Chương 159.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một trăm năm mươi chín (1)
Đoạn đầu của «Định luật 0» chủ yếu kể về nhà khoa học Sở Văn ở chung với người máy Thất như thế nào.
Người máy này dựa vào cái gì có thể nói là có được tình yêu? Dưới cái nhìn của Sở Văn, tình yêu đó hẳn là từ một vài mệnh lệnh đơn tập hợp lại, cuối cùng đắp nặn ra.
Chẳng hạn như Sở Văn phát hiện, ở chung không được mấy ngày, đồ ăn mà người máy đó nấu đều là món mình thích ăn, vậy nên hắn liền ghi chép trên bản tư liệu của mình: “Khả năng mã hóa mệnh lệnh đặc biệt, cần quan sát đồ ăn chủ nhân thích, lúc sau thử tự chế biến.”
Nói ngắn lại, loại tình yêu này dưới cái nhìn của Sở Văn, chỉ đơn thuần là được một đám mệnh lệnh hành động đơn tạo ra. Cách biểu hiện tình yêu của nhân loại đều có khác biệt rất lớn, người máy sao có thể có được tình yêu, thứ chúng nó có được chỉ là một chuỗi hành vi bị mệnh lệnh yêu cầu chấp hành mà thôi.
Nhưng mà, rõ ràng đáy lòng biết là như thế, khi đối mặt loại tình cảnh gần như thật sự được yêu này, Sở Văn lại không tự chủ được mà lún sâu vào.
Ai có thể ngăn cản bẫy rập dịu dàng đến thế?
Cậu ấy tốt với bạn, cẩn cẩn thận thận, khiến bạn cảm giác luôn được đối phương đặt ở chỗ sâu nhất của trái tim. Khi bạn tùy tiện nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy luôn nhìn bạn, dùng ánh mắt nóng bỏng mà lại thẹn thùng, một khi tầm mắt đối diện với bạn, cậu ấy sẽ tức khắc dời tầm nhìn đi chỗ khác.
Biết rất rõ đây có thể là trình tự bị mệnh lệnh an bài chấp hành, hiểu rất rõ đối phương chỉ là một cái máy biết chấp hành mệnh lệnh, nhưng mỗi sáng sớm tỉnh dậy, chợt phát hiện đứa nhỏ xinh đẹp ấy nhu thuận cuộn người trong ngực mình, sau đó dùng cặp mắt rực rỡ như sao trời nhìn mình, Sở Văn từ nhỏ mất đi cha mẹ, chưa từng cảm nhận bất cứ tình yêu gì, triệt để lún sâu vào.
Sau khi lún vào, là tự mình hoài nghi và phủ định, là muốn giãy dụa, buông tha loại cảm xúc không thực tế này. Vì thế bắt đầu tính khí táo bạo, vì thế cưỡng chế người máy không cho phép xuất hiện trước mặt mình, thậm chí có suy nghĩ muốn đuổi đối phương về nguyên xưởng.
Kết cục của «Định luật 0» là Sở Văn rốt cuộc hiểu rõ, người máy nhỏ của hắn, tình yêu với hắn không phải bị một đám số hiệu hành động kia khống chế, mà là được khắc vào chỗ sâu nhất của con chip. Vượt qua ba định luật, trở thành định luật 0 cao nhất trên hết thảy, thậm chí vì hắn, mà giết một người, cuối cùng bị hiệp hội người máy cưỡng chế tiêu hủy.
Định luật 1 của người máy, là nhất định phải bảo vệ an toàn thân thể sinh mệnh của nhân loại. Nhưng khi đối thủ cạnh tranh của Sở Văn thuê sát thủ lái xe đụng hắn, người máy nhỏ ngồi ở ghế phó lái dùng thân thể chặn xung kích —— như thế, vẫn không vi phạm định luật 1. Nhưng kế tiếp, sát thủ kia vẫn không buông tha, cầm súng xuống xe.
Lúc này Sở Văn đã bị vụ tai nạn xe cộ va cho ý thức mơ hồ, căn bản không có khả năng chạy trốn, tầm mắt hắn mê ly nhìn người máy che ở trước người hắn, lần lượt giúp hắn chắn đạn.
Như vậy, vẫn chưa vi phạm định luật 1.
Tận đến lúc sát thủ kia đi đến trước mặt, một cước đá văng người máy, để súng lục trên trán hắn. Sinh mệnh sẽ ngừng lại ngay một giây sau, chỉ cần sát thủ bóp cò súng, tính mạng của hắn liền chấm dứt. Vào lúc sắp chết, Sở Văn gần như không có quá nhiều cảm xúc, không hề nghĩ về thí nghiệm còn chưa hoàn thành của mình, thậm chí còn không hận đối thủ cạnh tranh tàn ác kia. Điều duy nhất hắn hối hận chính là, trong rất nhiều thời gian trước đây vẫn luôn làm lơ với Thất, cố ý lạnh nhạt.
Sau đó, hắn nghe được một tiếng súng vang, ngã xuống không phải là hắn, mà là sát thủ.
—— Thất bị đá sang một bên mở ra cơ chế phòng hộ của mình, dùng một súng, giết sát thủ xa lạ đó.
Đến lúc này, cậu triệt để vi phạm định luật 1 của người máy.
Người máy phải bảo vệ an toàn sinh mệnh của bất cứ nhân loại nào, không thể giết người, dưới bất cứ tình huống gì, đều tuyệt đối không thể giết người. Nhưng mà Thất giết một người, rõ ràng cậu có thể đánh ngất người này, hoặc là bắn trúng cổ tay cầm súng của gã, nhưng cậu vẫn giết đối phương.
Hiệp hội người máy tương đối coi trọng sự cố lần này, vào lúc Sở Văn nằm viện bất tỉnh đã mang Thất đi. Cuối cùng kết quả thương nghị nghiên cứu là, tiêu hủy tất cả người máy tình yêu mà công ty đó sản xuất ra, bởi vì chúng nó đã là người máy có cấp bậc cực kỳ nguy hiểm.
Cảnh đóng máy cuối cùng mà lần này đoàn phim cần quay, không phải theo trình tự kịch bản, mà là quay bù một cảnh trong quá trình hai người ở chung trước đó. Khi đó Sở Văn đã bắt đầu cảm thấy mình không thích hợp, sinh ra tình cảm khác biệt với người máy nhỏ, vì thế hắn lệnh đối phương không được xuất hiện ở trước mặt mình nữa, hai người cũng chia phòng mà ngủ.
Trong căn phòng to như vậy, đột nhiên lại chỉ còn lại một mình mình. Căn phòng này cực lớn cực trống rỗng, nếu người máy nhỏ muốn không xuất hiện trước mặt Sở Văn, vậy cũng đặc biệt đơn giản, cậu luôn có chỗ để ẩn nấp. Tuy biết đối phương là người máy, trên thực tế cũng không cần ngủ, nhưng Sở Văn vẫn an bài cho cậu một căn phòng, là một căn phòng cách phòng ngủ của mình rất xa.
Hôm nay, Sở Văn chấm dứt công việc, trở về nhà. Trong phòng không có một chút ánh đèn, hắn giống như thường ngày rửa mặt xong, trở về phòng nghỉ ngơi.
Giữa phim trường, tiếng bước chân cộp cộp không ngừng vang lên, ánh đèn theo bước chân Tần Trình lần lượt mở lên, lại lần lượt tắt đi sau lưng hắn. Tần Trình mở cửa, tiến vào phòng ngủ, máy quay lập tức đi theo, cho hắn một cái cận cảnh.
Ánh mắt sâu thẳm phức tạp chăm chú nhìn vào cửa một căn phòng xa xa, hắn nghiêm nghiêm túc túc nhìn hồi lâu, ngón tay bắt lấy nắm cửa rung bần bật, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn nhấp môi, xoay người vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Muốn đi gặp người máy nhỏ kia, có điều hắn nhất định phải khắc chế mình, cấm tiệt hành vi này.
Nhưng Sở Văn lại vĩnh viễn không biết, trong khoảnh khắc cửa phòng hắn đóng lại, cánh cửa phòng ở xa xa liền mở ra. Người máy nhỏ kia chân tay khẽ khàng đi tới, đi đến trước cửa phòng hắn, ngoan ngoãn ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, dán lỗ tai vào ván cửa, nghe âm thanh mỏng manh truyền đến từ bên trong.
Đầu cậu nghiêng sang một bên, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà nghe, trong đêm tối lạnh như băng, vào vô số đêm đen, cứ như vậy nhu thuận ngồi dưới đất, cách một cánh cửa phòng, nghe âm thanh phát ra từ bên trong. Hiệu quả cách âm của cửa phòng quá tốt, đa số thời gian cậu đều không nghe được gì, nhưng mỗi khi nghe được một chút âm thanh, cho dù là một chút tiếng ho khan, cặp mắt bảo thạch của cậu đều sẽ đột nhiên sáng ngời.
Sở Văn hờ hững với Thất tròn một trăm bốn mươi sáu ngày, vì thế cậu ngồi ngay cánh cửa này một trăm ba mươi ngày. Trong đó có mười sáu ngày, Sở Văn không về nhà, mà là ở lại trong phòng làm việc.
Đối với Thất mà nói, chuyện duy nhất có thể tiếp xúc với sinh mệnh người đàn ông này, chính là ngồi ở cửa, nghe âm thanh truyền ra trong phòng. Đa số buổi đêm, cậu đều không thể nghe được một chút âm thanh nào, nhưng mà chỉ cần nghĩ người kia ngay sau cánh cửa, chỉ cách có mấy mét, cậu liền nhịn không được mà lộ ra nụ cười.
Loại tình yêu viết ở chỗ sâu nhất của con chip này, đã yêu đến mức gần như hèn mọn.
Nhưng mà không có lựa chọn nào khác, bởi vì ý nghĩa duy nhất em sinh ra, chính là yêu anh.
Giữa phim trường, thiếu niên tinh xảo nhu hòa ngồi trên nền gạch men lạnh lẽo, hai tay ôm đầu gối, nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa phòng, không khí giống như dần dần an tĩnh lại. Dung Hủ hơi hơi hạ mắt, tầm mắt không có tiêu cự nhìn dưới đất, bỗng nhiên cậu giống như nghe được cái gì đó, hai mắt mãnh liệt trợn to, khó có thể che giấu mừng rỡ chợt lóe qua trên mặt.
Nhưng mà ngay sau đó, trong mắt cậu đột nhiên hiện lên một chút kinh hãi, có điều còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa phía sau đã bị người ta mãnh liệt kéo ra. Sở Văn cầm ly nước phút chốc ngơ ngẩn, chậm rãi cúi đầu, nhìn người máy nhỏ ngồi ở trước cửa phòng mình.
Lập tức đứng lên, nhanh chóng xin lỗi, người máy nhỏ không ngừng nói “xin lỗi”, nói không ngừng, dường như sợ hãi đối phương thật sự vứt bỏ mình. Nhưng mà giây tiếp theo, ly thủy tinh vỡ nát dưới đất, Thất ngơ ngác nhìn vụn thủy tinh đầy đất, ngẩng đầu một cái, môi liền bị đối phương che lại.
Nụ hôn nóng bỏng ập tới quá mức đột nhiên, người đàn ông dùng sức đẩy người máy trước mắt ngã nhào xuống đất, tùy ý hôn môi. Hắn vuốt ve làn da mềm mại non mịn giống như nhân loại, tay hắn luồn vào trong quần áo, chạm vào cái người sắp tra tấn mình đến chết này.
Khi một nụ hôn chấm dứt, trong con ngươi thiếu niên tích tụ một ít bọt nước. Biết rất rõ là ngay cả chút ánh nước ấy, nói không chừng cũng là bị một cái mệnh lệnh nào đó kích hoạt ra, nhưng người đàn ông lại tự giễu nhẹ nhàng cười hai tiếng, đè trên mình người máy, khàn khàn giọng, hỏi: “… Thích tôi không?”
Khi cái từ “thích” đó đột nhiên xuất hiện, không ai phát hiện, ánh mắt người máy nhỏ đột nhiên sáng ngời.
“Thích Văn… Rất thích Văn.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn người máy nhỏ mang vẻ mặt ái mộ dưới thân, trong mắt hắn đều là vẻ phức tạp, sau một hồi, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tốt… như vậy là đủ rồi.”
Nụ hôn lại một lần nữa hạ xuống, nhân viên trong phim trường đã bị lọc đi rất nhiều, chỉ còn lại hơn hai mươi nhân viên. Bọn họ nhìn Tần Trình gần như dùng một loại phương thức thành kính hôn thiếu niên dưới thân, giống như đang đối đãi với bảo vật quý giá nhất, yêu thương hôn nước mắt tràn ra từ khóe mắt cậu, ngay cả vuốt ve cũng dịu dàng đến thế.
Mà tình yêu thuộc về người máy nhỏ, cũng được Dung Hủ diễn xuất đến vô cùng nhuần nhuyễn. Trong mắt cậu chỉ có mỗi mình Tần Trình, giống như cậu thật sự yêu người này sâu sắc, yêu đến tận xương tủy, cho nên mới cùng đối phương trầm luân, rơi vào vực sâu.
Sau khi cảnh này quay xong, phim liền triệt để đóng máy. Có nhân viên nhịn không được cảm khái: “Diễn xuất của Tần và Dung thật sự là quá tốt, bọn họ diễn cực kỳ tuyệt, tôi thật sự cho là bọn họ vô cùng yêu đối phương luôn đó.”
Những lời này vừa vặn bị Clemens đi ngang qua nghe vào tai, đạo diễn tóc vàng không để bụng hừ một tiếng.
Diễn xuất tốt?
Đó căn bản là diễn theo bản sắc! Có thể không tốt sao!
Bất luận thế nào, «Định luật 0» rốt cuộc cũng đóng máy. Vào ngày phim đóng máy toàn diện, lão Hult liền cho Clemens triển khai công tác tuyên truyền. Vốn dĩ Clemens còn tương đối không muốn: “Con sắp đi quay phim mới rồi, Lance, con căn bản không có thời gian tuyên truyền phim của cha đâu.” Huống chi, con dựa vào cái gì phải giúp đối thủ cạnh tranh của mình tuyên truyền chứ.
Nhưng mà lão Hult lại vung tay lên: “Mẹ con đã tìm mười cậu trai xinh đẹp đến xem mấy với con, Cle thân mến, con có thể lựa chọn giúp ta, tiếp đó được ta ủng hộ, hoặc là không giúp ta, ta rất thích ý giúp mẹ con áp tải con đến Washington đó.”
Clemens: “@#%#^$! #$!!!”
Sở dĩ lão Hult muốn vội vàng tiến hành tuyên truyền phim, thứ nhất là bởi vì hiệu ứng của «Định luật 0» chuẩn bị nhiều năm, hậu kỳ chế tác vô cùng nhanh, phỏng chừng đầu tháng chín là có thể chiếu phim. Thứ hai là giống như Tần Trình nói, ngày hai mươi tháng năm Dung Hủ sẽ đồng bộ phát hành album mới trên toàn cầu, đây là một cơ hội tuyên truyền rất tốt, lão Hult sẽ không bỏ qua.
Tiệc đóng máy, không ít nhân viên nữ đều tụ tập với nhau, bi phẫn thống hận nói rằng: “Vì sao chúng ta lại không thể xem Dung quay cảnh giường chiếu? Rõ ràng sau khi phim chiếu chúng ta cũng có thể xem được rất nhiều đoạn, hơn nữa cũng không phải thật sự lộ ra trọn vẹn, tôi cũng muốn xem cảnh giường chiếu của Dung mà, nghe nói đặc biệt đặc biệt mê người!”
Có nhân viên hỏi: “Cô không muốn xem cảnh giường chiếu của Tần sao?”
Nữ nhân viên kia lập tức khoát tay: “Tần đương nhiên đặc biệt đẹp trai, nhưng mà trước kia hắn cũng từng quay cảnh giường chiếu rồi, chỉ có Dung, chưa quay lần nào, tôi thật sự rất muốn xem á!”
Bất luận thế nào, bộ phim điện ảnh này quay tròn năm tháng, đến đây là toàn bộ kết thúc. Sau khi cơm nước xong, mọi người lần lượt tạm biệt, lúc Clemens nói lời từ biệt với Dung Hủ, vẻ mặt khó chịu nói rằng: “Gần đây cha mẹ tôi vô cùng muốn tìm đối tượng cho tôi.”
Tần Trình cau mày lại, lặng lẽ chắn người yêu nhà mình ở phía sau.
Clemens bình tĩnh nói: “Tôi cũng sẽ không đào góc tường cậu đâu, nghĩ nhiều như vậy làm chi. Dung Hủ đúng là loại hình tôi thích, nhưng tôi không có hứng thú đoạt người yêu. Tôi chỉ muốn hỏi…” Nói xong, Clemens nhìn về phía Dung Hủ, nói: “Có ai không tồi giới thiệu cho tôi không? Tôi thích người Hoa Hạ, mẹ tôi chọn cho tôi khẳng định đều là người Âu Mỹ, không bằng tự mình tìm một người.”
Nghe vậy, Dung Hủ khẽ kinh ngạc, dường như cũng không ngờ Clemens lại muốn nói chuyện này: “Tôi nghĩ anh càng thích tự do yêu đương chứ.”
Clemens sâu xa cười cười, không trả lời vấn đề này, mà là nói: “Có cơ hội, giúp tôi đề cử vài người nhé.”
Tận đến ngày hôm sau ngồi ở trênmáy bay về Hoa Hạ, Dung Hủ còn đang tự hỏi, đêm qua có phải Clemens Hult uống nhiều quá hay không, sao lại không giống đạo diễn cao ngạo khôn khéo trong ấn tượng của mình cho lắm. Ngay lúc này, Tần Trình nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé mềm mềm nộn nộn của Dung Dung nhà mình, vừa trắng trợn ăn bớt ăn xén, vừa mang giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Clemens Hult năm nay hình như ba mươi bảy nhỉ?”
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều: “Ừm, làm sao vậy?”
“Vì sao em cảm thấy ngày hôm qua hắn rất kỳ quái?”
Ở chung lâu như vậy, Dung Hủ đang suy nghĩ gì, Tần Trình liếc mắt một cái là có thể phát hiện. Không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, Dung Hủ giải thích: “Trước đó em và Cle cũng từng có hợp tác, trên thực tế em cảm thấy hắn cũng không giống một người thích… loại hình thức xem mắt này. Hoặc là nói, hắn căn bản không giống như người sẽ để cho người khác giới thiệu đối tượng cho hắn, hắn hẳn nên tôn sùng duyên phận, thích tự do yêu dương. Muốn tự mình gặp gỡ, mới có thể cam tâm tình nguyện ở bên nhau. Đại khái là như thế.”
“Ba năm trước anh nói chuyện đó cho lão Hult, sau khi ông ấy đánh con mình một trận liền nói cho anh biết, ông ấy tin tưởng con ông ấy chỉ là vi phạm lần đầu, trước đó khẳng định chưa từng quy tắc ngầm nghệ nhân khác. Lão Hult nói với anh, đó là con ông ấy, con ông ấy rốt cuộc là hạng người gì, bản thân ông ấy vẫn hiểu rõ, không có khả năng lén lút làm quan hệ không chính đáng.”
Vừa nghe lời này, Dung Hủ mở to hai mắt: “… Không thể nào, ý anh muốn nói, Cle đã ba mươi mấy, vẫn là lão xử nam hả?”
Tần Trình khẽ cong môi: “Anh không có nói như vậy.”
Dung Hủ: “… Vầy cũng quá ngây thơ đi.”
“Có lẽ là hắn nhận mệnh, muốn tìm một người sống qua ngày thôi. Em tùy tiện giới thiệu với hắn một vài người trong giới là được, anh thấy trong «Vương bài thức tỉnh» có một nam khách mời không tồi, có nghe Từ Tấn nói, hắn ta là gay.”
Dung Hủ suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra: “Trong «Vương bài thức tỉnh» hình như chỉ có một nam khách mời, tên Tiền Chu. Em nhớ… hắn cao 160, cân nặng một trăm kg, là một nghệ nhân hài…”
Tần Trình nhướn mày: “Thì sao? Nếu hắn không được, anh nhớ Từ Tấn còn từng nói, dưới trướng Hoa Hạ Entertainment, có một minh tinh tên Vương Kỳ gì đó, cũng là gay?”
Dung Hủ: “… Là Vương Chiếu Kỳ, nhưng mà anh La nói với em rồi, sinh hoạt cá nhân của Vương Chiếu Kỳ rất loạn, năm trước hình như còn mắc bệnh tình dục, người đại diện của hắn thật vất vả mới áp chế được, hiện tại cũng không biết có chữa khỏi hay chưa.”
Tần Trình: “Hình Tiêu?”
Dung Hủ: “Hình Tiêu không phải là có bạn gái sao? Còn là một nữ ca sĩ!!!”
Tần Trình: “Đó là giả, hắn là gay.”
Dung Hủ: “… Rốt cuộc anh còn biết ai trong giới là gay nữa.”
Tần Trình: “Rất nhiều, nhưng khác phái luyến vẫn nhiều hơn một chút. Có điều trong đám người em quen, Đổng Tranh cũng vậy.”
Dung Hủ cả kinh: “Anh Đổng cũng vậy hả?!”
Tác phẩm quay đầu tiên của Dung Hủ là «Tranh giành», nam chính trong đó chính là Đổng Tranh, lúc đóng phim Dung Hủ chưa bao giờ phát hiện đối phương lại là gay, thậm chí sau đó bọn họ còn trở thành bạn, ngẫu nhiên có liên hệ, cũng không chút nào nhìn ra tính hướng của đối phương.
Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu: “Hắn phải đó, lúc sau Từ Tấn điều tra hắn, phát hiện hắn có một bạn trai ngoài giới.”
Thế giới quan của Dung Hủ vỡ nát: “…” Sau một lúc lâu, cậu đột nhiên ý thức được: “Từ từ, vì sao Từ Tấn phải điều tra anh Đổng?”
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “Anh làm chuyện gì mà em không biết sao?”
Tần Trình: “… Có lẽ Từ Tấn có hứng thú với Đổng Tranh?”
Dung Hủ: “Em nhớ là, Từ Tấn đã kết hôn nhiều năm, năm nay mới sinh một đứa con gái.”
Tần Trình: “Em nói có đạo lý, anh phải nói chuyện đàng hoàng với vợ hắn về vấn đề này.”
Dung Hủ: “…”
Người đàn ông tốt thời đại mới, yêu bà xã thương con gái nhị thập tứ hiếu – Từ Tấn: “…” Cái chức người đại diện này không cách nào làm nổi!!!
Hết chương 159.1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro