Cứ những khi cô đơn - Gia đoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ những khi cô đơn, em lại đổ lỗi cho vết thương anh gây ra đã rất lâu rồi, đã lành lặn từ biết bao thuở nào. Vì đó là lý do duy nhất em có thể nghĩ ra cho trái tim đã chết từ lúc nào - mà lời chia tay của anh chỉ là nhát đâm nặng nề gây ra vết thương đầu tiên từng nhịp đập em rỉ máu.

Cứ những khi cô đơn, vì bất kì mối tình nào đi nữa, em lại cho rằng mình đang rất nhớ anh. Dẫu sau anh là hằng hà vòng tay chàng trai khác còn vững chắc hơn, dẫu sau anh là hàng ngàn chiếc hôn ấm nồng ngọt ngào hơn. Vì nhớ anh là một thói quen khó bỏ, thấm sâu vào tâm tưởng em như từng con kênh đào rằn rọc chảy trong lòng Singapore.

...

Tất cả là những điều em chưa từng bao giờ muốn: nhớ về anh, nghĩ về anh, gọi tên anh, hồi tưởng gương mặt anh, ghi nhớ tình yêu anh,...

Vì từng giọt nước mắt ngày ấy em đã từng khóc cho anh, là hàng trăm giọt nước mắt cho những đêm cô đơn như bây giờ.

Vì một nụ cười khi anh còn yêu em hiện ra, là 1 khoảng trời không khí xung quanh mất đi đến khi em không còn thở được, lòng em nặng trịch và em chết đi trong nỗi nhớ quá tàn nhẫn này.

Nó giống như khi anh nghĩ rằng mọi thứ rất chân thật trước mắt, thì bất thình lình tỉnh giấc và phát hiện tất cả chỉ là giấc mơ; Anh có hiểu cảm giác đấy bao giờ không?

Nó làm em nghĩ rằng biết đâu cái chết sẽ khiến mọi thứ tươi đẹp hơn rất nhiều: khi nằm trên bãi đất trống với từng cơn gió thổi qua làm bờ cỏ nơi em nằm gợn sóng, và khi em mãi mê nghe sự yên lặng chảy xung quanh mình, không hề có ngày hôm qua, không hề có ngày mai, không cần phải lãng quên, không cần phải tha thứ,... tất cả mọi thứ chỉ là sự yên bình...

Nó giống như khi em giật mình giữa đêm như lúc này, giữa tất cả mọi điều im lặng, giữa cơn ngái ngủ còn quý hơn tất cả hạnh phúc em có được trong ngày, tuyệt nhiên trong đầu em không thể hiện lên được một bóng hình để nhớ về... Em hiểu rằng mình đã bước đi một quãng đường quá xa; một mình và quá xa. :)

Anh à, hãy tha thứ mà giải thoát em khỏi cuộc tình chúng ta. Em đã ở vị trí này quá lâu để dường như tất cả nước mắt, nỗi buồn, cô đơn, dằn vặt,... của cuộc đời em dành cho mãi một mình anh. Hãy tha thứ mà cho cuộc đớn đau đơn phương em dành cho anh một cơ hội liền lặn để còn trao trọn cho một người khác không phải anh. Hãy tha thứ để con dao này không còn chém từng nhát vào tình cảm thiêng liêng của bất kì con người nào trân trọng trái tim em hơn anh.....

Hãy cho em một cơ hội để chính em giải thoát cho bản thân mình............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro