Chương 106 : Kinh ngạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu so sánh năng lực của Hoắc Thần Viễn với Mộ Tây Hàn chỉ có hơn chớ không kém, chỉ là từ nhỏ có cuộc sống an nhàn, mặc dù gặp phải vấn đề khó khăn cũng tuyệt đối có người giúp cậu giải quyết hậu quả, cộng thêm thông minh hơn người thường, vô luận làm bất kỳ điều gì đều thành công dễ như trở bàn tay, cho nên dần dà tính cách Hoắc Thần Viễn không quan tâm đến bốn chữ hệ quả liên lụy.

Mọi việc, trong lòng hắn luôn biết trước kết quả cho nên càng thêm không có hứng thú tranh tốt xấu.

Cậu muốn gió có gió, Hoắc Cảnh Sâm cho cậu mọi thứ đều là tốt nhất, không sao cả với bé trai nếu nói dã tâm, theo ý cậu, hưởng thụ cuộc sống sao cho thật tốt mới là vương đạo, vui vẻ là tốt hơn đối với cố chấp thắng bại. Dĩ nhiên, đứa bé năm tuổi tự nhiên không thể nào nghĩ đến uyên thâm như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là không được quy tội Hoắc Thần Viễn như một người bình thường.

Dĩ nhiên, biểu hiện không muốn vươn lên kia là cái gì thì vấn đề đó còn phải bàn luận cụ thể sau. Gống như giờ phút này, trong lòng bạn nhỏ Tây Hàn đều là muốn hoàn toàn thu phục cái người em trai sinh đôi này sau đó mang về nhà từ từ khi dễ, mà trong lòng Hoắc Thần Viễn nhiều hơn nhưng vẫn muốn chơi đùa, nhưng cậu nhìn thấy tên nhóc kia chơi cùng thì vui hơn nhiều.

Hai người đứng tại chỗ cùng nhau yên lặng , bên chân Hoắc Thần Viễn là cổ của con chó to lớn, thân thể co rút rất không sợ chết ngáp một cái. Hai anh em gặp mặt không mặn không nhạt làm sao có cái kết tốt đẹp? Muốn đánh nhau hay là cái gì cũng không có tung ra.

Nhưng, một giây kế tiếp chuyện Hoắc Thần Viễn làm ra quả thật làm cho Tây Hàn muốn xông lên cùng thằng em kia đánh nhau, cậu bé kia là em trai, nó là em trai, Tây Hàn trong lòng nói thầm an ủi mình như thế.

Bạn nhỏ Thần Viễn nháy mắt hai cái, cậu nhỏ lấy thị lực 2. 0 đối diện với người khác, trên mặt có vẻ khó hiểu, kết quả là một giây kế tiếp, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn nhéo má Tây Hàn, ai đó chết cả máy, cái đầu nhỏ cũng cứng ngắc, mẹ nó, trừ mẹ mình ra vẫn chưa có người nào dám trắng trợn ăn đậu hũ của cậu như vậy.

Nhéo hai lần Hoắc Thần Viễn liếc thấy Tây Hàn nổi giận trong nháy mắt rút tay về:

"Tôi để ý trên mặt cậu có một lớp da nên định gỡ nó ra giúp cậu?"

Cảnh tượng này rất là huyễn ảo làm cho người ta liên tưởng đến mặt nạ, nhất tiểu hài tử, làm sao lại không thể nói chuyện tốt đây?

Khóe miệng Tây Hàn run rẩy, trong lòng nổi lên muốn đùa một tí, hắn thật tò mò, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý trong tình huống này, chính mình muốn nhìn thấy khuôn mặt giống nhau kia sẽ có phản ứng như thế nào nguyên thủy phản ứng.

Cho nên một giây kế tiếp, cậu nhóc Tây Hàn không chút do dự đưa tay, tự đưa tay đến lỗ tai bắt đầu đem một lớp da kia từ từ kéo xuống, mà khóe miệng cậu nhóc hiện lên nụ cười quỷ dị đủ sánh ngang với kẻ biến thái giết người hay trước khi bác sĩ làm giải phẩu.

Trợn mắt há mồm là phản ứng là Hoắc Thần Viễn nên có, trên thực tế, Hoắc Thần Viễn cũng quả thật trợn mắt hốc mồm như vậy trong 2-3 giây, lúc đó, trong bóng tối lần thứ hai nhéo má Tây Hàn để xác định gương mặt này không còn lóp mặt nạ nào nữa, mẹ nó, huyền ảo.

"Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngươi lần nữa nhéo má lão tử thử xem!"

Cậu nhóc Tây Hàn rất dễ nổi nóng quên mình muốn xem phản ứng đầu tiên của bạn nhỏ Thần Viễn kia, trực tiếp nổi giận, hận không được cũng trực tiếp đửa tay nhéo cái khuôn mặt giống mình cho đến khi thỏa mãn.

Bạn nhỏ Thần Viễn theo bản năng nuốt một hớp, ngay sau đó run run rẩy rẩy đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ bĩu môi, một cái tay khác che miệng vẻ mặt không dám tin:

"Trời ơi, cha ta bị kẻ khác trộm? !"

——— ————————

Sáng sớm tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào chiếc giường mềm mại lúc Niệm Thần đang ngủ, cô không có chút hình tượng nào lấy thân thể bên cạnh làm gấu ôm, giống như là chán ghét với ánh mặt trời có chút chói mắt, theo bản năng co rút trong ngực Hoắc Cảnh Sâm, tìm nơi thoải mái một chút mới tiếp tục ngủ thật say.

Giữa sớm gió nhẹ thổi lất phất, màu tím nhạt của rèm cửa sổ theo gió đong đưa ra vật hình tròn, tất cả, hình như cũng là ấm áp dần lên.

Nhưng, phần an tĩnh cuối cùng cũng kết thúc với kế tiếp là tiếng đồng hồ báo thức không chút kiêng kỵ liều mạng kêu gào. Niệm Thần lầm bầm đôi câu lục lọi sau lưng một hồi, trời đánh quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, chỉ là bình thường đưa tay là có thể cầm được đồng hồ báo thức nhưng hôm nay vì sao cảm giác được cự ly quá xa xôi?

Dĩ nhiên, cái này cũng không phải là điểm mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là đưa tay chạm đến nơi bóng loáng mềm mại như da thịt, trọng điểm là, trong khoang mũi là hơi thở quen thuộc của phái nam nhưng chuyện gì đang xảy ra? !

Bỗng chốc mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là Hoắc Cảnh Sâm đóng chặc hai mắt, lông mi nồng đậm thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng hoàn mỹ, mẹ nó!

Sáng sớm liền chơi khẩu vị nặng, ngộ nhỡ cầm không được máu mũi chảy ròng người nào chịu trách nhiệm đây?
Ánh mắt từ từ dời xuống, da màu mật ong  nhìn không sót một cái gì, bộ ngực rắn chắc, thắt lưng cường tráng, cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, Mộ tiểu thư lần này là thật dễ nổi nóng rồi, cũng may người này là tự nhiên hiểu biết từ eo trở xuống đã được đắp chăn, nếu không cô không xác định mình là không phải sẽ trực tiếp nhào tới **.

"Mộ tiểu thư nhìn thoả mãn chưa?"

Niệm Thần có ý nghĩ kỳ quái sắp, đỉnh đầu truyền đến giọng nói đầy từ tính.
Bá , trên gương mặt ửng đỏ tung bay, rồi lại rất bình tĩnh thu hồi tư thế gấu ôm, di chuyển ra xa người kia, suy nghĩ lại cảnh tượng cuối cùng của tối ngày hôm qua, cô nhớ mình đã khóa trái cửa phòng, hơn nữa chờ đến lúc bên ngoài không có động tĩnh sau mới lên giường ngủ.

"Hoắc Cảnh Sâm anh tại sao lại nằm ở trên giường tôi?"

Niệm Thần giọng nói có phần bình tĩnh.

"Chẳng thế thì đứng ở trên giường em à?"

Hoắc Cảnh Sâm một tay chống đầu, hơi thở mười phần đều yêu nghiệt, nhìn bộ dạng Niệm Thần giống như là lười biếng  sư tử quan sát tiếp theo bữa ăn con mồi.

"Anh tại sao lại ở trong ở trong phòng tôi?"

Niệm Thần bắt đầu nổi nóng rồi.

"Em hình như quên mất trên đời này có cái gọi là cái chìa khóa vạn năng."

Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn mười phần nhắc nhở một sự thật không thể chối cãi,

". . . . . ." Niệm Thần bắt đầu nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi ở hận không thể đem người này trực tiếp bóp chết, cay ngay không thể chết đứng, lưu manh trực tiếp bóp chết anh hùng.

"Mộ tiểu thư, em có thể đi chuẩn bị bữa ăn sáng, cách giờ làm việc cũng còn một giờ nữa."

Hoắc Cảnh Sâm tốt bụng nhắc nhở.

"Tôi không muốn đi?"

Niệm Thần rất có khí chất quyết định phản kháng đến cùng. Hoắc Cảnh Sâm nụ cười trên mặt càng đậm, ánh mắt như có như không quan sát Niệm Thần từ đầu đến chân:

"Hoặc là chúng ta còn có thể làm chút khác chuyện có ý nghĩa hơn, em có biết sáng sớm, có sự thật không thể vãn hồi."

Tiếng nói vừa ngừng Niệm Thần như gặp quỷ ngồi dậy, rồi sau đó nhanh chóng từ trên giường rút lui.
Niệm Thần sau khi rửa mặt chải đầu xong tiếp tục công trình cháo rang mỗi sáng sớm, vừa rồi lại tức giận với mình đặc biệt không có tiền đồ, thế nào sáng sớm bị người ta một kích liền hấp ta hấp tấp đã chạy đi nấu cháo rang rồi hả ?

Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Niệm Thần nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm kia đang sảng khoái tinh thần từ trong phòng ra ngoài, rõ ràng ngay cả y phục cũng không có thay, rõ ràng y phục kia còn lưu lại mấy nếp nhăn, nhưng trời đánh người ta trời sanh vóc người có biện pháp gì, sáng sớm yêu nghiệt đã sinh phong, khóe môi mỉm cười, sáng sớm liền làm người khác choáng váng còn có bình thường cuộc sống thế nào đây?
Hoắc Cảnh Sâm có chút ghét bỏ quả táo đỏ trong chén cháo, động tác không tự chủ  ưu nhã khiến Niệm Thần ở đáy lòng vừa một hồi ửng dỏ, nhà ai sanh ra đóa hoa tuyệt thế, còn có nhường người đàn ông khác sống hay không?

Không biết tại sao, lúc này Niệm Thần đột nhiên rất hợp với tình hình nghĩ đến vài ngày trước ở trên mạng thấy hạng nhất rất hứng thú điều tra xem, điều tra ra ở thành phố A hơn 90% các cô gái đều chọn Hoắc Cảnh Sâm làm đối tượng tốt nhất để kết hôn.

Được rồi, cô thừa nhận người này có gương mặt yêu nghiệt, cố tình còn phải có một bộ dáng ma quỷ, lại có tiền rất nhiều, đúng là người tình không có hai người chọn, trên giường cũng tốt đẹp, nhưng mấu chốt là đây chỉ là biểu hiện có được hay không, tại sao lại không có người nào có thể sâu sắc thấy rõ ràng ác quỷ bên trong con người này?
Không thể không nói qua một thời gian dài quan sát, chỉ duy nhất Niệm Thần cho ra kết luận chính là thành phố A có hơn 90% phụ nữ đều là người mù! Lúc đó, Mỗ tiểu thư thật giống như đã hoa hoa lệ lệ vả lại rất không muốn bỏ qua đối tượng sáu năm trước của mình chính là người này đủ để cho cô trở thành người mù, huống chi cô so với cái người mù kia còn giúp hắn sinh ra một đôi song sinh!

10 phút là thời gian để giải quyết bữa an sáng, một bát cháo hoàn toàn không thấy đáy, Niệm Thần suy nghĩ làm một số chuyện lặt vặt không cần phải hồi báo bỏ ra dù trả giá thế nào cũng phải làm cho tốt, ít nhất tăng lương cái gì cũng là tốt  nha. Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại cái muỗng, kéo một tờ khăn giấy lau miệng, ánh mắt quét qua người đối diện là khuôn mặt người phụ nữ nào đó:

"Mộ tiểu thư, sáng sớm ngày mai tôi muốn cháo trứng muối thịt nạc."

"Phốc ——" ngày mai lại tiếp tục sao? !

——— ——————

Nếu nói như vậy, một đêm này cùng Hoắc Cảnh Sâm chung đụng với Niệm Thần tinh thần phấn chấn cả ngày, như vậy chuyện kế tiếp có thể nói là khiến Niệm Thần trực tiếp sa ngã, hơn nữa cả ngày cũng đều ở trạng thái chờ đợi.

Lúc đó, Niệm Thần vừa thông suốt uy quyền của Hoắc Cảnh Sâm cầm túi xách mang giày xong cùng nhau xuống lầu, nói ra cho oai, vì báo đáp cô bữa ăn sáng hy sinh một chút để cho cô đi nhờ xe.

Chẳng qua là khi cô đi theo Hoắc Cảnh Sâm xuống lầu dưới nhìn thấy một chiếc Rambo số lượng  có hạng bên cạnh dừng một chiếc Porsche xinh đẹp  muốn quay người bỏ chạy.

Dĩ nhiên, Niệm Thần sợ không đến nỗi ấy là vì một chiếc xe, nhiều hơn còn người đang dự vào xe, mấu chốt nhất là.

Trời, bây thời đang nhạy cảm, còn cố tình đụng phải Hoắc Cảnh Sâm ở bên người cô. Cố Minh Thâm đứng thẳng người, rốt cuộc đợi đến khi Niệm Thần ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày.

"Niệm Thần, các người tại sao lại ở cùng nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro