[Ch.82-P2: Hòa nhau]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Buffy

Chỉnh dịch : Charon

“Đại tiểu thư, đã muộn rồi tôi phải về đi làm, đại tiểu thư cô không cần đi làm cũng sẽ có cơm ăn, còn tôi nếu không quay về làm việc, chỉ sợ phải ăn chính mình mất.” Nhan Nghiên nói xong liền đứng dậy.

“Cô đang cầm cái gì?”, Tư Lập Hạ chú ý đến túi hồ sơ Nhan Nghiên vẫn cầm trong tay, “Mẹ tôi đưa cho cô phải không? Là cái gì?”, trước khi cô lên xe cũng không cầm theo vật này.

“Thứ này chỉ sợ không thể để cô xem được”, Nhan Nghiên thấy cô ta muốn giật lấy, liền nhanh nhẹn bước đi. Phía trước một phục vụ đang mang chén đĩa đi ngược chiều, Nhan Nghiên nghiêng người trong chớp mắt, người phục vụ không ngờ có người đụng vào, tay mềm nhũn, cả cốc cà phê đổ lên người Tư Lập Hạ ở phía sau.

Lập Hạ cả người chật vật, ánh mắt bốc lửa: “Nhan Nghiên, cô muốn chết phải không?”

“Thật ngại quá, thực xin lỗi, xin lỗi!”, người phục vụ biết mình đã gây ra hoạ lớn, vội vàng xin lỗi không ngừng.

Nhan Nghiên quay đầu lại, trấn an người phục vụ, lại nhìn đến từng giọt cà phê đang nhỏ xuống trên tóc Tư Lập Hạ, cô cười nói: “Thật ngại quá, là tôi quá bất cẩn, có điều hôm qua cô cũng không chú ý một lần, hôm nay tôi cũng không chú ý một lần, coi như hai chúng ta hoà nhau”. Nói xong, Nhan Nghiên cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.

“Nhan Nghiên, con nhỏ chết tiệt” Tư Lập Hạ ở đằng sau phẫn nộ gọi cô, ngay sau đó chủ quán vội vàng chạy đến đưa giấy cho cô ta. Lập Hạ toàn thân chật vật, cũng không muốn đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn cô rời đi.

Nhan Nghiên thở dài, lại gặp Vương Đồng trước cửa thang máy. Thực đau đầu, mấy người đàn bà này đã nói xong chưa? Hết người này đến người khác đều để mắt đến cô.

Vương Đồng bước đến, cô ta vừa nhận vị trí nhân sự, đã bắt đầu quan tâm đến các mối quan hệ trong nội bộ công ty. Kỳ thực, việc này còn tốt hơn nhiều so với mong muốn của cô, chỉ là còn chưa quên gặp lại đầu sỏ gây ra việc này. Thấy Nhan Nghiên đi đến, cô ta đứng đó rất lâu đã nhìn thấy hết mọi chuyện phát sinh trong quán cà phê, cười cười: “Rất đặc sắc!”

Từ sáng sớm đã ứng phó với hai người đàn bà, thật sự không còn sức để đối phó thêm người thứ ba nữa, nhưng hiển nhiên người trước mặt sẽ không dễ dàng buông tha mình.

Cô bóp trán: “Sắc mặt cô không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon à?”.Nhan Nghiên bấm thang máy, bước vào.

“Nhờ phúc của cô!” Vương Đồng cũng nhìn thấy tập hồ sơ trong tay cô “Để tôi đoán cô vừa gặp ai? Tống Ngọc San?”

“Vương Đồng, cô thật thông minh hơn người”. Nhan Nghiên bấm thang máy tầng 24, nhưng Vương Đồng lại bấm tầng trên cùng, thang máy liền đi thẳng. Nhan Nghiên cũng không giận, Vương Đồng đã đợi cô ở đây, không nói rõ ràng sẽ không bỏ qua.

“Để tôi đoán tiếp, có lien quan tới con trai bảo bối của cô.” Vương Đồng tiếp tục nói.

Nhan Nghiên nở nụ cười: “Cô đúng là con giun trong bụng Tống Ngọc San”

“Tin tôi đi, con trai cô tuyệt đối là tâm bệnh của Tống Ngọc San. Bà ta sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để tiếp cận Tư Kình Vũ, con cô chính là qua bom hẹn giờ đối với bà ta”. Vương Đồng ngẩng đầu, nhìn con số đỏ vẫn tiếp tục nhảy lên, “Nhan Nghiên, sau nhiều năm như vậy, cô vẫn cần phải lo lắng tới sự sống sót của mình.”

“Nếu Tống Ngọc San hiện tại giống Tống Ngọc San năm đó, có lẽ tôi còn sợ”, Nhan Nghiên không chút e ngại “Vương Đồng, người nên lo lắng không phải là tôi mà là cô. Sau đêm qua, không chỉ Tống Ngọc San, mà cả anh em Tư gia đều coi cô là cái đinh trong mắt.”

Nhắc đến đêm qua, nụ cười của Vương Đồng đã không còn bình tĩnh. Cô ta quay đầu nhìn: “Nhan Nghiên, tôi không ngạc nhiên vì sao cô biết quan hệ của tôi với Tư Thành Đống, chỉ là, làm sao cô biết được chuyện kia?”

“Cô có quan hệ với Trương Dư Hàng phải không?” Nhan Nghiên trả lời “Vương Đồng, tôi nghĩ cô cũng đoán được tôi muốn gì. Tôi có thể đứng ở vị trí này, đứng ở trước mặt Tư gia, thì nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn.”

Lúc này, thang máy đột nhiên mở cửa, có người bước vào. Nhìn thấy hai cô gái liền cười cười chào hỏi. Lát sau, người vừa đến bước ra ngoài, người khác bước vào, nhiều người ra vào tấp nấp khiến cả hai chỉ có thể một mực trầm mặc!

Đến tầng cao nhất, có một gian nhỏ và bàn để nhân viên rảnh rỗi đi lên ngồi nói chuyện phiếm. Vương Đồng ngồi xuống trước, chờ Nhan Nghiên ngồi sau, nói “Nhan Nghiên, cô có nghĩ thật ra chúng ta có chung một mục tiêu không.”

Nhan Nghiên bật cười, cô vốn nghĩ rằng Vương Đồng đến tìm mình để tính sổ, nào ngờ cô ta lại muốn kết đồng minh. Nhan Nghiên buồn cười nhìn cô ta: “Sao tôi không thấy chúng ta chung mục tiêu ở đâu nhỉ?”

“Cô quay về, đơn giản là muốn báo thù Tư gia, còn tôi, kỳ thực cũng giống cô. Hiện tại Tống Ngọc San coi tôi là cái đinh trong mắt, cũng xem cô là cái đinh trong mắt, hiện tại chúng ta đều cùng đấu với người của Tư gia”, Vương Đồng nói tiếp.

Nhan Nghiên vẫn cười không nói lời nào, ý muốn cô ta tiếp tục nói.

“Chúng ta đã có chung mục tiêu, lại còn tiếp tục tính toán với nhau sao?” Vương Đồng liền hỏi dò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro