Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn đang cười, Hikaur chợt hỏi. "Nào Noeul... tại sao anh lại muốn em ra đây với anh?"

Noeul quay đi. Anh không hề biết rằng, có một người khác sẽ trả lời cho anh.

"Để chết!" Một tiếng nói chợt cất lên từ sang lưng hai người.

Noeul và Hikaru quay lại. Vậy là họ chỉ còn cách cái chết chỉ vài bước chân, nơi khẩu súng đang chĩa vào họ nằm gọn trong tay Nicholas Tse. Họng súng chĩa thẳng vào Noeul. "Nic!" Noeul hét lên khi anh nhận ra gương mặt sắc cạnh của người đồng bọn cũ.

"Nic?" Mắt Nicholas nheo lại, hắn nhếch mép cười. "Giết tao đi, nếu đây không phải là người bạn cũ JunSap. Tao cứ tưởng chỉ xử được thằng em trai mày thôi, ai dè Chúa lại cho tao cơ hội làm một mẻ lớn." Nicholas lên đạn, tiếng cò súng bật lách cách như một thứ âm thanh giải trí của hắn khiến hắn cười lớn hơn.

"Hikaru... đi khỏi đây ngay."

Hikaru lắc đầu, mắt nhìn như thôi miên khẩu súng. "Em sẽ không bỏ anh ở lại một mình." Cô thì thầm qua hai cánh môi đang run rẩy.

"Oh HOoo, ra là có cả bạn gái mày đây hả!" Tse cười điên dại, hơi chếch mũi súng xuống. Noeul dơm người tiến về phía hắn, nhưng hắn còn nhanh hơn đã kịp nhấc khẩu súng chĩa thẳng vào mặt anh. "Khuôn mặt mới đẹp làm sao, JunSap. Tao ghét phải làm cái hỏng gương mặt đẹp đẽ này lắm, nhưng biết làm sao được..."

"Nic.. mày muốn làm gì cũng được, nhưng hãy để cho cô ấy đi đã." Noeul nói.

"Không! Em không đi." Hikaru lại chính là người phản đối trước.

"KHÔNG ĐÂU! JUNSAP! Giống như nó nói đấy!" Tse gằn giọng. "JunSap, JunSap, THẰNG KHỐN JUNSAP. Mày phá đời tao. Mày có biết tao đã phải trải qua những chuyện khốn nạn gì không... bíêt bao nhiêu chiến hữu của tao đã bị xử... chỉ vì mày..."

"... Họ cũng là chiến hữu của tao mà, Nic."

"Mày chết đi JunSap. Nếu mày chịu đưa cho bọn chúng cái địa điểm khốn kiếp kia, thì tao đâu có mất công trở về từ cõi chết để tìm mày trả thù. Giờ thì tao đến nhà cũng không thể về. Không thể được hít thở cái không khí mát mẻ của đất Trung Hoa, đến hết đời cũng không thể. Tất cả chỉ vì thằng khốn mày quá tham lam."

"Trở về thừ cõi chết... ngôi mộ... bãi tha ma..." Trí nhớ chợt ào ào trở về với Noeul, tuôn trào trở lại trong trí não anh như một con sông dài bất tận. Anh đã nhớ ra tất cả. "Không... không có gì trong ngôi một đó cả..."

"Cái gì?" Tse gào lên.

"Không có gì trong ngôi mộ cổ đó cả! Tôi nhớ ra rồi! Chúng ta đến đó để lấy những món binh khí bằng vàng, nhưng đã có bọn đã đến trước chúng ta!"

"Mày đang nói cái quái gì vậy?"

"Bọn chúng... bọn chúng hạ gục đội chúng ta, chúng xử từng người một..."

Nụ cười trên môi Tse tắt ngấm. "THẰNG DỐI TRÁ ĐÁNG CHẾT. Bọn nó nói với tao là mày đã cuỗm hết đống cảu quý đó và bỏ trốn!"

"Chúng nói thế để mày đi tìm tao, rồi chúng ta sẽ chém giết lẫn nhau. Vậy mà mày chưa hiểu sao hả Nic?"

"Câm cái miệng chó của mày lại! Đừng có nói nữa!" Tse lại gào lên, có vẻ hắn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. "Mày đang nói dối! Tao đâu có vất vả bấy lâu nay chỉ dựa trên một sự thật viễn vông! Mày là thằng khốn, tao sẽ giết mày ngay bây giờ!"

"Đừng!" Hikaru hét lên.

"Nhưng trước hết..." Tse đổi hướng họng súng quay qua Hikaru. "Tao muốn nhìn thấy mày chết từ bên trong trước, JunSap. Tao muốn thấy mày chết hai lần."

Tse co ngón tay bóp cò. Hikaru nín thở, nhắm mắt lại, cảm tưởng như cuộc sống đang lướt qua trước mắt cô trong bóng tối.

BANG.

Cảm giác được tiếng súng nổchỉ cách cô trong gang tấc, tim cô thắt lại, cô mở mắt, tòan thân run lên bầnbật... Nhưng Hikaru không trúng đạn..

"Thằng khốn Nic... Mày chỉ được thấy tao chết mộtlần..." Noeul nói đứt quảng, tay phải ôm lấy ngực. Anh đang đứng ngay trước mặt Hikaru...

"NOEUL!" Hikaru hét lên thảg thốt. Noeul khụy xuống trên đầu gối, đau đớn nhìn Hikaru nở một nụ cười méo mó."Khooooong!!"

Đột nhiên...

Tiếng súng lại nổ lên...

BANG.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam