Chương 8 : Bệnh Máu Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại quán cafe ONCE.

- Trịnh Nghiên... Thạc Trân đã về nước, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Mày nên cẩn thận. - Tỉnh Nam vừa uống cafe vừa nói nghiêm giọng.

- Ừ, mày cũng cẩn thận.- Trịnh Nghiên nhẹ giọng rồi lại cao giọng vì hơi hốt hoảng - Mày bị sao kia...chảy máu cam kìa.

- Ờ ờ, tao không sao đâu. - Nói xong Tỉnh Nam vội chạy vào phòng vệ sinh và xả nước xối xả để lau đi. Cô ôm mặt không muốn nhìn gương mặt tiều tụy đi trông thấy của mình trong gương.

Dạo này cô thường thấy hoa mắt chóng mặt và hay bị chảy máu cam bất ngờ như vậy. Thời gian rảnh thì cô ngủ và hầu như cô rất bận việc học cũng như việc trong tổ chức cùng Trịnh Nghiên nên không có thời gian đi khám bác sĩ.

Lau mãi, máu lại tiếp tục chảy không ngừng. Tỉnh Nam thấy chóng mặt và mệt lịm người, cô ngất ngay tại chỗ.

Nghi ngờ Nam xảy ra chuyện nên Trịnh Nghiên đi vào trong xem sao. Em tiến đến wc nữ, mạnh tay gõ cửa và gọi mãi nhưng Tỉnh Nam không trả lời, không còn cách khác cô liền xông thẳng vào trong, may mà không có người nào ngoài Tỉnh Nam đang ngất dưới đất. Em bế thốc Nam lên rồi nhanh chóng ra ngoài bằng cửa sau rồi đưa cô đến bệnh viện.

Trong khi chờ bác sĩ khám thì Trịnh Nghiên gọi điện cho Thái Anh đến.

Bên trong.

Nam tỉnh dậy, chân tay như không còn cảm giác, hoàn toàn bị tê liệt. Cô nằm trên giường bệnh, mệt mỏi xoa xoa thái dương, cất giọng thắc mắc:

- Bác sĩ, tôi bị sao vậy? Dạo này trong người không được khoẻ, thường xuyên chảy máu cam như vậy và ngất, lẽ nào...tôi bị bệnh ung thư máu sao?

- Đúng vậy. Cô bị bệnh máu trắng - Vị bác sĩ thấy tình hình của cô khá nghiêm trọng, không muốn giấu giếm gì, hãy để cô biết và chuẩn bị tinh thần làm phẫu thuật thì mới có thể cứu sống được cô.

Sau lời nói của bác sĩ. Tỉnh Nam không hề có biểu hiện gì là sợ hãi và lo lắng. Cô gật đầu rồi nói.

- Vậy giờ tôi có thể về được chứ!

- Được! Cuối tuần cô hãy đến đây kiểm tra và xét nghiệm máu, bệnh tình của cô không thể để mãi vậy được. Cô nhớ ăn uống điều độ và hãy khoan lo lắng quá.

- Cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở. - Cô gật gù ngồi dậy, trước tiên cô phải cười một cái, lấy lại tinh thần để bước qua cánh cửa phòng khám này.

Vừa ra ngoài thì cô thấy Thái Anh đang vẽ khuôn mặt của mình bằng một sự lo lắng không hề nhẹ còn Trịnh Nghiên thì vẫn lạnh lùng và im lặng. Hay tay đan chặt vào nhau, hướng ánh mắt lên và nhìn chằm chằm vào cô như thể trên mặt cô có gì đó khác thường lắm.

- Mày có sao không? - Thái Anh kéo tay Nam, giọng vô cùng khẩn khoản.

- Không sao đâu. Mấy hôm mất ngủ thôi. Giờ mình về nhé! - Tỉnh Nam cười tươi để né tránh bộ mặt vừa lo lắng vừa hình sự của Thái Anh.

- Ừ về - Thái Anh gật đầu rồi quay sang nói với Trịnh Nghiên - Về thôi.

- Hai người về trước đi, tao ra đây có việc lúc - Trịnh Nghiên nói rồi đợi Thái Anh và Nam đi trước rồi em mới đứng dậy đi ngược về phía hành lang.

Em không tin là Nam không bị làm sao nên em đã đi tìm và gặp bác sĩ hỏi một vài thứ

-...-

- Cô ấy bị bệnh máu trắng, chiều hướng đang xấu, nếu xấu hơn nữa thì phải ghép tuỷ mới có thể sống được không thì...

-...-

Trịnh Nghiên gật đầu rồi quay đi. Em không tỏ vẻ cuống quýt hay lo lắng khi nghe tin đó mà thay vào đó lại là một sự bình tĩnh lạ thường. Chắc chắn em tin sẽ có cách giải quyết tốt hơn là em lo lắng.

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro