3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lần thứ 3 mà cuba trượt mất cơ hội, là khi họ bị ép chơi một trò chơi.

"seven minutes in heaven(*)?" anh thốt lên, muốn xác nhận lại.

(*): trò chơi thường thấy trong các bữa tiệc của thanh thiếu niên bên nước ngoài. mọi người sẽ chọn ra 2 người bất kì và cho họ không gian riêng tư nào đó trong 7 phút. 2 người được chọn muốn làm gì cũng được và sẽ được thả ra sau 7 phút. 

"có vấn đề gì sao?" america hỏi lại, hoàn toàn mờ mịt về lí do tại sao cuba lại hành xử như vậy cho đến khi một ý nghĩ chợt chạy qua đầu anh. "phải rồi, cậu đâu có độc thân."

"nếu như chúng ta nhốt cậu ấy vào chung với một người nào đó ngoài vietnam ra, nó sẽ gần giống như ngoại tình nhỉ?" belarus khẽ lắc đầu. "có lẽ chúng ta nên bỏ qua cậu ấy và chuyển sang mục tiêu khác-"

"nếu vậy thì sao không cho hai bọn họ chơi cùng nhau luôn." malaysia nói trong khi philippines và indonesia gật đầu phụ họa đằng sau. "nếu vậy thì cuba sẽ không phải chơi với người khác và vietnam cũng vậy."

"gì cơ?!"

"tại sao cậu cứ phải hét lên vậy. hai người là người yêu thì như vậy đâu có mất mát gì đâu." mexico khó hiểu nhìn về phía anh. "hay là hai người vẫn chưa làm gì nhau vậy?"

điều này làm cuba có chút khó nói. vì mặc dù cả hai đã hẹn hò hơn 3 tháng rồi nhưng vẫn chưa làm gì nhiều hơn ôm và nắm tay.  nhìn thấy bạn trai đang lâm vào thế khó, vietnam bèn tới giải vây cho anh. 

"tại sao cậu lại phải quan tâm tới việc bọn tôi đã làm những gì vậy?"  tay cậu vòng qua eo người thương, kéo anh vào một cái ôm chặt,  "biết bọn tôi đang yêu nhau thắm thiết là được rồi."

thầm cảm ơn việc cậu không muốn nói hẳn điều đó ra nhưng anh vẫn cảm thấy mình là một người bạn trai tồi. mặc dù vietnam không quá quan tâm tới những hành động thân mật với người thương, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng trong lòng.

sau khi bị mọi người nhét vào tủ kèm theo lời nhắn: "làm gì thì làm đi nhé, bọn tôi không quan tâm lắm đâu. tận hưởng bảy phút trên thiên đường nhé."

cánh tủ đã bị khóa lại từ bên ngoài. bên trong tối và hơi chật, ép buộc họ phải kề sát vào nhau. 

việc bị khóa trong tư thế mặt đối mặt thế này làm tim cuba đập nhanh hơn mặc dù tầm nhìn trước mắt anh mù mịt vì thiếu ánh sáng. có lẽ cậu cũng có thể nhận thấy điều đó. 

"em đang lo lắng sao?"

"có lẽ vậy." cuba hít một hơi thật sâu, thừa nhận.

"tại sao vậy?" tay cậu vò vào mái tóc rối ", khi mà ở đây chỉ có hai ta."

âm thanh náo động từ bên ngoài dần dần cũng chẳng khiến họ để tâm nữa. họ cứ tiếp tục nói chuyện với nhau cho tới khi mắt cả hai đã quen dần với bóng tối. 

"nếu em thấy không thoải mái hoặc chưa sẵn sàng, em chẳng phải làm gì đâu." âm thanh nhẹ nhàng ngâm nga như khẽ hát. "anh không muốn thúc ép em."

"em xin lỗi." anh thừa nhận, kéo vietnam vào lòng mình. "anh đã đợi rất lâu, còn em thì liên tục chạy trốn như một kẻ hèn nhát." 

tận hưởng cảm giác ấm áp trong lòng, cậu nói tiếp.

"anh là một người đặc biệt. em biết là em đã do dự nhưng mà ... anh là một người rất quan trọng với em và em không muốn để mọi chuyện trở nên đặc biệt hơn."

"anh ổn mà. anh sẽ chờ cho tới khi em cảm thấy tốt hơn. nhưng đừng để anh phải đợi lâu quá nhé, được chứ?"

"ôi chúa ơi, rốt cuộc kiếp trước em đã làm gì để có thể có được một người yêu tuyệt vời tới mức này. em hứa mà, anh sẽ không phải đợi lâu đâu."

bây giờ, trong đầu anh lại hiện lên một câu hỏi khác: "rốt cuộc anh nên đợi tới khi nào?"

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro