chương 11 - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 2 -

【Rốt cuộc thì quan hệ của hai đứa là gì?】Cha thực nghiêm túc hỏi tôi.

【Có lẽ là daughter in law (con dâu).】Tôi như thế trả lời.

【Cái gì gọi là có lẽ?】Cha lại hỏi như vậy.

Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không trả lời.

Bởi vì không hề hứa hẹn, nói rằng nhất định sẽ bên nhau, sẽ chăm sóc cho cậu ấy cả đời. Cái kiểu "ngươi hiểu được ta" ăn ý như vậy, đôi khi sẽ khiến con người ta cảm thấy bất an.

Thế nhưng, mỗi lần mở miệng đều sẽ bị ngăn lại. Haruna kỳ thực rất hiểu tôi muốn nói điều gì.

【Vì sao?】Tôi chỉ duy nhất hỏi qua một lần.

【Cảm giác trở thành gánh nặng của Yuuchan, sẽ làm tớ thấy phiền lòng.】Cậu ấy trả lời.

Haruna đã nói như vậy, có một chút bối rối cùng ôn nhu.

Tôi quyết định cả đời này sẽ trầm mê trong sự ôn nhu ấy.

————————————————————

Rating của tiết mục được trực tiếp đêm giao thừa cao hơn rất nhiều so với dự tính của đài truyền hình, ngoại trừ sức hút cá nhân của Yuko, sự xuất hiện của Haruna đương nhiên cũng rất thu hút. Giám đốc đài truyền hình trực tiếp phân phó quản lý liên hệ với Haruna, hỏi cô có thể hay không đồng ý xuất hiện trên chương trình thêm một kỳ nữa. Điện thoại gọi tới là lúc Haruna đang ở trong cửa hàng, đưa mắt nhìn Yuko đang chơi đùa cùng mấy cô gái trẻ bên cạnh, sau đó mỉm cười từ chối.

"Thật tiếc." Người quản lý vẫn muốn thuyết phục, "Nếu là Kojima-san, quay trở lại ngành giải trí nhất định sẽ rất có tương lai."

Yuko xoay người lại, bỗng nhiên hướng về phía Haruna đưa tay làm hình một trái tim, miệng kêu lên "NyanNyan", ánh mắt rực rỡ tỏa kim quang.

Haruna nhìn Yuko cười. "Tôi chắc là vẫn thích cửa hàng bánh ngọt hơn rồi."

"Không thể nào." Người quản lý cảm thấy khó có thể tin được, cho rằng Haruna là đang nói giỡn.

"Rất xin lỗi."

"... Không sao."

Haruna tắt máy, Yuko lập tức dán lại nàng, nằm úp sấp trên quầy hàng: "Điện thoại của ai vậy?"

"Bí mật ~"

"Ai ~~~ rốt cuộc là ai vậy a."

Haruna cúi đầu cười, không để ý tới.

"Ai ~~~~ tò mò quá! Vì sao lại không nói cho tớ biết a!"

Cô gái trẻ bên cạnh hỏi một câu: "Là đối tượng ngoại tình sao?"

"A ~~~~ không được!" Yuko cười lớn, vòng ra phía sau quầy hàng, ôm lấy cổ Haruna.

"Đợi đã, Yuuchan!"

"Yuko tiền bối rốt cuộc là đến đây để làm gì vậy?" Saki từ sớm đã rất muốn hỏi điều này.

Tuy rằng mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, thế nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ ở trong cửa hàng cùng nữ hài tử chơi đùa mà thôi.

"Biển quảng cáo."

"Linh vật của cửa hàng."

"Sủng vật."

"Quả nhiên đúng là sủng vật rồi, là của Kojima-san."

"Đúng là rất giống a."

Các cô gái trẻ không chút để ý tới Saki, ríu rít bàn luận với nhau.

Sủng vật sao?

Saki liếc mắt nhìn hai người ở bên kia quầy hàng, vừa đúng lúc thấy Yuko ôm thắt lưng của Haruna muốn hôn chị ấy. Haruna ngẩng đầu, trong tay cầm thực đơn của cửa hàng, không chút nào để ý đến trò phá rối, tiếp tục làm việc.

.... Là sủng vật bị chủ nhân ghét bỏ đi, đại khái là vậy.

Suốt một lúc lâu sau, Yuko vẫn ôm lấy Haruna, bám dính ở trên người cô từ sáng đến trưa.

————————————————————

Thời gian trước khi Haruna rời khỏi công ty quản lý, rất nhiều người đã nỗ lực liên lạc với cô, nhưng vẫn không cách nào thực hiện được. Thời điểm "Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna" xuất hiện, cũng không ít quản lý tìm đến gợi ý ký kết hợp đồng, đưa cô trở lại sân khấu. Có người đến tận cửa hàng tìm, cũng có người tìm đến nhà, nhưng tất cả đều bị Haruna từ chối. Mặc dù đối phương đưa ra điều kiện khá thoải mái mà thu nhập cũng rất cao, thế nhưng cô lại không chút do dự từ chối tất cả.

"Thực sự rất đáng tiếc."

"Không có, tôi cũng không còn trẻ nữa rồi." Haruna cười đáp lại. "Thay vì vất vả tiêu phí tuổi thanh xuân của mình như thế, chi bằng ở đây làm bà chủ, vừa nhẹ nhàng lại rất thoải mái."

"A... đúng là có thể nói như vậy, bất quá... chuyện này có liên quan đến Oshima Yuko sao?"

"Cũng không biết nữa." Haruna khi nghe thấy đối phương nhắc đến cái tên đó, hơi cười rộ lên, nghiêng đầu, "Đại khái là vậy đi."

"Quả nhiên là có liên quan." Người kia nói như vậy.

Haruna cười cười, không trả lời.

———————————————

【Yuko tiền bối về với em đi.】Một cô gái trẻ đột nhiên lên tiếng, lời nói cùng ánh mắt thực nghiêm túc.

Yuko tiền bối đang mang bánh ngọt ra cho cô nàng, nghe nói như thế, lập tức nở nụ cười.

【Không được, không được ~】

【Cha em là thương nhân lớn rất giàu có, em sẽ nuôi chị.】

【Ai hắc hắc.】Yuko tiền bối cười rất gian trá,【Nhưng mà không được rồi, bởi vì chị là của riêng Kojima-san mà thôi.】

Haruna tiền bối nhất định là nghe thấy được, bởi vì khi Yuko tiền bối quay trở lại quầy hàng bên kia lén hôn trộm Haruna tiền bối, chị ấy đã im lặng chấp nhận.
——BY Saki


Tôi nghĩ nếu như còn ở chỗ này tiếp tục làm công nữa, không sớm thì muộn cũng sẽ biến thành đồng tính mất.
——BY Saki đang rất bối rối.

————————————————————

【Yuko cùng Haruna chỉ cần ở chung một chỗ, sẽ nổi lên một bầu không khí rất khả nghi. Mỗi lần nhìn thấy các cô ấy ở cạnh nhau, tôi sẽ nghĩ ngay, a, đây là tình yêu.】Khi được hỏi, Miichan đã trả lời như vậy.

【Cho nên hai người thật sự là người yêu sao?】

【Ừ... đại khái là vậy...】Suy nghĩ một chút,【Bất quá, gần đây lại không nghĩ như vậy nữa.】

【Vì sao vậy?】

Miichan quay về phía camera, vẻ mặt nghiêm túc:【Bởi vì các chị ấy đã kết hôn.】

【A ha ha ha ha...】Yuuchan nhìn Miichan trong TV dựng thẳng ngón tay cái tán thưởng cô em,【 Miichan GOOD JOB!】

Sau đó lại rướn người qua muốn hôn tôi.

Vì còn đang ngạc nhiên với những gì Miichan nói, không để ý nên đã bị cậu ấy hôn được.

Gần đây, luôn không để ý nên bị cậu ấy đánh lén thành công, ở trong cửa hàng làm trò, nhiều người như vậy cũng không chút nào cố kỵ. Nhìn Yuuchan cười đến thập phần đắc ý, tôi nhịn không được đem hộp bánh trà xanh đặt trước mặt. Bất quá, nửa phút sau khi cậu ấy thương tâm há miệng ngồi nhìn, tôi liền đem bánh trà xanh ăn hết.

Hôm đó, cho đến hết buổi làm, cô nàng cũng không có dám lại trộm hôn tôi.

Cửa hàng bánh ngọt {Chương 12}- Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 3 -


【Trong TV nói là thật sao? 】Mẹ đang xem TV nghe được tin tức, liền gọi cho tôi.

【Trong TV nói cái gì?】Tôi hỏi bà.

【Nói con cùng Yuko là quan hệ đồng tính gì đó...】

【Không cần tin đâu.】Tôi cười,【Là người ta dựng chuyện lên thôi. Con cùng Yuuchan chỉ là bạn tốt.】

【A, là vậy sao.】Bà nói,【Bất quá, quan hệ của hai đứa thực sự rất tốt a.】

【Vâng.】Tôi gật đầu.

【Bạn thân sao?】Bà hỏi.

【Chính là như vậy.】

Đến lúc nào mới có thể nói ra.

Đôi khi tôi vẫn tự hỏi mình như vậy.

Đại khái là cả đời này sẽ không bao giờ nói ra đi.

Nỗi bất an của Yuko, tôi có thể cảm thấy được rất rõ ràng, nhưng dù cho cậu ấy chính miệng nói ra lời hứa hẹn, dù cho cậu ấy có thể thực hiện lời hứa hẹn đó, nhưng mỗi khi đứng trước mặt cậu, tôi vẫn không thể nào mở miệng. Đây là chuyện không thể nói, nhưng có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ cùng cậu ấy nhắc lại chuyện này.

Lễ mừng năm mới năm nay, tôi cùng Yuko đều không trở về nhà thăm bố mẹ.

——————————————————

Lễ năm mới, Yuko được phép nghỉ ngơi hai ngày, buổi tối Yuko lái xe đưa Haruna về nhà, sau đó sẽ ngủ luôn ở nhà cô. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng ngủ lại nhà Haruna, Yuko vừa lái xe vừa cười đến có chút kỳ quái, cả một thân tỏa ra hơi thở khiến Haruna cảm thấy thực mờ ám, hơi thở ám muội này rốt cuộc là cái gì, mãi đến sau khi tắm xong cô mới hiểu được.

"Yuuchan, áo choàng tắm của tớ đâu?" Haruna đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng tắm nhưng không thấy.

Bình thường đều để ở trong đây, hôm nay vì sao lại tìm không ra.

"Ở bên trong a ~" Yuko đứng bên ngoài phòng tắm trả lời.

Haruna lại tiếp tục tìm, phát hiện ra, nơi mọi hôm cô vẫn để áo choàng tắm, hiện tại chỉ có một chiếc... áo sơ mi nam.

"Yuuchan." Haruna hít sâu vào một hơi, "Áo choàng tắm của tớ ở đâu rồi?"

Yuko ôm áo ngủ của Haurna nằm lăn lộn trên giường: "Để ở trong đó a ~"

"Yuuchan."

Giơ tay: "Có!"

"Đưa áo choàng tắm cho tớ."

"A ~~~ vất vả lắm mới chọn được đồ thích hợp như vậy, Kojima-san mặc cho tớ nhìn một cái thôi a ~"

"Cậu đúng là đại thúc!"

"Hắc hắc hắc." Vẻ mặt người bị kêu là đại thúc lúc này thật làm cho người ta không biết phải miêu tả thế nào. "Kojima-san ~"

Bên trong không tiếng động.

"Kojima-san ~"

Mặc đi ra a ~

Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Haruna rốt cuộc bước ra ngoài.

——————————————————

Kojima-san mặc áo sơ mi rộng thùng thình, mái tóc dài ướt sũng buông xuống vai, mặt hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt vạt áo sơ mi, lắc đầu cắn môi, hỏi tôi:【Áo choàng tắm của tớ đâu?】

【Không xong rồi, không xong rồi ~~~~~~】Tôi ôm mặt kêu to, bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp sự đáng yêu của Haruna. Haruna đáng yêu như vậy, trong nháy mắt làm tôi có ý nghĩ thực không xong rồi.

【Mặc như thế này, nhìn có được không?】Haruna xấu hổ hỏi.

【Quá được, quá được!】

【Thích không?】

【Thích!】

【Đáng yêu?】Thoáng đem mặt chuyển hướng, mắt nhìn vào tôi.

【Ừ!】

【SEXY?】

【Ừ!】VERY SEXY! Haruna vạn tuế!

Haruna chu miệng, trừng mắt nhìn:【Hôm nay Yuuchan ngủ ngoài sofa?】

【Ừ!】Tôi không chút do dự gật đầu.

Vì vậy tôi buổi tối liền ngủ trên ghế sofa ở ngoài phòng khách.

————————————————————

【Yuuchan nhỏ nhắn, ngủ trên ghế sofa bộ dáng thực đáng yêu. Bởi vì cậu ấy đã ngủ nên sau khi đắp chăn cho cậu ấy, tôi cũng không có ý định đánh thức cậu dậy.】

————————————————————

Sáng sớm thức giấc đã thấy Yuko rời đi từ rất sớm, trên mặt bàn có đặt một mẩu giấy: Sata nói có chuyện gấp, phải về công ty trước. Hôn cậu ~

Cười cười, bắt đầu làm bữa sáng. Ra cửa lấy tờ báo tin tức sáng, lật đến phần tin tức giải trí, bỗng nhiên ngừng lại.

Tiêu đề cực lớn, viết 《 Oshima Yuko tỉ mỉ chọn áo sơ mi nam, Kojima Haruna chỉ là quân bài để che dấu? 》

Phía dưới còn có ảnh chụp Yuko đang tỉ mỉ chọn y phục.

Haruna "Xì" một tiếng rồi nở nụ cười.

—————————————————————

【Xin hỏi, thực sự có chuyện này sao?】

【Xin hỏi, y phục là cho ai? Bạn trai sao?】

【Kojima Haruna kỳ thực chỉ là để che giấu sao?】

【Kỳ thực sớm đã có qua lại với đàn ông sao?】

Bị hàng loạt câu hỏi vây quanh, Yuko chỉ cười, sau đó khôi phục trạng thái đứng đắn, sau đó lại cười. Cứ như thế lặp đi lặp lại thật nhiều lần, mới vươn đầu lưỡi liếm liếm môi:【A, không có chuyện đó đâu.】

【Vậy áo sơ mi đó là cho ai?】

【A, cái đó a.】Yuuchan cười một hồi,【Là quà năm mới tặng anh trai.】

Người luôn suy xét cẩn thận như Yuuchan, thỉnh thoảng cũng sẽ ngoài dự kiến trở nên thật bất cẩn. Từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, làm cho người ta nhịn không được mà lo lắng.

Thân hình nhỏ bé bị biển người vây quanh, mỉm cười trả lời câu hỏi của ký giả. Tôi biết Yuko có thể ứng phó được với cục diện này, nhưng chỉ trong một tích tắc, tôi thực muốn cậu ấy nhanh một chút có thể trở lại bên tôi.

——————————————————————

Yuko trở về đã là lúc chạng vạng. Bị phóng viên truy vấn, bị Sata giáo huấn, bị công ty cảnh cáo, thật nhiều chuyện rối ren xảy ra làm cho mấy ngày nghỉ hiếm hoi trôi qua thực lãng phí. Lái xe trở về nhà, vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt chính là Haruna đang đeo tạp dề. Haruna lúc này đang đem thức ăn được chuẩn bị sẵn sàng dọn lên bàn, nghe được tiếng mở cửa liền đưa mắt nhìn, sau đó dịu dàng mỉm cười: "Về rồi sao?"

Yuko sửng sốt một chút, đem túi ném tới trên mặt đất, chậm rãi bước tới, trước ánh mắt có chút ngạc nhiên của Haruna, vòng tay ôm lấy hông cô, mặt vùi trước ngực của cô nàng.

"Phải làm sao bây giờ?" Thanh âm của nàng rầu rĩ, giọng nói trời sinh trầm ấm khàn khàn, "Hiện tại đều cảm thấy nếu không có Haruna, tớ sẽ không sống được."

Haruna vỗ đầu Yuko: "Không được nói bậy."

"Đau quá!" Yuko đưa tay xoa xoa đầu, vẫn dính chặt lấy Haruna không buông.

"Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm."

Yuko lúc này mới buông ra, chạy đến bên vòi nước.

——————————————————————

【Tuy rằng thoạt nhìn rất MY PACE, nhưng kỳ thực, khi thực sự quan tâm đến ai, sẽ trở nên rất dịu dàng, hơn nữa còn rất cẩn thận.】Miichan như vậy nói,【Cho nên, nếu như chị ấy thực sự thích ai đó, người kia nhất định sẽ hạnh phúc đến nỗi làm người khác phải đố kị.】

Takahashi gật đầu:【Chính xác là như vậy. Trước đây khi Yuko quấn lấy, Kojima-san sẽ hoặc là phản kháng, hoặc là không thèm phản ứng. Thế nhưng gần đây, cư nhiên lại cảm thấy được chị ấy thoáng có chút chủ động. Chẳng hạn như lần trước Yuko bị ốm, cả người sốt cao, Kojima-san làm việc cả ngày rõ ràng đã mệt chết đi được, hẳn là đã phải về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng lại về nhà nấu cháo đặc biệt rồi mang qua cho Yuko!】

【Đó là vì Yuuchan kêu đói, nhưng lại không chịu ra ngoài mua đồ ăn nha!】Haruna cười nói,【Chị trước đây cũng có làm sủi cảo cho Miichan mà!】

【Nhưng hôm đó khi luyện tập, em thấy chị mệt mỏi đến mức mắt đều đã muốn nhắm lại! Mệt như vậy mà chỉ vì một cú điện thoại của người kia liền chạy qua bên đó, quả thực là mẫu bạn gái hoàn hảo a!】

Haruna cười lắc đầu:【Không phải vậy đâu. Là bởi vì khi đó Yuuchan thanh âm nghe thật đáng thương ——】

【Cho nên quả nhiên đúng là mẫu bạn gái điển hình đi!】

【Không phải rồi!】

Rất dịu dàng mà cẩn thận, Haruna là người đáng yêu nhất thế giới này, bởi vì lo lắng cho tôi mà đặc biệt tới đây. Chắc tôi phải là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi, nhất định sẽ có thật nhiều người đố kị với tôi. Thế nhưng biết phải làm sao bây giờ, Haruna chỉ có một, hơn nữa cô ấy lại là của tôi.

Gối đầu lên lòng Haruna, ở thanh âm ôn nhu, chậm rãi mà chìm vào giấc ngủ.

  - Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 4 -

Thường khi bị hôn, tôi sẽ ngây người một khoảng thời gian, tất nhiên là sẽ nhắm mắt lại. Hai người cũng có những đụng chạm, giống như trước đây, cánh tay, lưng, trên đùi cùng ngang hông. Hôn cùng tiếp xúc cơ thể thì coi như một phần công việc bình thường, bởi vì hiểu rằng cả hai không cùng ước định, nên không ai bước qua cái ranh giới kia.
【 Sáng sớm mở mắt ra, nếu có người con gái này bên cạnh, sẽ ngay lập tức chết mất thôi. 】——FROM Yuko Yusatsu, tháng 8 năm 2010.
Thế nên sau đó, có một MC ở giữa chương trình hỏi Kojima: 【 Cho rằng vẻ mặt khi ngủ của Yuko thế nào? 】

【 Rất đáng yêu a. 】 Trước ống kính, Kojima có chút kinh ngạc đối diện với MC, bất quá vẫn phải trả lời.

【 Nếu như sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy vẻ mặt Yuko đang ngủ, sẽ thế nào? 】

Kojima nhất thời cũng không có phản ứng, vô thức đáp: 【 Hôn một cái? 】

【 Ha ha ha ha ha ha! 】 Mọi người xung quanh lập tức không nhịn được liền cười to.

【 Đợi đã! Cái đó, tôi không phải có ý đó! 】

【 Ha ha ha ha ha! 】 Tất cả chỉ cười, không ai để ý tới lời giải thích của cô.



Vì sáng sớm cần làm việc, trước khi đi ngủ đã chỉnh báo thức. Thế mà, khi đồng hồ hỏa tiễn vang lên liên hồi, lại bị Yuko mơ mơ hồ hồ tắt đi, lật người lại chuẩn bị ngủ tiếp. Xoay người không ôm được Kojima, bèn trở mình rướn tới chuẩn bị ôm cô ấy. Mới vừa đưa tay ra, đã bị Kojima lấy tay đẩy mặt chống đỡ: "Không muốn."

Yuko nhắm mắt lại vùng vẫy vài cái, không có kết quả lúc, rốt cuộc chầm chậm ở trên giường ngồi dậy.

Rửa mặt xong thì thời gian cũng không còn nhiều, lăn qua lăn lại một phen rốt cuộc cũng tỉnh táo, Yuko lần thứ hai trở lại giường, canh lúc Kojima hoàn toàn không biết gì, trộm hôn môi cô một cái. Kojima mơ màng mở mắt ra: "Yuuchan a." Lật người, lại ngủ.

"Quả nhiên là đáng yêu đến mức khiến người khác phải tức giận a." Hôn vành tai của cô, để lại giấy nhắn sau cửa.

Trở lại công ty, Sata hỏi Yuko cái áo kia rốt cuộc có tặng đi hay không.

"Không."

"Tại sao!"

"Kojima-san đã mặc qua... Đưa cho anh trai sẽ có cảm giác là lạ."

"..." Sata biểu tình có chút thay đổi

"Đợi đã!" Yuko lập tức phát hiện , "Anh đang nghĩ đến cảnh nếu Kojima san mặc chiếc áo đó sẽ có bộ dáng như thế nào, đúng hay không!"

Sata quay đầu, ho khan.

Yuko chạy tới bóp cổ hắn liều mạng lắc mạnh: "Cấm vọng tưởng!"

Sau cùng quyết định, tìm một người không liên quan đến cửa hàng mua một cái áo y hệt đưa cho anh trai.

【 Thế nhưng vẫn cho rằng rất kỳ quái a! 】Nhận được điện thoại của Yuko lúc đang lơ mơ ngủ, căn bản không có nghe rõ cậu ấy đang nói cái gì, đột nhiên nói ra những lời này.

【 Kỳ quái thế nào? 】 Miễn cưỡng hỏi một câu.

【 Bởi vì áo Kojima-san đã mặc qua, nên cùng Sata quyết định mua một cái y hệt đưa anh trai. 】 Cậu ấy nói như vậy.

Tôi trầm mặc khá lâu, bởi vì nhớ tới chuyện ngày hôm trước, cho nên không muốn cùng cậu ấy nói chuyện nữa.

【 Kojima-san? 】

Vẫn không nói gì.

【 Ôi? Chẳng lẽ còn tức giận? 】

【 Đúng vậy. 】

Thanh âm của Yuuchan trở nên rất sốt ruột, liên tục xin lỗi. Bởi vì không thể nào chịu được ầm ĩ, nên sau cùng là nói: 【 Được rồi, được rồi tha thứ cho cậu! 】

【 Thực sự? 】

【 Thực sự. 】

【 Vậy để tớ gọi điện cho anh trai, kêu anh ấy không được mặc cái áo đó. 】 Cậu an tâm nói như vậy, 【 Tớ cúp máy đây. 】

Xoa nhẹ tóc: 【 Ừ. 】

Ừ... Ừ?

Hoàn toàn không hiểu cậu ấy đang nói cái gì.

Trước khi tốt nghiệp có tham dự một chương trình radio đêm khuya. Nhận được thư mọi người gửi tới, trong đó hỏi rằng, trong mắt Yuko, phụ nữ như thế nào mới được gọi là có sức hút.

【 Sao? 】 Takahashi là người đầu tiên móc mỉa, 【 Vì sao tôi lại nghĩ mẫu người Yuko chọn nhất định sẽ có điểm kỳ quái? 】

【 Hoàn toàn không có! 】 Yuko không chút ngần ngại, 【 Phụ nữ có sức hút trong mắt tôi ư... Tất nhiên là đồng phục học sinh, trang phục người hầu, cô nàng thỏ, tạp dề khêu gợi chẳng hạn... 】

Takahashi: 【 Chờ một chút! Ai tới đem ông chú già này kéo ra ngoài mau! 】

【 Không thể sao? Lẽ nào các ngươi không nghĩ dạng phụ nữ ấy rất có sức hút sao? 】

Takahashi: 【 Ai tới đem chị ta kéo ra ngoài đi! 】

【 Đợi đã, đợi đã! Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Phụ nữ có sức hút đúng không! 】 Suy nghĩ một chút, 【 Dịu dàng, thoạt nhìn có điểm tự nhiên, một chút MY PACE cũng không sao, điểm quan trọng là phải đáng yêu giống như Kojima-san vậy đó! 】

Takahashi: 【 Thế nào là đáng yêu giống Kojima-san! Kia rõ ràng chính là Kojima-san đi! 】

【 A, là vậy sao? Nếu Kojima-san mặc thành nàng thỏ thì ——】

Takahashi: 【 Kojima-san mau tới đem chị ta kéo ra ngoài! 】

Vì phải xem trận bóng đá vào lúc khuya nên Kojima vẫn còn chưa ngủ, ngẫu hứng mở radio để nghe thì gặp phải đoạn đối thoại này, thật lòng nghĩ muốn đem cậu ấy kéo ra ngoài.

Chưa thực hiện được mà thôi.

  - Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 5 -

【 Uớc mơ là gì? 】

【 Trở thành diễn viên có thể đại diện cho Nhật Bản. 】

Chính vì vô vùng khó khăn, mới cảm thấy bộ dáng kiên định của cậu khi nói những lời này đặc biệt anh tuấn. Cũng bởi như vậy, càng không mảy may nghĩ tới mình sẽ trở thành vật ngăn cản ước mơ của cậu.

Thỉnh thoảng sẽ tự cho mình mê man không nhìn thấy phía trước, chẳng thể làm gì khác hơn là đừng đoái hoài đến nó.


Bộ phim mới sẽ khởi quay ở Fukuoka, do đoàn làm phim yêu cầu phải bảo mật cao độ, trong thời gian quay không được trở về Tokyo. Trước khi đi một ngày, hai người qua đêm tại nhà Yuko, sáng sớm năm giờ sẽ phải đến công ty, cho nên dự tính sẽ báo thức lúc bốn giờ.

Ăn khuya, tắm, hai người ôm chăn ở trên giường trò chuyện.

Tiệm bánh buôn bán ngày một phát triển, là dựa vào sức thu hút của hai người, thêm nữa vì Kojima có tay nghề rất cao, phương pháp kinh doanh lại phù hợp, nếu cứ tiếp tục thế này, tháng sau hẳn là có thể thu hồi vốn. Vừa lúc mặt bằng sát vách tiệm đang được rao bán, Kojima cùng Yuko thương lượng, có nên hay không mua lại mặt bằng đó, khuếch trương quy mô lớn hơn.

"Sẽ không mệt sao?"

"Chỉ là phụ trách quản lý, có thể thuê thêm nhân viên, cho nên không thành vấn đề đâu."

"Vẫn sẽ mệt chết đi."

Kojima cười, quay đầu nhìn Yuko: "So với trước đây đã thoải mái hơn rồi, không sao."

"Thoải mái thêm một chút nữa cũng không sao, " Yuko dịch chuyển đi tới ôm lấy thắt lưng Kojima, "Dù cho thế nào đi nữa, có tớ nuôi cậu."

"Yuuchan ~" Kojima tức cười, "Tớ không cần cậu nuôi."

"A, hảo nghĩ đem Kojima-san giam lại ở nhà, ai cũng không cho gặp."

Kojima cười, nhẹ nhàng vỗ đầu cô nàng một cái.

"Lạnh như thế này, đồ giữ ấm gì đó đều mang theo hết chưa."

"Đều mang theo."

"Dây đỡ thắt lưng rồi chưa?"

"Đã xong."

"Kính có chưa? Nghe nói bên đó tuyết rơi nhiều lắm."

Yuko cười, ngẩng đầu nhìn Kojima: "Rồi, rồi."

Thích thú nghe những lời đắc ý có điểm trêu chọc kia, Kojima bĩu môi, xoay mặt không thèm nhìn.

Ngủ say đến bốn giờ thì đồng hồ báo thức vang lên, Yuko chầm chậm ngồi dậy, rửa mặt trang điểm. Trong lúc đang mơ màng, Kojima đã đứng ở bên cạnh, hai người còn mơ ngủ, nhìn về cái gương để đánh răng.

"A?" Yuko trừng lớn mắt.

Kojima không có phản ứng, tùy ý : "A."

Yuko đem bọt trong miệng nhổ ra: "Sao lại dậy rồi?"

"Đưa cậu đến công ty."

"Không cần đi." Tớ cũng không phải không thể lái xe."

Kojima không để ý tới, vẫn đang chầm chậm đánh răng.

Đầu óc Yuko hơi chút tỉnh táo, từ từ hiểu ra, súc miệng, cười rộ lên: "Luyến tiếc như vậy, thì nói thẳng ra là sẽ nhớ tớ đi."

Kojima còn đang híp mắt đánh răng, nghe vậy không hề phản ứng.

Yuko cười một lúc cũng không có ồn ào nữa, trang điểm sơ qua, chờ Kojima ra tới thì không sai biệt lắm bốn giờ rưỡi. Trong lúc kiểm lại những vật dụng mang theo, Kojima giúp cô mang hành lý xuống lầu, lái xe tới công ty.

Bởi vì thật sự kiệt sức, Yuko lại ở trên xe ngủ nửa giờ.

Xe dừng lại ở dưới công ty, Kojima đem hành lý trên xe xách xuống, lúc này mới đánh thức Yuko.

"Tới?" Yuko xoa nhẹ mắt, khẩu trang làm thanh âm phát ra có vẻ khàn trầm.

"Tới."

Có nhân viên tới giúp nàng mang hành lý xuống, Kojima không trang điểm, cũng mang khẩu trang, thế nhưng vẫn bị nhận ra. Bất quá cũng không ai quấy rầy, trong lúc giúp xếp hành lý, sơ qua nhắc nhở Yuko chú ý thời gian xuất phát.

"Tớ đi đây." Yuko cười, "Việc mua lại mặt bằng cứ để đó đi, chờ tớ trở về rồi tính tiếp."

"Ừ." Kojima giúp Yuko sửa sang lại tóc rối, "Cẩn thận thân thể."

Yuko cười cùng cô nhìn nhau một hồi, mở hai tay ôm lấy cô, lén lút hỏi: "Có muốn hay không bí mật hôn tớ một cái, hôn tạm biệt chẳng hạn."

Kojima không chút do dự: "Không muốn!"

"Ôi ~" Yuko buông tay, vẻ mặt mất mát nhìn cô, "Vậy để tớ hôn cậu." Cũng không để ý tới biểu cảm kinh ngạc của Kojima, đã tiến tới cắn người ta một cái.

Sau đó cười hì hì chạy mất.

Kojima nhìn Yuko lên xe, vẫy tay qua kính - lúc này cũng đang vẫy tay lại, trở về trong xe.

Tới Fukuoka, tựa hồ lập tức khẩn trương tiến hành khởi quay. Bình thường cũng sẽ cập nhật blog một chút, thỉnh thoảng gọi điện thoại về, ước chừng là nói về khí hậu ở Fukuoka, ngày hôm nay ăn uống thế nào, có thể nói một chút tới cô bé trợ lý xinh đẹp.

"Cùng Kojima rất giống nhau! Cũng rất dịu dàng." Yuko cười gian sảo, "Tớ cho rằng tớ sẽ rất nhanh yêu cô ta mất thôi!"

"Như vậy a." Rất bình thường đáp lại, không quan tâm.

"Ân?" Không hề quan tâm sao?

Loại trò chơi "Khiến ngươi ghen" này của trẻ con, Kojima thực sự không có hứng thú chơi. Bất quá nếu Yuko hăng hái, cũng sẽ cùng cậu ấy ồn ào một hồi.

"Ngày hôm qua cùng Mariko đi dạo phố..." Ngẫm lại Yuko hiểu mình cùng Mariko chỉ là quan hệ chị em gái, bình thường có nói qua nhưng kỳ thực tất cả đều là vui đùa, đại khái là trò đùa đi. Vì vậy sửa lại, "Gặp phải một sinh viên hướng tớ tỏ tình."

"Thực sao?" Thanh âm đối phương tràn đầy châm biếm.

"Giả." Kết quả vẫn không hùa theo cậu ấy được.

"Ha ha ha ha ha."

Kojima vô lực: "Yuuchan, nếu cậu ấu trĩ như vậy nữa, tớ sẽ ghét bỏ cậu."

"A? Không thể nào!"

"Gần đây cũng không có thấy cập nhật blog, quay phim rất khổ cực sao?"

"Khá tốt a. So với trước đây thoải mái hơn nhiều rồi."

"Vẫn là mệt đi."

"Ừ... Có một chút."

"Có ăn uống tốt không?"

"Có."

"Thắt lưng sao rồi?"

"Không có vấn đề."

"Nói bậy."

"Ân?"

"Ngày hôm qua xem được video cập nhật của nhân viên đoàn làm phim, bên trong có cảnh cậu chống thắt lưng rất thống khổ."

"Ha ha, ha ha ha." Yuuchan pha trò cười, "Đúng là có một chút..."

Tôi không nói gì.

"Kojima-san?" Một lát sau , nàng có chút khẩn trương kêu ta một tiếng.

【 Trước nay đều không có thói quen ỷ lại người khác, còn nhỏ thì cha mẹ đã ly dị, bởi vì ở cùng cha nên có điểm sẽ giống con trai. Cực kỳ nỗ lực cùng kiên trì, khi đối mặt camera, dù có mệt mỏi ra sao thì cũng sẽ cố tỏ ra đầy sức sống. Trước mặt tớ, cũng sẽ như vậy. Tớ không hiểu được đó là vì sao, có lẽ là để cho tớ không phải lo lắng. 】

【 Muốn cậu giống như trước đây, lúc mệt mỏi đều sẽ báo cho tớ biết, chứ không phải muốn nghe cậu nói "Làm Kojima-san mỗi ngày trải qua đều được hài lòng." 】

"Yuuchan như vậy, tớ sẽ lo lắng ." Thật lâu sau, tôi nói.

Bên kia trầm mặc một hồi, dùng thanh âm nghiêm túc: "Tớ đã biết."

"Đau nhức thì phải cùng nhân viên người ta nói ra."

"Ừ."

【 Cậu là muốn chiếu cố tớ cả đời, cho nên trước tiên phải chăm sóc tốt chính bản thân mình. 】

Tuy rằng nghĩ nói với cậu ấy như thế, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.

  - Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 6 -

【 Ngày càng đến gần ba mươi, cũng ngày càng hoài niệm về thời gian thanh xuân. Có thể cắt đứt được với thế sự hiểm ác, khổ cực nhưng tràn đầy niềm vui. Hoài niệm bạn bè ân cần hỏi thăm nhau, cùng bị cậu không kiêng nể gì ôm hôn cả ngày. 】
——————————————————

Đã dự định sẽ cô đơn mà trải qua lễ tình nhân một mình, cho nên lúc nhận được điện thoại thì vô cùng bất ngờ.

Mariko gọi điện thoại tới, hẹn Kojima đi ra ngoài.

"Nghĩ như thế nào mà lại hẹn em?" Hai người trong nhà hàng, uống cà phê, ngồi mặt đối mặt.

"Thôi, những người khác đều có hẹn..." Mariko chẳng hề để ý, uống cà phê, nói.

"Thật quá đáng." Kojima cười rộ lên, "Bạn trai đâu rồi?"

Mariko giả bộ ra dáng tức giận, nghiêng con ngươi lườm cô: "Loại đó căn bản không có cũng chẳng sao!"

Kojima cười cúi đầu: "Xin lỗi."

Mariko lúc này mới khôi phục tinh thần hài hước: "Tuy rằng lại nói tiếp sẽ có điểm kỳ quái, bất quá rất ao ước giống em cùng Yuko ."

Kojima nghiêng đầu: "Ừ?"

"Lại nữa rồi." Mariko chỉ vào cô, cười, "Lại giả ngu."

Kojima mím môi, cười mà không nói.

"Chị nói thật." Mariko chầm chậm khuấy cà phê, "Chị nói bản thân, thích thế nào cũng không kéo dài được. Thấy tên ngu ngốc đó quấn lấy em lâu như vậy, cũng có điểm cảm động."

"Em cũng không thích bị quấn lấy."

"Lúc đầu thì đúng như vậy, thế nhưng càng về sau là rõ ràng thích thú!" Mariko nhịn không được mỉa mai, "A, không được, thực sự quá đố kị !"

Kojima cười rộ lên: "Mariko."

Mariko rất phiền não lắc đầu: "Cùng các em ở chung lâu như vậy, đến bây giờ vẫn cho rằng các em gái tương đối đáng yêu hơn. Nhìn vào đàn ông, cảm giác rất kỳ quái."

"Sẽ sao?"

"Cũng chỉ cho rằng đáng yêu mà thôi." Mariko nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Đại khái là vậy."

Kojima một lúc không biết nên nói gì.

"Bất quá, em cư nhiên thực sự theo cái tên lùn đó, làm chị giật cả mình." Mariko híp mắt cười, ngữ khí nửa thật nửa giả, Kojima một lúc cũng không hiểu ra lý do.

"Không muốn kêu cậu ấy là tên lùn đâu." Kojima cười mở lời, "Yuuchan không thích người khác kêu cậu ấy như thế."

Mariko rất tức giận, che miệng trừng mắt nhìn Kojima: "Quả nhiên lập gia đình rồi thì sẽ khác liền!"

"Mariko!" Giọng nói có điểm xấu hổ buồn bực.

Mariko bắt đầu ăn cơm cà ri, lúc này mới đem sự chú ý dời đi đôi chút.

"Có biết tên lùn đó sẽ tặng quà tình nhân thế nào cho em không?" Mariko hỏi cô.

"Không biết." Phần cơm của Kojima cũng đã có, "Đại khái là một vật nhỏ nào đó. Có lẽ là hoa, có lẽ là chocolate..."

Mariko bỗng nhiên lấy ra một cái máy quay, đặt trước mặt Kojima.

Kojima sửng sốt một chút: "Đây là cái gì?"

"Có tên nào đó nhờ chị đưa cho em." Mariko vẻ mặt thích thú bất minh mỉm cười, "Chị đến Fukuoka để quay quảng cáo thì gặp em ấy, em ấy đưa chị mang về cho em. Cũng không có nói là quà tình nhân, bất quá chị đoán không sai đâu."

"Bên trong là cái gì?"

"Không biết." Mariko nheo mắt, "Có lẽ là đồ 18+ gì đó... Chị thực sự ngượng a."

Đương nhiên không phải 18+ gì đó, tuy nhiên nếu Yuko có gửi thật đi nữa, Kojima cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là mở máy lên, bên trong có một con sóc chuột vừa nhảy vừa dọa cô. Sợ hãi, lúc sau thì bắt đầu cười lớn.

Cái vật nhảy nhót kia không phải là một con sóc chuột thật sự, Là Yuko mặc trang phục sóc chuột. Thế nhưng hình cũng không phải là chính diện mặt, mà là cái mông của cô nàng. Trong miệng không biết đang ư hử hát bài gì, mặt khác lại giãy giụa như điên. Cũng không biết dừng bao lâu, Kojima đều đã cười đến quên giận, rốt cục chuyển cảnh mới.

"A ~ Thân ái vợ của tớ ~ Kojima san ~" rất sang sảng khuôn mặt tươi cười, ở trong mũ sóc chuột, "Cười rồi phải không, cười rồi phải không?"

【 Rồi rồi rồi, cười cười. 】 Nhịn không được che miệng cười gật đầu, tuy rằng biết người trong máy cũng sẽ không nhìn thấy.

"Nhất định là cười rồi." Yuko đắc ý tươi cười, "Không thể trở về với cậu đúng là bị tổn thương..." Ngừng một chút, "Thôi, đúng là rất thương tâm. Bất quá bên này quay phim cũng sẽ nhanh kết thúc, rất nhanh là có thể gặp lại Kojima-san mà tớ yêu nhất rồi!" Nắm tay.

"Thắt lưng đều ổn rồi." Lại ngắt vài cái, "Cậu xem cậu xem."

【 Ừ, đã thấy. Xoay rất không tệ, hẳn là đã ổn. 】

"A, cái này là trang phục rối mà mấy ngày trước có một fan hâm mộ tặng, đáng yêu quá. Quà tặng trong lễ tình nhân... Là rất khó. Bởi vì nghĩ không có cách nào đưa tận tay được, nên sẽ đem コリス (tiểu sóc chuột) tặng cho cậu nha." Đôi mắt lấp lánh nhìn vào ống kính, sau đó di chuyển đến trước ống kính, "Thích không?"

【 Thích. Rất thích. 】

Yuuchan trong ống kính lộ nụ cười xấu xa: "Là thích trang phục sóc chuột? Hay là thích tớ đây?"

【 Đều thích. 】

"Nhất định là thích tớ ha ha ha ha." Che miệng vui vẻ, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Sata.

"A, không xong ." Yuuchan nhìn về ống kính làm điệu bộ hôn, "Yêu cậu ~" sau đó tắt máy ghi hình.

【 Muốn ai trở thành bạn gái trong các thành viên AKB? 】

【 Bởi vì thích rất nhiều, cho nên chọn ai thích ta nhiều nhất, Yuko đi. 】

Phỏng vấn, như thế trả lời.

【 Thế nhưng có cảm giác Yuko không thích hợp làm bạn gái cho lắm. 】 Lại như thế bổ sung một câu.

Miichan cười hỏi: 【 Quả nhiên Yuko giống bạn trai hơn? 】

【 Sao? Thế nào? 】

【 Yuko sẽ đem lại rất nhiều niềm vui cho các cô gái. 】 Miichan trả lời, 【 Nếu ngược lại... Thì rất kỳ quái. 】

【Sẽ đem lại rất nhiều niềm vui cho các cô gái sao? 】 Tôi thuận miệng hỏi một câu.

【 Nhìn chị bị hạ gục như thế nào thì sẽ biết thôi! 】 Miichan vẻ mặt xem thường.

【 Gì? Sao lại thế, Miichan! 】

Lễ tình nhận bận rộn cũng đã qua. Buổi chiều kết thúc công việc, chụp hình một đống quà được tặng. Nhiều như vậy căn bản ăn không hết, Yuko để Sata nhận thay, bản thân bởi vì quá mệt mỏi nên không có lộ diện. Tất bật làm việc, vẫn chưa được ăn khuya. Ăn khuya bình thường chỉ có cơm nước, ngày hôm nay cư nhiên là Sata tự mình mang vào, cùng với một hộp điểm tâm nhỏ trông rất đáng yêu.

"Người hâm mộ tặng." Chỉ nói như thế, sau đó đi ra.

Yuko sơ qua nghi hoặc một chút, mở ra.

Sau đó nở nụ cười.

Bên trong hộp là chiếc bánh phômai trình bày tinh xảo, mặt trên cùng viết "Cho コリス (sóc chuột) tớ yêu nhất" . Bên cạnh chiếc bánh còn có một tấm thiệp, ảnh bên trong tấm thiệp là hình Kojima mặc một chiếc áo sơmi, tóc ướt sũng trên vai, ánh mắt biếng nhác mang theo một chút ngượng ngùng. Môi ướt át hơi chu ra, tựa hồ nhìn giống như đang tặng người bên ngoài một cái hôn.

Yuko nhìn ảnh cười một trận, tiếp nhận nụ hôn của Kojima.

"Làm sao bây giờ a, buổi tối hôm nay nhất định không ngủ được."

Cười lớn ôm tấm ảnh ngã xuống sô pha.

  - Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 7 -

【 Không thích cùng người khác ở chung một chỗ, đổi lại có thể ngây người ôm chó nhỏ chơi đùa hết một ngày. Chung quy quá khác biệt so với cậu, nguyên nhân thì tới bây giờ vẫn không thể nói cho cậu nghe. 】


"Cuối cùng là em đã tặng gì cho Yuko!" Sata gọi điện tới, oán giận vô cùng, "Em ấy ngày hôm nay gặp ai cũng cười, tuy rằng thời gian quay thì không, nhưng anh xem ra cũng không khác biệt."

"A ~" Kojima chầm chậm ăn pút-đing trái cây, "Chỉ là bánh phômai mà thôi. Có thể do em làm quá ngon đó."

Sata nổi gân xanh: "Lừa ai a!"

Kojima rất thành khẩn nói: "Không tin thì anh đi hỏi Yuko đi."

"Anh đương nhiên hỏi qua !" Bởi vì lo lắng sẽ là cái 18+ gì đó nên phải cẩn thận từng li từng tí, "Kết quả cô nàng nói cho anh nghe cái gì là 'vợ yêu của em tặng cho em tình yêu'!"

"Ha ha ha!" Kojima nhịn không được nở nụ cười, "Ừ, chính là như vậy."

【 Là vợ yêu cho em tình yêu a! 】

【 Chừng mực lại cho anh! 】

【 A ~ để em cao hứng một chút cũng đâu có sao. 】

【 Cô đã la hét nãy giờ rồi chứ ít gì! 】

【 Ừ. Ừ... 】 Mặt không chút thay đổi gật đầu, đột nhiên cười ha hả, 【 Ha ha ha ha ha! 】

Sata đưa tay đập đầu cô: 【 Câm miệng! 】

【 Đau quá! 】

Lễ tình nhân đã qua hai ngày, cửa hang tiếp tục mở cửa buôn bán. Như thường lệ, trong tiệm chật kín người, các cô gái trẻ tranh nhau bàn luận về món ăn yêu thích, hơi thở tản ra màu hồng nhạt sắc.

"Vì sao lại không có khách nam?" Nhân viên mới của cửa hàng nhịn không được bèn hỏi Saki.

"Bởi vì ... nơi này chính là tiệm bánh ngọt bách hợp." Saki ở trong lòng mỉa mai, nhưng nói ra lại là, "Con trai thường không thích ăn bánh ngọt cho lắm."

Nói còn chưa hết câu, cửa bị đẩy ra, có một nam sinh viên đi vào trong tiệm, trực tiếp đi tới quầy.

"Xin hỏi ——" chàng trai trẻ nổi gân xanh tức giận kêu tên Kojima.

Kojima vẫn cúi đầu, nghe gọi tên liền ngẩng lên, sau đó cười: "Hoan nghênh quý khách."

Trong nháy mắt, mặt liền chuyển sang màu đỏ gấc, người nọ có điểm xấu hổ hỏi Kojima: "Xin hỏi, chị thật sự là bạn gái của Oshima Yuko sao?"

"A?" Kojima sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu, "Không phải."

Saki ngừng tay, hiếu kỳ nhìn Kojima. Trong tiệm, rất nhiều cô gái trẻ đã lấy di động ra hướng về phía hai người, cũng không biết chụp ảnh hay là quay phim.

"Thật tốt quá!" Thật to thở dài một hơi, "Tôi là Oikawa Koichi, tôi thích chị!"

Saki nghe được rất rõ ràng tiếng đập cửa.

"A." Kojima vẫn cười, "Em trai à, chị sẽ không tiếp nhận em đâu."

"Sau này sẽ tiếp nhận!" Oikawa hướng cô đưa tay, "Có thể bắt tay một cái trước được không?"

Kojima lắc đầu.

"A..." Oikawa có chút mất mát thu hồi tay, "Tôi ngày mai sẽ quay lại."

Thời gian đóng cửa, theo thường lệ sẽ là Saki và Kojima về sau cùng. Thấy mọi người rời đi hết, Saki mới lên tiếng.

"Chị không cần tới đây đâu." Saki nói với cô, "Tìm một người quản lí là được rồi..."

"Mở tiệm bánh ngọt là ước muốn của chị, nếu đã thực hiện được thì nên tự mình hưởng thụ cảm giác này." Kojima nhìn Saki khóa cửa, "Một chút việc nhỏ mà thôi, không cần lo lắng."

"Em thật ra không lo lắm." Saki cau mày, "Yuko thì sao?"

Kojima cười rộ lên: "Cô ấy vì sao lại nên lo lắng?"

"Bởi vì các chị là ——" ngừng một chút, "Có thể là em đã suy nghĩ quá nhiều."

Kojima cười: "Vậy không cần suy nghĩ nữa."

【 Tuy chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị Yuko biết, nhưng vì ngày mai đã là ngày quay cuối cùng, dằn lại ý nghĩ, cũng sẽ không nói với cậu ấy. Đối với tôi thì đây chỉ là một chuyện nhỏ, sẽ bị cậu để tâm sao? Có đôi khi không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ấy, nên sơ qua có chút bất an. 】

Tám giờ sáng, cái người tên Oikawa thực sự quay lại. Đại khái chuyện này đã bị truyền đi, không ít khách hàng nhìn hắn, nhỏ giọng bàn tán.

"Kojima——" Oikawa ở quầy hàng cùng Kojima nói chuyện, "Tôi có thể gọi chị như vậy không?"

Lời còn chưa dứt, một đám con gái bỗng nhiên chạy tới chen ngang giữa hai người, ngăn Oikawa lại, tự nhiên như không có gì, bắt chuyện với Kojima.

"Bánh ngọt ngày càng ngon —— "

Kojima tươi cười gật đầu: "Cảm ơn."

"Yuko lúc nào sẽ trở về?"

"Hình như ngày mai."

Cô bé quay đầu hướng về đám người đang cản Oikawa, dùng tay ra hiệu, quay đầu nhỏ giọng nói với Kojima: "Trước khi Yuko trở về, chúng em sẽ giúp chị ngăn hắn lại."

Kojima cười rộ lên: "Ừ."

Các em gái với suy nghĩ đơn thuần, bởi thế nên không có chút cố kỵ nào, mới có thể lương thiện và đáng yêu đến vậy. Kojima đem tất cả pút-đing trái cây trong tủ ra, chia đều cho... các em gái nhỏ dễ thương này.

Bởi vì... bị một đám người cản trở, Oikawa bị chắn cách quầy tới 2m. Bất quá cái tên này chưa đến cuối cùng thì sẽ không bỏ cuộc, vẫn đợi tới buổi chiều. Oikawa đại khái đã nhịn đến cực hạn, rốt cuộc đẩy các cô gái ra để tiến tới quầy bánh.

"Kojima-san ——" còn chưa mở miệng, bỗng nhiên có một bóng người nhanh như gió tiến vào trong tiệm, vòng qua quầy chạy đến bên cạnh Kojima, bổ nhào tới ôm lấy Kojima, sau đó kiễng đầu ngón chân, hôn đôi môi vừa mới vừa thưởng thức bánh ngọt của cô.

Kojima vô thức muốn đẩy đối phương ra, tay vừa nắm được vai của hắn, nhất thời buông lỏng.

"A ~" Yuko hôn xong mới thả cô ra, bộ dáng tươi cười rưc rỡ không gì sánh bằng, đối diện cô, "Tớ đã về!"

"Không phải nói ngày mai..." Ngừng một chút, cười dịu dàng, "Hoan nghênh trở về."

"Oshima Yuko?"

"A, Cậu trai này!" Yuko quay đầu nhìn, chỉ vào hắn quát to một tiếng, khiến Oikawa càng hoảng sợ.

"Tôi?"

"Đúng đúng, chính là cậu!" Yuko chỉ vào hắn, hỏi những khách hàng trong tiệm, "Cậu ta tên gọi là gì?"

"Oikawa Koichi." Lập tức có người trả lời.

"Hừ!" Yuko bỗng nhiên hiểu ra, đập xuống quầy một cái thật mạnh, thiếu chút nữa khiến Oikawa sợ đến lui một bước, "Chính là người này muốn cướp vợ yêu của tôi đi đúng không!"

"Nhưng mà Kojima nói không phải là —— "

"Kojima là để cậu tùy tiện kêu sao?" Yuko cau mày, làm ra bộ dáng bất lương nhìn Oikawa, chống cằm thị uy, "Là để cậu tùy tiện kêu sao?"

Kojima kéo nàng một cái: "Yuuchan."

Oikawa nhìn cô, hấp hé môi, không đáp lại.

Yuko đột nhiên cười ha hả, đưa tay hung hăng vỗ vai Oikawa, vẻ mặt thiện ý cùng bộ dáng rực rỡ tươi cười: "Hù dọa cậu sợ rồi sao? Xin lỗi! Bởi vì liên quan đến Kojima-san – người tôi thương yêu nhất, cho nên muốn thử cậu một chút. Không ngại chứ?"

Oikawa vội vã xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì."

"Tới đây, chúng ta đến bên kia ngồi đi." Đẩy vai Oikawa đến góc, cùng ngồi xuống.

  - Cửa hàng bánh ngọt Oshima Haruna phần 8 -

"Chị Yuko đang chơi trò gì vậy?" Saki bí mật hỏi Kojima.

"Không biết." Kojima lắc đầu.

Yuko ngồi xuống, ra hiệu với Saki, muốn một phần cà phê nóng. Một lát sau, Saki bưng lên, Yuko nhận lấy cà phê, cười với cô.

"Kojima-san rất đáng yêu phải không?" Yuko cười hỏi Oikawa.

"Đúng, đúng!" Oikawa rất thận trọng gật đầu, "Hết sức đáng yêu!"


Yuko cười nhíu mày: "Nhìn cậu hình như còn rất trẻ!"

Oikawa rất lễ phép trả lời: "Năm nay hai mươi mốt, còn đang là sinh viên của đại học Tokyo."

"Quả nhiên rất trẻ!" Yuko nhíu mày, "Nếu trẻ như vậy, sẽ làm Kojima-san có cảm giác không an toàn."

"Tôi sẽ nỗ lực tìm làm việc nuôi Kojima-san!"

"Có chí khí!" Yuko dùng sức đập vào vai của hắn, khiến Oikawa tê dại cả nửa cánh tay, "A, cậu ăn mặc có vẻ mỏng nhỉ."

"A?"

"Cà phê cho cậu dùng trước vậy." Yuko bưng cà phê đưa tới trước mặt hắn.

"A, không cần!" Oikawa vội vã từ chối.

Yuko hướng phía quầy bên này nhìn qua: "Kojima-san!"

Oikawa mới vừa quay đầu, cà phê nóng trong tay Yuko thoáng cái đã đổ xuống ngực hắn.

"A! Không xong!" Yuko cả kinh nhảy dựng lên, đem khăn trên bàn đưa qua, "Xin lỗi xin lỗi, phỏng không?"

Oikawa nhận lấy khăn, cười khổ: "Không sao."

"A, thực sự là một đứa trẻ ngoan!" Yuko cảm thán, "Xin lỗi, thứ này cũng là để thử cậu."

Oikawa ngẩng đầu nhìn cô, một lúc không nói gì.

Nhìn Kojima cùng Saki đang đi tới, lén lút nói với Oikawa: "Kojima-san thích loại người dịu dàng, cậu có biết không."

"Không, không biết." Oikawa cảm thấy tim nảy lên một cái, cảm giác kinh hãi khiến đầu óc hắn quay cuồng, người chồm lên một chút.

"Tính tình của cậu thật tốt." Yuko gật đầu khen ngợi, "Cũng trưởng thành, lại là sinh viên Tokyo, tiền đồ không tồi đâu." Hướng hắn trừng mắt nhìn,"Tôi xem ra cậu thật tốt."

"Thực sự?"

"Thực sự." Yuko mặt không đổi sắc nói, sau đó lại rút vài tờ khăn giấy, "Thực sự không phỏng sao? Nhưng xem ra cậu vẫn nên mau về nhà thay đồ đi."

"Vâng, vâng." Oikawa hướng phía cô cúi mình gật đầu, "Như vậy tôi đi trước đây."

Yuko lại hung hăng vỗ lưng hắn: "Người thích Kojima-san thì đều là bạn của tôi! Mệt mỏi rồi!"

"Vâng!" Lại hướng Kojima cúi đầu, "Tôi đi trước!"

Mãi đến khi Oikawa ra cửa, Yuko mới thong dong đi theo Kojima về quầy, nhìn bóng lưng Oikawa cảm thán: "A, thật là một đứa trẻ ngoan."

Kojima mím môi cười nhìn cô, không nói gì.

"Bất quá..." Yuko nhìn bóng lưng hắn biến mất ở góc bên kia đường, "Sinh viên của Tokyo bây giờ chỉ có IQ chừng này thôi sao?"

Kojima cười gõ đầu cô một cái.

【 Mặt không đổi sắc trêu đùa người khác chính là Yuuchan đó, thoạt nhìn có chút đáng yêu đểu cáng. Nhịn không được đánh đầu cậu ấy một cái, kết quả cậu ấy "A a a" áp sát lại, ở bên cạnh kêu "Đau quá đau quá" lắc lắc người đòi được hôn bồi thường. Ở trong gian nhà kín tiếng cười, bị cậu ấy thực hiện được. 】

Yuko cũng không quấn Kojima được bao lâu, sau khi nhận được điện thoại của Sata thì rời khỏi. Khoảng nửa tiếng sau, Yuko gọi về, đại khái nói là Sata có lệnh, hơn nữa hoạt động của công ty có thể kéo dài tới khuya, nên có lẽ hôm nay sẽ không qua bên nhà Kojima.

Kojima cũng hiểu làm thế là để tránh khỏi bị nghi ngờ, hai người cũng không có quá nhiều chuyện để nói. Khoảng chừng mười hai giờ đêm, Yuko gửi tới tin nhắn: An toàn về đến nhà. Kojima nhận được, tắt TV đi ngủ.

Ngày hôm nay trôi qua như thế.

Lịch quay ở Fukuoka tuy rằng đã kết thúc, nhưng Tokyo thì vẫn chưa bắt đầu. Nên Yuko nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai mới quay về lịch trình ghi hình. Có vẻ nội dung phim ở Tokyo đơn giản hơn nên Yuko thường tranh thủ cập nhật blog, có thể rảnh nửa ngày tìm tới Kojima. Mà nửa ngày này Kojima cũng không tới tiệm, ở nhà tiếp đãi Yuko.

Thỉnh thoảng sẽ cùng nhau chơi game, hai người ngồi xếp bằng ở tấm thảm lông trước sô pha, Kojima dựa lưng vào sô pha, Yuko dựa lưng vào Kojima. Yuko mỗi lần đánh đến đoạn quan trọng đều la to lên, những lúc này Kojima sẽ ném tay cầm qua một bên, dùng hết sức che lỗ tai lại.

"Yuuchan, không cho phép kêu!" Kojima rất nhanh chóng phát điên.

"A a a a a a!" Yuko hoàn toàn không nhúc nhích.

"A a a a a a!" Kojima cũng la to lên.

Vậy nên mỗi lần chơi game, Kojima đều sẽ thua.

"Đều tại cậu." Kojima bỉu môi chau mày, vẻ mặt mất hứng.

"Vâng." Yuko ngồi trước mặt Kojima, cúi đầu, thành tâm xin lỗi.

"Cơm tối cậu làm đi."

Lại ngoan ngoãn: "Vâng."

Vợ yêu nghiêm phạt vừa dịu dàng mà lại tràn ngập tình thú, Yuko ở một bên có thể vừa ư ử hát vừa làm. Bởi do Kojima cưng chiều, những tật xấu của Yuko không có cách nào cải thiện.

Một ngày nào đó của tháng ba, khí trời rất tốt. Thời tiết dễ chịu là vậy, nhưng do Yuko rất mệt mỏi, nên tắm xong liền lên giường ngủ ngay. Đợi đến lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, đèn đường cũng đã được bật, không thấy Kojima đâu. Yuko xuống giường, thấy Kojima đang ở phòng khách xem TV.

Yuko bay qua sô pha, đem mình ném tới bên cạnh Kojima.

"A! Yuuchan!" Kojima hoảng sợ, "Ngủ ngon không?"

Yuko ôm lấy vai, ngửi cái cổ Kojima: "Thơm quá ~ "

Kojima tùy cô cọ, hỏi: "Đói bụng sao?"

"Hôn một cái."

Kojima lập tức xoay mặt.

"Ai ~~~ Kojima mà cũng nói ra được lời này sao!"

"Đó là lời thoại phim mà thôi!"

"A ~~~ "

Vặn vẹo một hồi, Kojima không phản ứng nên cũng không đùa nữa.

"Koichi còn tới không?" Đột nhiên hỏi.

"Gọi tên thân thiết ghê." Kojima chu miệng, "Không có."

Yuko rất khí phách đập sô pha một cái: "Đó là bởi vì ai thích Kojima-san cũng đều là bạn!"

Kojima ra vẻ không tin nhìn cô.

Yuko lúc này mới cười gian: "Kỳ thực đều là kẻ địch."

Kojima vươn ngón trỏ chỉ vào trán của cô: "Rốt cụôc cũng nói thật rồi."

Yuko ưỡn cằm nhìn, cười "hắc hắc hắc". Kojima buồn cười, đưa tay kéo mặt của cô.

Yuko tựa vai Kojima, chầm chậm nói: "Đại khái cuối tuần là có thể kết thúc quay phim, kế tiếp chính là hoạt động tuyên truyền."

Hơi thở phun trên cổ Kojima, nóng cùng ngứa.

Kojima giật vai, Yuko đưa tay đến cằm của cô, chậm rãi tiến gần.

Cho rằng chỉ giống như trước đây, nhưng đây lại không phải là nụ hôn bình thường của bạn bè. Cánh môi cùng tiếp xúc, Yuko dùng đầu lưỡi cạy mở hàm, trượt vào bên trong. Thận trọng đè vai cô xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi rất mềm mại.

Hô hấp dần dần gấp.

Yuko rời khỏi, sau đó hôn cằm, cùng cái cổ xinh đẹp, đi xuống, đẩy áo ngủ ra, hôn xương quai xanh cùng nơi mềm mại nằm dưới đó. Yuko hôn qua nơi ấy, lại chậm rãi hướng lên, trở lại trên cổ, nhẹ nhàng cắn một cái. Chỉ là một cái rất nhẹ, sau đó ngồi thẳng dậy.

"Nếu bộ phim này có thể đạt được giải thưởng mong muốn, thì cùng nhau quay về Saitama nói cho người nhà Kojima-san biết đi." Yuko nhìn mắt Kojima, "Dùng cách hoàn mỹ rời sân khấu, sau đó cùng nhau sống chung một chỗ."

Ánh mắt khao khát cùng chờ mong như con suối kia như hấp dẫn lấy cô, Kojima nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

【 Thời gian tới sẽ như thế nào? Không biết được. Có đôi khi sợ phải suy nghĩ , có đôi khi lại tràn ngập khát vọng. Kojima Haruna cùng Oshima Yuko sẽ đi tới đâu, sẽ biến thành bộ dáng gì, bởi vì có cậu bên người, nên nghĩ rằng dù ra sao cũng được. 】

【 Chuyện này sẽ trở thành điều đáng tự hào trong đời của tôi. 】  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kojiyuu