giản nhưng vẫn mang đậm chất sang trọng vốn có của giới thượng lưu. Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn tròn lớn, trên bàn bày một bức tượng điêu khắc bằng băng rất đẹp, một chú thiên nga trắng đang tung cánh hướng về phía trời xanh. Xung quanh đặt rất nhiều món ăn và đồ uống dành cho mọi người. ngay bên trên là một chiếc đèn chùm lớn bằng pha lê trong suốt, lấp lánh phản chiếu ánh sáng như củng được tạc bằng băng vậy. kháng đài củng được bài trí rất bắt mắt. tất cả như ngập chìm trong không gian màu trắng thanh cao và ánh đèn vàng ấm cúng. Những bó hoa nhiều màu sắc củng được đặt một cách rất tinh tế nơi các góc phòng, tạo cho không gian có một mùi hương nhè nhẹ, thật dẽ chịu.

Âm nhạc du dương làm nó chỉ muốn lắc lư theo. Hôm nay trông nó thật xinh xắn trong bộ váy tím mẹ Oanh mua cho. Bộ váy ngắn xòe càng làm cho nó thêm đáng yêu, đấy là chưa kể đến màu tím lại càng tôn thêm làn da trắng của nó. Mái tóc đen được uốn xoăn nhẹ xõa ngang vai, đính thêm cái băng đô bảng lớn. nhìn nó như một cô búp bê nghịch ngợm vừa trốn ra từ cửa hàng đồ chơi vậy.

Tay trong tay cùng anh Huy bước vào bên trong, hai anh em đã gây được sự chú ý của không ít người. không chỉ vì vẻ bề ngoài nổi bậc, mà còn vì đó là đại thiếu gia và tiểu thư nhà họ Hoàng. Tiến thẳng vào bên trong và đưa mắt tìm chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, và kia rồi…trung tâm của đám đông, một cô gái với mái tóc hoe vàng, đôi mắt xanh, làn da trắng và đôi môi đỏ thắm. không ai khác đó chính là Ngọc Anh, cô chủ xinh đẹp cau rtậm đoàn PZ.

-chị dâu… !- nó kêu lớn lên ngay khi nhìn thấy đối tượng cần tìm.

-Vi ! sang đây với chị nào- chị vẫy tay với nó

Hai anh em cùng nhau tiến về phía trước. nó ôm chầm lấy chị và luôn miệng kêu nhớ. Xong phần chào hỏi nồng thắm của nó là đến lượt anh Huy. Hai anh chị nhìn nhau thật lâu rồi anh nhẹ nhàng ôm chị, vuốt tay lên mái tóc thơm mềm và đặt lên đó một nụ hôn, anh khẽ thì thầm :

-happy birthday !

Mọi người đều vỗ tay lớn, chúc mừng cho đôi uyên ương trẻ và cầu mong họ mãi hạnh phúc bên nhau.

*************

Chuyện gì thế kia ? người con trai đó, sao lại có những hành động thân mật đó với chị ? còn cô bé bên cạnh sao lại cười tít mắt thế kia ? có sự nhầm lẫn gì chăng ?

…………….

Sau khi hỏi cô gái đứng cạnh mình, anh mĩm cười nghĩ : « mình đúng là hâm, ai lại tự làm phức tạp hóa vấn đề lên thế. Sao lại nghĩ họ là người yêu của nhau mà không phải là anh em ngay từ đâu ? ngốc quá đi thôi ! ». cứ vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười như thế, anh không để ý rằng có người đang tiến lại gần mình.

-này, em làm gì mà cứ…- chị Ngọc Anh vỗ vai anh hỏi

-A ! chào chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ !- nói rồi anh chủ động ôm bà chị họ của mình. Với một niềm vui khó tả thế này, anh như muốn nhảy lên, muốn hét thật to một cái gì đấy, cảm xúc lạ thật. –Đây là… ?- anh hướng mắt nhìn về phía anh Huy

-à, đây là anh Huy, bạn trai chị, kia là Vi, Thảo Vi, em gái anh Huy. Còn đây là em họ em, Bảo Khang- chị nhìn về phía anh.

Bốn người bắt đầu trò chuyện rôm rã, hết chuyện này lại nói sang chuyện nọ. còn anh thì lại có thêm cơ hội để điều tra nhiều hơn về cô bé đã làm anh…

Sau màng tuyên bố lý do, thổi nến và cắt bánh của nhân vật chính, mọi người cùng nhau khiêu vũ. Tất nhiên, anh Huy và chị Ngọc Anh là một cặp, còn nó sẽ nhãy cùng với anh. Điệu nhạc êm ả, tất cả như hòa mình vào từng nốt nhạc, cơ thể như đang bay lên theo từng bước chân.

Kết thúc điệu nhảy thứ nhất, anh đề nghị nó cùng ra sân sau để thay đổi không khí. Hai người cùng nhau rảo bước ra vườn. đây là một khu vườn đẹp với những khóm hoa nhiều màu sắc và ngào nhạt hương thơm, nhất là lại vào đêm như thế này. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xích đu bên cạnh một cây quỳnh trắng đang độ nở hoa. Nó rất thích hoa quỳnh , nên cứ say sưa ngắm nhìn loài hoa đặc biệt chỉ nở về đêm này. Chăm chú đến từng cánh hoa mỏng manh khẽ rung lên trong gió, nó không hề hay biết rằng mình củng đang trở thành một bông hoa bị nhìn ngắm. nó ngắm hoa, còn anh thì ngắm nó, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Dưới ánh đèn trong đêm, chỉ còn nghe đâu đó tiếng con trùng rả rích và tiếng nhạc từ xa vọng lại, anh ước gì thời gian cứ mãi dừng lại như thế này.

**************

Kể từ sao hôm sinh nhật của chị Ngọc Anh, anh lại càng thêm tương tư nó. Suốt ngày cứ nghĩ vẫn vơ, khiến anh vốn dĩ đã là một cái bóng, nay lại càng lặng lẽ hơn.

Gần đây, ngoài  việc học ở trường, anh còn tham gia cộng tác vơi một tạp chí thời trang dành cho tuổi teen. Tuy công việc mới này giúp anh thỏa lòng say mê chụp ảnh của mình, nhưng dù công việc bận rộn, anh vẫn không thôi nghĩ về nó. Giờ phút nào, hình ảnh gương mặt nó bên đóa quỳnh củng cứ nhảy nhót trong tâm trí anh, như rằng nó đang ở trước mắt. nỗi nhớ ngày càng lớn, không thể cứ mãi ngồi yên thế này được, chết mất thôi. Anh quyết định, phải hành động thôi. Có lẽ nên có một kế hoạch hoàn hảo, anh nghĩ vậy. qua lần trò chuyện với nó ở buổi tiệc, biết đươc nó mê đọc truyện, nhưng đó lại là nhằm vào sở đoản của anh. Phải bắt đầu thôi, nghĩ vậy nên ngay hôm đó, anh đến nhà sách và ôm về không biết bao nhiêu là truyện. những tác phẩm nổi tiếng và được giới trẻ chú ý hiện nay, những câu chuyện tuổi teen, tình cảm lảng mạn, những tác phẩm kinh điển, hay ngay cả các truyện được viết online anh củng đều đọc hết. anh cần chắc chắn một điều rằng, trước mặt nó anh phải là một người thích đọc truyện và đã đọc được không ít. Sau nhiều ngày trốn biệt trong phòng tu luyện, anh đã có được một vốn không nhỏ.

Thời gian này, tạp chí nơi anh đang làm việc đang cần một bộ ảnh bìa cho kỳ tới. người mẫu yêu cầu phải là một gương mặt mới, càng mộc mạc thì càng thể hiện tốt chủ đề trong tháng đó. Vừa nghe anh đã nghĩ ngay đến nó, chắc sẽ hợp lắm đây. Tìm mọi cách để nhận nhiệm vụ lần này, anh muốn có một lý do chính đáng để tìm gặp nó.

Tìm đến bà chị họ dò hỏi nhà anh Huy, nhưng khi đến nơi thì thật tiếc vì nó đã về lại nhà bố mẹ rồi.

***********************

Trong sự chăm sóc tần tình, và quan tâm của con cháu, sau gần một tháng, bà ngoại nó cuối cùng củng đã khỏe lại. chia tay mẹ Oanh và Tuấn, anh Huy lại hộ tống nó về nhà.

…..

-bye anh, em vào nhà đây- vẫy tay chào anh Huy, nó vác ba lô ra khỏi xe

-ừm, bye em, gửi lời chào của anh đến hai bác

-vâng ạ ! anh về cẫn thận- nói rồi nó chạy tót vào nhà

-mẹ yêu ơi, con về rồi này- giọng nó lanh lãnh

-về rồi à, mau lên phòng cất đồ đi- mẹ nó nói, tay vẫn không ngừng thái rau

-con nhớ mẹ quá à…hihi…mẹ nấu gì đấy ạ ?- vừa nói vừa ôm mẹ nó từ đằng sau

-hư quá, tránh ra cho mẹ làm nào, cái con bé này, hì

-ứ, mẹ không xương con, không chơi với mẹ nữa, con lên phòng- nó vờ dỗi

-cái con bé này…hihi- mẹ nó nhìn với  theo

……

-ôi…phòng thân yêu của ta, ta đã về rồi đây. Khiếp, có mấy hôm mà mày bẫn quá. Hezz phải tổng vệ sinh thôi…

Nó bắt đầu lau lau, quét quét. Cái phòng bừa bộn này có lẽ gần một năm rồi chưa được dọn dẹp thì phải, biết bao nhiêu là chổ cần dọn dẹp, sắp xếp. mở nhạc inh ỏi, nó vừa nhảy vừa lau nhà, lại còn hát nữa, nhìn vào, thật…

Mãi dọn dẹp, quên mất cả thời gian, đến khi em trai nó lên gọi mới chịu xuống ăn trưa.

-ui, mẹ làm nhiều món thế- nó nuốt nước bọt đánh ực

-cái con bé này, ra ngoài mà thế người ta lại cười bố mẹ không biết dạy con- mẹ nó mắng

-làm gì có, ở nhà mới thế này thôi, ra ngoài con cực kỳ lễ độ nhá…không tin mẹ đi mà hỏi mẹ Oanh ý- nó cải

-lại cải mẹ, suốt ngày chỉ nói linh tinh thôi, lo ăn đi- bố nó bênh mẹ

Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã.

……..

<<TIN NHẮN NÀ…… !>>- tiếng chuông tin nhắn của nó

-số này của ai thế nhỉ ?- vừa thắc mắc nó vừa mở tin nhắn ra đọc

« chào bé, có nhớ anh không ? anh là cái anh cao cao nhảy cùng với em hôm sinh nhật chị Ngọc Anh ý, nhớ ra chưa ? »

-anh cao…cao… ?... a, là em họ chị dâu, xì, thì cứ xưng tên đi, lại còn cao cao, làm như nổi bật lắm ý…

« em nhớ ra rồi, àm sao anh có sđt của em ? có việc gì không ạ ? »

« à, anh xin chị Ngọc  Anh là được mà. Chả là công ty anh đang cần chụp một loạt ảnh cho trang bìa kỳ tới. anh có nhiệm vụ tìm người mẫu theo yêu cầu…và anh nghĩ đến em^^ »

-hả ? 0_o…mình ?!!! người mẫu á, nhầm à…

« xin lỗi, nhưng anh có nhầm không ạ, em không nghĩ là mình có thể… »

-điên à…nghĩ gì thế chứ…mình á…hơ

« anh không nhầm đâu, em thiếu tự tin về bản thân đến thế à. Haha. Anh là một nhiếp ảnh gia, và anh có một đôi mắt không bình thường đâu…nhưng có lẽ lần này anh đã nhầm về em… »

-cái gì !!! mình….mà…mà thế á ?! hừ…

« anh vừa nói về ai đấy, em không phải như thế nhá. Nhưng dù sao củng cần phải suy nghĩ thêm »

-hứ, cái tên đáng ghét này, lại dở cái trò này ra với mình chứ !!!

« ok, vậy chúng ta gặp nhau đi, anh sẽ giải thích rõ hơn cho em. Ngày mai được chứ, em cứ chọn địa điểm và thời gian đi, trong ngày mai thôi đấy »

-mai à….

« được thôi, gặp anh ở quán kem Kiss’s. 10 giờ sáng mai »

***************

-không ngờ cô nhóc này củng bị lừa, haha

Bắt tay vào công việc chuẩn bị cho ngày mai. Không biết nên mặc gì đây nhỉ, nên gây ấn tượng sâu sắc ban đầu, hay chỉ nên mờ nhạt rồi dần dần khẳng định mình với cô bé đây. Có lẽ nên như bình thường, nhưng như thế liệu có ổn không ? hàng loạt các giả thiết đang lòng vòng trong đầu anh. Vốn là một người cực kỳ thếu kinh nghiệm trong việc yêu đương, giờ đây thật sự anh đang gặp khó khăng không biết thắc mắc cùng ai. Đến là khổ khi chẳng có lấy một người bạn kể từ khi anh 9 tuổi, lúc anh nhận thức được cái trách nhiệm thừa kế đang đè nặng lên vai mình. Mà cái tuổi miệng còn hôi sữa đó thì biết gì mà yêu với chả đương mà có kinh nghiệm cơ chứ. Sau một hồi trằng trọc, đi qua đi lại quanh nhà, thay đổi hết tư thế này đến tư thế khác, cuối cùng anh quyết định sẽ ăn mặc như những lúc đi phỏng vấn bình thường khác. Hi vọng đây là một quyết định sáng suốt. tiếp đến sẽ là kế hoạch, không thể lảng phí công sức bấy lâu nay được, ngày mai anh nhất định sẽ mang theo một vài quyển truyện hot nhât để gây sự chú ý của nó, và anh sẽ cho nó biết anh củng mê truyện đến mức nào. Rồi cả việc sẽ phải nói chuyện với nó như thế nào, làm sao nếu nó từ chối không làm người mẫu, tất cả các trường hợp đều được anh đưa ra để chuẩn bị.

Tối đến, sau khi đã có cho mình một kế hoạch được xem là hoàng hảo, nhưng khi nằm trên chiếc giường êm ái của mình, anh củng không thể nào nhắm mắt được dù đã thử đủ mọi cách. Trằng trọc mãi vẫn không ngủ được, anh quyết định ra vườn đi dạo. khu vườn về đêm trông thật huyền ảo với những ánh đèn lấp lánh ở khắp nơi. Những giọt sương đêm ánh lên những tia sáng nhiều màu sắc trên các cánh hoa như những hạt pha lê tí hon. Những bông hoa e ấp khép cánh, những chiếc lá đu đưa theo gió, mùi hương lang tỏa trong không khí tưởng như bay xa thật xa. Thấp thoáng đâu đó trong những bụi rậm, vài đốm xanh nhỏ cứ lập lòe lơ lửng, trên các ngọn đèn những con thiêu thân đang lao mình về phía ánh sáng, giống như anh đang lao mình về phía người con gái anh yêu, cho dù phía trước có là gì đi nữa. tiếng dế và lũ con trùng lích rích, anh cảm thấy lạnh vì bị bao bọc bởi màng sương. Lại ngã mình dưới tán cây cổ thụ này, đặt lưng xuống nền cỏ đẫm sương đêm, anh nhìn trời và bỗng muốn tâm sự với ai đó. Đã lâu lắm rồi anh đã chẵng nói với ai về những suy nghĩ của mình kể từ khi bà Năm, người vú em chăm sóc cho anh từ khi mới lọt lòng, người mẹ thứ hai mà anh yêu quý nhất qua đời. bây giờ đây, khi đang nằm dười bóng cây cổ thụ này, anh như vẫn đang được nằm trong vòng tay của bà Năm, vẫn được bà vỗ về và nghe anh nói hết những gì trong lòng. Và rồi, vô thức, anh đã trò chuyện cùng cái cây, anh đã nói ra tất cả những điều trong lòng bấy lâu nay, về những ước mơ hoài bão của mình, về sở thích và cả về nó. Cứ mãi kể về nó, anh đã thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng ra, khi người làm vườn bắt đầu công việc của mình lúc sáng sớm đã phát hiện ra anh đang nằm co ro dưới gốc cây, có vẻ như anh ngủ rất say, vì người làm vườn gọi rất  lâu mà vẫn không thấy phản ứng gì. Quá lo lắng, ông ta vội chạy đi gọi quảng gia. Hai người đưa anh vào phòng, có lẽ do tối qua phải nằm ngoài trời quá lâu, lại gặp sương đêm và gió lạnh, nên anh hiện giờ đang sốt rất cao. Cả khu biệt thự như náo loạn khi anh bắt đầu mê mang và nói sảng. Vị bác sĩ riêng của gia đình nhanh chóng được mời đến. sau một hồi được chăm sóc, anh đã khỏe hơn, đã không còn sốt cao và lên cơn mê sảng như lúc nãy nữa. được bác sĩ cho uống thuốc, sắc mặt anh đã trở lại hồng hào, nhưng vẫn chưa tỉnh làm cho cả nhà lo sốt vó.

Sau hơn 3 giờ hôn mê, cuối cùng anh củng đã tỉnh lại, tất cả mọi người đều mừng rỡ, duy chỉ có anh là hầu như chẵng quan tâm đến việc vì sao mình lại ở đây trong khi tối qua ngủ ngoài vườn, hoặc là vì sao phòng mình lại có nhiều người thế. Việc đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy đó là đi tìm cái đồng hồ và cuốn cuồn hỏi  giờ mọi người.

Đã là 9h30, làm sao đây, muộn mất rồi, bây giờ mới chuẩn bị thì làm sao kịp đến chổ hẹn, anh cuốn hết cả lên. Phóng xuống giường trong ánh mắt sững sờ của tất cả những người có mặt ở đó, trông anh bây giờ thì chẵng thể nào liên hệ được với một người vừa nãy còn hôn mê bất tỉnh. Biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh, anh để lại cho mọi người những cặp mắt chữ O và những cái mồm chữa A. sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, vừa thò đầu ra ngoài anh đã bị lão quảng gia ngăn lại :

-cậu làm sao vậy, cậu vẫn còn yếu lắm, lên giường nghĩ ngơi đi cậu

-bác tránh ra, tôi sắp trễ hẹn rồi đây này

-cậu chủ, cậu vẫn còn đang ốm đây- ông nhìn anh với anh mắt van nài

-thôi mà bác, làm ơn đi, tôi đang rất vội, không đùa với bác đâu- nói rồi anh đẩy ông quảng gia sang một bên và tiến đến thu dọn đống đồ đạc anh đã chuẩn bị sẳng trên bàn rồi chạy biến ra cửa trước ánh mắt bàng hoàng của toàn thể người làm trong nhà và vị bác sĩ.

-cậu chủ…cậu chủ…cậu còn yếu lắm, không đi được đâu- tất cả mọi người củng đuổi theo sau khi đã lấy lại lý trí.

Nhưng đã quá muộn, chiếc xe mô tô màu xanh dương của anh đã lao vút đi trong anh nắng chói chang.

****************************

 <<Kiss’s>>

-hứ, hẹn người ta đến đây rồi lại đến muộn, xem mình là cái gì chứ, hết ly kem này mà còn chưa thấy đâu là mình đi về đấy…hứa luôn- nó ngồi trong quán kem với 5 ly kem rỗng trên bàn và tay thì đang liên tục di chuyển từ ly kem đến miệng.

Đang lầm bầm và cuối gằm mặt xuống ly kem, thì :

-hi bé, xin lỗi vì anh đã đến muộn, là trường hợp bất khả kháng thôi, thông cảm nhé- anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó

-anh nhìn trên bàn đi- nó nói mà chỉ nhìn anh với nữa con mắt- anh biết em đã ngồi đợi ở đây bao lâu rồi không ? anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? anh là người làm việc mà không biết đến giờ giất như vậy à… ?!!!

-anh xin lỗi rồi mà, thật sự đây là lần đầu tiên anh trễ hẹn đấy, vì là sự việc bất khả kháng nên….em thông cảm nhé- anh nhìn nó với ánh mắt cún con

-….-nó vẫn nhìn anh bằng một con mắt còn tay và miệng thì vẫn hoạt động không ngừng

-anh thật sự xin lỗi mà, vì anh bận chen lấn để mua cái này- nói rồi anh lấy từ trong cặp ra một cuốn truyện bìa màu xanh lam- cái này anh đã phải đặt hàng từ hơn một tuần nay rồi đấy, vì các nhà sách cháy hàng liên tục

Vừa liếc thấy bìa sách nó đã gạt ngay sự quan tâm đến ly kem qua một bên, đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay anh. Không thể tin được, sao anh ta có thể mua được nó, nó nghĩ thầm trong bụng.

-anh…anh … sao anh có thể… đây chẵng phải…nó…nó xuất bản với số lượng có hạng mà…với cả…chỉ cần xuất hiện một bản là lập tức bị mua ngay…anh quả là đáng nể…-nó nói mà không rời mắt khỏi mục tiêu.

-hì, thì vì thế nên anh mới đến muộn này, mà em củng có vẻ biết nhiều quá nhỉ

-trời đất, một sự kiện hot như thế, có mà vừa mù vừa điếc thì mới không biết, chưa nói đến việc em củng đang ngày đêm truy lùng nó…hic

-thì ra em củng có đam mê vậy

-tất nhiên, em yêu sách hơn cả mạng sống đấy…hihi- nó cười hì hì

-vậy để chuộc lỗi với em vì đã đến trễ hôm nay, anh sẽ tặng lại em, được chứ- anh hỏi và nở một nụ cười chết người

-anh nói thật chứ ? nhưng anh đã phải khổ sở để có được nó, em đoán chắc là việc đó không dễ dàng gì đâu- nó ái ngại

-không sao đâu, dù sao thì củng là anh muốn chuộc lỗi với em mà

-nếu vậy thì…anh cho em mượng vài hôm đi, đọc xong em sẽ trả lại anh

-không cần phải thế đâu…

-cần chứ, nha, em hứa sẽ đọc nhanh nhất có thể- nó nói kèm theo một nụ cười

-thế thôi củng được- anh mừng thầm trong lòng, thế là lại có thêm cơ hội gặp nó rồi

-hihi cảm ơn anh nhiều nhá- cười tít mắt

-thôi, đi vào vấn đề chính đi. Như hôm trước anh đã có nói qua với em, tạp chí chổ anh làm có đang cần một người mẫu có gương mặt mới để thực hiện một bộ ảnh cho số đến. xem qua chỉ tiêu thì anh nghĩ ngay đến em, hihi

-em ? sao lại là em ?- nó ngạc nhiên

-anh củng không rõ nữa. chỉ là cảm thấy vậy thôi- thấy nó có vẻ ngờ vực- con mắt của anh không giống như người bình thường đâu nhé, anh là một nhiếp ảnh gia, và anh biết cách nhìn nhận người mẫu của mình.

-và anh nghĩ em có thể à ?

-tất nhiên, nếu không thì anh đã chẵng gọi em ra đây là gì.

-vậy…nếu tham gia em sẽ phải làm gì ? em vẫn còn đang học phổ thông và sắp phải thi học kỳ.

-không quá khó và mất nhiều thời gian của em đâu. Chỉ cần dành ra cho anh một ngày nào đó, chủ nhật chẵng hạn, chúng ta sẽ tìm địa điểm chụp, không ảnh hưởng nhiều đến việc học của em đâu. Và công việc củng không quá khó, chỉ cần làm theo những gì anh bảo là được- anh giải thích

-thật chứ ?

-em nghĩ anh lừa em à, đây là công việc của anh đấy. và sau khi hoàng thành em củng sẽ có lương, không ít đâu nhé.

-nhưng mà…em…

-em làm sao…nếu em từ chối sẽ không có cơ hội nữa đâu. Và anh củng sẽ phải mất thời gian đi tìm người mẫu khác. Sao, em quyết định đi !

-ukm….thôi được, em sẽ thử xem sao, dù sao củng là một trải nghiệm thú vị, vả lại củng có lương, hihi

-tốt, vậy em ký vào bản hợp đồng này đi. Chúng ta sẽ chọn địa điểm và thời gian chụp nội trong tuần này, được chứ ?- anh nói và chìa ra trước mặt nó hợp đồng

Lật từng trang giấy, nghiên cứu kỹ đến từng con chữ, cuối cùng nó củng chịu đặt bút xuống ký.

-tuần này à ? để xem, tuần này em rảnh chủ nhật. mà thật ra thì tuần nào em củng chỉ rảnh mỗi chủ nhật thôi, hì

-vậy được, anh sẽ chuẩn bị trang phục cho em, à, em cho anh xin số đo 3 vòng

-hả, em…em…- nó đỏ mặt

Anh nhìn thấy đôi má ửng hồng của nó mà nhịn cười :

-thôi vậy, bây giờ em đi củng anh đến công ty để lấy số đo luôn nhé

-vâng, vậy củng được ạ- mặt nó vẫn tiếp tục bốc khói

Thanh toán xong, hai người cùng nhau ra khỏi quáng.

-em có mang xe theo không ?

-không ạ, nhà em gần đây nên lúc đi em đi bộ

-vậy để anh đèo em, được chứ- anh hỏi trong lòng đầy hồi hộp

-củng được ạ

Đi vào lấy xe. Đang đi bỗng dưng anh thấy trời đất xung quang tối sầm lại, mọi thứ cứ như đang xoay vòng vòng, không thể đứng vững được…và…RẦM…chiếc mô tô cùng anh ngã xuống đất. mọi thứ như biến mất, anh chỉ nghe đâu đó hình như đang có rất nhiều người la lên, tay chân anh đang bị lay mạnh, những tiếng nói…và có cả tiếng của cô bé…và…anh không còn biết gì nữa….

………..

Lúc tỉnh giậy thì đã thấy xung quanh mình là một màu trắng, và muổi anh xộ lên một muồi thuốc xác trùng thật là khó chịu. nhìn qua bên cạnh là chị Ngọc Anh đang ngồi gọt táo. Cổ học khô rát, hai bờ môi anh dính chặt lại, đến nổi việc mở miệng ra củng khó khăng. Khẽ động đậy cánh tay đang bị nối với những dây là dây, anh đang bị truyền nước mà.

-em tỉnh rồi đấy à ?- chị Ngọc Anh nghe thấy động liền quay sang hỏi

-ai đưa em vào đây vậy chị ?- giọng anh khàng khàng

-cái Vi chứ ai, em không nhớ gì à ?- chị hỏi, tay đã ngưng gọt táo- nó bảo hai đứa đang định đến tòa báo thì em tự nhiên lăng đùng ra đất, nó đưa em đến viện và gọi cho chị. Mà em củng thật là, bác Phúc bảo em đang sốt cao, mà sao lại ra ngoài làm gì, mà nghe nói tối qua em ngủ ngoài vườn à…

-Vi đâu rồi chị ?- anh cắt ngan lời chị Ngọc Anh

-à, nó à, nó đi mua vài thứ linh tinh rồi. thôi em nằm nghĩ đi. Uống nước không chị lấy cho.

-có ạ, chị cho em cốc

…………………………..

<cốc…cốc…cốc… >

-vào đi ạ - chị Ngọc Anh lên tiếng khi nghe có tiếng gõ cửa

Cánh cửa mở ra, là nó, trên tay cầm bao nhiêu là thứ lĩnh kỉnh…

-anh đã đỡ hơn chưa ?- nó hỏi anh

Anh nhìn nó, không nói gì, chỉ nhìn thôi, nhưng ánh mắt anh lúc này…khó tả lắm, nó long lanh hơn bình thường, có vẻ như màng sương mỏng luôn che lấp đôi mắt nâu buồn của anh đã không còn nữa. Đôi môi nhợt nhạt của anh, khó khăng khẽ hiện lên một nụ cười, nụ cười mang nhiều ý nghĩa.

-anh không sao, nhờ em đấy, cảm ơn nhé cô bé

-xì, không có gì, anh cố mà khỏe lại nhanh đi, còn phải đi chụp ảnh nữa mà, lâu quá là em không làm nữa đâu đấy- nó nói kèm theo một nụ cười tinh quái

-chắc chắn rồi, làm sao anh lại để tí tẹo bệnh này làm hỏng việc được, hì

Nó cười, rồi quay sang chị Ngọc Anh :

-chị ơi, em có mua vài thứ linh tinh, chị ở lại với anh ý nhé, em phải về rồi ạ- cười tít mắt

-cái con bé này, sao mua nhiều thế, chị cầm hộ cho

-cái này em mua hộ thôi - liếc qua chổ anh- khi nào khỏe lại anh ý sẽ phải trả lại cho em chứ, phải không ?

-ừ, tất nhiên rồi- anh trả lời

-thôi chào anh chị, em về đây…

Nói rồi nó khép cửa ra về

………………….

Ngày hôm sau, anh xuất viện, không hiểu vì lý do gì, khi vừa bước chân ra khỏi cánh cổng bệnh viện, anh đã như chẵng có gì. Lên xe, anh gọi ngay cho nó :

-alo, anh xuất viện rồi

-ừ, cảm ơn em, chiều nay em rỗi không, đến công ty lấy số đo với anh

-anh khỏe thật rồi mà, không sao đâu

-em đang lo lắng cho anh đấy à ?

-anh đùa thôi, đừng giận, thế chiều nay anh sang đón em nhé

-à, mà nhà em ở đâu ý nhỉ

-rồi, anh biết rồi, vậy tầm 3 giờ nhé

-chào em

Kết thúc cuộc gọi, anh lại tủm tỉm cười. qua kính chiều hậu, bác quảng gia củng vui lây cho cậu chủ nhỏ nhà mình

**********************************************

-đi lấy số đo…hic…ngại chết đi được…-vừa lẩm bẩm nó vừa nghĩ đến cái vòng một đáng xấu hổ của mình :‘‘>

Lục tung cái tủ quần áo khiêm tốn, vốn là đứa ít chau chuốt bề ngoài nên áo quần của nó củng không nhiều, chỉ toàn là áo phông và quần jean. « Nên mặc như thế nào nhỉ ? » nó tự hỏi.

-bỏ qua một bên đi, đến lúc đi rồi tính sau, giờ phải nấu cơm đã, mẹ về mà vẫn chưa có gì thì chỉ có nước chết…- nghĩ đến cảnh tượng phải nghe mẹ nó « ca bài ca muôn thuở » là nó lại rùng mình, thật sự là rất rất đáng sợ.

Hôm nay nó chỉ phải học 3 tiết nên được về sớm, công việc làm cơm trưa nó sẽ phải phụ trách. Nấu cơm, nhặt rau, thái thịt… hì hục một lúc thì củng xong phần cơ bản của bửa trưa. Lúc ấy thì em trai nó củng vừa đi học về, hai đứa lại dọn cơm…vân vân và vân vân…toàn là những công việc thường ngày.

2 giờ chiều….

<HEO HOK ĐÒI ĂN CƠM…HEO HOK ĐÒI ĂN CÁM…. »

-Alo !....

-….

-vâng ạ, em chuẩn bị xong ngay đây, anh sang đi ạ….

-…

-vâng, chào anh….

Lại một lần nữa, cái tủ đồ lại bị quấy rối. hì hục một lúc, cuối cùng nó củng tìm được cho mình một bộ thích hợp. áo phông màu đen in vài hình thù sặc sỡ, quần jean lững, tóc tết đuôi sam. Nó ít khi như thế này khi ra ngoài, hôm nay là một ngoại lệ. vì nó nghĩ, dù sao củng là đến một tòa báo lớn, không thể để mất mặt được.

Khoảng gần môt giờ sau, chuông điện thoại nó lại kêu, là anh gọi nó xuống nhà. Vơ vội cái di động và mấy thư linh tinh cho vào ba lô, nó chạy nhanh xuống cầu thang. Xin phép bố mẹ rồi đi ra cổng.

Anh đang đợi nó bên cạnh con xe của mình. Hôm nay trông anh thật nam tính. Sơ mi kẻ sọc, quần jean xanh, giầy thể thao…có lẽ anh nghĩ con gái thích như thế.

-hi anh !

-hi em, trong em hôm nay xinh lắm

-hì, anh cứ trêu em, chúng ta đi thôi nhỉ

-ùm, em lên xe đi.

….

Trên xe

-anh đã khỏe hẵn chưa thế ?- nó hỏi

-anh không sao, chẵng phải đã nói với em lúc sáng rồi sao

-nhưng mà…anh vừa xuất viện, lại đi như thế này, em sợ…

-anh đã nói không sao rồi mà. Với lại em chả bảo, nếu chờ lâu quá sẽ không làm nữa còn gì, anh không muốn mất một người mẫu tìm năng như em đâu

Ngồi phía sau, mặt nó thoáng đỏ

….

Đến tòa soạn…

Một tòa nhà rất cao và rộng lớn, đại sãnh sang trọng và tấp nập người đi lại. tòa soạn nằm ở tần 6 và 7 của tòa nhà này. Trong thang máy, nó tranh thủ hỏi anh :

-lát nữa…ai…sẽ là người lấy số đo cho em ?- hỏi xong mặt nó cúi gằm xuống và đỏ ửng đến tận mang tai, trong rất đáng yêu

Anh nhịn cười khi thấy hành động đó của nó, giả vờ như không biết gì, anh quan sát nó qua hình ảnh phản chiếu trên thành thang máy :

-à, sẽ có một chị bên tổ thiết kế. sẽ nhanh có trang phục cho em thôi, chắc chỉ ngày mai là xong.

-vâng ạ- nó nói mà mặt vẫn chưa thể ngẫn lên được

-à, mà mai là chủ nhật nhỉ, chúng ta tiên hành thôi chứ. Buổi sáng được chứ ?

-gì ạ…à…sao củng được ạ, mai em rãnh cả ngày

-vậy được rồi, mai anh sẽ sang đón em. Chúng ta sẽ chụp ảnh ở bờ biển nhé

-được ạ…

Nó không biết gì, và xem đó là điều bình thường, nhưng đối với anh, đó là một điều đặc biệt. hình ảnh nó với nụ cười rạng rỡ trên bải biển lúc hoàng hôn đã im sâu vào tâm trí anh, và với anh, đó luôn là hình ảnh đẹp nhất. có lẽ thật ích kỷ khi chỉ giữ bóng hình đó cho riêng mình, nhưng thật sự anh không muốn ai có thế ngắm nhìn nó rạng ngời trong ánh sáng đỏ tím huyền bí đó.

Công việc đo đạc được tiến hành nhanh chóng, anh lại đưa nó về.

-em có muốn đi dạo ở đâu đó không ?

-ừm, củng được, dù sao 7h tối em mới phải học thêm, hihi

-ừm, vậy đi dạo công viên với anh

-ok, hi hi

Thế là hai người cùng nhau đến công viên trung tâm của thành phố. Gửi xe, anh cùng nó đi bộ dọc theo con đường lát gạch trải đầy lá vàng. Tuy đây không phải mùa thu nhưng lượng lá vàng rơi rụng ở đây củng đủ để tạo thành một thảm lá trông rất đẹp mắt. những hàng cây hai bên lối đi tỏa bóng rợp mát. Gió hiu hiu, xung quanh có rất nhiều người đi dạo hoặc tập thể dục. những xe hàng rong đi ngang qua, những món đồ rất đa dạng, nào là hoa, quả, bánh, chè…rồi những xe chở đầy chong chóng và bóng bay, có cả những hàng kem ven đường nữa. không gian rất nhộn nhịp. nó và anh ngồi trên thảm cỏ, dưới một gốc cây cổ thụ có vẽ đã rất nhiều năm tuổi. không khí ở đây thật trong lành,  ngắm nhìn lũ trẻ chạy nhảy trong thật thích. Ước gì mình củng có thể vô tơ chảy nhày được như thế- nó thầm nghĩ. Đang mãi ngắm nhìn mọi người thì:

-em ăn kem không ?

Giật mình nó quay sang anh, phải mất 2 giây để nó hiểu ra câu hỏi :

-à…có

-vậy em ngồi đây, anh đi mua nhé. Em ăn gì ?

-cho em sô cô la, hoặc là vị chanh muối củng được

-ừm, đợi anh một lát nhé

……………………………..

Anh chạy đi đến chổ hàng kem để mua. Anh chọn một sô cô la, một chanh muối, vì dù nó chọn vị nào thìênanh củng sẽ ăn cây còn lại.

Đang vui vẻ trở lại chổ ngồi với hai que kem trên tay, anh bỗng giừng lại trước cảnh tượng đang diễn ra.

Nó, chính xác là ánh mắt của nó, đang nhìn về phía một chàng trai trẻ mà không phải là anh, hẵn rồi. điều quan trọng là ánh mắt đó, có cái gì đó tha thiết lắm, trong đó như chứa đựng biết bao tình cảm và tâm sự bị chôn chặt. gương mặt nó ửng đỏ và vội quay đi khi chàng trai nọ vô tình quay lại hướng nó. Để rồi khi người ta quay đi nó lại lặng lẽ theo dõi. Rút cuộc là chuyện gì đang xảy ra ? chàng trai kia là ai, sao nó lại có những hành động đó. anh thực sự rất hoang mang. Hai que kem trên tay đã bị anh làm tan chảy từ lúc nào, đành phải bỏ đi. Trở lại chổ nó đang ngồi, anh cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể :

-anh xin lỗi, ở đây hết kem rồi. củng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi nhỉ.

-vâng

Trên đường về, không ai nói với ai câu nào, mỗi người một suy nghĩ, và chúng chẵng thể gặp nhau ở điểm nào.

Chia tay nó ở cửa nhà, anh trở về ngôi biệt thự, và lại thủ thỉ cùng cái cây. Như thế, anh cảm thấy được thanh thảng, dù không nhận được bất kỳ lời khuyên nào nhưng dù sao vẫn thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro