Chương 121.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một trăm hai mươi mốt (2)
Cái tên này tiến vào tầm mắt Dung Hủ bất quá chỉ mới một năm, lại để lại cho cậu ấn tượng khắc sâu.
Đây là một fan có được hình ngủ của cậu, hơn nữa còn là hình ngủ ở phim trường «Mê thành», gần gũi chụp lại.
Đây là một fan rất biết bán manh, thường xuyên chume, làm cậu không chút do dự cho rằng, mình tuyệt đối không quen biết người như vậy.
Đây là một fan giàu có, giàu tới trình độ nào? Giàu đến độ có thể mắt không hề chớp mà quyên ra một trăm vạn.
Đây cũng là một fan đại gia không khoe của, không đăng selfie, tính cách cổ quái. Trong weibo cô chỉ có ba loại tin tức, loại thứ nhất là kiểu gắn tag thổ lộ mỗi ngày ba bữa cơm, đối tượng thổ lộ là Dung Hủ; loại thứ hai là share các loại tin tức về Dung Hủ, weibo tuyên truyền của đoàn phim và show tổng hợp, weibo ảnh đẹp của các nick marketing lớn.
Mà loại thứ ba, chính là weibo show ân ái.
Một fan đại gia, không khoe của, không đăng selfie trên weibo, cố tình thích show ân ái!
Vẻ mặt Dung Hủ bình tĩnh quét nhìn mỗi một cái weibo của người này, tốc độ cậu lướt nhìn cực nhanh, vèo vèo vèo liền đảo qua hơn mười cái weibo. Chỉ cần là weibo thổ lộ có thời gian đăng bình thường, cậu một mực không nhìn tới, chỉ nhìn những weibo thổ lộ và weibo show ân ái có thời gian đăng không quá bình thường của Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Cái gọi là weibo thổ lộ có thời gian đăng không quá bình thường, chính là weibo đăng lúc hai ba giờ sáng.
Chẳng hạn như cái này, một ngày nào đó rạng sáng hai giờ rưỡi, lúc người bình thường đều đang ngủ, Liên Dung Tranh Tử Hãm đăng một cái weibo.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: hôm nay càng yêu Dung Dung, Dung Dung tiểu thiên sứ, chume chume =3=]
Sau đó cũng tương tự, một vài weibo gần cái weibo ấy, thời gian đăng đều rất không bình thường. Chẳng hạn như hai cái weibo sau đó, một cái là đăng lúc rạng sáng hơn sáu giờ, một cái là đăng vào buổi chiều hơn hai giờ. Xuống thêm một cái, là đăng lúc rạng sáng hơn một giờ.
Loại tình huống này giống như là lệch múi giờ với người khác: trong khoảng thời gian buổi chiều hai giờ đến rạng sáng một giờ, Liên Dung Tranh Tử Hãm đang ngủ, cho nên cô mới đăng weibo vào thời gian quỷ dị như vậy.
Một khi tìm được loại weibo cổ quái này, Dung Hủ lập tức mở wechat của mình ra, lật xem ghi chép trò chuyện ngày đó.
—— Vào tuần đó, Tần Trình ở châu Âu tiến hành tuyên truyền «Sứ giả gió bão».
Ừm, tìm xuống chút nữa, lại là mấy cái weibo thời gian kỳ quái.
—— Mười một ngày kia, Tần Trình và Lưu lão đi New Zealand, quay một đoạn ngoại cảnh «Trang hoa la».
Xuống chút nữa, đi xuống, đi xuống…
Khi Dung Hủ nhìn thấy Liên Dung Tranh Tử Hãm có ước chừng hai tháng, gần như thời gian đăng weibo mỗi ngày đều không đúng lắm, cậu mở lịch sử trò chuyện của mình ra.
Lúc đó, cậu và Tần Trình còn chưa bên nhau, cậu tạm thời thuê ở nhà Tần Trình.
Hai tháng ấy, Tần Trình ở nước Mỹ quay phim «Sứ giả gió bão».
Gần như mỗi một thời điểm, đều ăn khớp.
Trong con ngươi trong suốt sáng ngời lóe ra tia sáng mỏng manh, trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên không có một chút biểu tình, Dung Hủ bình tĩnh xem xong một cái weibo cuối cùng của Liên Dung Tranh Tử Hãm, sau đó phát hiện, weibo này là sau khi cậu quen biết Tần Trình, mới đột nhiên đăng lên.
Nói cách khác, acc weibo này mới đăng kí hơn một năm.
Sau khi xem xong hết, đã là rạng sáng năm giờ rưỡi. Bởi vì bị Hứa đạo giữ chặt, Tần Trình đã sớm nhắn tin, nói đêm nay sẽ không đến phòng Dung Hủ, miễn cho quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Trong căn phòng an tĩnh rộng mở, thiếu niên để chân trần, giẫm trên thảm trải sàn lông dê mềm mại thoải mái, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn thật dày ra. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm thành phố S phồn hoa xán lạn. Đèn nê ông đủ mọi màu sắc làm đẹp thành phố không ngủ này, dệt ra một tấm võng ánh sáng ngang dọc đan xen trên mặt đất, ánh đỏ rực trời, rạng rỡ mê người.
Dung Hủ tựa vào lan can trước cửa sổ sát đất, khóe môi nhếch lên, cười nhạt nhìn cảnh sắc nhân tạo xinh đẹp này. Trong mắt cậu không có một chút buồn ngủ, chỉ xem phong cảnh từ xa xa, ý cười bên môi càng ngày càng nhiều.
Nửa giờ sau, dường như là nghỉ ngơi đủ, cũng dường như là có suy đoán gì đó, Dung Hủ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Hai chân gấp lại, ngồi trên thảm trải sàn ấm áp, thiếu niên dựa lưng vào cửa sổ sát đất, bắt đầu… tiếp tục lướt weibo.
Lúc này đây, trực tiếp xem weibo show ân ái của bạn fan đại gia nào đó.
Ngày 7 tháng 4 năm 2044.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: cậu ấy thật đáng yêu cậu ấy thật dịu dàng cậu ấy thích mình? ]
Ừm, ngày đó hình như bọn họ cùng đi xem thác nước?
Ngày 21 tháng 4 năm 2044.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: biết ngay cậu ấy đặc biệt yêu bảo bảo mà OVO]
Ngày 2 tháng 5 năm 2044.
Liên Dung Tranh Tử Hãm trả lời fan dưới weibo của mình, chỉ hồi âm một biểu tình mặt cười đơn giản, nhưng bạn fan ấy lại bình luận là: [ nhất định là Liên Dung theo đuổi nữ thần quả cam đi? Nhất định vậy nhất định vậy, quả cam trắng giàu đẹp ngốc manh của chúng ta, nhất định là Liên Dung bám riết không tha mới theo đuổi tới tay! ]
Dung Hủ nhìn thấy đoạn này: “…”
Thật sự là không biết xấu hổ!
Xem xuống chút nữa, hừm, mỗi ngày Liên Dung Tranh Tử Hãm đều nói Liên Dung nhà cô yêu cô bao nhiêu, đáng yêu cỡ nào.
Sau đó, một ngày nào đó ——
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm:… cậu ấy thật kỳ quái, đột nhiên như vậy, thiếu chút nữa cầm giữ không nổi. ]
Lúc nhìn thấy cái weibo này, Dung Hủ kinh ngạc nhướn mày, cậu nhìn xuống chút nữa, liền thấy Liên Dung Tranh Tử Hãm hôi âm như vầy ——
[ Tôi không phải là bảo thủ, cũng không phải nói không muốn kết hôn với cậu ấy. Chỉ là cậu ấy… ặc, là tôi quá nhỏ, năm nay tôi mười chín tuổi, cảm giác như vậy không tốt lắm, đúng không? ]
Dung Hủ năm nay vừa vặn mười chín tuổi: “…”
Cho nên, chân tướng liệt X, thế mà lại là ngại cậu nhỏ tuổi?!
Nếu như nói, trước khi xem những weibo này, trong lòng Dung Hủ đã có bảy phần nhận định. Vậy hiện giờ, cậu đã có tám phần tin tưởng, Liên Dung Tranh Tử Hãm này có lẽ là người mình quen biết, là một người cậu vô cùng quen thuộc, là người quan trọng nhất đời này của cậu.
Giờ phút này, lại mở lịch sử trò chuyện của mình và Liên Dung Tranh Tử Hãm, thời gian còn duy trì tại một năm trước, trên việc quyên tiền từ thiện «Thất dực». Bạn fan trung thành này mỗi ngày ít nhất thổ lộ với mình ba lượt, nhưng khi nói chuyện với mình, lại lạnh nhạt đến độ giống như một người xa lạ, dường như hoàn toàn không biết mình.
… Thật sự là, rất không biết xấu hổ!
Ba phút đồng hồ sau, Dung Hủ mặt không đổi sắc đăng kí một acc nhỏ, trực tiếp follow Liên Dung Tranh Tử Hãm, trở thành một trong ba trăm ngàn fan của đối phương.
Theo thời gian trôi qua, fan của Dung Hủ càng ngày càng nhiều, các fan lớn của cậu cũng có được càng nhiều fan. Tuy Liên Dung Tranh Tử Hãm không khoe của, không đăng ảnh, nhưng chỉ bằng một cái tên tuổi “đại gia đệ nhất nhóm Dung”, liền có được hơn ba trăm ngàn fan.
Sau khi đăng kí acc nhỏ, Dung Hủ nghĩ nghĩ, lại follow acc chính của mình và weibo của vài fan lớn, tiếp đó cậu đăng một status.
[ Bàn luận làm cách nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: hôm nay bắt đầu ghi chép ^_^]
Trong một giáo đường cách khách sạn không xa, đồng hồ quả lắc cao lớn gõ vang sáu cái, tiếng chuông xa xăm quanh quẩn trên bầu trời thành thị. Trên đường chân trời xa xôi, một vầng mặt trời cực nóng từ ngoài lục địa dâng lên, nhuộm không trung thành một vùng vàng óng ánh rộng lớn vô ngần.
Đêm qua đoàn phim «Không tiếng động» tụ tập một phen sau khi cử hành nghi thức công chiếu, mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, mọi người còn chưa có rời giường. Mà trên internet, bình luận điện ảnh về «Không tiếng động» lại một cái tiếp một cái mà xuất hiện.
Tận đến sáng sớm chín giờ, bình luận chuyên nghiệp đầu tiên rốt cuộc cũng đăng lên trên mạng, tổng cộng ba nghìn chữ, cho điểm ——
9.7 điểm!
Có lẽ là đối với loại hình điện ảnh khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau, trên trang web bình luận điện ảnh, phân chia phim thương nghiệp và phim văn nghệ thành hai bảng riêng, không xếp vào chung.
Hiện giờ trên trang bình luận điện ảnh, phim văn nghệ cho điểm cao nhất là «Mộ Thanh» của Tần Trình, điểm bình quân 9.9. Mà phim thương nghiệp điểm cao nhất lại là phim hành động của một ảnh đế lâu năm, bộ phim đó là phim cũ hơn hai mươi năm trước, tổng điểm 9.5.
Giá trị nghệ thuật của phim văn nghệ và phim thương nghiệp tự nhiên là khác nhau, nếu dùng tiêu chuẩn thống nhất để yêu cầu, lẽ đương nhiên sẽ tạo ra hiện tượng phim văn nghệ điểm cực cao, phim thương nghiệp điểm cực thấp. Cho nên mười tám năm trước, ảnh đàn thế giới có một nhận thức rõ rệt ——
Phim thương nghiệp cũng không kém phim văn nghệ, chỉ là hai loại phim biểu đạt tư tưởng khác nhau, giữa hai loại này không có tiêu chuẩn phân chia cao thấp. Cho nên trên web cung cấp bình luận điện ảnh cho khán giả, tất cả hệ thống cho điểm phim thương nghiệp và phim văn nghệ đều triệt để tách ra, người bình luận điện ảnh cũng phải nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn khác nhau để chấm điểm cho phim.
9.7 điểm, đối với một bộ phim thương nghiệp mà nói, trên cơ bản là thuộc loại nhất định có thể lấy được phòng bán vé năm tỷ. Mà đối với phim văn nghệ, điểm như vậy đã đủ để cho một bộ phim văn nghệ trở thành kinh điển trong lòng khán giả, ít nhất trong năm năm gần đây, phim văn nghệ có điểm trung bình vượt qua 9.5 có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người bình luận điện ảnh chuyên nghiệp này là một giáo sư nhiệt tình yêu thương phim văn nghệ, tên của bài văn ông viết là ——
«Quá khứ mất đi, không tìm lại được. Không cần ghi nhớ, nó tự lặng yên không một tiếng động mà nở rộ ở nơi đó»
[ Bộ phim «Không tiếng động» này kỳ thật xem như một lần thử nghiệm của Hứa Sanh trong mấy năm nay, trước đây Hứa Sanh am hiểu nhất là quay phim văn thanh, vô cùng am hiểu việc miêu tả tình yêu đa giác phức tạp, từ đó tiến hành trình bày giá trị quan nhân sinh.
Nhưng mà bộ phim này có điểm khác biệt, đây là bộ phim điện ảnh thanh xuân đầu tiên của Hứa Sanh.
Hiệu quả hình ảnh hạng nhất, âm nhạc phối hợp vô cùng tài tình, không khí xây dựng thỏa đáng, thứ mà bộ phim này kể lại chính là hồi ức.
Thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi bởi không nói ra lời yêu, cho nên một người hình thành chấp niệm trở thành quỷ hồn, một người lựa chọn quên đi tiếp tục sống. Chủ đề như vậy quả thật tương tự với «Mộ Thanh», Lục Mộ Thanh lựa chọn chấp niệm, người phụ nữ hắn yêu mến lại lựa chọn quên đi.
Nhưng mà «Không tiếng động» lại khác «Mộ Thanh», bộ thứ nhất dịu dàng mà kể lại cuộc đời, bộ thứ hai tàn khốc mà kể lại cuộc đời.

Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất trên thế giới, bạn đi trong dòng sông thời gian, vừa quay đầu, thứ nhìn thấy chỉ có thể là vô tận thê lương. Không có ai đứng ở quá khứ, cũng không ai có thể vĩnh viễn ghi khắc hồi ức, ký ức sâu hơn nữa chờ mười năm đi qua, thứ có thể nhớ tới chỉ là một chút hình ảnh linh tinh, lại càng không cần nói, còn dễ quên hơn cả ký ức chính là tình cảm.
Đỗ Nhiên mà Dung Hủ sắm vai và Triệu Nhạc Lăng mà Tiêu Tử Đồng sắm vai, là hai người hoàn toàn khác nhau.
Theo tôi được biết, «Không tiếng động» có tổng cộng hai phiên ngoại, một cái trong đó là video hậu trường khôi hài của nhóm diễn viên, một cái khác lại là video mà tôi được xem tại lễ công chiếu. Trong năm tháng thanh xuân của nam nữ chính, Đỗ Nhiên rõ ràng là một người tính cách lạnh nhạt, cực kỳ không hợp bầy, mà Triệu Nhạc Lăng mới là người trọng tình cảm, nhân duyên tốt.
Nhưng mà trong bộ phim này, người lãnh tình lựa chọn thâm tình, người trọng tình lựa chọn quên tình.

Tiếp theo muốn nói đến, đột phá của nhóm diễn viên chính.
Lưu Tuệ Chân sắm vai nữ thứ vô công vô tội, phát huy đúng bản sắc. Lâm Huyên sắm vai nam thứ thì rất đủ khí chất, kỹ xảo diễn xuất rất đúng chỗ, chỉ nói về nam số hai, thì hắn phát huy ra sắc, nhưng quá mức tận lực, phong cách học viện quá mức rõ ràng.
Tiêu Tử Đồng thì có chút đáng tiếc, bộ phim này không đột phá hình tượng vốn có của cô, ngoại trừ cảnh cuối cùng sắm vai nữ chính lúc thành niên, trang điểm tỉ mỉ, dưới trời chiều khóc rống, tương đối có cái để xem, xem như đánh vỡ hình tượng. Nhưng chỉnh thể mà nói, cô vẫn là hình tượng ngây ngô, vẫn là mối tình đầu quốc dân.
Về phần Dung Hủ, lại là niềm vui bất ngờ thứ hai trong phim (niềm vui bất ngờ thứ nhất là Hứa Sanh đột phá).
Tôi đã từng xem qua «Tầng mây màu đen» và «Mê thành», ở phương diện phim truyền hình, tôi cũng từng xem qua «Tranh giành». Trong ba tác phẩm này, diễn xuất của Dung Hủ đáng để tán dương, đắp nặn ra hình tượng ba nhân vật hoàn toàn khác biệt, mà loại đột phá này đến «Không tiếng động», tiến bộ lại càng đáng sợ.
Trước khi «Không tiếng động» mở màn, rất nhiều người đều nói, Dung Hủ có thể sẽ tham khảo diễn xuất của Tần Trình trong «Mộ Thanh».
Năm đó Tần Trình hai mươi mốt tuổi, Dung Hủ mười chín tuổi, hai người tuổi tác xấp xỉ, lại diễn nhân vật có vài phần tương tự, hoàn toàn có thể tham khảo. Nhưng trong diễn xuất của Dung Hủ, hoàn toàn không có bóng dáng Lục Mộ Thanh, người cậu sắm vai chính là Đỗ Nhiên.

Quá khứ mất đi, không tìm lại được. Không cần ghi nhớ, nó tự lặng yên không một tiếng động mà nở rộ ở nơi đó.
Đỗ Nhiên nở rộ, là niềm vui bất ngờ lớn nhất năm nay của phim văn nghệ Hán ngữ. ]
Khi đánh giá đầu tiên đăng lên, rất nhiều người đang chuẩn bị đến rạp xem phim, đều thoáng yên tâm. Đương nhiên họ không có khả năng xem loại bình luận mang tính chất spoil thế này (trang web bình luận điện ảnh có công năng lựa chọn, người bình luận có thể lựa chọn nhắc nhở độc giả, trong bình luận có spoil nội dung hay không), nhưng họ thấy điểm 9.7, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng hạ xuống.
Ít nhất, đây tuyệt đối không phải là một bộ phim dở.
Mà rất nhiều người từng xem phim nhấn vào đánh giá, vừa xem những hàng chữ bình thản giản đơn ấy, vừa chậm rãi nhớ lại hình ảnh trong phim. Khi họ nhớ tới kết cục phim, lại xem phân tích của người bình luận điện ảnh chuyên nghiệp, lúc này mới hiểu rõ, hóa ra bộ phim này muốn nói với khán giả, về một loại thái độ đối với cuộc sống.
Đỗ Nhiên chính là thứ tốt đẹp hồn nhiên nhất trong lòng mỗi người, có người theo sự trưởng thành, trải qua đau khổ, cuối cùng lựa chọn vứt bỏ hồn nhiên, xuất phát về phía xã hội thành thục. Mà có người lại lựa chọn vĩnh viễn dừng lại ở quá khứ, đứng ở trong thế giới của mình, đau khổ giữ một phần sạch sẽ và ngây thơ.
[ Tuy rằng tôi không nhìn ra nhiều thứ vĩ đại như vậy, nhưng mà ngẫm lại nụ cười cuối cùng của Dung Hủ, tôi cảm thấy, đó tuyệt đối là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới! Cực đẹp! ]
[ Tôi sẽ nói tôi thiếu chút nữa bị Dung Hủ bẻ cong sao _(:з” ∠)_]
[ Nếu đối phương là Dung Hủ, tôi nghĩ sẽ lựa chọn tình yêu… ]
Theo đánh giá chuyên nghiệp đầu tiên đăng lên, rất nhanh, càng ngày càng nhiều đánh giá xuất hiện. Trong những đánh giá chuyên nghiệp đó, điểm thấp nhất cũng có 8.2, điểm cao nhất chính là lão giáo sư đầu tiên 9.7. Hơn nữa còn khán giả chấm điểm, chia đều ra, hiện nay «Không tiếng động» tới tận 9 điểm, xếp trong top 3 thị trường phim văn nghệ năm nay!
Tuy rằng đây chỉ là ngày đầu tiên, nhưng loại thành tích này nghiễm nhiên chứng minh, «Không tiếng động» có cơ hội đăng cai top 5!
Ngoài ra, ngày đầu tiên phòng bán vé «Không tiếng động» đạt 190 triệu, phá kỷ lục phòng bán vé ngày đầu tiên của phim văn nghệ năm nay. Vô số khán giả khi rời khỏi phòng chiếu phim, đều hai mắt đỏ bừng, trên gương mặt còn có nước mắt loang lổ. Khi phóng viên đi đến cửa rạp chiếu phim phỏng vấn bọn họ khi, bọn họ đều trăm miệng một lời tỏ vẻ: “Xem lần hai hả? Tôi không xem lần hai đâu, oa oa oa.”
Phóng viên lập tức hai mắt phát sáng: “Bộ phim điện ảnh này rất tệ à?” Đây chính là tin tức!
Người xem lại nhất thời trở mặt: “Sao anh có thể nói như vậy, rốt cuộc anh có xem qua bộ phim này chưa? Cuối cùng lúc Dung Hủ biến mất, tôi cũng cảm thấy mình sắp khóc chết rồi, phim hay như vậy, sao anh có thể nói nó không hay chứ? Quá hay luôn, tôi muốn xem lần hai!”
Phóng viên: “…”
Rõ ràng là vừa rồi chính cậu nói sẽ không xem lần hai mà ê này!
Buổi tối, đoàn phim «Không tiếng động» cử hành tiệc khánh công ở thành phố S, tiếp đó Hứa đạo cho mọi người nghỉ, để Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tốt cho buổi tuyên truyền lưu động cuối tuần.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hứa đạo vỗ vỗ vai Dung Hủ, cười nói: “Dưỡng đủ tinh lực, chuẩn bị tuyên truyền. «Trang hoa la» tháng 12 là chiếu rồi, chúng ta đừng bại bởi bọn họ.”
«Trang hoa la» xem như phim thương nghiệp, không thuộc về loại hình phim văn nghệ, hơn nữa Lưu lão, Tần Trình và Hoàng Lôi cường cường liên hợp, phòng bán vé đã định trước sẽ vượt qua «Không tiếng động».
Nghe Hứa đạo nói, thiếu niên mỉm cười: “Nhưng Hứa đạo, cháu nhớ… hình như cháu cũng có đóng «Trang hoa la» mà?”
Ông cụ nhất thời bật cười, buông lỏng tay ôm Dung Hủ ra, vẻ mặt nghiêm túc đi đến cạnh Tiêu Tử Đồng và Lâm Huyên.
Dung Hủ dở khóc dở cười nhún vai.
Lúc này, đội ngũ chia thành hai phe. Một phe là “đội thuần «Không tiếng động»” do Hứa đạo cầm đầu, một phe lại là “đội «Trang hoa la»” do Tần Trình và Dung Hủ tạo thành. Tuy rằng loại cảm giác bị “cô lập” này là lần đầu tiên Dung Hủ nếm thử, nhưng mà cậu cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên.
Dưới ánh trăng trong sáng thanh nhuận, cậu dần dần đi ở sau chót đám người, sóng vai với người đàn ông nào đó, chậm rãi bước trong bãi đỗ xe an tĩnh. Phía trước là đoàn phim «Không tiếng động» đùa giỡn không ngừng, ở phía sau, lại là hai người an tĩnh tản bộ.
Đi một chốc, giọng nói trầm thấp của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên: “Mặc kệ Hứa đạo, phòng bán vé của chúng ta khẳng định cao hơn họ.”
Tao nhã mà nhíu mày, Dung Hủ nhắc nhở: “Em là diễn viên chính «Không tiếng động».”
Tần Trình: “…”
Lúc này chính là vỗ mông ngựa nhưng vỗ nhầm lên đùi, người đàn ông tuấn mỹ lạnh nhạt hơi hơi nhíu mày, dường như đang tự hỏi nên làm thế nào giành được niềm vui của thiếu niên nhà mình. Nhưng ngay sau đó, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị người ôm lấy!
Thật sự là ôm lấy, không phải là nắm chặt.
Dung Hủ ôm lấy tay Tần Trình, đặt ở trước mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tần Trình: “…” Sao có cảm giác, có điểm gì là lạ?
Một lát sau, Tần Trình thăm dò hỏi: “… tiểu Hủ?”
Giọng Dung Hủ réo rắt: “Trên ngón tay anh, sao có một vết thương nhỏ vậy?”
Gần móng tay áp út của Tần Trình, có một vết sẹo nho nhỏ. Vết sẹo màu trắng nhạt nhỏ đến độ gần như có thể làm cho người ta xem nhẹ, nhưng khi cẩn thận nhìn, vẫn có thể chú ý tới.
Tần Trình đơ bản mặt than, trấn định đáp: “Lúc quay phim «Trang hoa la», không cẩn thận đụng phải đạo cụ, chảy chút máu. Hẳn qua mấy tháng là có thể mờ đi, không phải là vết sẹo quá lớn.”
Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn kéo tay Tần Trình, tỉ mỉ mà nhìn.
Tần Trình: “…”
Hai phút sau, hắn nhịn không được hỏi: “Tiểu Hủ?”
Dung Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, tươi cười xán lạn: “Hửm? Làm sao vậy?”
Tần Trình: “… Có cái gì không ổn sao?”
Dung Hủ kinh ngạc hỏi lại: “Có gì không ổn à?”
Tần Trình: “… Ừm.”
Thiếu niên cười khẽ mở miệng: “Không có gì không ổn mà.”
Sau đó, lại tiếp tục cúi đầu nhìn bàn tay kia.
Tần Trình: “…” Rõ ràng chỗ nào cũng không ổn!
Thời gian chậm rãi trôi qua ngay trong loại không khí quỷ dị này, tận đến hai phút sau, mọi người ở đây sắp đi đến chỗ đỗ xe, lại nghe La Thiến kinh ngạc “a” một tiếng, sau đó nói rằng: “A? Hôm nay đoàn phim «Trang hoa la» đăng teaser này?!”
Hứa đạo đột nhiên dừng bước: “Cái gì?! Hôm nay bọn họ đăng teaser? Hôm nay… hôm nay… lão Lưu muốn ké nhiệt độ «Không tiếng động» của chúng ta! Quá đáng!” Lời vừa nói ra, Hứa đạo trực tiếp xoay người nhìn về phía “tổ hai người «Trang hoa la»” phía sau đội ngũ, cả giận nói: “Các cậu nói xem, lão Lưu có quá đáng không? Ông ta cố ý!”
Dung Hủ: “…”
Tần Trình: “…”
Giờ phút này, trên weibo, đoàn phim «Trang hoa la» sắp chiếu rốt cuộc đăng bản teaser đầu tiên ——
[ Đoàn phim «Trang hoa la»: #Ngày 18 tháng 12 Trang hoa la# thanh nguyệt Mặc Lang, thịnh trúc Tương Quân; trường đao Tú Xuân, Khổng Triều tầm lăng. Ngày 18 tháng 12, «Trang hoa la» cùng bạn không gặp không về! [link video] ]
Hết chương 121.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro