Chương 3: anh em kết nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi học. Vì nhà cũng gần trường nên Luhan đi bộ.

Một một người con trai xinh đẹp ngất tại một gốc cây ven đường và hầu như chả ai thấy...

- Bạn gì ơi !!! Bạn có sao không? Sao bạn ngất ở đây thế này??? - Luhan thấy liền chạy đến lay người con trai đó. Cậu bắt đầu cảm thấy mình cần cứu người

Không nghe thấy tiếng trả lời của người con trai đó. Luhan đã kêu taxi đến ra chở người con trai ấy đến viện.

- Bác sĩ. Cậu ấy sao rồi? - Luhan vội vã hỏi ông bác sĩ

- Cậu là người nhà của bệnh nhân sao??? - Vị bác sĩ hỏi lại với giọng khá nghiêm trọng

- Dạ...dạ...à vâng. Cháu là em anh ấy, vậy anh ấy sao rồi bác sĩ...

- Là em hả...thế cháu có thường thấy bệnh nhân có biểu hiện gì xấu như chảy máu cam, hoa mắt..chóng mặt nhiều không???

- Cháu...không biết. Mà anh ấy làm sao hả bác sĩ - Luhan lắc đầu và hỏi tiếp

- Anh của cháu bị bệnh máu trắng...

- Sao cơ ạ...máu trắng ý ạ...có nặng lắm không bác sĩ...

- Tạm thời chúng tôi vẫn đang theo dõi. Chuyện này cháu không nên nói cho bệnh nhân biết không thì bệnh nhân sẽ hoang mang lo sợ thậm chí là không muốn sống nữa. Cháu nên nhớ. Bây giờ cháu vào thăm bệnh nhân được rồi.

Vị bác sĩ nói xong rồi cầm tập hồ sơ trên tay dảo bước về phía trước

Chuông điện thoại của Luhan vang lên. Cô bắt máy...

- Luhan...hôm nay không đi học sao? Mày ốm hả????

Đó là giọng của Bạch Hiền. Nghe đến từ không đi học Luhan bỗng giật mình và nhìn vào đồng hồ đeo tay...và nghĩ thôi chết rồi...quên..

- À...tao hơi mệt nên tao xin nghỉ rồi...hihihi...chiều tao vẫn đi học được mà..mày không cần lo đâu...

- Vậy hả, ừm thôi cúp máy nhé. Vào lớp rồi

- Bye !

Luhan ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh nhân. Chăm chú nhìn nét mặt của người con trai đó và không khỏi ngưỡng mộ . Dù gương mặt trắng bệch nhưng người con trai đó vẫn đẹp như thiên thần

Đẹp quá...mình xách dép cho người ta chắc cũng không được - Luhan nghĩ rồi pha nước ấm chờ người con trai đó tỉnh lại

Vừa pha xong thì ngườicon trai  đó cũng lờ mờ mở mắt...

- Đây là đâu??

Luhan nghe thấy tiếng nói. Vội đặt ấm nước xuống và đến cạnh người con trai đó

- Đây là bệnh viện. Sáng nay mình thấy bạn ngất ở gốc cây ven đường nên đưa bạn vào đây. Bạn có mệt nữa không? Hình như bạn học cùng trường với mình.

- Trường Light sao?

- Ừ đúng rồi. Trường Light. Mình tên Luhan 11a1

- Thế thì phải gọi tôi là anh rồi. Tôi là Độ Khánh Thù 12a1

-Vâng anh. Mà nhà anh ở đâu em đưa về...

- Em thân thiện thật đấy. - Khánh Thù nhìn lên đồng hồ đeo tay - Hơn 10h rồi sao?

- Vâng - Luhan bên cạnh gật đầu

Khánh Thù ngó xung quanh hình như kiếm thứ gì đó. Luhan vội lấy chiếc balô đen dưới chân giường đưa cho Khánh Thù

- Của anh đây !

- Ừm. Cảm ơn em !

Khánh Thù nhận lấy chiếc balô rồi mở ra lấy điện thoại của mình va thấy 2 cuộc nhỡ và 1 tin nhắn.

Cậu ấn số rồi gọi cho người cậu lưu là Thế Huân

- Tao đây. Hôm nay nhà tao có việc bận nên nghỉ học. Mày gọi có việc gì không?

- Không thấy mày đến tao gọi hỏi thôi. Giờ thì cúp máy đây

- Ừm

Quay sang Luhan. Khánh Thù hỏi

- Anh bị ngất đột ngột vậy bác sĩ bảo anh sao không?

- Dạ....bác sĩ bảo vẫn còn đang theo dõi, chắc không sao đâu ạ.

Luhan nhớ đến lời bác sĩ nói bỗng nhiên thấy ngại anh

- Ừ. Vậy giờ mình về được rồi

Khánh Thù leo xuống giường..

Luhanđeo cặp sách chéo người rồi cùng anh bước ra.

- À hôm nay anh không đi xe. Mình đi taxi về nhé !

- Vâng anh ! - Luhan ngoan ngoãn gật đầu....

- T...a...x...i - Luhan vẫy taxi

Đến nhà Luhan

- Em cho anh số điện thoại. Giờ anh với em là người một nhà. Ok

- Dạ vâng...0164.......

- Rồi bye em. Cảm ơn hôm nay cứu anh nhé. Khi nào rảnh anh đãi em ăn nha.

- Thôi em không cần đâu. Chị khoẻ là được rồi. Giờ em vào trong đây

Nhìn dáng người nhỏ bé của Luhan bước đi một cách nhẹ nhàng. Khánh Thù thầm nghĩ Cậu bé thật tốt. Không quen biết gì mà vì mình mà bỏ cả một buổi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan