Chương 11: Khung ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sa Hạ..vào đi. -Nhã Nghiên mở cửa rồi mới Sa Hạ vào nhà.

Sa Hạ vui vẻ vào. Không cần Nhã Nghiên mời thì cô cũng tự vào khi Nhã Nghiên mở cửa xong

- Người làm đâu hết rồi. Đừng nói với tao là mày cho người làm nghỉ hết rồi nhé - Sa Hạ ngó xung quanh chả thấy bóng người giúp việc nào nên hỏi Nhã Nghiên

- Hôm nay chủ nhật họ xin phép về quê - Nhã Nghiên tươi cười

- Mày nói dối tao không đấy

- Không. Con nhỏ này

- Ai là con nhỏ cơ con ranh kia

- Hihi...em nói nhầm chị Hạ xinh trai tha cho em - Nhã Nghiên làm mặt cún con

- Phải là Hạ đẹp trai

- Ạ vâng Hạ đẹp trai...

Nhã Nghiên và Sa Hạ cùng xuống bếp để nấu bữa trưa cho hai người ăn

- Không có tạp dề mới à...tao không xài tạp dề cũ đâu - Sa Hạ lười nấu nên vờ kiếm cớ để đỡ phải nấu chứ Sa Hạ không có cái tính tiểu thư như vậy đâu

- Xí...- Nhã Nghiên nhìn Sa Hạ và nhếch môi - Lên phòng tao có cái mới treo ở gần tủ quần áo đấy. Mau lên rồi xuống phụ tao

Nhã Nghiên nói làm Sa Hạ ỉu xìu. Thôi nói rồi đành lên tận phòng Nhã Nghiên lấy cái tạp dề mới vậy

Sa Hạ chạy lên phòng Nhã Nghiên mà không thầm than \" con này có cái tính cẩn thận mua cả tạp dề đề phòng từ bao giờ không biết \"

Vào trong phòng của Nhã Nghiên đúng là rực rỡ đủ loại sắc màu và gấu bông thì chi chít

Chuông gió thì bạt ngàn...

Sa Hạ lấy được cái tạp dề nhưng không may lại vấp vào cái điều khiển tivi trong phòng Nhã Nghiên lên suýt ngã. May cô bám được vào thành giường...

* Xoảng *

Có cái gì đó rơi xuống nền nhà rồi vỡ ra

\" Chết con rồi. Rơi cái gì đấy không biết. Con Nhã Nghiên mà biết nó giết \" - Sa Hạ lầm bầm rồi tiến tới gần chỗ có vật rơi

Thì ra đó là một cái khung ảnh cỡ bằng quyển vở. Những mảnh kính vỡ vụn còn ảnh vẫn lành lặn

- Gì nữa đây - Sa Hạ vừa nói vừa nhấc khung ảnh đó lên. Đập vào mắt cô là ảnh của Thạc Trân và Nhã Nghiên chụp chung.

- Đến giờ mà mày còn giữ ảnh của thằng cha này sao?? Đúng là...

- Sa Hạ. Mày ngủ trên đấy à. Có thấy tạp dề đâu chưa??? - Nhã Nghiên dưới nhà nói vọng lên

- Thấy rồi. Mày lên đây tao bảo cái - Sa Hạ nói to

Nhã Nghiên nghe lời liền chạy lên luôn...vừa chạy vừa nói

- Bảo gì???

Nhã Nghiên đi đến cửa thấy Sa Hạ đang thu dọn mấy tấm kính vỡ...Cô vội chạy vào

- Sao vậy?

- Tao làm vỡ khung ảnh của mày với hắn rồi. Xin lỗi nhé. - Sa Hạ hơi thấp giọng rồi lại cao giọng như quở trách - Tao không hiểu vì sao đến giờ mày còn giữ ảnh của thằng cha phản bội mày làm cái quái gì không biết

- Thôi mà mày giận tao đấy à ? - Nhã Nghiên nhìn nét mặt của Sa Hạ lên nói kiểu như hối lỗi - Tao vứt đi đây. Thôi xuống nhà nấu ăn rồi còn ăn đi. Tao đói lắm rồi - Nhã Nghiên vừa nói vừa cười vừa cầm lấy cái khung ảnh bên trong có ảnh của cô và Thạc Trân ném vào sọt rác

- Đợi tẹo - Sa Hạ lấy lại cái khung ảnh rồi thò tay vào lấy tấm hình bên trong ra

- Mày định làm gì?

- Xé nó đi - Sa Hạ vừa nói vừa hành động. Tấm hình bị cô xé ra thành 6 mảnh vụn rồi ném vào sọt rác

Nhã Nghiên nhìn tấm hình. Bất chợt cười ngượng ngạo...

- Thôi xuống đi mẹ. Chỗ này dọn sau - Nhã Nghiên đẩy Sa Hạ xuống

- Nghe tao quên thằng cha đó đi. Nha

- Ừ...rồi

Nhã Nghiên cười mà trong lòng đau đến vô cùng. Cô cần thời gian. Thật nhiều thời gian mới có thể thực hiện được như lời Sa Hạ nói

Từ khi chia tay Thạc Trân đến bây giờ. Sa Hạ luôn cảm thấy Nhã Nghiên trầm tĩnh và tâm trạng hơn không giống Nhã Nghiên xưa. Một cô nàng cá tính và đáng yêu thậm chí còn rất quậy phá. Từ đó Sa Hạ nhận biết được chỉ với một câu nói chia tay có thể khiến con người ta thay đổi tính cách...

- Ôi mẹ ơi...cháy rồi...- Nhã Nghiên hét lên và vội tắt gas đi. Món cá dán bốc mùi khét lẹt và đen xì....

- Cháy cá rồi à...hahaa - Sa Hạ cười nắc nẻ trong 5s rồi bỗng chột dạ - Ôi...chết...thịt nướng ngoài trời của tao - Sa Hạ lao nhanh ra ngoài...và

- Cháy nốt rồi Nhã Nghiên ơi..huhu

- Mày ngu hơn cả tao - Nhã Nghiên chạy ra xem

- Ứ...tao vào uống nước có 2 phút không à? - Sa Hạ nhếch môi cãi lại

- Trong nhà vẫn còn, bây giờ chỉ còn cách nướng lại thôi...ôi mẹ ơi phí...- Nhã Nghiên kéo dài câu cuối cùng

- Ôi mẹ ơi phiiiiiiií - Sa Hạ nhại lại

- Thích chêu ngươi tao à - Nhã Nghiên hất mặt như dân giang hồ để chêu Sa Hạ

Sa Hạ chưa kịp trả lời thì Nhã Nghiên lấy tay phải đưa lên miệng ra hiệu \" im lặng \"...

Tiếng chuông điện thoại bài \" Knock Knock - Twice\" vang lên...

- Alo, chị Đào gọi em - Nhã Nghiên nói với giọng cười

- Ừ...em có bên trong nhà không? Chị bấm chuông nãy giờ không thấy ai ra mở cửa - Tỉnh Đào đứng cạnh cổng. Một tay chống lên tường một tay cầm điện thoại còn ôtô của chị làm nền cho phong cảnh

- À chị đang đứng ngoài hả...em ra mở cửa ngay đây. - Nhã Nghiên vừa nói vừa chạy ra cổng.

Sa Hạ biết anh Tỉnh Đào đến lên nhanh chóng thu dọn đống thịt cháy rồi bỏ vào sọt rác

Nhã Nghiên đi cùng Tỉnh Đào vào trong nhà. Nháy mắt cho Sa Hạ xử lý nốt con cá cháy trong bếp cho mình nhưng Sa Hạ không hiểu lại cười toe toét khiến Nhã Nghiên bốc khói đầu

- Hạ cũng ở đây à? - Tỉnh Đào hỏi nhẹ

- Vâng anh. Chị sang chơi với Nhã Nghiên ạ

- Ừ em.....

Bla...bla...v...v..

Vì là bạn thân của Nhã Nghiên lên chuyện Tỉnh Đào bị huỷ khuôn mặt Sa Hạ cũng không lấy làm lạ. Cô cũng đã quen dần khi nhìn gương mặt mà chính Tỉnh Đào căm thù của chị

Và rồi...mục đích chị Tỉnh Đào sang chơi và buôn chuyện với Nhã Nghiên cuối cùng lại đá cô sang một bên rồi tít mít nói chuyện với Sa Hạ để Nhã Nghiên ngồi nhìn hai người nói tào lao mà cô bé suýt choáng

- Chị ăn trưa cùng tụi em luôn nhé - Nhã Nghiên cất giọng ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người

- Tất nhiên rồi. Yeonie đi nấu đi - Tỉnh Đào

Cái cách gọi Yeonie quá quen thuộc đối với Nhã Nghiên và Sa Hạ rồi. Từ khi mẹ Nhã Nghiên mất. Cô nhóc khóc suốt và rất mềm yếu nên Tỉnh Đào rất lo lắng cho em. Chị là con người lạnh lùng có thể nói là vô cảm. Chị không muốn em gái của mình khóc suốt nên chị quyết định gọi Nhã Nghiên là Nayeon. Chị muốn cô phải mạnh mẽ, lạnh lùng, có khóc thì vẫn phải lạnh như băng. Và rồi chị cứ gọi thế...đã được 6 năm rồi. Chị luôn gọi Nhã Nghiên với cái tên Nayeon. Nhã Nghiên cũng quen và rồi chấp nhận tên khác này.

- Ơ sao lại là em...con Sa Hạ nữa chứ ! - Cô bĩu môi

- Ơ sao không phải là em - Tỉnh Đào cười sảng khoái. Lâu lâu chị mới có nụ cười tươi như thế này

- Thôi đi nấu đi cưng. Để chị nói chuyện với chị Đào lúc - Sa Hạ giở giọng chị hai nghe đến phát ói

......


Sau 2 tuần tập sml thì đây là thành quả của Kai, ai khen tui đi ( tui không liên quan nhưng bài mới của Sếp hay vl bà con ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro