Chương 56 : Đã cười đủ chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối Mộ tiểu thư cười điên cuồng, một lần lại một lần khiến người khác nghi ngờ không phải là người này cười tới điên rồi, thì ra Hoắc Cảnh Sâm người không có gì không làm được lại là kẻ ngốc không biết sửa mấy cái lặt vặt trong nhà, không, nói chính xác hơn là năng lực phá hoại của người này là hạng nhất, cái này, sửa bóng đèn của người ta mà lại làm cho nó trở nên thảm hại hơn...

"Mộ tiểu thư, đã cười đủ chưa?"

Cái gọi là hả hê quên mình, Mộ tiểu thư hả hê cùng lúc đó cũng rước họa vào thân, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm ở trong bóng đêm truyền đến vài phần nguy hiểm, cự li rất gần, cho nên Mộ tiểu thư vẫn chưa phản ứng kịp đang đắm chìm trong thế giới của mình thì đã thấy anh đứng trước mặt.  

Nháy mắt, tiếng cười lập tức ngưng lại, trong bóng tối Mộ tiểu thư thay nụ cười bằng gương mặt than, giữa quần ma loạn vũ, cô cảm thấy nhốn nháo, đáng chết, tại sao cô lại quên mất người đàn ông này chính là ngựa đực cấp kim cương?

"Ha ha, Tổng giám đốc Hoắc, tôi đâu dám cười ngài, tôi là muốn nói cái bóng đèn này không tốt, chứ không phải là tôi không chiếu đèn cho anh tốt."

Khi nói chuyện Mộ tiểu tư có chút chột dạ, lùi lùi bước chân, cái gì, lúc này không trốn còn đợi tới khi nào? Cô làm sao biết con trai mình có thể hay không, nhân một đêm này lại có thêm một em trai hoặc một em gái?

"Tổng giám đốc, anh chậm rãi ở đây bồi dưỡng tư tưởng, tôi đi về trước."

Tiếng nói ừa ngừng bỗng

"Bốp——" một tiếng, á, đây là kẻ ngốc, chạy trốn cũng bị đụng vào tường, rất dễ nhận ra, lúc này Mộ tiểu thư đang vô cùng chột dạ.

"Mộ tiểu thư đây là đang ôm ấp yêu thương?" Cũng trong nháy mắt, Hoắc Cảnh Sâm đưa cánh tay dài vươn ra, hai tay chống trên vách tường, vòng ra sau ôm lấy Mộ Niệm Thần.
Hô hấp bao trùm, Mộ Niệm Thần cảm thấy cả thế giới đều tràn ngập hơi thở của Hoắc Cảnh Sâm, rõ ràng không gian rộng lớn, nhưng lại không có chỗ chạy trốn, đây là tên đàn ông chết tiệt, sao tắt đèn vẫn có thể hút hồn đến vậy.
Ôm ấp yêu thương? Mẹ nó, Chúa Jesus biết, cô giờ phút này chỉ muốn đập vỡ đầu người này, sau đó, tất nhiên là trước khi đi cần để lại mấy dấu chân của Mộ tiểu thư ta trên người anh!

Nhưng, đấy là ở trong thế giới của Mộ tiểu thư, ý niệm thỏa mãn, thực thế thì là khi đối mặt với sinh vật giống đực mang tên Hoắc Cảnh Sâm thì vĩnh viễn mềm chân, mỉm cười.

"Này, Tổng giám đốc Hoắc, lão nhân gia nên thích loại phụ nữ một tay không thể nắm đủ, tôi như vậy thật sự uất ức anh."

Mộ tiểu thư muốn khóc, có cần phải hủy hình tượng bản thân như thế hay không? Dù sao bằng bất cứ giá nào, trời tối đen như mực, không gian này chẳng có sinh vật thứ ba nào tồn tại, nếu không làm vậy cô thật sự nhất định bị giết người diệt khẩu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro