Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ, thì là... bạn bè và gia đình của cậu."

"Cậu có nói cho ai biết mình ở đâu không?" Hikaru quay lại nhìn Fany, mắt đã đẫm lệ.

"Không... không có ai ở nhà biết là mình đang ở đây với cậu. Mình đã bỏ đi đúng theo cách của cậu."

"Cái cách... mình..." Hikaru sụt sịt. "Mình... mình xin lỗi Fany. Mình không có ý." Cô úp mặt vào hai lòng bàn tay và khuỵ xuống, quỳ trên đất, khóc nức nở. "Mình đâu có muốn bỏ đi như vậy! Mình xin lỗi! Thế có Chúa là mình cảm thấy rất có lỗi!!"

"Hikki..." Fany định ôm lấy cô, nhưng cũng như tất cả mọi lần từ trước đến nay, cô đẩy anh ra.

"Yo," JoonHyung lên tiếng, "Có thể Ki cần nghỉ ngơi một chút. Hay là chúng ta đưa cô ấy về nàh thôi..."

"Ờ... không có ý định chen ngang, nhưng trời tối quá," Byul cũng lên tiếng, "nên tôi cũng cần ai đó đưa tôi về nhà."

"Ôi, có phải cô nàng ngỗ ngáo tôi quen biết không đây?" JoonHyung xỏ xiên.

"Im đi! Đồ cà tàng! Ai mà có ý định tấn công tôi, tôi sẽdùng một trong những thằng đệ của anh làm vật thí mạng, cũng đủ thời gian để tôi chạy về nhà an toàn."

"Vậy thì tôi sẽ không đi với cô, quyết định vậyđi!" JoonHyung bắn lại.

"Để tôi đưa cô ý về cũng được." Fany đề nghị."Nhưng với điều kiện là anh phải đưa Hikaru về và đảm bảo là cô ấy không sao..."

JoonHyung nhìn Fany, vẻ mặt hài lòng hơi quá mức quy định vớiđề nghị của anh. "Dễ như trở bàn tay."

Fany nói nhỏ với Hikaru, "Như vậy có ổn không? Để Joonđưa cậu về?" Hikaru không nói gì. "Đừng lo nữa nhé, ngày mai mình lại gặp nhau. Hai đứa lại đi chơi với nhau như hồi trước, chịu không?" Cô chỉ gật đầu, giữ nguyên cho mình khuôn mặt đã đóng băng.

Fany thở dài và bước đến bên Byul. "Đi chưa nào?"Anh hỏi.

"Từ từ đã." Byul vừa nói vừa chạy đến bên Hikaru và ôm cô một cái thật chặt. "Chị sẽ ổn chứ?" Hikaru vẫn chỉ trả lời bằng sự im lặng.

"Đừng có lo nhé, chị yêu. Bọn mình sẽ tìm thấy Bi mà, embiết chắc chắn là như vậy!" Byul động viên. Cô cũng cố nói cứng vậy thôi chứ bản thân cảm thấy cơ hội để điều đó xảy ra thật là mỏng manh.

Dù sao thì cô cũng vẫn cố tỏ ra lạc quan và ghì Hikaru thật chặt thêm một chút nữa trước khi đứng lên bỏ đi cùng Fany về hướng kí túc.

"Chúng ta cũng đi chứ?" JoonHyung hỏi Hikaru, chìamột cánh tay ra tỏ ý muốn đỡ cô dậy. Hikaru ngước lên nhìn theo Fany và Byul đixa dần vào màn đêm tăm tối.

                                                                                       ***

Fany không ngừng nhìn quanh trong khi mồ hôi cứ tuôn ra trêntrán anh. Anh cứ liên tục ngoái lại nhìn như thể có ai đang bám theo hai người. Byul nhận thấy hơi thở của anh gấp gáp, và cô tự hỏi có phải cô làm anh cảmthấy căng thẳng không.

"Sao thế anh?" Cô rụt rè hỏi.

"Ờ...yea! Không sao, không có gì." Fany trả lời."Này... anh không muốn cư xử như một thằng tồi, nhưng, em tự đi về được không? Anh chợt nhớ ra là anh phải đi ra chỗ này..."

"Cái gì cơ? Anh nói thật không đấy?"

"Anh xin lỗi, nhưng việc quan trọng lắm. Lỗi của anh làquên béng đi mất. Anh sẽ tạ lỗi em sau, được không. Hay là mai đi ăn trưa nhé, được không nào?" Anh hỏi với một nụ cười ngây thơ vô số tội.

Mặt Byul chợt hồng lên. Cô rất ghét phải thú nhận là nụ cười của anh không hiểu sao khiến cô... mủi lòng. "Ờ... ờ" Cô lắp bắp,"... cũng được vậy!" Cô nói xong là quay ngoắt người đi thẳng về hướng kí túc xá, cố tỏ ra là mình giận dữ.

Fany chặc lưỡi trước phản ứng đỏng đảnh dễ thương của cô gái. Đợi đến khi cô đã đi khuất vào một con phố khác anh mới quay lưng bước đi về hướng ngược lại. Fany không muốn cô gặp nguy hiểm..

Tim anh đập nhanh hơn khi anh bắt đầu bước đi. Anh đã cảmnhận được một đôi mắt vẫn dõi theo từng bước đi của anh từ vài phút trước. Anh biết ai đang theo dõi anh. Đi được một đoạn, anh còn ngoái lại nhìn xem Byul có quay lại đi theo anh không. Đột nhiên, một bàn tay túm lấy cổ áo anh và lôi anh vào một con ngõ nhỏ tối om. Một người đàn ông bí ẩn khoẻ hơn anh bẻ ngoặt một cánh tay anh ra sau lưng trong khi tay kia dí một con dao nhíp sát cổ anh.

"Xin chào anh chàng đẹp trai," người đàn ông gầm gừ nói vào tai Fany. "Tao tìm mày khắp nơi. Dạo này mày làm gì rồi?"

"Tôi chỉ đang đi tìm một khách sạn để nghỉ lại thôimà." Fany trả lời, anh đã nhận ra giọng nói của người đàn ông. Hoảng sợ, anh chỉ đứng im không cựa quậy.

"Ra tận đây để tìm khách sạn kia à? Nào, đứng có nói dối tao chứ, Fany." Người đàn ông giật mạnh cánh tay bị khoá sau lưng của anh khiến cho vai anh đau buốt. "Kiên nhẫn của tao cũng chỉ có hạn thôi. Thằng khốn đấy đâu rồi? Nói tao nghe!"

"Ah!" Fany kêu lên vì đau đớn. "Tao đã nói với mày rồi! Tao chưa biết!"

"Vậy thì BAO GIỜ mày mới biết, Fany? Làm sao tao biết là mày đang nói dối tao chứ, thằng nhóc này!" Người đàn ông ấn con dao mạnh hơn vào sát cổ Fany, sát đến nỗi đã có giọt máu rỉ ra rơi vào cổ áo anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam