Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Không có gì." Côvừa nói giọng vui vẻ vừa ngồi xuống cái ghế cạnh anh. JoonHyung nhăn nhó vìđau, nhấp nhỏm trên cái ghế của anh. Noeul và Hikaru ngồi xuống phía đối diện,cô nín cười ví màn kick5 ngắn vừa diễn ra. Hikaru đoán hai người này chắc cũngcó "quá khứ" với nhau, là cái chắc.

"Ồ.. Nào, bắt đầu." JoonHyung nói. "Vấn đề làgì nhỉ? Bada bảo là cô cần tôi để tìm giúp người hả?"

"Ôi, tôi rất vui đã giúp cô tóm được JoonHyung để để giúp cô vụ này đấy Ki ạ." Bada nói cạnh khoé. Hikaru chẳng hiểu gì cả.

"Là tôi nhờ mà." Noeul nói đỡ. "Là Ki đang đitìm một người quen, một chàng trai. Cô đã lặn lội sang đây vì việc này. Anh xem có thể giúp được không?"

"Well, để xem đã. Anh chàng này có phải là bạn trai cũkhông?" JoonHyung hỏi kèm theo một nụ cười nhếch mép và cái nhìn chọc ghẹo xoáy vào Hikaru một cách lộ liễu.

"Không phải việc của anh." Hikaru và Noeul thôt lên cùng một lúc. Rồi bất ngờ vì phản ứng giống nhau, hai người quay ra nhìn nhau.

"Có vẻ như cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến những chuyệnriêng tư của Ki đấy"- Bada chợt chen vào. "Noeul, hay là em với anhra ngoài kia cho bọn họ nói chuyện riêng?" Nói xong cô đứng lên luôn và bỏra ngoài phòng khách. Noeul miễn cưỡng làm theo, để lại Hikaru với cảm giác bấtan.

JoonHyung lôi ra một cuốn sổ nhỏ bìa da từ túi trong chiếc áo khoác màu ghi của anh. Anh thò tay vào một cái túi kách để tìm bút. "Được rồi. Để rõ ràng ngay từ đầu thì tôi cũng nói luôn nhóm bọn tôi chẳng phải là loại hoạt động có giấy phép gì cả, chẳng có báo cáo hoạt động nào của nhóm được gửi lên chính phủ cả, và vì thế sẽ chẳng có giấy tờ cam kết gì đâu đấy. Cô hiểuchứ?"

"Uh.."

"Tốt. Cô chịu là tồt rồi." JoonHyung vui vẻ nói."Nào bây giờ thì tôi cần tên của anh chàng mà cô đang đi tìm này, cả tuổi, chiều cao, cân nặng,..."

"khoan đã, tôi đã chịu cái gì đâu, chưa hề!" Hikaruđứng phắt dậy phản đối.

"Vậy cô có muốn tìm người không, tiểu thư Hikaru?"JoonHyung hỏi với giọng có chút doạ nạt.

"... Có"

"Thế thì cô chẳng có lựa chọn nào khác. Nhóm của tôi làtốt nhất nước Đại Hàn Dân Quốc trong mấy cái vụ kiểu này rồi. Thế nên hoặc cô chịu, hoặc cô hãy hôn tạm biệt cơ hội ngàn vàng này đi."

Hikaru nặng nề ngồi phịch xuống ghế. "Thôi được rồi..." Cô dịu giọng. "Tên anh ấy là Bi. Hồi ở bên Washington chúng tôi ở gần nhà nhau. Anh ấy cao hơn tôi một cái đầu, cũng tầm tuổi tôi... Cân nặng thì tôi chịu, đã mấy nămkhông gặp nhau rồi mà..."

JoonHyung từ tốn viết lại các thông tin cần thiết vào sổ."Vậy lần cuối cô gặp anh ta là khi nào?"

"Khoảng 3 năm rưỡi trước đây."

JoonHyung ngừng viết và ngẩng lên nhìn Hikaru. "... Banăm?"

"...Vâng, có gì không đúng sao?"

Anh gập sổ tay và nhét lại vào túi áo. "Hikaru, cô cónhận ra 3 năm là một khoảng thời gian dài không? Kể như chúng tôi có tìm được chàng trai này đi nữa, cũng có thể anh ta đã có một cuộc sống mới. Lâu như vậyrồi, biết đâu sẽ làm cô đau lòng vì anh ta không còn là anh ta của 3 năm trước nữa."

Hikaru thở dài. "Tôi biết..."

JoonHyung đẩy ghế ra và đứng lên. "Nghe này, chuyện này có vẻ không tốt chút nào, và có lẽ tôi không nên giúp cô nữa."

"Cái gì cơ? Anh nói vậy là sao? Mới đây anh còn nói anhsẽ giúp cơ mà?"

"Yea, nhưng đó là trước khi tôi biết rõ chuyện."Anh dợm bước nhưng Hikaru đã đứng lên chặn trước mặt anh. "Không, đừng làmthế! Làm ơn đừng bỏ đi khi anh thậm chí còn chưa thử làm!"

"Nếu lâu như vậy mà bạn trai không gọi điện, thường thìcó nghĩa là, thế là hết, cô em thân yêu ạ." JoonHyung chép miệng.

"Bi không phải là bạn trai cũ..." Hikaru cố kiềmchế không cao giọng. "Nghe này, tôi không phải tìm anh để lại lao vào cuộcsống của anh, tôi chỉ muốn biết anh có khoẻ hay không... Tôi muốn biết anh vẫnsống tốt hay không... Anh đã bỏ đi không một lời từ biệt, và không một ai trênđời này biết là anh đã đi đến cái chỗ quái nào. Tôi không giải thích nổi, nhưngchỉ biết trái tim tôi mách bảo là anh đang ở đây, ở ngay tại Seoul này. Anh nói anh chính là người giỏinhất trong những vụ kiểu này mà, thế nên tôi sẽ không chấp nhận một kết quả kémhơn thế."

Cả hai khựng lại trong giây phút, JoonHyung chăm chú nhìn vào mắt Hikaru. Trông cô rất nghiêm trọng làm anh bật cười.

"Có gì đáng cười ở đây chứ?" Hikaru ngạc nhiên.

"Haha, em có biết là trông em rất xinh lúc em nổi giận không?" JoonHyung nhe răng ra cười rồi dùng tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô. Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng điều đó lại làm Hikaru nổi cả da gà.

"H...huh?" Hikaru lắp bắp. "Này đừng có cạhm vào tôi." Cô giật tay lại và lùi xa ra tránh Joon nhưng lại bị chặn bởi chính hai cánh cửa trượt. Anh chống tay lên tường bên cạnh cô rồi từ từ cúi gần mặt về phía cô.

"Nói anh nghe đi, Hikaru. Có phải em... vẫn còn yêu hắn ta lắm không? Nhiều đến mức hạnh phúc của hắn còn hơn cả của chình em?"

"Ý anh... là sao?" Giọng Hikaru đã hơi run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam