Chương 51 : Vào được phòng khách, không vào được phòng bếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, cơm rang trứng kèm vỏ trứng và mì Dương Xuân không có nước của Mộ tiểu thư đã được chứng thực Trời mới biết lần thứ mười mà Niệm Thần coi trứng gà như đường, dùng tương ớt như sốt cà chua thì cũng là lúc Hoắc Cảnh Sâm phát điên.

"Mộ tiểu thư, tôi nghĩ rằng nếu cô tiếp tục làm như vậy, thì đến cuối cùng tôi không phải bị đói chết, mà là bị cô trực tiếp độc chết."

Trời cũng biết cả buổi sáng nay anh không ăn được bất cứ thứ gì, thế mà người phụ nữ đáng chết này, quả nhiên đúng với câu nói "Trung khán bất trung dụng" (Trông đẹp mà không dùng được), anh đang hoài nghi liệu có phải là cô đang cố ý hay không.

Làm gì có người phụ nữ nào ở trong bếp mà trình độ lại ngu xuẩn như thế?
Niệm Thần khóe miệng run rẩy, bộ dạng như muốn nói trước đó tôi đã nói với anh rồi mà anh vẫn bắt tôi làm, dù có ăn mà chết thì cũng không liên quan đến tôi.

"Tổng giám đốc Hoắc..." Cô muốn nói anh có thể làm không? Dù chưa dứt lời, nhưng biểu hiện trên mặt cô chính là có ý như thế.

Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp xù lông, bỏ ly nước trên tay xuống, bộ dạng như gặp quỷ.

"Hừ, nếu tôi làm, cô có tin là căn nhà này sẽ bị thiêu luôn không!"

"..." Được rồi, anh rất mạnh mẽ! Yêu nghiệt này vào được phòng khách nhưng không vào được phòng bếp! Chính là "Trung khán bất trung dụng".

Vậy, kết quả cuối cùng, khi hai kẻ "Trung khán bất trung dụng" cùng xuống phòng bếp, hơn nữa ngay cả thời gian thưởng thức cũng không có, phòng bếp là nơi rất tốt để bồi dưỡng tình cảm, xem xem hai người này vào bếp sẽ xảy ra chuyện gì?

Trước sau cũng đã bị giày vò hơn nửa ngày, trong lúc Niệm Thần đang định nói gì đó thì thân thể nổi phản ứng, dạ dày trống trơn phát ra tiếng kháng nghị.
Trong nháy mắt, Mộ tiểu thư sắc mặt đỏ ửng, mẹ nó! Không để cho cô chút mặt mũi nào sao?
Dạ dày ơi, mày định nương nhờ vào kẻ chỉ biết đốt nhà này sao?
Trời mới biết Mộ tiểu thư lại bắt đầu nhớ nhung con trai mình rồi, ít nhất đi theo con trai có thể ăn cơm chùa...

Cuối cùng, cái gọi là bữa tiệc lớn, cái gọi là nguyên liệu chất đống thành núi đều trở thành mây bay, sau nửa giờ, bữa tiệc lớn rất nhanh chóng bị thức ăn mua ngoài thay thế.
Mộ tiểu thư mồ hôi đầy mặt, cô rốt cuộc biết tâm sự của con trai mỗi lần cô mang nó đi ra ngoài ăn là như thế nào rồi. Vốn là làm cơm trưa nhưng vào lúc này thì có thể gọi là bữa tối, Mộ tiểu thư oán niệm lườm Hoắc Cảnh Sâm đang ngồi trên sofa xem ti vi, phẫn hận lau bát đĩa trong chậu.

"Loảng xoảng ——" Đây là cái bát thứ ba được đưa vào thùng rác.

"Mộ tiểu thư, tôi muốn nói nếu hôm nay có thể nghe âm thanh này lần thứ tư, tiền lương của cô tháng này giảm một nửa rồi lại giảm một nửa."

Lúc đó, âm thanh của Hoắc Cảnh Sâm từ phòng khách nhẹ nhàng truyền vào.

"..." Mẹ, biến thái! Nhưng tại sao hai người họ lại ăn nhiều bát như vậy hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro