Ngôn Tình - Cục Cứt Có Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau mỗi bữa ăn ta thường thưởng thức có 1 cục cứt đc sinh ra. Một ngày ăn nhầm phải thứ gì đó a ị ra 1 cục cứt lạ.
Ừ vẫn là cứt, đúng là vậy nhưng cục cứt lạ lại có hồn. Có cảm giác và có niềm vui nhưng từ lâu lắm đã bị vùi chôn Câu chuyện xin đc bắt đầu.

  Một ngày trăng rằm bị mây che khuất, ngày định mệnh của 1 linh hồn à quên ngày đó nó vẫn là cứt. Có ai đó đã ị gần đây, 1 cục cứt có nhuộm màu máu, bị hất hủi bởi có và cây chỉ riêng cứt khô đưa tay và lau, những tạp chất, những vết bẩn mà do ai đó đã tạo ra.
    Từ ngày hôm đó trong mắt nàng cứt cục cứt khô ran này là tất cả, ngày qua tháng lại, cục cứt khô siêng năng chăm sóc cho cục cứt nhỏ, đưa tấm lưng trần đã bị mòn dần cũng do thằng ị vô tình ban cho.
Vào 1 ngày, trời nắng gắt, 1 người giàu có đến vùng hoang sơ nhặt cục cứt nhỏ tỏ vẻ thích thú rồi vội gọi chú xe ôm đến chở. Cục cứt khô này như chết lặng thật sự đã chết từ ngày hôm đó bởi linh hồn nó vẫn còn rong ruổi tìm cục cứt nhỏ dù trời giông gió đó.

  *Mùi của cứt bay qua tán cây Mùi của cứt qua từng con hẻm Mùi của cứt vẫn đi tìm lại cục cứt xinh xắn qua màn đêm đen thời gian ko đợi (thêm). Thật sự ko đợi cục cứt rồi.
Linh hồn lang thang thể xác mục nát nước mắt của cứt cũng rớt thôi. Cục cứt ngu ngốc này như chết lặng khi nhìn thấy em ở sau tấm kính trở thành món hàng đc người khác rao cục cứt nhỏ ko còn là chính mình. Em đc mài giũa để trở thành vật vô tri làm đẹp cho người ta. Liệu em có còn nhớ cục cứt khô hay đưa mắt nhìn anh xa lạ.
[verse2] Thỳ ra cục cứt bấy lâu anh nhớ chỉ là vẻ ngoài của em thôi. Bản chất bên trong thật sự là 1 cục vàng anh chẳng thể với tới. Cục cứt nghĩ vậy rồi tự cười nhớ những ngày mưa ta từng bên nhau giá như cục cứt ko đi tìm em để biết sự thật lại càng thêm đau, rồi lại bật khóc, lại trách móc định mệnh đưa đẩy khiến anh gặp em tại sao lại bắt cục cứt có hồn nhưng lại linh hồn 1 người thấp kém ko thể tạo đc những điều kỳ diệu để giữ cục cứt kia bên mình.
   Cục cứt sẽ chết có phải hay ko chỉ là phía sau ánh bình minh. Ko còn giọng nói ko còn tiếng cười ko còn cảm giác sao thân quen. Chỉ còn làn khói nơi vắng bóng người với dòng lyrics còn đang xen. Dù em là cứt hay là người, đôi khi anh tức nên bật cười, nỗi đau anh viết trên bật mười, chắc vì bản tính anh thật lười, a thật sự lười khi viết về em nên gửi tâm tư vào 2 cục cứt. Chỉ là khác biệt là cứt có hồn còn hồn của em thỳ đã bị vứt.
Nếu ai ko hiểu tại sao cục cứt lại có giọng nói và tiếng cười, tôi xin nói nhỏ vào tai của họ vì chuyện của cứt cũng là chuyện của người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro