Chương 145 : Lạnh lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt, một màn kịch vui như vậy đều thu vào tầm mắt của các phóng viên rồi sau đó trực tiếp phát sóng lên truyền hình, ở bất kỳ trên phố lớn ngõ nhỏ nào cũng đều có thể thấy trên màn hình TV, Hoắc Cảnh Sâm đang thận trọng ôm lấy Cố San San với vẻ mặt khẩn trương, lúc đó, Niệm Thần tựa vào bàn giống như là đã dùng hết hơi sức của bản thân .

Trong một khoảng thời gian ngắn, trong ý nghĩ của Niệm Thần đều là hình ảnh kia, thân thể cô hoàn toàn trở nên cứng ngắc, mặc cho dây thần kinh của con người có cứng rắn đến mấy cũng tuyệt đối không chịu đựng được những chuyện như vậy chỉ trong một đêm đột nhiên thay đổi, cô không muốn chú ý đến ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm, trong ánh mắt đó không cần nói cũng biết là tràn đầy sự chán ghét, nhưng thực sự cô không làm được việc lừa mình dối người. 

Trên thực tế trong điện quang hỏa thạch, Niệm Thần có chết cũng không nhắm mắt được dù là thua cũng không nên thua một người như Cố San San, mà gần đây Hoắc Cảnh Sâm làm ra hàng loạt chuyện đều có chút khó hiểu, chính là không thể căn cứ vào chuyện này, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ chán ghét Cố San San, luôn không để cô ta ở trong mắt, vì cái gì liền đột nhiên thay đổi tính tình, cô vẫn không tin.  

"Cảnh Sâm, người phụ nữ này thật thật là quá đáng, chúng ta rõ ràng là không hề đụng chạm đến đôi song sinh này không vậy phải sao?"

Cố San San rúc vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, mặt đầy nước mắt dáng vẻ vẫy vùng, đại khái là mấy năm nay cô cùng Hoắc Cảnh Sâm không hề có cái mà mà mọi người vẫn gọi chính là tiếp xúc thân mật nhất, nhưng trên thực tế ngay cả chính cô cũng không hiểu người đàn ông này đột nhiên đứng về phía cô là có ý đồ gì.

Đúng, ý đồ, Cố San San không có đần như vậy, ngay từ lúc trước cô cũng đã hiểu Hoắc Cảnh Sâm người đàn ông này cho tới bây giờ đều vô tình với cô, dù cuộc hôn nhân hiện nay cũng là thủ đoạn của mẹ kế mới có được, dù đạt được bằng cách nào, cô cũng không quan tâm đến quá trình, người cô muốn thủy chung đều là Hoắc Cảnh Sâm người đàn ông này, cô bị anh làm mê muội đã không thể tự thoát ra được, cho nên trong một đêm khi tất cả gièm pha bị lộ ra ngoài, giờ phút này Cố San San chỉ có thể đánh cược được ăn cả ngã về không, cô chỉ là muốn vãn hồi với người đàn ông này, mà việc Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất hiện không có trong dự liệu của cô.

Cố San San nói tới đôi song sinh kia không thể nghi ngờ là dẫm nát tử huyệt trên người Niệm Thần, lúc đó, tâm tình vừa mới lắng xuống lúc này cũng khó có thể bình phục, cô vốn nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm chỉ đang diễn một vở hài kịch trước mặt phóng viên, nhưng không thể ngờ tiếng nói Cố San San vừa ngừng, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm rơi vào đôi song sinh kia ngay lúc đó Niệm Thần đã hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa rồi.

"Cố San San, cô muốn con thì tự mình sinh đi, tôi tuyệt đối không cho phép cô đánh hai đứa con trai của tôi."

Niệm Thần cau mày, chuyện đúng này phát triển ở ngoài tầm dự liệu, trong nháy mắt ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm chuyển sang cảm giác chán ghét, để cho cô cảm giác được rằng mình cho tới bây giờ cũng chưa hề hiểu rõ người đàn ông này.

Trầm mặc chốc lát, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm ngụ ý bảo, đám hộ vệ đi theo phía sau hành động, lúc đó, các phóng viên đang xem trò vui cực kỳ hăng hái kia hoàn toàn bị quấy rầy, nhao nhao ầm ĩ đang lúc các bị đuổi ra ngoài cửa lớn, phòng bệnh trong nháy mắt trở lại yên tĩnh.

Hai anh em kia đều tỏ vẻ con ngoan ngồi ở trên ghế salon, dùng đôi mắt trong veo nhìn cha mẹ mình, thật giống như, chuyện của người lớn bọn chúng chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhưng kỳ thật, lúc các phóng viên bị đuổi khỏi nơi này hai anh em họ rõ ràng liền kề tai nói nhỏ giống như đang âm mưu chuyện gì.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở của Cố San San, mà cả người cô ta bị Hoắc Cảnh Sâm ôm vào trong ngực khóc đến hoa lê đẫm mưa vẻ mặt thương hại xác thực mang theo vài phần hứng thú châm chọc, chỉ là lúc này Niệm Thần nghe tới cũng là một hồi phiền lòng.

"Muốn khóc trở về nhà mà khóc, chạy tới đây làm loạn sao?"

Niệm Thần sau một hồi tức giận, giọng nói đương nhiên tốt lên rất nhiều, Hoắc Cảnh Sâm đáng chết, tại sao lúc này vẫn còn tỏ vẻ như cũ?

"Cảnh Sâm..." Người phụ nữ Cố San San này bây giờ lại càng lên trời, coi thường lời nói Niệm Thần, dáng vẻ uất ức dựa vào ngực Hoắc Cảnh Sâm tố cáo hành động thô lỗ kia của Niệm Thần.

Diễn xuất như thế, cô ta cũng không ghê tởm bản thân mình? Niệm Thần cảm thấy cực kỳ xem thường, ngồi ngay ngắn người lại, người phụ nữ này không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

"Muốn nói gì thì mau nói ra, nếu không tôi đây nhàm chán đến mức ngủ thiếp đi cũng được."

Niệm Thần rõ ràng không nhịn được, cô thừa nhận trong chuyện tình cảm người phụ nữ thông minh sẽ không nói như thế, cho nên nói lúc này cô thậm chí không có dư thừa năng lực để suy nghĩ vừa qua một đêm Hoắc Cảnh Sâm đã thay đổi thái độ đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì.

Lúc này với tính cách đà điểu Mộ tiểu thư tạm thời tình nguyện lựa chọn trốn tránh, bước nhảy quá lớn, cô thật sợ cái đầu nhỏ của cô không thể tiếp thụ nổi chuyện này.

Trên mặt của Hoắc Cảnh Sâm không có quá nhiều biểu cảm, một giây kế tiếp anh buông ra Cố San San, nhìn về phía Niệm Thần lúc ánh mắt sắc bén mang theo vẻ mơ hồ rét lạnh.

"Mộ tiểu thư có còn nhớ rõ sáu năm trước tôi nói cái gì không?"

Nhắc tới sáu năm trước, một đoạn phim không tính là vui vẻ đã trải qua, Hoắc Cảnh Sâm để lại cho cô không ít ảnh hưởng coi như là cực độ cũng không đúng rồi, lạnh lẽo vô tình, hoàn toàn đem lấy cô giẫm ở dưới bàn chân, một trăm triệu mua cô cả đêm, như vậy, như vậy Hoắc Cảnh Sâm lại có thể nói ra những lời như thế nữa?

Cố giả bộ kiên cường, lúc đó, cả người Niệm Thần rét run, trên thực tế, đoạn phim được tua lại kia trừ đi sự tồn tại của Hoắc Cảnh Sâm, lại đến chính là lòng tham của Mộ Thiên Hùng, trời mới biết cô trải qua thời gian mang bầu như thế nào, đến lúc cùng đường thậm chí đập phá quầy rượu của quán bar.

Cũng coi là chiếu cố của ông trời, khi đó ông chủ quầy rượu kia vừa lúc cũng là người Trung Quốc, đối với cô coi như chăm sóc, mà trên thực tế, hai đứa bé này rất khó giữ được, gần tới ngày sinh cô suýt nữa đau chết trên giường sinh, thật may là có Hách Liên Thần trợ giúp.

Bây giờ nghĩ lại, đoạn đường này có thể sống đến nay được coi như là may mắn trong bất hạnh, mà trước mắt, sáu năm sau hôm nay, cô sa sút cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ vì yêu người đàn ông này, đổi lấy cảm giác thờ ơ lạnh nhạt?

Như là trầm mặc sau một thế kỷ khá dài, trong chăn, Niệm Thần bụm chặt miệng của mình đè nén những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống, nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm khi đó trên mặt cô trong thoáng chốc vẫn là như vậy tất cả đau khổ hay hạnh phúc đều không tồn tại trên nụ cười kia.

Lòng của phụ nữ dễ vỡ, cô cố giả bộ kiên cường là bởi chính cô cũng chưa biết quý trọng bản thân mình vì trên thế giới này không còn ai có thể cho mình cảm giác an toàn, mà trước mắt, người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn thì đang ôm người phụ nữ khác trong ngực, vẻ mặt lạnh lẽo cô đã sớm quen với nó từ lâu rồi, cô còn có thể làm cách nà đây?

Mềm yếu, cô đã sớm quên mất cảm giác đó.

"Ngài Hoắc, trí nhớ tôi không tốt lắm, anh cũng không có cái gì đặc biệt có thể khiến người ta nhớ mãi, cho nên lúc trước anh nói gì, bây giờ có thể nói lại cho tôi biết không."

Một người đến tột cùng có thể có bao nhiêu bộ mặt đây? Nhưng chính xác đến nay thôi, Niệm Thần không hề hiểu rõ người đàn ông đang đứng trước mắt cô, trên mặt cô còn lộ ra một nụ cười sáng rỡ, nhưng trên thực tế, trong lòng đầm đìa máu tươi, người đàn ông này nhất định sẽ trở thành người mà đời này cô không thể mơ đến.

"Được." Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn hai anh em lưu manh giả dạng thư sinh đang ngồi trên ghế salon, lần nữa quay đầu lại nhìn về phía Niệm Thần trong con ngươi kia không cần nói cũng hiểu ý tứ của anh.

"Tôi nói rồi cô không xứng để sinh con của tôi, với lại, đôi song sinh này khi lúc cô sinh ra cô cũng đã quên mất cảnh cáo của tôi, không có người nào có thể không vâng lời ý của tôi, cho nên Mộ tiểu thư, tôi nói được làm được, từ hôm nay trở đi cô đừng mơ tưởng được gặp lại được hai đứa con của mình!"

Nụ cười trên mặt Niệm Thần trong nháy mắt liền cứng ngắc, hàm răng cắn môi dưới, bệnh trạng tái nhợt qua đi rõ ràng có đồ vật gì đó vỡ thành nhiều mảnh, môi cô có cảm giác run rẩy, vừa định nói những gì, Hoắc Cảnh Sâm mở miệng lần nữa.

"Mộ Niệm Thần, thời gian dài như vậy, trò chơi đến đây chấm dứt, tôi chơi chán, hai đứa bé này tôi mang đi, tôi sẽ trả một khoản tiền cho cô, mà cô, tốt nhất không cần xuất hiện trong tầm mắt của tôi."

Anh cường thế lạnh lẽo, trời sinh khí thế đã cường đại, liếc nhìn tất cả những chuyện đang trải qua, anh hoàn toàn không cần để ý đến người khác liền giẫm ở lòng bàn chân, mà giờ khắc này Niệm Thần nghiễm nhiên trở thành người bị anh ném bỏ, trên thực tế, cũng không có ai thấy sắc mặt trắng bệch của Niệm Thần trong nháy mắt nơi đáy mắt của anh chợt lóe lên tia đau lòng.

"Hoắc Cảnh Sâm, tại sao anh....
coi như anh muốn, các con cũng quan tâm đã đem chúng đi theo anh."

Niệm Thần phẫn hận lúc Hoắc Cảnh Sâm cường thế, năm năm trước chính là bởi vì người đàn ông này cường thế, cô vì vậy cùng Hoắc Thần Viễn năm năm không gặp nhau, mà giờ khắc này anh lại muốn lặp lại chiêu trò cũ cướp đi nhi tử để cho hai mẹ con bọn họ bao nhiêu năm xa cách lại tiếp tục không gặp mặt nữa?

"A, việc này tùy thuộc vào bọn nó?"

Hoắc Cảnh Sâm sau một hồi chê cười, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía phòng bệnh.

"Các cậu cũng vào đi!" Hoắc Cảnh Sâm hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tiếng nói vừa ngừng ngoài cửa nhiều người đàn ông áo đen đột nhiên tiến vào.

"A, trước mang hai tiểu thiếu gia đi, theo như lời ta đã dặn dò."

Bảy tám người áo đen, hai đứa bé không tự nhiên phải là đối thủ, huống chi hai anh em kia hôm nay coi như là không hề bình thường an tĩnh một cách khác thường, không có chút phản kháng, liền bị người áo đen ôm đi ra ngoài.

Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm mang theo một tia tà khí cười, nhún nhún vai, vừa kéo tay Cố San San đi theo.
Lúc đó, Niệm Thần vẫn đờ đẫn như cũ trong không trung, trong thoáng chốc còn không có phản ứng đến việc hai đứa con trai của mình đột nhiên bị cướp đi thực sự.
Trầm tĩnh vĩnh viễn là dấu hiệu giông bão sắp tới, lúc đó, nhóm người kia còn chưa có rời đi phòng bệnh Niệm Thần giống như phát điên xông lên. Một giây kế tiếp, nòng súng lạnh lẽo chống đỡ ở trên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro