[ ch75 : Gian tình]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Buffy

Beta : Quynhchi711

*****

Chương 75 – Gian tình

Nhan Nghiên vừa bước ra khỏi quán cà phê, liền thấy Vương Đồng cười cười nhìn mình. Cô ta đến bên cạnh Nhan Nghiên, nhẹ nhàng nói : « Có phải đã hối hận rồi không ? »

Nhan Nghiên cười sáng lạn : « Cô thử nói xem? », rồi rảo bước đi mất.

Vương Đồng nhìn Nhan Nghiên đi xa dần, không nén nổi nụ cười. Trò chơi này, bắt đầu buồn tẻ, nên đổi mới một chút.

Nhan Nghiên biết rõ Tư Kình Vũ chắc chắn sẽ không để cô thoải mái ở Lãng Ức, khi cô vừa bước ra thì thấy Tư Lập Hạ đi giầy cao, trên người toàn hàng hiệu đắt tiền xuất hiện tại công ty, cô liền hiểu ra.

Tư Lập Hạ có thể coi là người vô tội nhất Tư gia, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người được yêu mến. Quản lí nói cho cô, lần này người phát ngôn cho Lãng Ức chính là Tư Lập Hạ, mà tất cả bộ sưu tập của cô đều được dùng cho Tư Lập Hạ.

« Đây là loại quần áo gì a ! Muốn đường cong không có đường cong, kiểu dáng lộn xộn, xấu chết đi được ! », Tư Lập Hạ mặc bộ quần áo của cô đi ra, chửi ầm lên.

Nhan Nghiên cũng không bất ngờ, chỉ đi đến bên cạnh hỏi : « Đừng đi ! Tư tiểu thư, cô muốn gì, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức làm đúng theo yêu cầu của cô ! »

Tư Lập Hạ đưa tay lên, trừng mắt :  « Cô là nhà thiết kế, còn yêu cầu tôi nói cho cô biết tôi muốn loại quần áo gì, không bằng cô nên bỏ nghề đừng làm thiết kế nữa ! »

Nhan Nghiên vẫn cười nhàn nhạt « Tư tiểu thư nói rất đúng, tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cô thỏa mãn »

« Tư tiểu thư, cà phê cô gọi đến rồi đây », một cô nhân viên văn phòng bưng cà phê nóng đưa qua.

« Cám ơn ! », Tư Lập Hạ nhận lấy cốc cà phê, đột nhiên liếc nhìn Nhan Nghiên, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Tay cô ta mềm nhũn, cả cốc cà phê liền hất về phía Nhan Nghiên !

Mặc dù Nhan Nghiên là người nhanh tay lẹ mắt, nhưng áo sơ mi trắng vẫn dính một vệt lớn. Cà phê nóng bỏng làm cô vô cùng đau nhức.

« A, Nhan Nghiên ! », Tư Lập Hạ thay đổi vẻ mặt cao ngạo, thất kinh nói « Thật vô ý ! Tôi không phải cố ý đâu, có làm cô bị bỏng không »

Nhan Nghiên dễ dàng nhìn thấy sự đắc ý trong đôi mắt Tư Lập Hạ, ngược lại biểu lộ của cô ta diễn rất sinh động, không hổ danh là ngôi sao « hot » nhất hiện nay. Cô nhân viên kia vội vàng lấy giấy, Nhan Nghiên cầm giấy lau lau, nói « Không sao, tôi vào toilet một lát ! »

Tư Lập Hạ gật đầu, cuối cùng cũng nguôi giận.

Nhan Nghiên vào toilet rất lâu, tới khi vết cà phê nhạt đi mới bước ra, đến đầu cầu thang, lại mơ hồ nghe thấy âm thanh. Nhan Nghiên rất nhạy cảm với âm thanh, chủ yếu là do khi bị mù gần hai năm tại Mỹ, cô đã rèn luyện thính lực rất tốt. Thanh âm kia cô có thể nhanh chóng nhận ra, chính là Vương Đồng.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, âm thanh từ phía trên vọng xuống. Nhan Nghiên bỏ giày cao gót, từng bước đi lên.

Âm thanh ngày càng rõ hơn, thậm chí còn có âm thanh thân thể cọ xát lấy nhau.

Tòa nhà của tập đoàn Thao Thiết rất lớn, mỗi tầng đều có một phòng chứa nho nhỏ, mà Vương Đồng đang ở bên trong một phòng như vậy.

Không, không chỉ có Vương Đồng, còn có thêm một người khác, hơn nữa còn là nam nhân.

« Nhanh lên, lát nữa chủ tịch sẽ tìm em ! » Giọng Vương Đồng khàn khàn, cố gắng kìm nén rên rỉ. Lúc này một chân cô ta đang bị nhấc lên, quần lót treo trên bàn chân. Trong khi đó Trương Dư Hàng áo mũ chỉnh tề, ra sức cởi khóa phía trước.

« Sau này chúng ta ở cạnh nhau, em không thể cùng với nam nhân kia nữa ! » Nhan Nghiên dễ dàng nhận ra thanh âm kia là giọng của Trương Dư Hàng. Hắn ta nói xong, lại càng mạnh bạo hơn, như muốn giết chết Vương Đồng.

« Anh cũng ăn loại giấm chua này à, chẳng lẽ anh không biết người trong lòng em là ai ? » Vương Đồng không nhịn được kêu  lên. Cũng chỉ có Trương Dư Hàng mới mang lai cho cô ta cảm giác cực hạn nhanh đến vậy.

« Bao giờ em mới chấm dứt quan hệ với ông ta ! », Trương Dư Hàng nói xong liền tuột y phục, hôn lên ngực Vương Đồng.

« Sớm thôi !Hiện giờ Tống Ngọc San đan nghi ngờ em, nhưng không cần lo, Nhan Nghiên sẽ là kẻ chết thay ». Vương Đồng ôm chặt đầu hắn ta, khuôn mặt ửng hồng « Xin anh đừng giày vò em nữa, mau lên ! »

Nhan Nghiên thực sự bội phục bản thân mình có thể chịu đựng được, khóe miệng cười càng lúc càng sâu.

Lát sau, động tác kịch liệt dừng lại, Nhan Nghiên vốn định bỏ đi, cô e rằng chờ hai người ra ngoài không khéo sẽ bị phát hiện. Vừa nghĩ, Nhan Nghiên liền bước lên tầng trên, cả người khuất trong một góc tối. Nơi này rất thuận tiện, người phía dưới không những không phát hiện được mà còn có thể quan sát rõ ràng.

Cuối cùng cửa phòng chứa đồ cũng mở, Vương Đồng đi trước, theo ngày sau là Trương Dư  Hàng. Trang phục cô ta đã chỉnh tề, chỉ thấy khuôn mặt ửng hồng, môi thoáng sưng đỏ. Vương Đồng ôm lấy Trương Dư Hàng : « Đêm nay đến chỗ em được không ? »

« Em chắc chắn đêm nay ông ta không đến ? » Trương Dư Hàng cúi đầu xuống, chạm gần sát môi cô ta.

« Hôm nay ông ta có một buổi gặp mặt, Tống Ngọc San sẽ cùng đi, đảm bảo sẽ không có cơ hội thoát thân ». Nói xong, Vương Đồng kéo cổ hắn ta xuống hôn lên môi, « Nhẫn nại một chút, không lâu nữa chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ »

Nhan Nghiên vừa nghe vừa nổi da gà, đứng ở một nơi bí mật nhìn hai người đó triền miên trên hành lang.

Đến khi Vương Đồng thấy Trương Dư Hàng lại chạm đến ngực, mới vội vàng đẩy hắn ra « Anh đi trước, lát nữa em sẽ đuổi theo »

« Được, tám giờ tối anh quay lại tìm em », nói xong, Trương Dư Hàng đi xuống trước.

Vương Đồng vẫn đứng tại chỗ, trang điểm một lớp lót, dặm một tầng phấn, lại thêm chút son môi. Sau đó kiểm tra quần áo không có gì khác thường mới xỏ giày cao gót đi xuống dưới.

Lúc này, Nhan Nghiên mới chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, nở nụ cười.

Đến lúc cô quay lại, thấy một đồng nghiệp đang đi khắp nơi tìm mình, vừa gặp đã vội vàng nói « nhà thiết kế Nhan, Tư tiểu thư đang tìm chị đó ! Nửa ngày chưa thấy chị về, cô ta đang phát điên lên ! »

Nhan Nghiên không nhanh không chậm đuổi theo, Lập Hạ thấy cô xuất hiện, khoanh tay mỉa mai « Nhan tiểu thư, nãy giờ cô thay cả tủ quần áo cùng đủ thời gian đó, cô có xem giờ không ? gần một tiếng đồng hồ ! »

Nhan Nghiên không tức giận cũng không giải thích, chỉ hỏi « Tư tiểu thư đã xác định mình muốn gì rồi sao ? »

« Cô nhiều quần áo như vậy, chỉ có một bộ tôi thấy cũng tạm được, chỉ tiếc là thiếu cái thắt lưng ! ». Lập Hạ đứng trước gương cẩn ngắm nghía bộ váy dài trắng đang mặc.

« Tôi nhớ Vương Đồng, thư ký vương có một cái dây lưng màu hồng, có thể mượn cô ấy », Nhan Nghiên kịp thời đề nghị.

« Hình như có, tôi lập tức gọi điện thoại hỏi mượn cô ta », Lập Hạ vội vàng nói, hấp tấp nhấc điện thoại lên.

« Hôm nay thư ký Vương mặc đồ công sở, chắc chắn không mang thắt lưng. Tối nay qua nhà cô ta trực tiếp mượn được không ? » Nhan Nghiên ngăn cô ta gọi điện, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro