[ Ch64 : Mục đích gì? ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Pikonn

Beta : Quynhchi711

**************************

Sáng sớm, Nhan Nghiên nhịn đói để kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng khi làm xong thì cô đã hoa mắt choáng váng. Tư Kình Vũ đã sớm không thấy bóng dáng, chắc là đi thăm Văn Vi. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài, vừa rồi một y tá cho cô một cái bánh mì và hộp sữa, cô mở ra ăn mới thấy đỡ mệt hơn.

Nhan Nghiên không biết là nên ở nơi này đợi Tư Kình Vũ hay là tự mình trở về, hiển nhiên là không nên dựa vào Tư Kình Vũ, có thể hắn đã quên cô ở đây. Nhưng mà không đợi hắn, cô không có chỗ nào để đi. Hắn không cho cô chìa khóa nhà của hắn. Cô hối hận không mang thêm vài quyển sách để đọc, gần thi rồi, mấy ngày hôm nay cô đều không đọc sách. Cô đang ảo não, thì nghe giọng nói nam nữ đang nói chuyện truyền đến từ hành lang cách đấy không xa.

“Kình Vũ, mắt em không nhìn thấy, nhưng chân em còn tốt nha! Anh thả em xuống, để em tự đi được không? Cùng lắm thì anh đỡ em.” Một giọng nữ nhẹ nhàng còn có phần làm nũng.

“Em nha, em nói là anh giúp đỡ em, rõ ràng em cũng có thể làm cho bản thân mình bị tổn thương, làm sao anh có thể yên tâm để em tự đi được đây?” Giọng nam ôn nhu đầy sủng nịch.

 Lúc này mặc dù Nhan Nghiên mệt mỏi nhưng cũng không thể nghe sai, giọng nam kia đúng là của Tư Kình Vũ, thì ra Tư Kình Vũ cũng có thể nói chuyện ôn nhu như vậy. Lồng ngực cô lại băt đầu co rút đau đớn, hô hấp khó khăn và dồn dập. Cô đè lại lồng ngực, quay đầu lại liền thấy Tư Kình Vũ ôm Văn Vi đi hướng về phía cô. Hướng về phía bọn họ là hướng về phía mặt trời, trong mắt Nhan Nghiên lóe ánh sáng. Nhìn thấy Văn Vi ôm cổ Tư Kình Vũ, mặt kề sát lồng ngực của hắn, ngọt ngào như vậy thật chói mắt. Nhan Nghiên muốn chạy trốn, cô không muốn chứng kiến cảnh tượng như vậy. Thân thể giống như bị đông cứng, muốn cử động nhưng không thể.

Tư Kình Vũ cũng nhìn thấy cô,săc mặt Nhan Nghiên không được tốt lắm, nhìn từ góc độ này mặt mũi đều tái nhợt. Hắn đã bảo y tá mang cơm cho cô sớm, chẳng lẽ cô chưa ăn sao?

 “Kình Vũ, làm sao vậy?” Cảm thấy Tư Kình Vũ ôm mình bất động, Văn Vi có cảm giác  như là có người, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, bời vì không thể thấy rõ, cô chỉ thấy được một hình ảnh mờ ảo.

 “Không có việc gì, chúng ta đi vào thôi!” Mắt Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên ôm Văn Vi đi vào phòng bệnh.

 Nhan Nghiên không nghĩ tới chính mình đi lung tung tới nơi này, lại chứng kiến cảnh tượng Tư Kình Vũ thân thiết cùng với Văn Vi như vây. Cô không nên cảm thấy đau lòng, cô không có tư cách, càng không có người quan trọng. Tư Kình Vũ và người của Tư gia là một , hắn đối với cô chỉ có lợi dụng và chiếm đoạt mà thôi! Cô hít một hơi sâu, mới lấy lại được hô hấp.

 “Kình Vũ có phải vừa rồi bên ngoài có người không?” Văn Vi có cảm giác rất nhạy cảm, lúc nằm xuống giường cô nắm tay Tư Kình Vũ hỏi.

 Tư Kình Vũ vỗ nhẹ mu bàn tay của cô:” Trên hành lang có rất nhiều người qua lại, đương nhiên là có người  rồi.”

 “Kình Vũ, anh nói là có người hiến giác mạc cho em, nhưng mà 2 ngày trước bác sĩ còn nói với em là phải đợi rất lâu, sao nhanh như vậy đã có rồi?” Văn Vi nhíu mày, hỏi tiếp.

 “Vì vậy nới nói, em rất lương thiện và tốt bụng, nên ông trời cũng giúp đỡ, mang đến cơ hội có người khác hiến giác mạc cho em, sớm có thể nhìn thấy ánh sáng.” Tư Kình Vũ vẫn ôn nhu nói chuyện với Văn Vi, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài cửa.

“Người hiến là ai? Đó là nam hay nữ, và làm cái gì. Người Trung Quốc lương thiện như vậy có rất nhiều, Kình Vũ, chờ mắt em tốt lên, em cũng sẽ đăng kí đi tình nguyện quyên góp. Nếu không phải người này đăng kí hiến, thì cũng không thể nhanh như vậy mà em đã có giác mạc, đúng không?” Văn Vi rất vui vẻ. từ trước đến nay cô đều lạc quan, nghe Tư Kình Vũ nói có người hiến giác mạc cho cô, cô vui vẻ đến cả đêm không ngủ.

“Bây giờ, nhiệm vụ của em là lo nghỉ ngơi để thân thể khỏe lên, phẫu thuật đã sắp xếp, chờ mắt em tốt lên, em muốn làm cái gì cũng đều có thể.” Không hiểu tại sao Tư Kình Vũ nghe được những lời nói này của Văn Vi, trong lòng rất khó chịu khổ sở. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một cái bóng, không ngờ nha đầu kia vẫn đứng ở cửa nghe lén!

“Anh còn chưa nói cho em biết, người kia là ai?” Văn Vi thuận thế sà vào lồng ngực hắn hỏi.

 Ánh mắt Tư Kình Vũ vẫn nhìn ở cửa, cái bóng kia vẫn ở đấy. Đột nhiên trong lòng hắn có ý muốn trả thù xấu xa: “Người đó không quan trọng, đó là một nữ tội phạm, khi còn sống làm nhiều chuyện xấu nên vừa mới tử hình.”

 Hắn quay đầu lại nhìn cái bóng cứng ngắc ở cửa, cảm thấy rất đắc ý.

“Tại sao nói cô ấy không quan trọng chứ?” Văn Vi cảm giác được ôm nam nhân của cô có phần phấn khởi, tay cô di chuyển trên lưng hắn, “Cho dù khi còn sống cô ấy làm nhiều chuyện xấu, nhưng mà đến khi chết vẫn nghĩ đến việc hiến tặng, cũng coi như làm một chuyện tốt.”

 Đúng là Nhan Nghiên ở ngoài cửa, cô cũng không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô lại đứng ở cửa nghe lén, lại khiến cho cô khó chịu không chịu nổi. Trong mắt hắn cô không quan trọng, thậm chí còn bị nói tù phạm tử hình.

 Đúng vậy, cô đúng là tù phạm, từ lúc 4 tuổi đivào căn nhà ấy, thì cô đã là tù nhân ở đó rồi. Bây giờ cô phải trốn thoát, phải ra khỏi nơi đó.

 Cô vô lực ngồi ở trên ghế dài cách đó không xa, cô đã ra lệnh cho bản thân mình không được rơi lệ. Đi đến bược này, cô không thể yếu ớt, không thể lại vì người của Tư gia mà rơi xuống một giọt nước mắt.

 Qua một lúc lâu, Tư Kình Vũ đứng trước mặt cô, hắn nâng cằm cô lên, vẻ mặt rất tàn nhẫn: “Quả nhiên cô dám đứng ở cửa nghe lén? Nhan Nghiên, ai cho cô có gan đó!”

 Nhan Nghiên bị bắt nhìn vào hắn, hắn biết cô đứng ở ngoài cửa nghe lén, như vậy lời hắn nói vừa rồi là cố ý nói cho cô nghe. “Tư thiếu gia còn có cái gì sai bảo hay sao chứ? Nếu không phải, thì tôi đi trước.”

 “Tôi đang hỏi cô.” Tư Kình Vũ bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho tức giận, “Nhan Nghiên. Cô nghe đây, lần sau cô còn dám làm chuyện như thế này, tôi sẽ thu hồi những điều kiện tôi đưa cho cô.”

 “Vậy thì có phải là tôi cũng không cần hiến giác mạc?” Nhan Nghiên cười lạnh, có chút uy hiếp hắn, “Vậy thì tôi là một nữ tù phạm tới âm phủ rồi cũng không phải làm một con ma mù.”

“ Cô thật lắm lý sự?” Tư Kình Vũ bị cô chọc giận nổi trận lôi đình, quả nhiên xú nha đầu này không sợ hắn. Trước đây, cô đối với hắn còn có vài phần khiếp sợ, hiện tại một tí xíu cũng không sợ. “Có phải là tại tôi đối với cô tốt quá!”

 “Đúng vậy, Tư thiếu gia!” Hắn càng tức giận, Nhan Nghiên lại càng bình tĩnh, “Tốt nhất là anh  không nên đối với tôi tốt như vậy, tôi giống như tửphạm khi còn sống làm đủ mọi chuyện xấu, sẽ không cảm ơn đâu.”

 Tư kình Vũ tức giận đến mức ứ máu, hắn nhìn thấy Nhan Nghiên, mắt thấy choáng váng. Đây là cô gái 18 tuổi nên có ánh mắt như vậy hay sao? Đùa cợt, tuyệt vọng, không có chút sợ hãi. Cô không sợ hắn, thậm chí giống như một con thú nhỏ bị thương, đang dương móng vuốt phản kháng hắn.

“Bộ dạng tốt lắm!” Tư Kình Vũ tiến sát vào bên tai cô “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn chờ phẫu thuật, còn không được đi gặp ba tôi.”

 “Đã biết, Tư Thiếu gia còn gì dặn dò cái gì khác?” Nhan Nghiên không tránh né, đây là nới công cộng, hắn lại có thân phận, sẽ không dám làm gì cô.

 “Đây là chìa khóa nhà, khi nào cần tôi sẽ gọi điện về.” Tư Kĩnh Vũ không suy nghĩ nhìn cô, đem chìa khóa vứt lên người cô, rồi quay bước trở lại phòng bệnh.

 Nhan Nghiên nắm lấy chìa khóa, thân thể không khỏi mềm nhũn. Vừa rồi cô nói chuyện với Tư Kình Vũ như vậy, cố lấy hết dũng khí. Cô không cho phép mình yếu đuối, cô bắt mình phải kiên cường, nếu không cô thật sự không biết mình có chống đỡ không nổi mà ngã xuống.

 Cô ra khỏi bệnh viện, điện thoại liền vang lên, là của thím Thanh liền tiếp nhận: “Thím Thanh, thím tìm cháu có việc gì sao?”

 “Nhan Nghiên bây giờ cháu đang ở đâu? Đêm qua cháu không trở về, cháu ngủ ở đâu?” thím Thanh đè giọng xuống, như đang lén lút gọi điện cho cô.

 Nhan Nghiên không rõ vì sao thím Thanh lại đột nhiên quan tâm đến cô như vậy, thím lại còn muốn giúp cô. Cô nhìn nhìn mặt trời ở bên ngoài nói: “Thím Thanh, thím tìm cháu có việc gì hay sao?”

 Nhan Nghiên, tí nữa thím có một ít thời gian rảnh, chúng ta có thể gặp mặt nhau không?” Thím Thanh không quan tâm đến giọng nói lãnh đạm và mệt mỏi của cô, ngược lại là giọng nói của thím rất vội vàng.

 Nhan Nghiên  có chút chàn chừ, rồi mới đồng ý. Cô hẹn thím Thanh ở công viên bên cạnh bệnh viện, bên ngoài nắng nóng. Nhưng mà công viên đầy cây ngô đồng, hàng trăm cây thông xanh um, mát mẻ, cô ngồi ở trên ghế đá chờ thím Thanh.

 Không bao lâu thím Thanh liền tới, nhìn sắc mặt hoảng sợ tái nhợt của Nhan Nghiên, thím ngồi vào bên cạnh: “Nhan Nghiên cháu làm sao vậy, sao sắc mặt xấu như vây?”

 Nhan Nghiên cười nhàn nhạt, tuy thím Thanh đã cứu cô một lần, nhưng mà khoảng cách lớn như vậy, không đến nỗi phải quan tâm nhau. Thím tìm cô nhất định là có mục đích. “Thím Thanh, thím tìm cháu có việc gì sao?”

 “Có phải cháu ở cùng một chỗ với Tư thiếu gia?” Thím Thanh nhìn sắc mặt của Nhan Nghiên cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi.

 “ Sao thím lại biết?” Buổi tối hôm đó cô không để lộ cho thím cái gì cả mà!

“Nhan Nghiên, cái đêm xảy ra chuyện đó, thím cũng biết tất cả.” Thím Thanh cầm tay cô. “thậm chí mấy năm nay, cháu và thiếu gia làm cái gì thím cũng biết!”

 Nhan Nghiên không khỏi mở to hai mắt, tay chân phát run. Cô nghĩ một nữ nhân gầy yếu suy nhược trước mắt có thể sống bình thường tại cái nhà to lớn kia, là một nữ người hầu. Nhưng mà trong cái nhà kia phát sinh chuyện gì, đều biết rõ hết,thật là đáng sợ. Tóc gáy Nhan Nghiên dựng thẳng đứng, không khỏi muốn tránh xa thím.

“Thiếu gia đối với cháu có hứng thú!” thím Thanh nắm tay cô, “Lúc thiếu gia giải vây giúp cháu, đã nói lên một chút, nhưng bây giờ ngẫm lại cẩn thận, thím thấy không đơn giản như vậy, có phải là cháu và thiếu gia đã giao dịch chuyện gì?”

 Người này thật đáng sợ! Thím có thể đoán được, hô hấp Nhan Nghiên ngừng lại, đề phòng nhìn thím: “Thím Thanh , bây giờ cháu không có gì có để thím có thể lợi dụng được!”

 ‘Nhan Nghiên, cháu đừng hiểu lầm!” Cô gái này chịu nhiều tổn thương như vậy, lại càng đáng thương hơn, tâm của cô đề phòng càng nhiều. “Đúng vậy, thím thừa nhận là tìm cháu có mực đích, nhưng mà thím giúp cháu là cũng tự giúp chính mình.”

 Quả thật Nhan Nghiên cần sự trợ giúp, cô không biết mục đích chính xác của thím Thanh là cái gì, cô có thể tín nhiệm thím hay không. Nhưng mà thím đã cứu cô, nếu thím có ý đồ xấu đối với cô, đêm đó thím sẽ không mang cô đi từ của phòng của Tống Ngọc San.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro